Chương 12: Bài kiểm tra nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Cố Thiệu bảo Từ Phi đi đến chỗ ở của mình đón Lâm Tích tới trung tâm NTN.

Lúc Lâm Tích tới thì cũng là lúc Cố Thiệu vừa kết thúc cuộc hội thảo nghiên cứu sản phẩm.

“Chúng ta đi thôi.” Thấy Lâm Tích đã đến, Cố Thiệu dẫn theo cô xuống dưới tầng luôn.

Đi đâu? Đi đâu cơ?

Lâm Tích đờ mặt ra.

Dù không hiểu chuyện gì nhưng Lâm Tích vẫn máy móc đi theo sau lưng Cố Thiệu.

Không lẽ Cố Thiệu định bán Lâm Tích chăng.

Lâm Tích nói thầm trong lòng.

Mãi cho tới lúc xe rời khỏi tòa nhà lớn của NTN rồi đi thẳng tới trường trung học trực thuộc đại học A thì Lâm Tích mới phản ứng lại được: Bởi vì sáng nay Cố Thiệu đã đồng ý với Lâm Tích thế nên có lẽ ông muốn đưa cô đến trường học.

“Sau này con sẽ học ở đây ạ?” Lâm Tích không nhìn ra ngoài cửa sổ xe nữa mà nhìn Cố Thiệu rồi hỏi, trong ánh mắt của cô khó giấu được sự vui vẻ và mong chờ.

“Cũng chưa chắc đâu.” Cố Thiệu trả lời rất đúng trọng tâm, dù sao thì trước khi nhập học còn cần phải làm một bài kiểm tra nữa.

Hai người đi thẳng tới văn phòng.

Tiếp đón hai người bọn họ là một cô giáo họ Trần khoảng ba mươi tuổi.

Bởi vì hôm nay sẽ có học sinh tới trường để làm bài kiểm tra thế nên từ sáng ban lãnh đạo nhà trường đã cho người thu xếp, các đề bài kiểm tra trước khi nhập học đã được chuẩn bị xong cả rồi.

Ở trong văn phòng, sau khi cô Trần đã giới thiệu đơn giản tình hình cho Lâm Tích biết xong thì cô ấy đã dẫn theo cô đi tới phòng thi đã được sắp xếp từ trước.

Bên trong phòng thi, cô giáo giải thích rõ ràng với Lâm Tích một lần: “Bởi vì lúc trước em đang học đến lớp tám, chương trình dạy học trong thời gian này cũng không bị chững lại quá nhiều. Thế nên bài kiểm tra nhập học lần này cũng chỉ là trình độ lớp tám thôi.”

“Thật ra đề kiểm tra lần này chính là đề thi trường mới cho thi trong kỳ thi tháng này xong. Độ khó vừa phải, có những câu rất khó nhưng cũng không nhiều. Có lẽ phần lớn kiến thức em đều đã được học rồi.” Lấy đề thi như thế này để kiểm tra thì vừa đẹp, cũng không cần phải mất công làm một đề thi khác nữa.

Lâm Tích gật đầu.

Đúng vào lúc này, có một chàng thiếu niên rất cao đẩy cửa phòng thi ra rồi bước vào. Hai tay đút vào trong túi, trông có vẻ như chưa tỉnh ngủ lắm.

“Thưa cô, cô tìm em tới đây có chuyện gì không ạ?” Chàng thanh niên đó lên tiếng hỏi cô giáo Trần.

Cô giáo Trần thấy cậu thanh niên tới rồi thì lại nhìn đồng hồ, cô ấy nhíu chặt mày lại rồi nói: “Thịnh Tu Ngôn, cô bảo em đúng ba giờ hai mươi tới đây cơ mà? Em xem bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Ba giờ mười phút?” Chàng thanh niên có tên Thịnh Tu Ngôn kia nhìn điện thoại một cái rồi lại tỏ vẻ như không có chuyện gì nói: “Giáo viên Ngữ Văn dạy quá giờ ạ.”

Cô giáo Trần: “...” Cô tin em cô chết liền đấy. Tiết trước là tiết Mỹ thuật. Ban đầu vốn là do giáo viên Ngữ Văn dạy thế nhưng sau đó lại đổi thành tiết Vật lý. Có lẽ thằng nhóc này đã ngủ cả một tiết thế nên mới không biết mình đang học môn nào ấy chứ.

“Em tắt điện thoại rồi đưa cho cô, sau đó em lại kia ngồi đi.” Cô giáo chỉ vào một vị trí trong phòng thi rồi nói bằng giọng điệu nghiêm khắc.

“Làm gì ạ?”

“Thi chứ sao nữa.” Cô giáo Trần nói: “Em còn thiếu bài thi tháng này nữa, vừa hay hôm nay có bạn học mới tới làm bài kiểm tra nhập học, em tới thi cùng bạn ấy đi.”

Tháng này Thịnh Tu Ngôn có một cuộc thi đấu thế nên cậu đã bỏ lỡ không thi bài kiểm tra tháng.

Thịnh Tu Ngôn nhíu mày lại rồi nói: “Chẳng phải em có thi hay không thì đều giống nhau sao?”

“Có giống hay không cô không biết sao?” Cô Trần lườm Thịnh Tu Ngôn một cái rồi nói tiếp: “Chủ nhiệm nói bài thi tháng lần này sẽ được tính vào bảng điểm tổng đấy. Em làm bài nghiêm túc cho cô một chút. Mau lên đi đừng làm chậm trễ thời gian nữa, vào chỗ ngồi đi.”

Thịnh Tu Ngôn tỏ vẻ không để ý, cậu nhún nhún vai, có điều sau đó cậu vẫn đi vào trong phòng thi.

Thịnh Tu Ngôn nhìn lướt qua Lâm Tích, cậu chọn vị trí bên cạnh Lâm Tích rồi ngồi xuống.

“Bài thi lần này gồm năm môn Toán học, Ngữ văn, Tiếng anh, Vật lý và Hóa học. Không làm những câu hỏi lớn, không cần làm phần tập làm văn, tiếng anh bỏ phần nghe, phần viết đoạn văn thì chỉ cần làm một đoạn ngắn đầu tiên thôi. Điểm số cuối cùng sẽ được tính dựa trên tỷ lệ vào bảng xếp hạng tháng này.” Cô giáo Trần vừa phát bài thi cho hai người vừa nói.

Cô giáo Trần lại nhìn đồng hồ rồi nói: “Các em có tổng cộng một trăm tám mươi phút để làm bài thi, không được nghỉ giữa giờ, hai em tranh thủ thời gian làm bài đi.”

Cô giáo Trần nhìn cảnh cáo Thịnh Tu Ngôn một cái rồi lại quay sang nhìn Lâm Tích, rõ ràng vẻ mặt của cô ấy đã hiền dịu hơn rất nhiều.

“Em cứ làm bài thi này như những lần thi trước em thi ấy, cứ nghiêm túc làm bài là được rồi. Gặp phải câu nào không biết làm thì bỏ đấy, đừng quá căng thẳng.”

Lâm Tích gật đầu, cô nhận lấy bài thi từ tay cô giáo Trần.

Bởi vì đây là bài thi tổng hợp năm môn, Lâm Tích cũng không chọn lựa. Sau khi cô đọc qua năm tờ đề bài hết một lượt thì cô bắt đầu làm từ đề thi toán ở tờ đầu tiên trước.

Lâm Tích biết trường trung học trực thuộc đại học A là một trường nằm trong top ba trường công lập, mà ngôi trường lúc trước cô theo học là trường đứng đầu trong các trường tư thục.

Bình thường hai trường đều ngầm coi đối phương là đối thủ cạnh tranh của mình. Chất lượng dạy học và trình độ thi đua về mọi mặt hầu như là hai trường không khác nhau là bao. Đến cả chương trình dạy học và tiến độ giảng dạy của cả hai trường đều na ná giống nhau.

Đối với Lâm Tích mà nói thì đề thi trước mặt cô này cũng không được tính là khó.

Tốc độ làm bài của Lâm Tích rất nhanh.

Bởi vì không cần làm phần tập làm văn thế nên chưa tới hai giờ Lâm Tịch đã làm xong năm tờ bài thi rồi.

Gần như là trong cùng một khoảnh khắc, lúc Lâm Tích đặt bút xuống thì Thịnh Tu Ngôn cũng ném bút xuống.

Thịnh Tu Ngôn cũng không nhìn Lâm Tích lấy một cái, cậu đứng dậy nộp bài ngáp một cái rồi rời khỏi phòng thi luôn.

Lâm Tích không nhìn đối phương nữa mà cô tiếp tục cúi đầu xuống nhìn bài thi của mình, sau khi cô kiểm tra bài thi hết một lượt thì lúc này cô mới giơ tay lên xin nộp bài.

Lúc Lâm Tích đi theo giáo viên quay về tòa nhà văn phòng thì Cố Thiệu vẫn chưa rời đi. Ông ở đây đợi Lâm Tích. Đứng trước mặt ông là một người phụ nữ đeo kính khoảng năm mươi tuổi.

Cô giáo Trần dẫn Lâm Tích tới chào hỏi một tiếng: “Chủ nhiệm Chu.”

Chủ nhiệm Chu nhìn Lâm Tích, trên gương mặt bà ấy có một chút ngạc nhiên, bà ấy nhìn Lâm Tích rồi lại quay sang nhìn Cố Thiệu.

“Giáo sư Cố, đây chắc là con gái của anh nhỉ, trông con bé thật xinh đẹp.” Chủ nhiệm Chu mỉm cười nói: “Tôi cũng không biết con gái của giáo sư Cố lại lớn như thế này rồi đấy.”

Cố Thiệu là giáo sư của đại học A, ông ấy có quen biết với chủ nhiệm Chu đang đứng trước mặt này. Có điều vị giáo sư Cố này là một người bận trăm công nghìn việc, bình thường đều là bận đầu tắt mặt tối. Việc riêng tư của ông ấy giống như là một câu đố vậy.

“Tôi tạm thời nuôi con bé thôi.” Cố Thiệu nói, nuôi Lâm Tích tới khi cô trưởng thành.

Chủ nhiệm Chu nghe thấy Cố Thiệu nói như thế thì lại hiểu theo một ý khác.

Chủ nhiệm Chu ngây người ra, giống như hiểu ra được thứ gì vậy, bà ấy nhanh chóng bật cười rồi nói: “Là cháu gái của anh hả? Người ta hay nói cháu gái giống chú. Giáo sư Cố này, đứa trẻ này trông giống anh lắm đấy. Suýt chút nữa tôi đã nghĩ rằng con bé là con gái của anh rồi.”

Cố Thiệu cũng không sửa lại lời chủ nhiệm Chu nói.

Chủ nhiệm Chu cầm lấy bài thi của Lâm Tích từ tay của cô giáo Trần xem thử, bà ấy gật đầu nói: “Làm tốt lắm.”

Không biết có đúng hay không nhưng nhìn một bài thi ngay ngắn nắn nót như thế này khiến người ta nhìn vào đã thấy thích mắt rồi.

Sau đó chủ nhiệm Chu lại nhìn Cố Thiệu rồi nói: “Đáng ra hôm nay hiệu trưởng sẽ tới đây cơ nhưng lại có cuộc họp nên đã bảo tôi tới đây tiếp đón hai người.”

“Chậm nhất là ngày mai sẽ có điểm bài thi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với giáo sư Cố đầu tiên.” Ngừng lại một chút chủ nhiệm Chu lại nói tiếp: “Bài kiểm tra nhập học này chủ yếu là muốn hiểu rõ hơn về trình độ của học sinh mà thôi, cũng dễ để giáo viên phân lớp hơn. Những thứ khác đều không có ảnh hưởng gì cả, giáo sư Cố cứ yên tâm.”

Chủ nhiệm Chu nói như thế để cho Cố Thiệu yên tâm. Ý của bà ấy là cho dù bài thi của Lâm Tích có được bao nhiêu điểm, có thể đạt tiêu chuẩn hay không thì Lâm Tích đều có thể thuận lợi theo học ngôi trường này.

Nghe câu này thì thấy có vẻ như bà ấy đối xử rất tốt với Lâm Tích nhưng suy nghĩ một chút thì lại thấy giống như Lâm Tích đang đi cửa sau vậy.

Cố Thiệu cụp mắt xuống nhìn thiếu nữ đang tỏ vẻ không phục ở bên cạnh mình, ông cố nhịn cười nhưng cũng không giải thích thêm.

Cố Thiệu từ chối lời mời muốn đưa bọn họ đi tham quan trường học của chủ nhiệm Chu, ông đưa Lâm Tích rời khỏi trường học.

Lúc quay lại xe, Lâm Tích xị mặt xuống, cô bĩu môi cong đến nỗi có thể móc được cả đồ lên.

Cố Thiệu nhìn gương mặt của Lâm Tích, ông nhướng mày lên.

“Con không thích học ở trường này hả?”

Lâm Tích nhanh chóng lắc đầu nhưng cô lại im lặng không nói năng gì cả.

Lâm Tích không thể nói cho Cố Thiệu biết hiện giờ cô không vui là vì khi nãy ông đã phủ nhận chuyện cô là con của ông.

Như vậy có lẽ là quá kỳ lạ, bởi vì vốn dĩ với Cố Thiệu mà nói cô chỉ là chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện mà thôi.

Lâm Tích cắn môi dưới, cô nhìn về phía Cố Thiệu, cô cong môi cười nói: “Con cảm ơn ba, con sẽ chăm chỉ học hành ạ.”

Hai ba con quay về nhà.

Lâm Tích ngạc nhiên phát hiện ra trong nhà lại có thêm một cô giúp việc mới tới nữa.

Bà ấy khoảng năm mươi sáu mươi tuổi gì đó nhưng tinh thần rất tốt, nhìn phong thái thì có vẻ như tốt hơn người ban sáng nhiều.

Đối phương đứng ở cửa nghênh đón Lâm Tích và Cố Thiệu về nhà.

Hình như Lâm Tích nghe thấy Cố Thiệu gọi bà ấy một tiếng thím Mai.

Thím Mai gật đầu với Cố Thiệu trước, sau đó bà ấy không thể chờ đợi được nữa mà nhìn về phía Lâm Tích đang đứng đằng sau Cố Thiệu.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tích, đôi mắt thím Mai sáng bừng hẳn lên, bà ấy không giấu được sự ngạc nhiên của mình.

“Đây là cô chủ Tiểu Tích đúng không?”

Thím Mai thấy Lâm Tích ngạc nhiên thì vội vội vàng vàng nói: “Cô chủ Tiểu Tích, bà họ Mai, cháu có thể gọi bà là bà Mai, sau này bà sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho cháu.”

Sự nhiệt tình của đối phương ngay lần đầu tiên gặp mặt khiến Lâm Tích có cảm giác khó hiểu nhưng cô lại không bài xích sự thân mật như thế này.

Lâm Tích gật đầu lễ phép chào đối phương một tiếng: “Cháu chào bà Mai ạ.”

Thím Mai lập tức mỉm cười tươi như hoa.

“Chắc là cô chủ Tiểu Tích đã đói rồi nhỉ. Cháu mau vào trong đi, bà đã nấu xong bữa tối rồi.” Thím Mai vừa cầm lấy cặp sách sau lưng Lâm Tích vừa dẫn Lâm Tích vào trong nhà.

Lâm Tích ngoảnh đầu lại nhìn Cố Thiệu.

Cố Thiệu: “Con vào đi.”

Thím Mai đưa Lâm Tích vào trong phòng ăn.

Ban đầu Lâm Tích nghĩ rằng cơm tối trong lời đối phương nói chỉ là một bữa cơm đơn giản bình thường thôi nhưng cuối cùng vào lúc bước vào trong phòng ăn thì cô có cảm giác mình như được nhìn thấy một bàn tiệc triều đình Hán Thanh vậy.

“...” Hai ba con Cố Thiệu và Lâm Tích cộng thêm bà Mai nữa là ba người. Nhiều đồ ăn như thế này có phải là hơi quá rồi không?

Thấy Lâm tích ngạc nhiên, thím Mai mới nhanh chóng giải thích: “Đây là lần đầu tiên bà nấu cơm cho cô chủ, bà cũng không biết cháu thích ăn những món gì nên mới làm mỗi thứ một tý.”

Trên thực tế lại là, lúc thím Mai làm đồ ăn, bà ấy cứ hễ nghĩ đến Lâm Tích là cái gì cũng muốn làm cho cô ăn nên bà ấy đã làm hết những món sở trường của mình.

“Cô chủ Tiểu Tích chọn món mình thích ăn thử đi.”

“Bình thường cô chủ Tiểu Tích thích ăn món gì vậy?” Thím Mai hỏi.

“Cháu ăn được hết ạ.” Lâm Tích nói.

“Không kén chọn đồ ăn, tốt lắm.”

Lâm Tích: “...” filter gì vậy trời?

“Vậy cháu có cực kỳ thích món ăn nào không?” Thím Mai lại hỏi: “Ví dụ như cháu thích ăn ngọt hơn hay là mặn hơn.” 

Lâm Tích suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ngọt ạ.”

“Cháu có ăn cay được không?”

Lâm tích lắc đầu.

“Vậy chua ngọt thì sao?”

“Được ạ.” Lâm Tích gật đầu.

Thím Mai cười nói: “Khẩu vị của cô chủ Tiểu Tích giống y hệt ông cụ vậy ấy.”

Lâm Tích không biết ông cụ trong lời thím Thẩm là ai, có điều cô lại cảm thấy đối phương hiểu rất rõ về cô và Cố Thiệu. 

Lẽ nào là người quen cũ sao?

Lâm Tích xới cơm, cô nghĩ thầm trong lòng.

Nói đi cũng phải nói lại, đồ ăn thím Mai làm đúng là ngon xuất sắc. Cô cảm thấy nó còn ngon hơn cả đồ ăn đầu bếp năm sao được Lâm Dịch Trạch mời riêng về làm cho Tống Khả Hân ăn nữa ấy.

Thím Thẩm ở bên cạnh thấy Lâm Tích thích đồ ăn bà ấy làm thì càng mỉm cười vui vẻ hơn.

Nhân lúc Cố Thiệu và Lâm Tích không để ý, thím Thẩm đã lén lấy điện thoại ra chụp cho Lâm Tích một bức ảnh.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Cố Thiệu nghe điện thoại rồi tới phòng làm việc còn Lâm Tích lại đứng dậy thu dọn bát đũa.

Thím Mai thấy Lâm Tích làm thế thì vội chạy tới ngăn cô lại.

“Cô chủ Tiểu Tích cứ để đó cho tôi làm là được rồi.”

“Không sao đâu ạ, cháu có thể giúp bà dọn đồ vào trong mà.” Lâm Tích vẫn có tính tự giác sống nhờ nhà người khác.

Thấy Lâm Tích đã thu dọn hết bát đũa vào trong phòng bếp rồi nên thím Mai cũng không cản cô nữa.

Có điều nhân cơ hội này bà ấy lại chụp cho Lâm Tích thêm rất nhiều ảnh nữa.

Sau khi thu dọn sạch sẽ xong phòng bếp thím Mai mới quay về phòng của mình. Bà ấy lấy điện thoại ra lật xem mấy bức ảnh ban nãy mình chụp được rồi nhanh chóng gửi chúng cho một người đang ôm điện thoại ngóng trông suốt mấy tiếng đồng hồ xem.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net