Chương 40: Ngại quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy tin nhắn từ [AAA], Cố Tích sửng sốt.

Cô lập tức gõ tin nhắn, rất nhanh trả lời lại một câu: Sao cậu biết?

[AAA]: Thấy trên trang cá nhân của cậu á.

Nói xong, [AAA] gửi luôn ảnh chụp màn hình qua cho cô. Đây là dòng trạng thái đầu tiên mà Cố Tích đăng trên trang cá nhân của nick này: "Xin chào mọi người, mình là Cố Tích."

Bình thường [AAA] còn không theo dõi dòng trạng thái của người khác chứ đừng nói dòng trạng thái xưa lắc xưa lơ này của Cố Tích.

Nhưng vừa rồi, AAA đã thay đổi thông tin cá nhân, xóa thông tin đã sử dụng trước đây của chú mình, thay bằng thông tin cá nhân của mình và viết thêm thông tin người giám hộ vào.

Trong đầu [AAA] chợt nghĩ đến người anh em tên [X] trong nhóm cũng chưa đủ mười sáu tuổi, phải mượn thông tin người khác để đăng ký như mình không.

Càng nghĩ càng tò mò, vì vậy cậu quyết định mò vào trang thông tin cá nhân của [X] xem xem có manh mối nào không.

Kết quả lại nhìn thấy dòng trạng thái này, và cả hai chữ quen thuộc kia.

...

Nhìn thấy ảnh chụp màn hình do [AAA] gửi qua, Cố Tích mới hiểu.

"Thì ra là như vậy..." Xem ra là chính cô đã tự vạch trần mình.

Tại lúc đó Cố Tích vừa có tên mới nên mới đắc ý đăng lên trang cá nhân.

Mà hồi đó acc này của cô vẫn chưa kết bạn với ai nên không hề nghĩ đến việc sẽ bị người khác chú ý.

Thôi, biết rồi cũng chẳng sao, đằng nào chả gặp nhau.

Nghĩ đến điều này, Cố Tích định thần và rep lại: Ừ.

[AAA] trả lời rất nhanh: Tên thật?

[X]: Ừ.

[AAA]: Con gái?

[X]: Ừ, trên trang cá nhân tôi có viết mà.

Kỳ lạ lắm à?

Cứ như bây giờ cậu mới biết không bằng.

[AAA] thực sự rất ngạc nhiên, cậu luôn nghĩ và coi [X] là con trai, cậu xem [X] như anh em chí cốt!

Mặc dù trên thông tin cá nhân của [X] có viết giới tính là nữ, nhưng ai mà đi tin thông tin được viết trên QQ chứ, bình thường người dùng QQ toàn điền cho lung tung, ngày sinh rồi giới tính các thứ, thích khai sao thì khai.

Còn có người vì muốn vào nhóm chat nữ sinh để lấy được thông tin liên lạc của các cô gái nên đã tạo nick phụ và để giới tính là nữ.

Chủ yếu là cậu chưa bao giờ nghĩ rằng [X] sẽ là một cô gái, mà còn là bạn nữ mà mình quen.

Loại trừ khả năng trùng họ trùng tên thì người tên Cố Tích mà cậu biết chỉ có một người mà thôi.

...

Cố Tích cảm thấy câu hỏi và thái độ của người bên kia hơi kỳ lạ, trong lúc băn khoăn cô chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi: Cậu biết tôi à?

Đầu bên kia, sau khi nhận được tin nhắn của Cố Tích, [AAA] run tay, không nghĩ nhiều, lập tức rep lại: Không quen.

Câu trả lời rất sạch sẽ và dứt khoát, chắc như đinh đóng cột.

Nhìn ba chữ rep vội của đối phương, Cố Tích nhướng mày, hơi khó hiểu.

Đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy [AAA] nhắn thêm gì nữa.

Chỉ vậy thôi à? Hỏi xem cô có phải tên Cố Tích không xong rồi thôi à?

Rồi sao nữa chứ? Hết thật rồi à?

Cố Tích cảm thấy cách người này nói chuyện không giống phong cách thường ngày của [AAA] .

Nhưng Cố Tích cũng không để tâm đến chi tiết nhỏ này.

Tất nhiên, cô không bao giờ ngờ rằng người anh em lắm lời đang cầm điện thoại nhắn tin với mình không phải ai khác mà chính là Thịnh Tu Ngôn.

...

Lúc Cố Tích đang chuẩn bị đi ngủ thì phía bên này Thịnh Tu Ngôn đang ôm điện thoại, vẻ mặt hoang mang như vừa bị tai họa giáng xuống đầu.

Cậu thừa nhận việc sử dụng nick phụ có hơi phóng túng bản thân, nhưng cũng là vì cậu xem [X] như một người bạn chung chí hướng.

Ai mà ngờ người bên kia lại là một cô gái, mà còn là cô gái mà cậu quen mới hay chứ.

Thịnh Tu Ngôn lướt xem lại lịch sử trò chuyện từ trước đến giờ của mình và [X], càng xem càng thấy không ổn.

Cậu đã nhắn cái gì vậy nè!

Không thể nhìn nổi nữa, bây giờ còn thu hồi còn kịp không? Không, phải tiêu hủy luôn.

Cậu một đời anh minh vậy mà... mất mặt quá đi mất.

Sau một hồi tự dằn vặt, Thịnh Tu Ngôn không nhịn được nữa nhắn tin cho [Lân].

[AAA]: Cậu cố tình có phải không?

Liệu Cố Viêm Lân có biết [X] là Cố Tích không?

Tuy nhiên, rõ ràng Thịnh Tu Ngôn đã quên mất, tất cả mọi người đều dùng nick phụ, có thể Cố Viêm Lân không biết thật.

...

Ngày hôm sau, Cố Tích vẫn đến trường như bình thường.

Vì hôm nay lại là Cố Thiệu đưa cô đi học nên tài xế cho xe chạy thẳng đến cổng trường luôn.

Ngay khi Cố Tích đang chuẩn bị xuống xe thì nhìn thấy Thịnh Tu Ngôn ở cổng trường cách đó không xa.

“Dừng ở đây được rồi ạ.” Cố Tích đang định đi đến chào Thịnh Tu Ngôn.

“Sao vậy?” Cố Thiệu ngồi bên cạnh hỏi.

“Con thấy một bạn lớp con, là cái bạn lần trước tham gia vòng chung kết của cuộc thi khoa học với con ấy.” Cố Tích chỉ tay về hướng Thịnh Tu Ngôn đứng, cười cười giải thích với Cố Thiệu.

Nhưng khi Cố Tích quay lại nhìn lần nữa Thịnh Tu Ngôn đã đi mất tiêu.

Cố Thiệu nhìn theo bóng lưng của thằng nhóc vừa quay đầu chạy khỏi cổng trường một lúc lâu, sau đó thu hồi tầm mắt và dặn dò Cố Tích: "Nếu ở trường xảy ra bất cứ chuyện gì, hoặc có chuyện gì không thể giải quyết với bạn thì hãy gọi cho ba bất cứ lúc nào."

Cố Thiệu vẫn đang tự hỏi liệu ở trường Cố Tích có bị bắt nạt hay không.

Cố Tích coi lời dặn của Cố Thiệu như bao lời dặn của phụ huynh khác dặn con cái của mình, cô nhoẻn miệng cười với Cố Thiệu rồi ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Vâng ạ."

"Đi vào lớp đi."

"Vâng." Cố Tích bước xuống xe, rồi vẫy tay với Cố Thiệu, nói "Tạm biệt ba", sau đó mới quay người chạy về phía trường học.

Cố Thiệu bảo tài xế lái xe đi, nhưng đi chưa được bao xa thì dừng lại, mãi đến khi Cố Tích an toàn bước vào trường ông mới bảo tài xế: "Đi thôi, đến công ty."

...

Cố Tích bước vào lớp, phát hiện cái lớp vốn nên im lặng chuẩn bị vào tiết đọc sớm hôm nay bỗng dưng náo nhiệt đến lạ, nét ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt cô, cô tò mò kéo kéo Đổng Mính Mính đang ngồi bên cạnh mình và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

“Không có gì, mọi người đang ngạc nhiên vì hôm nay Thịnh Tu Ngôn đến lớp sớm ấy mà.” Nên biết cậu là nhân vật hiếm khi có mặt trong lớp trước tiết học đầu tiên.

Đổng Mính Mính nhỏ tiếng giải thích với Cố Tích. Nói xong còn chỉ tay về phía chỗ ngồi của Thịnh Tu Ngôn.

Có Tích nhìn theo hướng ngón tay của Đổng Mính Mính thì quả nhiên nhìn thấy Thịnh Tu Ngôn đang ngồi ở đó.

Hóa ra ban nãy cô không nhận nhầm.

Lúc này, một đám đang vây quanh Thịnh Tu Ngôn, bàn tán thảo luận như thể khám phá ra lục địa mới vậy.

Rảnh nhỉ...

Cố Tích âm thầm nhận xét, cô thu ánh mắt lại, lấy sách giáo khoa và tập vở từ trong cặp ra.

Mở vở ra, cuốn vở này không phải là vở ghi chép trên lớp của Cố Tích mà là một cái bảng mà cô liệt kê sẵn.

“Cái gì vậy?” Đổng Mính Mính ngồi bên cạnh tò mò hỏi.

“Kế hoạch học tập mà tớ đã liệt kê.” Cố Tích trả lời.

Cố Tích đã liệt kê kế hoạch học tập hai năm, chia thành kế hoạch sắp tới cho học kỳ này và kế hoạch dài hạn cho sau này.

Trong kế hoạch sắp tới không chỉ có nội dung học ở trường, Cố Tích còn liệt kê chi tiết nội dung có thể về chuyên ngành muốn học, sách chuyên môn nên đọc cũng như các kỳ thi, cuộc thi phải vượt qua.

Và mục tiêu cuối cùng là thành công bước chân vào NTN.

Nhìn thấy sự tò mò của Đổng Minh Minh, Cố Tích giải thích sơ về kế hoạch của mình cho cô ấy nghe.

Đổng Mính Mính nhìn những cột cột hàng hàng dày đặc trên cuốn vở, cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Có chắc đây là những chuyện cho con người làm không thế?

Đổng Mính Mính không nhịn được cảm thán. Chỉ hoàn thành chương trình học ở trường thôi là cô ấy như bị rút hết tinh lực rồi, mà Cố Tích còn lập ra bao nhiêu kế hoạch học thêm cho bản thân, mà cái nào cái nấy toàn đỉnh của chóp không.

Cô ấy không hiểu mấy giáo trình Tiit và ETP viết trên này là gì, cũng chưa nghe nói về cuộc thi SSN và giải QN... Nhưng dòng cuối cùng "Vượt qua bài đánh giá của NTN" thì Đổng Mính Mính hiểu.

"Tức là kế hoạch học tập này cậu lập ra là để vào NTN?"

“Không sai.” Cố Tích gật đầu.

Nghe vậy, ánh mắt Đổng Mính Mính khẽ động, vẻ mặt kỳ quái.

"Cậu muốn vào NTN thì vào lúc nào chả được." Có cần tốn nhiều công sức như vậy không?

Đổng Mính Mính mờ mịt nhìn Cố Tích lẩm bẩm.

Dù gì ba của Cố Tích cũng là chủ tịch của NTN, cả trung tâm khoa học công nghệ hầu như đều thuộc về nhà Cố Tích rồi.

Khi mới biết ba của Cố Tích là Cố Thiệu trong truyền thuyết, Đổng Mính Mính thực sự sửng sốt, không nhịn được cảm thán một câu: Quả nhiên, đằng sau một thiếu nữ thiên tài luôn là một người cha mang gen tốt.

Cố Tích lắc đầu: "Sao mà dễ dàng vậy được."

Dự án hệ thống an ninh NTN trong tương lai không phải dự án bình thường, nếu muốn tiếp xúc với nó thì phải chính thức gia nhập vào nội bộ NTN, và phải được công nhận mới được.

Khi hai người đang nói chuyện, điện thoại của Cố Tích đột nhiên đổ chuông, làm Cố Tích giật mình, vội vàng rút điện thoại ra tắt đi.

Tài khoản QQ của Cố Tích ngoài một nhóm chat ra chỉ add một người bạn, bình thường sẽ không nhắn tin vào giờ này nên trước giờ cô cũng không nghĩ đến việc tắt thông báo.

“Ai vậy?” Đổng Mính Mính thuận miệng hỏi.

“Một người quen được trong cuộc thi.” Cố Tích giải thích, liếc nhìn điện thoại, người vừa gọi cho cô là [AAA].

Một giây tiếp theo, đầu bên kia gửi cho cô một tin nhắn: Không cẩn thận nhấn nhầm.

Cố Tích trả lời: Không sao đâu. Nghĩ nghĩ một lúc, cô liền điều chỉnh tất cả ứng dụng về trạng thái không làm phiền vào giờ đi học.

...

Thịnh Tu Ngôn nhìn chằm chằm Cố Tích, vẻ mặt lo lắng, trong lòng mang theo một tia hy vọng rồi sang tuyệt vọng, chỉ trong hai giây.

Mà cậu thấy ánh mắt của Cố Tích rất cổ quái, trong nét cổ quái mang theo vài phần tuyệt vọng.

Xem ra đúng là cùng một người rồi.

Thịnh Tu Ngôn thầm nghĩ.

Nghĩ đến đống chuyện nhảm nhí và những màn tự luyến mà mình từng lải nhải với Cố Tích, Thịnh Tu Ngôn cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết.

Chỗ nào có lỗ đâu, bảo cậu để cậu chui xuống với.

Đám bạn xung quanh không biết Thịnh Tu Ngôn đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấy Thịnh Tu Ngôn lại đang "nhìn trộm" Cố Tích, đám bạn không thể ngồi yên được, bắt đầu buôn chuyện.

"Anh Ngôn, thành thật mà nói, nếu anh thực sự thích Cố Tích thì tỏ tình đi."

"Đúng đấy, tình đơn phương không có kết quả đâu, anh Ngôn cố lên, chúng em ủng hộ anh!"

"Nói thật, với thực lực của anh Ngôn đây thì tỉ lệ thành công vẫn rất cao, hehe."

Nghe tiếng xì xào bàn tán của bọn họ, Thịnh Tu Ngôn giật giật khóe mắt: Mấy đứa não tàn này đang nói cái quái gì vậy.

"Tao nói tao thích Cố Tích khi nào? Đừng có mà ăn nói lung tung." Thịnh Tu Ngôn đen mặt, trầm giọng nói.

Nhưng đám này không tin.

"Chẳng thế còn gì? Chẳng phải anh Ngôn cứ nhìn về phía Cố Tích suốt sao, mà anh mắt còn rất... rất là... hehe."

"Đúng thế, có bao giờ anh Ngôn để ý đến con gái đâu?" Chưa chê phiền đã là may rồi.

"Đúng vậy, ánh mắt anh Ngôn nhìn Cố Tích lạ lắm."

Thịnh Tu Ngôn: "..." Lạ em gái mày ấy! Không nhìn ra tao đang xấu hổ à?

Không nhận ra sự cáu kỉnh trong mắt Thịnh Tu Ngôn, đám bạn bên cạnh cậu vẫn tiếp tục buôn chuyện.

"Đúng, đúng, nếu không thích thì sao anh lại giúp Cố Tích kêu gọi ủng hộ?"

"Mà còn rất nhiệt tình nữa chứ!"

"..." Thịnh Tu Ngôn không biết đáp trả như thế nào.

Lần đầu share là vì Cố Tích là bạn cùng lớp cậu, các bạn khác cũng share nên cậu mới share.

Còn những lần sau đó đều là vì bị ông ngoại ép.

Nhận thấy dường như Cố Tích đang nhìn về phía này, sống lưng Thịnh Tu Ngôn cứng lại, sau đó mặt không cảm xúc ngáp dài, nằm xuống bàn ngủ.

Hoàn toàn không nhận ra rằng hành động này của mình là hành động giấu đầu hở đuôi.

Cố Tích nhướng mày, quay sang hỏi Đổng Minh Minh: "Cậu không thấy hôm nay Thịnh Tu Ngôn không bình thường à?"

“Có sao?” Đổng Mính Mính cũng nhìn về phía Thịnh Tu Ngôn: “Có đâu, ngày nào Tu Thần chả thế.

Không ngủ mới không bình thường.

Cố Tích thờ ơ gật đầu, sau đó tập trung vào kế hoạch thi cử trước mặt.

Không chỉ riêng NTN, các ngành học, cơ cấu ở nhiều trường, trong diện xét tuyển đặc biệt đều có cộng điểm nếu tham gia các cuộc thi ngoài.

Nhưng không phải cuộc thi nào cũng được cộng điểm.

Cố Tích liệt kê các cuộc thi mà cô đủ điều kiện tham gia ra, và chia riêng những cuộc thi mà NTN có thể cộng điểm ra.

Có tổng số hơn hai mươi cuộc thi, nhưng chỉ có tám, chín cuộc thi hiện tại cô có thể tham gia. Cuộc thi gần nhất là "Cuộc thi thanh niên sáng tạo khoa học và công nghệ SL".

Trước đây Cố Tích cũng từng thấy trên diễn đàn trường đăng bài về cuộc thi này rồi.

Vì cuộc thi này không phải là cuộc thi thiên về các môn học toán, lý, hóa nên sẽ không cộng điểm cho kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 nên nhà trường sẽ không chú trọng tổ chức mà học sinh sẽ tự do nhóm đội và đăng ký tham gia.

...

Giờ giải lao, Cố Tích chạy đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.

Nghe Cố Tích nói muốn đăng ký tham gia "Cuộc thi thanh niên sáng tạo khoa học và công nghệ SL", cô chủ nhiệm hơi cau mày.

"Không phải cô phản đối em tham gia cuộc thi này, chỉ là cuộc thi này tốn khá nhiều thời gian và sức lực. So ra, cô nghĩ em nên tham gia các cuộc thi có liên quan đến các môn học trên lớp sẽ tốt hơn, còn các cuộc thi "sáng tạo thanh thiếu niên" này đợi lên cấp ba rồi tham gia cũng được." Cô chủ nhiệm thuyết phục.

Chủ yếu là cô ấy không muốn Cố Tích vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc học, lại sắp đến kỳ thi tháng sau rồi.

Tuy nhiên, thái độ của Cố Tích rất cứng rắn.

“Thưa cô, em muốn tham gia cuộc thi này chủ yếu vì em muốn mở rộng tầm nhìn và tiếp thu thêm kiến thức ngoài kiến thức được học ở trường." Cố Tích cố gắng đơn giản hóa mục đích mình muốn tham gia cuộc thi này.

Nói xong, Cố Tích hứa: "Hiện tại em đủ sức ứng phó với bài vở trên lớp, em hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học trên lớp đâu ạ."

Câu cuối cùng của Cố Tích đã đánh trúng tâm lý của cô chủ nhiệm. Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô chủ nhiệm cũng đồng ý cho Cố Tích tham gia.

“Nhưng cô vẫn muốn nhấn mạnh một câu, tham gia cũng được, nhưng trước hết phải học tốt các môn trên trường, không được ảnh hưởng đến việc học.” Cô chủ nhiệm nhấn mạnh lại.

Cố Tích vui vẻ đáp lại.

"Được rồi, cô sẽ in đơn đăng ký cho em, em điền xong thì nộp lại cô."

"À đúng rồi, chỗ cô còn giữ một số tài liệu liên quan do học sinh khóa trước để lại, em có thể lấy về tham khảo."

Mặc dù cô chủ nhiệm đồng ý một cách miễn cưỡng, nhưng thực tế thì sự ủng hộ của cô ấy dành cho Cố Tích không hề qua loa tý nào.

Thế là chuyến thăm văn phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm này, Cố Tích không chỉ lấy được đơn đăng ký, còn mang về rất nhiều tài liệu và đề thi của các anh chị khóa trước.

...

Ngay khi Cố Tích ra khỏi văn phòng, cô liền nhìn thấy Thịnh Tu Ngôn ở đầu bên kia hành lang, cậu đang cầm điện thoại, không biết đang nghĩ gì.

Dường như cảm nhận được gì đó, Thịnh Tu Ngôn cũng nhìn thấy Cố Tích.

Thịnh Tu Ngôn sửng sốt, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thịnh Tu Ngôn, Cố Tích không khỏi nghi ngờ, chắc cô không có xích mích gì với cậu đâu nhỉ? Bởi vì Cố Thần Dật, Cố Viêm Tiêu và Thịnh Tu Ngôn rất thân nhau nên cô và Thịnh Tu Ngôn cũng thân nhau hơn nhiều.

Mặc dù có một hôm nào đó Cố Thần Dật rảnh rỗi đã kể hết lịch sử đen tối của Thịnh Tu Ngôn cho Cố Tích nghe, nhưng Cố Tích thấy thật ra cũng không đến nỗi, mà lẽ ra Thịnh Tu Ngôn không biết chuyện này mới đúng chứ.

Tại sao cô lại có cảm giác đối phương luôn trong tư thế chạy trốn?

Cố Tích thầm nhủ.

Mà Thịnh Tu Ngôn đi được mấy bước thì dừng lại, quay người đi đến trước mặt Cố Tích.

Nhìn chồng tài liệu dày cộp trong tay Cố Tích, Thịnh Tu Ngôn khẽ nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói: "Đưa cho mình."

"Mình mang về cho."

“Cảm ơn.” Cố Tích mỉm cười cảm ơn Thịnh Tu Ngôn.

Trên đường đi, Thịnh Tu Ngôn len lén nhìn Cố Tích: Nhìn thế nào cũng không giống [X] mà cậu biết...

Trong khi đang suy nghĩ miên man, Thịnh Tu Ngôn cụp mắt xuống và thoáng thấy mẫu đăng ký của Cố Tích trên chồng tư liệu.

“Cậu định tham gia "Cuộc thi thanh niên sáng tạo khoa học và công nghệ SL" à?” Thịnh Tu Ngôn hỏi.

“Ừ.” Cố Tích gật đầu.

"Thi chung đi."

“Hả?” Cố Tích sửng sốt.

"Ý mình là, vốn dĩ mình cũng định tham gia cuộc thi này..." Càng giải thích càng thấy lạ.

...

Ở NTN.

Cố Thiệu đang ngồi trong phòng làm xem tài liệu do Vương Ngũ điều tra được.

Theo kết quả điều tra, không những Cố Tích không gặp phiền phức gì ở trường, ngược lại, cô có vẻ khá hòa đồng với các bạn cùng lớp.

Cố Thiệu cũng bớt lo một chút.

Vương Ngũ đứng bên cạnh lên tiếng: "Ngoài ra, tôi cũng đã điều tra bạn bè trên mạng."

Ngoài các thành viên trong gia đình và bạn học bình thường, thì tài khoản của Cố Tích chỉ có một người bạn là [AAA], cũng chính là Thịnh Tu Ngôn.

"Thịnh Tu Ngôn là bạn cùng lớp của cô chủ Tiểu Tích, và cũng là cháu ngoại của ông cụ Thẩm, con trai của con gái lớn nhà họ Thẩm, rất thân với các cậu chủ." Ngừng lại một chút, Vương Ngũ lại nói tiếp: "Đã tìm hiểu tận gốc tận rễ, ông chủ có thể yên tâm cho hai người nói chuyện với nhau trên mạng được rồi."

Nghe được những lời của Vương Ngũ, Cố Thiệu hờ hững nhìn anh ta một cái, từ chối cho ý kiến.

Đúng là đã biết rõ gốc rễ, nhưng còn yên tâm thì?

Ha ha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net