Chương 28: Ai cản trở ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế này là sao? Cô ta làm sao cơ?

Cố Tích nhìn hai người đứng trước mặt mình như nhìn hai bệnh nhân tâm thần: Lâm An Hinh giống như đang phải chịu oan ức ngất trời, còn Cao Tử Phàm thì ra vẻ muốn đòi lại công đạo cho cô ta vậy.

Vẻ mặt Cố Tích thể hiện rõ sự cạn lời, thu hồi tầm mắt, nhân tiện còn giật áo Cố Thần Dật đang cười gần chết ở bên cạnh.

Ảo tưởng là bệnh, không biết liệu nó có truyền nhiễm không nữa.

Thấy Cố Tích không nói gì, Lâm An Hinh thầm bất mãn trong lòng, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt lúng túng vô tội.

"Đúng đó, em cũng chỉ là tò mò nên qua đây chào hỏi mà thôi."

"Nhưng mà tại sao đàn chị lại ở đây?" Lâm An Hinh cố ý gằn mạnh hai chữ "đàn chị", giống như muốn nói cho mọi người xung quanh biết quan hệ giữa cô ta và Cố Tích cũng chỉ dừng lại ở mức từng học cùng trường mà thôi.

Dứt lời, Lâm An Hinh lại làm ra vẻ kinh ngạc: "Chắc không phải chị là đại diện của trường trung học trực thuộc đại học A đến tham gia giải đấu khoa học lần này đấy chứ?"

"Thần kỳ ghê ta, năm ngoái đàn chị vẫn còn đại diện cho Lập Minh tham gia thi đấu, năm nay đã biến thành đại diện cho trường trung học trực thuộc đại học A rồi."

Lâm An Hinh nói như vậy là đang "giúp" cô kéo thêm thù hận hả?

Cô ta đang muốn khiến cho người của Lập Minh nghĩ rằng cô phản bội trường cũ, rồi nhân tiện chia rẽ quan hệ giữa cô với bạn học ở trường mới hay sao?

Trong lòng Cố Tích thấy rất nực cười, Lâm An Hinh coi chuyện thi đấu là trò chơi gia đình à?

Quả nhiên Lâm An Hinh vừa nói xong những lời này, người của hai trường ngồi xung quanh đều kinh ngạc liếc nhìn Cố Tích, nhưng học sinh của trường trung học trực thuộc đại học A bình tĩnh lại rất nhanh chóng.

"Đàn chị Cố Tích đã chuyển đến trường chúng tôi, đương nhiên là đại diện cho trường chúng tôi tham gia thi đấu, chẳng lẽ còn phải đại diện cho Lập Minh các cậu à?" Dương Manh Manh lườm Lâm An Hinh, nói.

Mọi người ở xung quanh cũng thi nhau gật đầu, trường chọn người tham gia thi đấu là dựa vào thực lực.

"Sao? Chẳng lẽ còn không cho học sinh giỏi chuyển trường nữa hả?"

"Đúng thế, các người có vấn đề gì thì chúng ta gặp nhau trong cuộc thi, có thể làm ơn làm phước đừng có chạy đến đây tìm cảm giác an toàn vào lúc này được không?"

Thái độ của học sinh trường trung học trực thuộc đại học A khiến cho Lâm An Hinh sinh ra bất mãn. Hiệu quả cô ta muốn không phải thế này!

Nhưng Lâm An Hinh cũng ý thức được rằng đám học sinh giỏi này không dễ bị dao động như đám học sinh hay hóng hớt ở Lập Minh.

Cô ta lặng lẽ xiết chặt nắm đấm, Lâm An Hinh vênh mặt lên nhìn người đầu tiên lên tiếng là Dương Manh Manh, cũng không thèm giả vờ "hiền lành" nữa mà đáp trả một câu: "Tôi chỉ lo cho các cậu thôi."

"Lo lắng? Cậu đang tấu hề phải không? Đứng thứ ba mà còn chạy đến lo cho chúng tôi đứng nhất à?" Dương Manh Manh giễu cợt.

Vẻ mặt của Lâm An Hinh đã có chút không nén được giận, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Đứng thứ ba thì làm sao? Theo như tôi biết, bốn trận đầu năm ngoái điểm của Lập Minh chúng tôi cao hơn các cậu đấy nhỉ?"

Nói rồi, Lâm An Hinh lại liếc nhìn Cố Tích như muốn ám chỉ gì đó, nói một cách thâm sâu: "Nếu không phải vòng cuối anh Tử Phàm bị người ta kéo chân, thì giải nhất có đến lượt trường các cậu không?"

Nửa câu trước của Lâm An Hinh nói không sai, giải đấu năm ngoái, tổng điểm bốn vòng đầu tiên của Lập Minh và trường trung học trực thuộc đúng là không hơn kém nhau là bao, thậm chí Lập Minh còn cao hơn hai điểm.

Kết quả đến vòng cuối trả lời câu hỏi trong thời gian quy định thì Lập Minh thất bại, tổng điểm rớt xuống hạng ba.

Mà đại diện của Lập Minh tham gia vòng cuối là Cố Tích và Cao Tử Phàm.

Chỉ có điều Lâm An Hinh có chỗ nói chưa đúng. Người cản trở không phải Cố Tích, mà là Cao Tử Phàm.

Dựa theo quy định của giải đấu khoa học, vòng cuối cùng trả lời câu hỏi trong thời gian quy định là mỗi trường cử hai người tham gia. Ban tổ chức sẽ phát cho mỗi trường một đề gồm bốn trăm câu hỏi, hai người cùng nhau hoàn thành.

Tổng điểm hợp tác cuối cùng của hai người chính là điểm của vòng thi.

Bình thường trong tình huống này, hai người hợp tác hoặc là mỗi người làm một mửa hoặc là chia chẵn lẻ để làm, hoặc là chia bốn lĩnh vực thành từng phần, mỗi người chọn hai môn mình am hiểu để làm.

Kết quả, chẳng biết Cao Tử Phàm nghĩ gì lại làm trùng đề với cô.

Lúc đó, ngay cả giáo viên chấm bài cũng trợn tròn mắt, nghĩ thầm có phải là trường trung học Lập Minh chưa nói thể lệ vòng thi cuối cùng cho hai học sinh này đúng không?

Hai người cùng làm một đề thì chỉ có thể tính một lần điểm, nhưng nếu có lỗi sai thì vẫn trừ điểm tương ứng.

Vậy nên kết quả cuối cùng, ở vòng thu cuối cùng, đội Cố Tích chẳng những không được điểm cao, mà còn vì sai lầm của Cao Tử Phàm mà vô cùng thảm hại.

Bởi vì là giải đấu đoàn thể nên ban tổ chức sẽ không công bố số điểm mỗi người, chỉ công bố tổng điểm của mỗi trường, bởi thế, mọi người cũng chỉ biết là Lập Minh thua, nhưng không biết thực chất là ai kéo chân ai.

Cố Tích biết được điểm số của mình cũng là nhờ sau khi công bố tổng điểm giáo viên dẫn dắt đội không tin tưởng vào số điểm kia, dẫn Cao Tử Phàm và Cố Tích đi tìm người của ban tổ chức xin kiểm tra lại.

Kết quả giáo viên há hốc mồm, hai học sinh của trường bọn họ, một người đạt điểm cao nhất, một người được điểm thấp nhất.

Việc này cũng sao, nhưng tức cái là hai người lại làm đề giống hệt nhau.

Không chỉ có Cao Tử Phàm bị phê bình, Cố Tích cũng bị phê bình một phen, nguyên nhân là không đoàn kết hợp tác.

Sau đó, đây vốn là chuyện mất mặt nên trường học đương nhiên cũng không muốn nhắc nữa, giáo viên cũng không nói ra điểm số của hai người.

Vì thế, người biết chuyện này thực ra không nhiều, cho dù biết được láng máng thì phần lớn cũng không nghĩ rằng là Cao Tử Phàm kéo chân Cố Tích.

Còn Lâm An Hinh, cô ta nghe Cao Tử Phàm nói.

Khí đó nhà họ Cao đến nhà họ Lâm làm khách, lúc tán gẫu thì có nhắc tới chuyện thi đấu, tâm trạng của Cao Tử Phàm không tốt, hơn nữa còn nói đều là lỗi của Cố Tích.

Lâm An Hinh nhìn Cố Tích một cách khinh bỉ, sau đó lại nhìn tất cả mọi người, nói: "Nhưng mà bây giờ thì ổn rồi, đàn chị chuyển đến trường các cậu, người nên lo lắng là mọi người đấy."

Nghe thấy Lâm An Hinh nói vậy, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Cố Tích, cũng nhìn Cao Tử Phàm, giống như muốn nghe một lời chứng minh.

Đứng trước cái nhìn tra xét của đám đông, vẻ mặt Cao Tử Phàm cứng đờ.

Giải đấu năm ngoái, Cao Tử Phàm cực kỳ bất mãn với sự sắp xếp của nhà trường, xếp cậu ta cùng nhóm với Cố Tích.

Trước hết, Cao Tử Phàm rất ghét kiểu người như Cố Tích, trong mắt cậu ta, Lâm An Hinh là em gái ngây thơ đáng yêu, còn Lâm Tích lại là kiểu người mang lòng đố kị, mang tâm lý trả thù rất nặng, không từ thủ đoạn nào để cướp đồ của em gái mình.

Thứ hai, Cố Tích lúc đó mới học lớp bảy, Cao Tử Phàm không tin tưởng vào thực lực của cô. Hơn nữa trước đó lâm An Hinh cũng đã nói với cậu ta, hồi Cố Tích học tiểu học thường xuyên dựa vào gian lận để đạt điểm cao.

Cũng bởi vì không tin tưởng nên lúc Cao Tử Phàm thi đấu, cậu ta đã chọn làm đề giống với Cố Tích, về sau, cho dù có bị gây trở ngại, cậu ta cũng có thể chứng minh mình bị Cố Tích hại.

Nhưng cậu ta làm thế nào cũng không ngờ tới, giáo viên lại đưa hai người đi kiểm tra lại điểm số, điểm của Cố Tích vậy mà lại cao hơn cậu ta!

Cao Tử Phàm cố gắng che giấu sự lúng túng trên mặt.

Còn Cố Tích là người trong cuộc lại rất bình tĩnh.

Dường như đám người Lâm An Hinh, Cao Tử Phàm không tồn tại trước mặt cô, Cố Tích bình tĩnh dục Cố Thần Dật ăn cho xong bữa.

Cô còn chia cho Cố Thần Dật một nửa chỗ gà rán trong khay của mình, tên này nhìn thấy gà rán là hai mắt ngay lập tức sáng lên.

Cố Thần Dật ngồi ở bên cạnh vốn dĩ là muốn đuổi đám người thiếu não này đi, có điều bị Cố Tích lôi lại, cũng đành thôi.

Thấy Cố Tích thong dong ăn cơm, có một vệt sáng lóe qua mắt Cố Thần Dật, cậu luôn cảm thấy Tích Tích đang ủ chiêu lớn chưa tung ra, cậu sẽ đợi xem.

Dù sao người nhà họ Cố chẳng có ai muốn chịu lỗ.

...

Lúc này, mọi người đều dồn sự chú ý lên người Cao Tử Phàm, ánh mắt của Thịnh Tu Ngôn lại dừng lại trên người Cố Tích, giống như nhớ ra gì đó, ánh nhìn lại càng thêm sâu sắc.

Thịnh Tu Ngôn ngớ ra, giải đấu năm ngoái hình như cậu đã từng nhìn thấy Cố Tích, vào lễ trao giải, học sinh của trường trung học Lập Minh đứng ở vị trí thứ ba ngoài cùng, Cố Tích của khi đó đứng ở sau cùng, giống như người vô hình.

Vào lúc ấy, Thịnh Tu Ngôn cũng không quá để ý đến chuyện của trường khác, nhưng bây giờ ngẫm lại, rõ ràng là cái tên Cao Tử Phàm này cố ý lôi kéo những thí sinh khác xa lánh Cố Tích.

Những người xung quanh không biết chân tướng ai cũng cho rằng Cố Tích kéo chân cả đội.

Nhưng có thật là như vậy không?

Thịnh Tu Ngôn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt đám người Cao Tử Phàm.

"Lập Minh? Hạng ba năm ngoái đấy à?"

"Phải." Cao Tử Phàm đáp một tiếng, giọng điệu có chút căng thẳng.

Cậu ta biết Thịnh Tu Ngôn, truyền kỳ của trường trung học trực thuộc đại học A, cũng là truyền kỳ trong mắt rất nhiều học sinh ưu tú trong trường.

Cao Tử Phàm ở Lập Minh cũng đã được xem như một loại "truyền kỳ", hoàn cảnh gia đình tốt, giá trị nhan sắc cao, hơn nữa kết quả học tập cũng xuất sắc, nhưng lúc cậu ta đối mặt với Thịnh Tu Ngôn, cũng chưa là gì.

Đây là lần đầu tiên Cao Tử Phàm giáp mặt nói chuyện với "truyền kỳ" này, Thịnh Tu Ngôn đứng trước mặt cậu ta mang vẻ mặt nhàn hạ, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được một loại áp lực vô hình.

"Nói như vậy các cậu thua trường chúng tôi là vì có người kéo chân à?" Thịnh Tu Ngôn tiếp tục hỏi.

Bên trường trung học đại học A có mấy người không tán thành câu này của Thịnh Tu Ngôn. Bọn họ đứng nhất là dựa vào thực lực đó, được không?

Đối diện với câu hỏi của Thịnh Tu Ngôn, trong lòng Cao Tử Phàm càng căng thẳng hơn.

"Vòng thi cuối cùng năm ngoái, tôi đúng là đã bị Lâm Tích ảnh hưởng rất nhiều." Cao Tử Phàm nói năng linh tinh.

Cao Tử Phàm không cho rằng câu này của mình là nói dối, cậu ta chọn làm trùng đề với Cố Tích là vì không tin tưởng đối phương, mà trong quá trình thi, có những câu cậu ta rõ ràng đã chọn đúng rồi, nhưng thấy Cố Tích chọn giống mình, Cao Tử Phàm lại cảm thấy sai, sau đó lại chọn đáp án khác.

Vì thế, nếu như không phải sự tồn tại của Cố Tích ảnh hưởng đến cậu ta, cậu ta cũng không phát huy thất thường.

Cao Tử Phàm nói vậy, coi như đã trả lời câu hỏi của Thịnh Tu Ngôn, cũng là cách nói trá hình để nói cho tất cả mọi người quả thực là Cố Tích đã kéo chân cậu ta.

Lúc này, Thịnh Tu Ngôn bỗng nhiên bật cười, ánh mắt nhìn Cao Tử Phàm lóe lên một tia trào phúng, cậu lạnh lùng nói: "Nói vậy là tôi phải cảm ơn cậu rồi, đã đem giải nhất nhường cho chúng tôi."

Thịnh Tu Ngôn nói xong, tất cả mọi người đều mông muội. Chuyện gì thế? Cao Tử Phàm nói là bị Cố Tích kéo chân, Thịnh Tu Ngôn lại quay sang cảm ơn Cao Tử Phàm?

"Cậu có ý gì?" Cao Tử Phàm lạnh mặt, tay nhét trong túi run nhẹ lên.

"Ý trên mặt chữ." Nhìn trình độ của Cao Tử Phàm, Thịnh Tu Ngôn lại càng tin tưởng thực lực của Cố Tích hơn.

Có điều, một giây sau, Thịnh Tu Ngôn rất nhanh lại nghĩ tới chuyện khác.

Giải đấu năm ngoái, vòng thi cuối cùng Thịnh Tu Ngôn vốn dĩ nghĩ rằng điểm của mình là cao nhất, kết quả giáo viên chủ nhiệm dò hỏi mới biết bài được điểm cao nhất là ở Lập Minh, hơn nữa đối phương còn cao hơn cậu mười điểm, cũng có nghĩa là làm nhiều hơn cậu mười câu.

Nếu như người này không phải Cao Tử Phàm, vậy thì là Cố Tích rồi.

Nói như vậy, người này không phải chỉ chèn ép cậu một lần, mà là tận hai lần?

Ánh mắt của Thịnh Tu Ngôn dời về phía Cố Tích đang ung dung ăn, đột nhiên cảm thấy có chút tức, rốt cục là chuyện gì?

Cố Tích cuối cùng cũng đã ăn xong, lại uống cạn nước trái cây Cố Thần dật đưa cho cô, sau đó từ từ đứng dậy.

Cố Tích không hề né tránh, nhìn về phía Cao Tử Phàm và Lâm An Hinh, rốt cục mới lên tiếng: "Nói cả nửa ngày trời, vừa giả vờ ngẫu nhiên vừa giả vờ tốt bụng, không phải là các cậu muốn nói chuyện tôi bị vu hại gian lận ở trường hay sao, không cần quanh co lòng vòng, tôi nói giúp cậu."

Trước đâu Cố Thiệu đã nói với Cố Tích, ở Lập Minh có chuyện gì ông ấy cũng sẽ giải quyết giúp cô, cô không cần băn khoăn gì cả, như vậy Cố Tích cũng không sợ nữa.

Quả nhiên, Cố Tích vừa nói xong, mấy người bên phía Lập Minh vẫn không phản bác lại được. Trường học công khai bác bỏ tin đồn, bọn họ cũng biết trước đây bọn họ đã hiểu lầm Cố Tích. Nhưng mà, người vu hại Cố Tích là Lâm An Hinh ư? Thật sao?

Mọi người nhìn Lâm An Hinh, ánh mắt có vài phần thâm ý.

"Chị nói điêu, chị có chứng cứ không?" Lâm An Hinh hốt hoảng.

"Không có chứng cứ." Cố Tích nói thẳng cây ngay không sợ chết đứng.

Lúc trước nhà họ Lâm tạo áp ức lên trường học, đã xóa sạch chứng cứ rồi.

"Chẳng qua không có chứng cứ cũng không cản trở tôi nhận định đó là cô."

"Chị!"

Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Cố Tích, Cố Thần Dật phải cố gắng lắm mới nhịn được cười. Cái phong thái "không nói lý, không cần nói lý, những gì tôi nói chính là đạo lý" của Tích Tích quả thực là được di truyền một phần từ ông nội.

"Còn nữa, cô còn muốn nói thực lực của tôi chẳng ra sao, cuộc thi năm ngoái là tôi làm không tốt, hại Lập Minh thua cuộc, năm nay tôi lại muốn hại trường trung học trực thuộc đại học A, đúng không?"

"Thế thì ngại quá, sự thật có lẽ làm cho cô thất vọng rồi, năm ngoái nếu như không thay bừa một Cao Tử Phàm thùng rỗng kêu to vào, ồ, cho dù là cô cũng được. Chúng ta cũng không đứng hạng ba." Ít nhất cũng có thể đạt giải nhì.

"Chị nói dối!" Lâm An Hinh lớn tiếng phản bác, trừng mắt với Cố Tích: "Có ai biết điểm số là bao nhiêu đâu, đương nhiên bây giờ chị muốn nói sao thì nói."

"Nhưng mà bịp người thì cũng phải có mức độ thôi chứ. Chị nói là anh Tử Phàm kéo chân chị à? Hừ, nực cười!" Lâm An Hinh cười lạnh, lại nói: "Chị cho rằng ai sẽ tin chị?"

Quả thực, người của Lập Minh vẫn tin tưởng Cao Tử Phàm hơn Cố Tích.

Nói Cao Tử Phàm ảnh hưởng đến Cố Tích, đúng là không tin nổi.

...

Cố Tích không muốn lãng phí thời gian tranh luận, ngẩng đầu lên bỉnh tĩnh nở nụ cười: "Sự thật có sức thuyết phục hơn."

"Nếu như mọi người cảm thấy Cao Tử Phàm rất lợi hại, vậy thì chúng ta thi đấu là được ấy mà." Ngừng lại một lát, Cố Tích lại nói: "Cứ so điểm số lần này đi."

Giọng điệu bình tĩnh, sự tự tin trong mắt Cố Tích khiến cả người cô như đang tỏa sáng.

Lúc này Cố Thần Dật không có việc gì làm, đứng ở bên cạnh âm thầm chụp ảnh gửi vào nhóm chat nhà họ Cố, còn kèm theo một câu: "Hiện trường Tích Tích xử lý người ta."

[Chuyện gì thế?] Cố Viêm hỏi trong nhóm chat.

Những người khác cũng mau chóng đặt câu hỏi.

Cố Thần Dật giải thích: [Mấy tên thiếu não ở trường học trước đây của Tích Tích đến tìm Tích Tích gây phiền phức, còn nói thành tích học tập của Tích Tích không ra làm sao, kết quả Tích Tích trực tiếp bật lại bắt đối phương so tài với em ấy.]

Cố Thần Dật nói vậy là muốn cho mọi người trong nhà thấy Cố Tích ngầu bá cháy thế nào, kết quả, có vẻ điều mọi người quan tâm không phải cái này.

Nhất Gia Chi Chủ: [Đứa nào cà chớn bắt nạt cháu gái ông?]

Cố Phong: [Con cái nhà ai?]

Đại Lân Tử: [Tích Tích bị người ta bắt nạt, mày đang làm gì?]

Tiêu: [Cho mày đi theo có ích gì?]

Ngay cả Cố Hiên đang ở nước D cũng nhắn một tin: [Sao không bảo vệ Tích Tích?]

Cố Thần Dật: "..." Cậu ấy muốn làm thế đấy chứ, nhưng mà không có đất cho cậu dụng võ.

Cố Thần Dật ngẫm nghĩ, trả lời bác một câu: "Chính là cái con bé nhà họ Lâm trước đây Tích Tích ở, còn có một tên họ Cao nữa, cậu ta thân thiết với nhà họ Lâm.]

Cố Phong: [Ok, biết rồi.]

Bác cả ơi, người ác thường nói ít.

...

Bên đằng này.

Nghe thấy lời "tuyên chiến" một cách thẳng thắn của Cố Tích, đám người Lập Minh đều thoáng kinh ngạc.

Lâm An Hinh nhìn Cố Tích bằng ánh mắt kỳ lạ, cô ta không tin Cố Tích có thể cao điểm hơn Cao Tử Phàm, chỉ là vẻ tự tin trên mặt Cố Tích khiến cô ta lung lay một cách khó hiểu.

"Nhỡ đâu chị lại gian lận thì làm sao bây giờ? Hơn nữa lần này bên cạnh chị còn có Tu Thần của trường trung học trực thuộc đạo học A, hai người cùng nhau trả lời, ai mà biết anh ta có giúp chị hay không, lấy điểm của anh ta nói thành điểm của chị." Lâm An Hinh bất mãn nói, ánh mắt lóe lên vẻ căm tức.

Học sinh rất đẹp trai đứng cạnh Cố Tích rõ ràng có ý bảo vệ cô, những gì Thịnh Tu Ngôn vừa nói chủ yếu là nhắm vào Cao Tử Phàm nhưng không biết là vô tình hay cố ý cũng có vẻ như đang muốn giúp Cố Tích, ngoài ra còn có học sinh của trường trung học trực thuộc đạo học A nữa, nghe Cố Tích nói xong còn bày ra vẻ rất tin tưởng cô.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà sau khi Cố Tích chuyển trường nhân duyên lại tốt như thế?

Lâm An Hinh nói chuyện nghe thật nực cười, Cố Tích nhìn cô ta: "Trong cuộc thi như thế này không tồn tại chuyện gian lận, cuộc thi kết thúc, chúng ta cùng nhau đi tra điểm, như vậy các người cũng không cần phải lo lắng nữa."

Đối diện với ánh mắt của Cố Tích, sắc mặt của Cao Tử Phàm sa sầm, cậu ta cắn răng, cuối cùng vẫn phải đồng ý: "Được, so thì so."

Lần trước cậu ta bị Cố Tích làm ảnh hưởng nên mới phát huy không được tốt, hơn nữa Cố Tích đạt được điểm cao nhất có lẽ là do may mắn, cậu ta không tin thực lực của Cố Tích có thể so được với cậu ta.

"Cứ quyết định như vậy đi." Cố Tích nhếch miệng cười, che giấu sự giải hoạt nơi đáy mắt: "Nếu như các người thua, mong mấy người hãy công khai xin lỗi tôi, ngoài ra, làm ơn đừng có chạy đến trước mặt tôi làm tôi buồn nôn nữa."

"Chị!" Lâm An Hinh trợn mắt giận dữ nhìn Cố Tích: "Chúng tôi không thua được đâu, chị vẫn nên lo cho chính mình đi."

"Nếu chị thua, không những phải xin lỗi tôi và anh Tử Phàm, tôi còn muốn chị lên diễn đàn trường chị thừa nhận chuyện chị gian lận!" Lâm An Hinh đã tính cả rồi, đến khi Cố Tích lên diễn đàn thừa nhận chuyện gian lận, cô ta sẽ đăng hết tất cả lịch sử đen tối của Cố Tích lên, nhất định sẽ có người tin. Đến lúc đó Cố Tích sẽ bị tất cả mọi người ghét bỏ, giống như hồi còn ở Lập Minh vậy.

"Tôi sẽ không thua." Cố Tích nói thẳng thừng như đang thuật lại một sự thật.

Thái độ như vậy lại một lần nữa khiến cho người bên cạnh cảm thấy cô cực kỳ ngầu.

...

Nhìn theo đám Cao Tử Phàm, Lâm An Hinh rời đi, Cố Tích nhíu mày: "Mở mắt mà chờ đi.''

Kết quả cô còn chưa nhìn được hai giây đã bị Cố Thần Dật lấy tay bịt mắt: "Bệnh thiếu não nhìn nhiều sẽ bị lây đấy."

Bọn họ sẽ giúp cô dạy dỗ nhà họ Lâm và cả nhà họ Cao kia nữa.

Cố Tích "xùy" một tiếng, bật cười.

"Xe đến rồi, chúng ta cũng đi thôi." Vị trí này gần cửa sổ, quả thật có thể nhìn thấy xe ở dưới đến từ lúc nào.

Mấy người cùng nhau đi.

...

Trận đầu tiên ngày hôm nay là toán học, vừa hay là ba người Cố Tích, Cố Thần Dật và Tịnh Tu Ngôn cùng nhau tham gia.

"Mang đủ giấy nháp và bút chưa?" Trước khi lên xe, Cố Tích không yên tâm nên hỏi lại Cố Thần Dật một lần.

"Mang rồi."

Tích Tích hỏi thế là không yên tâm về cậu cỡ nào?

Cố Thần Dật lặng lẽ phỉ nhổ. Cũng tại lần gặp thứ hai quá cẩu thả.

Thấy vẻ mặt của Cố Thần Dật như vậy, Cố Tích không nhịn được mà bật cười, vỗ vai cậu: "Cố lên."

"Yên tâm." Cố Thần Dật nói, ánh mắt xẹt qua một tia nghiêm túc.

Nguyên nhân chủ yếu cậu tham gia cuộc thi là để nâng cao hảo cảm của Tích Tích, thi thố gì đó cậu không quan tâm.

Vì thế, vốn dĩ Cố Thần Dật chỉ chuẩn bị thi thố hời hợt, nhưng bây giờ không như trước nữa, cậu đã nghiêm túc thật rồi.

Cậu sẽ khiến cho hai cái đồ thiếu náo của Lập Minh nhìn xem cái gì gọi là nghiền ép.

Dứt lời, Cố Thần Dật lại liếc mắt nhìn sang Thịnh Tu Ngôn ở bên cạnh: "Còn cậu nữa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net