Chương 30: Con gái anh thông minh sẵn rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Wow, kích thích quá..."

Toàn bộ quá trình trận đấu được truyền hình trực tiếp, còn có thể xem rõ tình hình của trường mình và cả những trường khác.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai màn hình lớn trong khu vực hậu trường. Ai nấy đều tập trung theo dõi những chấm xanh đỏ trên màn hình, tâm trạng hồi hộp như ngồi trên tàu lượn.

"Số 19 đang ở đó kìa! Số 19 là Trường Trung học số Năm của chúng ta đúng không?"

"Số 20 hình như là Trường Estun?"

"Trường Trung học số Bảy của chúng ta ở đâu?"

"Là số 5 kìa."

...

Mọi người nhanh chóng tìm ra vị trí tương ứng của trường mình trên màn hình, cũng như từng vị trí của các trường khác.

"Ôi, sai mất một câu rồi!" Ai đó hốt hoảng khi nhìn thấy dấu chấm đỏ sáng lên đằng sau số hiệu của trường mình. May mắn thay, không lâu sau thì chấm đỏ chuyển sang màu xanh lục trở lại. Hẳn là đã chọn lại được đáp án chính xác.

"Vẫn ổn, vẫn ổn."

"Trường chúng ta dẫn trước những trường xung quanh rồi!"

"Nhanh lên đi! Lão Ngô tiến lên, tiến lên!"

...

Có người vui thì cũng có người buồn:

"Thôi xong rồi, tốc độ của nhóm Chu Thông Dược sao tự nhiên chậm lại rồi?”

"Trường chúng ta sao không nhúc nhích gì cả vậy?”

Điểm sáng không di chuyển chứng tỏ rất có thể người dự thi đang bị kẹt lại ở một câu hỏi nào đó nên chưa thể tiến lên.

Trong khu vực hậu trường, ai nấy cũng đều sốt ruột: "Đừng dừng lại, đoán mò một câu cũng được mà.”

...

Lúc này, không khí khu vực hậu trường còn căng thẳng hơn cả trên đấu trường.

“Nhìn xem, đội kia nhanh quá!” Ai đó đột nhiên chỉ vào màn hình rồi hô to lên.

Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn theo hướng tay người kia vừa chỉ.

"Chết tôi rồi. Chuyện gì thế này. Nhanh quá!"

Lúc này, trên màn hình có một hàng dài chấm sáng màu xanh không ngắt quãng phía sau một số hiệu. Không chỉ vậy, những chấm phía sau cũng không ngừng sáng lên màu xanh, gần như chỉ trong nháy mắt lại có thêm một chấm xanh nữa. Tốc độ này còn nhanh hơn cả đèn báo dừng trạm của ga tàu điện.

"Số 17. Số 17 là trường nào?"

"17? Hình như là Trường Trung học trực thuộc Đại học A."

"Wow, ngầu quá! Tốc độ này chắc bằng tốc độ tàu cao tốc rồi?"

"Tốc độ tên lửa thì có!"

Mọi người bàn tán xôn xao, hầu như mọi sự chú ý của họ đều đã chuyển từ hàng của trường mình sang hàng của Trường Trung học trực thuộc Đại học A.

“Chuyện này là thế nào? Tại sao các chấm của trường họ lại sáng kiểu như vậy?” Bình thường thì đèn sẽ sáng từ trước ra sau, nhưng lại có thêm một đường bắt đầu sáng từ phải qua trái.

"Bọn họ một người làm xuôi từ trên xuống, một người làm từ dưới cùng ngược lên à?"

"Chắc là vậy."

"Vậy mà cũng được! Đúng là được mở rộng tầm mắt." Một nam sinh của Trường Trung học số Năm cảm thán. Tuy rằng không biết trước đây có ai đã từng làm điều này chưa, nhưng dù sao thì chưa bao giờ cậu ta nghĩ rằng có thể làm được như thế.

"Trận cuối này, người tham dự của Trường Trung học trực thuộc Đại học A là Thịnh Tu Ngôn. Người này thì tôi biết, còn người còn lại là ai?" Có người lên tiếng hỏi.

Người bên cạnh nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không quen."

"Nhưng cả hai người của trường họ đều nhanh quá!"

Trên màn hình, ở hàng của Trường Trung học trực thuộc Đại học A, dù là số 1 hay số 2, một người làm ngược một người làm xuôi nhưng tốc độ trả lời của hai người gần như nhanh ngang nhau.

“Game rắn săn mồi chắc cũng không được nhanh như vậy.” Có người lẩm bẩm.

“Ngẫm lại thì, tên tuổi của Thịnh Tu Ngôn thì tôi đã nghe qua rồi, nhưng từ khi nào trường Trường Trung học trực thuộc Đại học A lại có thêm một học sinh thần thánh đỉnh như vậy ta?"

"Hình như là một nữ sinh. Lần này, Trường Trung học trực thuộc Đại học A chỉ có hai nữ sinh tham gia.” Nhìn lại những người ở khu vực hậu trường thì có thể đoán ra ai là người dự thi.

"Ồ, tôi biết rồi, nữ sinh đó rất xinh đẹp."

...

“Ý, sao vẫn còn trống một điểm?” Có người chỉ lên màn hình nói. Những người khác không lo nhiều chuyện nữa mà tập trung trở lại vào các điểm sáng trên màn hình.

"Có khi nào bị sót không?"

“Cũng có thể là trực tiếp bỏ qua.” Một người ngẫm nghĩ rồi nói.

Bỏ qua thật ra cũng là một cách hay.

Trận đấu này nói thẳng ra thì chính là một cuộc thi lướt câu hỏi. Thay vì lãng phí thời gian cho những câu hỏi mình không thể làm được hoặc không chắc chắn thì thà bỏ qua để làm câu tiếp theo còn hơn.

“Tôi đã học được rồi.” Có người kêu lên như vừa tỉnh ngộ được cái gì đó.

Mặt khác, số 16 đã bị số 17 bỏ khá xa phía sau, hơn nữa ở câu hỏi nào cũng phải dừng lại mấy phút.

"Số 16 là trường nào vậy?"

"Hình như là Trường Lập Minh."

"Trường Lập Minh? Tôi nghe nói trước cuộc thi, Trường Lập Minh hình như có đi gặp người của Trường Trung học trực thuộc Đại học A, còn cá cược với nhau xem điểm số bên nào cao hơn hay gì đó."

"Vậy lần này Trường Lập Minh đang run như cầy sấy rồi."

...

"Wow! Nhìn xem, tốc độ của số 1 Trường Trung học trực thuộc Đại học A có phải đã nhanh hơn trước không?"

Không biết từ lúc nào, mọi người bắt đầu im lặng nhìn thời gian để tính tốc độ của hai người Trường Trung học trực thuộc Đại học A.

Lại một câu, lại một câu…

——

Lúc này, Cố Thiệu cũng đang theo dõi tình hình trận đấu trong văn phòng giám sát ở phía sau.

Điểm khác biệt là những người khác thì nhìn vào tốc độ trả lời câu hỏi còn Cố Thiệu lại chỉ nhìn cảnh Cố Tích đang trả lời câu hỏi trên màn hình điều khiển.

Lúc này, chủ nhiệm Lý đi đến đưa một tách trà cho Cố Thiệu.

“Giáo sư Cố, mời dùng trà.” Chủ nhiệm Lý cũng nhìn vào vị trí của Trường Trung học trực thuộc Đại học A trên màn hình.

Vừa nãy nhân lúc Cố Thiệu không để ý, bà ta đã hỏi han khắp tất cả bạn bè một lượt. Cuối cùng, thông qua một người bạn cũ làm cùng ngành giáo dục cũng nghe ngóng được tin tức về con gái của giáo sư Cố.

Vốn cho rằng kiểu người như Cố Thiệu chắc vẫn còn độc thân, thật không ngờ con gái của ông đã lớn đến chừng này rồi.

“Giáo sư Cố, con gái anh thật sự quá giỏi.” Chủ nhiệm Lý dán mắt vào màn hình nhìn Cố Tích đang giải đề, rồi hết lời tâng bốc.

Nhưng cũng không hẳn là tâng bốc.

Vì tốc độ và tỷ lệ trả lời đúng của Cố Tích thực sự đáng kinh ngạc.

Con của đại lão quả nhiên không tầm thường.

Chủ nhiệm Lý trong lòng thầm cảm thán.

“Cũng tạm thôi.” Cố Thiệu bình thản đáp lại, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, cũng không biết có phải đang ngầm khen Cố Tích không.

"Giáo sư Cố khiêm tốn quá." Chủ nhiệm Lý cười, lại không nhịn được hỏi thêm: "Giáo sư Cố, con gái anh học bồi dưỡng ở đâu vậy?"

Bà ta đang băn khoăn không biết có nên gửi con nhà mình đến cơ sở đào tạo đó để nâng tầm chúng nó hay không.

"Không có học bồi dưỡng." Cố Thiệu nói. Ông dừng lại một chút rồi lại thật thà nói thêm: "Không cần phải học bồi dưỡng gì đâu, theo chương trình học ở trường là đủ rồi."

Chủ nhiệm Lý sửng sốt: ‘Có thật không vậy? Không cần học bồi dưỡng à?’

Dù sao bà ta cũng không tin.

“Nói vậy là con gái anh vốn đã thông minh sẵn rồi.” Chủ nhiệm Lý nói.

Cố Thiệu không hề phản bác câu này.

“Cũng được.” Cố Thiệu nói, vẫn không tỏ rõ ý khiêm tốn hay là khen ngợi.

Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một chút, Cố Thiệu lại nói: "Giống tôi."

Nói đến đây, khóe môi Cố Thiệu dường như mỉm cười đôi chút.

Chủ nhiệm Lý: "..."

Nghe những lời này như thể đang nghe một người bốn mươi kí nói là: ‘Biết làm sao được, trời sinh tôi ăn hoài không béo.”

Khoe khoang quá rồi đó.

“Chiếu giám sát hiện trường lên đi.” Cố Thiệu đột nhiên nói với kỹ thuật viên trong văn phòng.

“Vâng ạ.” Theo sự dặn dò của Cố Thiệu, hai kỹ thuật viên nhanh chóng chiếu màn hình giám sát trực tiếp hiện trường đấu trường đến khu vực hậu trường và khu vực nghỉ ngơi.

——

Lúc này, trong khu vực hậu trường, mọi người đều thấy rằng đáp án của các trường ban đầu hiển thị trên hai màn hình đã được gom lại thành một màn hình.

Màn hình bên phải chợt đổi sang chiếu hình ảnh như máy giám sát.

“Đây là ảnh giám sát trực tiếp hiện trường!” Có người thốt lên.

Lúc này, trên màn hình lớn có tổng cộng 30 khung hình video gồm hình ảnh đầy đủ ở bốn góc của đấu trường và vị trí ngồi của 26 trường học.

Màn hình giám sát rất rõ ràng. Tuy vị trí ống kính được đặt phía sau ghế ngồi, không thể nhìn thấy khuôn mặt của người dự thi nhưng có thể thấy rõ tình hình trả lời câu hỏi của mỗi người.

“Nhìn xem, hình thứ hai ở hàng thứ ba, đó là Trường Trung học trực thuộc Đại học A!” Rất nhiều người tập trung nhìn vào đó.

"Trời ạ! Thật sự rất nhanh!"

Lúc này, màn hình giám sát hiện hình ảnh Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn đang ngồi ai lo trả lời phần của người nấy, không quan tâm đến chuyện khác. Tốc độ trả lời của họ thực sự rất nhanh, mắt thường cũng có thể nhìn thấy điều đó!

"Lúc mới đầu tôi còn tự hỏi liệu có phải là thiết bị bị trục trặc gì không, hay là họ mở chế độ tua nhanh gì đấy… " Có ai đó đang tự lẩm bẩm.

Thật không ngờ là người ta thực sự nhanh như vậy.

Trên màn hình, quá trình giải đáp câu hỏi của Thịnh Tu Ngôn và Cố Tích ‘mượt mà’ như thể video quảng cáo của nhãn hiệu socola nào đó. Họ gần như không có bất kỳ khoảng dừng nào. Có rất nhiều câu hỏi mà cả hai chỉ viết hai ba công thức xuống giấy hoặc là chưa tính hết theo công thức đã có được đáp án.

Thậm chí còn khoa trương hơn là đối với một số câu hỏi, hai người họ còn không cần tính, chỉ nhìn một cái liền chọn luôn đáp án.

Mỗi khi hai người chọn câu trả lời, thì gần như đồng thời trên màn hình bên trái khu vực hậu trường thấy một chấm màu xanh sáng lên.

——

Trong khi Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn khá suôn sẻ thì tình hình bên Trường Lập Minh không được tốt như vậy.

Trong video, Cao Tử Phàm đang cầm một câu hỏi có vẻ đang rất bối rối.

Lúc này, tờ giấy nháp trước mặt đã viết đầy những phép tính lộn xộn nhưng Cao Tử Phàm vẫn chưa tính ra đáp án của câu hỏi này.

Có lẽ do quá hồi hộp nên bàn tay cầm bút của Cao Tử Phàm lúc này run cầm cập.

Lại hết một trang mà vẫn chưa tính ra, Cao Tử Phàm khó chịu gạch bỏ công thức trên giấy nháp. Sau đó lại lật một trang khác tính tiếp. Những thứ viết trên giấy càng lúc càng lộn xộn.

Nhìn thấy tình trạng của Cao Tử Phàm lúc này, vài người của Trường Lập Minh bắt đầu tỏ ra lo lắng.

"Cao Tử Phàm đang làm gì vậy? Nếu tính không ra thì chọn bừa đi, hoặc là chuyển hẳn sang câu hỏi tiếp theo cho rồi! Làm thế này thì tốn biết bao nhiêu thời gian!”

"Đúng rồi! Lãng phí thời gian như vậy nhưng cũng chưa chắc đã có đáp án đúng. "

"Tôi cảm thấy Vu Phương Phương cũng bị cậu ấy làm ảnh hưởng rồi."

"Cứ vậy thì không được đâu. Mau chuyển qua câu hỏi tiếp theo đi!"

Một số người sốt ruột nói.

Nếu lúc này người đang tham gia là họ thì chắc là không dám nói bản thân mình có thể sáng suốt như bây giờ. Nói không chừng cũng chết cứng vì một câu hỏi.

Chỉ có thể nói người ngoài cuộc nhìn gì cũng rõ.

Lâm An Hinh đang ngồi trong nhóm học sinh của Trường Lập Minh cùng xem màn hình. Vẻ mặt cô ta tái xanh, có vẻ như không thể nào tin được.

Bằng cách nào có thể, sao Cố Tích lại có thể làm nhanh như vậy! Cho dù thành tích của Cố Tích cũng được nhưng cũng không thể nào hơn Cao Tử Phàm được!

Tuy nhiên, theo tình hình trên màn hình giám sát thì trạng thái hiện tại giữa Cố Tích và Cao Tử Phàm đang có một sự tương phản rõ nét.

Khi nãy chỉ có hình ảnh về đáp án thì Lâm An Hinh còn có thể khăng khăng rằng Cố Tích đã giở trò gì đó ở phía sau. Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ đều đã rõ ràng trước mắt, nói gì thêm nữa cũng vô ích.

Lâm An Hinh chợt cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ mọi người vẫn còn đang chăm chú vào cuộc thi, nhưng đợi đến khi trận đấu kết thúc mọi người đều sẽ biết là cô ta đang nói dối. Không được, cô ta không thể công khai xin lỗi Cố Tích.

Nghĩ như vậy, Lâm An Hinh nghiến răng nghiến lợi chạy ra khỏi khu vực hậu trường.

Hai nữ sinh ở bên cạnh cô ta nhíu chặt mày nói chuyện.

"Lâm An Hinh đi đâu vậy?"

"Còn có thể đi đâu nữa? Trước kia chính cô ta cố ý đi khiêu khích Lâm Tích cũng là Cố Tích, kết quả là bị vả mặt. Bây giờ, cô ta không chạy, chẳng lẽ ngồi đợi bị vả vào mặt nữa à?"

“Sao tớ cứ cảm thấy cô ta đang cố tình nhắm vào Cố Tích.” Một trong hai nữ sinh trầm giọng xuống.

“Tớ cũng nghĩ vậy, với lại tớ còn cảm thấy chuyện trước kia cũng có gì đó kỳ lạ.” Nữ sinh bên cạnh gật đầu.

Trước khi nhà trường đóng cửa diễn đàn đã công khai người tung tin đồn về Cố Tích chính là Lâm An Hinh.

Chưa đầy một ngày, Lâm An Hinh đã khóc lóc thảm thương ra mặt xin lỗi mọi người. Cô ta vừa khóc vừa giải thích là cô ta không hề nói Cố Tích gian lận. Chỉ là một ngày nọ, cô ta tình cờ trông thấy Cố Tích từ phòng in đi ra, trên tay ôm một chồng đồ. Đó thực ra chỉ là một câu hỏi kiểm tra bài tập về nhà mà Cố Tích giúp giáo viên làm mà thôi.

Lâm An Hinh nói cô ta cũng không rõ, chỉ thuận miệng nói với bạn thân là ‘đã nhìn thấy Lâm Tích’. Sau đó không biết do ai nói đi nói lại thế nào rồi được đưa lên diễn đàn lại trở thành thế này.

Lời giải thích kiểu này không thuyết phục dư luận. Tuy nhiên, không lâu sau người bạn thân của cô ta là Lý Vi Nhĩ đã đứng ra thừa nhận chính cô ta đã tung tin đồn. Nickname đầu tiên thảo luận về tin đồn này cũng được xác nhận đúng là của Lý Vi Nhĩ. Lúc này, mọi người mới tin.

Sau khi Lý Vi Nhĩ vì chuyện này mà chuyển trường, mọi chuyện cũng dần dần rơi vào quên lãng.

"Nhà họ Lâm không phải dạng vừa đâu. Có vẻ như gia đình Lý Vi Nhĩ phải dựa vào nhà họ Lâm. Nói không chừng việc này là do Lâm An Hinh lén lút dùng tài khoản của bạn mình để tung tin đồn thất thiệt. Sau đó gây sức ép lên nhà họ Lý để Lý Vi Nhĩ đứng ra gánh tội thay."

"Nếu là như vậy thì Lâm An Hinh này cũng quá kinh tởm."

"Thế mà ở trường cô ta cứ giả vờ như mình ngây thơ trong sáng lắm."

“Lần này cũng là dựa vào mối quan hệ của nhà họ Lâm mới có thể đến tham gia.” Cho dù lần này nhà trường cho phép học sinh từ cấp hai đến tham gia đến tập nhưng không thi đấu, nhưng danh sách đến tập cũng chỉ là dành cho học sinh lớp tám trở lên, cỡ nào cũng không đến lượt của Lâm An Hinh.

"Chắc là muốn tiếp cận Cao Tử Phàm."

"Thật kinh tởm."

"Trước đây có người nói Lâm An Hinh và Lâm Tích là họ hàng, có lẽ cũng là thật."

"Nói không chừng. Có điều là qua lần này, những chuyện phá hoại trước đây của Lâm An Hinh, còn có chuyện bắt cá nhiều tay lúc trước, xem ra là lần này đều không thể chạy thoát nữa."

"Đáng đời."

...

"Thôi đừng nói chuyện đó nữa, mình cảm thấy trường mình lần này toi thật rồi."

Sự chú ý của cả hai quay trở lại trận đấu trực tiếp.

Câu hỏi trước của Cao Tử Phàm cuối cùng cũng tính được kết quả, nhưng tiếc là sai. Sau câu đó rõ ràng Cao Tử Phàm đã bị hoảng. Mặc dù tốc độ nhanh hơn nhưng tỷ lệ sai lại cực kỳ cao. Cả một hàng dài đều là chấm đỏ.

Nhìn sang bên phía Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn, họ vẫn đang giữ vững phong độ. Lúc này hai đường kết quả đáp án của họ đã trở thành hai đường dài màu xanh nối lại với nhau.

...

“Wow, hai người từ Trường Trung học trực thuộc Đại học A đã hoàn thành phần thi rồi!” Đám đông hét lên.

Lúc này hai ‘đường’ phía trước và phía sau đã dính vào nhau, còn có vài câu trùng lên nhau nữa.

Trong đấu trường.

Thời gian vẫn còn 10 phút nữa nhưng Cố Tích đã dừng lại.

Thịnh Tu Ngôn cũng dừng lại gần như cùng lúc.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Cố Tích: "Mình đến câu 303 rồi."

Thịnh Tu Ngôn nói: "299."

Mọi người đang nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát phát hiện ra Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn đã trao đổi giấy nháp.

“Tại sao họ vẫn còn trao đổi giấy nháp?” Có người cảm thấy không hiểu.

Trên tờ giấy nháp, không chỉ là quá trình giải đề, mà cả những câu hỏi bị bỏ qua Cố Tích cũng ghi lại trên tờ giấy nháp.

Vì vậy, bây giờ cô và Thịnh Tu Ngôn trao đổi giấy nháp là để đối chiếu lại những câu hỏi mà bên kia chưa làm để bổ sung.

Mọi người trong khu vực hậu trường nhìn thấy Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn sau khi lấy giấy nháp của nhau thì mỗi người lại trả lời những câu hỏi của người kia.

Và nơi chấm xanh sáng trên màn hình cũng chính là nơi trước đó đã bị người kia bỏ trống.

"Bổ sung được rồi!"

"Wow, vậy là họ đang giúp nhau trả lời những câu hỏi mà người kia không biết!"

"Oh my God, quá đỉnh. Thì ra vẫn còn có chiến thuật này."

Mỗi người đều có thế mạnh riêng, đôi khi câu mình không biết đổi lại người khác sẽ biết.

"Quá tuyệt..."

Tất cả mọi người đều choáng váng trước thao tác lưu loát của hai học sinh thần thánh Trường Trung học trực thuộc Đại học A.

Đến cả những giáo viên đang ngồi ở khu vực hậu trường cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Thầy Quách, chiến thuật lần này của trường anh được đấy chứ. Là ai nghĩ ra vậy?” Một giáo viên đứng cạnh nhìn sang giáo viên dẫn đội của trường A vừa cảm thán vừa hỏi.

Một giáo viên khác nghe vậy cũng phụ họa theo: "Đúng đó. Hai học sinh này còn ăn ý như vậy, trước trận đấu chắc là đã luyện tập rất nhiều nhỉ?"

Sau khi bị các giáo viên xung quanh liên tục chất vấn, thầy Quách mỉm cười ngại ngùng. Thật ra chiến thuật này cũng không phải giáo viên bọn họ nghĩ ra. Ông ấy lúc này cũng kinh ngạc không kém gì các giáo viên của các trường khác.

Tuy nhiên, ngay sau đó, vẻ mặt thầy Quách đầy tự hào rồi cười khà khà: "Thật ra cũng có huấn luyện gì đâu, chủ yếu là do trình độ chung của học sinh trường chúng tôi cũng được."

Như thần thế mà bảo là cũng được!

Có hai học sinh trình độ này đã là không tầm thường rồi!

Hây da, bọn họ còn muốn có nhiều học sinh thần thánh như vậy.

Các giáo viên khác mắng thầm.

Vào lúc này, trong lòng dậy sóng nhất là những giáo viên dẫn đội của Trường Lập Minh. Cố Tích trước đây vốn dĩ là của trường họ, bây giờ lại trở thành của Trường Trung học trực thuộc Đại học A

Nhìn tình hình của Trường Lập Minh bây giờ, rõ ràng là đã loạn cào cào lên rồi.

——

Bên phía đấu trường lúc này.

Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn gần như đã điền đầy đủ các câu hỏi mà bên kia chưa làm được, chỉ còn lại câu cuối cùng.

“233, câu này mình cũng không biết.” Thịnh Tu Ngôn quay đầu lại nói.

Cố Tích cũng liếc nhìn câu 233 một lần nữa. Cô lắc lắc tay rồi nhìn Thịnh Tu Ngôn nói: "Vậy thì đoán mò nhé?"

Thịnh Tu Ngôn nói: "Mò đi."

Cố Tích: "Vậy mình chọn C?"

“Sao cũng được.” Thịnh Tu Ngôn cụp mắt xuống không dám nhìn.

——

Lúc này, đối thoại giữa hai người trong mắt mọi người ở khu vực hậu trường lại trở thành hành động khó hiểu.

"Vẫn còn một câu, sao lại dừng lại rồi?"

“Họ đang nói gì vậy?” Trong video, chỉ có thể thấy hai người đang trao đổi nhưng không thể nghe thấy âm thanh.

"Chắc đang thảo luận câu cuối cùng? Không phải cả hai người đều không biết đấy chứ?"

"Tôi, tôi nhìn khẩu hình thì hình như Cố Tích đang bảo là đoán mò đi.”

"Có thật không vậy, thật sự phải đoán mò một câu à??"

"Wow, thú vị quá."

...

Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn có lẽ chưa biết trước mắt họ đã là câu hỏi của cả đội. Thế nên, khi mọi người ở khu vực hậu trường nhìn thấy Trường trung học trực thuộc Đại học A chỉ còn một chấm trống cuối cùng thì tâm trạng còn khẩn trương hơn cả hai người trong cuộc.

"Xem ra phải mò thật rồi."

“Rồi kìa! Rồi kìa! Cậu ấy chọn đáp án rồi.” Mọi người vô thức nín thở.

Mọi người nhìn chằm chằm Cố Tích không chớp mắt, nhìn thấy cô nhấn nút 'C'.

Gần như cùng lúc, chấm trống cuối cùng trên màn hình bên trái sáng lên màu xanh lá.

"Wow wow, đúng rồi.”

Đột nhiên, một tiếng hú hét điên cuồng vang lên trong khu vực hậu trường. m thanh vang dội vào tường ồn cả sang bên phòng nghỉ được bố trí cho phụ huynh và quan khách ở bên cạnh.

m thanh của mọi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net