Chương 33: Vạch trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạng tư gì cơ?" Cố Tích mơ hồ nhìn Đổng Mính Mính.

"Chính là cái này, bỏ phiếu trong diễn đàn." Nói rồi Đổng Mính Mính hạ thấp điện thoại xuống.

Lúc này một mục được ghim trong diễn đàn trường trung học A là bỏ phiếu đại điện học sinh tham gia liên hoan nghệ thuật.

Đổng Mính Mính ấn mở liên kết bỏ phiếu, lướt xuống ảnh của Cố Tích. Quả nhiên dưới ảnh của cô, ngoại trừ viết tên, lớp học và số phiếu ra thì còn có một thẻ số "4" ở phía trước.

"Hi hi, vừa nãy tớ còn đang nghĩ làm sao để kéo phiếu bầu cho cậu nữa." Đổng Mính Mính cười nói.

Kết quả cô ấy còn chưa kịp hành động, số phiếu bầu của Cố Tích đã đến hạng tư.

"Cậu không kéo hoặc là mua phiếu gì sao?" Cố Tích nhíu mày, cô cũng khá bất ngờ trước kết quả này.

"Đương nhiên không có."

"Những người bỏ phiếu cho cậu đều là fan chân chính. Không tin cậu tự nhìn xem, phía dưới còn có rất nhiều người ủng hộ cậu." Đổng Mính Mính vừa nói vừa kéo cột bình chọn xuống dưới.

Phía dưới có rất nhiều người bình luận, trong đó có rất nhiều điều liên quan đến Cố Tích.

"Cố Tích? Là Cố Tích trong truyền thuyết sao?"

"Nói vớ vẩn, trường trung học chúng ta có người tên là Cố Tích được chưa? Với lại thông tin lớp cũng chính xác."

"Tớ tin Tích Thần không trượt, bỏ thiếu lượt này nào."

"Học thần cũng là Thần, hơn nữa Cố Tích là nữ thần của tôi. Tôi không chấp nhận phản bác."

"Tôi cũng bỏ một phiếu, hy vọng Tích Thần ban phúc cho kỳ thi tháng sau của tôi sẽ thoát khỏi top sau một trăm. Ha ha."

Trong diễn đàn, đa số mọi người đều biết Cố Tích. Hơn nữa đến hơn nửa người bỏ phiếu cho Cố Tích là bởi vì thành tích đáng kinh ngạc của cô trong cuộc thi khoa học tự nhiên đã khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Nhưng cũng có người không để ý đến điều này.

"Trước kia những người đó đăng video lên trên diễn đàn trường không được rõ lắm, cuối cùng cũng nhìn thấy chân dung của Cố Tích trong bức ảnh này."

"Thật sự là Cố Tích sao? Nhìn rất xinh nha."

"IQ cao, thành tích tốt, nhan sắc cũng đẹp, đúng là quá tuyệt vời."

"Nhan sắc này đẳng cấp hoa khôi trường."

"Khi các cậu đều bỏ phiếu cho Cố Tích vì cậu ấy là học thần, còn tôi, tôi bỏ phiếu này cho nhan sắc của cậu ấy."

"Phục rồi, cho Cố Tích tấm phiếu này là danh xứng với thực."

"Ha ha, người ở bên trên không nói thì tôi cũng suýt chút nữa quên mất, chúng ta bỏ phiếu như thế này vốn là bỏ phiếu cho hoa khôi trường."

"Bỏ phiếu cho hoa khôi trường?"

Cố Tích liếc nhìn bình luận một lượt, nhận ra ba chữ "hoa khôi trường" được nhắc đến rất nhiều.

"Đây không phải là bỏ phiếu cho đại diện học sinh sao?" Cố Tích nhìn về phía Đổng Mính Mính với vẻ nghi ngờ.

"Đúng vậy, lần bỏ phiếu này vốn là bỏ phiếu cho đại diện học sinh. Nhưng mà bởi vì vài nguyên nhân lịch sử, mọi người lại coi bỏ phiếu này là "bỏ phiếu cho hoa khôi trường" đó." Đổng Mính Mính giải thích.

Từ rất lâu về trước cuộc bỏ phiếu này chỉ là bỏ phiếu cho đại diện học sinh. Nhưng mãi đến nhiệm kỳ nào đó, có một đàn chị vì đăng bức ảnh lên quá xinh đẹp, đương nhiên người đó cũng xinh đẹp rồi. Thế là đàn chị đó được rất nhiều người yêu quý, được mọi người nâng đến hạng nhất.

Bắt đầu từ cái này, mấy nhiệm kỳ sau các lớp cũng bắt đầu cố tình hoặc vô tình chọn người xinh đẹp nhất trong lớp để đăng ký.

Vì vậy trong tâm trí của mọi người, "bỏ phiếu cho đại diện học sinh" tương đương với "bỏ phiếu cho hoa khôi trường" trong lòng mọi người.

"Hoá ra là như vậy." Ánh mắt Cố Tích loé lên vẻ đã hiểu ra.

Chẳng trách vừa nãy khi mấy người đó thảo luận, cô có hỏi tại sao không đăng ký Thịnh Tu Ngôn thì vẻ mặt của mấy người trong đội văn nghệ đều đần ra.

Để ý kỹ hơn một chút, quả nhiên tất cả người được lớp trong toàn trường bình chọn tham gia "đại diện học sinh" đều là nữ sinh.

"Nhưng với độ nổi tiếng của Thịnh Tu Ngôn trong trường, cậu ta đội tóc giả đi đăng ký có lẽ cũng có thể lấy được hạng nhất đó." Cố Tích liếc nhìn về phía Thịnh Tu Ngôn, thầm lẩm bẩm trong lòng.

Dù sao trong giai đoạn học sinh bỏ phiếu của cuộc bình chọn này, độ nổi tiếng là hơn hết.

Ở bên này, Thịnh Tu Ngôn đang ngủ không hiểu tại sao lại lạnh sống lưng, rùng mình một cái.

"Cố Tiểu Tích, số lượng phiếu bầu của cậu thật ra không còn cách hạng ba bao nhiêu." Đổng Mính Mính ở bên cạnh tiếp tục cầm điện thoại, nghiên cứu cẩn thận.

"Không được, tớ phải nghĩ cách để kéo phiếu của cậu lên." Cố Tích cách hạng rất gần và thậm chí so với hạng hai cũng không kém nhiều, nếu như cố gắng thì thật sự có thể vượt qua.

Nhưng không cần phải nghĩ đến hạng nhất.

Đổng Mính Mính kéo đến hạng nhất và nhìn số phiếu, thở dài: So với số phiếu của những người ở sau, số phiếu ở hạng nhất hoàn toàn vượt xa lên phía trước.

"Năm ngoái người đứng hạng nhất là Cố Tuyết Nhi, xem ra năm nay có lẽ cô ấy lại muốn làm tiếp lần nữa." Đổng Mính Mính thầm nói.

Cố Tuyết Nhi?

Cố Tích nghe cái tên này khá quen tai, liếc nhìn bức ảnh trên điện thoại của Đổng Mính Mính.

Người ở trong ảnh chính là đàn chị lớp chín trước đó kéo bọn họ chụp tấm ảnh "bức tường mỉm cười" khi bọn họ đi ra khỏi thư viện.

Cố Tích không để ý lắm mà thu ánh mắt lại, tiếp tục vẽ vẽ viết viết lên vở.

"Đây là cái gì?" Đổng Mính Mính cất điện thoại đi, đến gần và tò mò hỏi.

Cô ấy nhận ra những chữ mà Cố Tích viết trong khung ở trên tờ giấy, nhưng sau khi nối lại thành một bức tranh thì cô ấy hoàn toàn không biết đó là thứ gì.

"Tớ đang thiết kế một thiết bị thông minh đi kèm." Cố Tích giải thích.

"Giỏi như vậy sao?" Đổng Mính Mính trợn trừng mắt.

... Cô ấy còn đang học phương trình bậc hai một nguyên, nhưng bạn cùng bàn của cô ấy đã bắt đầu chế tạo sản phẩm thông minh rồi?

"Cố Tiểu Tích, cậu nói thật đi, có phải cậu đã lén học chương trình đại học không?"

"Không đúng, cậu có phải là đại lão nào đó xuyên đến đây không?" Đổng Mính Mính nheo mắt nhìn Cố Tích, thầm chửi... Cô ấy không quan tâm, dù sao chỉ cần giống Thịnh Tu Ngôn là thành tích của cô đã giỏi hơn rất nhiều so với cô ấy và cũng là xuyên đến rồi. Không thể nào phản bác được.

Lời nói của Đổng Mính Mính khiến Cố Tích dở khóc dở cười.

Nói ra thì cô thật sự mơ thấy tương lai, nhưng đáng tiếc đều xoay quanh câu chuyện tình yêu máu chó của Lâm Dịch Trạch và Tống Khả Ngân. Ngoài tình tiết gây shock ra thì không có giá trị tham khảo nào cả.

"Đừng phóng đại lên như vậy." Cố Tích mỉm cười rồi lại giải thích: "Tớ chỉ đang thiếu kế sản phẩm front-end mà thôi."

Nói đơn giản hơn là thiết kế chức năng của sản phẩm.

Điều này được phân công cho ba người làm.

Cố Tích chịu trách nhiệm thiết kế hình thức trình bày và kiểu dáng cuối cùng, chức năng và tính hợp lý của toàn bộ sản phẩm, AAA chịu trách nhiệm phân tích thiết kế sản phẩm của Cố Tích thành các hệ điều hành back-end cụ thể, mà Lân thiết kế kỹ thuật, cuối cùng cho phép bọn họ thiết kế thực hiện mọi thứ.

"Vậy tại sao phải chia hai tờ giấy? Đồ không giống nhau sao?" Đổng Mính Mính hỏi.

"Không phải." Cố Tích lắc đầu, lại chỉ về hai bức tranh và lần lượt giải thích: "Ý tưởng thiết kế dự án của chúng tớ là khiến cho thiết bị đi cùng và chức năng của thiết bị có chức năng thông minh thích ứng với hai chức năng người dùng cá nhân."

"Cái ở bên trên này là chức năng cơ sở, ví dụ như là thông tin về âm nhạc, học tập, khoa học và cả thông tin thời gian thực số liệu lớn như giao thông, thời tiết." Chức năng của những thứ này được rút ra thông qua việc kiểm tra thu thập, phân tích thông tin, internet và kho số liệu cá nhân. Theo đó phản hồi khớp thông tin và xuất ra khả năng thực hiện.

Trong đó trên cơ sở trước, Cố Tích lại đặc biệt đánh dấu năm hạng mục là giải trí, y tế, học tập, cuộc sống và sức khỏe mà người dùng công chúng quan tâm nhất.

"Vậy cái này thì sao?" Đổng Mính Mính chỉ vào bức tranh phức tạp khác và hỏi.

"Cái này là thiết kế để thiết bị tiến hành học tập tự chủ hoá." Cố Tích nói.

Cô vẽ ra cho thấy một số phương pháp và mô hình mà các hệ thống thông minh tiến hành học hỏi.

"Nói một cách đơn giản, đó là học tập và hoàn thiện một cách việc phù hợp với hoàn cảnh cá nhân của người dùng, để thiết bị này dần dần có "tình cảm" hoá."

Cảm giác này giống như bạn tìm cho mình một người quản gia hoặc là một người trợ lý, hai bên rất xa lạ, chưa từng quen biết nhau. Sau này hai người dần dần quen và hiểu hơn, người chủ sẽ dần dần quen với sự phục vụ của người thuê và người thuê cũng sẽ càng ngày càng hiểu nhu cầu của chủ để có những phản hồi tương ứng dựa theo thói quen và tính cách của người chủ.

Đổng Mính Mính: "..." Hoàn toàn không hiểu, nhưng cảm thấy thật giỏi.

Ừm, không hiểu gì mà chỉ biết rất giỏi.

"Đúng rồi, còn phải thêm cái này nữa." Cố Tích suy nghĩ một chút rồi lại viết "Hiệp ước quốc tế" lên trên bức tranh, đánh dấu sao ở bên cạnh.

Đổng Mính Mính: "..." Dù sao tớ cũng không hiểu, cậu nói gì thì nói.

Đổng Mính Mính lặng lẽ thu ánh mắt lại, sau đó lôi điện thoại ra... Quả nhiên soát phiếu bầu vẫn hợp với cô ấy hơn.

Nghĩ vậy Đổng Mính Mính chia sẻ liên kết lên bảng tin của mình, trong tất cả nhóm lớn nhóm nhỏ.

Ở một bên khác, Cố Thần Dật quay trở về lớp mình với vẻ mặt "Đang chịu đả kích lớn, không ai được làm phiền".

Mãi cho đến khi nghe có người đang nói Tích gì đó ở góc phòng, Cố Thần Dật mới sống lại và nhanh chóng bò ra khỏi chỗ ngồi và đi đến đó.

"Các cậu nói Tích gì vậy?" Cố Thần Dật hỏi mấy người họ.

"À, bọn tớ đang nói về chuyện bỏ phiếu cho đại diện học sinh. Tích Thần cũng tham gia đó."

"Cố Tích?"

"Đúng vậy." Người đó gật đầu rồi lại lẩm bẩm một câu: "Số phiếu của Tích Thần khá là cao đấy."

"Nói linh tinh, cậu không nghĩ kết quả của cuộc thi cuối cùng vào ngày hôm qua gây shock như thế nào đâu. Hơn nữa vẻ đẹp của Tích Thần có thể đánh bại được."

"Đúng vậy, nhan sắc của cậu ấy ít nhất phải đứng top năm."

"Tớ cảm thấy là top ba."

Nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người đó, đôi mắt của Cố Thần Dật sáng bừng lên. Cậu ấy nhanh chóng lôi điện thoại ra và ấn mở trang bỏ phiếu trong diễn đàn.

Khi Cố Thần Dật quay trở về lớp học cùng với mấy người bàn trước và bàn sau, chỉ thấy cậu ấy đang cầm điện thoại, tập trung tinh thần không biết đang lướt cái gì.

"Anh đại, anh nói đến sớm hơn một chút để chơi một ván. Cuối cùng mới sáng sớm mà anh đã chạy đi đâu rồi?" Có mấy người đi vào vừa đi vừa hỏi.

Tối hôm qua bọn họ vừa mới nói đến trường sớm hơn một chút để chơi một ván game với nhau, kết quả những người khác đến lại không tìm thấy Cố Thần Dật ở đâu cả.

"Anh đại, cậu đang xem gì vậy?" Mấy người tò mò đến gần.

Bọn bọn vốn tưởng anh đại chăm chú như vậy là đang xem "Phim ngắn về giáo dục", nhưng kết quả bọn họ kinh ngạc nhận ra Cố Thần Dật đang lướt diễn đàn của trường.

"Mẹ nó, anh đại, tớ không nhìn nhầm chứ? Cậu mà cũng lướt diễn đàn sao?" Có người kinh ngạc.

... Cố Thần Dật chính là người mấy trăm năm không lên đến diễn đàn trường và càng không hề quan tâm đến bỏ phiếu cho đại diện học sinh tham gia liên hoan nghệ thuật gì đó, nhưng bây giờ cậu ấy không chỉ lên diễn đàn và còn đang lướt bỏ phiếu.

"Anh đại, lẽ nào cậu đang chuẩn bị bỏ phiếu cho ai sao?" Có người hỏi.

Cố Thần Dật liếc nhìn người đó: "Bỏ chứ, sao lại không bỏ?"

"Chẳng phải cậu nói mấy loại bỏ phiếu não tàn này rất vô vị sao?"

"Tôi nói như vậy bao giờ?"

Mọi người: "..." Mới năm ngoái.

Năm ngoái có rất nhiều người trong trường kéo phiếu cho Cố Tuyết Nhi, ngay cả mấy fan nam fan nữ của Cố Tuyết Nhi trong lớp bọn họ cũng kéo phiếu cho Cố Tuyết Nhi.

Kết quả Cố Thần Dật làm vẻ mặt khó chịu, cộng thêm vẻ không hề khách khí mà nói một câu trước mặt mọi người: "Mấy cái bỏ phiếu não tàn này không thấy vô vị sao? Không bỏ phiếu."

Sau đó cũng không còn ai dám lấy cái chuyện "vô vị" này ra làm phiền Cố Thần Dật.

Không ngờ năm ngoái cậu ấy vừa mới chán ghét việc bỏ phiếu rất vô vị, hôm nay lại thật sự thích như vậy.

Bọn họ muốn hỏi Cố Thần Dật một câu: Anh đại, mặt cậu có đau không?

"Được rồi, lẩm bẩm cái gì? Các cậu đều mang theo điện thoại nhỉ, mau bỏ phiếu đi." Cố Thần Dật nói.

Mấy người đó ngẩn ra: "Bỏ phiếu cho ai?"

"Nói vớ vẩn, đương nhiên là bỏ phiếu cho Cố Tích."

"Cố Tích?" Mấy người đó nhớ lại có người từng nói: Lần này Cố Thần Dật và Cố Tích cùng tham gia trận đấu, hình như quan hệ rất tốt, vẻ mặt nhanh chóng trở nên tốt hơn.

"Anh đại, cậu và Tích Thần có quan hệ gì?" Có người không kìm được mà dò hỏi.

Cậu ấy không chỉ bỏ phiếu cho Cố Tích mà còn đang kéo phiếu giúp cho Cố Tích.

"Anh..." em chứ sao.

Cố Thần Dật nói được một nửa thì ngừng lại, vẻ mặt trở nên rầu rĩ.

"Là chị em đó..." Cố Thần Dật lẩm bẩm nói với tốc độ nhanh chóng.

Nhanh đến nỗi người bên cạnh không nghe rõ.

"Hả? Quan hệ gì cơ?"

"Dù sao Cố Tích là người nhà của tôi." Cố Thần Dật nói rồi bảo với mấy người đó: "Mau bỏ phiếu đu, đừng có ở đó mà nhiều lời."

Cố Thần Dật nhìn chằm chằm mấy người đó bỏ phiếu cho Cố Tích, rồi lại chia sẻ liên kết bỏ phiếu đến bảng tin của mình, hơn nữa còn thêm một câu: "Bỏ phiếu cho Cố Tích, chụp ảnh màn hình lại."

Cố Thần Dật đăng lên trên bảng tin chưa được năm phút đã nhận được điện thoại của ông cụ Cố.

"Ông nội?"

"Tại sao ông không ấn vào cái bỏ phiếu đấy được?" Ông cụ Cố hỏi, trong giọng nói còn mang theo ý chất vấn.

Hoá ra ông cụ nhìn thấy Cố Thần Dật chia sẻ bỏ phiếu cho Cố Tích ở trên bảng tin thì cũng chuẩn bị bỏ một phiếu, nhưng kết quả khi tìm thấy ảnh của Cố Tích, ấn vào "bỏ một phiếu" ở phía dưới thì ấn như thế nào cũng không có phản ứng gì.

Mới đầu ông cụ còn tưởng điện thoại của mình bị hỏng, nhưng khi đổi sang điện thoại khác cũng không ấn được.

Nghe thấy ông cụ hỏi, Cố Thần Dật tối sầm lại: "Ông nội, cuộc bỏ phiếu này là bỏ phiếu trong nội bộ trường chúng cháu, ông không phải ở trường cháu, không có tài khoản nên đương nhiên không bỏ phiếu được rồi."

"Nói như vậy, chỉ cần là học sinh trường các cháu là có thể bỏ phiếu?"

"Theo lý thuyết là vậy ạ." Cố Thần Dật trả lời rồi lại nói: "Ông yên tâm đi, cháu và Cố Viên Tiêu đang kéo phiếu cho Cố Tích rồi."

Cậu ấy cho rằng mười phút trước đăng vòng bạn bè ghim đầu trang là đủ mạnh rồi. Ai biết Cố Viên Tiêu còn ác hơn, dứt khoát tạo một topic kêu gọi mỗi phiếu bầu tặng một máy chơi game siêu hịn.

Nghĩ đến điều này, Cố Thần Dật bỗng nhiên thấy hơi khó chịu.

Không ngờ cậu ấy lại thua chuyện kéo phiếu này.

Ông cụ Cố đang ở đầu dây bên kia không để ý mấy về chuyện này. Nghe thấy lời nói của Cố Thần Dật, ông cụ Cố hừ một tiếng rồi nói với vẻ chán ghét: "Kéo một lúc rồi mà vẫn còn ở hạng ba."

Vừa dứt lời, không để cho Cố Thần Dật giải thích rằng Cố Tích mới đăng ký nên chậm hơn một chút là chuyện bình thường thì đã cúp điện thoại.

Mà sau khi cúp điện thoại của cháu trai mình, ông cụ Cố nhanh chóng gọi điện thoại cho ông cụ Thẩm.

Chưa để ông cụ Thẩm nói chuyện, ông cụ Cố đã lên tiếng hỏi: "Con bé nhà ông cũng học ở trường trung học A nhỉ?"

"Đúng vậy, sao thế?" Ông cụ Thẩm hỏi.

"Vậy thì tốt, lát nữa tôi gửi đường link cho ông, ông gửi cho con bé nhà ông."

Năm phút sau.

Thịnh Tu Ngôn đang ở trong phòng học nhìn ông ngoại nhà mình gửi đường link bỏ phiếu trên điện thoại, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Cậu nghĩ mãi mà không ra tại sao ông ngoại lại gửi tin nhắn, bảo cậu bỏ phiếu cho Cố Tích lớp bọn họ.

Hơn nữa Cố Tích ngồi ở trong phòng học cũng hoàn toàn không biết: Khi cô đang tập trung tinh thần chuẩn bị cho dự án trong cuộc thi "Cuộc thi Thiên Sang", đường link bỏ phiếu của mình đã lượn quanh hơn nửa thành phố B rồi."

Cô càng không biết rằng lúc này tin tức cô đăng ký cuộc thi Thiên Sang đã được đưa đến trước Cố Thiệu.

Trong trung tâm khoa học công nghệ NTN.

Cố Thiệu vừa mới kết thúc buổi báo cáo công việc và đang chuẩn bị rời đi.

Lúc này Vương Hoa ở phía sau nhanh chóng đi lên phía trước, gọi Cố Thiệu lại.

"Tổng giám đốc Cố."

"Có chuyện gì?"

"Là chuyện liên quan đến đăng ký "cuộc thi Thiên Sang" lần này, vừa nãy tôi chưa kịp báo cho ngài biết ở trên buổi họp." Vương Hoa Trụ nói.

Anh ta là một trong những nhà đồng tài trợ của "cuộc thi Thiên Sang", cũng là tổng phụ trách của ban tổ chức cuộc thi lần này.

Cố Thiệu gật đầu: "Đến phòng làm việc của tôi."

Hai người đi đến phòng làm việc của Cố Thiệu, Vương Hoa Trụ đưa tài liệu cho Cố Thiệu.

"Tổng giám đốc Cố, đâu là tình hình đăng ký cuộc thi lần này. Cộng cả nước và các kênh nước ngoài thì số người đăng ký đạt đến hơn ba nghìn người, cũng có rất nhiều nhóm đăng ký. Nhưng bởi vì có rất nhiều nhóm đăng ký và tài liệu đề giao không hợp với quy định nên sau khi phê duyệt, trước mắt có tổng cộng một trăm mười hai nhóm tham gia..." Vương Hoa Trụ nói với Cố Thiệu.

Số lượng này vượt xa khỏi dự tính của trước đó của bọn họ.

"Cho nên tổng giám đốc Cố, ngài xem có thể cho thêm một lượt sàng chọn hay không? Cũng chính là chúng ta tổ chức một nhóm chuyên gia xem xét các đề xuất thiết kế sơ bộ của từng nhóm tham gia, và từ đó lựa chọn các thiết kế khả thi và tiềm năng hơn?" Vương Hoa Trụ hỏi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Cố Thiệu gật đầu: "Được đấy."

Ông dừng lại một chút rồi lại nhấn mạnh: "Cố gắng giảm bớt thời gian của vòng sàng lọc này, có thể tăng kinh phí đầu tư vào nhóm chuyên gia, nhưng không được ảnh hưởng đến sắp xếp cuộc thi sau này."

"Vâng, tôi quay về sắp xếp đây." Vương Hoa Trụ nói.

"Ngoài ra còn có một chuyện nữa..." Vương Hoa Trụ do dự một chút rồi lên tiếng nói.

"Cái gì?" Cố Thiệu hỏi.

"Chính là... Nhóm đó của tổng giám đốc Cố, ngài xem có tiếp tục đi vào vòng sau không?" Vương Hoa Trụ hỏi.

Theo như một vào cuộc thảo luận cấp cao của mấy người bọn họ, Cố Thiệu đăng ký tham gia cuộc thi hơn nửa là có thể làm bài kiểm tra. Nhưng nếu như là kiểm tra thì không biết Cố Thiệu định tham gia đến vòng nào.

Không dễ gì đoán ra suy nghĩ của đại lão.

Nghe thấy lời nói của Vương Hoa Trụ, vẻ mặt Cố Thiệu ngưng lại nhìn đối phương: "Cậu nói nhóm tôi?"

"Đúng vậy ạ, chính là cái này." Vương Hoa Trụ đưa một bản thông tin đăng ký mà hóm của Cố Thiệu nộp đến trước mặt Cố Thiệu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net