Chương 14: Đến thăm nhà họ Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường học làm việc rất nhanh, ngày hôm sau Cố Thiệu đã nhận được điện thoại của trường trung học trực thuộc trường đại học A.

Lần này, hiệu trưởng đích thân gọi đến.

“Giáo sư Cố, không làm phiền ông chứ?” Giọng điệu của hiệu trưởng vô cùng khách sáo.

Cố Thiệu ra hiệu cho người phụ trách đang báo cáo tiến độ nghiên cứu tạm dừng, nói với hiệu trưởng: “Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Khựng lại một chút, ông ta nói: “Đã có kết quả kiểm tra nhập học hôm qua của Lâm Tích, thành tích rất tốt.”

Đâu chỉ là tốt chứ.

Nhìn điểm kiểm tra của Lâm Tích, ngay cả hiệu trưởng cũng không nén nổi sự kích động.

Ngữ Văn chín sáu, Toán một trăm, Tiếng Anh chín tám, vật lý một trăm, hoá học một trăm.

Thành tích thế này hoàn toàn có thể nâng cao điểm trung bình của cả trường họ.

Nghe nói văn và toán bị trừ hai điểm là vì khi kiểm tra không làm bài viết, thế nên giáo viên đã trừ hai điểm hoàn cảnh.

Trong điện thoại, ông nghe thấy hiệu trưởng báo điểm thi thì nhíu mày, nhưng cũng không bất ngờ lắm.

Lúc này, hiệu trưởng nói tiếp: “Với thành tích này, tôi nghĩ cho vào lớp thực nghiệm trọng điểm cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”

Vốn nghe nói đứa nhỏ này là con họ hàng của giáo sư Cố, ông ta còn suy nghĩ xem có nên cho ông mặt mũi, xếp cô vào lớp tốt một chút.

Không ngờ rằng hoàn toàn không cần phải đau đầu như thế. Điểm của Lâm Tích cho vào lớp tốt nhất cũng không có vấn đề gì.

“Thứ hai tuần sau, Lâm Tích lập tức có thể đến trường đi học.”

“Vậy làm phiền hiệu trưởng Triệu rồi.” Ông nói.

“Nào có nào có, giáo sư Cố khách sáo quá.”

“Còn một vấn đề nữa.” Hiệu trưởng lại nói: “Đứa nhỏ này đến trường trung học trực thuộc học, cho hỏi phụ huynh của cháu có định tạm thời cho dự thính, hay là chuyển hồ sơ đến đây chính thức nhập học luôn?”

“Hai cái này có gì khác nhau?” Tuy Cố Thiệu là giáo sư của đại học A, nhưng mà thật ra lại rất ít để ý chuyện trong trường.

“Chủ yếu là khác về vấn đề học bạ mà thôi. Nếu dự thính thì cháu đến đây học nhưng hồ sơ học bạ vẫn còn ở trường cũ. Một số kì thi quan trọng như thi cuối kỳ, thi toàn thành phố linh tinh vẫn phải trở lại trường đang giữ học bạ để thi.”

“Nếu như quyết định học tập dài hạn ở trường trung học trực thuộc của chúng tôi thì phải chính thức làm thủ tục nhập học. Sau đó đưa học bạ từ trường cũ đến đây.”

Một hạt giống tốt như vậy, hiệu trưởng Triệu đương nhiên mong rằng Lâm Tích có thể trực tiếp chuyển đến trường bọn họ học.

Vậy là ông ta lại liệt kê hàng loạt các ưu điểm của trường trung học trực thuộc đại học A trong điện thoại.

“Tôi biết rồi, làm phiền hiệu trưởng Triệu.” Cố Thiệu nói rồi cúp máy.

Nghĩ đến trước đây cô đã từng nói không muốn tiếp tục học ở trường cũ nữa, vậy thì chuyển đến một trường khác cũng không phải không thể.

Chỉ là nếu cứ thế thì sẽ xuất hiện một vấn đề khác: Làm thủ tục chuyển trường, nhập học cần phải có sổ hộ khẩu.

Hộ khẩu của Lâm Tích vẫn còn ở nhà họ Lâm.

Khi Trần Tử Dương đi vào thì thấy giáo sư của bọn họ đang ngồi trước bàn làm việc cau mày có vẻ đang xem cái gì đó, trước mặt mở tài liệu báo cáo đề án nghiên cứu và phát triển.

“Giáo sư, đề án này có vấn đề gì sao?” Anh ấy hỏi.

“Không sao cả.” Cố Thiệu lấy lại tinh thần, đặt tài liệu sang một bên.

“Muốn nhập khẩu thì cần những tài liệu gì cậu có biết không?” Ông thuận miệng hỏi.

Anh ấy lại sửng sốt, lập tức nghĩ: Giáo sư muốn nhập khẩu cho Tiểu Tích sao?

Đúng lúc em họ của anh ấy vừa mới đến thành phố B để học nên chuyển hộ khẩu đến nhà anh ấy.

Trần Tử Dương nhớ lại một chút rồi nói: “Phía bên này cần phải xuất một tờ giấy xác nhận, sau đó đến địa phương kia để xử lý thủ tục chuyển khẩu, sau đó lại cầm qua đây lại để đăng ký nhập khẩu.”

Nghĩ ngợi rồi anh ấy lại nhắc nhở: “Chắc là còn cần giấy xét nghiệm người thân để làm tài liệu chứng minh nữa.”

Cố Thiệu nhìn Trần Tử Dương một lúc rồi không nói gì.

Tối đó, hiếm khi ông về nhà sớm khiến cho Lâm Tích bị bất ngờ mà sợ hãi, không phải, là vui sướng mới đúng.

Ăn cơm tối xong, anh ấy gọi cô đến trước mặt mình, lại hỏi một câu giống như trước đây: “Vì sao lại rời khỏi gia đình trước kia rồi đến đây?”

Biểu cảm cô đờ ra, không hề suy nghĩ mà nói: “Bởi vì tình cảnh trong nhà rất không tốt cho nên con tới đây.”

“Không có lí do nào khác sao?” Ông hỏi.

Cô lắc đầu.

Ánh mắt ông nhìn cô sâu hơn vài phần, đối mặt nhau vài giây, ông trầm giọng nói: “Cho dù bây giờ con vẫn chưa trưởng thành, nhưng con cũng nên học cách chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Bây giờ con đưa ra bất cứ lựa chọn nào thì hậu quả sau này đều do con gánh vác.”

“Bây giờ hộ khẩu của con đang ở nhà mẹ đẻ, con có thể chọn quay về nhà họ Lâm. Đương nhiên là vì xuất phát từ nghĩa vụ, ba vẫn sẽ chu cấp toàn bộ chi phí nuôi dưỡng cho con đến khi trưởng thành.”

“Cũng theo lẽ đó, con có thể ở lại chỗ của ba đến khi trưởng thành. Suy xét đến tất cả khía cạnh, ba sẽ chuyển hộ khẩu của con sang đây.”

Cố Thiệu đặt quyền lựa chọn vào tay Lâm Tích.

Giọng điệu của ông không hề có chút tình cảm nào.

Thím Mai đứng gần đó nghe được thì trong lòng thấy rất sốt ruột. Tuy bà ấy không biết rốt cuộc mẹ ruột của cô là chuyện thế nào, nhưng mà từng nghe nói hình như là đã có gia đình riêng, hơn nữa, bọn họ còn không đối xử tốt với cô cho lắm.

Bây giờ đứa nhỏ này cũng tới đây rồi, chẳng lẽ ông chủ còn muốn đưa cô về lại đó sao?

Dù chỉ mới chăm sóc cho cô hai ngày nhưng bà ấy vẫn thấy không nỡ.

Nếu thật sự tiễn Lâm Tích đi, có lẽ ông cụ bên kia sẽ là người đầu tiên xông đến đây.

Bà ấy không nói với Cố Thiệu là mấy vị bên nhà họ Cố bây giờ đang chọn tên mới để ghi lên hộ khẩu cho cô chủ Tiểu Tích luôn rồi. Nhưng mà vì ý kiến không hợp nên vẫn chưa quyết định được. Mặt khác, ông cụ Cố trước nay vốn không mê tín lại đặc biệt mời một đại sư đến tính ngày hoàng đạo để điền tên Lâm Tích vào gia phả.

Trái ngược với thím Mai, cô nghe ông nói sẽ chuyển khẩu cho mình sang đây thì hai mắt sáng rỡ.

Trước đây quả thật cô đã nghĩ đến vấn đề hộ khẩu, nếu hộ khẩu của cô có thể chuyển ra khỏi nhà họ Lâm vậy thì chẳng phải đã hoàn toàn thoát ly khỏi nhà đó hay sao? Cô không còn sống bên cạnh Tống An Hân, không liên quan đến Lâm Dịch Trạch, cũng không phải là chị của Lâm An Hinh. Như thế thì có lẽ cốt truyện tiểu thuyết cũng sẽ không xảy ra với cô.

“Con muốn ở cùng ba!” Cô không hề suy nghĩ trả lời.

“Chắc rồi chứ?”

“Vâng ạ.” Cô gật đầu liên tục.

Nụ cười trên mặt cô bé hết sức chói mắt, có lẽ đã ảnh hưởng đến ông nên biểu cảm của ông cũng vô thức dịu dàng hơn vài phần.

“Ba sẽ dẫn con đến nhà họ Lâm để chuyển khẩu sang đây.”

“Vâ...”

Chữ ‘vâng’ của cô chỉ nói được một nửa rồi khựng lại.

Khoan đã! Muốn đến nhà họ Lâm sao?

Nghĩ đến chuyện chuyển khẩu thì phải sang nhà họ Lâm, vẻ mặt cô thay đổi.

Cô kháng cự việc trở lại nhà họ Lâm, ngoại trừ nỗi sợ với cốt truyện tiểu thuyết, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa: nếu Cố Thiệu đi với cô sang nhà họ Lâm vậy thì việc ông là ba ruột của cô chẳng phải sẽ bại lộ sao?

Biết được Cố Thiệu là người lấy đi lần đầu tiên của người phụ nữ mình mình đầu ấp tay gối, liệu Lâm Dịch Trạch có ra tay với ông không?

Tuy trong nhận thức của cô thì Cố Thiệu rất lợi hại, nhưng dù sao Lâm Dịch Trạch cũng là hào quang nam chính.

“Không được.” Cô vội vàng lắc đầu.

“Không muốn chuyển khẩu à?” Ông hỏi.

“Không phải.”

Cô không biết phải giải thích chuyện tiểu thuyết với ông thế nào nên mặt đầy rối rắm. Cô suy nghĩ thật lâu mới đào ra một lý do qua loa: “Không phải ba rất bận sao? Chuyện chuyển khẩu cứ để con tự đi sang đó nói với mẹ là được, không cần làm phiền đến ba đâu.”

“Cũng có thể bảo chú Từ Phi và bà Mai đi cùng con mà.”

Tóm lại chính là ông không thể đi được.

Cố Thiệu: “...” Đúng là ông rất bận nhưng mà cũng không đến mức đến chuyện làm hộ khẩu cũng phải bảo người khác đi làm hộ.

Ông không nói gì cả, cô cho rằng ông đã ngầm đồng ý nên cười với ông: “Như vậy là đã định rồi nhé!”

“Đi ngủ đi.”

“Vâng.” Cô xoay người đi về phòng. Đi được một nửa thì phát hiện ra mình đã quên mất một việc nên quay đầu lại nói với ông: “Ba ngủ ngon.”

Nhìn cô về phòng, sự tự hỏi trong mắt ông lại tăng thêm mấy phần.

Ông bấm số điện thoại của Vương Ngũ.

“Thưa ngài?”

“Trước đây Lâm Tích bị nhà họ Lâm đưa về quê sao?”

“Đúng vậy.” Anh ta nhớ lại: “Nhưng mà hình như cũng không ở đó lâu lắm.”

“Đi điều tra xem khi Lâm Tích ở đó đã xảy ra chuyện gì, cũng như sự tình khi ở nhà họ Lâm. Phải điều tra rõ ràng hơn trước đây.” Lúc nãy khi nói đến chuyện đến nhà họ Lâm, nếu ông không lầm thì vào khoảnh khắc đó trong mắt cô đã hiện lên sự sợ hãi và hoảng loạn.

Nếu như chỉ ‘ở nhà họ Lâm không được tốt’ thì cô hẳn sẽ không có cảm xúc mãnh liệt như thế.

Hơn nữa mấy ngày nay ở cùng, ông có thể cảm nhận được cô không phải là một người tuỳ hứng làm bậy, hoặc là một đứa nhỏ tính khí khó chịu. Ngược lại, cô rất giỏi kiềm chế cảm xúc của mình, vì vậy nếu chỉ ở nhà họ Lâm không được tốt, cô hẳn sẽ không chạy đến tìm một người ba hoàn toàn xa lạ.

Nghe lời căn dặn của Cố Thiệu, anh ta lập tức hiểu ra được: Những tin tức bọn họ điều tra được trước đây hẳn là không toàn diện.

“Tôi đã hiểu. Tôi sẽ lập tức sắp xếp người bắt đầu xâm nhập để điều tra.” Anh ta nghiêm túc đồng ý.

Cúp điện thoại, ông lại gọi cho Từ Phi.

“Ngày mai tôi có việc gì?” Ông hỏi.

“Ngày mai sao?” Anh ấy lướt mắt nhìn lịch trình, trả lời: “Sáng mai có hội thảo đề án SSI. Buổi chiều, đoàn đội công ty Willr muốn đến trung tâm khảo sát học tập. Mặt khác, chúng ta còn nhận được lời mời của hai hoạt động.”

Từ Phi: “Không lầm thì chỉ có nhiêu đây.”

Cố Thiệu: “Hội thảo chuyển sang tuần sau, đoàn khảo sát thì sắp xếp người khác đón tiếp, còn hai hoạt động kia thì từ chối đi. Giúp tôi giải toả lịch trình ngày mai.”

“Cả ngày sao?” Anh ấy vừa định hỏi có phải là có việc gì quan trọng hay không thì ông lại nói: “Còn nữa, liên hệ với gia đình chủ tịch tập đoàn Lâm thị báo ngày mai tôi sẽ đến thăm.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Trong điện thoại, Từ Phi còn không kịp nghĩ xem là nhà họ Lâm nào thì đã đáp ứng.

Đến tận khi cúp máy rồi, anh ấy mới kinh ngạc phát hiện ra: Tập đoàn Lâm thị, nhà họ Lâm chẳng phải là nhà mẹ đẻ của Tiểu Tích sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net