Chương 41: Vấn đề tiền tiêu vặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Cố Thiệu không nói gì, Vương Ngũ hơi kinh ngạc, dè dặt nhìn ông, sau đó phát hiện không phải ông chủ không nói gì mà là đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính và không có ý định để ý đến anh ta, hình như còn đang cau mày thì phải.

Vì tò mò nên Vương Ngũ cũng lén nhìn màn hình máy tính.

Khi nhìn rõ nội dung đang hiển thị trên màn hình máy tính của Cố Thiệu, Vương Ngũ sững người. Trên màn hình máy tính của ông chủ lúc này không phải là tài liệu gì quan trọng, mà là một diễn đàn nào đó.

"Con cái bỗng nhiên xin ba mẹ tiền tiêu vặt là biểu hiện gì?"

Chắc là ông chủ vừa mới tra, chưa kịp tắt.

Hoặc cũng có thể chưa kịp xem.

Phía dưới là vô số cách giải đáp khác nhau.

"Xin tiền tiêu vặt bình thường mà?"

"Đến một độ tuổi nhất định, chúng sẽ có những thứ cần mua, chắc chắn sẽ cần tiền, hồi tiểu học tiền tiêu vặt của tôi thường tiêu một tuần là hết."

"Xin tiền tiêu vặt để mua đồ chứ làm gì nữa."

"Cũng có thể là đang yêu, ha ha, cần kinh phí để yêu đương."

"Chắc đang thích món đồ nào đó."

"Cũng không thể nói là tiêu vào mấy chuyện vô bổ, như tôi này, toàn bộ tiền tiêu vặt đều dùng để dụng cụ học tập và sách tham khảo."

Đa số câu trả lời đều của học sinh.

Nhưng cũng có một số câu trả lời của phụ huynh.

"Con cái bỗng nhiên xin tiền tiêu vặt thì phải lưu ý, nói không chừng là mê thứ gì đó rồi. Hồi trước con tôi cũng vậy, chìm đắm trong game..."

"Còn phải xem trong trường có học sinh hư, hoặc là con bạn bị mấy thanh niên xấu đeo bám không..."

...

Nhìn một lượt các câu trả lời, Vương Ngũ đại khái đã hiểu vì sao ban nãy ông chủ nhíu mày rồi.

"Cô chủ Tiểu Tích xin tiền tiêu vặt chắc là vì muốn mua gì đó thôi." Dù gì thiếu nữ ở tuổi này ai mà chẳng thích mua máy thứ đẹp đẹp.

Vương Ngũ do dự hồi lâu mới dám dè dặt lên tiếng, giọng nhỏ xíu.

Nghe xong, Cố Thiệu cũng không nói gì, mở bài viết mình vừa tải xuống ra.

"Ý nghĩa của việc cho trẻ tiền tiêu vặt."

"Ở độ tuổi nhất định trẻ cần tiền tiêu vặt là chuyện bình thường. Thực tế, việc cho trẻ tiêu tiền không phải để trẻ tiêu tiền lung tung mà là để trẻ có cơ hội tự chủ trong chi tiêu, rèn luyện cho trẻ thói quen lên kế hoạch cho các khoản chi tiêu..."

Bài này viết hay đấy chứ.

Cố Thiệu lặng lẽ gật đầu.

...

Vương Ngũ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngạc nhiên, nhìn ông chủ đang gọi điện thoại.

Là gọi cho Cố Phong.

Sau khi đổ hai hồi chuông, Cố Phong liền bắt máy.

"Chú hai, có chuyện gì vậy?" Cố Phong hỏi.

"Anh có bận gì không?"

"Không, chuyện gì chú cứ nói." Giọng của Cố Phong hơi nghiêm túc.

Bình thường Cố Thiệu rất ít khi gọi điện cho ông ấy, đặc biệt là vào thời gian này, Cố Phong đoán là Cố Thiệu có chuyện gì đó quan trọng lắm.

"Bình thường anh cho Viêm Tiêu bao nhiêu tiền tiêu vặt?" Cố Thiệu hỏi.

Nghe Cố Thiệu hỏi vậy, biểu cảm kinh ngạc của Cố Phong ở bên đó không thua gì Vương Ngũ đã rớt cằm xuống đất bên này.

"Chú nói tiền tiêu vặt ấy à?" Cố Phong sững người một lát mới hoàn hồn, không nhịn được trả lời trong sự ngạc nhiên: "Nếu là Viêm Tiêu... bình thường tiền tiêu vặt của thằng bé đều là chị dâu chú cho, cụ thể bao nhiêu thì tôi cũng không rõ lắm."

Ngừng một chút, Cố Phong lại nói: "Chú chờ một chút, chị dâu chú cũng đang ở đây, để anh bảo cô ấy nói chuyện với chú."

Người nghe điện thoại nhanh chóng đổi thành Vương Bội.

"Chú hai à."

"Chị dâu."

"Chú muốn hỏi chị cho Viêm Tiêu bao nhiêu tiền tiêu vặt ấy hả?"

"Vâng." Cố Thiệu đáp, chỉ là ông muốn tham khảo một chút thôi.

Vương Bội nghĩ nghĩ một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: "Cũng chỉ một hai nghìn tệ thôi à."

Cố Thiệu nhướng mày: "Một tuần à?"

"Đương nhiên không phải, một tháng." Dứt lời, Vương Bội lại nói: "Mà cũng không hẳn là một tháng, nếu bình thường thằng bé hết tiền xin chị, chị cũng sẽ cho, mà mỗi lần như vậy chị chỉ cho một ít thôi."

Ngừng lại một lúc, Vương Bội lại tiếp tục nói: "Gì chứ tiền tiêu vặt không nên cho nhiều."

"Bây giờ thằng bé ăn, mặc, ở đều dùng đồ trong nhà, có chỗ nào cần dùng tiền đâu, nếu cho nhiều quá nó lại đi tiêu vào mấy chỗ bậy bạ, sẽ thành thói quen xấu, hư người hết."

Hơn nữa, con cháu nhà họ Cố làm gì có tình trạng thiếu tiền, hết tiền thì có thể xin ông nội, cũng được một khoản kha khá đấy.

Ông cụ Cố vô cùng nghiêm khắc với con, nhưng đến đời cháu thì nuông chiều hết mực.

Vương Bội nhiều lần ngăn cản nhưng ông cụ Cố vẫn tìm được cách cho tiền cho mấy thằng cháu, cái gì mà tải App giúp ông ông cho tiền, giúp ông săn sale, săn được ông trả công...

Vương Bội càng nghĩ càng tức, không nhịn được càm ràm: "Chuyện này không thể tiếp diễn được nữa! Kinh tế mà rộng rãi quá thì tinh thần sẽ buông thả."

Nghe Vương Bội nói vậy, Cố Thiệu ngầm gật đầu, cảm thấy câu nói này rất có lý.

Nhưng Cố Thiệu chưa kịp lên tiếng thì Vương Bội như đã phản ứng lại, nói: "Mà chờ đã, chú gọi đến hỏi chuyện này là đang định cho Tích Tích tiền tiêu vặt hả?"

"Vâng."

"Thế thì khác rồi, không giống đâu." Vương Bội vội nói, sau đó trực tiếp phủ định quan điểm vừa nãy của mình: "Con gái khác con trai. Con trai nuôi theo cách người nghèo, con gái nuôi theo cách người giàu."

"Cho con bé nhiều nhiều một chút, nuôi theo cách người giàu mà, đừng tốn công tốn sức tốn tâm tư đi so đo làm gì."

"Hơn nữa nuôi con gái theo cách người giàu sau này con sẽ có tầm nhìn cao, sẽ không bị người khác lừa bởi mấy thứ vặt vãnh."

Nghe Vương Bội nói xong, trong đầu Cố Thiệu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cực kỳ đồng ý.

"Chị dâu nói chí phải." Cố Thiệu nghiêm túc nói.

Nghe vậy. Vương Bội bật cười: "Đúng không, phải nuôi Tích Tích của chúng ta cho kỹ chứ."

Cố Phong đứng bên cạnh phụ họa thêm một câu: "Đúng đó, phải nuôi theo cách người giàu mới được, Tích Tích đã chịu khổ biết bao khi ở nhà cũ rồi, không thể để con bé về nhà chúng ta mà vẫn chịu ấm ức nữa."

Cố Thiệu "ừm" một tiếp đáp lại.

Cúp máy, Cố Thiệu ngước mắt nhìn Vương Ngũ đang mắt chữ A mồm chữ O bên cạnh.

"Có con chưa?" Cố Thiệu tiện miệng hỏi.

Vương Ngũ: "..." Độ sỉ nhục không cao, nhưng lực sát thương cực lớn.

"Khụ. ông chủ, tôi còn chưa cưới vợ." Vương Ngũ khẽ nói.

Nhưng dạo này Vương Ngũ bắt đầu có chút khát khao về hôn nhân và gia đình, đặc biệt là muốn có một cô con gái đáng yêu bên mình.

Thật đáng ngưỡng mộ...

Cố Thiệu thu mắt lại, ông chẳng có gì để nói với người không có con hết.

"Đi làm giúp tôi một tấm thẻ ngân hàng." Cố Thiệu dặn dò.

Không cần Cố Thiệu thì Vương Ngũ cũng biết tấm thẻ này làm cho ai, anh ta gật đầu: "Tôi đi làm ngay."

...

Lúc này Từ Phi bước vào, trong tay cầm một xấp tài liệu.

"Tổng giám đốc, đây là đơn xin xét duyệt của các dự án tháng này, anh xem xem." Từ Phi đưa tập tài liệu cho Cố Thiệu.

Nhận lấy tập tài liệu, Cố Thiệu quét mắt nhìn nhanh một lượt, sau khi kiểm tra thấy không có sơ sót gì thì lập tức ký tên lên.

"Ngoài ra..." Ngoài ra còn có một đơn xin cấp vốn của quy trình OA cũng cần anh ký duyệt.

Từ Phi chưa kịp hết câu thì đã thấy Tổng giám đốc nhìn đồng hồ, sau đó cất bút, đứng dậy, tư thế chuẩn bị rời đi.

“Tổng giám đốc, bây giờ anh phải đi ạ?" Từ Phi hỏi.

"Ừm" Cố Thiệu đáp, nhận lấy chiếc áo khoác từ tay Vương Ngũ và nói: "Đi đón con."

Nghe vậy, Từ Phi sửng sốt, suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.

Từ Phi và Vương Ngũ kinh ngạc nhìn nhau, nhận được ánh mắt ý muốn nói "Đừng nhìn tôi, tôi cũng đang rất ngạc nhiên đây" của Vương Ngũ.

Nếu là hơn một tháng trước, có đánh chết anh ta cũng sẽ không tin sẽ có một ngày sếp mình để ý đến chuyện học hành, chuyện tiền tiêu vặt của con và còn nhớ giờ đón con đi học về nữa chứ.

Cố Thiệu đi đón Cố Tích phần lớn là vì lo lắng không biết Cố Tích ở trường có bị bắt nạt hay không. Mặc dù đã điều tra và kết quả điều tra cho thấy nỗi lo của ông là không cần thiết, nhưng hôm qua Cố Tích quả thật có hơi bất thường.

Nhưng Cố Thiệu còn chưa ra khỏi phòng làm việc thì nhận được tin nhắn của Cố Tích.

Cô nói là muốn đi xem Cố Thần Dật thi đấu bóng rổ nên sẽ về muộn một chút.

Cố Thiệu hơi cau mày, nhưng cuối cùng vẫn gửi một tin "Ừm" cho cô.

“Vừa rồi cậu còn muốn nói chuyện gì?” Cố Thiệu nhìn Từ Phi.

Từ Phi: "..." Tổng giám đốc nghe anh ấy nói à.

Chẳng qua là so với công việc thì con gái quan trọng hơn nên giả vờ không nghe thấy ấy mà.

"Vẫn còn một vài đơn xin xét duyệt cần xử lý."

"Ừm, đưa đây."

Trường trung học trực thuộc đại học A.

Sau khi xin phép Cố Thiệu xong, Cố Tích kéo Đổng Mính Mính đến sân bóng rổ.

"Sao tớ thấy cậu còn kích động hơn cả tớ nữa vậy?" Nhìn Cố Tích vội vàng thu dọn đồ đạc, Đổng Mính Mính nói.

"Đúng là tớ rất kích động." Cố Tích vừa nói, vừa nhướng mày nhìn Đổng Minh Minh: "Không phải rất bình thường sao?"

"Tớ tưởng cậu không có hứng thú với những chuyện như này." Đổng Mính Mính lẩm bẩm. Ngay cả đại diện học sinh của trường bỏ phiếu cũng không thấy Cố Tích có hứng thú đến vậy.

"Không giống nhau mà." Lát nữa cô phải xem Cố Thần Dật thi đấu nữa.

Vào tiết một, Cố Thần Dật gửi tin nhắn cho Cố Tích là chiều nay cậu ấy cuộc thi bóng rổ nên bảo cô qua xem. Cả buổi chiều cậu ấy gửi một loạt mười mấy tin. Nhưng trước đó, Cố Tích đã tắt thông báo tin nhắn nên mãi tới khi tan học thì cô mới thấy.

Đổng Mính Mính không biết sự khác biệt mà Cố Tích muốn ám chỉ là gì, nhưng cô ấy cũng gật đầu theo và cười hi hi: “Quả thật rất khác, ha ha.”

“Đi thôi đi thôi.” Đổng Mính Mính cũng nhanh chân đi theo.

Tuy hai người đã chạy đủ nhanh nhưng lúc tới sân bóng rổ thì xém chút không tìm thấy chỗ. Cũng may cái tên Cố Thần Dật đáng tin đã giúp Cố Tích giữ chỗ: giữa hàng đầu tiên, vị trí C trung tâm.

“Hôm nay là lớp nào thi với lớp nào vậy?” Ngồi phía sau, Cố Tích hỏi Đổng Mính Mính.

Sao cô cảm thấy đông người thế? Nghe xong, Đổng Mính Mính nhìn Cố Tích với ánh mắt kỳ lạ: “…”

Cô kích động như vậy, còn dám không biết ai đấu với ai ư?

“Lớp chúng ta với lớp 8A17?” Cố Tích phát hiện tại đây có nhiều học sinh lớp họ và lớp của Cố Thần Dật, nhưng cũng có không ít học sinh đến từ các lớp khác.

“Đương nhiên không phải.” Đổng Mính Mính nói xong, lại chỉ vào người trong khu vực chờ và nói: “Kìa, cậu xem, bên kia còn có người của lớp chín nữa.”

“Hôm nay là cuộc thi của lớp tám và lớp chín.” Tuy đây là cuộc thi đấu giao hữu, không tính vào tổng điểm của trận đấu bóng rổ cấp lớp, nhưng không thể nghi ngờ rằng đây chắc chắn là trận đấu đáng xem nhất.

Mỗi một đội viên được chọn ra từ lớp tám và lớp chín đều là những người mạnh.

“Thịnh Tu Ngôn và Cố Thần Dật đứng chung khung hình. Cơ hội này đúng là ngàn năm có một cậu có biết không?” Nhất là hai người này còn chơi chung một đội.

Đổng Mính Mính tỏ ra phấn khích kể cho Cố Tích nghe về huyền thoại bóng rổ ở lứa tuổi của họ. Nói xong, cô ấy lại thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc hôm nay Cố Viêm Tiêu không tới, nếu không thì quá hoàn hảo còn gì.”

Cố Viêm Tiêu… Cố Tích thấy tin trong nhóm. Hình như là trong tiết thí nghiệm chiều nay, Cố Viêm Tiêu đã gây ra “sự nghiệp thiên tài”, xém làm nổ các thiết bị thí nghiệm. Sau đó, cậu ấy bị giáo viên giữ lại phạt quét dọn phòng thí nghiệm. Tuy trong nhóm, Cố Viêm Tiêu liên tục nhấn mạnh mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, là giáo viên quá căng thẳng thôi.

“Nhưng Tạ Trạch của lớp sáu có mặt thì cũng không tệ, hi hi.” Đổng Mính Mính lẩm bẩm một câu, biểu cảm trên mặt giống một fan girl nhí.

Nhưng khi nghe Đổng Mính Mính giải thích một lượt, Cố Tích cũng hiểu đại khái tại sao lại có nhiều người có mặt đến vậy. Cô nhìn ra phía sau, quả nhiên những người đến xem trận đấu đều là nữ sinh. Hơn nữa, rõ ràng là đến để ngắm đám người của Thịnh Tu Ngôn, xem thi đấu hay xem mặt đây không biết. Điều khoa trương hơn là còn mang cả bảng LED theo.

Thấy Cố Tích có vẻ bị sốc, Đổng Mính Mính lại nói: “Cậu không biết thôi. Tu thần, còn có hai người anh của cậu là người rất nổi tiếng trong trường. Hơn nữa, tớ nói cậu nghe, nếu bây giờ đội hình này nếu có thêm Cố Viêm Tiêu ở vị trí tiền đạo thì đó sẽ là đội hình mạnh nhất của chúng ta.”

Cố Tích nửa hiểu nửa không mà gật đầu. Cuộc thi bắt đầu. Khi tiếng còi khai cuộc, quả bóng rổ được trọng tài tung lên, Thịnh Tu Ngôn nhảy cao cướp lấy bóng, hành động này ngay lập tức gây ra tiếng la hét tại sân. Lúc này mọi người đều đồng thanh hét tên “Tu thần”, chỉ có Cố Tích là yên lặng theo dõi trận đấu mà không hoà mình với mọi người xung quanh.

“Cậu đang nhìn gì vậy?” Đổng Mính Mính quơ tay trước mặt Cố Tích. Cô ấy thấy lạ nên hỏi.

“Đương nhiên là nhìn Cố Thần Dật rồi.” Cố Tích nghiêm túc nói. Nếu không thì cô tới đây làm gì, cô cũng đâu có hiểu bóng rổ.

Nói xong, Cố Tích dứt khoát lấy điện thoại ra và xoay ống kính chụp ảnh Cố Thần Dật.

Đổng Mính Mính: “…”

Cố Tích chắc cũng chụp mấy chục tấm, cuối cùng chọn ra vài chục tấm đẹp nhất và gửi vào nhóm. Sau khi gửi xong, người đầu tiên nhảy vào bình luận là Cố Viêm Tiêu. Cậu ấy chỉ gửi một chữ.

“Xấu.”

Cố Viêm Tiêu: “Hiệp một bắt đầu bao lâu rồi?” Không chừng cậu ấy có thể lẻn ra xem hiệp sau.

Cố Tích: “Hình như sắp kết thúc rồi thì phải.”

Cố Tích nhìn đồng hồ đếm ngược trên sân, quả nhiên chỉ còn vài chục giây nữa là hết hiệp một. Nhìn lại bảng điểm, Cố Tích kinh ngạc. Vừa ngẩng đầu nhìn thì tỷ số đã là 19:48. Đổng Mính Mính nói đội hình của lớp tám rất mạnh. Cô ấy nghĩ có thể họ sẽ thắng lớp chín. Nhưng không ngờ điểm số của lớp chín lại bị họ đánh bại.

“Vậy thì, là địch mạnh hay mình yếu đây?” Cố Tích hỏi Đổng Mính Mính.

“Đương nhiên là chúng ta quá mạnh rồi ha ha. Đáng tiếc là Cố Viêm Tiêu không tới. Nếu không thì tỷ số chắc còn cách xa hơn nữa. Hiệp sau chúng ta có thể trực tiếp dâng linh vật rồi.”

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng còi vang lên báo hiệu hiệp một của trận đấu một đã kết thúc.

Rời khỏi sân, Cố Thần Dật nở một nụ cười đắc thắng, đi thẳng đến chỗ Cố Tích.

“Thế nào, em chơi hay không?” Cố Thần Dật đi đến trước mặt Cố Tích và hỏi.

Nhìn biểu cảm "Khen em đi, thưởng cho em đi" của Cố Thần Dật, không hiểu sao trong đầu Cố Tích lại hiện ra hình ảnh con husky đang lắc đầu vẫy đuôi nguầy nguậy, khá là buồn cười.

“Ừ ừ, hay nhắm hay nhắm.” Cố Tích bật cười, gật đầu. Mặc dù trả lời cho có, nhưng hành động thì lại rất nghiêm túc, cô vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ đầu Cố Thần Dật tỏ ý khích lệ.

Lần này, thay vì né tránh, Cố Thần Dật rất hợp tác, còn cúi đầu để Cố Tích có thể dễ dàng chạm vào đầu mình hơn.

Tuy nhiên, khi Cố Tích chạm vào cái đầu toàn mồ hôi của Cố Thần Dật thì vẻ mặt khích lệ dần chuyển sang vẻ mặt ghét bỏ.

“Giỏi lắm chàng trai.” Cố Tích lặp lại lời khen, thu tay lại, không chút lưu tình chùi vào quần áo của Cố Thần Dật

Nhưng kết quả... vẫn là mồ hôi.

Nhìn thấy hành động của Cố Tích, Cố Thần Dật buồn bực: Cho dù có ghét bỏ thì cũng đừng có thể hiện rõ ràng như vậy chứ.

Nhưng một giây sau, Cố Thần Dật thấy Có Tích lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy.

“Em không nói sớm nên chỉ có khăn giấy thôi, lần sau em sẽ mang khăn lông cho em.” Vừa nói, Cố Tích vừa đưa khăn giấy cho Cố Thần Dật.

"Hi hi, ok."

Cố Thần Dật cười rạng rỡ, nhưng cũng có chút ngốc nghếch.

Chỉ là cậu ấy không phát hiện ra thôi, mà thậm chí hơi có ý khoe khoang.

“À đúng rồi, chị có chụp ảnh cho em không?” Có Thần Dật hỏi Cố Tích.

"Có, chụp nhiều lắm, chị đã gửi tấm đẹp nhất vào nhóm chat rồi." Cố Tích nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được bật cười, giả vờ nghiêm túc nhìn Cố Thần Dật nói: "Anh nhỏ nói em xấu."

Nghe vậy, Cố Thần Đật nổi đóa: "Có anh ấy xấu ý."

Cố Thần Dật lại hừ một tiếng: "Anh ấy gato với em ấy mà."

Dứt lời, Cố Thần Dật lấy điện thoại của Cố Tích, vào nhóm chat nhắc tên Cố Viêm Tiêu, nói: "May mà anh không đến, chứ nếu không đã ảnh hưởng em ghi bàn rồi."

Sau khi gửi đi, Cố Thần Dật dễ chịu hết cả người, sau đó chỉ tay về phía bảng tỉ số, khoe khoang với Cố Tích: "Chị nhìn đi, 48 điểm, trong đó em ghi hết 16 bàn đó."

Cố Tích hơi ngạc nhiên, cô không có để ý số lần bóng vào rổ, không ngờ một mình Cố Thần Dật mà ghi được nhiều bàn thắng đến như vậy.

...

Đúng lúc này, Thịnh Tu Ngôn đi ngang qua hai người, ném lại một câu: "Tôi 18."

Câu nói này đã thành công khiến Cố Thần Dật đen mặt.

"Nếu không phải quả cuối cùng tôi ném cho cậu thì cậu được 18 chắc?" Cố Thần Dật bất mãn nói.

Thịnh Tu Ngôn vốn tính đáp trả lại một câu nhưng bất chợt bắt gặp ánh mắt của Cố Tích, cậu hơi sững người rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Thịnh Tu Ngôn bỏ đi để lại Cố Thần Dật ngơ ngác: "Hôm nay cậu ta bị bệnh à? Sao lại không đáp trả?" Không bình thường nha.

Cố Tích: "Em muốn uống nước không?"

Cố Thần Dật: "Muốn!"

Cố Thần Dật: "À đúng rồi, chúng ta chụp chung một tấm đi." Gửi vào nhóm chọc tức Cố Viêm Tiêu chơi.

"Em đứng xa ra một tí."

Cố Thần Dật: "..." Lại bị ghét bỏ.

Nhìn dáng vẻ ấm ức của Cố Thần Dật, Cố Tích ngượng ngùng cười cười: "Hiệp hai sắp bắt đầu rồi, mau đi đi, cố lên nhé."

...

Hiệp hai bắt đầu.

Lần này người chạm bóng đầu tiên là Cố Thần Dật.

Ngay khi lòng bàn tay chạm bóng, Cố Thần Dật trực tiếp chuyền bóng cho đồng đội.

Sau khi mọi người tản ra, Cố Thần Dật không quên vẫy vẫy tay với Cố Tích một cách đắc ý.

"Cẩn..." Cố Tích còn chưa kịp nói xong chữ "thận" thì Cố Thần Dật đã bị bóng đập vào lưng, xém chút ngã sấp mặt rồi.

"Thịnh Tu Ngôn, cậu làm gì vậy?"

“Trượt tay.” Thịnh Tu Ngôn bỏ lại hai chữ.

Cố Thần Dật: Tôi tin cậu mới lạ.

Thịnh Tu Ngôn không thèm để ý đến Cố Thần Dật, cậu đã cướp được bóng ban nãy từ tay đối phương.

...

Nếu như hiệp một là cuộc so tài giữa lớp tám và lớp chín thì hiệp hai hoàn toàn trở thành cuộc so tài giữa Thịnh Tu Ngôn và Cố Thần Dật, hai người ghi bàn nhiều nhất.

Nhìn điểm số ngày càng cao, ngay cả Đổng Mính Mính cũng không khỏi thở dài: "Hai người này đều đã bơm máu gà à."

“Không được không được, đặc sắc thế này, tớ phải làm thêm vài ảnh GIF để share vào nhóm mới được.” Đổng Mính Mính vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Cố Tích cũng lấy điện thoại, chuẩn bị chụp thêm vài tấm hình.

Đúng lúc này, Đổng Mính Mính đột nhiên nắm lấy tay Có Tích với vẻ mặt tuyệt vọng: "Thôi xong, ảnh..."

“Sao vậy, cậu không cẩn thận xoá hết rồi à?” Cố Tích hỏi.

Đổng Mính Mính lắc đầu: "Không phải ảnh này, là ảnh của hai chúng ta..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net