Chương 23: Tham gia cuộc thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Cố Tích lại đi nhờ xe của Cố Thiệu.

Trên đường đến trường, Cố Tích cúi đầu lướt điện thoại.

Hôm qua sau khi cô nói đồng ý lập đội với 【AAA】thì đối phương gửi một vài tài liệu của G cho cô. Nghe nói là dốc hết tâm huyết sắp xếp lại thiết kế đoạt giải giống như cuộc thi trong những năm gần đây.

Lúc này,【AAA】đang ở trong nhóm giới thiệu những thiết kế này cho cô.

Bên cạnh, thấy Cố Tích ôm điện thoại nhìn chăm chú, ánh mắt của Cố Thiệu trở nên nghiêm túc.

''Đừng xem điện thoại trên xe.'' Cố Thiệu nói.

Mấy ngày hôm nay, Cố Tích đã hơi quen với thái độ nghiêm khắc của Cố Thiệu. Không căng thẳng như lúc trước, nhưng nghe Cố Thiệu nói như thế, Cố Tích lén lút lè lưỡi. Sau đó ngoan ngoãn cất điện thoại.

Thấy vậy Cố Tích cất điện thoại đi thì Cố Thiệu rời tầm mắt.

Một lát sau, Cố Thiệu đột nhiên mở miệng hỏi một câu: ''Con muốn gia nhập NTN?''

Cố Tích: ?

Ngay lập tức, cả người cô giống như bị sét đánh giữa trời quang.

Cố Thiệu biết rồi? Vậy có nghĩa là ông nhìn thấy bài văn của cô rồi?

Biểu cảm của Cố Tích cứng ngắc: Nếu như bây giờ dưới gầm xe có một cái lỗ thì cô muốn chui xuống đó ngay lập tức.

Bản thân bài văn đó cũng không có gì, chỉ là... quá mất mặt rồi.

Cảm giác này, Cố Tích cũng không nói rõ được là cái gì. Đại khái là lúc còn bé lặng lẽ viết những lời giống như 'em yêu ba mẹ', 'ba em giỏi nhất', 'mẹ em vô cùng đẹp' vào nhật ký. Cho rằng thần không biết quỷ không hay, kết quả phát hiện phụ huynh của mình mỗi ngày đều sẽ 'kiểm tra' sổ nhật ký của mình.

Hoặc là mỗi ngày gửi tin nhắn cho thần tượng, cho rằng thần tượng căn bản sẽ không đọc được, hoàn toàn coi như hốc cây. Kết quả một ngày nào đó, thần tượng trả lời...

''Coi như vậy đi ạ.'' Cố Tích nhỏ tiếng nói.

Vô thức xoa đôi tai có hơi nóng, lại giả vờ như không có việc gì nói: ''Lúc trước con từng nhìn thấy bài báo liên quan đến NTN trên điện thoại, cảm thấy rất lợi hại nên con hi vọng sau này con cũng có thể trở thành một người rất lợi hại như vậy, có thể gia nhập NTN.''

Dứt lời, Cố Tích còn giấu đầu hở đuôi bình tĩnh nở nụ cười với Cố Thiệu.

Nghe thấy câu nói của Cố Tích, Cố Thiệu không tỏ rõ ý kiến.

Nhưng ở góc độ mà Cố Tích không nhìn thấy, khóe miệng của Cố Thiệu lại cong lên một độ cong khó có thể nhìn ra được.

Rất nhanh, Cố Thiệu lại khôi phục biểu cảm nghiêm khắc, nghiêm chỉnh nói với Cố Tích: ''NTN không dễ vào như thế.''

Đây là sự thật. Khác với việc đào tạo nhân tài và nghiên cứu cơ chế vận hành của Trường Đại học và cao đẳng, NTN gần như đại diện cho kĩ thuật tiên tiến nhất của thị trường Trung Quốc. Đồng thời những người được gia nhập vào cơ bản đều là nhân tài đứng đầu trong ngành. Cho dù là nhân viên cơ sở mới vào cũng có yêu cầu ngưỡng cửa tương ứng.

Nhưng, đây không phải là điều chủ yếu mà Cố Thiệu muốn nói với Cố Tích.

''Lựa chọn của con do con tự quyết định, con đường tương lai của con rất dài, con không nên giới hạn trong một phương hướng nào đó.'' Cố Thiệu nghiêm túc nói.

Ngày trước, lúc Cố Tích ở nhà họ Lâm, cố gắng học tập, mỗi chuyện đều cố gắng hết sức để có thể làm một cách tốt nhất. Tất cả những thứ này, nguyên nhân chủ yếu là vì đứa trẻ mong muốn nhận được sự công nhận của ba mẹ nó.

Cố Thiệu không xác định Cố Tích lập mục tiêu 'phải trở thành người làm công việc nghiên cứu khoa học ưu tú nhất, phải gia nhập NTN' là vì bản thân, hay cũng là vì muốn nhận được sự yêu thương của người lớn.

Nhưng, bây giờ con bé ở đây - ở chỗ của ông, thì không cần phải làm vậy.

Ông không cần dùng một cái thước đo để đánh giá con mình, càng không cần cô làm sự 'ưu tú' trong mắt mọi người lên đến trình độ cao nhất.

''Con có thể làm chuyện bản thân con thích.'' Cố Thiệu lại nói.

Nghe thấy lời nói của Cố Thiệu, Cố Tích ngây người. Đợi sau khi hiểu ý của Cố Thiệu thì ánh mắt cô hơi lóe lên.

Giây tiếp theo, Cố Tích nở nụ cười với Cố Thiệu: ''Con biết rồi, nhưng con không lừa ba. Đây là chuyện mà con thích.''

Giống như sợ Cố Thiệu không tin, Cố Tích lại nhấn mạnh một câu: ''Thật đấy ạ!'' Lần này, đổi thành Cố Thiệu ngây người: Nếu nhớ không nhầm thì những cô bé ở độ tuổi này hình như thích hát hò nhảy múa vẽ tranh, hoặc là mơ ước làm ngôi sao gì đó.

Đây là ý kiến mà trước đây Cố Thiệu thường xuyên nhìn thấy trên mạng nhất.

Cố Thiệu nhìn Cố Tích, lúc này trong mắt của thiếu nữ chứa đựng sự nghiêm túc và tràn đầy hứng thú không giống giả vờ.

Cố Thiệu thu hồi tầm mắt. Nghĩ đến bài văn, đột nhiên nhớ đến bài văn đọc được cuối cùng vào tối hôm qua.

Người nhà sao...

Cố Thiệu hơi cúi đầu.

Mặc dù nội dung của cả bài văn đều là do Cố Tích dựa vào tưởng tượng hay là tham khảo thái độ của người nhà họ Lâm đối xử với Lâm An Hinh để viết ra, khác xa so với tình hình thực tế. Nhưng từ trong câu chữ không khó để nhìn ra khát khao tình thân gia đình của một đứa trẻ. Bao gồm cả những lời ca ngợi bà ngoại Trương Thúy và bà nội Từ Kiều Phượng trong bài văn.

Lại nghĩ đến lúc trước ông cụ bảo quản gia Châu gọi điện thoại đến, Cố Thiệu nghĩ một chút, mở miệng nói: ''Trung thu này, ba đưa con đến nhà ông nội.''

Nghe vậy, Cố Tích ngây người. Sau đó là vẻ mặt kinh ngạc.

Trước đây trên sổ hộ khẩu của Cố Tích chỉ có một mình ông, Cố Tích cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến những người khác của nhà họ Cố.

Lúc này đột nhiên nghe đối phương nhắc đến hai chữ 'ông nội', Cố Tích mới giật mình nghĩ đến Cố Thiệu còn có những người thân khác.

Điểm này, hình như trong tiểu thuyết cũng nhắc đến một ít nhưng chỉ có những lời lẽ ít ỏi.

Đại khái chính là sau khi Cố Thiệu sụp đổ, gia tộc của ông cũng xảy ra chuyện.

Mặc dù chưa từng gặp, trong tiểu thuyết cũng không miêu tả cụ thể nhưng có lẽ là xuất phát từ bộ kính lọc của quan hệ huyết thống, Cố Tích cảm thấy chắc người nhà họ Cố không phải người xấu.

Nghĩ đến kết cục của nhà họ Cố trong tiểu thuyết, trong lòng Cố Tích đột nhiên lo lắng.

Bên cạnh, Cố Thiệu không biết Cố Tích đang nghĩ cái gì. Thấy thiếu nữ nhíu mày nên cho rằng cô vì phải gặp người nhà họ Cố xa lạ nên cảm thấy căng thẳng và bất an.

''Không đáng sợ như thế đâu.'' Cố Thiệu nói. Ít nhất người nhà họ Cố không hề giống như nhà họ Lâm.

''Dạ? Cái gì cơ ạ?'' Hoàn hồn lại, Cố Tích nhìn Cố Thiệu.

''Bên phía nhà họ Cố, có ba của ba, cũng là ông nội con. Còn có cả nhà bác cả, cả nhà chú nhỏ. Tổng cộng có ba người con trai, xấp xỉ tuổi với con...'' Dù sao cũng chưa gặp mặt, Cố Thiệu chỉ đơn giản ngắn gọn giới thiệu thành viên gia đình của nhà họ Cố cho Cố Tích, để cô biết tình hình bên đó không hề phức tạp.

Nhưng, Cố Tích lại nghiêm túc nhớ kĩ lời nói của Cố Thiệu.

''Có ảnh không ạ?'' Cố Tích hỏi.

''Không có.'' Ngừng một chút, Cố Thiệu lại nói: ''Đến lúc đó đi thì sẽ gặp được.''

''Vâng.'' Cố Tích gật đầu, vô thức mở điện thoại ra nhìn ngày tháng của Trung thu. Tính thời gian là vào cuối tuần sau.

''Vậy có cần nói với bên phía ông nội sự tồn tại của con không?'' Cố Tích nhỏ tiếng hỏi: Dù sao thì cô không tồn tại mười bốn năm, đột nhiên nhảy ra một cô cháu gái có quan hệ huyết thống, nghĩ đến đúng là có hơi đột ngột.

''Họ biết con rồi.'' Cố Thiệu nói, ánh mắt lướt qua phương hướng nào đó ở bên ngoài cửa sổ xe.

Ông cụ sắp xếp người đến gần trường học. Hôm qua lúc sắp tan học còn tự mình lén đến một chuyến, cho rằng ông không biết sao?

Ngừng một chút, Cố Thiệu lại mở miệng nói: ''Ông nội rất thích con.''

Nghe thấy câu nói này, mắt của Cố Tích mở to, vẻ mặt ngạc nhiên: ''Thật ạ?''

Không phải là Cố Thiệu sợ cô căng thẳng nên mới cố ý nói như thế chứ?

Người nhà họ Cố chưa từng gặp cô, sao có thể thích cô được? Cô sống ở nhà họ Lâm với bà ngoại, bà nội lâu như thế cũng không thấy đối phương thích cô.

''Thật đấy!'' Cố Thiệu cho Cố Tích một đáp án khẳng định, lại nói: ''Đến rồi.''

''Dạ?'' Cố Tích mất một lúc mới phát hiện xe đã đến cổng trường.

''Đi đi.''

''Vâng!'' Cố Tích nở một nụ cười với Cố Thiệu, xuống xe vẫy tay nói: ''Tạm biệt ba.''

Chào Cố Thiệu xong, Cố Tích cũng nói một tiếng với Từ Phi ngồi phía trước 'Tạm biệt chú Tiểu Phi'.

Lúc này, Từ Phi ngồi trên ghế phó lái đang ôm điện thoại say mê nghiên cứu nội dung của hai bài trên vòng bạn bè, suýt nữa không chú ý Cố Tích nói tạm biệt với anh ấy.

Vẫy tay với Cố Tích, Từ Phi lại mở điện thoại ra lần nữa, tiếp tục suy nghĩ dụng ý hai bài văn mà hôm qua ông chủ liên tiếp chia sẻ trên vòng bạn bè.

Hai bài này, một bài tên là 'ảnh hưởng của ba mẹ đối với con cái', bài còn lại tên là 'tác dụng quan trọng của di truyền đối với sự phát triển trong tương lai của con cái'?

Bình thường Cố Thiệu rất ít khi đăng lên vòng bạn bè. Cho dù thỉnh thoảng đăng nhưng phần lớn nội dung cũng là tuyên truyền sản phẩm mới, kỹ thuật mới hay là một vài bài luận văn liên quan đến kỹ thuật.

Từ Phi ôm hai bài văn mà ông chủ chia sẻ nghiên cứu cả một buổi tối: Phát hiện đây chỉ là hai bài báo thương mại bình thường của 'chuyên gia rởm' để lừa lượng chia sẻ lừa lượng truy cập. Trong đó bên dưới một bài còn có một đường liên kết quảng cáo bán sữa bột. Ngoài ra, Từ Phi hoàn toàn không nhìn ra hai bài văn này có điểm đặc biệt nào.

Nếu không phải ông chủ còn ở bên dưới trả lời ai đó một câu 'không phải không có lý' bằng giọng điệu bình thường thì suýt nữa anh ấy nghi ngờ có phải ông chủ bị hack tài khoản rồi không.

Ở ghế sau, mãi cho đến khi thấy Cố Tích đi qua cổng trưởng, Cố Thiệu mới dặn dò tài xế một tiếng: ''Đi thôi, đến Đại học A trước.''

Bên này, sau khi tạm biệt Cố Thiệu, Cố Tích đi thẳng đến phòng học.

Lúc Cố Tích đến trường đã không còn sớm nữa. Lúc cô đến, trong lớp đã có rất nhiều người.

Chỉ là, điều khiến Cố Tích cảm thấy kì lạ là: Những người này không tự học sáng mà vây xung quanh chỗ của mình làm gì?

Còn chưa đợi Cố Tích đi đến thì có người nhìn thấy cô, hô to một câu: ''Đến rồi đến rồi, chính chủ đến rồi.''

Tình huống gì vậy?

Trong lòng Cố Tích nghi ngờ nói thầm một câu, đi đến đám đông.

Các bạn học trong lớp tự động nhường một con đường cho Cố Tích.

Ai nhìn cô cũng nở nụ cười, biểu cảm hóng hớt trên mặt thật sự khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ.

Cố Tích đi đến chỗ của mình mới phát hiện hóa ra là ở chỗ của mình có thêm một cái túi quà bữa sáng lớn.

Tại sao lại nói là túi quà lớn?

Là vì đồ trong cái hộp này thật sự quá lớn. Hơn nữa chủng loại tương đối phong phú, không chỉ có đồ ăn sáng mà còn có đồ ăn vặt, bánh bích quy nữa.

Hộp cơm màu hồng phấn, hình dạng hoa anh đào, còn phối hợp với bộ đồ ăn không phải đồ dùng một lần, cực kỳ dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc này, Đổng Mính Mính tiến lại gần, trên mặt đầy vẻ hóng hớt kéo Cố Tích.

''Được đấy nha, mới đến trường ngày thứ hai đã có người tặng cơm hộp tình yêu rồi!'' Dứt lời, Đổng Mính Mính lại đè thấp giọng nói, tò mò hỏi: ''Ai tặng thế?''

''Tớ không biết.'' Vẻ mặt của Cố Tích cũng mông lung, nhìn mọi người xung quanh, hỏi: ''Các cậu biết không?''

Mọi người lắc đầu.

''Tớ đến đầu tiên. Nhưng lúc tớ đến thì đã thấy đặt ở đây rồi.''

''Ai tốt thế? Sáng sớm đã tặng đồ ăn sáng rồi! Cưng chiều quá đi mất.''

''Hì hì, không phải là ai đó yêu thầm bạn học Cố Tích nên tặng đấy chứ?'' Dù sao, với nhan sắc của Cố Tích thì có người yêu thầm là hoàn toàn bình thường.

Mọi người lại lần nữa lâm vào trạng tháng hóng hớt.

May mà lúc này, tiếng chuông tự học sáng vang lên. Mọi người mới ngừng hóng hớt, ngượng ngùng quay về chỗ ngồi của mình.

Sau khi Cố Tích ngồi xuống, Đổng Mính Mính bên cạnh lại gần, nhỏ tiếng hỏi: ''Nói đi, Cố Tiểu Tích, cậu thật sự không biết là ai tặng à?''

''Thật sự không biết.'' Cố Tích lắc đầu.

''Vậy thì kì lạ rồi.'' Nói là người yêu thầm Cố Tích tặng thật ra có hơi vô lý. Dù sao Cố Tích mới đến trường một ngày, không phải người trong lớp bọn họ thì cũng không có ai trong trường quen biết cô được mới đúng?

''Cậu có người quen ở Trường Trung học trực thuộc của chúng ta không?''

Cố Tích lại lắc đầu: ''Không.''

''Vậy nói không chừng là để nhầm rồi.'' Cố Tích nhìn đồ trước mắt, thực sự đau đầu, không biết nên xử lý thế nào.

''Vậy cậu xử lý như nào đây?'' Đổng Mính Mính hỏi.

Cố Tích nghĩ một lúc, nói: ''Để ở chỗ nhận đồ bị mất đi.''

Đổng Mính Mính: ''Cách hay...'' Chỉ là, túi quà lớn này nhìn có vẻ rất ngon, muốn ăn, làm thế nào đây?

Phía bên này của phòng học, mấy người Vương Diên Khải nhìn bên phía Cố Tích, lại nhìn Thịnh Tu Ngôn đang nằm bò ra bàn ngủ, cũng không nhịn được nhỏ tiếng thảo luận.

''Đó chắc không phải là anh Ngôn tặng chứ?'' Dù sao hôm qua họ đều chứng kiến Thịnh Tu Ngôn 'say đắm'.

''Sáng sớm đã đến để bữa sáng tình yêu, sau đó lại rời đi. Rồi lại giả vờ không có chuyện gì xảy ra đến phòng học, hì hì.''

''Có khả năng, nếu không sao hôm nay chưa đến tiết một mà anh Ngôn đã đến rồi.''

Mấy người nhỏ tiếng thảo luận.

May mà lúc này Thịnh Tu Ngôn chưa tỉnh dậy, nếu không nghe đoạn đối thoại của mấy người họ nhất định sẽ trực tiếp ném cho mấy người một câu: ''Não tàn.''

Lúc nghỉ giải lao, Cố Tích bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng một chuyến.

''Cô Trần, cô tìm em có chuyện gì không ạ?'' Cố Tích hỏi.

Nhìn thấy Cố Tích, giáo viên chủ nhiệm nở một nụ cười rất có lực tương tác: ''Đến rồi à, Cố Tích em qua đây, cô có chuyện nói với em.''

Sau khi Cố Tích đi qua đó, giáo viên chủ nhiệm lại nói: ''Là như này. Tuần sau chính là giải đấu khoa học của các Trường Trung học cơ sở ở thành phố B, chắc em biết chuyện này chứ?''

Cố Tích gật đầu: ''Biết ạ.''

Trên thực tế, giải đấu này là giải đấu khoa học của đoàn thể khoa tự nhiên do hai mươi sáu Trường Trung học cơ sở trọng điểm và sau trọng điểm kết hợp tổ chức.

Mỗi năm đều tổ chức cùng một thời điểm.

Năm ngoái, Cố Tích từng đại diện cho Trường Trung học cơ sở Lập Minh tham gia nên biết giải đấu này.

Thấy Cố Tích gật đầu, giáo viên chủ nhiệm lại nở nụ cười, tiếp tục nói: ''Lần này từ khối bảy đến khối chín, kế hoạch của trường là hai, ba, ba. Khối tám chúng ta tổng cộng có ba người...''

Nghe giáo viên chủ nhiệm nói như thế, Cố Tích bắt đầu nhớ lại quy định của giải đấu: Quy định của giải đấu này không giống với cuộc thi thông thường khác. Giải đấu được tổ chức trong ba ngày, bao gồm: Hai ngày đầu kiểm tra bài thi của bốn môn toán lý hóa sinh và một ngày cuối cùng trả lời câu hỏi trong khoảng thời gian nhất định.

Các trường học tham gia cuộc thi, mỗi trường tạo thành một đội tám người tham gia thi đấu. Khối nào thì do trường học tự quyết định.

Bài kiểm tra của hai ngày đầu, mỗi đội chọn ra ba người tham gia bài kiểm tra của mỗi môn. Còn ngày cuối cùng, mỗi đội chọn ra hai người tiến hành trả lời câu hỏi không hạn chế trong thời gian quy định.

Cuối cùng cộng tất cả điểm kiểm tra lại tiến hành xếp hạng.

''Cô nghĩ rồi, lớp chúng ta, cô chuẩn bị báo danh cho em và Thịnh Tu Ngôn.'' Giáo viên chủ nhiệm nói dự định của mình.

Vừa hay lúc này, Thịnh Tu Ngôn cũng vào văn phòng.

''Cô còn tưởng rằng phải đợi cô nói xong thì em mới quay lại.'' Giáo viên chủ nhiệm liếc Thịnh Tu Ngôn một cái.

''Những điều phía trước em không nghe thấy thì cô cũng không nói lại nữa. Lần này em và Cố Tích đại diện cho trường và lớp bảy chúng ta tham giải đấu khoa học. Phải thể hiện thật tốt, biết chưa?''

Mặc dù nói báo danh lên trên còn phải thông qua sự sàng lọc của trường học. Nhưng hai người này của lớp cô ấy, một người đứng nhất khối, một người đứng thứ hai của khối, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

''Tùy thôi ạ.'' Thịnh Tu Ngôn trả lời một câu.

Giáo viên chủ nhiệm không để ý đến cậu, nhìn Cố Tích, nhỏ nhẹ hỏi: ''Cố Tích, em thì sao, không có vấn đề gì chứ.''

''Không có vấn đề gì ạ.'' Cố Tích gật đầu.

Chỉ là...

''Cho em hỏi cuộc thi này có học bổng không ạ?'' Cố Tích rối rắm một chút, nhưng vẫn hỏi câu hỏi mà mình quan tâm nhất.

Lúc trước ở Lập Minh, cuộc thi kiểu này có học bổng tương ứng.

Cố Tích vừa nói xong, Thịnh Tu Ngôn đứng bên cạnh cô nhìn qua, trong ánh mắt lóe lên một chút khinh thường: Tầm thường.

Ngược lại giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn không để ý.

Trong mắt cô ấy, học sinh tốt làm gì cũng đúng. Cho dù là quan tâm vấn đề tiền thưởng thì nhất định cũng là vì để mua tài liệu học tập cho mình.

Dù sao, gia đình giống như của Cố Tích căn bản sẽ không thiếu tiền. Còn tiền thưởng cũng chỉ là một hình thức cổ vũ.

''Đương nhiên có.'' Giáo viên chủ nhiệm nói tiếp: ''Hơn nữa Trường Trung học trực thuộc của chúng ta còn cao hơn các trường khác nữa.''

Cố Tích nghiêm túc gật đầu: Cô hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi.

Cố Tích quay về lớp.

Đổng Mính Mính tò mò lại gần, hỏi: ''Lão Trần gọi cậu đi làm gì thế?''

''Tham gia giải đấu khoa học.'' Cố Tích giải thích nói.

Nghe vậy, vẻ mặt của Đổng Mính Mính bộc lộ vẻ kinh ngạc: ''Trời ơi, Cố Tiểu Tích, xem ra cậu không phải là học sinh giỏi bình thường.''

Thể loại cả khối mới chọn ra ba người tham gia cuộc thi, mức độ học sinh giỏi bình thường giống như cô nhiều nhất cũng chỉ có tư cách thực tập.

''Đúng rồi, vừa nãy Tu thần với cậu một trước một sau đi vào, giải đấu lần này cậu ấy cũng tham gia à?''

''Ừm.'' Cố Tích gật đầu.

Đổng Mính Mính vỗ vai của Cố Tích: ''Chúc mừng cậu, nhờ có Tu thần mà cậu chỉ cần nằm không cũng thắng.''

Cố Tích: ''...''

Cô cho rằng Đổng Mính Mính đột nhiên nghiêm túc là muốn nói cái gì...

Sao không nói là Thịnh Tu Ngôn nhờ có cô nên nằm cũng thắng?

Cố Tích thầm chê bai một câu.

Mặc dù năm ngoái trường cuối cùng giành được quán quân là Trường Trung học trực thuộc Đại học A. Nhưng dù sao lần trước cô cũng là người đạt điểm cao nhất trong cuộc thi giới hạn thời gian ngày thứ ba được không?

Vì duyên có hiệu ứng người nổi tiếng, tin Thịnh Tu Ngôn sẽ tham gia giải đấu khoa học lần này rất nhanh đã truyền đi khắp các lớp.

Cố Tích cũng nhân tiện được truyền ra ngoài.

''Cố Tích? Cố Tích nào?''

''Lớp tám à? Chưa từng nghe nói, sao không phải là Nghiêm Húc lớp ta hay là Trâu Lạc lớp tám chứ?''

Trong những lớp khác, có người lướt được tin mới nhất và ý kiến thảo luận trên diễn đàn của trường.

Trong lúc này, vốn dĩ Cố Thần Dật còn đang nhàn nhã tự tại nghịch điện thoại lập tức nhảy lên.

''Cậu nói ai đăng ký?''

"Còn có ai, Thịnh Tu Ngôn ý.'' Một người nói.

''Không phải, người còn lại, vừa nãy các cậu nói Cố Tích sao?''

''Đúng vậy.'' Đối phương gật đầu, đang định hỏi Cố Thần Dật có quen biết không, lai lịch của Cố Tích là gì.

Thấy Cố Thần Dật trực tiếp giơ tay qua phía cậu ấy.

''Ở đâu?''

''Bảng đăng ký.''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net