Chương 21: Trường học mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không ạ." Cố Tích vô thức phủ nhận.

Nhận được ánh mắt của Cố Thiệu, cô cắn môi, do dự một chút rồi lại nhỏ tiếng nói: "Cũng chỉ có một ít thôi ạ."

"Không phải sợ, mà là..." Cố Tích nghĩ một chút, nói: "Căng thẳng?"

Vẻ mặt của Cố Thiệu thả lỏng hơn một chút, mở miệng nói: "Không cần căng thẳng, cũng không cần sợ."

"Đến trường mới, con có thể làm những chuyện mà con muốn làm và chuyện mà con cho rằng nên làm. Chung sống với bạn học cho tốt, nhưng không cần quá để ý đến cách nhìn của những người bên cạnh. Hiểu chưa?"

Cố Thiệu đang dạy cô làm thế nào để đối diện với hoàn cảnh mới sao?

Trong lòng Cố Tích ngạc nhiên, lại nghe Cố Thiệu nói: "Nếu như lại gặp phải những chuyện đã xảy ra ở trường cũ. Hơn nữa trong tình huống con không thể giải quyết thì có thể nói với ba, ba sẽ xử lý cho con."

Giọng nói của Cố Thiệu bình thản nhưng lại khiến cho Cố Tích cảm thấy ấm áp trong lòng, đôi mắt đau xót giống như bị cái gì đó che lấp.

Nhìn dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi của Cố Tích, lòng Cố Thiệu trùng xuống: Mặc dù bên Cố Tích vẫn luôn biểu hiện rất bình thường nhưng rõ ràng trong lúc thay đổi một cách vô tri vô giác thì cách làm của người nhà họ Lâm vẫn để lại ám ảnh rất lớn trong lòng của Cố Tích. Ám ảnh đó lớn đến mức khiến cho Cố Tích luôn phải duy trì sự đề phòng đối với thế giới bên ngoài.

Gặp phải chuyện, điều đầu tiên mà Cố Tích có thể nghĩ đến luôn là dựa vào sức lực của mình để giải quyết. Còn gặp phải chuyện không thể giải quyết, Cố Tích lại học được ngấm ngầm chịu đựng.

Đây không phải là điều mà một đứa trẻ mười bốn tuổi nên có.

Cố Thiệu bỏ tài liệu trong tay xuống, đi đến trước mặt Cố Tích. Ông đưa tay lên xoa đầu cô, nói: "Ba là ba của con, những việc này là nghĩa vụ của ba."

Cố Tích hơi mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì, cứ thế ngơ ngẩn nhìn Cố Thiệu.

"Đi ngủ đi."

"Vâng." Cố Tích nở nụ cười với Cố Thiệu.

"Hì hì." Nụ cười này là muốn che giấu một sợi tơ hồng ở khóe mắt.

Cố Tích chạy về phòng, vùi cả người mình vào trong ổ chăn, khuôn mặt nằm sấp xuống chỗ mềm mại, còn ma sát vào gối đầu thơm ngát, cũng lau nước mắt trong mắt đi.

Ngày hôm sau, Cố Thiệu lùi một buổi báo cáo vào buổi sáng ở Trường Đại học A, đích thân đưa Cố Tích đến trường, đưa Cố Tích đến trước mặt của giáo viên chủ nhiệm mới.

Cố Tích phát hiện, giáo viên chủ nhiệm của lớp cô lại là cô Trần phụ trách coi thi mình hôm kiểm tra, cô chào đối phương một tiếng.

Cố Thiệu gật đầu với cô Trần, sau đó nói thêm một câu 'làm phiền cô giáo' rồi giao người cho cô Trần.

"Giáo sư Cố yên tâm đi, Cố Tích ở chỗ chúng tôi sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu như có chuyện gì thì chúng tôi cũng sẽ báo cáo với phụ huynh ngay lập tức." Cô Trần nói.

Tiễn Cố Thiệu đi, cô Trần nhìn Cố Tích, trong lòng kích động.

Cố Tích được phân đến lớp của cô ấy là vì cô ấy cố hết sức 'cướp' được.

Hôm đó sau khi kiểm tra xong, cô Trần nhìn điểm của Cố Tích cũng không kiềm chế được kinh ngạc một phen. Người ta nói ra tay trước thì chiếm được lợi thế nên cô ấy lập tức đi tìm chủ nhiệm khóa yêu cầu phân Cố Tích đến lớp bảy của cô ấy.

Vốn dĩ cô Trần cũng chỉ coi Cố Tích là một học sinh có thành tích tốt, mãi cho đến hôm qua, học bạ của Cố Tích chuyển đến. Cô ấy nhìn tư liệu của Cố Tích mới nhớ ra thân phận của học sinh này.

Khó trách cô ấy nói nhìn thấy hai chữ 'Lâm Tích' có hơi quen mắt, đứa nhỏ này không phải chính là học sinh đứng đầu của trường 'đối diện' sao?

Từ trước đến nay, việc tranh đấu gay gắt giữa mấy trường cấp hai hàng đầu của thành phố B chưa từng ngừng lại. Vì vậy, đối với kết quả thi đấu, thành tích kì thi đầu vào, còn có tình hình của vài học sinh giỏi của Trường Trung học cơ sở Lập Minh, thầy cô giáo ở bên này cũng vô cùng quan tâm.

Kỳ thi đầu vào loại tổng hợp mùa thu hàng năm là do mấy trường hàng đầu cùng tổ chức một cuộc thi, nhiều năm nay đã trở thành truyền thống. Mà mười năm gần đây, gần như mỗi năm đều là Trường Trung học trực thuộc Đại học A của họ đạt được hạng nhất. Lúc trước, liên tiếp chín năm, hạng nhất đều là Trường Trung học trực thuộc Đại học A của họ, ngoại trừ năm ngoái.

Mà người chấm dứt kỷ lục thắng liên tiếp của Trường Trung học trực thuộc Đại học A chính là một học sinh mũi nhọn tên 'Lâm Tích' của Trường Trung học cơ sở quốc tế Lập Minh.

Cô Trần nằm mơ cũng không ngờ, học sinh giỏi của trường cạnh tranh lại trở thành học sinh của lớp cô ấy.

Vốn dĩ lớp bảy của cô ấy đã có một học sinh ưu tú. Bây giờ lại có thêm một Cố Tích, quả thực không nên quá kỳ tích.

Bây giờ cô Trần giống như đã nhìn thấy các loại tiền thưởng, phỏng vấn lao nhanh về phía cô ấy.

Cô Trần nhìn Cố Tích, nở một nụ cười 'hiền từ'.

''Cố Tích, đi thôi, cô đưa em đến lớp học.''

Lúc cô Trần và Cố Tích đến lớp học, vừa hay trên lớp kết thúc tự học sáng.

Vốn dĩ trong phòng học đang tranh cãi ầm ĩ, kết quả nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm đến, mọi người im lặng trong nháy mắt.

Song, lúc nhìn thấy Cố Tích theo sau đi vào lớp học, phòng học lại bắt đầu sôi nổi.

''Mau nhìn mau nhìn đi, đó có phải là học sinh mới không.'' Một người cao giọng nói.

Người này vừa dứt lời, ánh mắt của những người khác cũng tập trung hết lên người Cố Tích.

''Nhan sắc của học sinh mới được nha!''

''Xác định đây là học sinh giỏi mà hôm qua cô Trần nói sao?'' Luôn cảm thấy dáng vẻ của học sinh mới không dính dáng đến ba chữ 'học sinh giỏi'.

''Hôm qua cô Trần cũng không nói có một hoa khôi của trường đến.'' Có người đáp lại một câu.

Trong lúc mọi người nói chuyện ầm ĩ, cô Trần khụ một tiếng: ''Yên lặng, các em đừng làm ảnh hưởng đến lớp bên cạnh học tập!''

Giáo viên chủ nhiệm vừa dứt lời, lớp học dần dần yên tĩnh lại.

Vì vậy, giáo viên chủ nhiệm lại dẫn Cố Tích đi đến trước bục giảng, giới thiệu nói: ''Đây là Cố Tích, mới chuyển vào lớp chúng ta, hôm qua cô đã nói qua rồi...''

Giọng nói của cô Trần còn chưa dứt, lại có một người ở bên dưới hét lên một tiếng: ''Trời đụ, thật sự là cô ấy à.''

Người nói chuyện không có gì bất ngờ bị cô Trần trừng mắt một cái.

Thấy người đó rụt cổ, ngậm mồm, sau đó cô Trần mới nói tiếp: ''Bạn học mới vừa đến trường chúng ta nên còn có rất nhiều chỗ không quen. Sau này mọi người giao lưu nhiều hơn một chút.'' Lúc này, trong lòng cô Trần nghĩ thật ra là để cho đám học sinh làm cho cô lo lắng đủ điều ở trong lớp giao lưu nhiều hơn với học sinh giỏi, tìm cách nâng cao thành tích.

Dứt lời, cô Trần lại nhìn Cố Tích, chỉ một vị trí trong lớp, nói: ''Cố Tích, em đến chỗ đó ngồi đi.''

Cố Tích nhìn theo hướng giáo viên chủ nhiệm chỉ, ở vị trí hàng thứ ba, vừa hay ở đó có một chỗ trống.

Xem ra là để trống từ trước.

Cố Tích gật đầu, mang theo ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh đi đến chỗ đó.

Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm lại dặn dò mấy câu rồi mới xoay người rời đi, nhường lớp học cho thầy Khoa Nhậm lát nữa lên lớp.

Bên này, Cố Tích vừa ngồi xuống chỗ, còn chưa kịp để đồ cẩn thận thì bạn nữ cùng bàn đã nhiệt tình lại gần.

"Cậu tên là Cố Tích, là 'Tích' nào thế? 'Tích' trong ánh nắng ban mai à?" Bạn nữ hỏi.

"Không phải." Đối diện với câu hỏi thân thiện của đối phương, Cố Tích cười, giải thích nói: "Là 'Tích' trong trân trọng."

"A, là như vậy à," Bạn nữ cũng nở nụ cười, tự giới thiệu bản thân nói: "Tớ tên là Đổng Mính Mính, là chữ 'Thảo' nằm trên đầu chữ 'Tên' đó."

"Chào cậu." Cố Tích nói với đối phương.

"Hì hì, chào cậu."

"Cậu không cần căng thẳng, lớp chúng ta rất hòa thuận. Đợi lát nữa đến giờ nghỉ giải lao, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một lượt." Đổng Mính Mính nói.

Cố Tích gật đầu, tỏ ý cảm ơn. Cô cảm thấy bạn học Đổng Mính Mính này là một người rất dễ gần.

"Đúng rồi." Dường như nghĩ đến gì đó, Đổng Mính Mính lại gần Cố Tích hỏi: "Cậu thật sự là học sinh giỏi sao?"

Nghe thấy câu hỏi của đối phương, Cố Tích ngây người một chút, có hơi kinh ngạc.

"Tại sao lại hỏi như thế?"

"À, là như này. Cậu không biết, hôm qua cậu còn chưa đến thì Lão Trần đã đến nói trước một tiếng với lớp chúng ta rồi. Nói có một học sinh mới chuyển đến, bảo mọi người cẩn thận học tập bạn học mới."

"Cậu không biết đây, bình thường Lão Trần nói như thế thì bạn học mới nhất định là học sinh giỏi." Đổng Mính Mính nói. Đặc biệt hôm qua lúc cô Trần nói chuyện này, khuôn mặt tươi cười giống như lần này lớp bọn họ lại giành được hạng nhất toàn khối.

"Còn có chỗ này, cũng là hôm qua Lão Trần bảo di chuyển." Bạn học mới còn chưa đến mà đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.

Nghe vậy, Cố Tích bỗng nhiên tỉnh ngộ: Khó trách cô cảm thấy phản ứng của những người khác trong lớp, còn có vị trí trống này... cũng khá đột nhiên.

"Cho nên, thành tích của cậu thật sự là kiểu rất lợi hại sao?" Đổng Mính Mính tò mò truy hỏi.

"Cũng không tệ." Cố Tích cũng không khiêm tốn.

"Hì hì, vậy thì tốt. Như vậy chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, hai cao thủ bắt tay với nhau."

"Đúng rồi, tiết sau là ngữ văn. Sau đó còn có vật lý, toán học và tiếng anh. Cậu có mang sách giáo khoa không?" Đổng Mính Mính lại quan tâm hỏi.

"Mang rồi." Hôm qua trường học đã phát thời khóa biểu cho Cố Thiệu, Cố Thiệu đưa cho cô.

Cố Tích nói, quay đầu chuẩn bị mở cặp sách.

Lúc này, Đổng Mính Mính bên cạnh giống như đột nhiên phát hiện một chuyện rất thần kì, kinh ngạc nghiêng đầu lại gần trước mặt Cố Tích: "Cố Tích, tớ phát hiện màu sắc tròng đen của cậu rất thần kì nha."

Đổng Mính Mính lại đổi mấy góc độ khác xem, xác định mình không nhìn nhầm.

Tròng đen của Cố Tích là màu trà nhạt, không chú ý nhìn thì không phát hiện ra chỗ khác nhau. Nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện khác một chút xíu với đại đa số mọi người.

"Là đeo lens sao?" Đổng Mính Mính hỏi.

"Không phải, chính là màu này, di truyền của ba tớ." Cố Tích giải thích nói, khóe miệng không tự giác cong lên một chút.

Dứt lời, Cố Tích lấy vài quyển sách giáo khoa trong cặp sách ra.

Những quyển này đều là sách mới.

Những quyển sách giáo khoa trước đây dùng ở Trường Trung học cơ sở Lập Minh đều để ở nhà, những quyển này là Cố Thiệu chuẩn bị lại cho cô.

Mặc dù đều là sách giáo khoa giống nhau nhưng bây giờ cô đã không còn là 'Lâm Tích' nữa.

Cố Tích mở từng trang đầu tiên của sách, cẩn thận viết hai chữ 'Cố Tích' lên trên đó.

"Chữ của cậu đẹp quá." Đổng Mính Mính ở bên cạnh nói.

Vốn dĩ còn muốn nói cái gì đó thì thấy giáo viên ngữ văn đi vào, còn nhìn về phía họ, Đổng Mính Mính lập tức sợ hãi ngậm miệng.

Lúc này, súng bắn chim đầu đàn, cô ấy không muốn mới sáng sớm đã bị giáo viên ngữ văn gọi tên đứng dậy đọc bài văn hôm qua đâu.

Đổng Mính Mính im lặng di chuyển về vị trí của mình, làm ra vẻ 'chưa xảy ra chuyện gì hết, cô ấy vẫn luôn ngoan ngoãn đọc sách'. Nhưng nhân lúc 'cái nhìn bỏ mạng' của giáo viên ngữ văn di chuyển sang hướng khác, lén lút giơ tay sang, chỉ vào sách giáo khoa của Cố Tích, nói bài văn hôm nay phải học.

Giáo viên ngữ văn bắt đầu giảng bài, Cố Tích cũng đặt sự chú ý vào sách giáo khoa.

Tiến độ chương trình dạy học ở đây cũng khá giống với lúc cô học ở Trường Trung học cơ sở Lập Minh. Giáo viên giảng bài cũng vậy. Vì vậy, sau khi thích ứng được một lúc, Cố Tích đã theo kịp tiết tấu của giáo viên mới.

Một tiết học trôi qua, nhân lúc nghỉ giải lao, Đổng Mính Mính bắt đầu chỉ từng người trong lớp giới thiệu cho Cố Tích.

Cố Tích cũng cố gắng ghi nhớ tên và đặc điểm ngoại hình của mọi người trong lớp.

Chính trong lúc này, một trận ồn ào đột nhiên xảy ra trong lớp thu hút sự chú ý của Cố Tích.

"Sao vậy?" Cố Tích hỏi Đổng Mính Mính.

Đổng Minh Minh cũng nhìn về phía ầm ĩ, sau đó quay đầu giải thích với Cố Tích: "Đám người đó chắc là đang đánh cược hôm nay tiết mấy Tu thần sẽ đến lớp."

Nghe vậy, Cố Tích kinh ngạc nhướng mày: 'Tu thần' là học sinh của lớp này sao? 'Tiết mấy sẽ đến'...

Bây giờ đi học cũng tùy ý như thế sao?

Cố Tích bóc phốt trong lòng một câu, lại nghe Đổng Mính Mính nói: "Thấy bọn họ kích động như thế, tớ đoán là Tu thần sắp đến rồi."

Lời nói của Đổng Mính Mính còn chưa dứt, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao gầy thong dong đi vào trong lớp. Vẻ mặt hoàn toàn chính là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.

"Nhìn đi, tớ nói không sai chứ." Đổng Mính Mính nói thầm.

Mà mấy người bên đó cũng càng ầm ĩ hơn.

Cố Tích nhìn người này, ngừng một chút: "Thịnh Tu Ngôn?"

"Cậu quen cậu ấy à?" Đổng Mính Mính hỏi.

Cố Tích lắc đầu: "Không quen."

Chỉ là trước đây lúc kiểm tra vào trường từng gặp người này, hình như gọi người này là 'Thịnh Tu Ngôn'.

Nghe Cố Tích nói không quen, Đổng Mính Mính không nhịn được phổ cập khoa học cho cô.

"Tớ kể cho cậu nghe, cậu đừng nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Thịnh Tu Ngôn. Thật ra cậu ấy vô cùng lợi hại, hoàn toàn là sự tồn tại thần kỳ giống như sách giáo khoa. Gia cảnh tốt, đẹp trai, hơn nữa thành tích..."

"Rất tốt?" Cố Tích tiếp lời hỏi.

"Đúng, vô cùng tốt. Nếu không cậu cho rằng cách gọi 'Tu thần' này từ đâu mà đến? Tớ nói cậu nghe, cái tên này chính là cấp bậc học thần."

"Cậu biết mong muốn của tớ là gì không?" Đổng Mính Mính lại hỏi.

"Vượt qua Thịnh Tu Ngôn?" Cố Tích hỏi vặn lại.

Đổng Mính Mính nhanh chóng lắc đầu: "Sao có thể."

"Tớ hi vọng hôm nào đó lúc tớ không cẩn thận thi được hạng hai, Thịnh Tu Ngôn vắng thi."

Thấy khóe miệng của Cố Tích giật giật, biểu cảm 'cậu quá khoa trương rồi'. Biết đối phương không tin, Đổng Mính Mính lại nói: "Tớ thật sự không có khoa trương đâu. Trường Trung học trực thuộc của chúng ta còn lưu truyền một câu nói. Không có hạng nhất nào mà Thịnh Tu Ngôn không lấy được, trừ khi cậu ấy không đi thi."

Dứt lời, Đổng Mính Mính lại vỗ tay của Cố Tích: "Bây giờ tớ nói với cậu nhất định cậu không có cảm nhận trực quan. Đợi đến kì thi tháng sau, cậu sẽ biết cái gì gọi là áp chế tuyệt đối."

Cố Tích: "..."

Nghe xong lời nói của Đổng Mính Mính, Cố Tích lại nhìn Thịnh Tu Ngôn đó một cái: Sao cô cảm thấy vẫn ổn mà nhỉ?

Bên còn lại của lớp học, thấy Thịnh Tu Ngôn đến lớp sớm như thế, mọi người xung quanh đều có biểu cảm 'mặt trời mọc phía Tây'.

"Anh Ngôn, sao hôm nay cậu đến sớm thế?" Điều này không khoa học nha.

Thịnh Tu Ngôn lườm người kia một cái, lạnh lùng, không nói chuyện. Cậu không thể nói là vì hôm qua trong nhóm không có ai trả lời cậu nên đi ngủ sớm, buổi sáng không ngủ được nên mới đến.

"Anh Ngôn, cậu mất ngủ à?''

''...''

Thịnh Tu Ngôn nhìn Vương Diên Khải trước mặt, vẻ mặt ghét bỏ: ''Sao cậu lại ngồi ở đây rồi?''

''Lão Trần chuyển đấy, lớp chúng ta có bạn học mới đến nên lão Trần thay đổi vị trí một chút.'' Dứt lời, Vương Diên Khải lại nói: ''Đúng rồi, anh Ngôn, hôm qua cậu không đến nên không biết.'' ''Lớp chúng ta có một bạn học mới đến, con gái nha.''

Vương Diên Khải nói như thế, mấy người còn lại cũng tiến lại gần.

''Hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp, hì hì.''

''Này, anh Ngôn, cậu nhìn đi, chính là bên đó.'' Có người chỉ về hướng của Cố Tích.

Liên quan gì đến tớ?

Thịnh Tu Ngôn nghĩ thầm.

Nhưng, vẫn liếc một cái về hướng những người kia chỉ.

Sau đó, ánh mắt của Thịnh Tu Ngôn dừng lại.

"Là cô ấy?'' Nữ sinh cùng cậu tham gia kỳ kiểm tra tháng hôm đó.

Bên này, vốn dĩ mấy người cũng chỉ nói tùy tiện thôi, kết quả thấy Thịnh Tu Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm bạn học mới đến. Mấy người ngơ luôn, liếc nhau một cái.

Trời đụ! Tình huống gì đây? Sao anh Ngôn nhìn chằm chằm người ta lâu như thế?

Hình như trước đây anh Ngôn chưa từng nhìn ai lâu như thế.

Không phải là thích rồi chứ, vừa gặp đã yêu? Trời đụ.

Lúc mấy người kinh ngạc thì Thịnh Tu Ngôn đã thu hồi tầm mắt. Sau đó đón nhận ánh mắt tràn đầy sự hóng hớt của mấy tên này.

''Anh Ngôn, không phải cậu thật sự thích bạn học mới đấy chứ?'' Có người nhỏ tiếng hỏi.

Thịnh Tu Ngôn khinh thường nhìn đối phương một cái, ném ra một câu: ''Não tàn.''

Mọi người: ''...'' Được rồi, anh Ngôn vẫn là anh Ngôn kia.

Vốn dĩ chỉ là nói đùa, mọi người cũng không để ý.

Rất nhanh, chủ đề nói chuyện của mấy nam sinh lại chạy sang chuyện khác.

''Đúng rồi, anh Ngôn, hôm đó tớ đi qua văn phòng, nghe lão Trần nói lần kiểm tra tháng này sẽ bù cho cậu? Thật hay giả thế?'' Châu Bốc Phàm hỏi.

''Bù rồi.'' Thịnh Tu Ngôn nói.

Vừa nói xong, mấy người lần lượt lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

''Haiz, vốn dĩ xếp hạng lần này của tớ từ ba trăm bảy mươi tám lên ba trăm bảy mươi bảy. Anh Ngôn thi xong, không phải tớ lại quay về trước khi giải phóng sao.''

Không chỉ Vương Diên Khải, vì Thịnh Tu Ngôn vắng thi nên về mặt lý thuyết, xếp hạng thành tích lần này của cả khối đều tăng lên một hạng.

''Vậy tớ vẫn ổn, lần thi này tớ rớt gần trăm hạng. Quay về bị cả ba và mẹ đánh một trận. Dù sao đánh cũng đánh rồi, có thêm hay bớt hạng của anh Ngôn thì cũng không khác biệt mấy.''

''Nhưng nói thật, anh Ngôn, lão Trần nói thành tích lần này của cậu chưa? Xếp hạng bao nhiêu?''

''...'' Thịnh Tu Ngôn không nói chuyện.

''Không phải vẫn là hạng nhất chứ? Có thể có chút bất ngờ được không.''

Thịnh Tu Ngôn vẫn không nói chuyện, chỉ là mắt thường cũng có thể thấy biểu cảm trên mặt lại thâm trầm hơn vài phần.

Cậu xem thành tích rồi, xếp hạng cũng biết.

Nhưng lại rất bất ngờ, xếp hạng của cậu không phải hạng nhất, mà là hạng hai toàn khối.

Lúc trước cậu không tham gia thi bù cũng là lúc trường học treo bảng xếp hạng thi tháng của cả khối, Thịnh Tu Ngôn đã nhìn qua: Đứng thứ nhất là ở lớp mười bảy, điểm số của đối phương thấp hơn ba mươi mấy điểm so với điểm số sau này của cậu.

Nếu cậu là hạng hai.

Vậy thì chỉ có một khả năng...

Thịnh Tu Ngôn lại nhìn thẳng về phía Cố Tích: Người duy nhất có thể cao hơn anh, cũng chỉ có người này.

Những người khác không biết suy nghĩ chân thật trong đầu của Thịnh Tu Ngôn. Thấy Thịnh Tu Ngôn lại không tự giác lén nhìn bạn học mới, mọi người ngây người. Xong rồi xong rồi, không phải anh Ngôn thật sự vừa gặp đã yêu bạn học mới chứ?

Anh Ngôn làm thật à?

Anh Ngôn đắm chìm rồi?

Không quan tâm đến sự chú ý quái lạ của mấy người kia, Thịnh Tu Ngôn thu hồi tầm mắt, nằm sấp xuống ngủ.

Chương trình học của một ngày kết thúc.

Đối với Cố Tích, mấy môn của chương trình học đều thích ứng rất tốt, cảm giác giống như lại quay về trạng thái ở Trường Trung học cơ sở Lập Minh lúc trước vậy.

Đến giờ tan học, Cố Tích cất sách xong thì nhanh chóng khoác cặp đứng dậy rời đi.

Vừa đi ra được hai bước, Cố Tích lại bị Đổng Mính Mính cùng bàn kéo lại.

''Cố Tiểu Tích, sao cậu nhanh thế, đợi tớ một tí.''

Đổng Mính Mính vừa kéo Cố Tích vừa tăng nhanh tốc độ nhét sách vở và đồ dùng học tập vào trong cặp sách.

Đồng thời còn làm bộ đau lòng, bóc phốt nói: ''Không phải là cậu muốn bỏ rơi bạn cùng bàn thân yêu của cậu chạy trước một mình chứ.''

Vì tính cách dễ gần của Đổng Mính Mính nên dù mới làm bạn cùng bàn một ngày nhưng hai người đã rất quen thuộc.

Nghe thấy lời nói của Đổng Mính Mính, Cố Tịch đột nhiên ngây người.

''Không...'' Ngừng một chút, Cố Tích giải thích: ''Tớ đang nghĩ đến đề vừa nãy.''

''Hả? Đề toán vừa nãy? Nhắc đến đề toán vừa nãy tớ vẫn thấy thắc mắc, tớ tính như nào cũng đều ra bằng 0.''

''Ừm.'' Cố Tích mơ hồ trả lời một tiếng.

Chỉ là cô quen rồi.

Lúc trước ở Lập Minh, vì những tin đồn kia, dần dần không có ai muốn nói chuyện với Cố Tích, cũng không có ai đi cùng cô.

Cho nên, Cố Tích đã quen rồi. Vừa nghe thấy tiếng chuông tan học thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc, một mình ra ngoài trước.

Bên này, Đổng Mính Mính đã thu dọn xong.

''Được rồi, chúng ta đi thôi.'' Đổng Mính Mính kéo Cố Tích đi.

Hai người đi thẳng ra khỏi trường học.

Đến cổng trường, Đổng Mính Mính nhìn thấy xe đón mình từ xa nên quay qua tạm biệt Cố Tích.

''Xe của tớ đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net