Chương 31: Bài học nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn đã hoàn thành xong các câu hỏi. Sau khi họ rời khỏi sân thi đấu, còn chưa vào được khu vực hậu trường đã bị nhóm người từ Trường Trung học trực thuộc Đại học A phấn khích bao vây.

"Đến rồi kìa! Đến rồi kìa!"

"Tu Thần, Tích Thần. Hai người thật sự quá giỏi.”

"Hai vị đại thần, nói nhanh đi. Hai người làm thế nào được như vậy!"

"Đúng đúng, cho mình phỏng vấn chút đi. Lúc nãy hai người có cảm tưởng gì. Vừa làm xong có phải thấy sướng lắm không?"

Đám đông phấn khích như vậy khiến Cố Tích cũng phải sững sờ, chuyện gì thế này?

“Chuyện này là sao?” Cố Tích không hiểu chuyện gì.

Lúc này, ngay cả Thịnh Tu Ngôn ở bên cạnh cũng bối rối.

“Đã có kết quả thành tích rồi sao?” Cố Tích lại hỏi.

Nghe vậy, một vài người của Trường trung học trực thuộc đại học A lập tức nhao nhao lên giải thích: "Đã có kết quả thành tích chưa thì chưa biết. Nhưng toàn bộ quá trình trả lời câu hỏi của các bạn lần này đều được truyền hình trực tiếp!"

"Phải rồi, hai bạn vẫn chưa biết gì sao. Lần này phần trả lời trong thời gian quy định của hai người đều đúng hết!"

600 câu hỏi. Đúng hết. Thực lực cỡ này thật sự quá đáng gờm.

Nếu đây là câu hỏi về cảm nhận thì có lẽ cả đời họ cũng không thể “ngộ” ra được.

“Thật sao?!” Nghe mọi người nói vậy Cố Tích cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Cô cảm thấy câu hỏi lần này không khó, toàn bộ quá trình trả lời diễn ra rất suôn sẻ, nhưng cô không ngờ lại trả lời đúng hết.

Thực ra thì điểm số năm ngoái của Cố Tích cũng không hề thấp, đáng tiếc lại gặp phải tên đồng đội heo kiêu ngạo Cao Tử Phàm.

“Đương nhiên là thật, đây, kết quả vẫn còn ở trên màn hình lớn trước khu vực hậu trường đấy. Nếu không tin hai bạn tự đi xem đi.” Tuy rằng điểm số đó không phải của họ nhưng dù sao cũng là người cùng trường. Vừa nãy ở khu vực hậu trường họ cũng rất hãnh diện trước mặt học sinh của những trường khác.

“Hai vị đại thần, xin hãy nhận của người phàm này một lạy.” Vài người làm động tác quỳ bái rất buồn cười.

Bộ dạng này suýt nữa làm Cố Tích bật cười.

"Vậy câu hỏi cuối cùng của hai người, câu 233 đó, thực sự là đoán bừa thôi à?"

“Có thể xem là vậy.” Cố Tích gật đầu.

"Wow! Siêu may mắn!"

...

Trường trung học trực thuộc đại học A túm tụm lại vô cùng náo nhiệt.

Ngược lại bên phía trường Lập Minh thì vô cùng buồn bã và ảm đạm.

Nhìn thấy nhóm người Cố Tích đi vào khu vực hậu trường, sắc mặt những học sinh trường Lập Minh lập tức đông cứng lại. Bọn họ người thì cúi đầu, người thì nhìn đi chỗ khác.

Cố Tích thấy ngờ ngợ nên quay sang bên cạnh hỏi Dương Manh Manh: "Chuyện này là sao vậy, Cao Tử Phàm thể hiện không tốt à?"

"Hừ, đâu chỉ thể hiện không tốt." Dương Manh Manh khịt mũi với giọng điệu đầy mỉa mai. Cô ấy giải thích với Cố Tích: "Đàn chị Cố Tích, chị chưa biết thôi. Video giám sát tất cả các trường đều được chiếu công khai ở phía sau. Màn trình diễn của Cao Tử Phàm phải nói là mất mặt cả tông đường."

Trong lúc thi đấu, Cao Tử Phàm không để rơi bút thì lại quay sang hỏi bạn học bên cạnh. Tính toán dài cả mấy trang giấy mà cuối cùng vẫn sai. Càng về sau Cao Tử Phàm càng bối rối, làm không ra còn ném bút đi nữa.

Nói tóm lại là chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.

"Buồn cười nhất là cậu ta càng làm nhiều thì càng sai nhiều. Đến nỗi toàn bộ màn hình, màu đỏ của cậu ta là nhiều nhất." Nếu có bình chọn tỷ lệ trả lời sai thì chắc chắn người xếp hạng nhất không ai ngoài Cao Tử Phàm.

"Nhưng đó vẫn chưa phải là mấu chốt. Chị biết mấu chốt là gì không?" Những người khác cũng càng nói càng hăng, nói thêm với Cố Tích: "Kết quả cuộc thi những năm trước, bao gồm cả điểm số của từng người, bây giờ có thể tra ra được rồi."

"Kể ra thì, Cố Tích này, cậu quá đỉnh luôn đó."

Học sinh của các trường khác không biết nhân vật huyền thoại đạt điểm cao nhất năm ngoái "Lâm Tích" cũng chính là Cố Tích. Tuy nhiên, nhờ hai tên não tàn trường Lập Minh mà học sinh của trường trung học trực thuộc đại học A đều biết Lâm Tích chính là Cố Tích.

Vào lúc này, trong lòng người nào cũng vô cùng thán phục Cố Tích.

“Rõ ràng là Cao Tử Phàm kéo cậu xuống, còn mặt mũi trách cậu làm ảnh hưởng đến cậu ta nữa chứ!” Ai đó bất mãn nói.

“Đúng vậy, tớ đoán chắc đám người bên trường Lập Minh cũng đã tra ra điểm số năm ngoái của cậu và Cao Tử Phàm kia rồi, nên bây giờ mới xấu hổ đến không dám nhìn cậu đấy."

——

Là vậy thật sao?

Cố Tích lại nhìn sang chỗ của nhóm người trường Lập Minh, quả nhiên là ai nấy đều cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn.

Đúng lúc này, một nam sinh to cao lớp chín trường Lập Minh đột nhiên đứng dậy đi đến chỗ Cố Tích, ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, năm ngoái tớ đã hiểu lầm cậu."

Nhớ lại chuyện năm ngoái, bây giờ nam sinh to cao thấy vừa giận vừa ngượng. Giải đấu năm ngoái cậu ta cũng có tham gia. Sau khi có điểm số trận cuối, Cao Tử Phàm ở sau lưng giáo viên lén lút nói với bọn họ là điểm số thấp như vậy cũng vì Cố Tích không chịu phối hợp. Hai người làm trùng câu hỏi, lại do tỷ lệ mắc lỗi của một người quá cao nên tổng điểm cuối cùng rất thấp.

Lúc đó, mọi người không mảy may suy nghĩ đã đứng về phía Cao Tử Phàm, cho rằng Cố Tích không có tinh thần đồng đội nên kéo thành tích chung xuống. Vì vậy, sau đó tất cả họ cùng nhau bài xích Cố Tích.

Có ai ngờ rằng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với những gì họ nghĩ.

Lúc đầu đắc ý bao nhiêu thì bây giờ mặt rát bấy nhiêu.

Nam sinh này nói xong cũng không dám nhìn Cố Tích thêm nữa. Đầu cũng không ngoảnh lại mà vội đi thẳng ra khỏi khu vực hậu trường, cũng không đợi Cao Tử Phàm và Vu Phương Phương kết thúc cuộc thi.

——

Đến khi cuộc thi kết thúc, toàn bộ hệ thống trả lời đều bị đóng lại. Cao Tử Phàm đành kết thúc phần trả lời của mình, bực tức quẳng cả bút. Cậu ta tức đến vo đống giấy nháp trước mặt rồi ném đi. Sau đó bị nhân viên nhắc nhở hai ba lần mới cùng những người còn lại rời khỏi sân thi đấu.

Trận này Cao Tử Phàm cảm thấy rất tệ. Dù chưa biết điểm số nhưng cậu ta cũng cảm nhận được rằng phong độ của mình thất thường, thậm chí còn tệ hơn năm ngoái.

Năm ngoái bị Cố Tích làm ảnh hưởng, năm nay cũng lại như vậy.

Nghĩ đến việc bị đem ra so sánh với Cố Tích, trong lòng Cao Tử Phàm lo lắng, và càng lo lắng thì cậu ta lại càng làm loạn.

"Chết tiệt!"

Cao Tử Phàm sa sầm nét mặt, thầm chửi một câu.

Trước khi bước vào khu vực hậu trường, Cao Tử Phàm mới miễn cưỡng giấu đi vẻ khó coi trên khuôn mặt, lo nghĩ để tìm ra một lời biện minh cho mình.

——

Trong khu vực hậu trường, một vài trường đến sớm đã rời đi hết, một vài trường vẫn còn người ở lại.

Cao Tử Phàm tìm ra chỗ ngồi của trường Lập Minh, lạ thay Lâm An Hinh lại không có mặt. Một số bạn cùng khóa cũng không thấy. Ở đó chỉ còn bốn người ngồi lại. Tuy nhiên, dù là giáo viên hay bạn học đều có thái độ kỳ lạ khi nhìn thấy họ trở về.

Cao Tử Phàm cảm thấy hơi bất an, nhưng cậu ta cố nặn ra vẻ mặt hơi thất vọng và tức tối nói: "Xin lỗi, tớ đoán lần này thành tích không quá lý tưởng. Trường bên cạnh cứ cố tình gây ảnh hưởng cho bọn tớ, không biết có thể tìm ban tổ chức để trình bày không.”

Cao Tử Phàm giải thích rất nghiêm túc. Nếu không phải đã biết trước sự thật, có thể mọi người thực sự tin vào những lời xảo trá này của cậu ta.

Nghe Cao Tử Phàm nói xong, một số giáo viên dẫn đội cau mày, còn bốn học sinh còn lại lập tức cười ồ lên đầy mỉa mai.

“Cao Tử Phàm, làm không tốt thì cứ nói là làm không tốt, đừng có đổ tội lên đầu người khác như thế chứ.” Có người giận dữ nhìn Cao Tử Phàm nói, vẻ mặt khinh thường.

Trường bên cạnh mà Cao Tử Phàm nói chẳng phải chính là Cố Tích và Trường Trung học trực thuộc Đại học A đó sao?

Tuy nhiên, video giám sát đã cho thấy rõ ràng tất cả. Từ đầu đến cuối, Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn đều yên lặng trả lời các câu hỏi, rỗi hơi đâu mà đi gây rối người khác. Ngược lại chính Cao Tử Phàm lúc thì ném bút, lúc thì vò giấy nháp, gây ảnh hưởng không nhỏ đến Vu Phương Phương ở bên cạnh.

“Tự mình bất tài lại còn đổ lỗi cho người khác. Thật quá đáng khinh.” Một người khác lạnh nhạt nói.

"Dương Tĩnh, cậu nói vậy là có ý gì?"

"Ý gì thì cậu tự đi mà xem." Dương Tĩnh chỉ vào bảng ghi điểm trên màn hình phía trước và màn hình giám sát hiện trường vẫn chưa tắt cho Cao Tử Phàm tự mình xem.

Khoảnh khắc nhìn thấy những hình ảnh trên màn hình lớn phía trước, Cao Tử Phàm ban nãy còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, thì bây giờ lại thất kinh hồn vía.

“Cái này, cái này không thể nào!” Thành tích của cậu ta, biểu hiện khi nãy của cậu ta, lẽ nào tất cả mọi người đều biết cả rồi?

Vu Phương Phương đi sau Cao Tử Phàm cũng vừa vào đến khu vực hậu trường và nhìn thấy kết quả trên màn hình. Cô ấy vừa khinh thường Cao Tử Phàm đồng thời cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là có video này làm bằng chứng. Nếu vẫn còn sự hạn chế như năm ngoái thì tình hình thí sinh, cuộc thi cũng như điểm số tương ứng của từng người đều không ai nhìn thấy. Có phải cô ấy cũng sẽ giống như Cố Tích năm ngoái, bị Cao Tử Phàm đổ vấy cho và phải gánh tội cho cậu ta không?

“Thêm nữa, điểm số năm ngoái chúng tôi cũng xem được rồi. Cậu đừng có đổ thêm lỗi cho Cố Tích nữa.” Nói xong, mấy người còn lại không thèm ngó đến Cao Tử Phàm nữa, lập tức cùng Vu Phương Phương bỏ ra ngoài.

Ngay cả những giáo viên dẫn đội, những người luôn xem trọng Cao Tử Phàm lúc này cũng thất vọng nhìn Cao Tử Phàm. Thành tích có vấn đề thì chỉ cần cố gắng chăm chỉ sẽ có thể cải thiện, nhưng nhân cách có vấn đề thì đúng là vấn đề lớn.

"Chuyện của em trở về nhà trường sẽ xử lý sau."

Bây giờ không chỉ là vài người có mặt ở đây mà e là cả trường cũng đã biết biểu hiện hôm nay của Cao Tử Phàm.

Trong lúc mọi người ở khu vực hậu trường, nhiều người đã sớm thông báo tình hình cuộc thi ra ngoài.

Cũng không phải nhằm vào ai, chủ yếu là do mọi người cảm thấy phần thi của Trường Trung học trực thuộc Đại học A quá đặc sắc, nên mới phát trực tiếp tình hình và thành tích ở hiện trường cho bạn bè hoặc diễn đàn của trường mình xem.

Mặc dù diễn đàn của trường Lập Minh đã bị đóng, nhưng vẫn còn các đội nhóm học sinh khác.

Bây giờ hầu như tất cả các nhóm đều đang đăng lại chuyện này.

"Bây giờ mặc kệ là vào nhóm nào cũng thấy đang nói về chuyện của Cao Tử Phàm."

"Chuyện năm ngoái, chuyện năm nay. Chuyện gì cũng nói."

"Còn không phải là do Cao Tử Phàm này không ra gì sao. Thi không tốt cũng đâu có ai trách cậu ta, lại đi hại người khác thì đúng là quá đáng."

"Nhưng thành tích của cậu ta thực sự quá tệ, mình còn nghi ngờ không biết có gian lận lúc thi đầu vào của trường không."

“Sớm biết thế này, chi bằng để mình đi thi trận cuối.” Lần này vì những sai lầm liên tiếp của Cao Tử Phàm, thứ hạng trường Lập Minh của họ thật thảm hại…

Lúc rời đi, mọi người bắt đầu bàn tán.

——

Nhìn thấy tất cả mọi người bỏ đi như vậy, mặt Cao Tử Phàm tái xanh. Cậu ta ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đầy sợ hãi.

“Không được, tuyệt đối không thể để người khác biết!” Nếu không, tất cả mọi thứ của cậu ta ở trường học bao gồm cả danh tiếng của cậu ta đều sẽ bị hủy hoại.

Cao Tử Phàm hoảng loạn.

Hoảng loạn đến mức lấy điện thoại trong túi ra gọi điện thoại cho ba cậu ta.

Nhà họ Cao có quan hệ rộng, còn là nhà tài trợ cho một số dự án giảng dạy ở trường. Thông qua quyền lực của nhà họ Cao, nếu muốn hoàn toàn trấn áp chuyện này và đóng bảng công bố thành tích cuộc thi chắc không phải chuyện gì khó.

Tuy nhiên Cao Tử Phàm gọi điện thì không có ai bắt máy.

"Chuyện gì thế này?"

Cao Tử Phàm lại gọi điện cho trợ lý của Cao Thắng Đức.

Lần này, điện thoại đã được kết nối nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ hơi bối rối.

"Ba tôi có ở công ty không? Tại sao tôi không gọi được cho ông ấy?" Cao Tử Phàm hỏi.

"Công ty đang xảy ra chút vấn đề, bây giờ chủ tịch đang gấp rút xử lý."

Cao Tử Phàm cau mày: "Vậy thì tôi nói với anh, anh giúp tôi thu xếp được không?"

"Xin lỗi cậu chủ. Bây giờ tôi thật sư không có thời gian."

Không đợi Cao Tử Phàm nói thêm, đầu dây bên kia nói xong đã lập tức cúp máy.

——

Ở bên này, cả đám học sinh trường Trung học trực thuộc Đại học A vừa nói vừa cười rời khỏi khu vực hậu trường.

Thỉnh thoảng lướt xem tin tức, xem thử khi nào công bố điểm số và danh sách thứ hạng.

Đột nhiên, một mục tin tức xuất hiện trên trình duyệt điện thoại của Dương Manh Manh.

"Hả? Tập đoàn Cao Thắng?" Dương Manh Manh nhìn vào tiêu đề tin tức, nhướng mày hỏi người bên cạnh: "Tập đoàn Cao Thắng của thành phố B chúng ta phải không? Người mở trung tâm thương mại hàng nhập khẩu Kittu phải không?"

“Hình như vậy, có chuyện gì thế?” Vài người bên cạnh nhìn sang.

"Lên tin tức rồi, hình như xảy ra chuyện gì đó." Dương Manh Manh nói.

“Vậy sao, mình cũng xem thử.” Vài người lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên, tin tức xuất hiện hàng đầu đều liên quan đến Tập đoàn Cao Thắng, đến cả mấy ứng dụng điện thoại cũng đẩy tin như vậy.

"A. Tôi nhớ ra rồi. Tập đoàn Cao Thắng này chẳng phải chính là công ty của gia đình Cao Tử Phàm đó sao?"

"Có thật không đó?"

"Đương nhiên là thật rồi. Trước đây có một bữa tiệc do Tập đoàn Cao Thắng tổ chức. Ba tôi có dắt tôi đi. Lúc đó có nhìn thấy Cao Tử Phàm.” Người này lại làu bàu trong miệng: “Cậu ta nói nhìn tôi hình như hơi quen mặt”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vài người mở tin tức xem.

‘Tập đoàn Cao Thắng bị điều tra vì buôn lậu hàng cấm. Hiện tại đã đình chỉ tất cả các nghiệp vụ của công ty, đóng cửa toàn bộ trung tâm thương mại trực tuyến và tại chỗ.’

Tin tức vẻn vẹn chỉ ba mươi tám từ, không một lời giải thích nào thêm.

"Đột ngột quá ..." Một người thốt lên.

"Hàng cấm là hàng gì nhỉ?"

"Khó nói lắm."

Tuy nhiên, thông thường tin tức càng ít từ thì sự việc càng lớn.

Hơn nữa bị đóng cửa điều tra lớn như vậy, hẳn là hàng đó không hề đơn giản.

"Nhà họ Cao lần này chắc tạch rồi."

Không chỉ nhà họ Cao, phần bình luận bên dưới còn có người nhắc đến: ‘Là đối tác vận chuyển lâu dài của nhà họ Cao, tập đoàn Lâm Thị có lẽ sẽ chịu trách nhiệm liên đới, ảnh hưởng không nhỏ.’

——

Cố Thần Dật lướt điện thoại xem thêm một vài bình luận, sau đó tắt phần tin tức.

Cậu ấy nhướng mày, xoay qua nói với Cố Tích: "Chuyện nhà họ Cao, chắc chắn là..."

Nói giữa chừng suýt chút Cố Thần Dật đã làm lộ chuyện, may là kịp dừng lại.

“Ý tớ là, đó là quả báo của gia đình họ.” Dựa vào nhân cách của Cao Tử Phàm, có thể đoán rằng nhà họ Cao này cũng không phải người tốt.

Thấy dáng vẻ cố gắng che đậy của Cố Thần Dật, Cố Tích ráng nhịn không cười, chỉ gật đầu.

Thấy Cố Tích không để ý đến mình, Cố Thần Dật lập tức mở nhóm chat đại gia đình nhà họ Cố ra, tag @Bác cả nhà mình vào.

‘Cố Thần Dật: Hi hi, bác cả, chuyện của nhà họ Cao là bác làm đúng không?’

Bác cả nhà họ Cố lên mạng, bình thản trả lời: ‘Dạy một bài học nhỏ thôi.’

Thật ra mấy năm gần đây, ở trên đã có kế hoạch từng bước diệt trừ các thể loại sâu dân mọt nước. Chẳng qua ông ấy chỉ tốn một cuộc điện thoại. Đó là do nhà họ Cao quá khinh suất.

Thấy bác cả trả lời nhẹ như không, khóe miệng Cố Thần Dật giật giật: ‘Chỉ mới là bài học nhỏ thôi à?’

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này nhà họ Cao xem như xong rồi. Nói không chừng phải ngồi mấy năm đã là nhẹ.

Thế giới của người lớn quả nhiên không giống họ.

Như bác cả nhà họ Cố đây, người làm việc lớn thì không nói nhiều.

Cố Thần Dật: ‘Bác cả này, sao bác không tiện thể xử lý nhà họ Lâm luôn?’

Cậu ấy đã không vừa mắt nhà họ Lâm này từ lâu, nhất là khi nghĩ đến Tích Tích phải sống dưới bóng của cái gia đình quỷ ám đó những mười bốn năm thì Cố Thần Dật càng thêm khó chịu.

Cố Phong: ‘Tình hình của nhà họ Lâm phức tạp hơn, còn có một số hệ lụy khác.’

Cố Thần Dật: ‘Hệ lụy gì cơ?’

Cố Phong: ‘Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có xen vào.’

Chuyện của nhà họ Lâm không hề tầm thường, nhà họ Cố cũng có liên quan sau lưng. Chuyện này chú hai đang xử lý, Cố Phong cũng không tiện ra tay. Vì vậy, trước tiên chỉ dạy cho nhà họ Cao một bài học nhỏ, nhân tiện cũng là cảnh cáo nhà họ Lâm.

"..." Ngưng, không nói thì không nói.

Cố Thần Dật nhếch mép, lại nhìn Cố Tích: "Tóm lại là cứ yên tâm đi. Nhà họ Cao và cả cái tên Cao Tử Phàm gì đó sẽ không làm chướng mắt nữa đâu."

Đang nói chuyện, Cố Thần Dật đột nhiên nhìn về một hướng và mở to mắt.

"Chà! Bác… bác…!"

Cố Tích thấy lạ. Cô cũng quay sang nhìn về hướng mà Cố Thần Dật đang nhìn. Cô nhìn thấy Cố Thiệu cách đó không xa lắm, đang đi về phía cô.

“Ba?” Cố Tích ngẩng ra một lúc, vô cùng ngạc nhiên.

Sao Cố Thiệu đột nhiên lại có mặt ở đây?

Nếu không phải nét mặt của Cố Thần Dật, Cố Tích còn tưởng mình đã nhìn lầm.

——

Cố Thiệu cũng đã nhìn thấy Cố Tích trong đám đông. Ông chuyển thông tin trong tay của mình cho người bên cạnh cũng là ban tổ chức giải đấu: "Làm chuyện này trước đi."

“Được, vậy không làm phiền Giáo sư Cố nữa.” Hai người rời đi. Trước khi đi cũng không quên quay lại nhìn Cố Tích lần nữa: ‘Là con gái của Giáo sư Cố đó. Hôm nay đạt điểm cao nhất trong cuộc thi.’

——

Bên này, Cố Tích chạy đến bên Cố Thiệu, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn vui vẻ.

Nhìn cô gái nhỏ đang chạy đến trước mặt mình, ánh mắt Cố Thiệu bất giác dịu đi một chút, nhân tiện cũng nhìn thấy cốc trà sữa quá khổ trong tay Cố Tích.

Để ý thấy ánh mắt Cố Thiệu đang nhìn vào thứ gì, Cố Tích giật mình.

Mặc dù Cố Thiệu chưa nói với cô bao giờ, nhưng ông có dặn dò thím Mai không cho cô ăn đồ ăn linh tinh.

Trà là thực phẩm tốt cho sức khỏe. Sữa cũng là thực phẩm tốt cho sức khỏe. Vậy trà sữa cũng là thực phẩm tốt cho sức khỏe ... nhỉ?

Cố Tích hơi cắn rứt nghĩ như vậy.

"Ừm, ba, đây không phải… À, đây là của Cố Thần Dật."

Cái này đúng thực là do Cố Thần Dật mua cho cô lúc cô ra ngoài. Tai họa trước mắt, Cố Tích không ngần ngại bán đứng chú thỏ kia vậy.

Cố Tích vừa nói vừa chỉ ra phía sau.

Kết quả là vừa quay lại, Cố Tích như chết lặng. Cố Thần Dật vốn đi phía sau cô, mới vài giây đã biến mất không thấy tăm hơi.

"Thật là..." Cố Tích ngại ngùng quay đầu lại, mỉm cười với Cố Thiệu.

Cũng may, Cố Thiệu dường như không định ‘giáo huấn’ cô trước mặt các bạn cùng lớp.

Cố Tích chào tạm biệt các bạn học rồi rời đi cùng Cố Thiệu.

Lúc này, Cố Thiệu mới cúi đầu liếc nhìn ly trà sữa đã uống gần hết trong tay Cố Tích

“Ăn quá nhiều đồ linh tinh sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của con. Không cao thêm được nữa đâu.” Cố Thiệu nói, giọng còn rất nghiêm túc.

Nghe vậy, Cố Tích ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm: Cô cũng đâu phải là thấp.

Lợi dụng lúc Cố Thiệu không chú ý, Cố Tích đặt tay lên đỉnh đầu, lặng lẽ so sánh với vị trí của cánh tay Cố Thiệu.

"..." Được rồi, hình như có hơi thấp thật.

“À, sao ba lại ở đây?” Lúc đi trên đường, Cố Tích tò mò hỏi Cố Thiệu.

“Xử lý một số công việc thôi.” Cố Thiệu nói.

“Ồ.” Cố Tích đáp lại, cũng không quá thất vọng.

Đột nhiên được nhìn thấy Cố Thiệu ở đây, cô cũng khá vui vẻ.

"Phải rồi, lần này chúng con thi được điểm cao nhất trong giải đấu" Cố Tích ngẩng cao đầu kiêu hãnh nói với Cố Thiệu: “Còn nữa. Trận cuối con đã làm đúng hết nên mới được điểm cao nhất”

Nhìn thấy dáng vẻ ‘Xin vui lòng biểu dương' của Cố Tích, Cố Thiệu có chút buồn cười.

Sau khi xem toàn bộ trận đấu trong văn phòng phía sau, Cố Thiệu không chỉ biết Cố Tích có điểm số cao nhất, mà còn sẵn tiện tính điểm riêng mà cô đã đạt được.

Ở góc độ mà Cố Tích không thể nhìn thấy, khóe miệng của Cố Thiệu hơi nhếch lên.

“Không tệ.” Cố Thiệu cho lời nhận xét.

Cố Tích: "..." Đây là lời khen sao? Có phải không nhỉ?

“Lát nữa, buổi chiều có lễ trao giải.” Cố Tích nói.

Cố Thiệu: "Ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net