Chương 25: Lộ tẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy người đã đến đông đủ, Chủ nhiệm khoa khoa bắt đầu giảng giải về cuộc thi đấu khoa học lần này.

"Có vài người trong số các em đã từng tham dự giải đấu khoa học toàn Phổ thông thành phố B, cũng có vài em chưa từng tham gia. Nhưng thầy tin dù chưa từng tham gia cũng nghe nói về cuộc thi này rồi đúng không? Tuy cuộc thi này không phải giải thưởng thống nhất toàn quốc nhưng là cuộc thi rất có giá trị."

Chủ nhiệm khoa dừng một lát, liếc nhìn một vòng mọi người rồi nói tiếp: "Đồng thời, cuộc thi này cũng sẽ là một trải nghiệm rất đáng giá đối với cá nhân các em. Thầy hy vọng các em có thể cố gắng hết mình. Đương nhiên, các em được lựa chọn đại diện trường chúng ta đi dự thi cũng có nghĩa là các em chính là những học sinh xuất sắc nhất của các khối. Thầy tin các em có thể đạt được thành tích tốt, mở sang một trang huy hoàng mới cho trường chúng ta..."

Trong lúc thầy Chủ nhiệm khoa còn chưa phát biểu xong mấy lời khích lệ công thức hóa, các học sinh bên dưới đang nghe đến buồn ngủ thì chợt vang lên một tiếng...

"Xí!"

Cố Tích không cần đoán cũng biết người tỏ thái độ như vậy là ai.

Cố Tích quay đầu nhìn về phía không xa bên cạnh. Đúng là Thịnh Tu Ngôn đang nhăn nhó khó coi, bày ra vẻ mặt 'buồn nôn chết đi được'.

Nhưng không ngờ bên cạnh Thịnh Tu Ngôn còn có một thiếu niên khác, vẻ mặt rập khuôn y sì với Thịnh Tu Ngôn.

Cố Tích: "..."

Cô còn tưởng rằng tính cách trâu bò kiểu 'không màng khói lửa trần gian' hoàn toàn không cần giả vờ này cũng chỉ có mình Thịnh Tu Ngôn thôi chứ.

Chú ý tới vẻ mặt của hai người này, Chủ nhiệm khoa không chút khách khí lườm bọn họ: "Hai em phải chuẩn bị tốt cho tôi, đừng có lơ là."

"Còn nữa, sắp đến cuộc thi rồi, đừng có sinh sự cho tôi."

Lời này cũng là nhằm vào Thịnh Tu Ngôn và cậu bạn bên cạnh cậu.

Bằng hiểu biết của Chủ nhiệm khoa với hai người kia thì hai người không ở chung một chỗ đã đủ làm người ta đau đầu rồi. Một khi ghé vào với nhau thì còn không biết sẽ bày ra trò gì đâu.

Bị Chủ nhiệm khoa chỉ danh điểm họ, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái.

"Nghe thấy chưa?" Thịnh Tu Ngôn lườm Cố Thần Dật đứng cạnh, lạnh lùng hỏi.

Cố Thần Dật cũng không khách sáo đáp trả: "Sao tôi cảm thấy là thầy đang nói cậu thế? Cậu mới là người phải cẩn thận."

"Tôi thế nào không khiến cậu lo. Nhưng trông cậu cứ như nhàn không có việc gì ấy nhỉ?" Thịnh Tu Ngôn hỏi lại, nhấn mạnh chuyện Cố Thần Dật rảnh rỗi sinh nông nổi chạy đến góp vui, gây cản trở.

Cố Thần Dật nghe vậy khó chịu hừ lạnh, nhưng nghĩ đến mục đích lần này thì lại đắc ý lên: "Tôi thích đấy."

Nếu không phải Tích Tích dự thi thì cậu ấy mới không nhàm chán đến mức không có việc gì lại chạy đến tham gia cuộc thi thế này đâu.

May là cậu ấy nhanh tay, bằng không cơ hội lần này sẽ bị Cố Viêm chiếm mất.

Cố Thần Dật cười sung sướng.

...

Bên này, Chủ nhiệm khoa lớp không để ý đến hai cậu học trò 'xuất sắc mà lắm chuyện' kia nữa, quay lại tiếp tục giảng giải vài nguyên tắc quan trọng trong trận đấu lần này.

"Bởi vì kỳ thi vừa rồi kéo dài nên lần này chúng ta không có nhiều thời gian chuẩn bị trận đấu lắm, trường học sẽ không tổ chức học thêm bổ túc cho các em nữa. Ở đây có mấy bộ đề thi thử các thầy cô của các môn soạn ra, cũng có đề dự đoán cuộc thi năm nay. Các em lên cầm về đi, tranh thủ thời gian nhìn xem."

Chủ nhiệm khoa chỉ vào mấy tập đề trên bàn, trường học đã chuẩn bị cho mỗi học sinh một phần.

Nhân lúc mọi người lên nhận đề, Cố Thần Dật chen đến bên cạnh Cố Tích.

"Tích khụ... Bạn Cố Tích?"

Nghe có người gọi tên mình, Cố Tích giật mình quay lại thì thấy thiếu niên vừa đứng cạnh Thịnh Tu Ngôn đã ở cạnh mình tự bao giờ.

Không biết vì sao, vẻ mặt hớn hở của Cố Thần Dật làm Cố Tích lập tức liên tưởng đến Husky.

Cố Tích: "..."

Nụ cười này trông ngố quá.

Rõ ràng vừa rồi trông còn rất đẹp trai, mà bây giờ... chắc không phải đồ ngốc đấy chứ?

Cố Tích âm thầm phỉ nhổ trong lòng một câu, sau đó len lén nhích sang một bên như gặp phải người khả nghi vậy.

"Có việc gì sao?" Cố Tích hỏi, trên gương mặt hiện rõ 'tôi không quen cậu', 'cậu là ai?' vân vân.

Nụ cười của Cố Thần Dật cứng đờ trên mặt.

Suýt thì quên mất, Tích Tích còn chưa biết bọn họ nữa.

Với tính tình của bác Hai thì chắc chắn chưa nói với Cố Tích sự tồn tại của mọi người trong gia đình lớn bọn họ.

Nghe ông nội nói Cố Tích ở gia đình cũ sống không tốt lắm. Vì sợ Cố Tích tồn tại bóng ma với 'người nhà' nên đến giờ người trong nhà họ Cố đều vô cùng cẩn thận đối xử với cô.

Ngay cả ông nội muốn gặp cháu gái muốn chết cũng chỉ dám đến nhìn trộm một lúc, không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt cô.

Cố Thần Dật nghĩ ngợi một lát, sau đó quyết định trước khi chính thức giới thiệu thì đừng nói mình là họ hàng với Cố Tích vội, miễn cho dọa cô sợ hoặc là khiến cô bối rối.

... nhưng cũng không sao, vừa lúc mượn cơ hội tăng tiến tình cảm.

Cố Thần Dật âm thầm đắc ý.

Sau đó lại bị Chủ nhiệm khoa đứng bên kia lườm sang.

"Những gì thầy nói đều là trọng điểm, các em phải nghe cho kỹ." Chủ nhiệm khoa dừng một thoáng, lại nói: "Hôm nay tạm thời không chia đội, chờ đến mai chúng ta sẽ làm một bài trắc nghiệm bốn môn, đến lúc ấy thầy sẽ căn cứ tình huống chia tổ cho các em."

"Lấy đề của mình rồi về lớp học tiếp đi nhé."

Thầy Chủ nhiệm khoa vừa dứt lời, Cố Tích cũng đã đi đến bên bàn, vươn tay định lấy tập đề.

Nhưng giữa đường lại bị một bàn tay khác cướp trước.

Cố Tích câm nín nhìn Cố Thần Dật bên cạnh, nhắc nhở cậu ấy: "Bạn ơi, bạn lấy nhầm hai phần rồi." Trong đó một phần là của cô.

"Mình biết." Cố Thần Dật cười thiện chí với cô: "Cái này nặng, để mình cầm về cho cậu."

Cố Tích cau mày: "..." Đúng là không nhẹ, nhưng còn chưa nặng đến không nhấc nổi có được không hả?

Còn nữa, hình như cô và cậu bạn nhiệt tình này không quen biết đâu?

Cố Thần Dật không màng Cố Tích từ chối, ôm lấy chồng tài liệu đề đi về phía lớp 7.

...

Sự xuất hiện của Cố Thần Dật ở lớp 7 khiến cho cả lớp nháo nhào một phen.

"Mẹ ơi? Có phải Cố Thần Dật đấy không?" Có bạn nữ chú ý tới Cố Thần Dật đi vào lớp mình thì nhỏ giọng kêu lên.

"Đúng rồi, sao cậu ấy lại đến lớp mình?"

"Ấy? Cố Tích đi sau lưng cậu ấy kìa!" Rất nhanh đã có người chú ý tới Cố Tích sau lưng Cố Thần Dật, kinh ngạc kêu lên.

"Cố Thần Dật... giúp Cố Tích cầm sách à?"

"Chuyện gì thế này?"

"Hai người họ quen nhau sao?"

"Chắc không phải Cố Thần Dật chính là người tặng bữa sáng tình yêu cho Cố Tích đấy chứ?"

"Hai người họ có quan hệ như thế nào?"

"Chẳng lẽ..."

"Không cần biết là quan hệ gì! Tớ ghen tị."

...

Mọi người mồm năm miệng mười xôn xao, đến tận khi Cố Thần Dật đi rồi mà mặt các bạn học vẫn chưa thôi kinh ngạc.

Mấy người Vương Duyên Khải cũng ngạc nhiên, gần như đồng loạt quay sang truy hỏi Thịnh Tu Ngôn: "Anh Ngôn, thế nào thế nào? Sao hai người đi một chuyến đến văn phòng thầy giáo liền dẫn cậu Dật theo về thế? Đã vậy..."

Đã vậy còn ôm sách hộ Cố Tích nữa chứ!

Đây không phải việc của anh Ngôn nhà bọn họ à?

"Anh Ngôn, anh như thế không được đâu! Nếu anh không chủ động một chút, Cố á..." Lưu Dương Dương chưa nói xong đã bị Thịnh Tu Ngôn trừng câm miệng.

"Cái quỷ gì." Liên quan gì đến cậu.

"Nhàm chán." Thịnh Tu Ngôn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cổ quái nhìn Cố Thần Dật rời đi.

Thằng nhãi này lại phát điên cái gì vậy?

...

Cố Tích bên này vừa vất vả dùng một câu 'Bạn học giúp đỡ lẫn nhau' đuổi hết đám bạn cùng lớp hóng hớt đi thì Đổng Mính Mính cùng bàn lại ghé sát lại, nhiều chuyện hỏi: "Cố Tiểu Tích, khai thật mau, hai người có quan hệ gì?"

"Không quan hệ gì." Cô thật không quen cậu ấy. Cố Tích dở khóc dở cười.

"Nói chung là bạn ấy có vẻ nhiệt tình, thích giúp đỡ người khác. Vừa lúc cùng nhau tham dự thi đấu, mà tớ lại là con gái nên mới thuận tay ôm giúp tớ thôi." Đây cũng là lý do hợp lý duy nhất Cố Tích tìm được.

Nhưng vừa nói xong lại nghênh đón ánh mắt 'tin cậu mới là lạ' của Đổng Mính Mính.

"Nếu là người khác, cậu nói như thế tớ sẽ tin. Nhưng Cố Thần Dật không phải loại người này." Đổng Mính Mính phỉ nhổ... Cố Thần Dật ở trường là tồn tại tương đương với Thịnh Tu Ngôn. Tuy cậu ấy không thể hiện lạnh nhạt như Thịnh Tu Ngôn, trông có vẻ hòa đồng dễ nói chuyện một chút, nhưng hai người này không khác nhau nhiều lắm.

Cố Thần Dật chính là kiểu có con gái trước mặt cũng coi như không thấy, hoàn toàn đi vòng qua người ta.

Tuy về sau bạn học của cô bạn kia để lộ ra là cô gái đó cố ý giả vờ giả vịt thôi.

Nhưng nói tóm lại, Cố Thần Dật không phải kiểu người lấy giúp người làm vui.

Hơn nữa, vừa rồi cô phát hiện Cố Thần Dật giúp Cố Tích ôm đồ về còn đang cười cơ, trông rất khoái trí thì phải?

Quái vô cùng...

Đổng Mính Mính nói thầm trong lòng.

Mà nghe được lời của Đổng Mính Mính thì động tác sửa sang đề thi của Cố Tích hơi khựng lại: "Cậu nói ai cơ?"

"Cái gì ai?

"Cậu vừa nói cậu bạn kia tên gì?" Cố Tích quay sang nhìn Đổng Mính Mính.

"Cố Thần Dật chứ gì!"

"Cố?"

"Ừ." Đổng Mính Mính nghi ngờ gật đầu.

Con ngươi Cố Tích khẽ đảo: 'Cũng họ Cố à?' Tuy họ Cố không phải họ hiếm, nhưng kết hợp với đủ loại hành vi 'quái dị' của đối phương thì lại nhớ đến lời Cố Thiệu nói với mình lúc trước. Cố Thiệu nói nhà họ Cố còn ba cậu con trai nữa, tuổi xấp xỉ cô...

"Cậu đừng nói cậu không biết cậu ấy là ai nhé?" Đổng Mính Mính hỏi, cô ấy cảm thấy vẻ mặt ngây ngốc của Cố Tích không phải giả vờ.

Cố Tích nghe thế thì nhoẻn miệng cười: "Sau này sẽ quen."

Cố Thiệu đã nói, mọi người bên nội đều thích cô. Cố Tích có thể đoán ra, khả năng Cố Thần Dật chính là người nhà họ Cố.

Cẩn thận nhớ lại một chút mới thấy Cố Thần Dật có vài nét khá giống Cố Thiệu.

Nụ cười trên mặt Cố Tích lại rạng rỡ hơn một chút.

...

Mà Đổng Mính Mính nghe lời Cố Tích nói lại không hiểu ra sao.

Cố Tích lại hỏi: "Cậu có biết tên của Cố Thần Dật là từ chữ Thần nào, chữ Dật nào không?"

Đổng Mính Mính đương nhiên biết, đối phương chính là một trong những nhân vật cấp bậc danh nhân trong trường đấy. Nhưng cô ấy cảm thấy trọng điểm của cô bạn Cố Tích hơi quái lạ thì phải?

Tuy nghi hoặc, nhưng Đổng Mính Mính vẫn lấy nháp ra viết tên đối phương đưa cho bạn mình: "Đây, chữ này."

Cố Tích nhìn ba chữ trên giấy, yên lặng ghi nhớ tên đối phương.

...

Buổi tối, sau khi về đến nhà.

Cố Tích hoàn thành bài tập về nhà rồi lấy đề thi thử thầy Chủ nhiệm khoa đưa ra.

Lúc trước cô học ở trường Lập Minh thì trước khi thi đua gì trường học cũng sẽ bố trí ôn luyện và thi thử trước.

Cố Tích mở một đề ra, nhanh chóng nhìn từ trên xuống dưới, vẫn là nội dung quen thuộc, dạng đề quen thuộc.

Những đề sưu tầm của khóa trước Cố Tích đều từng làm rồi, cô lật thẳng đến mấy đề dự đoán, hơn hai mươi trang đề.

"Cũng không biết có bị thụt lùi không nữa."

Cố Tích vừa tự nói vừa lấy di động ra bấm giờ.

Thời gian bắt đầu chạy, Cố Tích cũng bắt đầu giải đề.

Dựa theo quy tắc cuộc thi, vòng cuối cùng chính là giải đề. Một đội hai người giải đề không hạn chế trong vòng sáu mươi phút. Đúng một đề cộng một điểm, sai một đề lại trừ một điểm, thêm vào thành tích tổng hợp cuối cùng.

Sáu mươi phút nhanh chóng trôi qua, Cố Tích làm được tổng cộng mười một trang, sai tổng cộng hai đề.

Cố Tích không quá hài lòng với thành tích này.

"Xem ra thụt lùi thật rồi." Cố Tích lầm bầm nói thầm.

Nhưng vấn đề là nếu thầy cô trong Trường Trung học trực thuộc nhìn thấy thành tích của cô bây giờ chắc sẽ kinh ngạc không thôi.

Đối với bọn họ thì thành tích này đã rất tốt rồi, không chỉ tốc độ mà còn xác suất chính xác nữa.

...

Cố Tích lại giải thêm một bộ đề thử nghiệm rồi mới dọn dẹp bài tập trên bàn, lên mạng vào thẳng trang chủ của 'Cuộc thi Thiên Sang' xem tin tức trận đấu.

Thấy dòng trạng thái thể hiện 'đã thông qua xét duyệt', Cố Tích thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng cô cũng không biết, lần này cô đăng kí báo danh làm mấy vị cấp cao tổ chức cuộc thi này phải mở một cuộc họp mật.

...

Một giờ trước, nhân viên phụ trách xét duyệt tư cách dự thi 'Cuộc thi Thiên Sang' nhìn thấy tin báo danh 'Cố Thiệu' thì suýt cho rằng mình bị quáng mắt.

Sau đó thẩm tra đối chiếu vài lần, phát hiện dù là thân phận, tên hay thông tin cá nhân của 'người dự thi' này đều ăn khớp với ông lớn kia.

Nhân viên phụ trách xét duyệt sợ hãi không thôi, lập tức báo cáo lại với lãnh đạo cuộc thi.

Nhận được tin này, mấy vị lãnh đạo tổ chức cuộc thi cũng khiếp sợ ngây cả ra.

Chuyện thế nào? Tổng giám đốc Cố Thiệu còn báo danh à?

Phải biết rằng, tuy lần này 'Cuộc thi Thiên Sang' của bọn họ tuy mới công khai bên hợp tác, chưa công bố bên chủ trì. Nhưng NTN chính là một trong những chủ trì của 'Cuộc thi Thiên Sang'.

Càng sâu hơn, nói trắng ra cuộc thi lần này chính là biến tướng phục vụ cho NTN. Trong quá trình thi đấu, hạng mục nào xuất sắc sẽ đạt được đầu tư từ NTN, mà hạng mục xuất sắc cuối cùng sẽ trực tiếp bị nhét vào NTN, có được phòng nghiên cứu phát triển riêng trong trung tâm NTN.

Mà theo bọn họ được biết thì hình như chính Cố Thiệu là người đề nghị tổ chức 'Cuộc thi Thiên Sang'.

Người đưa ra quy tắc còn đích thân dự thi nữa à?

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.

"Liệu có phải Tổng giám đốc Cố muốn báo danh tiến vào cuộc thi, tự mình thể nghiệm tính hợp lý và ổn định của quá trình dự thi không?" Có người đoán mò.

Người khác gật đầu, cảm thấy rất có lý. "Hình như cũng chỉ có lý do này thôi."

"Vậy chúng ta xét duyệt cho qua hay không qua?"

"Qua chứ? Sao lại không cho qua? Nếu Tổng giám đốc Cố muốn tham dự để thử nghiệm và giám sát thì đương nhiên phải thông qua rồi. Còn nữa, cho dù là Tổng giám đốc Cố dùng tư cách cá nhân tham dự cũng không có vấn đề gì." Người khác nói.

Người đứng đầu cuộc thi ngẫm nghĩ một hồi, cũng gật đầu: "Trước dựa theo quy trình thông qua đi. Ngày kia tôi sẽ đi NTN họp một chuyến, nếu gặp Tổng giám đốc Cố thì có thể hỏi thăm vấn đề này một chút."

...

Vì thế mọi xét duyệt của Cố Tích cứ thông qua thoải mái một cách kỳ diệu như vậy.

Cố Tích lại xem xét diễn đàn cuộc thi một lát, thấy vài người thảo luận phương diện chuyên nghiệp thì lại chợt sinh ra vài linh cảm mới cho hạng mục của mình. Cô đang định lên diễn đàn thảo luận cùng 'AAA' và 'Lân' một chút thì ngoài phòng khách lại vang lên tiếng mở cửa.

Cố Tích giật mình, sau đó cấp tốc tắt máy tính, tắt đèn, nhảy lên giường chui tọt vào chăn.

Cả quá trình liền mạch lưu loát vô cùng.

Bên ngoài, Cố Thiệu vừa về đã thấy ánh đèn bên dưới khe cửa phòng Cố Tích chợt tắt, ông cau mày.

Muộn thế này rồi còn không ngủ à?

Có phải ông nên nghĩ cách khống chế thời gian làm việc và nghỉ ngơi của con bé không nhỉ? Đặc biệt là khi ông bận quá, không bận tâm nhiều đến con bé được.

Cố Thiệu nghĩ thầm.

Trong phòng, Cố Tích cuộn trong chăn, tập trung tinh thần nghe tiếng động bên ngoài, thấy mọi thứ có vẻ bình thường thì thở phào một hơi, còn sợ hãi vỗ vỗ ngực mình.

May là không bị phát hiện.

...

Sáng hôm sau, Cố Tích đến trường học.

Sau tiết hai buổi chiều, tám học sinh được chọn tham dự cuộc thi được gọi đến một phòng học chuẩn bị thi thử.

Phòng học này bắt chước hoàn toàn hình thức trường thi của trận đấu, giữa chỗ ngồi với nhau đều bị dựng bảng ngăn, không ai ảnh hưởng tới ai được.

Bởi vì lần thi thử này quyết định chia đội và thứ tự lên sân khấu của trận đấu nên mọi người đều hừng hực khí thế, dáng vẻ sẵn sàng đón địch.

Ngoại trừ... Cố Thần Dật.

"Thi thử? Thi cái gì cơ?" Cố Thần Dật ngây ra.

Hôm qua lúc Chủ nhiệm khoa nói chuyện chia đội và thi thử thì vị thiếu niên này còn đang bận nghĩ ngợi xem nên chiếm được hảo cảm của Tích Tích nhà mình thế nào, nên có nghe vào đầu chữ nào thầy nói đâu.

Lúc này bị gọi tới, hai tay Cố Thần Dật trống trơn, trừ quả bóng vừa ôm từ sân bóng rổ vào ra thì không cầm gì theo cả.

Cố Tích nhìn sang Cố Thần Dật.

Từ khi biết hai người là họ hàng, Cố Tích càng nhìn Cố Thần Dật càng cảm thấy dễ coi.

Hơn nữa, sau khi thêm và một 'lự kính người thân', Cố Tích cũng không cảm thấy cậu ấy ngây ngốc, ngược lại còn thấy đáng yêu.

Nhưng hình như đối phương chưa định để lộ thân phận với cô thì phải?

"Cho cậu mượn này." Cố Tích đưa một cái bút qua.

"!" Cố Thần Dật tròn mắt nhìn cây bút Cố Tích đưa cho mình.

Tích Tích chủ động cho cậu ấy mượn bút này!

Còn cười thiện ý như vậy nữa!

Mới một ngày thôi mà!

Chắc chắn hôm qua cậu ấy biểu hiện quá tuyệt vời khiến hảo cảm của Tích Tích với cậu ấy tràn đầy rồi.

Đáy lòng Cố Thần Dật âm thầm kích động.

Bên này, Cố Tích nhét bút vào tay Cố Thần Dật xong, nghĩ ngợi một lát lại chia cho đối phương nửa quyển nháp.

"Đúng rồi, cho cậu cả tẩy này." Cố Tích nói xong câu này, lấy thước cắt tẩy ra làm đôi cho đối phương.

Cố Thần Dật cầm một chồng văn phòng phẩm... không đúng, cầm một đống tình thương mến thương của người nhà trong tay mà cảm động suýt phát khóc.

Tích Tích tốt với mình quá!

Nếu đây là mộng, vậy xin cứ tiếp tục ngủ say.

"Cố lên nhé." Cố Tích lại nói với Cố Thần Dật một câu rồi mới ngồi về vị trí của mình, chuẩn bị thi thử.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net