Chương 39: Cần tiền tiêu vặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Cố Tích nói vậy, tay cầm bút của Cố Thiệu chợt khựng lại.

“Chuyện rất nghiêm túc ư?” Cố Thiệu nhìn ánh mắt khẽ động của Cố Tích.

Cô bé này muốn nói với mình về chuyện cô lén lên mạng quen một số cư dân mạng không đàng hoàng nào đó hay định gặp mặt đối phương? Hay là muốn thẳng thắn với mình, sau lưng đã dùng thông tin chứng minh thư của ông đi đăng ký ‘cuộc thi Thiên Sang’?

Cố Thiệu thầm nghĩ trong lòng: Con bé này dường như đã làm rất nhiều việc sau lưng ông hay có một số chuyện mà ông không biết? Bị Cố Thiệu nhìn bằng ánh mắt nhàn nhã, Cố Tích thấy chột dạ khó hiểu. Cô chợt cảm giác đối phương có ẩn ý trong mắt ‘tổ chức đã nhìn rõ cô rồi, lời bộc bạch của bản thân cô hoàn toàn khác việc chúng tôi định tội’.

Nhưng cô mơ thấy nội dung trong cuốn tiểu thuyết, lẽ ra Cố Thiệu không thể biết được mới đúng. Cố Tích lẩm bẩm trong lòng. Cô suy nghĩ, vẫn phải thành thật nhìn Cố Thiệu trước đã. Cô hỏi khéo: “Ba, nhà họ Cố chúng ta có phải rất có tiền có quyền không? Chính là kiểu giàu có phô trương, chậc… địa vị vượt trội, người thường không dám gây chuyện?”

Cố Thiệu làm sao cũng không ngờ ‘chuyện nghiêm túc’ từ miệng của Cố Tích lại là câu nói này. Trong giây lát, vẻ mặt ông đơ ra, có một sự ngạc nhiên kỳ lạ thoáng qua trên mặt ông.

“Tại sao con lại hỏi vậy?” Cố Thiệu nhướng mày hỏi Cố Tích.

Cô không trả lời câu hỏi của ông mà lại bức bách hỏi tiếp: “Có phải không ba?”

“Coi như đúng đi.” Cố Thiệu trả lời. Trước giờ nội tình trong nhà họ Cố không đơn giản. Dù cho mấy năm qua cũng dần kiềm chế, làm chuyện gì cũng khiêm tốn nhưng nhà họ Cố vẫn là nhà họ Cố.

Nghe xong, Cố Tích suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu là vậy, có phải có rất nhiều người đang nhắm vào nhà họ Cố chúng ta không ba?”

Cố Thiệu: “…”

Ông vốn tưởng câu tiếp theo cô sẽ hỏi là ‘Cô có được tính là cô chủ con nhà giàu hay không’ đại loại vậy. Nhưng ông không ngờ, Cố Tích lại quan tâm đến điều này. Cố Thiệu khẽ cau mày. Không chờ ông lên tiếng, cô lại tiếp tục bày ra bộ mặt nghiêm túc: “Ví dụ, kẻ thù tấn công trả thù, hoặc là gia tộc nào đó đố kỵ với nhà họ Cố, sợ bị nhà họ Cố cướp mất ưu thế, sợ nhà họ Cố đe dọa đến lợi ích và địa vị của họ. Sau đó, họ dùng thủ đoạn sau lưng, muốn phá hoại nhà họ Cố?”

“Chắc có.” Cố Thiệu trầm giọng lên tiếng, vẻ mặt khá là nghiêm túc.

Cây to gió lớn, không có nhiều người dám ra tay với nhà họ Cố. Nhưng cũng có rất nhiều người trông chờ vào việc nhà họ Cố tan rã, họ cũng không nhẫn nại đến thế. Tuy đây là sự thật, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc và đôi mày cau có của Cố Tích, Cố Thiệu thật sự không biết tại sao cô gái nhỏ này lại nghĩ tới mấy thứ này. Chẳng mấy chốc, Cố Thiệu nghĩ tới Cố Tích có che giấu kỹ càng với thế giới bên ngoài cỡ nào thì cũng tồn tại tâm lý đề phòng. Cô lo lắng, sợ lại mất đi sự che chở của gia đình lần nữa, rồi lại trở về cuộc sống tại nhà họ Lâm như lúc đầu ư?

“Nhà họ Cố sẽ không suy sụp.” Cố Tích thở dài nói.

Khựng lại một lúc, Cố Thiệu lại nhìn sang Cố Tích và chân thành nói: “Cho dù tương lai nhà họ Cố có ra sao, ba cũng sẽ bảo vệ con.”

Đây là lời hứa của Cố Thiệu dành cho Cố Tích. Nghe được câu này của Cố Thiệu, Cố Tích mở to mắt. Tuy cô không muốn nói chuyện này nhưng câu nói của ông lại khiến cô thấy cảm động.

“Không phải.” Cố Tích lắc đầu: “Con chỉ muốn nhắc nhở một chút. Ba, bác cả, chú nhỏ và ông nội nữa, mọi người phải cẩn thận. Mặc kệ là người bên cạnh hay là những người ngoài mặt thì quen biết nhiều năm và tỏ ra quan hệ rất tốt với mọi người thì đều không đáng tin đâu. Ngoài mặt thì họ như thế, nói không chừng sau lưng lại đang nghĩ cách muốn bức hại nhà họ Cố đó.”

Nghe câu nói liên quan, khoé miệng của Cố Thiệu khẽ giật.

“Tuyệt đối phải đề phòng đám người này, cũng phải giữ bí mật gì đó của nhà họ Cố nữa. Ưm…”

Cố Tích còn chưa kịp nói hết thì cô đã bị Cố Thiệu gõ vào trán một cái.

Cố Tích che trán: “Con còn chưa…” nói xong mà…

“Mấy chuyện này không phải chuyện con nên suy nghĩ.” Cố Thiệu cắt ngang lời Cố Tích. Ông nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

Nhìn kỹ thì có thể phát hiện dấu vết bất lực trong mắt của ông. Tuy những gì Cố Tích nói vốn không sai, chuyện mà cô lo lắng quả thật có tồn tại, nhưng Cố Thiệu không hy vọng tuổi còn nhỏ mà cô lại quá lo lắng về những chuyện này.

“Là thật đó. Có hôm con nằm mơ, mơ thấy có người muốn hại gia đình chúng ta.” Cố Tích nói, giống như sợ Cố Thiệu không tin mình, cô bổ sung thêm: “Giấc mơ của con rất chính xác!”

Mặc dù, chính xác mà nói, đó đều là cốt truyện của cuốn tiểu thuyết hơn là một giấc mơ.

“Ba biết rồi.” Cố Thiệu nói.

“Nhưng con nên nghĩ tới chuyện học hành, hoặc làm sao để khiến mình vui vẻ, cứ không phải mấy thứ này. Mấy chuyện này cứ để người lớn giải quyết.”

“Ồ.” Thấy dáng vẻ Cố Thiệu không hoàn toàn để tâm đến lời mình nói, Cố Tích gật đầu.

“Nhưng ba nhất định phải cảnh giác một chút.”

“Con đi ngủ đi.”

“Ừm…” Nhận lấy ánh mắt nghiêm nghị của Cố Thiệu, Cố Tích rụt đầu.

“Con chỉ nói một câu cuối cùng, chỉ một câu thôi.” Cố Tích dùng ngón tay làm động tác ra hiệu số ‘một’. Nói xong, không chờ Cố Thiệu đồng ý, cô vội nói: “Con cảm giác Cố Diệu Bạch, ý con là chú ba không phải người tốt.”

Nói ra câu này với Cố Thiệu, cô cảm giác mình thật lãng phí sức lực. Nhưng nếu không nói thì cô sợ ông và nhà họ Cố không đề phòng Cố Diệu Bạch rồi lại bị đối phương tính kế.

“Được rồi, con đi ngủ đây.” Bị Cố Thiệu nhìn, Cố Tích sợ nên ngoan ngoãn đi ngủ.

Nhưng vừa đi khỏi vài bước, Cố Tích lại dừng chân và quay đầu chột dạ nhìn Cố Thiệu. Cố Tích nói: “Con nói thật, một chuyện cuối cuối cuối cùng thôi!”

Cố Thiệu: “Con nói đi.”

Cố Tích: “Ba, ba có thể cho con ít tiền tiêu vặt được không?”

“…” Lần đầu tiên, tổng giám đốc Cố cảm giác mình không theo kịp suy nghĩ và bước nhảy tư duy của cô con gái này.

Thấy Cố Thiệu không trả lời, trong lòng Cố Tích hồi hộp. Cô cắn môi và nói: “Con không cần nhiều lắm đâu, chỉ một ngàn, ừm hai ngàn, hai ngàn tệ là được.”

Trước khi đến đây, Cố Tích đã nghĩ qua rồi. Tuy cô nhắc nhở Cố Thiệu phải cẩn thận Cố Diệu Bạch và nhân vật lớn đứng sau có thân phận không rõ ràng, nhưng vẫn phải chuẩn bị bằng cả hai tay. Vì vậy, kế hoạch ‘kho vàng nhỏ’ của cô vẫn phải tiếp tục.

Tiền tiêu vặt mà Cố Thiệu cho cô, cô sẽ không dùng mà đem cất hết đi. Cộng thêm số tiền thưởng mà cô nhận được trong cuộc thi. Như trong cuốn tiểu thuyết, cô cứ giữ số tiền cho tới lúc cô rời xa nhà họ Cố, đến lúc cô đến tuổi trưởng thành chắc cũng có một món tiền không nhỏ.

Cho dù trong tương lai, nhà họ Cố không thể tránh khỏi cảnh phá sản, chỉ cần chỗ tiền này không nằm trong tài sản của nhà họ Cố thì sẽ không bị thanh lý chung, chắc cũng đủ để trang trải cuộc sống. Cho nên, bây giờ coi như tiền dưỡng già của Cố Thiệu. Không đúng, là quỹ chống rủi ro. Cố Thiệu không biết những tính toán trong đầu của Cố Tích. Tuy ông bất ngờ khi đột nhiên cô đòi tiền tiêu vặt nhưng nghĩ kỹ lại thì người lớn cho trẻ con tiền tiêu vặt cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng… Cố Thiệu chợt nhớ tới chuyện gì đó thì khẽ chau mày.

“Ngày mai ba cho con.” Cố Thiệu nói tiếp: “Bây giờ con đi ngủ đi.”

Thấy ông đã đồng ý, cô cũng không hỏi thêm chuyện gì nữa mà ngoan ngoãn rời khỏi phòng sách. Lúc đi khỏi, cô còn vui vẻ nói với Cố Thiệu: “Ba ngủ ngon.”

Trở về phòng mình, Cố Tích vẫn chưa ngủ mà lấy điện thoại ra, mở nhóm chat ‘Quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang’.

Mới không vào có vài tiếng đồng hồ, mấy anh em [AAA] trong nhóm đã tự chất đống được tòa nhà trăm tầng ‘chín mươi chín’. Cố Tích trực tiếp bỏ qua nội dung trước, đọc mấy tin mới nhất do đối phương gửi đến.

[AAA]: Thông tin vừa đăng cũng có thông báo, dự án của nhóm chúng ta không chỉ được vào, mà còn được xếp thẳng vào loại A sau lần xét duyệt đầu tiên!

Trước khi đối phương nhắc tới ‘loại A’, Cố Tích đã lướt qua trang web chính thức của cuộc thi. Vì dự án dự thi quá nhiều, cho nên sau khi được chuyên gia xét duyệt ngay lần đầu, nhóm dự thi theo tất cả dự án được chia thành loại A, B và C.

Loại C là loại có điểm số thấp nhất, chủ yếu dành cho một số dự án có giá trị không cao hoặc thiếu tính khả thi. Nếu trong lần xét duyệt tới, những dự án này không cách nào đưa ra được thiết kế tốt hơn hoặc hợp lý hơn thì sẽ bị loại trực tiếp.

Còn một số thiết kế sáng tạo khác được chấp nhận nhưng tài liệu nộp chưa hoàn chỉnh, dự án không đủ tốt thì bị xếp vào loại B. Chỉ có dự án sáng tạo, thiết kế, tính khả thi và tài liệu đều tốt thì mới được xếp vào loại A. Tuy trải qua nhiều lần xét duyệt, cuối cùng nhóm cuộc thi lớn chỉ có một trăm nhóm được vào. Trên thực tế, tổng cộng lại thì số nhóm nhận được cái mác ‘loại A’ cũng chỉ có mười hai nhóm mà thôi. Dưới đây lại là một loạt phấn khích từ [AAA]:

[AAA]: Chúc mừng.

[AAA]: Tin vui xuất hiện.

[AAA]: Ha ha, tôi cảm giác chủ yếu là do sự sáng tạo của anh X trong dự án quá tốt. @X.

[AAA]: Đương nhiên rồi, kỹ thuật của cậu chủ tôi cũng đâu có tệ.

[AAA]: Sự ghen tị cũng khiến người ta thấy ghét.

Khi nhóm thi công bố kết quả của đợt xét duyệt đầu tiên, đồng thời còn đăng thông tin của từng nhóm tham gia. Tuy nội dung dự án cụ thể của mỗi nhóm và tài liệu nộp vẫn trong trạng thái bảo mật, thông tin cá nhân của người tham gia cũng được bảo mật, nhưng mọi người có thể xem thông tin cơ bản về tên nhóm, số thành viên, tên dự án của từng nhóm tham gia. Thế là trong diễn đàn cuộc thi đã xuất hiện rất nhiều thắc mắc về nhóm của họ.

‘Quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang ư? Cái tên quái quỷ gì thế này? Đúng là tầm thường quá.’

‘Tên này nghe có vẻ như đặt tên cho học sinh tiểu học vậy.’

‘Không phải đổi thể lệ cuộc thi, dưới mười sáu tuổi cũng có thể đăng ký tham gia sao? Có lẽ nhóm này thật sự có vài người chưa thành niên.’

‘Có chính xác là nhóm này thật sự giành loại A không vậy?’

‘Nói thật thì nhìn thông tin của nhóm họ thì tôi cũng rất nghi ngờ.’

Nhóm của Cố Tích chỉ có ba thành viên. Hơn nữa, tên nhóm cho thấy cũng không phải những người đi trước đã có tên tuổi trên diễn đàn, có phòng làm việc, trường chuyên nghiệp, công ty chuyên nghiệp hỗ trợ các đội tham gia.

Nhóm nhỏ ‘chim trĩ’ tham gia, bộc lộ hết tài năng trong lần đầu xét duyệt chen chân vào loại A thật sự có hơi khó thuyết phục đám đông. Thế là số người thảo luận về họ trong diễn đàn dần tăng lên, trong lời nói cũng mang vẻ nghi ngờ.

‘Một nhóm nhỏ không có bối cảnh, không có thực lực, dự án có thể xếp loại A thì mọi người không cảm thấy rất lạ hay sao?’

‘Hơn nữa, tôi từng xem qua dự án dự thi của họ, ‘Đồng hành cùng hệ thống thông minh’. Nói thật thì tôi không cảm thấy có gì đặc biệt.’

‘Đúng vậy, nói trắng ra không phải chỉ là một cỗ máy nhỏ có trí tuệ nhân tạo thôi sao? Tiểu Tri nhà tôi, một con mèo tinh ranh nào đó cũng có thể làm được như thế.’

‘Quả thật không có gì mới mẻ, ít ra cũng chưa hẳn được xếp vào loại A.’

Đọc những bình luận của đám người này trong diễn đàn, [AAA] rất cố gắng kiềm chế không nổi giận với đối phương, chỉ khoác lên bộ giáp và trả lời một câu: ‘Dừng bút.’

Nhưng bây giờ đang ở trong nhóm [AAA] cũng không nhịn được nữa.

[AAA]: Một đám não tàn. Điểm nhấn lớn nhất trong dự án của chúng ta là trí tuệ cảm xúc. Họ biết cái khỉ gì.

Thấy [AAA] nói vậy, tuy Cố Tích cảm thấy tức cười nhưng cũng hùa theo mà giận. Điều khiến cô ngạc nhiên chính là ngay cả [Lân] cũng xuất hiện mắng một câu.

‘Đúng là não tàn.’

[Lân]: Tôi đã xem kỹ bản vẽ thiết kế và tài liệu mà mọi người nộp, tôi thấy cũng được.

Còn hơn cả ‘cũng được’, theo góc độ chuyên môn của cậu ta, dự án này hoàn toàn có thể nói là có triển vọng lớn. Triển vọng này được phản ánh đặc biệt trên thị trường và người dùng.

[Lân]: Yên tâm đi. Tôi sẽ liên hệ với nhóm cộng sự của mình bắt đầu triển khai, chắc sau hai tuần sẽ có báo cáo mô hình cơ bản. Tới lúc đó chúng ta dùng thực lực để khiến cho đám ngốc nghếch kia biết thế nào là thực lực đè bẹp.

Thấy [Lân] nói vậy, Cố Tích khẽ nhướng mày: Lần đầu tiên cô thấy người anh này lại nói nhiều như vậy. Xem ra anh giận thật rồi. Cố Tích lẩm bẩm.

[X]: Cần gì thì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.

Cố Tích gửi một câu. Sau một khoảng thời gian tự học công nghệ cơ bản, ít ra Cố Tích cũng không ngây ngơ như lúc trước. Nếu không được thì cô cũng có thể tìm ông trùm Cố Thiệu giúp một tay, còn có Cố Viêm Lân hình như cũng được. Nghĩ tới đây, Cố Tích hơi đơ ra. Đột nhiên cô nhớ tới Cố Viêm Tiêu và Cố Thần Dật nói với cô hồi chiều này: Cố Viêm Lân cũng học chuyên ngành kỹ thuật điện tử thì phải, giống cái người tên [Lân] trong nhóm, đều là cấp độ thiên tài. Cố Viêm Lân, tên này cũng là [Lân], chắc không phải là cùng một người chứ?

“Trùng hợp vậy sao?” Cố Tích thầm thở dài. Nhưng chẳng mấy chốc cô lại lắc đầu phủ nhận suy đoán này.

Người tên [Lân] chính là người tiếc chữ như vàng, chỉ cách điện thoại nhưng cô có thể tưởng tượng đối phương chắc chắn là tay to lạnh lùng. Còn về Cố Viêm Lân nhà cô nhìn có vẻ là hình tượng lạnh lùng nhưng thực tế thì cậu ấy lắm mồm và nhây không thoát đâu được. Tối qua, Cố Tích ở nhà ông nội. Cô vốn đang ngồi trên sofa chờ Cố Thiệu đi ra thì bị Cố Viêm Lân đứng bên cạnh càm ràm nên ngủ thiếp đi mất.

“Không thể nào là vậy được.” Cố Tích lắc đầu phủ nhận. Chợt nghĩ ra gì đó, cô lại gửi một tin vào nhóm chat.

[X]: Đúng rồi, tôi muốn hỏi một câu. Có cách nào để tôi có thể lẻn vào điện thoại hay máy tính của ai đó không? Sau đó xóa một số thứ trong điện thoại và máy tính của người đó?

Đây là suy nghĩ ngẫu nhiên xuất hiện: Nếu Cố Diệu Bạch chụp được số thư từ của ông cụ Cố và bạn của ông cụ, vậy thì đống ảnh đó chắc chắn sẽ nằm trong điện thoại của ông ta hoặc một thiết bị lưu trữ nào đó. Theo quyển tiểu thuyết, tính toán thời gian Cố Diệu Bạch và nam chính bắt tay thì lúc này chắc ông ta chưa giao những tấm ảnh này cho người đứng sau. Nếu có thể xâm nhập rồi xoá hết thì không phải đã giải quyết được một phiền phức lớn rồi sao?

[AAA] nhanh chóng trả lời: Đương nhiên là được, chỉ cần cô đủ giỏi.

Nói xong, [AAA] trực tiếp quăng một tập tài liệu vào nhóm.

Cố Tích mở lên, bên trong có một số tập tin: Đào tạo hacker, hacker từ nhập môn đến thành thạo, cuộc chiến thông tin…

Còn chưa chờ Cố Tích vui mừng thì có một tin nhắn của [Lân] hiện trong nhóm chat.

[Lân]: Đừng có nghĩ tới, phạm pháp đó.

Chỉ có mấy chữ ngắn gọn và súc tích. Quả nhiên không thể nào là Cố Viêm Lâm trong nhà. Nhưng câu nói này của đối phương cũng khiến Cố Tích tỉnh táo hẳn: Quả nhiên là cô nghĩ quá ngây thơ rồi. Chuyện này không phải nằm trong một quyển tiểu thuyết nữa. Vì vậy, cô không thể làm chuyện phạm pháp. Cố Tích vỗ đầu và tự nhủ phải xóa tan suy nghĩ này.

Nhưng cô vẫn không ngừng suy nghĩ. Trong tiểu thuyết, Cố Thiệu sở dĩ bị hỏi tội là vì làm rò rỉ một hệ thống bảo mật quan trọng do NTN phát triển. Mà lần này thật ra chính là âm mưu do Cố Diệu Bạch, Lâm Dịch Trạch và kẻ đứng sau lưng họ dàn dựng.

Vốn dĩ hệ thống do NTN phát triển thuộc loại có tính bảo mật cao, nhưng đối phương vì địa vị cao và quan hệ rộng, tốn chút công sức đã lấy được nội dung cốt lõi trong hệ thống an ninh của NTN. Các kênh ở nước ngoài của Cố Diệu Bạch đã chuyển những nội dung cốt lõi này cho nước A, còn ngụy tạo một loạt bằng chứng vu khống Cố Thiệu bán nước.

Mặc dù bằng chứng không được thiết lập đầy đủ, cũng không đủ để định tội bán nước của Cố Thiệu, nhưng Cố Thiệu là người phụ trách của NTN thì vẫn phải chịu trách nhiệm về việc rò rỉ thông tin cốt lõi.

Lúc này, nam chính không biết đã dùng cách gì nguỵ tạo một số hành vi sai trái của Cố Thiệu, công bố rộng rãi những tấm ảnh mà ông ra vào những nơi bất hợp pháp khiến dư luận dậy sóng trong một thời gian.

Cố Thiệu vốn là giáo sư chuyên gia có uy tín cao chỉ trong một đêm đã bị đồn thành một kẻ cầm thú trên mạng. Thế là, mặc kệ là bằng chứng, thái độ của người quản gia và dư luận, tất cả đều đứng về phía đối lập với Cố Thiệu. Tường ngã thì ai cũng đẩy. Muốn ngăn cản mọi chuyện thì cách tốt nhất chính là chứng minh Cố Thiệu không rò rỉ tin mật. Thật ra chuyện này cũng không khó.

Biết là đồ đã rơi vào tay của Cố Diệu Bạch, thật ra NTN có thể làm hai phần hệ thống an ninh, một cái thật và một cái giả. Cái giả thì cần dựa vào cái thật mới có thể vận hành. Tới lúc đó, lấy cái giả đi đánh lừa dư luận trước, như vậy thì cuối cùng chỉ cần lấy cái thật ra thì có thể chứng minh NTN không rò rỉ tin mật. Nói không chừng còn có thể thay đổi mục đích, chứng minh có kẻ đứng sau giật dây.

Cách rất đơn giản nhưng muốn thực thi thì cũng không dễ dàng gì. Chí ít là với thân phận của Cố Tích hiện giờ, chạy đi bảo NTN làm một hệ thống bảo mật giả, người khác chắc chắn sẽ coi lời cô nói là trò đùa. Nhưng tình toán thời gian thì còn hai năm nữa. Thời gian hai năm này, có lẽ cô có thể nghĩ cách để vào NTN. Sau đó tham gia dự án bí mật đó, như vậy thì càng tiện hơn. NTN không phải là một ví dụ về việc không tuyển dụng trẻ vị thành niên. Đối với những thanh thiếu niên có đột phá về mặt chuyên môn, thành tích xuất sắc hoặc tài năng tuyệt vời, NTN sẽ tuyển dụng họ với danh nghĩa thực tập sinh, thông qua tham gia vào dự án để nâng cao học tập.

Vì vậy, chỉ cần Cố Tích học hành đàng hoàng, thành tích đủ tốt, có thể đạt được nhiều giải thưởng về sáng tạo khoa học và công nghệ giống như Cố Viêm Lân thì cô cũng có thể thông qua sát hạch của NTN. Cố Tích âm thầm lên kế hoạch trong đầu cho việc gia nhập NTN. Tại phòng sách lúc này, Cố Thiệu đang nói chuyện với Vương Ngũ.

“Cậu tra xem, khoảng thời gian này có phải Tích Tích bị bắt nạt ở trường hay nơi nào đó không.” Cố Thiệu nói.

Đột nhiên Cố Tích chạy vào nói câu đó thật sự rất khó khiến cho người khác không để tâm. Cố Thiệu cũng quan sát vẻ hồi hộp và lo sợ trong mắt của Cố Tích khi nói những câu này với ông không giống như đang làm bộ. Có thể khiến con nhóc này lo lắng như vậy, trừ nhà họ Lâm, có lẽ chính là một số nhân tố bên ngoài.

“Ngoài ra, cậu cũng tra bạn bè trên mạng luôn.” Cố Thiệu lại nhấn mạnh một câu.

Lỡ như Cố Tích thật sự tiếp xúc với một đám cư bàn qua mạng không đàng hoàng gì đó thì sao? Cố Tích cau mày.

“Được thôi, tôi lập tức sắp xếp điều tra.” Vương Ngũ nhận lời qua điện thoại.

“Ừm.” Cố Thiệu đáp lại. Lúc ông định cúp máy thì cô nhóc vốn nên đi ngủ lại chạy tới cửa phòng sách, đứng dựa cửa và thò đầu vào nhìn.

“Con chỉ nói một câu thôi.” Cố Thiệu chưa kịp chau mày thì Cố Tích vội lên tiếng: “Ba à, ba rảnh thì có thể trồng hoa và đi dạo quanh công viên, đừng đi tới những nơi kỳ lạ.”

Vừa dứt lời, Cố Tích chạy như bay về phòng mình, để lại Cố Thiệu với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cái gì mà những nơi kỳ lạ? Cố Tích cúi mắt xuống, huyệt thái dương giật nảy. Khi cô chạy về phòng thì lập tức nhảy lên giường và vùi mình vào chăn ngay. Cố Tích vốn định tắt điện thoại đi ngủ. Ngay lúc này, cô thấy tin nhắn một phút trước [AAA] gửi riêng trong điện thoại cho mình.

[AAA]: Cậu là Cố Tích hả?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net