Chương 29: Công khai "kết án"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòng thi đầu tiên là thi toán học.

Cố Tích, Cố Thần Dật và Thịnh Tu Ngôn đi vào trường thi.

Trước khi vào thi, sau khi Cố Tích qua cửa kiểm tra, cô đưa giấy bút cho giám thị.

Giám thị cũng chỉ lật nhanh xem qua một lần, cuộc thi này không giống với các cuộc thi nhà trường tổ chức, đừng nói là phao, cho dù có mang cả quyển sách giáo khoa vào thì không biết cũng vẫn là không biết.

"Vào đi." Giám thị trả lại nháp cho Cố Tích, lại đọc cho Cố Tích số chỗ ngồi của mình.

Cố Tích nhanh chóng tìm thấy chỗ ngồi.

Lần này trường thi vẫn được bố trí không khác lắm so với năm ngoái Cố Tích tham gia, vị trí ngồi xếp theo hình chữ S, bao quanh mỗi chỗ ngồi đều có tấm ngăn cách, thí sinh tham gia làm bài một mình, không liên quan gì đến nhau.

Nhưng điểm khác lạ chính là: toàn bộ quá trình thi không dùng hình thức thi trên giấy, vì thế, trên bàn không có bài thi, chỉ có một thiết bị hiển thị, và một thiết bị chọn đáp án đặc biệt cho thí sinh trả lời.

Thao tác rất đơn giản, sau khi chọn đề tương ứng thì nhấn chọn ABCD.

...

Cuộc thi bắt đầu, trên màn hình xuất hiện một đoạn đếm ngược, sau đó đề hiện lên.

Tuy rằng hình thức thi đã có chút ít thay đổi, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Cố Tích.

Sau khi làm vài đề để thích ứng, tốc độ giải đề của Cố Tích tăng rất nhanh.

Thậm chí, có vài câu, Cố Tích căn bản không cần dùng đến nháp, chỉ cần tính nhẩm cũng có thể chọn được đáp án.

Cố Tích cảm giác tốc độ làm bài của cô hình như còn nhanh hơn trước đây.

...

Thời gian một tiếng trôi qua, Cố Tích hoàn thành bài thi.

Có điều, vẫn còn thời gian nên để chắc chắn, Cố Tích vẫn kiểm tra lại tất cả các câu ít nhất là hai lần.

Gần hết giờ, Cố Tích mới click nộp bài.

Lúc này, trong trường thi cũng còn nhiều người chưa làm bài xong, đang vùi đầu vào nháp.

Cố Tích thu hồi tầm mắt, chuẩn bị ra khỏi trường thi, đúng lúc phát hiện Cố Thần Dật và Thịnh Tu Ngôn vẫn đang ngồi yên ở vị trí.

Cố Tích kinh ngạc nhíu mày, cô cứ nghĩ là hai người kia đáng lẽ phải ra ngoài từ một tiếng trước rồi cơ, không ngờ vẫn còn ở lại.

Cố Tích đi ra ngoài chờ hai người kia đi ra.

Gần đến lúc hết giờ, hệ thống tự động nộp bài, Cố Thần Dật và Thịnh Tu ngôn mới đi ra.

Dựa vào trình độ của hai người kia, bây giờ mới ra ngoài nghe chẳng khoa học chút nào.

Nhưng Cố Tích thấy đề không khó mà...

"Dễ lắm." Cố Thần Dật ung dung nói.

Cố Tích: "Thế cậu..."

Cố Thần Dật: "Kiểm tra lại thêm hai lần nữa."

Từ khi cậu ấy có ký ức đến nay đây là lần đầu tiên cậu ấy làm bài xong mà còn kiểm tra lại.

Để đạt được điểm cao không ảnh hưởng đến Cố Tích, đúng là không dễ dàng gì.

Cố Tích nhìn sang Thịnh Tu Ngôn nói: "Cậu cũng thế?"

"Cũng gần như thế." Thịnh Tu Ngôn trả lời vậy. Cậu chỉ đơn thuần không muốn cẩu thả làm sai mấy câu rồi lại xếp sau Cố Tích mà thôi.

"Đi thôi đi thôi, mau đi ăn cơm, buổi chiều cậu còn một môn nữa mà." Cố Thần Dật kéo Cố Tích vừa đi vừa nói.

Lần kiểm tra hai ngày trước, Cố Tích tham gia tổng cộng hai môn, hơn nữa hai môn thi đều tập trung vào ngày đầu tiên.

Độ khó của môn thi buổi chiều cũng bình thường thôi, Cố Tích thuận lợi làm xong toàn bộ đề thi.

...

Ngày thi đầu tiên kết thúc, ngày hôm sau, Cố Tích yên tâm ngồi ở khu nghỉ ngơi làm khán giả.

Nhưng có một điều khiến Cố Tích bất ngờ, hai ngày bốn môn, Lâm An Hinh lại chẳng tham gia thi môn nào.

Không chỉ có Lâm An Hinh, những học sinh lớp bảy của Lập Minh cũng không tham gia.

Làm màu quá rồi đấy.

Cố Tích không nhịn được buông một câu phỉ nhổ.

Dùng cách nói của hiệu trưởng thì cách bố trí này chính là dùng quân chủ lực thi đấu chủ yếu là lớp tám và lớp chín, lớp bảy là hạt giống tuyển thủ tương lai đến đây kiến tập.

Lập Minh làm vậy cũng là bất đắc dĩ, tuy rằng cuộc thi không quy định bắt buộc phải có học sinh các khối tham gia, nhưng từ trước tới nay các trường đều ngầm thừa nhận quy định này, mỗi khối đều phải có học sinh tham gia.

Nhưng so với học sinh các lớp trên, kiến thức tích lũy của học sinh lớp bảy quả thực là... không đủ.

Năm ngoái còn có một "Lâm Tích", năm nay học sinh lớp bảy so với học sinh khối trên đúng là kém cỏi hơn hẳn.

Cuộc thi chỉ quy định một trường phải có một đội tám người, không hề hạn chế cụ thể cách sắp xếp thí sinh, cho nên Lập Minh liền lách vào kẽ hở này, để hai học sinh lớp bảy đến thực tập, không dự thi.

Bởi vậy, cho dù có người chú ý đến mấy bạn học sinh đến để làm màu này thì cũng không ai nói gì.

...

Hai ngày thi đầu tiên kết thúc.

Trở về khách sạn, ba giáo viên hướng dẫn của trường trung học A gọi tám người trong đội tập trung lại.

Lúc này, ba vị giáo viên đều có vẻ rất hào hứng.

"Đã có điểm của bốn môn thi đầu rồi." Cô giáo đứng đầu nói.

Thông qua một số quan hệ cá nhân, cô ấy đã biết được đại khái xếp hạng số điểm hiện giờ.

"Bằng sự nỗ lực chung sức của các em hai ngày nay, hiện tại trường chúng ta đang xếp hạng nhất, hơn nữa tổng số điểm còn dẫn trước hạng hai tận ba mươi điểm lận, giỏi lắm." Cô giáo tươi cười nói.

Lần này trong bốn môn thi đầu tiên học sinh trường cô phát huy còn tốt hơn trước đây.

Hai ngày nay, cả nhóm học sinh này giống như được tiếp máu gà vậy, không chỉ nghiêm túc đọc sách chuẩn bị, ngay cả Cố Thần Dật và Thịnh Tu Ngôn cũng nghiêm túc soát lại bài cẩn thận rồi mới ra ngoài.

Ba giáo viên âm thầm tặc lưỡi lấy làm lạ.

"Trận cuối ngày mai, cũng là quan trọng nhất, là trận chiếm giữ số điểm lớn nhất, chúng ta nhất định phải giữ vững phong độ, biết chưa?" Giáo viên dẫn đội nhìn Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn, nói.

Trong lòng cô ấy vô cùng chờ mong sự phát huy của hai học thần này.

"Vâng." Cố Tích trịnh trọng gật đầu, đáp.

Thịnh Tu Ngôn đứng ở bên cạnh cũng đáp một tiếng.

...

Sau khi giải tán, trên đường trở về phòng, mặt ai trông cũng vui mừng.

Bao gồm cả Cố Thần Dật đi bên cạnh Cố Tích.

"Kém hơn ba mươi mấy điểm, đám Lập Minh kia có thể bò được rồi." Cố Thần Dật nói vẻ xa xăm. Cậu không thể chờ được nữa, muốn nhìn thấy đám người kia, đặc biệt là đồ thiếu não Cao Tiểu Phàm và Lâm An Hinh cắm đầu xuống đất lắm rồi.

Đang nói, Cố Thần Dật nghĩ đến chuyện gì đó, cậu cúi đầu nhìn sang Cố Tích ở cạnh mình, hỏi: "Sáng hôm qua, ở trước mặt đám người Lập Minh cậu chuẩn bị nói gì thế?"

"Vấn đề về thân thế à?" Cố Thần Dật đắn đo tìm lời hay để hỏi.

Cố Thần Dật không biết nhiều lắm về chuyện của nhà họ Lâm, chỉ nghe nói là không được hay cho lắm, hơn nữa còn rất máu chó.

Công bố những chuyện máu chó của nhà họ Lâm ra ngoài không phải chuyện gì khó khăn, nhưng nếu thực sự dễ dàng, không cần phải đợi ông nội, chú hai và những người khác ra tay, cậu ấy, Cố Viêm Lân và Cố Viêm Tiêu đã ra tay lâu rồi.

Bóc ra chuyện nhà họ Lâm nhất định sẽ ảnh hưởng đến Cố Tích, đây là điều mà bọn họ không mong muốn nhất.

Nghe thấy Cố Thần Dật hỏi vậy, Cố Tích lắc đầu: "Đương nhiên là không phải."

Cô chỉ là dọa Lâm An Hinh chơi chơi vậy thôi.

So với cô, Lâm An Hinh, thậm chí còn có cả toàn bộ nhà họ Lâm mới là người sợ chuyện này bị lộ ra nhất.

Cố Tích không sợ mọi chuyện bại lộ sẽ ảnh hưởng gì đến mình, cũng không để ý Lâm Dịch Trạch và Tống Khả Hân ra sao, cô không nói là không muốn ảnh hưởng đến Cố Thiệu.

Trong tiểu thuyết, Cố Thiệu ra sao cô cũng mặc kệ, nhưng cô tiếp xúc mới biết Cố Thiệu là người tốt, cũng là một người ba rất có trách nhiệm, tuy rằng hơi hung dữ, hơi nghiêm túc, nhưng cũng không thể che lấp được sự thực Cố Thiệu là một người chính trực.

Trong thâm tâm Cố Tích, cô không muốn thanh danh của Cố Thiệu bị những câu chuyện máu chó của nam nữ chính làm cho ô uế.

Ông ấy nuôi cô, cô cũng phải bảo vệ ông ấy.

Cố Tích nhớ ra đến tận hôm nay vẫn chưa báo bình an với Cố Thiệu, cô lấy điện thoại ra, nhắn hai tin nhắn báo bình an riêng biệt cho Cố Thiệu và thím Mai ở nhà, nhân tiện còn nói đến chuyện trường mình đang dẫn đầu.

...

Ở một nơi khác, trong phòng chờ của khu thí nghiệm và giảng dạy.

Cố Thiệu nhận được tin nhắn, mở máy ra, nhanh chóng mở tin nhắn ra xem, trong mắt xẹt qua vẻ hiền dịu, suy nghĩ một hồi, nhắn lại: "Không tệ."

"Chúng ta tiếp tục." Cất điện thoại đi, Cố Thiệu nhìn mấy người trước mặt.

Mà lúc này, người ngồi trước mặt Cố Thiệu chính là người chịu trách nhiệm tổ chức cuộc thi khoa học.

"Lần này lựa chọn hình thức thi không dùng giấy rất thành công, trước mắt thì hệ thống vẫn vận hành ổn định, phản hồi từ thí sinh sau khi thích ứng cũng rất tốt..." Tổng giám đốc Chu, người phụ trách chủ yếu cho cuộc thi lần này nói, thái độ khi đối diện với Cố Thiệu lộ ra vẻ kính trọng.

Giáo sư Cố rất có tiếng nói trong ngành giáo dục ở thành phố B, còn là một trong những người khởi xướng cải cách thi cử trong nước, hơn nữa lần này bọn họ bỏ hình thức thi giấy, thiết bị và hệ thống cũng là do một đơn vị nghiên cứu của trung tâm NTN cũng cấp, bởi vậy tổng giám đốc Chu tôn trọng Cố Thiệu cũng hợp tình hợp lý.

Nghe thấy tổng giám đốc Chu nói vậy, Cố Thiệu gật đầu.

"Ngày mai sẽ có phụ huynh đến hiện trường quan sát cuộc thi chứ?" Cố Thiệu hỏi anh ta, ông nhớ trước đây Cố Tích đã từng nhắc đến.

Tổng giám đốc Chu gật đầu, trả lời: "Vâng, nói chính xác hơn là tới xem lễ trao giải vào buổi chiều."

Tạm dừng lại, tổng giám đốc Chu giải thích cặn kẽ cho Cố Thiệu, cuộc thi mở cửa tự do nên hàng năm đều sẽ có không ít phụ huynh đến xem theo dõi cuộc thi hoặc đến đón con, trong đó có rất nhiều người đến sớm, ban tổ chức dứt khoát chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho phụ huynh ở khu thí nghiệm và giảng dạy.

Không chỉ có phụ huynh, những người của một số trường đại học cũng hoặc các cơ sở đào tạo cũng sẽ đến, mục đích chính là tìm kiếm sinh viên tiềm năng trong số các thí sinh tham gia.

Sau khi nghe tổng giám đốc Chu giải thích, Cố Thiệu cụp mắt xuống suy nghĩ một lát.

"Nếu đã như vậy, hãy lắp một thiết bị hỗ trợ kết nối giữa khu nghỉ và khu vực dự thi, công bố tình hình thi đấu." Cố Thiệu nói ra kế hoạch của mình.

Tổng giám đốc Chu hơi sốc.

Lắp thêm thiết bị đương nhiên không có vấn đề gì.

Chỉ là...

"Thiết bị này có tác dụng gì?" Giám đốc Chu hỏi, cuộc thi này chỉ là cuộc thi hàng năm giữa các trường mà thôi, hình như cũng không cần phải công bố tình hình thi đấu đâu nhỉ?"

Cố Thiệu thờ ơ liếc nhìn giám đốc Chu, không giải thích, chỉ nói rất nghiêm túc: "Kiểm tra."

Đám người giám đốc Chu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức đồng ý: "Hóa ra là muốn làm kiểm tra, không thành vấn đề, giáo sư Cố, mọi người muốn kiểm tra gì, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp."

Cố Thiệu gật đầu, sau đó hỏi một câu nghe chừng rất quan tâm: "Cuộc thi năm nay là năm thứ mấy rồi?"

Giám đốc Chu nhẩm lại một hồi, nói: "Tính đến nay cũng phải ba mươi mấy năm rồi, ban đầu chỉ là giao lưu học thuật giữa mấy trường học thôi, sau đó dần dần hình thành nên quy mô thi đấu như hiện nay, cũng được tầm mười một mười hai năm rồi."

"Không công khai kết quả à?"

"Việc này, quả thực là không công khai." Khựng lại một lát, giám đốc Chu nói tiếp: "Dù sao cũng chỉ là giải đấu của học sinh cấp hai, chắc chắn không được chú ý như kỳ thi Olympic quốc tế và các cuộc thi cấp quốc gia, vì thế bình thường điểm cũng chỉ là thông báo trong nội bộ trường thôi."

"Không có kết quả cá nhân?" Cố Thiệu lại hỏi tiếp.

"Vẫn có, nhưng cuộc thi này khá đặc biệt, tôn chỉ của cuộc thi cũng dựa trên sự cạnh tranh của các đội, cho nên bình thường chỉ công bố tổng điểm của các đội thôi, thành tích cá nhân chỉ lưu lại để xử lý."

"Có thể tra được kết quả trước đó không?"

"Được chứ, bất cứ lúc nào cũng có thể tra." Giám đốc Chu nói, sau đó lập tức bảo người ta kết nối với mạng nội bộ, nhanh chóng tra ra điểm của từng cá nhân của từng trường học ở các kỳ trước đây.

Tấm mắt của Cố Thiệu nhanh chóng rơi vào trên điểm số của "trường trung học Lập Minh - Lâm Tích", điểm số rất cao, đặc biệt là trong trận đấu cuối cùng, cao hơn nhiều so với người khác.

"Không tệ." Cố Thiệu nhận xét.

Mấy người giám đốc Chu ở bên này không chú ý đến vẻ tự hào lờ mờ hiện lên trong ánh mắt của Cố Thiệu, nghĩ rằng đây là lời khen của Cố Thiệu dành cho bọn họ, mau chóng gật đầu, khiêm tốn nói: "Còn phải tiếp tục học hỏi không ngừng cải thiện nhiều. Mong giáo sư Cố cho thêm ý kiến.”

"Công bố kết quả của những kỳ trước, bao gồm cả thành tích cá nhân cũng không sao." Cố Thiệu nói vậy.

Nghe thấy thế, đám người giám đốc Chu ngẩn người: Làm thế có ổn không?

Nhưng bọn họ cũng xếp đề nghị Cố Thiệu đưa ra vào phạm trù cần xem xét kỹ lưỡng.

...

Trận đấu cuối cùng, dựa theo quy chế của cuộc thi, mỗi trường học chỉ được cử hai thí sinh tham gia.

Trường trung học trực thuộc đại học A, người xuất chiến chính là Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn, những người khác đến khu vực chờ đợi thi đấu kết thúc và lễ trao giải sau đó.

...

Trong khu chờ, người đi vào ai nấy đều kinh ngạc phát hiện, trên bức tường ở phía trước khu nghỉ có thêm hai cái màn hình lớn, mà trên hai màn hình này, một cái hiện tên cuộc thi, một cái đếm ngược đến khi trận đấu bắt đầu, và một ít số liệu.

"Mới một buổi tối không ở đây, cái khu chờ này đã được nâng cấp rồi à?" Có người cảm khái.

"Đúng thế thật."

"Cái đó là gì?'' Có người chỉ vào dữ liệu ở màn hình bên trái, hỏi.

"Hình như là số hiệu của các trường đấy, cậu xem a-002 ứng với trường trung học số sáu của chúng ta chính là số thứ tự bốc thăm lần này." Một người khác suy luận, nhưng vẫn khó hiểu: "Nhưng mà, treo cái này lên để làm gì?'' "Để cho đẹp?"

"Ai mà biết..." Người bên cạnh cũng ù ù cạc cạc.

...

Lúc này, Cố Thiệu đi thẳng đến phòng giám sát ở hậu đài.

Người của ban tổ chức là chủ nhiệm Lý thấy Cố Thiệu xuất hiện, hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nhớ ra những gì hôm qua giám đốc Chu nói trong điện thoại, việc kiểm tra của NTN.

"Giáo sư Cố." Chủ nhiệm Lý khách sáo nghênh đón, mặt đầy ý cười nhìn Cố Thiệu: "Anh tới đây để kiểm tra thiết bị và tình hình hệ thống sao?"

Chủ nhiệm Lý còn chưa dứt lời, mới đang định nói với Cố Thiệu là tất cả vẫn vận hành bình thường, kết quả lại nghe thấy Cố Thiệu nói một câu: "Không phải."

"Tôi đến xem con gái thi đấu."

"?"

Nghe thấy thế, chủ nhiệm Lý suýt nữa thì há hốc miệng, bà không nghe nhầm đấy chứ? Người như Cố Thiệu mà sẽ đến xem con thi đấu sao?

Không đúng, trọng điểm là, Cố Thiệu thế mà lại có con gái rồi?

Chủ nhiệm Lý vất vả lắm mới khôi phục lại biểu cảm bình thường, đang định nói gì đó thì đã thấy Cố Thiệu đi tới trước màn hình giám sát, nhìn chằm chằm vào một vị trí.

...

Bên này, Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn đã cùng nhau bước vào đấu trường, tìm được chỗ ngồi của trường trung học A. Vì trận đấu này là hai thí sinh hợp tác hoàn thành nên chỗ ngồi của hai người được xếp cạnh nhau.

Trùng hợp, Cao Tử Phàm và một người nữa của Lập Minh ngồi ngay cạnh bọn họ.

Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn vùi đầu sửa sang giấy nháp và bút, tuyệt nhiên không để ý đến Cao Tử Phàm ngồi cạnh.

Cao Tử Phàm đang ổn định chỗ ngồi lại nhìn chằm chằm Cố Tích, âm thầm nghiến răng. Hôm qua trong nhóm chat có người đồn nói bốn vị trí đầu của đều thuộc về trường trung học A, không chỉ xếp hạng nhất mà còn hơn hạng hai tận ba mươi mấy điểm, điều này khiến Cao Tử Phàm khó mà chấp nhận nổi.

Nhưng cậu ta còn cơ hội cuối cùng, trận cuối cùng này, chỉ cần kết quả cá nhân của cậu ta vượt qua Cố Tích, vậy thì Lập Minh đứng hạng mấy cũng không sao, dù sao tổng số điểm cũng không bằng người ta, chẳng phải vấn đề của mình cậu ta, chỉ có thể nói là đồng đội không góp sức.

Nghĩ vậy, trong lòng Cao Tử Phàm dễ chịu hơn chút ít, ổn định lại chỗ ngồi rồi cũng bắt đầu hồi hộp.

Bên này, sau khi chuẩn bị xong xuôi, Cố Tích nhìn Thịnh Tu Ngôn, hỏi dò: "Chút nữa chúng ta chia đề kiểu gì?" Dù sao cũng là đề hai người làm, bắt buộc phải chia ra.

Thịnh Tu Ngôn hình như còn không thèm đắn đo: "Cậu xuôi tôi ngược." Cố Tích làm từ trên xuống dưới, còn Thịnh Tu Ngôn làm từ dưới lên trên.

"Làm như vậy chúng ta sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau." Thịnh Tu Ngôn nói.

Cậu không chắc Cố Tích có thể làm được bao nhiêu câu, vì thế cách này là tốt nhất, không ảnh hưởng gì, còn có thể để Cố Tích trả lời đủ các câu hỏi.

Nghe vậy, Cố Tích sửng sốt: "Nhưng mà, làm vậy cậu sẽ rất bất tiện..."

Nhìn từ góc độ thói quen mà nói, làm từ trên xuống dưới thì rất bình thường, nhưng làm ngược từ dưới lên thì có thể sẽ làm cho người ta khó chịu.

Thịnh Tu Ngôn phất tay, ra hiệu rằng điều đó không hề gì.

"Đối với tôi mà nói, chẳng có ảnh hưởng gì cả." Giọng điệu của lãnh đạo, đúng là bản tính của học thần.

"Hơn nữa không phải cậu muốn so điểm với tên bên cạnh kia hay sao?" Thịnh Tu Ngôn nói.

"..." Đúng là thế thật, nhưng Cố Tích muốn nói, thật ra cô không cảm thấy tên ngồi cạnh mình có tính cạnh tranh.

"Vậy được thôi." Cố Tích gật đầu, lại nói: "Vậy chút nữa bắt đầu, chúng ta cố gắng làm nhanh nhất có thể, câu nào không làm được thì trao đổi sau."

Thịnh Tu Ngôn nhìn Cố Tích, gật gù: "Được."

...

Thời gian giải đề bắt đầu, hai người Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn rất nhanh đã tiến vào trạng thái im lặng làm đề, một người từ trên xuống dưới, một người làm từ dưới lên trên, không liên quan đến nhau.

Cùng lúc đó, trên hai màn hình lớn ở khu chờ đột nhiên hiện lên hai danh sách.

Số thứ tự của hai mươi sáu trường tham gia được liệt kê ở cột ngoài cùng bên trái, tiếp theo là hai số hiệu một và hai.

"Cái này để làm gì thế?" Không ít người tò mò hỏi.

Trường nào cũng có tên, không phải là lát nữa sẽ công bố điểm trực tiếp đó chứ?" Dù sao lần này không thi trên giấy nữa, tốc độ chấm điểm cũng nhanh hơn nhiều.

"Nói vậy ứng với số một và hai có phải là hai người tham gia không?"

"Thế phần trống đằng sau để làm gì?'

Mọi người nhao nhao thảo luận.

Đúng lúc này, các ô sau từng hàng bắt đầu sáng lên, mà trên mỗi điểm sáng còn đánh số 1/2/3 tương ứng.

"Đậu mòe! Không phải là cho trực tiếp tình hình giải đề của từng người đấy chứ!" Có người kinh hãi hô lên.

Mỗi khi có một ô sáng lên thì điều đó chứng tỏ rằng đã có một câu hỏi đã được trả lời, và số ở trên đó là số câu hỏi tương ứng.

"Ôi mẹ ơi, đây không phải là phát sóng trực tiếp hay sao?" Họ có thể xem tình hình của từng người bất cứ lúc nào, quả thực là còn đặc sắc hơn xem giải đấu bóng rổ.

Không những đặc sắc mà còn khủng bố hơn.

Trên màn hình không chỉ hiện mỗi màu xanh lục, cũng bắt đầu xuất hiện màu đỏ.

Trả lời đúng thì là màu xanh, trả lời sai thì là màu đỏ.

Không những có thể nhìn thấy số lượng câu hỏi mỗi người làm, tốc độ làm mà còn có thể biết được đúng sai.

Chuyện này...

Hoàn toàn chính là đang công khai "kết án" đó!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net