Chương 18: Cực kỳ ngầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tích đoán không sai, Cố Thiệu đúng là đã đi tìm Trương Cường.

Ở trong nhà Trương Cường lúc này, cửa lớn đóng chặt, nhìn từ bên ngoài vào không có điều gì khác thường nhưng thật ra ở trong sân đã có sáu bảy vệ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt đã khống chế Trương Cường đem vào nhà.

Khi Cố Thiệu đến, người đứng đầu nhóm vệ sĩ đến mở cửa thay ông.

Người này tên là Vương Lục, cũng chính là người làm việc dưới trướng nhà họ Cố.

Công việc của anh ta cũng tương tự như Vương Ngũ. Chỉ có một điều khác biệt là bình thường Vương Ngũ phụ trách điều tra thông tin và xử lý một vài chuyện đối ngoại, còn Vương Lục thì phụ trách những nhiệm vụ mang tính bí mật cao hơn.

Trong những trường hợp bình thường, nếu không phải là công việc quan trọng hoặc mang tính đặc thù, Vương Lực cực kỳ hiếm khi lộ mặt.

"Chào ông chủ." Vương Lục cúi đầu chào.

"Người đâu rồi?" Cố Thiệu hỏi, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo.

"Ở bên trong." Vương Lục chỉ về phía nhà chính, nói.

Cố Thiệu gật đầu, bước về phía nhà chính.

Lúc này, bên trong nhà chính có hai vệ sĩ đang đứng canh gác, Trương Cường thì sợ hãi nấp ở trong góc phòng. Vẻ mặt Trương Cường vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, dường như không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì hay chọc phải người nào.

Khi Trương Cường trông thấy Cố Thiệu bước vào thì càng run lên lẩy bẩy. Mặc dù ông ta không nhận ra người trước mặt nhưng từ khí thế của người này và cả ánh mắt của đám người này nhìn ông ta, ông ta hiểu được người vừa bước vào chính là người làm chủ.

Trương Cường nuốt một ngụm nước bọt.

"Các, các người, các người là ai?"

"Tôi không quen biết gì với các người hết."

Mặc dù Trương Cường không có học thức, hiểu biết cũng ít nhưng ông ta có thể cảm nhận được đám người đột nhiên xông vào nhà mình, nhất là cái người đang ở ngay trước mặt ông ta đều không phải hạng người dễ trêu.

Trương Cường quay mặt về phía Cố Thiệu, nhưng cũng e dè không dám mắt đối mắt với Cố Thiệu, ông ta khúm núm nói: "Ông, ông chủ, tôi chỉ là một nông dân. Tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi, người mà ông tìm tới chắc chắn không phải tôi, chắc chắn là có hiểu lầm rồi. Các người..."

Cố Thiệu ngắt lời Trương Cường, giọng điệu bình tĩnh nói: "Tôi là ba của Lâm Tích."

Lâm Tích?

Trương Cường sững người: "Ý ông, ý ông là người mà Trương Thúy đưa tới đấy hả?"

Người đó làm ông ta sợ tới mức mấy ngày cũng không dám ra ngoài nói năng lung tung nhắc đến tên của cô gái đó, Trương Cường có ấn tượng rất sâu đậm về người này.

Thấy Cố Thiệu không phủ nhận, Trương Cường liền biết là mình nói đúng, đồng thời ông ta cũng hiểu được nguyên nhân vì sao người này tìm tới tận cửa, trong lòng ông ta tràn đầy sợ hãi.

"Hóa ra ông là ba của cô gái kia à." Trương Cường run rẩy, giả vờ ra vẻ vô tội, nói: "Hôm đó cái cô Lâm Tích kia và Trương Thúy tới nhà tôi một chuyến, chỉ là tới chơi thôi, ngay ngày hôm đó cũng rời đi ngay luôn rồi."

Chẳng qua là không phải đi, mà phải nói là chạy.

"Ông chủ, người mà ông muốn tìm thật sự sai chỗ rồi. Lâm Tích kia không có ở chỗ tôi. Nếu không ông thử tìm tới chỗ Trương Thúy xem sao?"

Nói xong, ông ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Thiệu, trông có vẻ như không có ý định buông tha cho ông ta. Trong lòng Trương Cường càng hoảng hơn, vội nói tiếp: "Thật đấy, các người đừng nghe mấy người bên ngoài kia luyên thuyên bậy bạ. Tôi không có nhốt cô ta đâu, không tin mấy người có thể lục soát thử, các người cứ tùy ý mà lục soát đi."

Cố Thiệu nhìn về phía Trương Cường, lạnh lùng mở miệng: "Ông cho rằng nếu như con gái tôi vẫn còn bị ông giam giữ thì bây giờ ông còn có thể ở đây nói chuyện với tôi sao?"

Trương Cường ngẫm nghĩ một lúc, sau mới hiểu ra ý trong lời Cố Thiệu nói: 'Chẳng lẽ người này biết Lâm Tích không ở chỗ ông ta, không phải đến chỗ ông ta để đòi người?'

"Vậy ông tới đây làm gì?" Trương Cường hỏi, dường như muốn tiếp tục giả ngu.

Sau đó ông ta lại nghe thấy giọng nói vô cùng sắc bén từ Cố Thiệu: "Tới tìm ông để tính sổ, dám làm tổn thương con gái tôi."

Có lẽ vì thái độ của Cố Thiệu lúc này quá đáng sợ, Trương Cường vừa nghe xong thì sợ tới run lên, thầm nghĩ: 'Người trước mặt ông ta là ba của Lâm Tích kia, chẳng lẽ sau khi Lâm Tích chạy thoát được thì mách lẻo chuyện cô ta bị uất ức khi ở đây cho người này nghe. Bây giờ người này tìm tới tận nhà ông ta để dạy một bài học?'

Trong lòng Trương Cường đã kinh hoảng vô cùng, ông ta bối rối giải thích: "Tôi, tôi, tôi không có làm gì cô ta cả."

"Thật đó, toàn là Trương Thúy làm với cô ta thôi, mọi chuyện không liên quan gì tới tôi hết." Trương Cường có ý định đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Trương Thúy.

"Trương Thúy đâu có nói trước, tôi cứ tưởng Trương Thúy đưa cô ấy tới để làm vợ tôi. Cho nên, cho nên tôi mới muốn..." Để ý thấy sắc mặt Cố Thiệu trở nên khó coi, Trương Cường đành nuốt xuống họng nửa câu còn lại, ông ta sửa miệng: "Nhưng tôi chưa có làm được cái gì hết."

"Lúc đó không biết cô ta dùng cái gì mà nóng như nước ớt phun vào tôi, còn cái đồ gì đó giật điện làm tôi ngất xỉu. Khi tôi tỉnh lại người đã bị cô ta treo giữa cửa rồi."

"Chỗ đó đó, ở ngay trên cái cửa kia đó." Trương Cường chỉ vào chỗ cửa phòng, nói: "Tôi không có lừa ông đâu, trên cánh cửa còn in rõ dấu băng ghế lúc đó hằn lên."

Trên khung cửa đúng thật còn để lại dấu vết, là dấu vết để lại khi mấy người đàn ông trưởng thành hợp lực "cứu" Trương Cường xuống.

"Tôi bị kẹt ở trên cửa chẳng động đậy gì được, một sợi tóc của cô ta tôi còn chưa đụng tới được."

Nghe thấy những lời này của Trương Cường, đám người Vương Lục ở bên cạnh cuối cùng cũng hiểu được vì sao trong tài liệu điều tra của Vương Ngũ về tiểu thư trước đó lại bị thiếu hụt. Khi đó có thẩm tra đối chiếu kiểu gì cũng không tìm ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng là do cô chủ, cô chủ vậy mà... Ui cha, lợi hại.

"Tôi thề, tôi xin thề. Tôi thật sự không có nói láo đâu. Là tôi sai, tôi không nên có ý đồ xấu. Nhưng con gái của ông chủ vẫn chưa xảy ra chuyện gì hết, ông bỏ qua cho tôi đi."

"Lúc trước, khi con gái tôi ở đây, hình như ông không có ý định bỏ qua cho con bé mà nhỉ." Cố Thiệu trầm giọng nói. Cố Thiệu nhớ đến nội dung trong đoạn ghi âm kia, ông siết chặt tay.

Trương Cường thấy thế thì sợ hãi, liên tục né lùi về sau: "Ông, mấy người đừng có làm bậy. Tôi chân trần không sợ mang giày, nếu mà các người giết người thì chính là phạm pháp đấy."

Mặc dù Trương Cường không hiểu biết nhiều về luật nhưng giết người là phạm pháp thì vẫn biết.

"Cho nên tôi sẽ giữ lại cho ông chút hơi tàn."

Cố Thiệu dứt lời, cởi áo khoác âu phục ra đưa cho Vương Lục ở bên cạnh, sau đó kéo ống tay áo sơ mi lên.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Thiệu, Trương Cường càng sợ hãi, tiếp tục rụt người về sau: 'Người này muốn đánh ông ta sao? Nhiều người như thế đánh ông ta còn chẳng phải là muốn lấy mạng ông ta luôn hay sao!'

"Chẳng lẽ mấy người muốn lấy nhiều hiếp ít?"

"Không cần thiết." Cố Thiệu nói xong, bất ngờ xách cổ áo Trương Cường lên ném mạnh sang bên.

Cơ thể Trương Cường văng đi, lưng đập vào hộc tủ phát ra một tiếng vang rất lớn. Ngăn tủ bị đụng trúng, đồ đạc trên tủ rơi xuống đất.

Trương Cường cảm thấy tối mặt tối mũi, mọi thứ trước mắt quay cuồng, đến khi ông ta kịp phản ứng thì cơ thể đã ngã phịch xuống đất, những chỗ bị đụng trúng trên người đều đang đau đớn.

Trương Cường hốt hoảng rướn cổ hét to với bên ngoài: "Cứu tôi với! Giết người rồi!"

Thấy kêu cứu không có tác dụng, ông ta vừa sợ vừa nhìn Cố Thiệu, quát lên: "Tôi phải báo cảnh sát! Tôi muốn tố cáo các người! Đồ độc ác mấy người muốn ức hiếp tôi!"

"Được đó." Vẻ mặt Cố Thiệu bình tĩnh. Ông có thả Trương Cường đi báo cảnh sát đi nữa thì đây cũng chỉ là xung đột dân sự bình thường. Cùng lắm thì ông đến cục cảnh sát chịu phê bình cảnh cáo, chả làm sao hết.

"Những việc tôi làm hiện giờ với ông chỉ là đang lấy tư cách là ba của cô con gái bị ông làm tổn thương."

Nói xong, Cố Thiệu không nhiều lời thêm nữa mà tiến lên trước, xách Trương Cường lên.

Trương Cường cũng khá khỏe mạnh, nhưng chút sức lực này trước mặt Cố Thiệu hoàn toàn không dùng được. Mặc cho ông ta cố giãy giụa thế nào cũng không tránh được việc chịu đòn.

Cố Thiệu ra tay cực kỳ nặng. Rất nhanh sau đó, mấy lời mắng chửi trong miệng Trương Cường biến thành những lời cầu xin tha thứ, tiếp đó biến thành tiếng kêu rên thảm thiết.

Nhìn Trương Cường thê thảm, mấy người Vương Lục ở cạnh cũng không nhịn được run rẩy trong lòng. Bọn họ rất hiếm khi thấy ông chủ ra tay, càng hiếm khi thấy ông chủ ra tay nặng đến vậy.

Chẳng qua, với một tên vô lại thế này, hình như cũng không còn cách nào hiệu quả hơn.

Ở nơi khác, Lâm Tích vốn đang ngồi trên xe nhưng nghĩ đến việc có lẽ Cố Thiệu đã đi tìm Trương Cường thì Lâm Tích đứng ngồi không yên. Cô do dự hai giây rồi nói với Vương Ngũ đang ở bên cạnh cô muốn xuống xe một lúc. Sau đó cô thản nhiên ung dung vờ như đang tản bộ, "dạo bước" về phía nhà Trương Cường.

Con đường này cô đã đi qua một lần nên Lâm Tích nhớ rõ đường đến nhà Trương Cường.

Lúc đến nơi, Lâm Tích còn chưa kịp bước vào sân đã bị tiếng kêu rên thảm thiết lúc này của Trương Cường trong nhà làm giật mình - đây là tiếng của Trương Cường.

May mà quanh nhà Trương Cường cũng không có mấy nhà ở. Mà nếu có đi nữa thì bây giờ cũng đã đi ăn tiệc cả rồi. Nếu không với tiếng kêu rên thảm thiết này của Trương Cường, đoán chừng ngoài cửa đã bu nghịt người.

Vệ sĩ đứng canh ở trước cửa nhìn thấy Lâm Tích thì hơi sững người, sau đó lại nhìn thấy đi theo phía sau Lâm Tích không xa là Vương Ngũ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thấy Lâm Tích đi về phía nhà chính, mấy vệ sĩ đều lộ vẻ mặt khó xử.

Nhưng may là Lâm Tích chỉ đứng bên ngoài.

Lâm Tích mở hé cánh cửa chính ra, lén lút trộm nhìn vào bên trong một cái.

Cô vừa mới nhìn thấy tình hình lúc này trong phòng mà suýt chút nữa kinh ngạc đến há hốc mồm. Nếu cô nói Trương Cường đang bị Cố Thiệu đánh cho răng rơi đầy đất cũng không ngoa tí nào.

Chỉ là Lâm Tích lại không ngờ rằng Cố Thiệu lại dùng cách đơn giản, thô bạo như thế để xử lý Trương Cường.

Cô càng không ngờ rằng, Cố Thiệu đánh nhau giỏi như thế!

Giáo sư làm khoa học kỹ thuật - nghiên cứu phát minh thời nay còn yêu cầu về mặt thể trạng nữa sao?

Trong phòng, vì Cố Thiệu để ý thấy Lâm Tích đang đứng ở cửa nên khựng lại, ông bỏ tay xuống.

Cố Thiệu bước đến bên cửa, che lại ánh mắt đang nhìn vào bên trong của Lâm Tích.

"Không nghe lời?" Cố Thiệu mở miệng nói, sau đó nhận lấy khăn tay Vương Lục đưa sang lau tay.

"Ơ, không có." Lâm Tích lập tức đứng lại ngay ngắn trước mặt Cố Thiệu, cúi đầu, làm bộ dáng nhận lỗi: "Con chỉ là, chỉ là sợ ba không tìm được đường về thôi."

Lý do lý trấu gì đây.

Đến cả chính bản thân Lâm Tích cũng muốn rút lại câu nói vừa rồi.

Cố Thiệu không đáp.

Trong phòng, Trương Cường mới tránh được một kiếp đang nằm trên đất rên rỉ.

Thấy Cố Thiệu lại nhìn về phía mình, Trương Cường giật mình lăn người tránh vào một góc phòng né đi, dáng vẻ hệt như chuột nhìn thấy mèo.

Không đúng, không phải mèo, người này rõ ràng là quỷ!

"Tôi, tôi sai rồi, xin ông tha cho tôi." Trương Cường nhịn đau cầu xin tha thứ.

Sau đó có tiếng kỳ quái vang lên.

Trương Cường này sợ đến mức tè ra quần!

Thấy vậy, ánh mắt Cố Thiệu lóe lên sự chán ghét.

Lâm Tích khó hiểu, cô tò mò muốn tiến lên nhìn thử, kết quả trước mắt tối đen, bị Cố Thiệu dùng tay che mắt cô lại.

"Cứ chỗ nào bẩn là lại đâm đầu vào à?" Cố Thiệu trầm giọng nói.

"Đâu có..." Lâm Tích còn chưa kịp nói hết đã bị Cố Thiệu kéo theo ra ngoài.

Mấy người Vương Lục, Vương Ngũ cũng đuổi theo phía sau.

"Xử lý đi, còn nữa, đi lập thêm hồ sơ khác." Cố Thiệu phân phó Vương Lục.

"Vâng." Vương Lục đáp, đúng là nên đi lập hồ sơ... Nếu không, tin tức như gia chủ nhà họ Cố - giáo sư Cố Thiệu vô cớ đánh người truyền đi thì thật khó giải thích.

"Với lại, tiễn ông ta vào tù đi." Cố Thiệu nói tiếp.

Trước đó Lâm Tích nói muốn để Trương Cường vào tù hơn phân nửa là muốn hù dọa ông ta. Nhưng Cố Thiệu nói muốn đưa Trương Cường vào tù thì không phải là nói đùa nữa.

Mười mấy năm trước Trương Cường từng đi theo một nhóm người trộm cáp điện, trong một lần trộm cắp còn khiến một công nhân kiểm tra và sửa chữa điện bị tàn tật nghiêm trọng.

Khi đó việc quản lý và kiểm soát không so được với bây giờ, sau khi Trương Cường và đám người kia bỏ trốn chạy đến thôn khác tránh đi một thời gian là chuyện này cứ thế qua đi.

Ngày hôm nay lôi chuyện đó ra cũng đủ để tên Trương Cường này phải đi cải tạo mấy năm.

"Còn nhìn nữa à?" Thấy Lâm Tích vẫn còn ngoái đầu nhìn vào, Cố Thiệu xụ mặt.

"À, không có..." Lâm Tích thu tầm mắt về, tiếp đến nhỏ giọng giải thích: "Con đang xem xem có khi nào ông ta chết không thôi."

Lỡ như mà chết thì phiền phức lắm.

Trong lòng Lâm Tích có hơi đắn đo.

"Không đâu." Cố Thiệu trả lời. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đầy căng thẳng của Lâm Tích, trong lòng ông không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười.

"Lên xe." Cố Thiệu nghiêm mặt nói với Lâm Tích.

"Vâng."

Họ lên xe, chỉ chốc lát sau đã cách xa nhà Trương Cường.

Lâm Tích quay đầu đi, sau lại nhìn sang Cố Thiệu ở bên cạnh đang nghiêm mặt. Cô nhớ lại cảnh tượng mà mình vừa thấy trước đó, cô vẫn cảm thấy thật khó mà tin nổi.

"Ba, vừa nãy, khi nãy trước khi con đến, ba thật sự đang đánh Trương Cường kia một trận à?" Lâm Tích không nhịn được hỏi ông.

Cố Thiệu không phủ nhận, trả lời Lâm Tích: "Bạo lực không phải là cách để giải quyết vấn đề, không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề."

Nghe ông nói như thế, khóe miệng Lâm Tích giật một cái, trong lòng không nhịn được thầm trào phúng: 'Cố Thiệu thế này có tính là tiêu chuẩn kép không?'

"Vậy như ba hồi nãy không tính là bạo lực sao?" Lâm Tích nhỏ giọng hỏi ông.

Cố Thiệu vừa nghe thấy cũng không phủ nhận ngay: "Hành động vừa rồi của ba chính là ví dụ làm sai."

Ông dừng lại một chút, xong mới nói tiếp: "Không nên dùng bạo lực để áp chế bạo lực là vì nó không mang đến lợi ích. Trong lúc dùng đến bạo lực, đồng thời vì con đã dùng đến bạo lực mà hậu quả bản thân phải chịu càng mang đến ảnh hướng bất lợi và nghiêm trọng hơn. Giải quyết hậu quả của bạo lực càng phiền phức hơn là giải quyết vấn đề của bản thân."

Cố Thiệu lại nhìn về phía Lâm Tích, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Vì vậy, sau này con gặp phải bất cứ chuyện gì, điều đầu tiên phải nhớ chính là giữ tỉnh táo, đưa ra phán đoán và lựa chọn chính xác nhất. Nếu có vấn đề mà con không thể nào giải quyết được thì không cần phải vội vã tự mình xử lý. Hãy nói với ba, ba là phụ huynh của con, sẽ xử lý giúp con."

Khi nói ra những lời này, mặc dù thái độ của Cố Thiệu rất nghiêm túc nhưng Lâm Tích lại cảm nhận được quan tâm từ trong đó.

"Biết chưa?" Cố Thiệu hỏi.

"Dạ biết!" Lâm Tích gật đầu đáp lại, mỉm cười với Cố Thiệu: "Sau này con gặp phải chuyện gì sẽ lập tức nói cho ba."

Nhìn gương mặt cười ngây ngô của Lâm Tích, Cố Thiệu cau mày: "Sao thế?"

"Không có gì." Lâm Tích lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được phải nịnh nọt một câu: "Ba ơi, dáng vẻ ba đánh người vừa nãy ngầu lắm luôn!"

Nghe vậy Cố Thiệu sững người, trong mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ. Vốn dĩ ông muốn mượn lần này để Lâm Tích hiểu ra một vài chuyện, nhưng sự chú ý của con nhóc này không phải hơi lệch rồi sao?

Không bao lâu sau xe đã chạy đến cửa thôn, chỗ đỗ xe trước đó của bọn họ.

Cố Thiệu và Lâm Tích cùng nhau xuống xe, chuẩn bị lên chiếc xe mà trước đó bọn họ ngồi đến.

Đúng lúc này, ở cách đó không xa có bóng người đi tới, thu hút sự chú ý của Lâm Tích.

Lâm Tích nhìn thấy rõ tấm lưng đã còng và dáng đi khập khiễng của ông lão kia, cô sửng sốt: 'Đó không phải là Tống Thạch Sơn hay sao?'

Tống Thạch Sơn là chồng trước của Trương Thúy, cũng chính là ba ruột của Tống Khả Hân.

Trong tiểu thuyết, Tống Thạch Sơn là một con ma cờ bạc, bởi vì đánh bạc thiếu nợ thiếu nần, còn liên lụy tới Trương Thúy và Tống Khả Hân vừa mới đến thành phố B tìm được việc làm đã bị người ta đòi nợ.

Ban đầu Tống Khả Hân vì trả nợ thay cho ba nên mới đồng ý với yêu cầu của Lâm Dịch Trạch, làm tình nhân thế thân cho ông ta.

Sau này có lẽ nữ chính đã thức tỉnh, không còn trả nợ thay cho Tống Thạch Sơn nữa, còn cổ vũ Trương Thúy và Tống Thạch Sơn ly hôn với nhau.

Sau khi Tống Khả Hân và Lâm Dịch Trạch kết hôn với nhau, mượn năng lực của ông ta để ép Tống Thạch Sơn ký giấy ly hôn với Trương Thúy.

Sau này, Trương Thúy sống ở thành phố B, Tống Thạch Sơn thì tiếp tục bám lại ở quê.

Trước đó, khi Lâm Tích vẫn còn ở nhà họ Lâm, Tống Thạch Sơn có đến nhà họ Lâm tìm Tống Khả Hân đòi tiền mấy lần. Lâm Tích đã đụng mặt với ông ta mấy lần nên nhớ rất rõ vẻ ngoài của ông ta.

Thôn Trương Gia và thôn Tống Gia nằm liền kề nhau, với lại quanh đây còn mấy thôn nữa. Nhìn dáng vẻ của Tống Thạch Sơn chắc là ăn uống nhậu nhẹt ở làng nào đó mới về.

Ở phía bên kia, Tống Thạch Sơn cũng nhìn thấy Lâm Tích vừa bước xuống xe ở bên này, dường như ông ta cũng nhận ra Lâm Tích.

Tống Thạch Sơn hơi kinh ngạc, ông ta bước tới nhìn Lâm Tích, do dự hỏi: "Cháu là Tiểu Tích?"

Lâm Tích gật đầu.

Tống Thạch Sơn cũng gật gù theo.

Hai người cũng không quen thuộc mấy, thậm chí còn xa lạ. Tống Thạch Sơn chỉ biết cô nhóc này cũng được tính là cháu ngoại gái của mình nhưng lại không biết phải nói gì với Lâm Tích. Thậm chí ông còn quên hỏi Lâm Tích vì sao lại xuất hiện ở đây.

"Ăn kẹo này." Tống Thạch Sơn lấy một thanh kẹo từ trong túi ra, đặt vào tay Lâm Tích, trong ánh mắt còn có cả ý cười.

Viên kẹo này ông ta mới lấy từ bàn nhậu.

Bầu không khí hơi xấu hổ.

Tống Thạch Sơn để ý thấy Cố Thiệu bên cạnh Lâm Tích, không nhịn được nhìn thêm đôi chút. Đây không phải là cái người mà con gái ông ta kết hôn, là ai vậy?

"Đây là ba cháu, ba ruột." Lâm Tích giới thiệu, còn có ý giải thích thân phận của Cố Thiệu cho Tống Thạch Sơn.

Cố Thiệu nhìn Tống Thạch Sơn, gật đầu xem như chào hỏi.

Mà khi đối mặt với người trẻ tuổi thân phận cao trước mặt, Tống Thạch Sơn có vẻ vừa căng thẳng vừa luống cuống. Ông ta cứng nhắc gật đầu một cái rồi sau đó xoay người rời đi, hướng về phía thôn Tống Gia.

Bên này, ánh mắt hai ba con cũng không nhìn theo bóng lưng của ông ta đang đi xa quá lâu.

Dù sao đụng mặt với chồng trước của Trương Thúy ở đây chỉ có thể xem là một việc vụn vặt.

"Đi thôi, lên xe." Cố Thiệu nói.

Lâm tích nghe vậy thì gật đầu, lên xe.

Lúc này lại thấy Cố Thiệu nhìn đồng hồ, nói với cô: "Đường về không gần, không có tình huống gì đặc biệt thì sẽ không dừng xe. Nửa đường nếu có đói bụng thì nói với ba."

Đến lúc đó lại tìm một quán ăn địa phương nào đó dừng chân.

"Không sao, con không đói, không cần dừng lại." Lâm Tích nói, vò viên kẹo trong lòng bàn tay, vừa cười vừa nói: "Với lại con có kẹo mà."

"Nếu có đói bụng thì con ăn kẹo là được."

Nói xong, Lâm Tích chia hai viên kẹo đưa cho Cố Thiệu: "Ba cũng ăn đi, phần này cho ba."

Bên này, Cố Thiệu cúi đầu nhìn hai viên kẹo Alpenliebe vị dâu tây trong tay mình, do dự một lát, vẫn lột vỏ một viên bỏ vào miệng.

Vị ngọt ngấy và mùi tinh dầu kích thích nháy mắt lan tràn trong khoang miệng.

Thế là, viên kẹo Lâm Tích vừa mới khó khăn lắm lột ra được đang chuẩn bị bỏ vào miệng cùng với mấy viên còn lại trong tay đều bị Cố Thiệu tịch thu hết, không một viên nào may mắn thoát khỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net