Chương 15: Đến nhà họ Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng lúc Lâm Tích thức dậy, cô không ngờ lại Cố Thiệu vẫn chưa đi.

Trong lòng chợt sinh ra một dự cảm không lành.

"Chào buổi sáng, ba." Lâm Tích nở một nụ cười chào Cố Thiệu. Việc này đã trở thành thói quen mỗi sáng của Lâm Tích.

"Ba, hôm nay ba không đến trung tâm ạ?" Ngừng một chút, Lâm Tích lại nói: "Hay trường học sao ạ?

Cố Thiệu di chuyển tầm mắt từ cuốn sách trên tay sang nhìn Lâm Tích: "Ăn sáng đi rồi ba đưa con đến nhà họ Lâm."

Lâm Tích: "!!!"

Vậy tức là tối qua Cố Thiệu không nói gì không phải là ngầm đồng ý với đề nghị của cô mà là đã quyết định luôn rồi?

"Chuyện đó..." Thực sự là không cần đâu, cô có thể tự đi được.

Lâm Tích vẫn muốn kiên trì thêm chút nữa, nhưng bắt gặp ánh mắt "không được cãi lời" của ông thì Lâm Tích cảm thấy hơi sợ.

Cô gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào bàn lặng lẽ ăn sáng.

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Lâm Tích, thím Mai đứng bên cạnh tưởng cô sợ vì phải trở lại ngôi nhà trước đây nên nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Tích đừng căng thẳng, cháu chỉ cần đi với ba, những chuyện khác cứ để ba cháu lo."

Dứt lời, thím Mai còn đặc biệt giúp Lâm Tích tìm quần áo để lát nữa mặc đi.

Bằng mắt thường có thể thấy bộ đồ này hẳn là bộ đồ đắt nhất trong đống của cô, giá cả không hề rẻ chút nào.

"Có lồng lộn quá không ạ?" Nhìn thấy bộ đồ, Lâm Tích lầm bầm.

Sao cứ có cảm giác mặc bộ này đi đến nhà họ Lâm như đi diễu võ dương oai vậy?

"Không đâu không đâu, lồng lộn là lồng lộn thế nào, cháu phải ăn mặc thật đẹp để đi sang đó, cho mẹ ruột và ba dượng cháu thấy cháu đang sống rất tốt, có như vậy họ mới yên tâm để cháu sống với ông chủ chứ." Thím Mai nói cũng lý.

Nhưng thực ra bà ấy đang nghĩ: Cái nhà đó đối xử với Tiểu Tích không tốt, vậy thì để họ nhìn xem cuộc sống của Tiểu Tích ở đây tốt đẹp bao nhiêu.

Ở nhà họ cô chủ Tiểu Tích không được chào đón, nhưng ở nhà họ Cố thì cô là bảo bối đấy!

Lâm Tích không bình luận gì về những lời thím Mai nói, nhưng cô nhận ý tốt của thím Mai.

...

Hai ba con ra ngoài.

Lâm Tích lặng lẽ ngồi bên cạnh Cố Thiệu.

Nếu không phải thỉnh thoảng cô còn liếc mắt nhìn Cố Thiệu thì trông cô chẳng khác nào một bức tượng.

Cố Thiệu đưa mắt nhìn Lâm Tích: "Căng thẳng à?"

Lâm Tích lắc đầu: "Không có."

"Chỉ là con có một câu hỏi..." Nói đến đây, Lâm Tích hơi do dự.

"Câu gì?"

"Ba với mẹ con... ừm... ý con là bà Tống Khả Hân, hồi đó làm thế nào mà hai người có con vậy ạ?" Lâm Tích khẽ hỏi.

Cố Thiệu biết đến nhà họ Lâm chắc là vì ông đã điều tra ra chuyện năm đó, cái cô muốn biết là sự cố ngoài ý muốn năm đó giữa ông và Tống Khả Hân phát sinh đến mức độ nào, ân oán giữa nam nữ chính và tấm bia đỡ đạn có còn đất thương lượng hay không.

Những lời này của Lâm Tích khi đến tai Cố Thiệu đã tăng lên một tầng ý nghĩa khác.

Vẻ mặt của Cố Thiệu đông cứng lại, khóe mắt giật với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Một người đàn ông và một người phụ nữ, sẽ có con trong hoàn cảnh nào?

Cố Thiệu sầm mặt, nghiêm túc nhìn Lâm Tích nói: "Con còn nhỏ, đây không phải là vấn đề con cần quan tâm."

Hơn nữa, vào thời điểm đó ông hoàn toàn mất ý thức, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đối với toàn bộ sự việc, cho đến bây giờ Cố Thiệu chỉ nhìn thấy kết quả, đó là sự tồn tại của Lâm Tích.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiệu, lúc đầu Lâm Tích còn lầm tưởng là "tai nạn'' năm đó "không hay" cho lắm, nên ngượng ngùng ngậm miệng lại, không dám hỏi thêm, trong lòng chỉ nghĩ làm sao để Cố Thiệu không bị Lâm Dịch Trạch báo thù.

...

Trong xe rất im ắng, rất nhanh sau đó xe đã chạy đến biệt thự nhà họ Lâm, nơi này vô cùng quen thuộc với Lâm Tích. Cố Thiệu cúi đầu nhìn hai tay đang nắm chặt dây an toàn và dáng vẻ như sắp lâm trận của Lâm Tích, ánh mắt khẽ động.

"Ở trong xe đợi ba." Nói xong, Cố Thiệu định để Lâm Tích ngồi chờ trên xe, còn mình sẽ đi bàn chuyện chuyển hộ khẩu với Tống Khả Hân và Lâm Dịch Trạch.

Nghe vậy, Lâm Tích đương nhiên không chịu, cô lập tức nhảy xuống xe, kiên định nói: "Con cũng muốn đi cùng ba!"

Cố Thiệu thu hồi ánh mắt, tỏ ý sao cũng được: "Đi thôi."

Bác bảo vệ đi phía trước dẫn đường, hai người đi về phía cổng biệt thự.

Từ Kiều Phượng là người đầu tiên đi ra.

Bà ta nhìn Cố Thiệu, rồi lại nhìn Lâm Tích đang đi bên cạnh Cố Thiệu, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

"Đồ vong ơn phụ nghĩa, thứ ác độc! Nhà họ Lâm tao nuôi dạy mày bao nhiêu năm, nhà tao không dạy mày phải biết cảm ơn mà dạy mày học cách quay lại cắn chủ hay sao thế?" Từ Kiều Phượng nổi điên, vừa nhìn thấy Lâm Tích đã chửi rủa sa sả.

Bà ta đồng ý để Trương Thúy đem Lâm Tích về thôn Trương Gia cũng là muốn cho cái nhà này yên ổn hơn.

Nếu không phải hôm qua nhận được cuộc điện thoại của một người tự xưng là trợ lý của Tổng giám đốc Cố, nói là muốn đến thăm nhà họ Lâm, và còn giải thích ngắn gọn lý do qua điện thoại, thì họ vẫn sẽ không biết chuyện Lâm Tích đã chạy trốn khỏi nhà Trương Cường từ đời thuở nào.

Mà còn tìm được ba ruột nữa chứ.

Sau khi nhận được cuộc gọi, tất cả bọn họ đều sửng sốt và phẫn nộ, không ai ngờ tới chuyện Lâm Tích đã nghe lén được cuộc nói chuyện của họ, biết được thân thế thật của mình và còn tìm được ba ruột của mình như thế nào. Họ chỉ cảm thấy con nhỏ này thật biết cách khiến người khác rớt tim.

Còn cái bà Trương Thúy kia cũng vậy, tìm người không đáng tin chút nào, ngay cả một đứa con nít mà canh cũng không xong.

Tuy nhiên, nếu Lâm Tích đã biết được thân phận thật của mình thì bà ta cũng không cần giả vờ giả vịt làm gì nữa.

Từ Kiều Phượng kênh mặt lên, lạnh lùng nhìn Lâm Tích, trong mắt tràn ngập sự bất mãn và chán ghét.

"Đúng là thứ nghiệt chủng dạy không biết nghe, ngoài chuyện gây tai họa, tao chưa thấy mày làm được chuyện gì tốt cả." Nếu như Lâm Tích ngoan ngoãn ở lại dưới quê thì coi như cho qua, nhưng không ngờ cô dám làm cái trò dẫn ba ruột tìm đến cửa thế này.

Từ Kiều Phượng không dám tưởng tượng nếu chuyện này ầm ĩ lên, bị người ngoài biết được thì mặt mũi nhà họ Lâm biết phải giấu vào đâu.

...

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tích không ít lần bị Từ Kiều Phượng mắng chửi, cô đã chai lì rồi. Lâm Tích cắn chặt môi dưới, cụp mắt xuống, không để ý đến những lời mắng chửi vô thưởng vô phạt của Từ Kiều Phượng.

Thái độ chịu đựng của Lâm Tích, Cố Thiệu nhìn thấy hết, còn thái độ của ông đối với Từ Kiều Phượng đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Trước hết, mục đích tôi đến đây, chắc có lẽ trợ lý của tôi đã nói rồi, nếu cụ Lâm cho rằng tôi đến đây để kiếm chuyện thì cũng không phải là không có lý."

Ánh mắt và thái độ lạnh lùng của Cố Thiệu khiến Từ Kiều hơi thấp thỏm trong lòng, bà ta vô thức lùi lại nửa bước.

Và vế cuối câu vừa rồi của Cố Thiệu rõ ràng là một lời đe dọa trắng trợn!

...

Lúc này, Tống Khả Hân, người ban đầu được Từ Kiều Phượng bảo lánh mặt đi cũng đang từ trong nhà đi ra, sắc mặt khó coi, đang nép vào lòng Lâm Dịch Trạch.

Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thiệu, Tống Khả Hân lập tức thay đổi sắc mặt. Chuyện năm đó khiến bà ta cảm thấy vô cùng nhục nhã. Những ký ức ghê tởm được cất giấu trong ký ức sâu thẳm lại ùa về.

Đó là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời Tống Khả Hân.

Lúc đó, vì uống hết ly "rượu" kia, bà ta không kiểm soát được hành động của mình, không ý thức được xung quanh đang xảy ra chuyện gì nên đã coi người lúc đó là Lâm Dịch Trạch.

Sau đó, thậm chí Tống Khả Hân đã hối hận đến mức muốn tự tử. Sau này nếu không vì Lâm Dịch Trạch ăn năn hối lỗi và chăm sóc tận tình, bà ta căn bản sẽ không bao giờ thoát ra khỏi cái bóng đó.

Thường xuyên đối mặt với "kết quả của vết nhơ" là Lâm Tích đã khiến Tống Khả Hân càng thêm dày vò, tại sao bây giờ Lâm Tích lại tìm và đưa người đàn ông đó đến trước mặt bà ta chứ!

Tống Khả Hân xem người tối hôm đó là Lâm Dịch Trạch, sau đó đã hoàn toàn quên mất người đó trông ra sao, nhưng bây giờ, nhìn thấy Cố Thiệu, Tống Khả Hân vẫn không khỏi chán ghét.

Ánh mắt bà ta nhìn Lâm Tích cũng mang theo nét oán hận.

Nếu không phải Lâm Tích tìm được người này, thì có thể bà ta đã phong ấn đoạn ký ức ghê tởm đó mãi mãi rồi.

Lâm Tích đã bắt kịp ánh mắt oán hận mà Tống Khả Hân nhìn mình và Cố Thiệu.

Ngay cả tiểu thuyết cũng nói những gì đã xảy ra vào năm đó rõ ràng là một tai nạn.

Chẳng lẽ một nam chính như Lâm Dịch Trạch ném Tống Khả Hân cho đám cầm thú kia chơi đùa là đúng à?

Nếu so sánh, Cố Thiệu mới là người nằm im mà vẫn bị trúng đạn đó trời ạ.

Lâm Tích âm thầm bất bình thay cho Cố Thiệu.

Và ánh mắt chất đầy nỗi kinh tởm của Tống Khả Hân khi nhìn Cố Thiệu cũng khiến Lâm Tích vô cùng bực bội.

Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Tích quay sang nhìn Cố Thiệu.

Cô rất sợ là tính tiết máu chó "người đàn ông và người phụ nữ sau khi phát sinh qua hệ ngoài ý muốn, nhiều năm sau gặp lại, người đàn ông phải lòng người phụ nữ" trong tiểu thuyết sẽ xảy ra với Cố Thiệu.

Lâm Dịch Trạch và Tống Khả Hân mới là nam nữ chính chính thức, nếu Cố Thiệu muốn tranh giành nữ chính với nam chính thì kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ bị nam chính bị đánh chết rất thảm.

Lâm Tích căng thẳng nhìn chằm chằm Cố Thiệu, cũng may lúc này biểu cảm của Cố Thiệu khi nhìn đám người này, ngoài lạnh lùng ra dường như không còn gì khác.

...

Cảm nhận được tâm trạng của vợ mình không ổn, Lâm Dịch Trạch ôm chặt Tống Khả Hân, an ủi bà ta.

Sau đó, ông ta nhìn Cố Thiệu.

"Tổng giám đốc Cố, rất vui được gặp anh." Mặc cho dòng chảy ngầm đang âm thầm cuộn trào nhưng Lâm Dịch Trạch vẫn thể hiện phép và khách sáo nên có.

"Có gì chúng ta vào nhà rồi cùng nhau thảo luận cụ thể hơn." Lâm Dịch Trạch vừa nói vừa làm động tác "mời" với Cố Thiệu: "Tổng giám đốc Cố, mời."

Nhân tiện, ông ta cũng liếc mắt nhìn sang Lâm Tích đang đứng bên cạnh.

Một khoảnh khắc nào đó, Lâm Tích cảm nhận được tia ác ý của Lâm Dịch Trạch, trong lòng thắt lại, hiển nhiên sâu thẳm trong lòng cô vẫn còn ẩn chứa nỗi sợ hãi. Như một đứa thiếu suy nghĩ, Lâm Tích đứng chắn trước mặt Cố Thiệu.

Rõ ràng là tư thế muốn bảo vệ ông.

Mặc dù thân hình nhỏ bé của Lâm Tích, cho dù nhìn thế nào cũng không khớp với hai chữ "bảo vệ".

Trong đôi mắt không chút gợn sóng của Cố Thiệu lóe lên một tia kinh ngạc, Lâm Dịch Trạch cũng nhìn Lâm Tích đầy ẩn ý.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Lúc này, Cố Thiệu kéo Lâm Tích trở lại bên cạnh mình, chặn ngang ánh mắt của Lâm Dịch Trạch.

"Đi thôi."

...

Tất cả đi vào nhà.

Vốn dĩ ngôi nhà này đã không chứa đựng nhiều dấu vết của Lâm Tích, bây giờ càng không, nó hoàn toàn không còn một chút liên quan nào đến cô luôn.

Trong phòng khách, người làm đều lánh mặt đi hết.

Cố Thiệu và Lâm Dịch Trạch ngồi ở hai bên ghế sô pha, không ai nói gì nhưng bầu không khí rất ngột ngạt.

Lâm Tích lén nhìn hai người.

Khách quan mà nói, cô cảm thấy khí chất của Cố Thiệu hơn hẳn Lâm Dịch Trạch.

Hơn nữa còn đẹp trai hơn Lâm Dịch Trạch nhiều.

Về điểm này, Lâm Tích có thể thề, chắc chắn không phải vì Cố Thiệu là ba ruột mình mới cảm thấy như vậy.

Nhớ lại năng lực, thân phận và địa vị gia đình của hai người họ, hình như không chênh nhau là bao.

Cố Thiệu ngay thẳng hơn Lâm Dịch Trạch.

Vậy tại sao Lâm Dịch Trạch lại là nam chính, còn Cố Thiệu lại bị Lâm Dịch Trạch giết chết trong tương lai?

Trong lòng Lâm Tích không phục.

Không biết từ lúc nào cô hoàn toàn đã đứng về phía Cố Thiệu.

...

Gõ gõ vào tay vịn ghế sô pha, Lâm Dịch Trạch lên tiếng trước: "Hôm qua, trợ lý của Tổng giám đốc Cố gọi điện thoại đến nói hôm nay anh đến đây để làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho Tiểu Tích, nhưng điều gì chứng minh Tổng giám đốc Cố đây thật sự là ba ruột của Tiểu Tích?"

Nghe vậy, Cố Thiệu thẳng thừng đáp: "Tôi không có hứng thú nuôi con giúp người khác."

Câu này có nghĩa là: Lâm Tích là con ruột của ông nên hôm nay ông mới có mặt ở đây.

Không biết người nói có dụng ý gì không, nhưng nghe được câu này của Cố Thiệu, một số người nhà họ Lâm lập tức biến sắc.

Cố Thiệu đang cố ý chế giễu ông ta sao?

Lâm Dịch Trạch híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

"Thật vậy sao, vậy thì tôi nên chúc mừng Tổng giám đốc Cố rồi." Lâm Dịch Trạch mặt không biến sắc nói, dừng lại một chút, ông ta lại bảo: "Tuy nhiên, Tiểu Tích cũng là đứa con mà vợ tôi mang nặng mười tháng mới sinh ra, tôi yêu vợ tôi, và cũng yêu đứa con này."

Trước lời đáp trả của Lâm Dịch Trạch, Lâm Tích không hề có chút cảm động nào mà chỉ cảm thấy ghê tởm và ớn lạnh sống lưng.

Lâm Dịch Trạch lại tiếp tục nói: "Tiểu Tích đã sống ở ngôi nhà này mười bốn năm, con bé mãi mãi là một thành viên của gia đình tôi, Tổng giám đốc Cố vừa xuất hiện đã muốn mang con bé đi, hình như không được thỏa đáng cho lắm. Vả lại tôi cũng phải suy nghĩ cho vợ tôi và đứa con này của tôi nữa."

Tức là: Lâm Tích sống ở đây đã lâu, tình cảm chan hòa, và ông ta không đồng ý để Cố Thiệu đưa Lâm Tích đi.

Nghe Lâm Dịch Trạch nói vậy, Từ Kiều Phượng không hiểu: Trong nhà này, Lâm Tích là chuyên gia gây rắc rối, là đồ sao chổi, vừa hay có cơ hội đuổi cô đi, không phải là chuyện tốt sao? Tại sao con trai bà ta lại muốn giữ nó lại?

Không chỉ Từ Kiều Phượng mà ngay cả Tống Khả Hân cũng không thể hiểu nổi ý của Lâm Dịch Trạch. Theo ý bà ta, nếu Lâm Tích muốn ở với ba ruột của mình, mà Cố Thiệu cũng chịu nuôi Lâm Tích thì cứ để Lâm Tích đi theo Cố Thiệu thôi, đây cũng là một quyết định đúng mà.

...

Lâm Tích cũng nhìn Lâm Dịch Trạch một cách kỳ quái, tự hỏi không biết ông ta đang ấp ủ âm mưu gì.

Lâm Tích vô thức nghĩ tới giấc mơ khủng khiếp kia, và cả người xuất hiện cuối giấc mơ là Lâm Dịch Trạch, cô bất giác rùng mình: Không biết liệu thái độ kỳ lạ này của Lâm Dịch Trạch có liên quan gì đến giấc mơ kia hay không.

Cố Thiệu vẫn không nói gì.

"Chủ tịch Lâm cho rằng Lâm Tích thích hợp ở lại nhà họ Lâm hơn?"

"Đương nhiên."

Dường như Lâm Tích nghe thấy Cố Thiệu hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy ra một tập tư liệu được kẹp trong đống giấy tờ và đặt nó trước mặt Lâm Dịch Trạch.

"Đây là một số thông tin tôi tìm hiểu được."

Cố Thiệu trầm giọng nói: "Những thứ Lâm Tích dùng trong nhà này, bao gồm đồ ăn thức uống, quần áo mặc đều là đồ thừa của Lâm An Hinh, kể cả điện thoại con bé dùng cũng vậy."

Ngay khi những lời này được nói ra, Từ Kiều Phượng là người đầu tiên không nén được cơn giận. Con trai bà ta không phải ba ruột nên không quan tâm thứ con hoang này là đương nhiên, nhưng Tống Khả Hân là mẹ ruột mà cũng không thèm quan tâm, còn bà ta vốn đã có ác cảm với đứa trẻ này, bà ta không muốn Lâm Tích tiêu bất cứ đồng nào của nhà họ Lâm nên đã ngầm chỉ thị cho đám người làm không được cho Lâm Tích dùng bất cứ món đồ tốt nào.

"Hai chị em chúng tuổi tác xêm xêm nhau, dùng đồ của nhau là chuyện bình thường, chị dùng đồ em, em dùng đồ chị cũng không có gì đáng nói. Cậu Cố, cậu nói Lâm Tích dùng đồ thừa của Hinh Hinh e là không hợp lý lắm." Từ Kiều Phượng già mồm.

Cố Thiệu phớt lờ Từ Kiều Phượng và tiếp tục nói: "Hai năm trước, Lâm Tích đã tham gia cuộc thi viết văn online và giành được giải thưởng, nhưng sau đó lại được thông báo từ bỏ tư cách nhận giải. Nhưng thực tế là Lâm An Hinh đã thay Lâm Tích nhận giải, đồng thời còn tham gia trại hè do ban tổ chức tổ chức, lý do là những ai đạt được giải thưởng trong cuộc thi đó sẽ được cộng điểm khi thi lên cấp hai."

"Cách đây sáu tháng, trên diễn đàn của trường có bài đăng bôi nhọ Lâm Tích, ảnh hưởng rất xấu đến con bé. Ban đầu, nhà trường quyết định điều tra và xử lý thật nghiêm kẻ đã tung tin đồn, nhưng sau đó chuyện này lại bị ém nhẹm. Mà người đã ém nhẹm chuyện này chính là nhà họ Lâm, còn kẻ đặt điều kia chính là Lâm An Hinh."

"Còn nữa, cách đây không lâu, các vị vu khống Lâm Tích, nói con bé đẩy Lâm An Hinh xuống hồ."

Giọng Cố Thiệu rất bình tĩnh, những chuyện trước đây hiện lần lượt hiện rõ mồn một trong đầu Lâm Tích.

Ngoài hai ba con Lâm Tích ra, sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng khó coi.

"Đó chỉ là những xích mích nhỏ của hai chị em, không cần thiết phải làm ầm ĩ ra ngoài."

Trong mắt Cố Thiệu xoẹt qua một tia trào phúng.

"Năm năm trước, cô Tống đây và mẹ cô dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài, trên đường đi gặp phải bọn bắt cóc, cô Tống và bà Trương đưa Lâm An Hinh trốn khỏi xe, nhưng lại cố ý để Lâm Tích lại làm con tin..."

Sắc mặt Tống Khả Hân cứng ngắc, nhớ lại chuyện đó, bà ta nhịn không được lên tiếng phản bác: "Không phải tôi cố ý, do lúc đó tôi không có cách nào mang cả hai đứa xuống xe, hơn nữa cảnh sát cũng đã tới ngay lúc đó."

"Còn..." Dừng lại một chút, Cố Thiệu lại nói: "Chín năm trước, cụ Lâm đây dẫn Lâm Tích ra ngoài và đã để lạc con bé, nhưng thực tế là bà đã cố ý làm vậy. Sau đó Lâm Tích được đưa đến đài truyền hình, bà sợ làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh sự nhà họ Lâm nên mới đón con bé về."

"Cậu nói bậy!" Từ Kiều Phượng nhảy dựng lên: "Là do nó không nghe lời chạy lung tung nên mới bị lạc, liên quan gì đến tôi chứ!"

Chuyện đó cũng là vì nhất thời nóng nảy. Lúc đó, Lâm Tích tay cầm kẹo sữa ngắn kẹo sữa dài đi theo đòi cho bà ta ăn, bà ta thấy phiền phức quá nên dứt khoát đưa cô đi ra ngoài chơi, bà ta dẫn Lâm Tích đi...

"Những gì Tổng giám đốc Cố điều tra hình như có hơi chênh lệch với thực tế thì phải." Lâm Dịch Trạch vẫn bình tĩnh nói.

"Vậy các vị định giải quyết thế nào đây?" Cố Thiệu lại ném một tập tài liệu khác lên bàn.

Đây là giấy chứng nhận hiến tặng và ghi chép cấy ghép thành công.

Người hiến là Lâm Tích, còn trên ghi chép cấy ghép lại có tên Lâm Tích và Tổng Khả Hân.

Lâm Tích nhớ ra rồi.

Hai năm trước, Tống Khả Hân bị bệnh về phổi, cụ thể là bệnh gì thì Lâm Tích không nhớ, nhưng hình như rất nghiêm trọng thì phải. Tống Khả Hân nằm viện hơn bốn tháng, sau đó nghe nói đã tìm được đội ngũ y bác sĩ rất giỏi từ nước ngoài nên mới trị khỏi.

Quả thật năm đó Lâm Tích đã được đưa đến bệnh viện, lúc đó cô nghĩ chỉ là làm xét nghiệm bình thường, hoàn toàn không biết là đi cấy ghép.

Lâm Tích càng chưa bao giờ nhìn thấy giấy chứng nhận hiến tặng kia.

Nếu Tống Khả Hân không được trị khỏi thì có khi nào bọn họ định một mạng đổi một mạng thật không?

Có phải họ sẽ giết cô trước, sau đó ghép nội tạng của cô cho Tống Khả Hân không?

Nghĩ đến khả năng này, Lâm Tích lạnh run cả người.

Lâm Tích vô thức nắm chặt góc áo của Cố Thiệu, như thể làm vậy cô sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Vào lúc này, phòng khách dường như yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tóc rơi xuống sàn.

Không cần phải nói thêm gì nữa.

"Tôi không nghĩ Lâm Tích thích hợp ở lại nhà họ Lâm." Cố Thiệu lạnh lùng nói.

"Với tư cách là ba ruột của con bé, tôi sẽ đưa con bé đi. Nếu gia đình chủ tịch Lâm cần bồi thường, tôi sẵn sàng chi trả chi phí của Lâm Tích trong suốt mười bốn năm ở nhà họ Lâm cho các vị."

Lâm Dịch Trạch mặt lạnh không nói gì: Tên Cố Thiệu này rõ ràng là có chuẩn bị trước khi đến, tình hình trước mắt là ông ta đang ở thế bị động.

Để đối phương đưa Lâm Tích đi là cách giải quyết tốt nhất.

Sau này ông ta sẽ nghĩ cách khác vậy.

Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Dịch Trạch định lên tiếng thì Tống Khả Hân, người mang sắc mặt khó coi im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên đứng dậy, mất bình tĩnh nhìn Cố Thiệu.

"Đúng vậy! Tôi đã đối xử không tốt với nó đấy, nhưng tôi làm vậy là sai sao?"

"Đáng lẽ nó không nên có mặt trên đời này, tôi không hề cần nó, là anh, tất cả là lỗi của anh! Nếu không tại vì anh thì đã không có đứa con lầm lỡ này. Lần đầu tiên của tôi chỉ có thể dành cho Dịch Trạch, gia đình chúng tôi sẽ chỉ có con của chúng tôi mà thôi." Tống Khả Hân điên cuồng chỉ trích Cố Thiệu, bà ta đẩy mọi tội lỗi lên đầu Cố Thiệu.

Lâm Tích không nghe nổi nữa, cô cau mày, không nhịn được phản bác: "Rõ ràng là do Lâm Dịch Trạch gây ra, liên quan gì đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net