Chương 2: Sắp bị đưa đi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ruột cô vậy mà lại là đại lão trong giới khoa học công nghệ mà cô sùng bái nhất?

Lâm Tích ngồi ở trên giường cười ngây ngô.

Lúc này, một chuỗi âm thanh ùng ục vang lên cắt ngang suy nghĩ của Lâm Tích, bây giờ cô mới nhận ra cô đã một ngày không ăn gì rồi.

Bởi vì nhịn ăn nhịn uống quá lâu, hiện tại bụng của Lâm Tích sôi cuồn cuộn.

Cơn sốt đã lui, nhưng cô vẫn thấy choáng đầu, không biết đó là di chứng của cơn sốt, hay chỉ đơn giản là đói bụng.

Chịu đựng cơn choáng váng, Lâm Tích gian nan bò xuống giường.

Tay chân cô bủn rủn, lúc chạm đất chân mềm nhũn, suýt nữa thì cô ngã chổng vó.

Lâm Tích đứng vững lại, đi ra khỏi phòng, xuống dưới chuẩn bị tìm ít đồ ăn.

Bây giờ đã qua giờ cơm, trong biệt thự rất yên tĩnh.

Cô "mất liên lạc" cả một đêm, dường như đã rơi vào quên lãng.

Đang xuống lầu, Lâm Tích đột nhiên dừng lại.

Cô nghe thấy bên dưới có người nói chuyện.

Một người là Tống Khả Hân.

Người còn lại là Trương Thúy, cũng chính là mẹ của Tống Khả Hân, bà ngoại của cô.

Trương Thúy là kiểu phụ nữ nông thôn điển hình, khi còn trẻ lấy phải một tên chồng mê cờ bạc ham ăn biếng làm, nửa đời sống chẳng ra sao, sau này nữ chính ủng hộ bà ly hôn ông chồng cờ bạc kia, rồi chuyển đến căn nhà Tống Khả Hân lo liệu cho bà ở thành phố B.

Người đang nói là Trương Thúy.

"Sao đã trễ thế này rồi mà Dịch Trạch vẫn ra ngoài?" Giọng của Trương Thúy có vẻ sốt sắng.

"Có một nhóm người nước ngoài của bên đầu tư đến công ty, anh ấy phải đi tiếp khách." Tống Khả Hân giải thích: "Không có gì đâu, mẹ đừng lo."

"Không có chuyện gì thì tốt." Trương Thúy lẩm bẩm.

Trương Thúy xực nhớ ra chuyện gì đó, bà nói: "Khả Hân à, chuyện lần này khiến Dịch Trạch không vui rồi.''. Ban nãy lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm, sắc mặt con rể rất khó coi, chỉ có lúc nói chuyện với An Hinh, mới khá hơn chút.

Tống Khả Hân im lặng, khẽ thở dài.

"Theo như mẹ nghĩ, đáng lẽ ra con nên bỏ đứa bé kia ngay từ đầu." Trương Thúy oán trách.

Khi đó Tống Khả hân đã lựa chọn tha thứ cho Lâm Dịch Trạch. Bởi vì không muốn khiến cho Lâm Dịch Trạch lưu lại ấn tượng xấu trước mặt người nhà của mình, nên Tống Khả hân lựa chọn che giấu lai lịch của đứa bé, chỉ nói với Trương Thúy rằng đứa bé là bất cẩn có với một người đàn ông khác trước khi qua lại với Lâm Dịch Trạch.

Trương Thúy đương nhiên tự cho rằng ba của đứa bé này là một tên bạn trai cũ cặn bã nào đó nên cũng không mắng mỏ Tống Khả Hân.

Nghe thấy những lời này của Trương Thúy, vẻ mặt của Tống Khả Hân sa sầm.

Cũng chẳng phải Tống Khả Hân chưa từng nghĩ đến chuyện phá thai. Nhưng lúc bà phát hiện mình mang thai thì đã là sau khi chấp nhận Lâm Dịch Trạch rồi. Khi đó bà đã là vợ chưa cưới được Lâm Dịch Trạch công khai, nhưng lúc bà đắn đo đến bệnh viên chuẩn bị phá thai thì lại bị truyền thông chụp được ảnh đi khoa sản. Nhất thời, tin tức "Vợ chưa cưới của giám đốc Lâm mang thai, muốn mẹ nhờ con quý trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lâm" lan truyền trên mạng.

Không muốn để truyền thông có suy đoán và bàn tán không hay về Lâm Dịch Trạch nên Tống Khả Hân chỉ có thể chọn sinh đứa bé này ra.

Mặt khác, Tống Khả Hân cũng muốn giữ lại cho mình một chút tâm tư, bà muốn dùng đứa trẻ này để thăm dò xem Lâm Dịch Trạch rốt cục yêu mình đến nhường nào. Nếu như Lâm Dịch Trạch thật lòng yêu bà, thì có lẽ sẽ chấp nhận những chuyện trước đây, cũng sẽ đón nhận đứa bé này.

Sau đó, Tống Khả Hân cực kỳ hối hận.

Lâm Tích thật sự giống như tảng đá nằm ngang chèn trong lòng bà, lộm cộm khiến Tống Khả Hân khó chịu, cũng bởi vì có sự tồn tại của Lâm Tích, mà giữa bà và chồng trước giờ đều có thứ gì đó ngăn cách hai người.

"Haizz..." Thấy vẻ mặt của Tống Khả Hân không được tốt, mím chặt môi không nói gì, Trường Thúy cũng thở dài.

"Chuyện cũng đã qua rồi, nói nữa cũng vô dụng."

"Nhưng mà, không thể nuôi đứa trẻ kia và Hinh Hinh cùng một chỗ được, không phải con cháu nhà mình, bà thông gia và Dịch Trạch nhất định không thể đối xử bình đẳng được. Trong lòng đứa bé kia thể nào cũng sẽ có sự tị nạnh, sau này lớn lên sẽ càng nghĩ nhiều hơn." Trương Thúy ngừng lại một chút, lại lo lắng nói: "Lần này chỉ là đẩy Hinh Hinh xuống hồ, không chừng lần sau lại làm ra chuyện gì đó nguy hiểm hơn."

"Vậy mẹ nói xem con phải làm sao đây?" Tống Khả Hân nhíu mày: "Bây giờ nó chưa thành niên, để nó ở đâu cũng không phù hợp, lại không thể để nó ở riêng, làm vậy thì càng kỳ hơn."

"Hôm nay mẹ tới là muốn nói với con chuyện này đấy, ý của mẹ là trước tiên cứ đưa nó về quê ở, vừa hay trong thôn chúng ta có một người tên là Trương Cường, con còn nhớ không? Người đó năm nay chắc tầm bốn bảy bốn tám tuổi gì đấy, điều kiện gia đình không tốt nên vẫn chưa lấy được vợ, cũng không phải đồng bóng bê đê gì, có thể để cho Lâm Tích đến nhà cậu ta."

Trong lòng Tống Khả Hân hồi hộp, hiển nhiên không nghĩ đến biện pháp này: "Mẹ nói đưa Lâm Tích cho cái người tên Trương Cường kia nuôi?"

Vậy thì không được, lúc còn bé thì còn có thể, bây giờ Lâm Tích đã lớn vậy rồi, đã tự nhận thức được, đưa cho người khác nuôi không được ổn lắm.

"Cũng đâu có sao." Trương Thúy lắc đầu: "Trương Cường nói ra thì cũng được xem là họ hàng xa của ông con, coi như có tí thân thích, cứ nói là ở tạm nhà họ hàng, nghe thế cũng bình thường mà."

Hiển nhiên là Tống Khả Hân đã động lòng, nhưng vẫn hơi do dự: "Nhưng mà...như vậy có vẻ không hay cho lắm nhỉ?"

"Có gì mà không hay, đưa con bé đi, vừa hay có thể tách hai đứa ra, bảo vệ Hinh Hinh của chúng ta. Hơn nữa, người trong thôn cũng thành thật chất phác, ở trong thôn cũng có thể tránh cho con bé kia lại nảy sinh ý đồ xấu xa, tránh cho càng lớn càng hư đốn."

Trương Thúy thấy nét mặt của Tống Khả Hân đã thả lỏng, tiếp tục khuyên nhủ: "Tiếp tục nuôi dưỡng ở đây, con khó chịu, con bé kia cũng sẽ nghĩ nhiều, đưa về nông thôn ở cũng tốt cho con và Dịch Trạch, tốt cho Hinh Hinh và cái nhà này."

"Đối với bản thân nó cũng là chuyện tốt, hết so sánh, nó cũng không cách nào đố kị với Hinh Hinh nữa."

"Còn bên này, con cứ nói tìm bừa một cái lý do, nói nó đi nước ngoài, sang tỉnh khác cũng được, cứ nói thẳng ra là sức khỏe không tốt, đưa về quê ở một thời gian, người ta sẽ không dèm pha gì đâu."

Hình như đúng thế thật.

Tống Khả Hân vô thức gật đầu.

"Mẹ đã liên lạc với Trương Cường chưa? Đối phương có đồng ý không?" Tống Khả Hân hỏi.

Trương Thúy vỗ tay Tống Khả Hân: "Yên tâm đi, trước khi đến mẹ đã cố ý nhờ người đi hỏi rồi, đối phương bằng lòng, mỗi tháng chúng ta chuẩn bị sinh hoạt phí đưa qua đó là được."

Tống Khả Hân lại gật đầu. Chi tiêu ở nông thôn không đắt đỏ, bỏ ra chút tiền sinh hoạt cũng không phải chuyện gì to tát.

"Vậy chuyện này cứ làm thế đi." Tống Khả Hân suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. Bao nhiêu năm nay, ngày ngày đối mặt với Lâm Tích, bà đã nhọc nhằn lắm rồi. Ban đầu vẫn chưa cảm thấy gì, càng về sau càng thấy mệt, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy bản thân không chung thủy với chồng.

"Con chỉ là lo lắng không nói được với Lâm Tích..." Trên mặt Tống Khả hân lộ rõ vẻ khó xử.

"Yên tâm đi, chuyện này để mẹ..."

...

Nghe đến đây, Lâm Tích không muốn nghe tiếp nữa.

Cô lẳng lặng quay người đi lên lầu, trở về phòng mình, lục ra một cái bánh mì đã bị đè bẹp dí trong cặp, gặm hai miếng lại nằm vật ra giường.

---

Trong tiểu thuyết, đúng là có một đoạn "Lâm Tích" bị bà đưa về quê.

Lúc bị đưa đến nhà của người đàn ông tên Trương Cường kia, ban đầu biểu hiện của đối phương vẫn được xem là thuần chất phác nhiệt tình, nhưng Trương Thúy vừa đi khỏi, ông ta liền lộ rõ bản tính.

Bình thường Trương Cường không đi làm, cũng không làm ruộng, sống dựa vào tiền hỗ trợ người nghèo, đến bản thân cũng không nuôi nổi, lại thêm việc chưa từng muốn có con gái, có thì cũng phải là con trai.

Trương Cường đồng ý yêu cầu của Trương Thúy, chẳng qua là thèm muốn năm trăm tệ tiền sinh hoạt hàng tháng của đối phương mà thôi.

"Lâm Tích" sống ở chỗ Trương Cường mấy ngày, Trương Cường cũng không cho cô đi học, cứ bắt cô ở lì trong nhà với mình.

Ban đầu, Trương Cường chỉ bắt "Lâm Tích" làm việc, giúp ông ta nấu cơm quét tước, giặt quần áo, giặt tất, giặt đồ lót. Về sau Trương Cường bắt đầu táy máy tay chân với "Lâm Tích", thậm chí còn nhìn lén cô tắm rửa.

Cuối cùng, một ngày kia, Trương Cường khóa cửa nhốt "Lâm Tích" trong phòng, trói vào giường định hiếp dâm cô.

"Lâm Tích" liều mạng phản kháng, làm chập công tắc điện cũ trong phòng, thiêu rụi cả căn nhà, mới chạy thoát được.

Thấy nhà Trương Cường cháy, tất cả người trong thôn đều chạy tới giúp một tay, hóng hớt xem trò.

Sau khi Lâm Dịch Trạch và Tống Khả Hân biết chuyện này, lo lắng việc này ầm ĩ đến tai truyền thông, mới bồi thường cho Trương Cường một khoản tiền, lại đón "Lâm Tích" về.

Tuy rằng cuối cùng "Lâm Tích" trong tiểu thuyết không sao, cũng được trở về căn nhà ban đầu của mình, nhưng cũng vì chuyện này mà tính cách của cô ấy bắt đầu trở nên vặn vẹo.

...

Nghĩ đến tình cảnh trong tiểu thuyết, cả người Lâm Tích ớn lạnh, dạ dày cuộn lên từng cơn buồn nôn.

Không thể cứ thế ngồi đợi chết được, cô phải nghĩ ra cách thoát thân.

Lâm Tích bắt đầu tức tốc lên kế hoạch, suy tính phương án khả thi nhất.

---

Sáng hôm sau, hình như người giúp việc cuối cùng cũng nhớ ra trong nhà còn có một người tên là Lâm Tích, gõ cửa gọi cô ăn cơm.

Lâm Tích thay đồng phục, đi xuống nhà.

Trên bàn ăn, Lâm Tích đờ đẫn ăn cơm.

Nhưng những người khác hình như không để ý tới sự khác thường của cô.

Lâm An Hinh ngồi đối diện lén lút nhìn Lâm Tích vài lần, hỏi nhỏ: "Chị, chị không sao chứ?"

Thấy Lâm Tích không nói lời nào, Lâm An Hinh lại nói: "Chuyện kia em không trách chị đâu."

Dứt lời, Lâm An Hinh còn nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Tích.

Cô ta cười bởi vì cô ta thấy hài lòng, hôm nay lúc tỉnh dậy, cô ta nghe thấy mẹ và bà nội nói chuyện với nhau trong phòng, định đưa Lâm Tích đến nhà họ hàng ở một thời gian. Tuy không biết lý do vì sao, nhưng đối với cô ta lại là chuyện cực kỳ tốt.

Lâm Tích đi rồi, chuyện cô ta rơi xuống hồ cũng coi như bị xí xóa, người nhà sẽ không biết vì sao cô ta và Diễm Tuyết Kỳ lại nảy sinh mâu thuẫn.

...

Phái bên này, Lâm Tích cười lạnh trong lòng.

Lời này mới nghe thì có vẻ là nói chuyện kia không liên quan đến Lâm Tích, nhưng kết hợp với giọng điệu của Lâm An Hinh, có nghe thế nào cũng thấy là cô ta đang ám chỉ Lâm Tích đẩy cô ta xuống hồ, chẳng qua là cô ta rộng lượng trông trách Lâm Tích mà thôi.

Quả nhiên, Lâm An Hinh vừa nói ra những lời này, bầu không khí trên bàn ăn lại nghiêm trọng hơn.

Từ Kiều Phượng đặt đũa một cách nặng nề xuống bát, quát lớn: "Cái gì gọi là không trách nó? Sai thì chính là sai, con còn bao che cho nó nữa!"

Lâm An Hinh nghe thấy thế, rụt cổ lại, ngoan ngoãn nói: "Cháu sai rồi..."

Vẻ mặt Từ Kiều Phượng lập tức trở nên ôn hòa hơn, nhưng sau đó lại bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Lâm Tích.

"Hinh Hinh đã tha thứ cho mày rồi thì bỏ qua, nhưng nếu còn tái phạm, tao sẽ không tha thứ cho mày dễ dàng thế đâu, nhà họ Lâm chúng tao không có loại người có suy nghĩ dơ bẩn như mày."

Lâm Tích cụp mắt, và cơm, không lên tiếng. Không phải là diễn xuất của Lâm An Hinh quá xuất sắc, nói dối nghe thật biết bao, mà chẳng qua là những người ở trước mặt không muốn tin tưởng Lâm Tích mà thôi, thế nên cô có nói gì cũng vô dụng.

Có lẽ là vì cô sắp gặp chuyện, thái độ của Từ Kiều Phượng đối với cô lúc này đã "vui vẻ hòa nhã" hơn trước đây rất nhiều.

Đúng lúc này, Trương Thúy cũng lên tiếng: "Đúng đúng đúng, sau này không được xảy ra những chuyện như vậy nữa."

Trương Thúy rõ ràng vẫn chưa nói hết.

Đến lúc này mà Trương Thúy vẫn còn ở đây, ngồi tại chỗ này thì chứng minh tiếp sau đây vẫn còn có việc.

Lâm Tích nhìn Trương Thúy, mặt không biểu cảm, chờ đối phương bắt đầu màn biểu diễn của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net