Chương 36: Cậu ba nhà họ Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tích theo ông cụ Cố xuống lầu.

Họ vừa bước xuống đã thấy một cô gái đi tới đầu cầu thang, hình như đang định đi lên lầu, đến khi thấy ông cụ đi xuống đối phương mới dừng lại.

Cố Tích nhìn người đó, vẻ ngạc nhiên hiện lên trong mắt cô.

Cố Tuyết Nhi?

Nếu cô nhớ không lầm, hẳn là cái tên này nhỉ.

Cố Tích nhớ lại, người này đúng vào hôm cô và Đổng Mính Mính đi ra khỏi thư viện, Cố Tuyết Nhi dẫn đầu đám người đó, khi ấy đối phương còn kéo họ đi chụp ảnh dán tường.

Chỉ có điều gặp gỡ Cố Tuyết Nhi ở nhà họ Cố khiến cô hơi ngạc nhiên.

Đầu bên kia khi Cố Tuyết Nhi trông thấy Cố Tích cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, hơn nữa còn nhanh chóng nhớ ra Cố Tích, là cô gái mình đã gặp ở trường học vào ngày hôm đó.

Lúc ấy bởi vì cô gái này lớn lên rất xinh đẹp cho nên Cố Tuyết Nhi có ấn tượng đôi chút về Cố Tích.

Sau đó hai người Cố Thần Dật và Cố Viêm Tiêu lại giúp cô gái này kéo phiếu trong vòng bạn bè.

Khi ấy Cố Tuyết Nhi vẫn còn cảm thấy lạ, tại sao hai người kia lại giúp Cố Tích lôi kéo phiếu bầu, hóa ra là quen biết nhau?

“Ông nội, đây có phải là khách đến chơi nhà hôm nay không ạ?” Cố Tuyết Nhi đè nén chút tính toán trong lòng, chớp mắt nhìn về phía ông cụ Cố dò hỏi với vẻ mặt đầy chân thành.

“Không phải khách.” Ông cụ trực tiếp nói thẳng vào chủ đề: “Đây là con gái của bác hai cháu.”

“Trước đây Tích Tích sống với mẹ ở bên kia, nhưng bây giờ đã trở lại.” Ông cụ mở miệng giải thích về sự xuất hiện của Cố Tích, nhưng không nói quá nhiều về hoàn cảnh trước đây của cô ở trong nhà họ Lâm cùng với những chuyện đã xảy ra năm đó.

Đây là một kiểu bảo vệ của ông cụ đối với Cố Tích

Nghe ông giải thích, trong lòng Cố Tuyết Nhi vô cùng kinh ngạc, bác hai đã độc thân nhiều năm như vậy, chưa một ai nghe nói đến bác ấy từng yêu đương hay kết hôn gì cả, sao bỗng nhiên lại lòi ra một đứa con thế này?

Con ngoài giá thú ư? Hay đứa trẻ được sinh ra ngoài ý muốn gì đó? Cũng không biết thật hay giả nhỉ?

Cố Tuyết Nhi nghĩ thầm trong lòng, nhưng nhanh chóng che giấu vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.

Trước khi ông nội Cố giới thiệu Cố Tích với cô ta, Cố Tuyết Nhi đã nở một nụ cười vô cùng nhiệt tình với cô.

“Xin chào, Tích Tích chị tên là Cố Tuyết Nhi, rất vui được gặp em.” Cố Tuyết Nhi chủ động bắt chuyện với cô.

“Chúng ta đã từng gặp ở trường học rồi, em có còn nhớ không?” Cố Tuyết Nhi hỏi, không giấu giếm việc hai người đã từng gặp nhau ở trường trước đây, cũng không hề tỏ ra xấu hổ vì chuyện đó.

“Có nhớ.” Cố Tích gật đầu.

Nụ cười trên khuôn mặt của Cố Tuyết Nhi lại càng rạng rỡ hơn, sau đó tiếp tục nói: "Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy em, chị đã cảm thấy hơi quen mắt, không nghĩ tới chúng ta lại có duyên như vậy, còn là người một nhà.”

Chẳng trách Cố Thần Dật và Cố Viêm Tiêu lại sẽ giúp đỡ Cố Tích kéo phiếu, xem ra họ đã biết về cô từ lâu rồi.

Cố Tuyết Nhi nghĩ thầm trong lòng.

Cô ta nhìn về phía Cố Tích một lần nữa rồi lại nói: "Chị lớn hơn em một chút nên em gọi chị là chị Tuyết Nhi được rồi.”

Cố Tích lại gật đầu rồi gọi đối phương một tiếng coi như chào hỏi.

Cố Tuyết Nhi tỏ ra thân thiện và gần gũi giống như lúc còn ở trường học, khiến người ta không nhận ra có chỗ nào không ổn.

Chỉ có điều Cố Tích vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Xem ra Cố Tuyết Nhi hẳn cũng là người nhà họ Cố, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghe thấy đám Cố Thần Dật nhắc tới cô ta, ngay cả ban đầu khi ba giới thiệu cô với những thành viên trong nhà họ, cũng chỉ nhắc tới bác cả, chú út cùng với ba người con trai.

Cố Tích bất giác nhìn về phía phòng khách, thấy nơi đó ngoại trừ Cố Thiệu và Cố Hiên ra thì vẫn còn một người nữa.

Lúc này Cố Thiệu và Cố Hiên đang ngồi một bên trên ghế sô pha, mà người đàn ông mặc vest màu xám đậm đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với hai người họ.

Cả ba đang trò chuyện.

Trông mặt ngoài cũng không có điều gì bất ổn, nhưng Cố Tích mơ hồ cảm nhận được bầu không khí nơi đó mang lại một cảm giác rất kỳ lạ khó mà giải thích được.

Tuy rằng chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, cô mơ hồ nghe thấy nội dung câu chuyện cũng không có gì đặc biệt, nhưng cảm giác ba người họ ngồi cùng một chỗ không giống như đang tán gẫu, mà như thể đang đấu trí vậy.

Đúng lúc này người kia cũng nhìn sang, người đó trông thấy ông cụ bèn gật đầu với Cố Thiệu và Cố Hiên, rồi đứng dậy bước tới.

Khi người đó đi tới đứng trước mặt ông cụ, kêu lên một tiếng: “Ba!”

Nhân tiện ông ta còn liếc nhìn Cố Tích ở bên cạnh ông cụ một chút.

Cái nhìn này khiến Cố Tích không khỏi rùng mình.

Trông người đàn ông trước mặt này trạc tuổi Cố Thiệu và Cố Hiên, nét mặt ôn hòa nở nụ cười khiêm tốn, nhưng đằng sau nụ cười đó lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng.

Vẻ lạnh lùng này hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt kia của Cố Thiệu, hay vẻ kiêu ngạo lãnh đạm của mấy vị kiệm lời trong nhà họ Cố, khiến người ta không nhận ra có điều gì không ổn, nhưng lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

“Đến rồi à?” Ông cụ mở miệng đáp lại một tiếng.

“Con gặp phải một chút rắc rối nhỏ vì vậy chậm trễ một chút, con còn đặc biệt nhờ người mang mấy củ nhân sâm từ nước A đến cho ba, để quản gia Châu cất đi rồi.” Cố Diệu Bạch nói.

Ông cụ gật đầu: "Mọi việc xử lý ổn thỏa là tốt rồi."

Ngoại trừ câu này, ông cụ Cố không tỏ thái độ gì nữa.

Cố Tích lén liếc nhìn vẻ mặt của ông cụ, phát hiện trên khuôn mặt của ông vẫn duy trì nụ cười, vừa mất tự nhiên vừa không còn vẻ nhân hậu như trước.

Lúc này trên khuôn mặt ông cụ Cố không có biểu cảm gì mấy, như thể đây mới là dáng vẻ trầm ổn nghiêm nghị mà ông ấy thường thể hiện.

“Tất cả đều đã đông đủ rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.” Ông cụ Cố nói.

Giọng điệu nghe vẫn ổn, không có gì đặc biệt.

Ông cụ đã mở lời, dĩ nhiên mọi người trong gia đình đều dịch chuyển.

Cố Diệu Bạch và Cố Tuyết Nhi cũng đi theo ông cụ về phía nhà ăn.

Đúng lúc này thím Mai đi tới.

Trước đó bà ấy đỡ đần trong phòng bếp, sau khi mọi việc xong xuôi bèn trở về căn phòng mình từng ở khi trước, thay quần áo dính mùi dầu khói.

Thím Mai nhìn thấy Cố Diệu Bạch ở đó, chợt sửng sốt: “Cậu ba cũng tới rồi à?”

Thím Mai lẩm nhẩm một câu, thấy vẻ mặt thẫn thờ của Cố Tích, trong lòng thầm nghĩ có phải ông cụ lại quên giới thiệu rồi không, bèn bước tới nhỏ giọng giới thiệu một câu với Cố Tích: “Đó là cậu ba nhà họ Cố, cháu cứ gọi là ‘chú ba’, người bên cạnh là con gái của chú ấy, lớn hơn cháu một tuổi.”

Sau khi Cố Tích được thím Mai giới thiệu, lại không hề thông suốt mà ngược lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Cố Thiệu là con thứ hai trong nhà họ Cố, chú út là con thứ tư, mà tuổi tác chênh lệch giữa họ rất gần chỉ hơn nhau chưa đầy hai tuổi, sao bây giờ ở giữa lại lòi ra một người con thứ ba thế này?

Cố Tích vẫn còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng, sau khi ông cụ Cố đi được hai bước ở phía trước mới nhận ra có điều không đúng, phát hiện cháu gái mình không theo kịp bèn dừng lại, quay đầu gọi Cố Tích.

"Tích Tích đi thôi, tới dùng bữa cùng ông nội nào."

Khi ông cụ Cố nói chuyện với Cố Tích, giọng điệu bất giác trở nên thân thiết, hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt của ông trở nên từ ái với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

“Dạ vâng.” Cố Tích hai ba bước đã đuổi kịp.

Thấy Cố Thiệu cũng đi tới, Cố Tích lập tức âm thầm dịch sang bên cạnh ông.

Cố Thiệu cụp mắt nhìn thấy Cố Tích đi sát mình, ý cười chợt thoáng hiện trong mắt, cũng may là không tới mức đến nhà họ Cố lại quên mất ba mình.

Mấy người bước vào phòng ăn cùng nhau.

Phòng ăn trong nhà chính của gia đình họ cũng rất lớn không kém những căn phòng khác.

Vị trí chính giữa của phòng ăn là một chiếc bàn tròn lớn, lúc này các món ăn đã được bày sẵn trên bàn, thoạt nhìn gần như một nửa trong số đó đều là những món có vị chua ngọt.

Lúc trước Cố Tích từng nghe thím Mai nói qua, ngoại trừ Cố Thiệu ra thì thói quen ăn uống của tất cả người nhà họ Cố đều thích đồ ngọt.

“Tất cả đều ngồi xuống đi.” Ông cụ Cố ngồi xuống đầu tiên, sau đó mở miệng nói với những người khác.

Mặc dù nhà họ Cố thường không để ý đến những điều này, mấy tên nhóc nào đó không biết lớn nhỏ, nhưng trong những dịp lễ tết vẫn cần phải tuân thủ một chút.

Cố Tích vốn tưởng rằng tiếp theo hẳn là tới lượt các vị trưởng bối như bác cả ngồi xuống, nhưng không ngờ rằng người thứ hai ngồi xuống lại là Cố Thiệu.

Điều khiến Cố Tích càng cảm thấy khó hiểu hơn là việc Cố Thiệu không ngồi xuống bên tay trái của ông cụ mà ngồi đối diện trực tiếp với ông ấy.

Vẻ mặt cô chợt tỏ ra bối rối.

Đúng lúc này Cố Thần Dật ở bên cạnh thì thầm vào tai cô: "Có phải chị cảm thấy kỳ lạ đúng không?"

Cố Tích gật đầu.

Cố Thần Dật lại mỉm cười rồi giải thích: "Thứ tự này không sai, bởi vì bác hai là người đứng đầu nhà họ Cố."

“Hả?” Cố Tích sửng sốt, ngạc nhiên liếc nhìn Cố Thần Dật, quả thật cô không hề biết chuyện này.

Vậy tại sao Cố Thiệu không sống trong nhà họ Cố nhỉ? Có vẻ như giữa ba và ông nội có điều gì khúc mắc thì phải.

Cố Tích thầm suy đoán trong lòng.

Những người còn lại cũng không hề để ý.

Cố Tích quan sát một chút cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Cố Thiệu.

Ở phía đối diện, ông cụ Cố vốn còn muốn cháu gái quý báu ngồi cùng mình thấy vậy, trong lòng âm thầm buồn bực một hồi.

Chẳng qua ông cụ sợ Cố Tích không được tự nhiên trong ngày đầu tiên dùng bữa ở nhà nên cũng không ép cô rời chỗ Cố Thiệu tới đây ngồi cùng mình.

“Con ngồi cùng với chị Tích.” Cố Thần Dật nhanh nhẹn di chuyển, trực tiếp giành lấy vị trí bên cạnh Cố Tích, còn Cố Viêm Tiêu và Cố Viêm Lân lần lượt ngồi bên cạnh theo thứ tự.

Vốn dĩ Cố Tuyết Nhi cũng muốn ngồi ở đây, nhưng khi cô ta đi tới phát hiện đã hết chỗ rồi, cứ đứng ở đó không khỏi có hơi xấu hổ.

Tuy nhiên ngay lập tức Cố Tuyết Nhi không hề để ý mà mỉm cười, dễ dàng xóa bỏ sự xấu hổ này, bước tới ngồi xuống vị trí đối diện với Cố Tích.

Cố Tuyết Nhi cũng không để mình bị ra rìa, nhìn cô rồi tò mò hỏi: “Tích Tích, em mới chuyển đến trường trung học trực thuộc à?”

“Vâng.” Cố Tích gật đầu.

Cố Tuyết Nhi mỉm cười: "Thảo nào, trước đây chị chưa từng gặp em ở trường bao giờ."

Cô ta nói xong lại thân thiết hỏi một câu: "Vậy em đã quen với trường mới chưa?"

“Cũng tàm tạm.” Cố Tích trả lời.

"Vậy thì tốt quá." Cố Tuyết Nhi nói xong lại nhiệt tình lên tiếng: “Chị học lớp 9A6, nếu trong trường em gặp phải chuyện gì có thể đến lớp bọn chị tìm chị.”

Ngay khi Cố Tuyết Nhi vừa nói xong, Cố Tích đang định lịch sự bày tỏ lòng biết ơn, thì nghe thấy Cố Thần Dật bên cạnh lầu bầu một câu: "Còn cần tới chị sao."

Cố Tích nhìn về phía Cố Thần Dật, cũng cảm thấy rất khó hiểu, nếu Cố Tuyết Nhi cũng là người nhà họ Cố, tại sao trước đây cô hoàn toàn không hề nghe thấy họ nhắc đến chú ba và cô ta nhỉ.

Cố Thần Dật thấy cô thắc mắc, nhỏ giọng giải thích: “Để em kể trong nhóm cho chị nghe.”

Vừa rồi Cố Tích không chỉ bị mấy người này kéo vào một đống nhóm như “Gia đình hạnh phúc”, “Gia đình vui vẻ”,...Ngoài ra họ còn lập ra một nhóm nhỏ nữa là “Căn cứ của bốn vị trai xinh gái đẹp nhà họ Cố”.

Cố Tích không muốn phỉ nhổ tên nhóm này làm gì, cảm thấy chỉ có “Quyết chiến đỉnh trời” kia trên app khác còn có thể tạm chấp nhận được.

“Cố Tuyết Nhi không lớn lên ở nhà họ Cố, thật ra chúng em cũng không quen thuộc với chị ta lắm.” Cố Thần Diệc kể lại trong nhóm.

Tiếp theo Cố Viêm Tiêu cũng bổ sung một câu: “Hơn nữa chị ta không hoàn toàn được coi là người nhà họ Cố.”

Cố Tích: “?”

Cuối cùng vẫn là Cố Viêm Lân giải thích cặn kẽ một lượt cho cô nghe: “Chú ba không phải là con của ông nội, là con của người quen cũ được nhà họ Cố nhận nuôi, mười mấy năm trước chú ba đã dọn ra khỏi nhà họ Cố, bình thường cũng không hay qua lại, cũng chỉ gặp gỡ vào dịp lễ tết mà thôi, cho nên mọi người không tiếp xúc gì mấy với Cố Tuyết Nhi.”

Hai nhóc Cố Viêm Tiêu và Cố Thần Dật cũng không biết nhiều lắm về những chuyện có liên quan đến nhà chú ba, lúc trước Cố Viêm Lân cũng mới biết được từ chỗ ba mình.

Tình cảm vợ chồng của ông bà nội vẫn luôn rất tốt, khi đó bà nội đang mang thai chú thứ tư thì một ngày nọ, một người phụ nữ tên là Dương Uyển Ni tìm đến cửa còn dẫn theo một đứa trẻ chưa đầy một tuổi.

Khi ấy Dương Uyển Ni này làm y tá trong doanh trại của ông cụ Cố, nhưng sau đó mất tích một khoảng thời gian, lúc trở lại thì đã sinh con.

Dương Uyển Ni khăng khăng nói rằng Cố Khánh Hoa đã phát sinh quan hệ với bà ta trong lúc bà ta say ngủ khi trực ban, làm mình có bầu.

Lúc đó trong phòng bệnh không lắp camera theo dõi, mà ông cụ Cố lại thật sự đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh Dương Uyển Ni trực.

Mặc dù Dương Uyển Ni không phải là một cô gái xinh đẹp, nhưng dáng vẻ cũng thanh tú dễ nhìn, hơn nữa thường ngày cũng tỏ ra dịu dàng nhỏ nhẹ, vẫn luôn cho người ta ấn tượng là một cô gái tốt.

Vì vậy sau khi những lời đồn thổi về chuyện này bị lan truyền, hầu hết mọi người đều tin lời của Dương Uyển Ni, trong thoáng chốc ông nội Cố có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Thời điểm đó việc giám định huyết thống cha con không hề dễ dàng, Cố Khánh Hoa đã phải mất rất nhiều công sức mới chứng minh được đứa trẻ không phải của mình, ông ấy cũng không làm gì xấu với Dương Uyển Ni.

Nhưng đáng tiếc là Cố Khánh Hoa vẫn còn chưa đi tìm bà ta thì người phụ nữ đó đã qua đời, nghe nói vốn dĩ Dương Uyển Ni mắc bệnh hiểm nghèo, không sống nổi bao lâu.

Đứa trẻ bị ném vào nhà họ Cố.

Xuất phát từ lòng thương, ông cụ và vợ mình đã bàn bạc với nhau, nhận nuôi đứa trẻ đó cũng chính là cậu ba nhà họ Cố bây giờ.

Cho nên thật ra Cố Diệu Bạch trạc tuổi với Cố Thiệu.

Về sau, có lẽ ông ta dần trưởng thành, cũng biết được thân thế của mình qua lời kể của một vài người bên cạnh, Cố Diệu Bạch từ từ rời khỏi nhà họ Cố.

Sau khi Cố Tích xem xong lời giải thích của Cố Viêm Lân, cuối cùng mới hiểu ra rồi gật đầu, hóa ra là vậy.

Trên ghế chính, ông cụ nhìn thấy bốn đứa cháu đang cúi đầu nghịch điện thoại, cũng không biết đang chơi gì, nghiêm mặt lại rồi khụ một tiếng đầy nghiêm khắc: "Ăn cơm thì ăn cho tử tế! Mỗi đứa ôm một cái điện thoại định làm thần tiên chắc?"

Bốn người nghe thấy ông cụ nói, gần như cùng lúc cất điện thoại đi, sau đó bày ra vẻ mặt ‘ngoan ngoãn hiểu chuyện’ nhìn về phía ông cụ.

Ông cụ Cố thấy các cháu ngoan nhà mình cảm thấy rất hài lòng, nét mặt nghiêm nghị lại giãn ra.

"Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi."

Ông cụ đã mở lời, mọi người cũng đều động đũa.

Cố Tích vẫn yên lặng và cơm như cũ.

Chỉ có điều Cố Thiệu thấy bên cạnh quá ‘yên tĩnh’, vì vậy cúi đầu nhìn về phía Cố Tích, lập tức cau mày lại.

Trước đây Cố Thiệu cũng đã từng chú ý tới trạng thái ăn cơm của Cố Tích có điều gì đó không ổn, cái này có lẽ là thói quen được hình thành khi ở nhà họ Lâm. Hầu như khi dùng bữa Cố Tích sẽ không nói chuyện, thậm chí còn không hề phát ra âm thanh, cứ vùi đầu và cơm ở trong bát như thế, cũng rất ít khi gắp thức ăn ở trên bàn, trong bát có gì thì ăn nấy, thỉnh thoảng sẽ gắp món ăn ở trước mặt mình, nhưng động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Thời điểm Cố Thiệu đón cô về nhà, cô vẫn luôn như vậy, sau đó không dễ gì mới tốt lên một chút, Cố Tích sẽ trò chuyện trên bàn ăn cùng với ông ấy, hay tự mình gắp thức ăn.

Kết quả là bây giờ có nhiều người hơn, Cố Tích lại bất giác khôi phục trạng thái trước đây của mình.

Thật ra chính Cố Tích cũng không nhận ra điều này, khi thấy một miếng sườn xào chua ngọt mà mình yêu thích xuất hiện ở trong bát.

Cố Tích chợt sửng sốt, cô ngẩng đầu lên phát hiện Cố Thiệu gắp đồ ăn cho mình.

“Con đừng chỉ lo ăn cơm không như thế.” Cố Thiệu mở miệng nhắc nhở.

“Dạ vâng.” Cố Tích sửng sốt gật đầu, rồi lại mỉm cười với Cố Thiệu.

Cố Tích ăn hết miếng sườn xào chua ngọt kia, vừa ăn đã biết là tay nghề của thím Mai, chỉ có điều không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy món sườn xào chua ngọt này còn ngon hơn cả lần trước thím ấy làm.

“Con thích món gì thì cứ gắp.” Cố Thiệu lại nhắc nhở một câu.

"Dạ."

Kết quả là Cố Tích vẫn còn chưa kịp động đũa, trước mặt cô đã nhiều thêm một đĩa bánh bí đỏ chiên giòn.

Không chỉ một chiếc mà là cả một đĩa đầy.

Cố Viêm Lân là người bưng đĩa bánh bí đỏ chiên giòn cho Cố Tích: “Tích Tích nếm thử đi, chắc hẳn chị sẽ thích ăn đấy.”

Cố Viêm Lân vẫn còn chưa nói hết, Cố Viêm Tiêu và Cố Thần Dật ở bên cạnh cũng không chịu thua kém bưng những món mà Cố Tích thích đặt trước mặt cô.

"Chị nhất định sẽ thích bánh gạo nếp này."

"Cái này quá khô, bánh phô mai này cực kì ngon."

Vì thế trong nháy mắt, một đống chồng chất như núi được đặt trước mặt Cố Tích.

Cô nhìn ba cặp mắt sáng ngời lấp lánh bên cạnh, chỉ âm thầm thu lại ánh mắt.

Khó mà từ chối lời mời nhiệt tình như thế.

Nhưng cô không thể ăn nổi nữa.

“Rất ngon.” Trong bát Cố Tích là một chiếc bánh bí đỏ chiên giòn, đũa vẫn còn đang gắp một viên gạo nếp, trong miệng là miếng bánh phô mai cắn dở, cô nói với ba người.

Cuối cùng khi ánh mắt của mấy người họ rời đi chỗ khác, Cố Tích lén lút đẩy mấy đĩa bánh ngọt đến trước mặt Cố Thần Dật.

"Thật sự rất ngon, em cũng ăn đi."

“Hi hi, được ạ.” Quả nhiên Tích Tích vẫn thân với mình nhất.

Kết quả là Cố Thần Dật mới đắc ý được mấy giây đã bị Cố Hiên ở đối diện bắt quả tang.

“Tích Tích cháu cứ ăn của mình đi, không cần phải lo cho nó, tên nhóc này không đói được đâu.” Cố Hiên nói, rõ ràng đã hiểu lầm.

Mà ông cụ ngồi trên ghế chính cũng phụ họa một câu: "Đúng đấy, không cần phải chia cho mấy người bọn nó đâu, Tích Tích thích ăn gì để ông nội kêu nhà bếp làm cho.”

Cố Tích: "..." Không, cô thực sự đã rất no rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cháu gái, trong lòng ông cụ có tâm sự nhưng cũng yên lòng.

Ông cụ nhìn lướt qua Cố Diệu Bạch rồi mở miệng hỏi một câu: “Diệu Bạch, gần đây con thế nào rồi?”

Nghe thấy ông cụ gọi tên Cố Diệu Bạch, những người khác không có phản ứng gì, nhưng chiếc thìa trong tay Cố Tích đột ngột rơi vào trong bát phát ra một tiếng ‘leng keng’.

“Sao thế?” Mấy người bên cạnh lo lắng nhìn sang.

“Không sao ạ, con bị trượt tay.” Vẻ kinh ngạc chợt hiện lên trong đáy mắt, Cố Tích ngượng ngùng mỉm cười rồi nói.

Chờ đến khi bản thân bình tĩnh lại, Cố Tích mới kéo áo của Cố Thần Dật ở dưới gầm bàn.

"Chị muốn ăn gì không để em lấy cho.”

"Không phải." Cố Tích lắc đầu, ra hiệu cho Cố Thần Dật lại gần một chút, rồi thì thầm khẽ hỏi: "Vừa rồi ông nội gọi chú ba là gì thế?"

"Ồ, Cố Diệu Bạch là tên của chú ba.” Cố Thần Dật tưởng Cố Tích cảm thấy kỳ lạ sao cách đặt tên của chú ba lại không giống với những người khác, bèn giải thích: “Tên của chú ba hẳn là trước đây được mẹ ruột của chú ấy đặt cho, vì vậy khác với ba của chúng ta.”

"Chữ diệu trong từ quang diệu, bạch trong bạch sắc?"

Cố Thần Dật ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, nhưng không hề để ý đến vẻ mặt dần trở nên nặng nề của Cố Tích.

Trong tiểu thuyết cũng có một người có tên như vậy, nhưng không phải Cố Diệu Bạch mà là Tạ Diệu Bạch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net