Chương 27: Có người muốn kiếm chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, cuối cùng cái tên bám dính như kẹo cao su Cố Thần Dật không thể nào lẽo đẽo theo sau Cố Tích được nữa, thế là Dương Manh Manh có cơ hội tiếp cận Cố Tích.

Bởi vì chỉ có hai cô học sinh nữ vào ở nên Cố Tích và Dương Manh Manh ở cùng một phòng.

Sau khi nói chuyện phiếm với nhau, hai người bắt đầu trở nên thân quen.

Sau khi hai người chia giường trong phòng xong rồi lại đến sắp xếp hành lý ngay ngắn, cuối cùng Dương Manh Manh cũng không nhịn được tò mò mà hỏi: "Đàn chị Cố Tích, chị với Cố Thần Dật có quan hệ đó đó sao?"

Câu hỏi của Dương Manh Manh hơi mơ hồ, nhưng kết hợp với vẻ mặt hóng hớt của cô ấy thì không khó để đoán ra câu hỏi này có ý gì.

Đáng tiếc, Cố Tích đang bận rộn xử lý đống hành lý "đong đầy tình cảm" mà thím Mai đã sắp xếp, không có thời gian kịp để ý thấy cái nháy mắt ám chỉ của Dương Manh Manh.

"Hở? Gì cơ?" Cố Tích ngẩng đầu lên, nhìn Dương Manh Manh với vẻ mặt khó hiểu.

Dương Manh Manh tưởng rằng Cố Tích nghe không hiểu ý mình nên lại nói: "Thì ý là hình như quan hệ của hai người rất tốt."

Nghe thế thì Cố Tích sững người, sau đó bật cười, gật đầu: "Đúng là rất tốt."

Dù sao, bởi có chiếc kính lọc "người nhà" nên Cố Tích cảm thấy rất thích Cố Thần Dật.

Nghe thấy những lời này của Cố Tích, hai mắt Dương Manh Manh như phát sáng, còn rất phấn khích tiếp tục hỏi: "He he, nghĩa là hai người đang qua lại với nhau sao?"

Nếu không phải mối quan hệ bạn trai bạn gái thì tại sao Cố Thần Dật lại đối xử tốt với Cố Tích như thế được.

Cả quãng đường đến đây cô ấy luôn chăm chú dõi theo, tương tác giữa hai người này rõ ràng là yêu quá trời là yêu rồi còn gì.

"Phụt, khụ khụ..." Nghe thấy những lời Dương Manh Manh nói, Cố Tích sặc nước suýt nữa thì phun hết ra ngoài: 'Cái gì mà cái gì cùng cái gì, trí tưởng tượng của cô bạn này phong phú quá trời luôn.'

Cố Tích bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô bé đàn em trước mặt mình, sau đó mỉm cười giải thích: "Quan hệ giữa tụi chị tốt là vì tụi chị là người nhà."

Nghe thế, Dương Manh Manh khá bất ngờ, bỗng nhiên hiểu ra: "Hóa ra là thế à..."

Dương Manh Manh cười ngượng với Cố Tích: "Suýt chút nữa em hiểu lầm rồi." Nhưng trong lòng cô ấy lại cảm thấy hơi thất vọng là vì sao nhỉ?

"Nghĩa là quan hệ giữa hai người là họ hàng sao?" Dương Manh Manh hiếu kỳ hỏi.

Cố Tích nghĩ nghĩ rồi đáp: "Chắc là họ..."

"À, đúng rồi!" Dương Manh Manh kịp nhận ra một điều, hai người đều có họ Cố, chắc là họ hàng bên nội.

"Chắc chắn là anh em họ nội rồi phải không, ha ha." Dương Manh Manh nói.

Cố Tích không nói gì, nhưng cô đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện: 'Rất khó nói được là cô và Cố Thần Dật có phải anh em họ nội hay không.'

Bởi vì trước đó Cố Thiệu chỉ nói là tuổi tác của hai người không chênh lệch nhiều, nhưng Cố Thiệu lại không nói là ai lớn hơn ai.

Tối đó, sau khi Cố Tích đã xử lý xong đống đồ đạc này kia, đang chuẩn bị bắt đầu đọc sách thì lúc này trong điện thoại di động nhảy ra một thông báo nhắc nhở.

Là tin nhắn do Cố Thần Dật gửi đến, chỉ có năm chữ: [Nhanh ra mở cửa nào.], kèm theo phía sau là một cái icon "bạn hiểu mà".

Cố Tích không hiểu ra sao nhưng vẫn cầm lấy điện thoại đi ra cửa.

"Gì vậy?" Nhìn dáng vẻ mệt mỏi đầy mùi khói bụi, hình như mới chạy về từ bên ngoài của Cố Thần Dật, Cố Tích cau mày.

"Đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon." Cố Thần Dật nói xong thì kéo Cố Tích xuống lầu.

Cố Thần Dật lôi ra một đống đồ ăn túi lớn túi nhỏ mà cậu ấy để tạm ở chỗ quầy lễ tân, đưa cho Cố Tích.

"Nghe nói quán ăn này vô cùng nổi tiếng nên mình đi mua ngay đấy." Cố Thần Dật nói, quán ăn kia đúng là rất nổi, cậu ấy phải xếp hàng đợi cả một tiếng đồng hồ mới mua được.

Cố Tích cúi đầu nhìn thoáng qua, phô mai nướng, kẹo marshmallow nướng, trà sữa, đủ loại đồ ngọt, tóm lại là cái gì cũng có.

"Nhiều vậy sao?"

"Sợ buổi tối cậu ăn chưa no mà."

Cố Thần Dật thấy hình như lúc tối Cố Tích chưa ăn gì nhiều, lo cô sẽ bị đói nên mới đến mấy cửa hàng nổi tiếng kia mua ở mỗi cửa hàng một món.

Bác hai đã cho bọn họ kinh phí hoạt động, người làm em trai như cậu ấy đương nhiên không thể để Tích Tích bị đói được.

Còn may là Cố Tích không biết suy nghĩ thật trong đầu Cố Thần Dật, nếu không phải hỏi ngược lại cậu ấy một câu: Chàng trai trẻ à, có phải anh có hiểu lầm gì về sức ăn của con gái không?

Vào bữa tối Cố Tích thật sự ăn không hề ít.

Nhưng mấy món Cố Thần Dật mua hình như rất ngon, cách một lớp túi giấy màu nâu cũng có thể ngửi thấy mùi sữa ngọt thơm ở bên trong.

Ở một góc trong đại sảnh của khách sạn, hai bóng người ngồi xổm phía sau lưng ghế sô pha, lén lút ăn đồ ăn vặt.

Nhìn Cố Tích bên cạnh mới một giây trước còn nói "mình không đói" nhưng lúc này lại đang ăn uống say sưa ngon lành, Cố Thần Dật đột nhiên vỗ bả vai Cố Tích.

"Cậu cố mà trân trọng sự tự do được thưởng thức đồ ăn ngon trong mấy ngày này đi." Cố Thần Dật nói.

Cố Tích lẳng lặng nhìn về phía cậu ấy: "Tại sao lại nói như thế?"

"Còn tại sao nữa, nếu cậu đang ở nhà thì bác hai, ý mình nói là phụ huynh nhà cậu sẽ không cho phép em ăn mấy cái này đâu."

Với sự hiểu biết của cậu ấy về bác hai, chắc chắn là bác hai sẽ không cho phép, chín mươi phần trăm đồ ăn ngon trong mắt bác hai đều là rác hết. Việc này cậu ấy đã từng chứng kiến ngay trên bàn ăn trong nhà họ Cố.

Vậy nghĩa là anh không sợ phụ huynh nhà em tìm anh xử tội hả?

Cố Tích lẳng lặng liếc mắt nhìn Cố Thần Dật.

"Yên tâm, chuyện ăn uống trong mấy ngày này mình sẽ sắp xếp hết cho cậu." Trong đầu Cố Thần Dật đã bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên đưa Cố Tích đi ăn món gì ngon.

"Cái này ngon nè!" Cố Thần Dật nói, đưa thanh phô mai nướng cắn hết một miếng trong tay cho Cố Tích: "Cho cậu này."

Cố Tích: "..."

Thấy Cố Tích không nhúc nhích, Cố Thần Dật tưởng rằng cô không tin, lại nói thêm: "Thật đó, không có lừa cậu đâu, đây là kẹo marshmallow nướng chảy đó."

"Không tin cậu nếm thử xem, không ăn được thì trả lại cho mình, mình không chê đâu."

Khóe miệng Cố Tích giật giật: "..." Nhưng em chê anh đó.

"Thôi cậu ăn đi." Cố Tích ngừng lại rồi nói tiếp: "Mình đã no lắm rồi."

"Thật sao?"

"Thật."

"Vậy đưa phần còn lại của cậu cho mình đi."

Cố Thần Dật lấy hết phần ăn mà hai người ăn còn thừa lại, ăn hết vào bụng như gió cuốn mây trôi.

Nhìn vẻ mặt của anh chàng nào đó kiểu tôi vẫn có thể "chiến" tiếp, Cố Tích không kiềm được phải âm thầm chế giễu trong lòng: 'Anh chàng này đúng thật không phải vì bản thân muốn ăn khuya nên mới cố ý kéo cô ăn cùng đấy chứ?'

Sau khi ăn xong thì hai người chuẩn bị về phòng.

Kết quả, khi vừa định vào thang máy thì trông thấy hai cô gái nắm lấy tay nhau bước ra từ thang máy, hình như định ra ngoài.

"Nghe nói ở đây có một cửa hàng lẩu xiên que siêu hot luôn."

"Bây giờ chắc chưa đóng cửa đâu nhỉ?"

"Mình có xem thời gian rồi, chắc chưa đâu. Với lại từ đây sang đó mất mấy trăm mét thôi..."

Hai cô gái này đang bàn luận về một quán ăn nhanh ở gần đây, nhưng tình cờ nhìn thấy Cố Tích thì đột nhiên sửng sốt, mở to hai mắt kinh ngạc mà nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.

Rõ ràng là hai người này nhận ra Cố Tích.

Mặc dù Cố Tích không quen biết hai người này nhưng lại nhận ra huy hiệu trường Lập Minh trên quần áo của họ.

Trước đó có nghe nói Lập Minh cũng sẽ ở trong khách sạn này nên khi đụng mặt học sinh trường Lập Minh, Cố Tích cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy.

Cũng không biết có phải do ngày hôm đó Cố Thiệu đưa cô đến trường làm thủ tục chuyển trường đã nói những gì với hiệu trưởng mà sau khi Cố Tích rời đi, nghe nói hình thức tổ chức bên Trường Trung học cơ sở Lập Minh lại bị chỉnh đốn và cải cách toàn diện.

Mà những lời đồn liên quan đến cô trước đó hình như đã bốc hơi hoàn toàn, những suy đoán ác ý kia cũng đồng loạt biến mất.

Đến mức mà bây giờ gặp lại người của Trường Trung học Lập Minh, Cố Tích sẽ vô thức cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cũng chỉ là chột dạ thế mà thôi.

Cố Tích và hai người kia đi lướt qua nhau, nhưng vẫn còn nghe loáng thoáng hai người đang đi cách đó không xa kinh ngạc bàn tán:

"Vừa nãy có phải Lâm Tích không?"

"Đúng rồi."

"Không phải nói đi nước ngoài hay sao? Chẳng lẽ không phải à?"

"Huy hiệu trên quần áo cô ấy mặc hình như là của Trường Trung học trực thuộc Trường Đại học A đấy."

"Vậy là cô ấy chuyển trường đến trường trực thuộc Đại học A à?"

"Cô ấy đại diện Trường Trung học trực thuộc Đại học A đến dự thi à?"

Bên này, Cố Thần Dật bước vào thang máy, hai tay đút trong túi, mắt nhìn về phía hai cô gái đã đi xa, vẻ mặt sa sầm.

"Trước đây hai người đó có quen biết với cậu à?" Cố Thần Dật giống như đang tùy ý hỏi Cố Tích, ánh mắt thì lại không hề có vẻ tùy ý chút nào.

Nghe nói ở trường học trước, hình như Tích Tích vì nhà họ Lâm và cô em gái chẳng ra sao kia mà bị chèn ép, bắt nạt. Nếu như hai người vừa rồi cũng là những người từng làm tổn thương Cố Tích, vậy cậu ta sẽ không thể giống như bác hai, cam đoan bản thân sẽ không gây ra chuyện gì rước lấy phiền phức.

Cố Tích lắc đầu: "Không quen."

Lúc này Cố Tích đang cúi đầu xem thông báo về giải đấu ngày mai mà giáo viên gửi trong group chat. Cô cũng không để ý phát hiện ra vẻ mặt của Cố Thần Dật lúc này đã trở nên nghiêm túc, lạnh lùng, khác xa so với trước. Cậu ấy làm gì còn chỗ nào giống như trong ấn tượng của cô, hơi ngốc, khá đáng yêu như Husky. Nếu như nhất định phải hình dung thì trái lại trông càng có vẻ giống như Cố Thiệu lúc nghiêm mặt.

"Giáo viên gửi tin nhắn trong group chat, nói rằng cuộc thi lần này áp dụng không trả lời đáp án toàn bộ bằng giấy, sẽ không cung cấp giấy bút, cậu nhớ đem theo giấy nháp và bút viết." Cố Tích quay đầu nhìn về phía Cố Thần Dật nhắc nhở.

Mà Cố Thần Dật thì đã thu hồi vẻ mặt vừa rồi, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, mình đâu có ngốc. Sao có thể đến cả giấy bút mà cũng quên mang được?"

Nhưng vì được Cố Tích quan tâm dặn dò một câu nên trong lòng Cố Thần Dật cảm thấy khá cảm động.

Cố Tích im lặng cau mày nhìn Cố Thần Dật.

Nghĩ đến trước đó nhà trường mới phân nhóm dự thi... anh chàng này có vẻ như chẳng có tí đáng tin cậy nào. Vậy là Cố Tích ngẫm nghĩ rồi quyết định ngày mai mình sẽ đem theo hai phần giấy nháp và bút viết. Đến lúc đó nếu Cố Thần Dật có quên thật thì cô còn có thể cứu cậu ấy một lần.

"Có điều mình hỏi thật, hai cô vừa nãy, trước đây thật sự không có mâu thuẫn gì với cậu hết à?" Cố Thần Dật không yên tâm hỏi nữa.

"Thật sự không có." Cố Tích nhún vai, nói tiếp: "Chỉ là học cùng trường thôi."

Từ sau khi tin đồn thổi kia nổi lên, trong trường không còn mấy ai qua lại với Cố Tích nữa. Với lại, vào năm ngoái khi Cố Tích tham gia thi đấu liên trường cũng không có hai người vừa nãy.

Ban đầu Cố Tích cứ cho là đụng mặt học sinh từ Trường Trung học Lập Minh chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Kết quả không ngờ là sang ngày hôm sau, khi đang ăn sáng trong khách sạn thì lại đụng mặt.

Hay nói đúng ra là "bị" đụng mặt.

"Ấy, bên kia cũng có nhà ăn kìa?"

"Bên đó hình như là chỗ trường khác dùng cơm."

"Phải không đó? Đàn chị, đàn anh, chúng ta cùng qua xem thử một chút đi."

"Hình như không tốt lắm đâu..."

"Liên quan gì chứ? Cũng đâu có quy định nào chỉ định trường nào dùng cơm ở khu vực nào đâu? Chúng ta chắc chắn là có thể qua bên đó dùng cơm, với lại đâu nhất định bên phía đó nên bị trường khác chiếm."

"Nhưng mà..."

Tiếng nói của bọn họ vang lên từ xa đến gần.

Trong đó có một giọng nói quá đỗi quen thuộc với Cố Tích... Không phải Lâm An Hinh thì còn là ai nữa.

Ánh mắt Cố Tích hiện lên sự kinh ngạc.

Không phải là vì gặp được Lâm An Hinh ở đây mà cô kinh ngạc là vì với trình độ của Lâm An Hinh mà còn có thể được tuyển chọn làm đại biểu của Lập Minh tham gia thi đấu liên trường.

Mặc dù mục tiêu trước giờ của Lâm An Hinh là giẫm Cố Tích dưới gót chân ở tất cả các mặt, bao gồm cả thành tích học tập. Nhưng trên thực tế, thành tích của Lâm An Hinh ở trường trước giờ cũng chỉ xếp ở tầm khá một chút.

Đến cả cô ta mà còn có thể thuận lợi đến đây, gần như không còn gì nói nổi.

Ở cách đó không xa, giọng nói trong trẻo của Lâm An Hinh lại vang lên lần nữa: "Chuyển sang nơi khác ăn uống xem như là thay đổi tâm trạng thôi. Với lại bên kia lại gần cửa sổ hơn, tầm nhìn có vẻ tốt hơn, còn có thể tiện thể nhìn thử xem khi nào xe của chúng ta đến."

Những người khác hình như không quá đồng tình. Lúc này trong đầu bọn họ chỉ toàn là chuyện thi đấu, còn chuyện ăn sáng ở đâu, tầm nhìn thế nào thì thật sự không hề quan tâm một tí nào.

Chẳng qua lúc này lại có tiếng một cậu con trai vang lên: "Vậy chúng ta cứ qua bên đó đi."

Nghe thấy cậu ta nói như thế, những người còn lại cũng không tiếp tục phản đối nữa.

Thế là tiếp theo lập tức có ngay cảnh tượng "tình cờ gặp mặt".

"Hả? Đấy chẳng phải là Lâm Tích của trường mình hồi trước à?" Lâm An Hinh chỉ tay về phía Cố Tích, hô to.

Tiếng hô kinh ngạc của Lâm An Hinh thành công lôi kéo sự chú ý của đám người Lập Minh nhìn về phía Cố Tích và cũng thành công khiến mấy người bên Trường Trung học trực thuộc để ý tới mấy người từ Lập Minh.

Hai trường trước nay luôn là kiểu thi đua ngang tài ngang sức.

Giờ phút này hai bên chạm mặt nhau, bầu không khí vô cùng ảo diệu.

Duy nhất một người không cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng là Lâm An Hinh.

"Chắc mình không nhìn lầm đâu nhỉ?" Lâm An Hinh tiếp tục giả vờ biểu cảm kinh ngạc, hỏi người bên cạnh.

Việc Lâm An Hinh xung đột với người khác, bị người ta đẩy xuống nước, Cố Tích không biết nhà họ Lâm làm cách nào để đè chuyện này xuống giúp cô ta. Có điều hiển nhiên bây giờ Lâm An Hinh còn biết biến thành cái dáng vẻ người người yêu thương.

Rõ là kỹ thuật diễn sứt sẹo đến mức Cố Tích nhìn mà phải xấu hổ thay cô ta.

Lâm An Hinh gióng trống khua chiêng muốn để người ở cả hai bên đều chú ý đến cô ta, ngoại trừ cố ý ra thì Cố Tích không nghĩ ra được lý do nào khác.

Lâm An Hinh đúng thật là đang cố ý. Hôm qua cô ta tình cờ nghe được hai đàn chị đang bàn luận về việc của Cố Tích. Ngoại trừ kinh ngạc ra thì trong đầu Lâm An Hinh chỉ toàn suy nghĩ trả thù Cố Tích, xé lớp ngụy trang che đậy lịch sử đen tối trong quá khứ của Cố Tích trước mặt bạn bè của cô ta.

Lâm An Hinh thăm dò được Trường Trung học Đại học A dùng bữa sáng ở chỗ nay nên mới cố ý dẫn người của trường mình đến.

"Là cô ấy đó."

Đến tận khi người bên cạnh phụ họa hùa theo Lâm An Hinh mới tiến về phía Cố Tích.

"Đàn chị Lâm Tích, đã lâu không gặp."

"Còn tưởng là chị ra nước ngoài rồi chứ, không ngờ là chị chuyển trường đấy?" Nói xong, Lâm An Hinh còn tỏ vẻ bất ngờ bụm miệng: "Là vì những chuyện bị lan truyền trong trường trước đây..."

Lâm An Hinh còn chưa nói xong thì đã bị Cố Thần Dật ở bên cạnh Cố Tích ngắt lời.

"Đâu mà ra con mắm bại não này vậy? Đừng có đứng đây làm ồn nữa được không thế?" Giọng điệu Cố Thần Dật lười biếng nhưng ánh mắt thì lại khiến lòng người sợ hãi.

Sắc mặt của Lâm An Hinh cứng đờ, mắt nhìn về phía Cố Thần Dật xuất thần đến mấy giây, sau đó thoáng đỏ mặt, phản ứng nhanh nhạy tỏ vẻ vừa xinh xắn lại còn đáng thương, rụt rè, nói: "Chỉ là do em thấy đàn chị học cùng trường trước đây nên mới định tới nhìn thử xem có nhận lầm hay không thôi mà."

Dáng vẻ này chỉ đổi lại vẻ mặt càng ác liệt hơn của Cố Thần Dật.

"Vậy à, vậy cô..." nhận nhầm người rồi.

Cố Thần Dật còn chưa kịp nói tròn câu đã bị Cố Tích ở bên cạnh kéo lấy cánh tay.

Ánh mắt Cố Tích rời khỏi bàn ăn, ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười lạnh nhạt nhìn về phía Lâm An Hinh: "Em không nhận nhầm người đâu."

Trước ánh mắt tò mò của các bạn học, Cố Tích tiếp tục nói: "Có điều chị không có tên là Lâm Tích nữa, bây giờ tên chị là Cố Tích."

Lúc này đến lượt Lâm An Hinh im lặng. Ban đầu cô ta định mượn câu nói này để làm lộ ra chuyện đạo văn, gian lận và những hành vi không ngay thẳng trước đây khi Cố Tích còn theo học ở Lập Minh. Mặc dù đa phần những chuyện này đều là do cô ta tự biên nhưng chỉ cần bây giờ cô ta nhắc lại, cùng với "sự làm chứng" đến từ những người bạn học cũ ở Lập Minh thì chắc chắn sẽ có người trong đám bạn bè mới của Cố Tích ở Trường Trung học trực thuộc Đại học A tin tưởng.

Nhưng Lâm An Hinh không thể ngờ được là Cố Tích lại thừa nhận.

"Nhưng, nhưng tại sao chị lại đổi tên chứ? Chẳng lẽ chị đổi tên..." là vì lịch sử đen tối trước đây của chị hay sao.

Lâm An Hinh còn chưa kịp nói ra nửa câu sau thì lại bị Cố Tích ngắt lời.

"Chị họ Cố là vì ba chị họ Cố, còn về phần vì sao trước đây chị họ Lâm thì nói ra rất dài dòng." Cố Tích trừng mắt nhìn thẳng vào cô ta, nói: "Nhưng mà chị có thể kể lại ngắn gọn. Chuyện này phải bắt đầu từ câu chuyện máu chó năm xưa giữa bà Tống và ông Lâm..."

Nghe thấy những gì Cố Tích nói, sắc mặt Lâm An Hinh trở nên trắng bệch, vẻ mặt hùng hổ dọa người ban đầu đến lúc này lại trở thành tràn đầy hoảng sợ.

Cô ta không ngờ Cố Tích lại định lôi chuyện kia của ba mẹ cô ta ra để nói, sao Cố Tích dám! Chẳng lẽ Cố Tích không sợ người khác biết rồi sẽ xem thường mình hay sao?

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Tích, Lâm An Hinh sợ thật rồi. Không thể để Cố Tích nói những chuyện đó ra được, và cả quan hệ giữa hai người nữa. Nếu không người thê thảm sẽ chính là cô ta.

Dưới tình thế cấp bách, Lâm An Hinh với tay cầm lấy một cái chén trước mặt quăng thẳng xuống đất.

Một tiếng "Choang!" vang vọng, khiến tất cả mọi người đều giật nảy mình.

Một vài nam sinh vốn đang đi sau Lâm An Hinh tiến lên, bước đến cạnh Lâm An Hinh, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì, là mình không cẩn thận làm vỡ chén của bọn họ." Lâm An Hinh giải thích, sau đó nhìn về phía Cố Tích: "Em cứ tưởng là đàn chị đổi tên là vì chuyện trước đó ở trường, hóa ra là vì nguyên nhân gia đình, vậy thì chị không cần nói nữa."

Cao Tử Phàm đứng cạnh Lâm An Hinh cũng gật đầu hùa theo, khoảnh khắc khi ánh mắt đối diện với ánh nhìn từ Cố Tích, cậu ta không hề che giấu đi sự ghét bỏ trong ánh mắt mình chút nào.

Cố Tích cũng nhìn lại những người này, trong đầu như có một nghìn con dê đang chạy xẹt qua.

Cao Tử Phàm, lớp 9A1 Trường Trung học Lập Minh.

Cố Tích nhớ rõ cậu ta không phải vì những điều này mà bởi vì nội dung trong quyển tiểu thuyết kia.

Ở phần ngoại truyện của tiểu thuyết, ba người "Lâm Tích", Lâm An Hinh và Cao Tử Phàm bước vào cấp ba. Cao Tử Phàm là nam thần ở trường, còn "Lâm Tích" thì vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Cao Tử Phàm. Nhưn Cao Tử Phàm lại hờ hững lạnh nhạt với "Lâm Tích", hơn nữa còn biến thành bạn trai của Lâm An Hinh. Cũng bởi vì thế mà "Lâm Tích" hắc hóa, càng ngày càng ghét cô em gái của mình, bắt đầu không từ thủ đoạn hãm hại Lâm An Hinh...

Đối với đoạn kịch bản này, Cố Tích ngoại trừ thản nhiên ra thì vẫn là thản nhiên.

Cô thầm mến Cao Tử Phàm? Có buồn cười không chứ?

Tên Cao Tử Phàm này thành tích không bằng cô, đoán chừng còn không bằng Thịnh Tu.

Còn về phần ngoại hình...

Cố Tích quay sang nhìn Cố Thần Dật, tên Cao Tử Phàm này còn kém xa Tiểu Dật Tử nhà cô nhiều.

Vì vậy, cho dù bây giờ trí thông minh của Cố Tích bị chém đứt hết ba phần tư đi nữa, thêm quả mắt mù, mất trí nhớ gì nữa thì cô cũng tuyệt đối không thể nào thích nổi tên Cao Tử Phàm này.

Có điều, vào khoảng thời gian trước đây ở Lập Minh, vào lúc lời đồn về cô bị lan truyền đến chóng mặt thì đúng là còn có một tin đồn khác bị lan truyền. Tin đồn có nói rằng cô thầm mến Cao Tử Phàm, lần nào cũng trăm phương ngàn kế thi được hạng nhất là vì muốn gây sự chú ý với Cao Tử Phàm, còn cùng nhau tham gia thi đấu là vì muốn tiếp cận, đến gần Cao Tử Phàm

Cố Tích: Ha ha.

Mặc dù Cao Tử Phàm vô cùng ghét bỏ Cố Tích, nhưng cậu ta vẫn giữ vững tư thế bảo vệ, ngăn trước người Lâm An Hinh, sau đó nhìn Cố Tích, lạnh lùng nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net