Chương 35: 'Gia đình lớn hòa thuận'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đằng nào cũng tiện đường, cùng đi thôi." Cố Hiên giải thích với Cố Thiệu.

Thực tế thì Cố Hiên lo lát nữa Cố Tích đến nhà họ Cố, đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy sẽ khẩn trương. Vậy nên mới đưa Cố Thần Dật đến đây trước.

Như vậy cũng giúp Tích Tích hơi giảm xóc một chút.

Cố Thiệu cũng nhìn ra ý của Cố Hiên nhưng không vạch trần.

Cố Tích cũng loáng thoáng cảm nhận được ý tốt của Cố Hiên nên quay sang cười với đối phương, chào hỏi: "Chú nhỏ."

Hai tiếng 'chú nhỏ' này gọi cho Cố Hiên nở hoa trong lòng.

Sau đó Cố Tích lại nhìn về phía Cố Thần Dật sau lưng Cố Hiên, cười thân thiện nháy mắt với đối phương một cái.

"Chị..." Lần này đến lượt Cố Thần Dật lộ ra vẻ mặt ngượng nghịu.

Nghĩ đến chuyện hôm nay dùng thân phận người nhà gặp mặt Cố Tích thôi là đáy lòng Cố Thần Dật đã kích động không thôi rồi.

Ngay cả chuyện nhìn thấy Cố Tích thì nên nói câu gì đầu tiên cậu ấy cũng nghĩ kỹ rồi. Cứ nói 'Surprise! Sợ không? Mừng không' và vân vân là được rồi.

Kết quả là Cố Thần Dật đoán sai rồi, lúc Cố Tích mở cửa thấy cậu ấy đúng là rất vui vẻ nhưng không ngạc nhiên chút nào.

Chẳng lẽ thấy cậu ấy không nên giật mình, sau đó hỏi quan hệ của hai người à?

Cố Thần Dật rối rắm trong lòng.

Cậu ấy không nhịn được nhìn sang Cố Tích, nhỏ giọng hỏi: "Có phải chị sớm biết em là người nhà họ Cố không?"

"Ừ, biết." Cố Tích bình tĩnh gật đầu.

Cố Thần Dật: "..."

"Chắc không phải biết từ rất biết đấy chứ?" Nếu thật thế thì chẳng phải xấu hổ chết à?

"Rất sớm."

"Từ khi nào?"

Thấy vẻ mặt Cố Thần Dật 'hung ác', Cố Tích nén cười nghĩ ngợi, sau đó thành thật nói: "Thì từ... từ lúc biết cậu cũng họ Cố."

"?" Mặt Cố Thần Dật cứng đờ.

Thế chẳng phải tương đương với lần đầu hai người gặp nhau ở trường là Cố Tích đã đoán được quan hệ của hai người rồi à?

Mệt cậu ấy còn cho rằng Cố Tích không biết gì cả, chỉ đơn thuần bị mị lực nhân cách của mình cuốn hút nên hảo cảm mới tăng nhanh như vậy.

Hóa ra Cố Tích tốt với mình là vì biết hai người là họ hàng sao?

Cố Thần Dật cảm thấy tự bế... tự nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng là thế nào?

Hơn nữa, cứ nghĩ đến mấy ngày này mình cố gắng che giấu thân phận, muốn cho Cố Tích bất ngờ là Cố Thần Dật lại cảm thấy mình như thằng khờ.

Thấy Cố Thần Dật hậm hực khó chịu, Cố Tích cũng muốn an ủi, nhưng sợ vừa mở miệng sẽ không nhịn được cười phá lên nên lại thôi.

...

Mà Cố Hiên đứng một bên chẳng hề đoái hoài đến cảm giác của con trai chút nào, nhận trà thím Mai đưa qua uống một ngụm. Sau đó như nghĩ đến cái gì, quay sang nói với Cố Thiệu: "Em gây chút phiền toái nho nhỏ cho Cố Diệu Bạch rồi."

Công ty của Cố Diệu Bạch nhận hai hạng mục ở thành phố N, tuy chưa ký hợp đồng nhưng theo ông ấy biết thì đã bắt đầu giai đoạn chuẩn bị ban đầu rồi. Sáng nay, Cố Hiên sử dụng một chút quan hệ hợp tác, cướp trên tay hai hạng mục kia.

Hạng mục đã đưa vào giai đoạn chuẩn bị ban đầu lại biến mất sau một đêm, đã vậy còn không chút dấu hiệu báo trước. Chắc bây giờ Cố Diệu Bạch còn đang trên đường đi xử lý.

"Cũng không biết anh ta tốn bao lâu mới xử lý xong." Cố Hiên dựa vào lưng ghế sô pha, giọng điệu thoải mái.

Ông ấy hi vọng Cố Diệu Bạch không kịp đuổi về.

Nghe Cố Hiên nói vậy, Cố Thiệu hiếm khi không có ý kiến gì.

"Khi nào chúng ta xuất phát?" Cố Hiên lại hỏi.

"Lúc nào cũng được." Cố Thiệu liếc Cố Hiên một cái. Nghĩ thầm rằng nếu không phải ba con nhà chú tự nhiên đến thì anh đây đã mang Cố Tích đến nhà họ Cố lâu rồi.

Cố Hiên như nhìn ra sự ghét bỏ trong mắt Cố Thiệu, ngượng ngùng nói: "Vậy đi thôi."

Dừng lại một chút, Cố Hiên lại nửa đùa nửa thật nói: "Nếu còn không đi chắc ông già lại tức đến giơ chân."

...

Bốn người cộng thêm thím Mai cùng nhau xuất phát.

Đến bên cạnh xe, Cố Thần Dật chạy tới trước mở cửa cho Cố Tích.

"Tích Tích, qua bên này ngồi."

Cố Thần Dật chưa nói xong đã bị ba ruột cho một tát vào gáy.

"Đừng có mất lễ phép. Tích Tích cái gì? Gọi chị mới đúng chứ." Cố Hiên nhắc nhở con trai.

Giờ phút này, sự đả kích trong lòng Cố Thần Dật còn lớn lao hơn cái tát vừa rồi nhiều lắm.

"Con gọi 'Tích Tích' quen miệng rồi." Cố Thần Dật bất mãn nói thầm.

"Thì sửa! Nên gọi thế nào thì gọi thế ấy." Cố Hiên nghiêm trang nói. Thật ra ông ấy thấy con trai ngỡ ngàng thế này thì trong lòng đã cười nở hoa rồi.

Duy chỉ có Cố Tích ngơ ngác không hiểu ra sao.

Nghĩa là thế nào?

Cố Tích nhìn Cố Thần Dật, lại nhìn Cố Hiên.

Cố Hiên cười khẽ, giải thích với Cố Tích: "Cháu sinh ngày mười bảy tháng bảy, nhãi ranh này sinh ngày hai mươi tháng bảy. Cháu lớn hơn nó ba ngày, theo tuổi lẫn vai vế thì nó phải gọi cháu là chị."

Nghe Cố Hiên giải thích, Cố Tích cũng thoáng ngạc nhiên, sau đó nghĩ đến chuyện mấy ngày trước lại bừng tỉnh hiểu ra.

Chẳng lẽ ngày đó Cố Thần Dật chợt nghiêm trang chạy đến hỏi sinh nhật của cô là vì muốn so xem ai lớn hơn à?

Vậy nên bây giờ Cố Thần Dật hậm hực như thế cũng vì vẫn luôn tự cho rằng mình là anh trai, sau đó biến thành em trai sao?

Cố Tích muốn cười quá, phải làm sao bây giờ?

Cô phải nỗ lực lắm mới không làm mặt mình có vẻ vui mừng quá.

"Có ba ngày thôi mà." Cố Thần Dật mạnh miệng cãi nhỏ một câu.

"Ba ngày thôi thì không phải hơn à?" Cố Hiên lườm Cố Thần Dật một cái, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại.

"Vậy cũng là do ba không nỗ lực." Cố Thần Dật lại lầm bầm.

Cậu ấy đã sớm nghe trộm được chuyện năm đó khi ba nói chuyện điện thoại với ông nội rồi, vậy nên lẽ ra cậu phải được sinh ra cùng một ngày với Cố Tích mới đúng.

Nhưng lời này vừa ra, Cố Thần Dật lại nhận thêm một tát của ba mình, còn tặng kèm một đôi mắt tóe lửa:

"Ba nhớ trong trường có chương trình sinh lý cơ mà? Con tự hỏi mình xem rốt cuộc là ai không nỗ lực hả?"

Cố Thần Dật: "..."

Thấy hai ba con này đối thoại, cuối cùng Cố Tích vẫn không nhịn được cười 'xì'.

Thấy Cố Thần Dật u oán nhìn về phía mình, Cố Tích bước tới, nâng tay vỗ nhẹ đầu Cố Thần Dật mấy cái như an ủi.

Xoa xoa đầu, an ủi một phen.

"Đi thôi, lên xe nào."

Cố Thần Dật rất cao, Cố Tích phải giơ tay lên thật cao mới chạm tới đầu của cậu ấy được. Mà tóc cậu ấy còn hơi cứng, sờ hơi ráp tay.

Thấy nụ cười của Cố Tích mang theo chút vẻ ghét bỏ, Cố Thần Dật không thể tin được, càng không thể tiếp thu... vai diễn của hai người vừa từ 'anh em' biến thành 'chị em' là đã ghét bỏ người ta ngay được rồi?

Cố Thiệu vẫn luôn yên lặng không nói chuyện, nhưng lại âm thầm cười mỉa. Đúng là con gái vẫn đáng yêu hơn nhiều.

...

Lúc này, tại nhà họ Cố.

Cố Hiên đoán thật sự không sai, ông cụ Cố ở nhà đang đứng ngồi không yên rồi.

Ông cụ từ tầng trên xuống tầng dưới đi vài vòng, cuối cùng lại làm ra vẻ tản bộ đi tới cửa, làm bộ muốn ra ngoài.

Quản gia Chu chạy đến cản ông cụ: "Ông chủ, vừa rồi thím Mai có gọi qua bên này, nói mấy người họ xuất phát rồi. Vừa gọi mấy phút trước thôi. Từ nhà cậu Hai qua nhà chúng ta mất khoảng hai mươi phút. Hôm nay bên ngoài gió lớn, ông vẫn nên ở trong nhà chờ đi."

Quản gia Chu vừa nói xong đã bị ông cụ trừng mắt: "Tôi chờ cái gì mà chờ? Tôi chỉ ra ngoài xem mầm cây của tôi lớn lên chưa thôi. Không được hả?"

Hai ngày trước ông cụ đọc được một câu gì mà "Không phải Ngô Đồng thì Phượng Hoàng không đậu". Sau đó ông cụ gọi người tìm riêng cây giống Ngô Đồng về tự trồng.

Nhưng lần này rõ ràng ông cụ ý ở ngoài lời.

"Ôi chao, tôi đi xem cây con của tôi có cần tưới nước chưa." Ông cụ nói xong liền đi ra ngoài cửa.

Quản gia Chu thấy thế thì đi theo phía sau cười trộm, cũng không chọc thủng ông cụ.

"Ông đừng có đi theo tôi, đi gọi người xem thử trong nhà từ trong ra ngoài còn chỗ nào chưa quét tước không. Còn nữa, vào bếp bảo bọn họ chuẩn bị thêm nhiều mấy món tráng miệng ngọt đi, đừng lấy ra mấy cái cũ rích, lấy cái gì dạo này hot trên mạng ấy." Ông nội Cố ra lệnh.

Ông cụ cắt đuôi quản gia Chu xong tự mình ra ngoài.

...

Không bao lâu sau, đoàn người Cố Tích đã tới nhà chính nhà họ Cố.

Nhà chính rất lớn, ngoại trừ biệt thự ở chính giữa thì xung quanh còn có vườn hoa rất rộng. Bởi vì nơi này là nhà tổ, nên nhìn đâu cũng có cảm giác lâu đời cổ kính.

Nhưng hoa viên xung quanh lại cho người ta cảm giác tươi mát tinh tế.

Thật ra đây là vì ông cụ Cố muốn hoan nghênh Cố Tích nên đặc biệt cho người sửa sang lại một lần.

...

Xe đi thẳng vào hoa viên.

Còn chưa tới nơi, Cố Tích đã thấy ông cụ Cố và một đám người đứng ở cửa phía xa.

Trận địa long trọng như thế làm Cố Tích hơi hoảng, đáy lòng không nhịn được khẩn trương.

Xe dừng lại, thấy Cố Thiệu xuống xe, Cố Tích cũng vội theo xuống, mất tự nhiên đứng sau lưng Cố Thiệu.

Cố Thiệu quay đầu thì thấy Cố Tích hơi cúi mặt xuống, ngoan ngoãn đứng sau mình vài bước.

Tuy bình thường Cố Tích cũng rất ngoan nhưng hiếm khi có biểu hiện như bây giờ.

"Sợ à?" Cố Thiệu hỏi.

"Không ạ." Cố Tích ngẩng đầu nhìn Cố Thiệu, lắc đầu phủ nhận.

Thật ra cô cũng rất mong đợi được gặp người nhà họ Cố. Nhưng không ngờ đến lúc thật sự gặp được thì đáy lòng lại thấp thỏm như vậy.

Tuy Cố Tích phủ nhận nhưng lại hơi cắn môi dưới, bàn tay nắm chặt lấy cổ áo. Mọi chi tiết đều để lộ ra sự khẩn trương của cô.

"Đi thôi." Cố Thiệu đặt tay lên đỉnh đầu Cố Tích.

Tuy Cố Thiệu không nói thêm gì nhưng độ ấm từ bàn tay của ông làm Cố Tích cảm thấy yên tâm.

Bên kia, mấy người ông cụ Cố đã trông ngóng nhìn sang Cố Tích bên này.

"Ba." Cố Thiệu chào.

Nhưng ông cụ hoàn toàn không đếm xỉa gì con trai, trong mắt trong lòng cũng chỉ sót lại cô cháu gái siêu cấp đáng yêu nhà mình.

"Tích Tích, ông là ông nội cháu." Ông cụ tự giới thiệu.

Tuy ông nội Cố từng giấu Cố Thiệu trộm chạy đến cổng trường xem cháu gái nhà mình tan học rất nhiều, nhưng lúc này đối mặt với Cố Tích, ông cụ vẫn không nhịn được hưng phấn, kích động.

Cố Tích nhìn ông cụ hơi còng lưng đang nói chuyện với mình.

Gương mặt ông nội Cố có nét mạnh mẽ nghiêm trang, thậm chí trông còn hơi hung dữ. Nhưng lúc này đối phương vừa thấy cô liền cười rạng rỡ, cố gắng thể hiện ra hòa ái dễ gần nữa chứ.

Mặc dù ông cụ làm vậy có hơi thiếu hài hòa, nhưng Cố Tích cảm nhận được đáy lòng ấm áp.

"Ông nội khỏe chứ ạ?" Cố Tích ngọt ngào chào hỏi.

"Haha, khỏe khỏe khỏe." Ông nội Cố gật đầu.

Chờ ông cụ âm thầm cảm khái 'cháu gái thật ngoan' xong mới nhớ đến bên cạnh mình còn có hai vợ chồng Cố Phong. Lúc này ông cụ mới quay sang giới thiệu cho Cố Tích:

"Đây là bác cả và bác dâu cả của cháu."

Cố Tích theo hướng ông cụ chỉ nhìn về phía Cố Phong.

Ba người Cố Phong, Cố Thiệu, Cố Hiên thì Cố Thiệu và Cố Hiên giống nhau nhiều hơn, gương mặt Cố Phong hào phóng hơn một chút, cho người ta cảm giác thành thục đáng tin.

Trong tiểu thuyết có nói, bác cả nhà họ Cố lúc trước vẫn luôn hoạt động trong quân đội, sau lại vì một chuyện ngoài ý muốn mới lui lại nhận công việc văn chức.

Bác dâu cả là bác cả Cố Phong quen biết sau khi chuyển vào biên chế, hai người công tác cùng bộ môn.

Cố Tích ngoan ngoãn quay sang chào hai người.

Tiếp đến là Cố Viêm Lân và Cố Viêm Tiêu, hai người đã có vẻ nôn nóng muốn thử lắm rồi.

"Hai đứa này là con trai của bác cả cháu." Ông nội Cố lại giới thiệu hai người Cố Viêm Lân và Cố Viêm Tiêu.

Cố Tích nhìn về phía Cố Viêm Lân, đối phương năm nay mười bảy tuổi, dáng vẻ dễ nhìn mà lạnh lùng. Ngoại trừ chuyện nụ cười trên mặt người này bây giờ quá gây chú ý và cái hộp màu phấn hồng trên tay có hơi không hợp.

Mà giây sau đó, Cố Viêm Lân nhanh chóng đưa hộp phấn hồng cho Cố Tích: "Quà cho em, mở ra nhìn xem có thích không?"

Không thích cũng không vấn đề gì, cậu ấy còn chuẩn bị hai hộp quà lớn để trong kho cho Tích Tích nữa.

Cố Tích nhận hộp quà, chiếc hộp này cũng rất tinh xảo. Cô mở nắp hộp, thấy bên trong là một chiếc lắc tay thủy tinh màu hồng, rất đẹp.

Nhưng Cố Tích vừa quan sát kỹ một chút lại phát hiện hình như mặt dây không phải thủy tinh, mà là kim cương.

"Sao thế?" Cố Viêm Lân truy hỏi. Lần đầu tiên tặng quà cho con gái, đáy lòng cũng thấp thỏm không yên.

"Đẹp lắm." Cố Tích cười, chân thành nói: "Cảm ơn anh."

Một tiếng 'anh' này lập tức khơi dậy hai ánh mắt ghen tị, một tới từ Cố Viêm Tiêu, mà một ánh mắt không chỉ ghen tị mà còn ai oán là tới từ Cố Thần Dật.

"Em cũng tặng Tích Tích quà có được không hả?" Cố Viêm Tiêu có vài phần không cam lòng nói. Sau đó nhìn về phía Cố Tích như hiến vật quý: "Thế nào Tích Tích, bữa sáng mỗi ngày ngon chứ?"

Nghe Cố Viêm Tiêu hỏi xong, biểu cảm trên mặt Cố Tích nhanh chóng cứng lại, kinh ngạc không thôi.

Cô vẫn luôn không hiểu được người kiên trì tặng cô bữa sáng long trọng mỗi ngày là ai, không ngờ lại là Cố Viêm Tiêu.

Cố Viêm Tiêu không chú ý tới Cố Tích giật mình hoảng hốt xen lẫn chút xẩu hổ, còn đang nói tiếp: "Anh biết em thích ăn ngọt nhưng không biết em thích cái gì nên mỗi loại chuẩn bị một phần."

Chẳng trách long trọng như vậy.

Cố Tích yên lặng đánh giá trong lòng, sau đó lại hơi chột dạ. Cô cũng từng xem hộp bữa sáng long trọng này, cũng biết bên trong có gì. Nhưng ngày nào cô cũng đưa nó đến phòng nhận lại vật bị mất.

Xem ra Cố Viêm Tiêu chưa đến phòng gửi vật bị mất, chờ đến thứ hai cô phải đi lấy về mới được.

"Sau này muốn ăn gì thì nói trực tiếp với anh."

Cố Tích gật đầu.

Nghĩ đến hộp cơm sáng màu hồng phấn mỗi ngày, còn cả vừa rồi... Cố Viêm Lân tặng kim cương cũng phải tặng màu hồng phấn...

Cố Tích tự nhiên liên tưởng đến căn phòng suýt bị hồng phấn bao phủ của mình ở nhà.

Chẳng lẽ toàn bộ mấy thứ màu hồng này đều là người nhà họ Cố tặng?

Cố Tích thầm nghĩ.

Mà Cố Thần Dật đứng một bên cũng rốt cuộc không nhịn được phỉ nhổ: "Tặng thì tặng đi, có thể đừng lúc nào cũng chuẩn bị màu hồng phấn không?" Mấy người này có phải có hiểu lầm gì giữa con gái và hồng phấn không thế?

Lời này đổi lại sự khinh bỉ của cả nhà họ Cố.

"Đương nhiên là vì nó đẹp." Cố Viêm Lân nói.

"Đẹp chỗ nào? Cho dù đẹp cũng không đến mức cái gì cũng chọn màu hồng chứ?" Cố Thần Dật tiếp tục phỉ nhổ. 'Không biết làm thế sẽ khiến thẩm mỹ mệt nhọc sao?'

"Em biết cái gì, Tích Tích thích."

Cố Tích: "..." Không, cô chưa từng nói như vậy.

Cố Thần Dật và Cố Tích yên lặng đưa mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được bản thân nói đúng rồi. Cái gì cũng hồng phấn rất kích thích có được không hả?

Thật đúng là cậu ấy mới là người đàn ông có thẩm mỹ nhất à không đúng, là người đàn ông duy nhất có thẩm mỹ trong nhà họ Cố này.

Lúc trước những thứ không hồng 'lẻ loi trong kẽ hở' của cả đống hồng phấn đều là của Cố Thần Dật tặng.

"Vào nhà rồi nói chuyện." Cố Hiên ở bên cạnh nhắc nhở.

Ông nội Cố cũng phản ứng lại: "Đúng đúng, vào nhà, vào nhà."

Cố Tích đi theo mọi người vào nhà, vừa ngồi xuống đã bị cho một đống bánh ngọt, đồ ăn vặt...

Có một loại đói gọi là ông nội chú bác anh em trai cảm thấy bạn đói.

Lúc sau, mọi người lại chỉ vào căn nhà giảng giải cho Cố Tích một hồi, đúng kiểu muốn Cố Tích nhanh chóng làm quen nhà mình vậy.

"Đúng rồi, phòng của Tích Tích nữa." Ông cụ dừng một lát, sau đó nói với Cố Tích: "Phòng của con ở tầng ba, từ chỗ cầu thang đi lên rẽ vào tận cùng bên phải.

Ông cụ vừa nói xong, mấy người Cố Viêm Lân lập tức muốn dẫn Cố Tích lên nhìn: "Đi thôi, đi xem thử."

Cố Tích hơi bất ngờ, không ngờ lần đầu đến mà cô đã có phòng rồi.

Cô quay sang nhìn Cố Thiệu ý hỏi.

Cố Thiệu gật đầu: "Đi đi."

Ông cũng không phản đối chuyện ông nội Cố bố trí phòng cho Cố Tích.

Được Cố Thiệu đồng ý, Cố Tích theo mấy người Cố Viêm Lân lên tầng ba.

Trong nhà họ Cố, trừ ông nội Cố ở tầng hai thì những người khác đều ở trên tầng ba.

Sau khi lên tầng quẹo phải là một dãy hành lang.

Phòng của Cố Viêm Lân, Cố Viêm Tiêu và Cố Thần Dật ở bên tay trái, mà phòng Cố Tích thì ở bên tay phải.

Theo ông nội Cố nói chính là bé gái và bọn con trai là phải tách ra nuôi.

Vì vậy, mấy gian phòng trống cạnh phòng Cố Tích bị ông cụ cải tạo thành phòng đàn, phòng sách, phòng vẽ tranh, còn có một phòng để quần áo rất lớn nữa.

"Đây là phòng của em." Cố Viêm Tiêu vừa nói vừa ý bảo Cố Tích mở cửa phòng.

Cố Tích cầm lấy tay nắm cửa, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, khoảnh khắc này đáy lòng cô cũng rất thấp thỏm.

May là sau khi mở cửa không bị một 'biển hồng phấn' làm cho choáng ngợp.

Đồ đạc trong phòng đều mới tinh, trừ vài món trang trí hồng phấn thì cả căn phòng trang hoàng ấm áp vô cùng, mỗi chi tiết đều cẩn thận chăm chút.

Chỉ nhìn thôi cũng biết căn phòng này được người ta tỉ mỉ chuẩn bị rất lâu.

Cố Viêm Tiêu chỉ vào mấy hàng đồ trang trí trên bàn: "Hàng đầu là mô hình anh tặng em, hàng thứ hai là búp bê Cố Thần Dật tặng, còn đống đồ to đùng sau cùng kia là anh cả mua về."

Ba người lần lượt giới thiệu mấy thứ này cho Cố Tích. Mà đúng lúc ông nội Cố cũng lên tới trên này.

"Mấy thứ này lúc nào xem chẳng được. Đi nào Tích Tích, ông nội dẫn cháu đi xem ảnh bà nội.

Ông nội Cố dẫn Cố Tích đến phòng mình và bạn già khi còn sống ở chung. Trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, vẫn duy trì nguyên dạng. Trên tường có một tấm ảnh ông bà cụ khi còn trẻ.

Trên ảnh, bà nội Cố Tích trông rất đẹp, hơn nữa ánh mắt cũng là màu trà nhạt.

Bà nội Cố Tích hình như cũng có một phần nhỏ huyết thống nước E, vậy nên màu con ngươi mới nhạt như vậy. Chẳng qua, trên dưới cả nhà họ Cố cũng chỉ có Cố Thiệu và Cố Tích di truyền điểm này.

"Đúng rồi, còn ảnh chụp cả nhà chúng ta nữa." Ông nội nói xong liền lấy album cũ ra cho Cố Tích xem.

Đúng lúc này, bác cả chạy lên nhắc mọi người đi ăn trưa, ông nội cũng lo cháu gái đói bụng nên mới tạm thời từ bỏ.

"Đi thôi, xuống ăn cơm đi. Đừng để đói bụng."

Cố Tích vừa được cho ăn một đống đồ ngọt tỏ vẻ thật ra cô không đói chút nào.

Cố Tích theo ông nội và mấy người Cố Viêm Lân xuống tầng.

Vừa đến đầu cầu thang tầng hai đã nghe được tiếng nói chuyện.

"Mấy người ông nội đâu?"

Là tiếng của con gái, nghe giọng này có vẻ rất trẻ.

Cố Tích còn loáng thoáng cảm thấy quen tai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net