Chương 22: Hai con người ngốc nghếch đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tích và Đổng Mính Mính ra ngoài khá sớm nên con đường này còn chưa có người.

Nếu như đối phương chỉ là theo dõi cô một cách bình thường, cô còn có thể vòng vèo một chút. Nhưng nhỡ đâu đối phương muốn bắt cóc cô, bây giờ cô nên chạy đi đúng không?

Những tưởng tượng lộn xộn trong đầu thành công khiến cho Cố Tích căng thẳng.

Cố Tích đi chậm lại, giả vờ không có chuyện gì nhìn xung quanh. Sau đó lại tăng tốc đi lên mấy bước, dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

''Kì lạ...''

Phía sau có vài bạn học sinh cũng tan học đang đi nhưng hình như không có bất thường gì.

Ngoại trừ chỗ bên cạnh tường cách đó không xa, hai bóng dáng có tư thế kì lạ xúm lại ngồi xổm thu hút sự chú ý của Cố Tích.

Hai người này mặc đồng phục cùng kiểu với Cố Tích, rõ ràng cũng là học sinh của Trường Trung học trực thuộc Đại học A.

''Bây giờ yêu đương cũng to gan như thế sao?'' Hay là nói Trường Trung học trực thuộc Đại học A không bắt yêu sớm?

Cố Tích nhỏ giọng nói thầm một câu.

Từ góc độ của cô, hai người đó cùng chen chúc trong góc tường. Mặc dù tư thế có hơi kỳ cục, nhưng dáng vẻ 'thân mật' đó thật sự giống như đang yêu đương.

Nhưng, rất nhanh Cố Tích lại phát hiện không đúng.

Nhìn kĩ, hai bạn học kia hình như là... hai bạn nam?

Không phải là đang đánh nhau chứ?

Cố Tích thầm nghĩ.

Nhưng nghĩ lại, hình như cũng không liên quan đến mình. Cố Tích lắc đầu, thu hồi tầm mắt, quay người tiếp tục đi tới khu đỗ xe. Trên đường đi còn thỉnh thoảng nhìn biển số xe của những xe đi qua.

Bên này, thấy Cố Tích tiếp tục đi xa, phía sau hai người giống như đánh nhau mới tách ra, căng thẳng nhìn về phía của Cố Tích.

''Phù, hình như đi rồi.'' Cố Thần Dật thở phào.

Cố Thần Dật còn chưa dứt lời thì bị Cố Viêm Tiêu bên cạnh đập vào đầu: "Cố Thần Dật, em trốn cái gì?''

Cố Thần Dật trả lời Cố Viêm Tiêu: ''Nói thừa, không trốn, nhỡ đâu bị Tích Tích phát hiện thì làm thế nào?''

Dứt lời, Cố Thần Dật còn căng thẳng nhìn về hướng của Cố Tích một cái, lẩm bẩm một câu: ''Chắc vừa nãy Tích Tích không phát hiện.''

''Em não tàn à? Tích Tích chưa từng gặp chúng ta, căn bản không quen biết chúng ta được không?'' Cố Viêm Tiêu không nhịn được nói. Làm giống như kẻ trộm vậy, ngược lại còn khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái.

Nghe Cố Viêm Tiêu nhắc nhở như thế, Cố Thần Dật cũng phản ứng lại.

''...'' Cảm thấy bản thân giống như một đứa ngốc, làm sao bây giờ.

''Còn không phải do em quá căng thẳng sao.'' Cố Thần Dật ngại ngùng nói.

May mà không bị người quen nhìn thấy, nếu không hình tượng của cậu ấy sẽ bị sụp đổ mất.

''Cảm giác Tích Tích còn xinh hơn trong ảnh.'' Cố Thần Dật nói. Dù sao người nhà họ cũng là đẹp nhất, không chấp nhận phản bác.

Cố Viêm Tiêu cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng, lại có hơi thất vọng: ''Sao Tích Tích không mặc mấy bộ quần áo mà chúng ta chọn cho con bé?''

Vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt xem thường của Cố Thần Dật: ''Đó là vì mấy bộ quần áo mà mọi người chọn quá xấu.''

Thẩm mỹ của người nhà họ Cố thật sự khiến cho người ta bất lực chê bai, màu hồng phấn thì nhất định là đẹp sao? Coi như thế đi, nhưng mua nhiều như thế thì thẩm mỹ cũng sẽ kiệt sức được không!

Cố Thần Dật chê bai ở trong lòng.

Là người đàn ông có khiếu thẩm mỹ của nhà họ Cố, Cố Thần Dật cảm thấy vất vả cho bản thân.

Cố Viêm Tiêu lạnh lùng xì một tiếng: ''Không phải Tích Tích cũng không mặc đồ mà em chọn sao?''

Cố Thần Dật: ''Dây cột tóc mà cô ấy buộc là do em chọn đấy được không!''

Cố Viêm Tiêu: ''...'' Thua rồi.

Cố Thần Dật đang đắc ý thì đột nhiên bị Cố Viêm Tiêu kẹp cổ, ấn xuống dưới. Hai người lại giống như kẻ trộm ngồi xổm xuống đất.

''Trời đụ! Cố Viêm Tiêu, anh có bệnh à, không phải anh nói không cần trốn sao hả?''

''Anh nhìn thấy xe của chú Hai!''

''Trời đụ...''

''Mau trốn đi.''

''Chạy ngay đi.''

''Vấn đề là không chụp được ảnh, quay về nói với ông nội thế nào đây?''

Hình ảnh hai người ngồi xổm ở góc tường lọt vào mắt của các bạn học tan học khác.

Có nữ sinh chỉ hai người, kinh ngạc nói với bạn thân ở bên cạnh: ''Sao vừa nãy tớ nhìn người ở bên kia có hơi giống Cố Thần Dật?''

''Không thể nào, nhất định là cậu nhìn nhầm rồi.''

''Không tin thì cậu tự mình nhìn bên kia đi?'' Nữ sinh chỉ bóng dáng hai người chạy như bay nói.

Bạn thân bên cạnh ngây người một lúc: ''Bóng lưng có hơi giống. Nhưng cậu nghĩ nhiều rồi, không thể nào là Cố Thần Dật.''

Nhân vật cấp bậc hotboy học đường như Cố Thần Dật sao có thể không có chuyện gì tan học ngồi xổm ở góc tường, thậm chí còn có chút thấp kém như vậy chứ?

''Chắc lúc này Cố Thần Dật đang ở sân bóng.''

''Hôm nay lớp mười bảy thi đấu với với ba, chắc Cố Viêm Tiêu cũng sẽ lên. Hay là chúng ta quay về xem xem?''

''Được đấy được đấy.''

Mấy nữ sinh bắt đầu nổi tính mê trai.

Bên này.

Cố Tích không tìm thấy chiếc xe đến đón cô mà thím Mai nói nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở bên cạnh.

Xác nhận nhìn biển số xe một cái, Cố Tích hơi trừng to mắt, có hơi không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó thấy cửa sổ xe hạ xuống, là Cố Thiệu.

''Ba!'' Cố Tích có hơi kinh ngạc.

Ánh mắt của Cố Thiệu hình như quan sát một lượt cả người của Cố Tích, xác nhận Cố Tích không có việc gì.

''Lên xe đi.'' Giọng điệu của Cố Thiệu vẫn ngắn gọn như cũ, nhưng khó giấu một chút dịu dàng ở khóe mắt.

''Vâng.'' Cố Tích lên xe.

''Ba, sao ba lại đến đây? Là đến đón con sao?'' Cố Tích không xác định hỏi, trong mắt mang theo một chút mong đợi mà bản thân cô cũng không phát hiện.

''Đi ngang qua, vừa hay đến đón luôn.'' Cố Thiệu trầm giọng nói.

Cố Tích gật đầu, ngồi ngay ngắn bên cạnh Cố Thiệu.

Ngược lại là Trần Tử Dương ngồi phía trước cười trộm.

Chiều nay giáo sư có một buổi nghiên cứu thảo luận khoa học kĩ thuật, vốn dĩ năm giờ rưỡi mới kết thúc.

Nhưng vì đi đón Cố Tích nên giáo sư rời đi trước.

Chắc giáo sư lo Tiểu Tích ngày đầu tiên đi học ở trường mới không thích ứng được.

Nhịn cười, Trần Tử Dương nhìn trộm Cố Thiệu ở hàng sau, lại nhìn Cố Tích ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Thiệu, đột nhiên có hơi ngưỡng mộ.

Anh ấy đột nhiên cũng muốn có một cô con gái như vậy là làm sao đây?

Hàng sau.

Hai ba con đều không nói chuyện.

Cố Tích cúi đầu, ánh mắt đột nhiên liếc thấy túi tài liệu bên cạnh tay của Cố Thiệu.

Có hơi quen mắt.

Cố Tích hồi tưởng lại, nhớ ra: Cái này hình như là túi tài liệu mà hôm qua Cố Thiệu lấy về từ chỗ của hiệu trưởng trường Lập Minh, trong đó đựng một vài tư liệu học tập của cô!

Cố Tích ngẩng đầu liếc một cái, lúc này Cố Thiệu đang gọi điện thoại, chắc không chú ý đến cô.

Vì thật sự tò mò, nhân lúc Cố Thiệu không chú ý, Cố Tích lén thò tay qua đó, kéo một góc của túi tài liệu ra, cẩn thận nhìn trong đó đựng cái gì.

Là một vài bản photo giấy khen và giấy chứng nhận đoạt giải lúc cô còn ở trường, còn có một vài tài liệu tham gia thi đấu. Sau đó nữa... là bài văn và một vài văn bản bài tập lớn mà cô viết.

Bên trong có bài văn đoạt giải của cô, còn có một vài bài văn được trưởng học lấy làm văn mẫu và tấm gương.

Cố Tích đã không còn nhớ cô có những bài văn và bài tập lớn nào được trưởng học lưu giữ.

Lúc Cố Tích chuẩn bị lật bên cạnh ra để xem, bên phía Cố Thiệu đã cúp máy.

Thấy Cố Thiệu nhìn qua, Cố Tích nhanh chóng rụt tay lại, đồng thời nở một nụ cười gượng 'chưa xảy ra chuyện gì hết, con không biết cái gì hết' với Cố Thiệu.

''Ở trường như nào?'' Cố Thiệu hỏi.

''Ừm...'' Cố Tích nghĩ một chút, cong khóe môi trả lời: ''Cũng không tệ.''

Cố Thiệu không hỏi nhiều nữa, Cố Tích bắt đầu liều mạng hồi tưởng lại mình đã viết những bài văn nào trong thời gian đi học ở Lập Minh.

Đại đa số đều là bài văn do trường học ra đề, phong cảnh ở quê hương, kể về thời gian, nếu như em là ai đó...

Đúng rồi! Còn có một bài 'ước muốn của em', ước muốn mà cô viết là gia nhập trung tâm NTN. Sau đó... trở thành người giống như Cố Thiệu.

Nhớ đến cái này, biểu cảm của Cố Tích ngay lập tức cứng ngắc.

Vốn dĩ nội dung của bài văn không có gì không đúng. Nhưng bây giờ Cố Thiệu trở thành ba của cô, lại nhớ đến bài văn kia. Cố Tích đột nhiên có cảm giác xấu hổ khó hiểu và một chút ngượng ngùng.

Cố Tích cẩn thận ngẩng đầu nhìn Cố Thiệu: Chắc Cố Thiệu chưa xem đồ trong túi tài liệu này chứ.

Cô có cần trộm về những cái này không?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Cố Tích.

Cố Thiệu: ''Có chuyện à?''

Cố Tích: ''Không ạ.''

Quay về nhà.

Buổi tối, Cố Tích vẫn còn nghĩ đến chuyện tập tài liệu kia, trong đầu bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để 'trộm đồ' ở phía Cố Thiệu về.

Trong phòng khách, nhìn cửa phòng đóng chặt của Cố Tích, lại nhớ đến hôm nay sau khi ăn cơm xong thì Cố Tích quay về phòng luôn, thím Thẩm không khỏi có hơi lo lắng.

''Ông chủ, cô chủ Tiểu Tích không phải là gặp chuyện gì không vui ở trường rồi chứ?'' Thím Thẩm căng thẳng hỏi.

''Chắc không có.'' Cố Thiệu trả lời.

Xét từ tình hình từ phía trường học phản ứng với ông, ngày đầu tiên ở trường học của Cố Tích hình như không tệ.

''Chắc là mệt rồi.'' Cố Thiệu nói.

Bên này, trong phòng, Cố Tích vẫn luôn ghé vào cửa nghe trộm động tĩnh bên ngoài.

Mãi cho đến khi nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, lại còn nghe thấy tiếng đóng cửa, Cố Tích nghĩ thầm chắc Cố Thiệu quay về phòng rồi. Lúc này mới cẩn thận mở cửa phòng ra.

Xuyên qua khe cửa, Cố Tích nhìn ra bên ngoài, xác định không nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiệu mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sau đó dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét cuối cùng xông đến phòng sách.

Cô nhìn thấy lúc Cố Thiệu quay về đã bỏ đồ vào trong phòng sách.

Quả nhiên, Cố Tích liếc mắt một cái đã nhìn thấy túi tài liệu quen thuộc trên bàn viết trong phòng sách.

Cố Tích nhẹ chân nhẹ tay đi qua đó, trong lúc đó còn thỉnh thoảng nhìn mấy cái về phía sau.

Lấy được túi tài liệu, Cố Tích đang chuẩn bị chuồn về phòng.

Kết quả, lúc này, giọng nói của Cố Thiệu đột nhiên vang lên ở phía sau.

''Sao vậy?''

Nghe thấy giọng nói của Cố Thiệu, Cố Tích hoảng sợ, tay run cầm cập, nhanh chóng để túi tài liệu về chỗ cũ. Sau đó chắp tay sau lưng, quay người đối diện với Cố Thiệu.

''A?''

''Có chuyện gì?'' Cố Thiệu lại hỏi.

''Không có chuyện gì đâu ạ.'' Cố Tích lắc đầu.

Giờ phút này cô hoàn toàn hiểu cái gì gọi là 'có tật giật mình'.

''Chỉ là có mấy cái cần phụ huynh phải kí tên.'' Cố Tích nói.

''Cố Thiệu gật đầu: ''Cầm qua đây đi.''

''A, con để ở trong phòng, quên mang theo.'' Cố Tích nói, còn chột dạ chỉ hướng của phòng mình: ''Con đi mang qua đây.''

Thấy Cố Thiệu gật đầu, Cố Tích nhanh chóng chạy ra ngoài, quay về phòng cầm sách bài tập, lại quay trở lại phòng sách, trong lòng còn đang vui mừng: May mà cô thông minh.

''Những cái này phải kí tên.'' Cố Tích đưa sách bài tập cho Cố Thiệu, đôi mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào túi tài liệu trên góc bàn viết.

Bên này, Cố Thiệu cầm sách bài tập của Cố Tích giở ra xem.

Nét chữ rất đẹp, cả cuốn sách bài tập đều rất gọn gàng sạch sẽ. Hơn nữa mỗi nét chữ đều để lộ sự nghiêm túc của người viết.

Thái độ và tính cách như vậy rất thích hợp làm nghiên cứu khoa học.

Cố Thiệu phân tâm nghĩ.

Sau khi nhìn một lượt từ đầu đến cuối bài tập của Cố Tích rồi dùng kiểu chữ rắn rỏi mạnh mẽ ký tên của mình vào phía dưới cùng.

''Còn có chuyện gì không?'' Cố Thiệu hỏi.

''Hết rồi, chỉ có những chuyện này thôi ạ.'' Cố Tích nhận lấy sách bài tập và sách luyện tập ôm vào trong lòng, nói một tiếng 'ba ngủ ngon' với Cố Thiệu rồi mới quay người đi ra ngoài.

Lúc sắp đi cô còn nhớ mãi không quên nhìn túi tài liệu trên góc bàn một cái.

Vừa nãy lúc Cố Thiệu kiểm tra bài tập của cô, nhân lúc đối phương không chú ý, Cố Tích lấy hai quyển sách trên bàn đặt lên túi tài liệu.

Hi vọng ba không nhìn thấy, hy vọng ba sẽ quên mấy cái này đi.

Dù sao, đối với Cố Thiệu mà nói thì cũng không phải là đồ quan trọng gì.

Cố Tích nghĩ, quay về phòng.

Sau khi quay về phòng, Cố Tích lại cầm quyển sách bài tập mà vừa nãy Cố Thiệu ký tên cho cô lên xem, ngẩn người nhìn chữ trên sách bài tập.

Thật ra, Cố Thiệu đối với cô cũng khá tốt.

Vốn dĩ, lúc đầu Cố Tích đến tìm Cố Thiệu, điều mà cô mong đợi chỉ là đối phương không phải là người xấu không có việc xấu xa nào không làm. Hoặc là kẻ xấu từ đầu đến cuối giống như trong tiểu thuyết miêu tả là được. Yêu cầu của cô cũng rất đơn giản, chỉ cần Cố Thiệu đồng ý làm người giám hộ của cô đến lúc cô thành niên là được.

Nhưng, những gì mà Cố Thiệu cho cô nhiều hơn rất nhiều so với những gì mà cô mong đợi.

Để cho cô vào nhà mình ở, đích thân đưa cô đi làm hộ khẩu, xử lý thủ tục chuyển trường, tìm bà Mai đến chăm sóc cô, còn nhớ mua sách mới cho cô, hỏi ý kiến của cô. Hơn nữa còn đích thân đưa đón cô đi học, tan học.

Một người ba như vậy, quả thực quá đạt tiêu chuẩn rồi.

Hơn nữa Cố Tích cũng bắt đầu nghi ngờ: Trong tiểu thuyết, Cố Thiệu là một người đi ngược lại với nam nữ chính nên ông tự nhiên trở thành nhân vật phản diện, người xấu. Nhưng trên thực tế, Cố Tích căn bản không cảm thấy Cố Thiệu có chỗ nào không tốt.

Nếu như tương lai, những tình tiết trong tiểu thuyết thật sự xảy ra: Lâm Dịch Trạch ra tay với Cố Thiệu thì cô hi vọng Cố Thiệu sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ một lúc, Cố Tích lấy điện thoại ra, mở nhóm 'quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang' của lúc trước.

【X】: Nhóm trưởng, tớ đã suy nghĩ rồi, tớ có thể lập đội với cậu tham gia 'cuộc thi Thiên Sang', có thể tớ không quá am hiểu một vài thứ chuyên nghiệp nhưng tớ có thể cố gắng học.

Cố Tích vừa gửi câu nói này đi, còn chưa đợi cô gõ tiếp câu thứ hai, 【AAA】đã trả lời ngay lập tức.

Chính xác mà nói là mấy tin nhắn liền:

【AAA】: !

【AAA】: Thật sao?

【AAA】: Tốt quá rồi! Anh X, yêu cậu quá đi mất! Tớ đợi lâu như thế, chỉ đợi câu nói này của cậu thôi!

Nhìn dáng vẻ kích động của【AAA】, Cố Tích lại nhắc nhở một câu: Tớ không phải là người chuyên nghiệp về mặt này.

【AAA】Vẫn là trả lời ngay lập tức: Chuyện này không quan trọng.

Những ý tưởng sáng tạo mà lúc trước Cố Tích cung cấp thì đối với anh mà nói đã là rất lợi hại rồi.

【AAA】: Phương diện kỹ thuật có【Lân】rồi, yên tâm!

【X】: Được.

【X】: Cái kia...

Cố Tích có hơi ngại mở lời.

【X】: Nếu như sau này đoạt giải, có thể chia cho tớ ba trăm nghìn tiền thưởng không?

Nhỏ bé yếu ớt lại tràn đầy mong chờ.

Cố Tích nghĩ rồi, trong tiểu thuyết, khoảng thời gian cô chết và Lâm Dịch Trạch ra tay với Cố Thiệu là vào lúc cô sắp thành niên.

Như vậy thì thời gian của cô không còn nhiều. Chỉ dựa vào tiền thưởng mà cô đoạt được khi tham gia một vài cuộc thi học tập của hội học sinh, cộng thêm một chút tiền thưởng. Dù cho cô có để dành đến lúc mười tám tuổi thì cũng không được bao nhiêu, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Cô phải để dành nhiều tiền hơn. Như vậy, cho dù sau này Cố Thiệu bị Lâm Dịch Trạch hại đến mức phá sản thì tiền của cô cũng có thể nuôi sống hai người.

Đúng rồi, cô có cần tìm cơ hội khéo léo nhắc nhở Cố Thiệu một chút để ông phải chú ý đến Lâm Dịch Trạch không?

Cố Tích nghĩ thầm trong lòng.

Lúc này,【AAA】lại gửi một tin nhắn vào trong nhóm: Tiền thưởng là chuyện nhỏ, không cần chia. Đến lúc lấy được tiền thưởng thì tất cả tiền thưởng đều cho cậu!

【Lân】rất hiếm khi lên tiếng trong nhóm cũng gửi một câu: Có thể.

【AAA】:@X, cậu ở đâu?

Cố Tích nghĩ, cũng không cần che giấu nên trả lời một câu: Thành phố B.

【AAA】: Có duyên nha.

【AAA】: Chúng tớ cũng ở thành phố B.

【AAA】: Vừa hay,【Lân】cũng quay về rồi. Lúc nào rảnh mấy anh em chúng ta ra ngoài gặp mặt, làm nghi lễ lập đội. Nhân tiện thảo luận chuyện cuộc thi luôn.

【Lân】: Không rảnh.

【AAA】: Chương trình học ở nước M của cậu đều xong trước hết rồi, chắc bây giờ không còn bận mà.

【Lân】: Cậu không hiểu.

Sau đó còn gửi thêm một biểu cảm 'đắc ý' vô cùng hiếm thấy.

Cố Tích phát hiện, hình như hai người này đã quen biết rồi.

Sau đó hai người bắt đầu nói sang chuyện khác nên Cố Tích tắt nhóm nói chuyện, chuẩn bị đi ngủ.

Còn về đề nghị gặp mặt của AAA, Cố Tích nghĩ một chút: 'Vẫn nên bỏ đi.'

Cô lo sau khi đối phương biết cô là một con gà mờ trung học cơ sở còn chưa tốt nghiệp thì sẽ không mang theo cô nữa.

Nhưng, Cố Tích cũng thầm tính toán trong đầu, phải nghĩ cách nâng cao trình độ kỹ thuật của mình. Tốt nhất là có thể tìm một số sách chuyên ngành hay là chương trình học, học tập theo hệ thống một chút.

Cố Tích cứ suy nghĩ miên man rồi không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Còn bên này, trong phòng sách, Cố Thiệu lại cầm tư liệu về Cố Tích tiếp tục đọc.

Lúc này, trong tay Cố Thiệu đang cầm một bài văn khác của Cố Tích.

Đây là một bài văn thi giữa kì, tính cả mấy bài văn của vài học sinh khác được trường học làm riêng thành bài văn mẫu tham khảo.

Đề bài là 'nhà'.

Ánh mắt của Cố Thiệu dừng trên đề bài mấy giây, sau đó tiếp tục đọc.

Vẫn ngay ngắn như cũ, kiểu chữ đẹp đẽ, trong đó có mấy đoạn miêu tả vô cùng hút mắt.

'Tình yêu của ba yên lặng và sâu lắng. Bình thường ba rất kiệm lời nhưng vô cùng yêu thương mỗi người trong gia đình. Ông sẽ ngay lập tức đến bên cạnh bảo vệ em mỗi khi em gây họa, ông sẽ mua bánh ngọt mà em thích ăn mỗi khi trên đường về nhà. Ông sẽ bỏ lại tất cả công việc quay về đón sinh nhật với em. Ông chưa từng bỏ lỡ buổi sinh nhật nào của em, cũng chưa từng bỏ lỡ buổi biểu diễn nào. Ông sẽ khen ngợi em mỗi khi em được vinh dự, cũng sẽ...'

'Tình yêu của mẹ luôn tinh tế và dịu dàng. Bà chăm sóc em từng li từng tí, bà sẽ trông coi suốt đêm những lúc em sốt, sẽ ngay lập tức che chắn phía trước cho em những lúc em bị bắt nạt...'

'Còn có bà nội và bà ngoại...'

Một bài văn kể về tình thân đơn giản nhưng giữa những hàng chữ lại lại thể hiện cảm giác ấm áp và hạnh phúc chứa đựng sức cảm hóa phong phú.

Chỉ là...

Cố Thiệu nhíu mày, bàn tay cầm bài văn nắm chặt.

Xét về thời gian, 'ba' trong bài văn này rõ ràng không phải đang nói ông.

Nhưng cũng không phải là người nhà họ Lâm.

Có thể nói, đây chỉ là Cố Tích đứng ở góc độ của Lâm An Hinh để miêu tả dáng vẻ và thái độ mà 'ba mẹ' sẽ có. Nhưng tất cả chỉ là do cô tưởng tượng ra, chắc đây là dáng vẻ của 'ngôi nhà' mà trong lòng cô khát vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net