Chương 34: Yêu qua mạng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì mà nhóm của ông?

Cố Thiệu khẽ cau mày, đưa tay nhận lấy thông tin đăng ký từ trong tay của Vương Hoa Trụ.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy cái tên quá đỗi quen thuộc này thì trên mặt Cố Thiệu hiện lên một vẻ kinh ngạc hiếm có – phản ứng đầu tiên là có người trùng tên trùng họ, phản ứng thứ hai là thông tin danh tính của ông đã bị lấy trộm.

Cố Thiệu nén lại nỗi nghi ngờ trong lòng và tiếp tục bình tĩnh nhìn xuống dưới.

Tên của ông, số chứng minh thư của ông, ngay cả thông tin địa chỉ nhà của ông cũng được điền chính xác.

…Tuy nhiên, tại sao ông lại không biết mình đã đăng ký ‘cuộc thi Thiên Sang’ từ khi nào vậy?

Cố Thiệu nhướng mày, trong đầu chợt loé lên khuôn mặt của một con nhóc nào đó luôn giở trò khôn vặt.

Ông đại khái đã biết được thông tin của mình đã bị ai ‘lấy trộm’ rồi.

Không có nhiều người biết thông tin danh tính của Cố Thiệu, kể từ khi ông rời khỏi nhà họ Cố thì đến cả đám người ông cụ Cố cũng không biết thông tin địa chỉ mới đăng ký trên hộ khẩu.

Người có thể đọc ra số chứng minh thư của ông và điền địa chỉ nhà, suy đi ngẫm lại, chắc cũng chỉ có con nhóc cùng một sổ hộ khẩu với ông thôi.

“Còn những thông tin khác không?” Cố Thiệu hỏi.

“Vẫn còn, đây là thông tin của các thành viên khác trong nhóm tham gia cuộc thi.” Vương Hoa Trụ đưa một phần thông tin khác cho Cố Thiệu.

Cố Thiệu nhận lấy thông tin và nhanh chóng nhìn lướt qua vài trang thông tin.

“Thẩm Nghiệp?” Ông út nhà họ Thẩm ư?

Vì mối quan hệ giữa ông cụ Cố và ông cụ Thẩm nên Cố Thiệu cũng hơi biết rõ về thành viên của nhà họ Thẩm. Nếu nhớ không lầm thì đứa cháu ngoại của nhà họ Thẩm hình như là bạn cùng lớp với Cố Tích.

Cố Thiệu tiếp tục lật về sau.

Khi nhìn thấy ba từ ‘Cố Viêm Lân’ thì ông khẽ sửng sốt.

Trong thời gian đăng ký, Cố Viêm Lân lẽ ra vẫn còn ở nước ngoài, cậu ấy đã liên lạc được với Cố Tích bằng cách nào vậy?

Cố Thiệu thầm nghĩ.

Tuy nhiên, trong nhận biết của Cố Thiệu, cho dù con gái của mình đã sớm quen biết với đứa con của gia đình anh cả thì chắc chắn cũng là thằng nhóc Cố Viêm Lân đó chạy đến tìm Cố Tích.

Nói không chừng cũng là do thằng nhóc đó kéo Cố Tích vào cuộc thi này.

…Ảnh hưởng việc học hành của em gái, tiền mừng tuổi năm nay khỏi lấy nữa.

Cố Thiệu nheo mắt lại.

Vương Hoa Trụ ở bên cạnh luôn quan sát lấy vẻ mặt thay đổi của Cố Thiệu.

Lúc này, Vương Hoa Trụ thấy Cố Thiệu đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bản thông tin này, như thể lần đầu tiên nhìn thấy vậy, cả người chết lặng.

…Lẽ nào tổng giám đốc Cố không hề biết chuyện này? Mà là có người đã mạo danh thông tin của tổng giám đốc Cố để đăng ký?

Khi nghĩ đến loại khả năng này thì Vương Hoa Trụ trở nên căng thẳng.

“Tổng giám đốc Cố, lần xét duyệt thông tin này là do chúng tôi thực hiện chưa đầy đủ, có lẽ có một vài thiếu sót trong lúc soát lại thông tin nên mới xảy ra sơ suất.” Vương Hoa Trụ cúi đầu xuống và tự kiểm điểm lại trước.

Dừng lại một hồi thì nói tiếp: “Tôi sẽ lập tức cho người soát lại thông tin một lần nữa, ngoài ra, về thông tin của ngài, chúng tôi cũng sẽ điều tra nghiêm ngặt.”

“Không cần đâu.” Cố Thiệu đóng bản thông tin lại và nói.

“Không, không cần?” Vương Hoa Trụ sững sờ.

Vào giây tiếp theo thì nghe thấy Cố Thiệu nói: “Chắc hẳn là do con gái của tôi.”

Trong lúc nói chuyện thì Cố Thiệu lộ ra vẻ mặt hơi đau đầu.

…Khi nghĩ đến dáng vẻ vừa gian xảo vừa giả vờ khôn ngoan đó của Cố Tích thì trong lòng của Cố Thiệu vừa tức giận vừa buồn cười.

Dường như ông cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm trạng của rất nhiều bậc phụ huynh đăng bài lên nói rằng ‘con cái nhà họ lấy số chứng minh thư và số điện thoại di động của người lớn để đăng ký tài khoản mạng xã hội, nạp thẻ thành viên’ mà mình đã thấy được vào buổi tối mấy ngày nay…

Vương Hoa Trụ ngẩn người khi nghe thấy vậy: “Con gái của ngài?”

“Có lẽ vì tò mò cuộc thi lần này nhưng lại bị giới hạn độ tuổi khi đăng ký, nên đã sử dụng số chứng minh thư của tôi.”

Vương Hoa Trụ: “…” Hoá ra là vậy.

…Uổng công nhóm lãnh đạo cấp cao của cuộc thi vẫn đang ngầm suy ngẫm về ý định đăng ký tham gia cuộc thi lần này của tổng giám đốc Cố.

Trên khuôn mặt của Vương Hoa Trụ thoáng qua vẻ lúng túng.

Tuy nhiên chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho họ.

Cái nhóm “Quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang” này, ngoại trừ việc đặt tên nhóm có hơi hoang tưởng tuổi dậy thì, nếu chỉ nhìn vào dự án thiết kế hạng mục của họ thì đúng là rất khó tưởng tượng rằng thí sinh thực sự lại là một cô gái vị thành niên.

Chung quy thì dự án thiết kế hạng mục do nhóm này trình lên, mặc dù chỉ là bản sơ thảo nhưng cũng đã làm rất đường hoàng.

Hơn nữa ý tưởng cũng rất tốt.

Lúc trước họ luôn cho rằng đây là một hạng mục được Cố Thiệu lấy ra từ trong hạng mục nào đó mà ông đã tự mình nghiên cứu.

Cố Thiệu lại nhìn sang Vương Hoa Trụ hỏi: “Đã có dự án thiết kế hạng mục rồi chứ?”

“Đã có rồi, trong tay tôi có một bản sao chép.” Vương Hoa Trụ lấy USB ra đưa cho Cố Thiệu.

Anh ta vốn chuẩn bị mang file điện tử này về nghiên cứu học tập.

“Là một thiết bị thông minh đồng hành cùng người học.” Vương Hoa Trụ nói, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Con gái của ngài làm rất tốt đấy.”

Cố Thiệu không bày tỏ ý kiến, dùng máy tính mở bản sơ thảo thiết kế hạng mục của nhóm Cố Tích ra.

Gần như chỉ nhìn thoáng qua thi Cố Thiệu đã có thể khẳng định rằng, dự án này không phải do thằng nhóc Cố Viêm Lân làm.

Cố Viêm Lân học chuyên ngành công nghệ điện tử, tiến độ của bản dự án này hiện vẫn chưa đến mức độ đó.

Tuy nhiên, Cố Thiệu vốn tưởng rằng Cố Tích và thằng nhóc đó của nhà họ Thẩm có lẽ chỉ là ham vui muốn làm ra một bản phương pháp, kết qua sau khi đọc bản dự án này thì Cố Thiệu phát hiện, thiết kế này lại tốt đến không ngờ.

Sau khi xem qua một lượt quan niệm khái quát thiết kế hạng mục thì Cố Thiệu lại cẩn thận xem xét ý tưởng thiết kế sơ bộ ở phía sau.

“Ý tưởng rất hay.” Cố Thiệu nhận xét với giọng điệu điềm tĩnh và bình thường như thể không phải đang khen con gái nhà mình mà chỉ là đang công bằng nói ra một sự thật.

“Thực sự rất tốt, ý tưởng tổng thể về thiết kế của con gái ngài rất có tầm nhìn, hơn nữa toàn bộ thiết kế cũng tương đối hoàn chỉnh và hợp lý.” Vương Hoa Trụ cũng mỉm cười gật đầu, không chút keo kiệt nói theo.

“À đúng rồi, đặc biệt là chức năng mô phỏng ‘tình cảm’ được nhắc đến trong đây, tôi nghĩ đây là một ý kiến có tính nổi bật rất lớn.” Vương Hoa Trụ nói tiếp.

Những gì anh ta đã nói cũng không hoàn toàn là cái rắm cầu vồng để lấy lòng Cố Thiệu.

Cố Thiệu không lên tiếng, nhưng từ góc độ mà người khác không thể nhìn thấy, có một sự đắc chí loé lên trong mắt của Cố Thiệu mà đến bản thân ông cũng không nhận ra.

“Vậy tổng giám đốc Cố, ngài cho rằng phải xử lý tình huống hiện tại như thế nào?” Vương Hoa Trụ hỏi, trong lời nói lộ ra có phần xu nịnh.

Tính ra thì NTN mới là bên tổ chức chính thức của ‘cuộc thi Thiên Sang’ lần này, nên chuyện phải xử lý như thế nào, đương nhiên là do Cố Thiệu quyết định.

Huyệt Thái Dương của Cố Thiệu lại nhảy lên khi nhìn lấy bản đăng ký này của ‘mình’.

“Huỷ bỏ bản đăng ký này.” Cố Thiệu nói.

Vương Hoa Trụ lập tức trợn tròn mắt khi nghe thấy lời nói này của Cố Thiệu: “Huỷ bỏ ư?”

Đây là con gái nhà mình tham gia cuộc thi đấy.

Vương Hoa Trụ tưởng Cố Thiệu sẽ lợi dụng chức quyền của mình để giữ lại tư cách dự thi này, để Cố Tích tiếp thục tham gia thi đấu.

Không ngờ rằng tổng giám đốc Cố lại công trực liêm chính và ‘đại nghĩa diệt thân’ đến vậy.

Vương Hoa Trụ trong lòng xúc động nói.

Thực ra trong lòng vẫn còn có chút tiếc nuối – bản thiết kế hạng mục do đám người Cố Tích trình lên này thực sự rất tốt, nó cũng nổi bật trong số tất cả các dự án được trình lên hiện nay, khá khiến cho người ta mong đợi.

Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh rằng Vương Hoa Trụ đã suy nghĩ nhiều rồi.

Sau khi vừa nói huỷ bỏ bản thông tin đăng ký này thì Cố Thiệu lại nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi lại đơn đăng ký mới cho con bé.”

Trước ánh mắt khó hiểu của Vương Hoa Trụ, Cố Thiệu nói tiếp: “Thay đổi chế độ cuộc thi một chút, huỷ bỏ mục giới hạn độ tuổi này, đối với các thí sinh vị thành niên thì thêm cột thông tin người giám hộ vào.”

Khi nghe thấy những lời Cố Thiệu nói thì Vương Hoa Trụ lúc này mới phản ứng lại, gật đầu: Loại điều chỉnh này cũng là một chuyện tốt, có không ít hoạt động thuộc thể loại thi đấu đều làm như vậy.

Chỉ là…

Nếu nhớ không lầm thì có một bộ phận người trong số rất nhiều người đăng ký do thông tin như tuổi tác không phù hợp nên đã bị loại bỏ trong giai đoạn đầu.

Với sự thay đổi này, số người đồng ý yêu cầu vào vòng tiếp theo sẽ lại tăng lên.

Khối lượng công việc của họ cũng sẽ tăng theo…

Tuy nhiên, những chuyện này cũng là vấn đề nhỏ, ba mẹ của người tham gia thấy vui là được rồi.

“Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp việc thực hiện điều chỉnh.” Vương Hoa Trụ nói.

Cố Thiệu gật đầu: “Đi đi.”

Hành động bên phía Vương Hoa Trụ rất nhanh chóng. Ngay sau khi nhận kệnh, trên trang web của ‘cuộc thi Thiên Sang’ đã đăng tải lên một thông báo mới về sự điều chỉnh của cuộc thi. Ngoài ra, kênh đăng ký cũng được mở ra một lần nữa.

Cố Thiệu đăng nhập vào đấy, trước tiên ông điền thông tin của mình vào cột ‘người giám hộ’, sau đó mới điền họ tên, ngày sinh, số chứng minh thư, danh tính, trường đang học và những thứ khác của Cố Tích vào cột thông tin của người đăng ký dự thi.

Từ Phi ở bên cạnh có chút kinh ngạc khi nhìn loạt thao tác này của Cố Thiệu.

Điều mà anh ấy kinh ngạc không phải là sự ‘cưng chiều’ của sếp mình dành cho đứa con, mà là…

“Sếp, anh lại nhớ được số chứng minh thư và những thông tin này của Tiểu Tích à?” Anh ấy thậm chí cũng thỉnh thoảng quên đi số cuối của mình…

Cố Thiệu liếc nhìn Từ Phi một cái và nói một cách đương nhiên: “Thông tin của con mình đương nhiên là có thể nhớ được.”

Có cần phải kinh ngạc như vậy không?

Buổi chiều, Cố Tích tan trường.

Cố Tích vốn nghĩ rằng hôm nay vẫn là tài xế đến đón cô nhưng ngạc nhiên thay, người đến lại là Cố Thiệu.

“Ba?” Cố Tích nhảy lên xe, có chút ngạc nhiên nhìn lấy Cố Thiệu.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô gái nhỏ bên cạnh khi nhìn thấy mình thì trong lòng của Cố Thiệu lập tức xẹt qua một cảm giác ấm áp khó hiểu.

Lúc đầu, Cố Thiệu muốn nghiêm túc dạy dỗ Cố Tích một trận về việc đăng ký ‘cuộc thi Thiên Sang’ mà không nói với ba mẹ.

Xét cho cùng, dù mục đích khác nhau, nhưng hành vi của Cố Tích trên mặt bản chất không khác gì với những hành vi nạp thẻ và lén lút dùng di động của ba mẹ để chơi game mà không nói với ba mẹ.

Rốt cuộc thì những lời dạy dỗ mà Cố Thiệu đã nghĩ sẵn trước khi đến đây buộc phải nuốt vào trong.

“Khi ở trường thì phải chăm chỉ học hành, nếu gặp phải những vấn đề mà bản thân không thể giải quyết được thì phải biết trao đổi với ba mẹ.” Cố Thiệu trầm giọng nói.

Khi nghe thấy Cố Thiệu đột nhiên nói như vậy thì Cố Tích lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Là giáo viên của bọn con nói à?” Cố Tích thắc mắc hỏi.

Lời nói này của Cố Thiệu rất giống với màn dạo đầu được mời phụ huynh đấy. Nhưng Cố Tích suy đi ngẫm lại cũng không nghĩ ra cô có vấn đề gì phải bị mời phụ huynh cả.

“Là ba nói đấy.” Cố Thiệu nói.

Cố Tích càng thấy khó hiểu hơn, nhưng khi ở trước mặt Cố Thiệu, Cố Tích vẫn nên ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Bên trong xe lại trở nên yên tĩnh.

Cố Thiệu trả lời điện thoại.

Còn Cố Tích thì lấy chiếc di động đang không ngừng hiện tin nhắn từ trong túi đồng phục ra.

Mở di động lên, quả nhiên lại là một đống tin nhắn từ ông anh AAA.

AAA: “Tôi đã đọc mấy dòng đề nghị bổ sung mà cậu đã gửi trước đó rồi.”

AAA: “Chỉ có hai từ, đỉnh cao!”

AAA: “Nếu thêm những ý tưởng này vào thì tôi cảm thấy thiết kế này của chúng ta sẽ xuất sắc đấy!”

AAA: “Rốt cuộc cậu đã nghĩ ra những thứ này bằng cách nào vậy?”

Sau đó, anh 3A còn gửi đến một biểu tượng cảm xúc phục sát đất.

AAA: “Quả là biến mục nát thành thần kỳ mà.”

AAA: “Khụ, không đúng, thiết kế của cậu vốn đã rất tốt rồi, thêu hoa trên gấm, là thêu hoa trên gấm đấy, ha ha.”

Cố Tích đã thích nghi với tốc độ trò chuyện như bạch tuộc của ông anh này rồi.

Nhớ lại phần bổ sung thiết kế mà mình đã làm trong hôm nay, Cố Tích nhanh chóng trả lời đối phương một câu: “Cậu cảm thấy khả thi là được, nhưng bên trong liệu sẽ có một số xung đột kỹ thuật và những chỗ không hợp lý hay không thì tôi vẫn không chắc lắm.”

Mặc dù Cố Tích cũng rất nghiêm túc xem xét qua một lượt quy trình thiết kế của mình và cả bản vẽ, nhưng trình độ cơ bản hiện tại của cô vẫn đang nằm trong giai đoạn học hỏi, thực sự không dám đảm bảo có chỗ bug nào hay không.

AAA: “Tôi đã tổng thể xem qua một lần rồi, không có vấn đề gì cả.”

AAA: “Nhân tiện, bé X này, gần đây có phải cậu đã đi bổ túc ở đâu không?”

X: “?”

AAA: “Tiến bộ quá thần tốc rồi đó.”

So sánh phần dự án mới ban đầu của X với các phiên bản về sau, trong đó có liên quan đến một số bộ phận kỹ thuật chuyên môn, đặc biệt là một vài bộ phận chi tiết, sự tiến bộ của X quả thật có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cố Tích vẫn chưa kịp trả lời thì bên kia lại gửi đến một câu khác: “Cậu hãy đợi đấy, tối nay tôi sẽ làm ra bản hệ thống.”

Sau đó, AAA lại ném qua một biểu tượng cảm xúc kẻ trộm màu sắc kích thích, nền đen và ở giữa có một bó hoa hồng rất lớn, giọt sương phía trên vẫn còn đang nhấp nháy, phía dưới có kèm một câu chữ màu: “Đêm nay tôi sẽ không thể ngủ được”.

Cố Tích: “…” Biểu tượng cảm xúc trung lão niên này ở đâu kiếm ra vậy? Đúng là có độc.

Hơn nữa, đừng sử dụng biểu tượng cảm xúc một cách bừa bãi có được không?

Cố Thiệu ở bên cạnh đã kết thúc cuộc gọi, cúi đầu xuống thì nhìn thấy Cố Tích ở kế bên đang hai tay cầm di động, vùi đầu chăm chú nghịch, những đầu ngón tay linh hoạt nhanh nhẹn múa nhảy trên màn hình di động.

“Không được chơi di động khi ở trên xe.” Cố Thiệu nhắc nhở.

…Hai ngày trước, có một phu huynh trong nhóm phụ huynh phàn nàn rằng con của họ bị cận thị vì làm bài tập quá nhiều.

Sau đó, giáo viên chủ nhiệm liền chia sẻ một bài văn vào nhóm với nội dung đại khái chính là: Những đứa trẻ hiện nay bị cận thị hầu hết đều không phải vì có quá nhiều bài tập, mà là vì tư thế và hoàn cảnh khi đọc sách, làm bài tập và chơi di động không đúng, hoặc là do sử dụng sản phẩm điện tử trong thời gian quá dài.

Khi nghe thấy lời nhắc nhở hơi nghiêm túc của Cố Thiệu thì Cố Tích nhanh chóng cất di động vào trong túi, quay đầu mỉm cười chột dạ với đối phương rồi gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Dạ.”

Di động ở trong túi vẫn đang rung lên.

Sau vài phút, Cố Tích vẫn không kìm được cầm di động lên.

Sau đó lại lén lút liếc nhìn Cố Thiệu ở bên cạnh.

Thấy Cố Thiệu lúc này lại nhận được một cuộc gọi khác, ông đang căn dặn điều gì đó với người ở đầu dây bên kia. Lúc này, Cố Tích mới lấy di động ra và cẩn thận đổi di động sang tay bên kia, đặt vào bên cạnh chỗ ngồi, chuẩn bị tiếp tục thảo luận về những chuyện thiết kế với AAA.

Cố Tích tưởng Cố Thiệu không để ý thấy hành động của cô, nhưng lại không biết rằng, một loạt động tác nhỏ này của cô đã bị Cố Thiệu nhìn thấy hết.

“Hay là chúng ta gặp nhau đi.” – Đây là tin nhắn mới nhất do AAA gửi đến.

…Hạng mục này không hề đơn giản, đặc biệt là về mảng liên quan đến khả năng học tập mô phỏng ‘tình cảm’ của thiết bị thông minh, nó hơi phức tạp, rất khó để nói rõ ràng bằng hai ba câu qua di động, tốt hơn hết vẫn nên gặp mặt để bàn bạc.

Hơn nữa, cậu quá muốn gặp anh X rồi, với cả Lân nữa, cả ba người cùng động não, nói không chừng còn có thể nảy sinh ra thêm nhiều linh cảm nữa.

Cố Tích hiểu ý của đối phương, suy nghĩ một hồi, hình như hai người họ cũng ở thành phố B, ra gặp mặt hay gọi video cũng được.

Nhưng ngay sau đó, Cố Tích lại nghĩ đến một vấn đề khác: Lỡ như cho đối phương biết được cô là trẻ vị thành niên, không đưa cô đi thi đấu thì phải làm sao đây?

Cố Tích rơi vào trạng thái khó xử.

Còn sắc mặt của Cố Thiệu ở bên cạnh thì hơi tối sầm lại: “…”

Vào buổi tối, Cố Thiệu ở trong phòng sách, ông dùng máy tính đặt ra một câu hỏi lên một trang web trao đổi việc giáo dục học sinh: ‘Trong trường hợp nào bạn sẽ dùng các chữ cái để lưu tên của một đối tượng trò chuyện khác, chẳng hạn như AAA, mà không dùng tên thông thường?’

Ở phía dưới nhanh chóng đã có câu trả lời.

“Ha ha ha, tôi thường sử dụng 10086 hoặc là 10000 để thay thế.”

“Thật trùng hợp, bạn gái của tôi cũng lưu tên tôi là AAA.”

“Chính là không muốn cho ba mẹ biết đối phương là ai đấy.”

“Cách ghi chú này thật là bình thường, tôi có cái hay hơn, mẹ tôi không cho tôi chơi game, thế là tôi lưu hết nhóm đồng đội cùng chơi game đó thành tên của những bạn cùng lớp có thành tích tốt trong lớp mình, tên nhóm cũng được đổi thành nhóm học hành, hơn nữa, chúng tôi còn có cả ám hiệu, hôm nay có bao nhiêu bài có nghĩa là hôm nay sẽ chơi bao nhiêu trận…”

Hầu hết những người trả lời đều là học sinh, Cố Thiệu cau mày lại khi nhìn thấy những câu trả lời đa dạng của đám đông.

Sau khi đăng xuất khỏi trang web này, Cố Thiệu lại nhập thêm vài từ vào thanh tìm kiếm: ‘Đối tượng trò chuyện nói rằng hãy gặp nhau đi…”

Cố Thiệu vẫn chưa gõ ra phần sau của câu hỏi thì ở phía dưới thanh tìm kiếm đã xuất hiện rất nhiều tiêu đề liên quan.

“Muốn đi gặp là gay rồi!”

“Yêu qua mạng sao? Gặp nhau thôi.”

“Đối tượng đã yêu qua mạng một năm hẹn tôi ra gặp mặt.”

“Muốn gặp mặt đối tượng yêu qua mạng rồi, có thể thuận lợi trở thành hẹn hò ngoài đời không?”

Cố Thiệu mặt mày tối sầm: Cái quái quỷ gì vậy.

Khi thím Mai đem trà vào cho Cố Thiệu thì nhìn thấy Cố Thiệu đang chăm chú nhìn vào máy tính ở trước mặt, sắc mặt dường như không tốt lắm.

“Ông chủ, trà đây, đã muộn rồi, cho dù là làm việc cũng đừng làm đến quá muộn.” Thím Mai đi vào và đặt trà đến bên tay của Cố Thiệu, đang định khuyên Cố Thiệu nghỉ ngơi sớm nhưng lại phát hiện ông chủ hình như không phải đang làm việc.

Ánh mắt của thím Mai lướt qua màn hình máy tính ở trước mặt Cố Thiệu, trên đấy vẫn còn lưu lại lịch sử tìm kiếm trước đó của Cố Thiệu.

‘Làm thế nào để xác định đứa trẻ có phải đang yêu qua mạng hay không?’ ‘Phải giải quyết như thế nào khi đứa trẻ đang yêu qua mạng?’ ‘Phụ huynh nghĩ gì về việc đứa trẻ yêu sớm khi đang học cấp hai’…

Thím Mai sững sờ và lộ ra vẻ mặt khó hiểu, bà ấy vẫn chưa kịp hiểu thì Cố Thiệu đã tắt trang web đi.

“Thím Mai còn có chuyện gì sao?” Cố Thiệu hỏi.

“À, đúng là có chuyện muốn hỏi ông chủ.” Ngừng lại một chút rồi thím Mai nói tiếp: “Còn vài ngày nữa là Tết Trung Thu rồi, tôi đang nghĩ nếu muốn đi chơi thì có phải nên chuẩn bị thêm một bộ quần áo đẹp cho Tiểu Tích hay không?”

Lời nói của thím Mai, trên bề ngoài thì đang nói về việc chuẩn bị áo quần cho Cố Tích, nhưng thực ra thì đang hỏi Cố Trầm liệu ông có cân nhắc về việc về nhà họ Cố hay không.

Ông cụ luôn mong ngóng ông chủ dẫn Tiểu Tích trở về, khi hai người không ở nhà vào ban ngày, bên phía ông cụ liên tục gọi mấy cuộc điện thoại đến, sợ Cố Thiệu sẽ không quay về.

Nghe thấy vậy, Cố Thiệu nhìn thím Mai và đáp: “Đi chuẩn bị đi.”

Trên mặt thím Mai lập tức nở ra một nụ cười khi nghe Cố Thiệu đồng ý: “Nếu vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị cho thật tốt.”

Sau đó, thím Mai lại cười nói rằng: “Bên phía ông cụ chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Dù sao thì những người bên phía nhà họ Cố vẫn luôn rất mong đợi Cố Thiệu có thể dẫn Cố Tích trở về.

Không chỉ những người nhà họ Cố mong đợi được gặp Cố Tích, mà ngay cả Cố Tích cũng rất mong đợi được gặp những người của nhà họ Cố.

Vì vậy, vào đêm đầu tiên của Tết Trung Thu, Cố Tích đã không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net