Chương 24: Ké sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa, tranh thủ thời gian nghỉ giải lao, Cố Tích đến thư viện của trường một chuyến.

''Cố Tiểu Tích, cậu muốn tìm sách hướng dẫn gì sao? Cậu cần sách gì để tớ tìm cho cậu, không cần đến thư viện.'' Đổng Mính Mính đi cùng Cố Tích ở bên cạnh nói.

Ngừng một chút, lại không nhịn được nói một câu: ''Tớ nói cho cậu nghe, sách trong thư viện của trường chúng ta thật sự không ổn. Thể loại ít, còn thường xuyên không đổi mới. Cậu muốn tìm sách tham khảo mới nhất cũng không tìm được.''

''Điểm này của Trường Trung học trực thuộc Đại học A thật sự không bằng trường bên cạnh.

''Không sao, tớ xem một chút thôi.'' Cố Tích cười nói.

Cô đến thư viện không phải vì tìm sách hướng dẫn hay là sách tham khảo. Thật ra cô muốn tìm mấy cuốn sách căn bản về điện tử khoa học kĩ thuật.

Sau khi quyết định cùng lập đội với 【AAA】và 【Lân】 tham gia 'cuộc thi Thiên Sang', Cố Tích cũng đặt việc học tập căn bản của mình vào hoạt động trong một ngày.

Cô biết những thứ như lý luận hay là khái niệm, những điều thiếu sót hoàn toàn là tích lũy kiến thức căn bản, tìm một lớp chuyên ngành trong trường để đi học rõ ràng không hợp với tình hình khách quan. Cho nên Cố Tích chỉ có thể tìm một vài cuốn sách để tự học.

Nhưng, tìm một lượt trong thư viện. Kết quả khiến cho Cố Tích có hơi thất vọng. Giống như Đổng Mính Mính nói, thể loại sách trong thư viện trường không nhiều, đại đa số đều là sách liên quan đến chương trình học trung học cơ sở, sách về điện tử khoa học kỹ thuật có vài cuốn cũng chỉ là loại mở rộng phổ cập khoa học thôi.

''Chúng ta đi thôi.'' Cố Tích nói với Đổng Mính Mính.

Không tìm thấy sách mà mình muốn, Cố Tích có hơi tiếc nuối. Nhưng vẫn rất nể tình chọn một cuốn sách tham khảo toán học lớp chín để mượn.

Nhìn sách mà Cố Tích mượn, trong lòng Đổng Mính Mính vô cùng bất ngờ. Nghe nói Tu Thần đã học hết toàn bộ chương trình học của lớp chín rồi. Không phải Cố Tích cũng muốn giống như Thịnh Tu Ngôn, tự học hết chương trình học của lớp chín chứ?

Hai người cùng đi ra khỏi thư viện, một đám người gần đó thu hút sự chú ý của Cố Tích.

''Bên đó đang làm gì thế?'' Nhìn một đám người náo nhiệt bên đó, Cố Tích nhướng mày, nhìn Đổng Mính Mính thuận miệng hỏi.

Lúc này, Đổng Mính Mính cũng đang nhìn hướng đó. Nghe Cố Tích hỏi liền giải thích nói: ''Chắc là sắp đến tiết nghệ thuật, những người này đang chuẩn bị trước cái gì đó.''

Nói xong, Đổng Mính Mính lại chỉ một bóng dáng trong đám người đó: ''Này, cậu nhìn xem, đám người đằng trước là ban văn nghệ của trường ta. Ngoài ra, người ở giữa không mặc đồng phục, váy xanh nhạt, đó chính là đội trưởng của đoàn văn nghệ. Cố Tuyết Nhi của lớp hai khối chín.''

''Hoa khôi trong truyền thuyết của Trường Trung học trực thuộc của chúng ta.''

Nói đến đây, đột nhiên Đổng Mính Mính hào hứng, cả người tràn trề một loại khí chất hóng hớt.

''Tớ nói cho cậu nghe'', Đổng Mính Mính kéo Cố Tích, nhỏ tiếng nói: ''Cố Tuyết Nhi này là người làm mưa làm gió của trường ta. Nghe nói mỗi ngày đều phát thẻ người tốt xếp lại có thể vòng quanh Trường Trung học trực thuộc của chúng ta ba vòng...''

Dù sao trên diễn đàn của trường, người đẹp hát hay, da trắng xinh đẹp, đa tài đa nghệ, tấm lòng lương thiện, có khí chất cái gì đó. Những lời hình dung như thế đều là của Cố Tuyết Nhi.

''Cho nên, cậu là fangirl của cô ta à?'' Cố Tích hỏi.

Điểm hứng thú không phải ở đây cho nên liên quan đến chủ đề kiểu này trong trường học, Cố Tích rất ít khi chú ý.

''Vậy thì không phải.'' Đổng Mính Mính nhanh chóng lắc đầu, nói.

Thật ra cô ấy cảm thấy Cố Tuyết Nhi này cũng tốt. Chỉ nói về nhan sắc, Cố Tuyết Nhi chỉ có thể coi như cũng tạm được. Danh hiệu 'nhan sắc đứng đầu trong trường' có hơi khoa trương. Nhưng mà tổng hợp cả những phương diện như khí chất, trang điểm, tài nghệ, sức tương tác thì hoa khôi Cố Tuyết Nhi này là hoàn toàn xứng đáng.

''Đúng rồi!'' Nghĩ đến gì đó, Đổng Mính Mính lại nói: ''Lúc trước còn có tin đồn Tu thần của chúng ta yêu đương với đàn chị Cố. Hì hì, nói là có người nhìn thấy Cố Tuyết Nhi tặng quà cho Thịnh Tu Ngôn.''

''Còn có bạn thân của Cố Tuyết Nhi chạy đi hỏi Thịnh Tu Ngôn. Nhưng Thịnh Tu Ngôn nói thế nào thì không biết.''

Thấy Đổng Mính Mính bắt đầu nhiều chuyện, dáng vẻ rất hào hứng. Khóe miệng của Cố Tích hơi giật, vỗ vai Đổng Mính Mính, rất muốn nói với cô ấy: Cô gái trẻ, yêu sớm là không đúng đâu.

Kết quả, không đợi Cố Tích nói câu này ra thì nhóm người bên đó đã đi về phía hai người họ.

Có người gọi hai người lại.

''Bạn học, chúng tớ đang tổ chức hoạt động tường mỉm cười cho tiết nghệ thuật vào tháng sau. Chính là sẽ dán ảnh mỉm cười của mọi người tạo thành tường triển lãm.'' Một nữ sinh trong đó giải thích với Cố Tích và Đổng Mính Mính, rồi lại hỏi: ''Xin hỏi các cậu có thể chụp một bức ảnh không?''

Cố Tích và Đổng Mính Mính nhìn nhau.

Lúc này, Cố Tuyết Nhi vừa phụ trách bố trí bên kia xong, giây phút nhìn thấy Cố Tích hình như ngây người một chút. Nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Cười thân thiện với hai người, nói: ''Hoạt động này rất có ý nghĩa. Đến lúc đó trong tiết nghệ thuật chúng tớ sẽ đặt tường ảnh vào một mặt tường của hội trường chính lớn nhất, sẽ rất tráng lệ, cũng coi như các cậu cống hiến một phần sức cho tiết nghệ thuật.''

''Hơn nữa cũng không cần cảm thấy ngượng, bức tường ảnh này rất lớn, sẽ có rất nhiều bạn học khác sẽ ở trên đó cùng các cậu.''

Không thể không nói, lời lẽ của đàn chị hoa khôi này rất có sức thuyết phục.

''Vậy được thôi.'' Cố Tích và Đổng Mính Mính gật đầu.

''Tốt quá rồi'', Cố Tuyết Nhi cười, gọi một bạn học khác: ''Cậu dẫn hai bạn học này qua đó chụp ảnh đi.''

Cố Tích và Đổng Mính Mính đi theo một đàn chị khác đến bên cạnh phông nền.

Lúc này, Cố Tuyết Nhi lại chạy đến, trong tay còn cầm hai cái mũ.

''Suýt nữa quên mất, các cậu đeo cái này lên đi.''

Một cái mũ là người ngoài hành tinh màu xanh, một cái là hoa hướng dương. Ở giữa có một cái lỗ, chắc là vị trí lộ mặt.

Đổng Mính Mính: ''...'' Cảm thấy bản thân giống như bị gài bẫy.

Cố Tích: ''...'' Bây giờ chạy còn kịp không?

Chụp ảnh xong, hai 'người trẻ tuổi' quay về phòng học.

Đổng Mính Mính vẫn đang bóc phốt: ''Một đời trong sạch của mình sẽ không bị một cái mũ nát hủy hoại chứ.''

''Làm thế nào đây? Đến lúc đó bức tường ảnh này sẽ đặt ở vị trí thu hút nhất của hội trường chính, nếu như bị người khác nhìn thấy thì mất mặt chết mất!''

''Lúc chúng ta đi tớ nhìn thấy rồi, rõ ràng còn có thỏ con, hello kitty cái gì đó... Nhiều cái đẹp như thế, tại sao lại đưa cho chúng ta cái xấu như thế.''

Lại vỗ vai của Đổng Mính Mính, Cố Tích tỏ ý không muốn nói chuyện: Ít nhất của Đổng Mính Mính là hoa hướng dương, cái ET kia của cô là sự tồn tại kỳ dị...

Nhưng, tiết mục xen giữa này nhanh chóng bị hai người quên đi.

Buổi chiều tan học, vừa bước ra khỏi cổng trường Cố Tích đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở cổng trường cách đó không xa.

Sau khi tạm biệt Đổng Mính Mính, Cố Tích nhảy lên xe.

Nhưng, trên xe lại không nhìn thấy Cố Thiệu.

''Chú Tiểu Phi.'' Cố Tích chào Từ Phi ngồi ở hàng trước một tiếng, trong lòng cảm thấy có hơi kỳ lạ. Từ Phi ở đây, sao Cố Thiệu không ở đây.

''Hôm nay Tiểu Tích ở trường thế nào?''

''Cũng không tệ ạ.'' Cố Tích mỉm cười với đối phương.

Thấy nụ cười của Cố Tích hình như còn có hơi thất vọng, Từ Phi phản ứng lại, nhanh chóng giải thích nói: ''Vốn dĩ Tổng Giám đốc Cố định đến đón em nhưng lại có một thí nghiệm sản phẩm xảy ra vấn đề nên Tổng Giám đốc Cố phải qua đó nên bảo anh đến đón em trước.''

Nghe vậy, Cố Tích có hơi căng thẳng: ''Thí nghiệm sản phẩm? Không nghiêm trọng chứ ạ?''

''Không sao'' Từ Phi xua tay, lại nói: ''Kiểm tra ra được là liên kết có một chút vấn đề, bây giờ đang xử lý rồi. Sẽ giải quyết xong ngay thôi.''

Cố Tích gật đầu.

Vì phải xử lý chuyện sản phẩm nên Cố Thiệu vẫn luôn ở trung tâm không về nhà.

Ăn cơm tối xong, Cố Tích ngồi trong phòng khách thảo luận chuyện 'cuộc thi Thiên Sang' với 【AAA】và 【Lân】.

Sau khi thảo luận chưa được mười phút, ba người quyết định hạng mục tham gia cuộc thi, chính xác mà nói là ông anh 【AAA】quyết định.

【AAA】: Được, vậy thì quyết định như thế nha. Hạng mục của nhóm chúng ta lần này chính là hệ thống quản gia trí tuệ loại đi cùng.

'Quản gia trí tuệ loại đi cùng' này được nâng cấp trên cơ sở lúc trước Cố Tích đề nghị. Đơn giản hơn chính là thiết kế một quản gia trí tuệ nhân tạo trong cuộc sống. Nhưng quản gia trí tuệ này trước khi xuất xưởng chỉ lắp đặt bảy mươi phần trăm tính năng quản gia trí tuệ cơ bản, còn giữ lại ba mươi phần trăm nội dung nâng cấp tự mình học tập.

Dựa vào quá trình sử dụng của người tiêu dùng, quản gia trí tuệ tập hợp thông tin tiến hành phân tích và học tập, đồng thời có chức năng tự sửa chữa. Điều đó khiến cho quản gia trí tuệ có thể phù hợp với tính cách, sở thích, thói quen cuộc sống cá nhân của người tiêu dùng.

Cuối cùng hình thành năm mươi phần trăm dịch vụ trí tuệ cơ bản và năm mươi phần trăm dịch vụ đi cùng với cá nhân.

''Chỉ là...''

Mới có hai câu như thế đã quyết định rồi? Có phải quá qua loa rồi không?

Cố Tích nói thầm một câu.

Vốn dĩ định gửi tin nhắn nói chúng ta có cần suy nghĩ thêm không.

Kết quả lúc này 【Lân】cũng gửi tin nhắn đến: Tớ cảm thấy có thế.

【AAA】: Đúng rồi, hôm nay bắt đầu đăng ký, hai người đừng quên.

【AAA】nhắc nhở trong nhóm.

Hôm nay là ngày đăng ký đầu tiên của 'cuộc thi Thiên Sang', vì để đảm bảo tính chân thật thông tin của mỗi người tham gia cuộc thi. Đồng thời đề phòng có người không cố gắng trà trộn vào cuộc thi, đăng kí cuộc thi áp dụng hình thức cá nhân đăng kí độc lập.

Cho dù lập đội như nào, lập đội với ai thì người tham gia cuộc thi đều phải tự mình vào trang web đăng ký. Sau khi lấy được mã số tham gia cuộc thi, người cùng đội sẽ nhập mã tham gia cuộc thi của mình vào thành lập đoàn đội.

Cố Tích mở trang web của cuộc thi, bấm vào trang đăng ký.

Đăng ký và xét duyệt bước đầu khá đơn giản, chỉ cần điền tên, thông tin cơ bản như số chứng minh thư nhân dân là được.

Cố Tích do dự một chút, còn mang theo vài phần may mắn điền tên và số chứng minh thư nhân dân của mình.

Kết quả giây tiếp theo màn hình hiển thị một dòng nhắc nhở 'thông tin chứng minh thư nhân dân không phù hợp với quy tắc, xin hãy điền chính xác thông tin chứng minh thư nhân dân'.

''Quả nhiên không được...'' Cuộc thi quy định hạn chế độ tuổi của người tham gia cuộc thi bắt buộc phải trên mười sáu tuổi mới được.

Cố Tích chưa từng nghĩ chuyện này còn có thể giao lưu kinh nghiệm với những người khác trong nhóm, nhìn màn hình máy tính do dự nửa ngày. Cuối cùng Cố Tích điền một số chứng minh thư nhân dân khác mà trong đầu còn nhớ.

Lần này, rất thuận lợi hoàn thành đăng ký.

Sau khi gửi mã số tham gia cuộc thi cá nhân vào trong nhóm, Cố Tích đăng xuất khỏi nhóm nói chuyện.

Ra ngoài nhìn một chút, Cố Thiệu vẫn chưa quay về. Cố Tích loạng choạng đi đến trước cửa phòng sách của Cố Thiệu.

Đứng ở bên ngoài phòng sách, Cố Tích hơi do dự. Cuối cùng vẫn không đi vào, đứng ở trước cửa, thò đầu vào bên trong nhìn.

Cố Tích muốn xem xem kệ sách của Cố Thiệu có những sách gì.

Lúc trước cô đã từng vào phòng sách của Cố Thiệu hai lần, kệ sách phía sau hình như có rất nhiều sách về điện tử khoa học kĩ thuật.

Đa phần đều là bậc cao, không biết có kiến thức cơ bản không.

Cố Tích duỗi dài cổ, nhìn chằm chằm vào tên của những cuốn sách trên kệ sách, nhìn cẩn thận từng hàng từng hàng một.

''Điện tử tuyến đầu...'' Cao cấp quá rồi.

''Vi mạch LL E- thụy...'' Cái này cũng quá cao cấp rồi.

Mãi cho đến khi nhìn xuống cuối cùng, Cố Tích mới nhìn thấy vài cuốn sách hình như rất cơ bản ở một góc của kệ sách.

Chỉ là, còn chưa đợi Cố Tích nhìn rõ nhớ kỹ tên của mấy cuốn sách đó thì Cố Thiệu đã quay về.

Sửa chữa sản phẩm bên phía trung tâm làm lỡ một ít thời gian. Bên đó kết thúc xong thì lúc Cố Thiệu về nhà đã sắp mười giờ rồi.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy một sinh vật thằn lằn mang tên 'con gái' nhoài người trên cửa phòng sách, nửa thân trên treo trên cửa, nghiêng đầu vào bên trong không biết đang nhìn cái gì.

Nếu không phải xác định đây là con gái ruột có quan hệ huyết thống với mình thì Cố Thiệu suýt chút nữa cho rằng nhóc con này là trộm.

''Nhoài người ở đó làm gì thế?''

Giọng nói của Cố Thiệu đột nhiên vang lên ở phía sau, dọa Cố Tịch nhảy dựng lên, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa, quay người nhìn Cố Thiệu.

''À ba, ba về rồi.''

Thấy bộ dạng của Cố Tích giống như ăn trộm, Cố Thiệu nhướng mày: ''Đang nhìn gì thế?''

''Ơ, không...'' Cố Tích cúi đầu, vặn ngón tay, ấp úng nửa ngày, cuối cùng vẫn là nói thật sẽ được tha thứ: ''Chỉ là... con muốn tìm một vài cuốn sách. Ừm, để tham khảo một chút.''

Cố Thiệu không nghi ngờ lời nói của Cố Tích. Dù sao lúc ông vừa vào nhà, nhìn thấy hai mắt của nhóc con này sắp rơi xuống kệ sách rồi.

''Muốn xem sách sao không đi vào?'' Cố Thiệu hỏi.

Nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của Cố Tích, thật sự có hơi buồn cười.

''...'' Cố Tích không nói chuyện.

Cô cảm thấy chưa được sự đồng ý của Cố Thiệu đã vào phòng sách của đối phương không tốt cho lắm. Lúc trước trong lúc tình hình cấp bách đi 'trộm' bài văn của cô đã không đúng cho lắm rồi.

Thấy vậy, hình như Cố Thiệu đoán được ý nghĩ trong lòng Cố Tích, ánh mắt hơi trầm xuống, âm thầm thở dài: ''Muốn xem cái gì hay muốn lấy cái gì thì tự vào lấy đi.''

Dứt lời, Cố Thiệu lại nhấn mạnh một câu: ''Đây là nhà con.''

''Vào đi.'' Thấy Cố Tích còn ngây người, Cố Thiệu ra hiệu bảo cô vào phòng sách.

''Muốn xem sách gì?'' Cố Thiệu hỏi.

Ánh mắt của Cố Tích sáng ngời, kích động chỉ vào một góc của kệ sách: ''Mấy cuốn sách kia ạ, loại cơ bản.''

Nghe vậy, vẻ mặt của Cố Thiệu hơi ngừng lại, nhíu mày: Xem những sách khác có thể coi như một cách mở rộng tầm mắt, bồi dưỡng sở thích hứng thú. Cố Thiệu không hề để ý Cố Tích xem những 'sách báo ngoài giờ học' như này, nhưng xem sách cơ bản... chẳng lẽ còn muốn học tập sâu hơn?

Ông sẽ không can thiệp vào lựa chọn phát triển tương lai của Cố Tích. Nhưng đứa bé bây giờ mới có mười bốn tuổi, tiếp xúc với kiến thức chuyên ngành quá sớm rồi.

''Con muốn xem những cuốn này à?'' Cố Thiệu hỏi.

''Vâng ạ'', Cố Tích gật đầu: ''Muốn xem thử.''

''Hình dạng cơ bản của transistor lưỡng cực Ric-11 là gì?'' Cố Tích đột nhiên hỏi.

''Cực phát, cực nền và cực thu.'' Cố Tích gần như không nghĩ nhiều đã trả lời được.

''...''

Bây giờ đến lượt Cố Thiệu nhất thời không biết nên nói gì.

Đột nhiên ông thuận miệng hỏi vấn đề này, chỉ là muốn dùng cách trực tiếp nhất nói với Cố Tích. Bây giờ cô vẫn là một học sinh trung học, khoảng cách thật sự học tập kiến thức chuyên ngành còn quá sớm, không cần nghĩ quá nhiều.

Hoàn toàn không nghĩ đến Cố Tích lại có thể trả lời.

Bầu không khí có hơi ngại ngùng.

Cố Thiệu có hơi đau đầu, có cảm giác bê đá đập chân mình.

''Chuyện mà giai đoạn này của con nên làm là học tập cẩn thận những thứ mà trường dạy, đừng lãng phí thời gian vào chuyện còn chưa đến lúc con phải làm.'' Cố Thiệu tỏ thái độ nghiêm khắc, trầm giọng nói.

Nghe vậy, trong lòng của Cố Tích hơi trùng xuống, muốn tranh luận với Cố Thiệu một chút nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Cố Tích cũng chỉ có thể gật đầu, nhỏ tiếng nói: ''Vâng...''

''Làm xong bài tập rồi à?''

''Vẫn chưa ạ.''

''Đi làm đi.''

''Ồ.''

Kế hoạch 'ké' sách thất bại, Cố Tích chán nản quay về phòng mình, bắt đầu làm nốt bài tập.

Một lúc sau, đột nhiên có người gõ cửa.

Cố Tích đi ra mở cửa, nhìn thấy là Cố Thiệu.

''Ba.''

''Làm xong bài tập rồi sao?''

''Còn một chút nữa...'' Dứt lời, Cố Tích lại nói: ''Xong ngay đây ạ.''

Cố Thiệu không nói gì, đưa hai cuốn sách trong tay cho Cố Tích.

Chính là mấy cuốn sách kiến thức cơ bản mà vừa nãy cô nhìn trúng ở kệ sách của Cố Thiệu.

''Cho con sao ạ?'' Ánh mắt của Cố Tích hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, không chắc chắn ngẩng đầu nhìn Cố Thiệu.

Đây là lần đầu tiên Cố Thiệu đến phòng Cố Tích, đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong. Ngoại trừ rất nhiều thứ màu hồng có hơi chói mắt, những cái còn lại rất ngăn nắp. Tất cả mọi thứ đều sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Lúc này, Cố Thiệu nhìn thoáng qua mấy cuốn sách trên kệ sách.

Những cuốn này chắc là lúc trước Cố Tích mang đến.

Điều khiến Cố Thiệu có hơi bất ngờ là ông đều cảm thấy rất quen mắt với chín mươi lăm phần trăm những cuốn sách đó của Cố Tích. Mà trong đó, hơn nửa đều là của ông.

Ánh mắt của Cố Thiệu hơi chuyển động, cúi đầu nhìn vẻ mặt mong chờ của thiếu nữ, độ cong của khóe miệng thả lỏng hơn vài phần.

''Có thể xem nhưng đừng để làm lỡ việc học tập.'' Cố Thiệu nghiêm túc nhấn mạnh nói.

Chỉ là nghe kỹ thì sẽ phát hiện ra giọng điệu của ông không còn nghiêm khắc như vừa nãy.

''Sẽ không đâu ạ! Ba yên tâm đi.'' Cố Tích nở nụ cười tươi tắn với Cố Thiệu, vừa bảo đảm vừa vui vẻ cầm vài cuốn sách trong tay ông.

''Cảm ơn ba!''

Không biết có phải ảo giác không nhưng Cố Tích cảm thấy tâm trạng của Cố Thiệu lúc này hình như không tệ lắm.

Cô có cần nhân lúc tâm trạng của đối phương khá tốt, nói thật với ông vừa nãy mình dùng số chứng minh thư nhân dân của ông đăng ký không?

Đổi thành Cố Tích quyết định, Cố Thiệu nói một câu: ''Ba ở phòng sách, làm bài tập xong mang sang cho ba kí tên.'' Rồi quay người rời đi.

''Ồ, vâng ạ.''

Bên này, Từ Phi đang lướt vòng bạn bè, lúc này lướt thấy một bài chia sẻ của ông chủ.

Vẫn là một bài báo thương mại của tài khoản công cộng: 'Nói về ý nghĩa của lời nói và việc làm mẫu mực của phụ huynh'.

Ngón tay ấn thích của Từ Phi run run: ''...''

Sao anh ấy cảm thấy gần đây phong cách làm việc đặc biệt của ông chủ bọn họ thay đổi có hơi nhanh?

Quan trọng là nhấn vào còn thấy ông chủ của họ để lại bình luận dưới bài báo thương mại của người ta: Chỉ khi bạn đủ ưu tú mới có thể đem đến ảnh hưởng tốt cho con cái.

Bình luận này, giữa những hàng chữ của ông chủ bọn họ đang khoe khoang cái gì?

Quả nhiên có con thì người sẽ khác sao? Liệu qua mấy ngày nữa ông chủ có bắt đầu kéo phiếu trên vòng bạn bè không?

Từ Phi tùy ý nói trong lòng một câu, tuyệt đối không ngờ được một ngày nào đó câu nói này lại thành sự thật.

Hôm sau Cố Tích vừa đến trường đã bị gọi đến văn phòng của giáo viên hướng dẫn.

Cùng bị gọi đi còn có bảy người được chọn đi tham gia giải đấu khoa học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net