Chương 42: Vũ điệu ảo thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chính là cái này, cậu tự mình xem đi.” Đổng Mính Mính vừa nói vừa đưa điện thoại cho Cố Tích xem.

Cố Tích nhìn thấy bài đăng mới nhất trên diễn đàn trường, tiêu đề bài đăng có tên là ‘Bức tường ảnh ngày hội nghệ thuật mới ra lò đây. Mọi người tới xem xem có ai nào’.

“Đây là ảnh lần trước chúng ta bị lôi vào chụp bức ảnh nụ cười sao?” Cố Tích nhớ lại rồi hỏi.

“Đúng vậy.” Đổng Mính Mính gật đầu cái rụp.

“Có chuyện gì sao?” Cố Tích hỏi.

“Cậu tự mình xem đi.” Đổng Mính Mính ấn vào bài đăng, cô ấy mở bức ảnh lớn nhất ra rồi sau đó chỉ vào một trong số bức ảnh.

Cố Tích nhìn vào đó, bên trên chính là bức ảnh bọn họ đi từ thư viện ra thì bị người ta lại tới chụp ảnh, sau đó Đổng Mính Mính đội hoa hướng dương để chụp.

Không ngờ rằng bức hình này lại được để ở một vị trí bắt mắt như vậy.

“Ban đầu tớ còn nghĩ rằng nếu để bức ảnh này ở một nơi mọi người ít để ý đến cũng được nhưng tớ lại không ngờ rằng nó lại được để ở vị trí trung tâm như thế này.” Đổng Mính Mính nói bằng vẻ mặt tuyệt vọng.

“Hơn nữa tại sao mũ của những người khác lại đẹp đến thế còn tớ lại lấy phải một cái mũ xấu như vậy chứ.”

Cố Tích nghe Đổng Mính Mính nói huyên thuyên một hồi nên cô mới để ý đến ảnh chụp của những người khác: Đúng thật là trên bức ảnh này, tuy những người khác đều đội mũ trên đầu nhưng phần lớn đều là những con thỏ nhỏ, vương miện đáng yêu các kiểu, nam sinh thì đều là transformers đẹp trai các thứ. Còn Đổng Mính Mính lại đội một chiếc mũ hoa hướng dương, trông khá là lạc quẻ so với mọi người.

“A a a, mất mặt chết đi được ấy, có cái lỗ nào không để tớ chui xuống cho rồi. Cả đời anh minh của tớ cứ bị hủy như thế đó.” Đổng Mính Mính tiếp tục gào lên.

Nói xong Đổng Mính Mính lại đột nhiên ngoảnh đầu lại nhìn Cố Tích bằng vẻ mặt cảm thông, sau đó cô ấy vỗ vào bả vai của cô.

“Của cậu....” Càng thảm hơn nữa.

“Thôi bỏ đi, tự cậu mình xem đi, cậu phải chuẩn bị tâm lý đấy nhé.” Đổng Mính Mính thở dài một tiếng, cô ấy che mắt lại.

Cố Tích nghe thấy Đổng Mính Mính nói như thế thì khóe miệng khẽ giật giật: “...” sao mà tự nhiên cô lại có một dự cảm không lành như thế này nhỉ.

Cố Tích nhanh chóng xem hết bức ảnh một lượt, quả nhiên chưa tới hai giây cô đã nhìn thấy được mình trong bức ảnh rồi.

Nếu như nói vị trí của Đổng Mính Mính trong bức ảnh chỉ là dễ thấy thôi, vậy thì bức ảnh này của Cố Tích hoàn toàn là ở vị trí trung tâm trong vị trí trung tâm.

Không chỉ có thế, bởi vì do cách bố trí của bức tường nụ cười mà bức ảnh chụp của Cố Tích nằm ở khu vực vị trí trung tâm còn to hơn các chỗ khác nữa.

Nếu so sánh với bức ảnh hoa hướng dương rất low kia của Đổng Mính Mính thì cái mũ người ngoài hành màu tinh xanh lá cây này của Cố Tích mới được gọi là xấu thật sự. Xấu đến nỗi không dám nhìn thẳng luôn. So sánh với một đám thỏ trắng mèo con ở xung quanh thì đúng là quá nổi bật.

“Tớ như thế này có được coi là hiến thân mình vì sự nghiệp ngày hội nghệ thuật của trường không vậy?” Cố Tích dở khóc dở cười nhìn Đổng Mính Mính rồi hỏi.

Đổng Mính Mính khó khăn gật đầu: “Bạn học Cố Tiểu Tích này, cậu hãy đồng ý với tớ là dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cậu cũng đừng không nghĩ thông suốt nhé, cậu nhất định phải bình tĩnh được không?”

Cố Tích: “...”

Sự thật chứng minh rằng dự cảm không lành này của Đổng Mính Mính đúng thật là không trật phát nào.

Vốn dĩ bài đăng bức ảnh này cũng không được mấy người quan tâm. Phần lớn mọi người vào trong diễn đàn cũng chỉ là thảo luận về bức ảnh của bản thân hoặc là ảnh của các bạn trong lớp mà thôi.

Kết quả có một người nào đó tự nhiên cắt ảnh rồi đăng lên.

‘Ha ha ha, mọi người mau vào xem tôi phát hiện ra cái gì đây này.’

Người đó cắt ảnh kia của Cố Tích ra rồi đăng lên.

Một viên đá làm mặt hồ yên ả gợn sóng. Dưới bình luận này nhanh chóng thu hút được rất nhiều người tới bàn tán sôi nổi với nhau.

‘Lúc trước tôi cũng để ý đến nhưng mà tôi lại ngại nói ra.’

‘Ha ha ha bức ảnh này thật sự quá nổi bật, muốn người khác không chú ý đến cũng khó nữa kìa.’

‘Nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ rành rành.’

‘Những bức ảnh khác đều rất đẹp nhưng sao bức ảnh này lại khác lạ thế nhỉ?’

‘Xấu chết đi được ấy, không được rồi, tôi mù rồi.’

“Ha ha ha, cười đau hết cả bụng, cái này là đang cố ý diễn trò hề đúng không?’

‘Tại sao lại để bức ảnh này ở đây, không cảm thấy rất khác biệt sao?’

Đọc được bình luận của mọi người, Đổng Mính Mính nhìn Cố Tích bằng ánh mắt lo lắng. Kết quả không lâu sau chuyện khiến cô ấy lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Dưới phần bình luận rất nhanh đã có người nhận ra người trong hình chính là Cố Tích.

‘Nếu như tôi không nhìn nhầm thì người trong bức ảnh này là Cố Tích nhỉ.’

‘Ai cơ? Cố Tích á. Là cái người học lớn 8A7 đấy hả?’

‘Ôi vãi, Tích Thần, không phải chứ…’

‘Trời ạ, đúng thật này.’

Tuy chuyện này có liên quan đến cái mũ, miệng của Cố Tích bị che mất, gương mặt cũng bị che đi một nửa nhưng đôi mắt kia của cô vẫn rất dễ bị người khác nhận ra.

‘Thật sự không thể hiểu nổi, tại sao Cố Tích lại đi theo phong cách này nhỉ.’ Đáng yêu như những người khác không phải là tốt sao.

Đọc được bình luận này của người kia Cố Tích rất muốn trả lời lại người đó một câu rằng: Tôi thật sự không muốn làm như thế đâu.

Lúc này trận thi đấu trên sân đã kết thúc, Cố Thần Dật đi tới. Thấy Cố Tích không để ý đến mình cậu ấy có một chút mất mát. Kết quả thấy hai người Cố Tích và Đổng Mính Mính đang ôm lấy điện thoại, vẻ mặt cau có.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Thần Dật hỏi.

“Hai chúng em đang chịu lăng trì trong diễn đàn kìa.” Đổng Mính Mính nói, sau đó cô ấy kể lại chuyện bức ảnh cho Cố Thần Dật nghe một lượt.

Lúc này người ở trong diễn đàn bàn tán về bọn họ càng lúc càng nhiều, thậm chí còn có người còn mở ra một cuộc bỏ phiếu nữa: Bạn thấy trong số những bức ảnh ở trên bức tường ảnh, bức ảnh nào là xấu nhất.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Cố Tích giành được số điểm cao nhất xếp vị trí đầu tiên,còn Đổng Mính Mính cũng được ‘ưu ái’ đứng vị trí số hai.

Đọc được bình luận trong diễn đàn, bằng mắt thường cũng có thể thấy được gương mặt của Cố Thàn Dật lạnh hẳn đi.

“Ai đăng những bức ảnh này lên vậy?”

“Chắc là do đội văn nghệ đăng lên đấy ạ. Việc này chịu sự quản lý của bọn họ mà, thế nên chắc ảnh cũng là do bọn họ đăng.” Đổng Mính Mính nói, cô ấy đọc bình luận trong bài đăng rồi nhíu chặt mày lại: “Sao tớ cứ có cảm giác có người nào đó đang cố tình dẫn dắt dư luận nhỉ?”

Đúng vậy, lúc trước bình luận của mọi người chỉ đơn giản là thấy buồn cười mà thôi, nhưng mà dần dần nội dung mọi người bàn tán với nhau có phần không đúng cho lắm.

‘Xấu quá đi mất thôi.’

‘Xin lỗi tôi không thể nào thưởng thức nổi cái này.’

‘Tôi chẳng thấy buồn cười chỗ nào cả, chỉ thấy xấu đau xấu đớn thôi.’

‘Cố Tích ư? Hình như cậu ấy còn đi tham gia bỏ phiếu đại biểu học sinh nữa đấy nhỉ.’

‘Nhìn thấy bức ảnh này, xin lỗi tôi không thể nào bỏ phiếu cho Cố Tích được.’

Những bình luận này rõ ràng là có người đang cố tình bôi đen Cố Tích đây mà.

Đổng Mính Mính mở đường link bỏ phiếu của đại biểu học sinh lúc trước ra, cô ấy sốt sắng nói: “Thôi xong rồi thôi xong rồi, số phiếu của cậu bên này cũng bị chịu ảnh hưởng này.”

Vốn dĩ số phiếu của Cố Tích tăng lên rất nhanh, lúc trước có thể thấy cô chỉ cách người đứng đầu là Cố Tuyết Nhi mười phiếu thôi. Chẳng mấy chốc nữa cô sẽ vượt qua cô ta nhưng kết quả hiện tại lại bị kéo thành một khoảng cách khá xa.

“Anh biết ai làm ra trò này rồi.” Cố Thần Dật khẽ cắn răng, cậu ấy khàn giọng nói, ngoài Cố Tuyết Nhi ra thì cậu ấy không nghĩ ra được kẻ nào lại thần kinh đến mức này nữa.

Có lẽ là Cố Tuyết Nhi nhìn thấy số phiếu của mình sắp bị Cố Tích vượt qua nên cô ta mới làm ra chuyện này.

“Em về trước đi, anh sẽ đi tìm cô ta giải quyết.” Cố Thần Dật nói, trong đôi mắt của cậu ấy ánh lên sự lạnh lùng, nghiêm nghị.

Bọn họ không thân quen gì với cô ta, trước đây mọi người đều là nước sông không phạm nước giếng nhưng Cố Tuyết Nhi cũng không nên chơi xấu Cố Tích như vậy chứ.

Cố Thần Dật nói xong, cậu ấy đang định rời đi, nhưng cuối cùng cậu ấy lại bị Cố Tích kéo quần áo chơi bóng lại.

“Anh đợi đã.” Cố Tích gọi Cố Thần Dật lại.

“Anh muốn đi tìm ai cơ? Cố Tuyết Nhi ư?” Cố Thần Dật có thể đoán được tất nhiên Cố Tích cũng có thể đoán được hơn nửa chuyện này là có liên quan tới Cố Tuyết Nhi.

“Đúng vậy.” Cố Thần Dật gật đầu, cậu ấy lại nhìn Cố Tích rồi đảm bảo: “Em cứ yên tâm, trước khi trời tối, bức ảnh đó nhất định sẽ bị xóa đi.”

Cố Tích nghe thấy Cố Thần Dật nói như thế thì lắc đầu: “Internet có lịch sử.” Thế nên thật ra bây giờ có xóa bức ảnh kia đi hay không thì cũng giống nhau cả thôi.

Bạo lực mạng ở trường như thế này lúc trước hồi Cố Tích còn ở Lập Minh cô đã có không ít lần trải qua rồi.

Có điều khi Cố Tích nhìn thấy gương mặt vô cùng căm phẫn của Cố Thần Dật, nhìn thấy dáng vẻ muốn ra mặt vì cô của cậu ấy, cô lại cảm thấy rất ấm áp trong lòng.

“Chuyện này em đã có cách rồi.” Cố Tích mỉm cười nhìn Cố Thần Dật rồi nói.

“Cách gì?” Cố Thần Dật nghi ngờ hỏi.

Cố Thần Dật vẫn không hiểu Cố Tích đang định làm gì. Có điều cậu ấy lại nhìn thấy Cố Tịch lưu bức ảnh xấu bị cắt ra kia lại, sau đó cô đổi nó thành ảnh đại diện wechat.

“Em thế này là…”

“Anh chưa từng nghe người ta nói là đen đến tận cùng tự nhiên sẽ trắng sao?” Cố Tích nhìn Cố Thần Dật rồi chớp chớp mắt. Lúc nói chuyện ánh mắt của cô còn lóe lên một chút xảo quyệt nữa.

Mặt khác có lẽ là vì không có so sánh thế nên sau khi đổi bức ảnh kia thành ảnh đại diện wechat Cố Tích lại phát hiện ra thật ra bức ảnh này không hề xấu đến thế.

Cố Tích thấy Cố Thần Dật còn muốn nói điều gì đó, cô giơ tay lên vỗ đối phương: “Anh yên tâm đi, chuyện nhỏ ấy mà. Anh mau chóng thay quần áo đi rồi chúng ta về nhà.”

Nhìn thấy gương mặt thản nhiên của Cố Tích không giống như là đang giả vờ Cố Thần Dật mới gật đầu.

Sau khi Cố Tích ăn cơm ở nhà họ Cố xong thì được Cố Thiệu đón về nhà.

Về nhà chưa được bao lâu Cố Tích lại nhận được tin nhắn trong nhóm nhỏ.

Cố Viêm Tiêu: ‘Tích Tích mau ra đây xem này, nhìn xem ảnh đại diện ảnh anh nhỏ của em mới đổi có đẹp trai không này?’

Cố Tích ấn vào ảnh đại diện của Cố Viêm Tiêu mới phát hiện ra: Vậy mà đối phương lại đổi ảnh đại diện wechat thành một bức ảnh trông giống ảnh đại diện của cô y như đúc.

Nói đúng hơn thì là cùng một kiểu, chiếc mũ trên ảnh đại diện của Cố Viêm Tiêu giống hệt của Cố Tích, góc chụp y hệt nhau, biểu cảm gương mặt cũng giống nhau nữa.

Không chỉ có mỗi Cố Viêm Tiêu mà cả Cố Thần Dật và Cố Viêm Lân cũng đổi sang cùng một kiểu ảnh đại diện nữa.

Chiếc mũ người ngoài hành tinh này do một em trai khóa dưới tay tàn của đội văn nghệ làm ra để đối phó làm cho có thôi. Xấu đến nỗi có một không hai luôn.

Cố Viêm Tiêu đã tốn không ít công sức mới lấy được chiếc mũ này từ trong đống tạp nham mà đội văn nghệ vẫn chưa kịp vứt đi đấy.

Sau đó Cố Viêm Tiêu lại gửi thêm một bức ảnh nữa.

Đó là ảnh ghép bốn ảnh đại diện của bốn người lại với nhau, bên dưới còn vẽ thêm bốn hình người diêm nữa. Nhìn thoáng qua còn tưởng đây là ảnh của một người nữa chứ, ngoại trừ việc bên trên cái mũ của Cố Tích được photoshop vẽ thêm một đóa hoa nhỏ màu hồng ra.

Đây là một bức ảnh động, bốn người nhỏ bên trên bức ảnh đang lắc lư cái đầu theo vũ điệu ảo thuật.

Nhìn bức ảnh này suýt chút nữa Cố Tích đã phun hết nước cam trong miệng ra.

Lúc Cố Thiệu đi tới thì nhìn thấy Cố Tích đang ở trong phòng cầm điện thoại cười ngốc nghếch.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Thiệu hỏi.

“Dạ, bức ảnh này ạ.” Cố Tích nhảy từ trên giường xuống đi tới cửa, cô giơ điện thoại lên cho Cố Thiệu xem.

“Ba ơi, ba có thấy con ở trong ảnh xấu không ạ?” Cố Tích hỏi.

Cố Thiệu nhìn bức ảnh một chút, ông trả lời ngắn gọn rất đúng trọng tâm: “Không xấu.”

Nhưng mà ba thằng nhóc kia đúng là hơi xấu.

Cố Thiệu lặng lẽ bổ sung thêm một câu.

“Hi hi, con cũng thấy thế ạ.” Cố Tích lại ôm điện thoại cười một trận: Có lẽ là vì nó quá buồn cười nên thật sự cô không cảm thấy nó xấu nữa.

“Phải rồi.” Cố Tích nghĩ tới chuyện gì đó cô lại hỏi: “Bố ơi, con muốn đăng ký tham gia một cuộc thi Thanh Sáng được không ạ?”

“Cuộc thi đổi mới khoa học kỹ thuật thanh thiếu niên SL sao?” Cố Thiệu hỏi, Cuộc thi Thanh thiếu niên này cũng mà một trong số cuộc thi được trường đại học A quan tâm.

“Vâng ạ.” Cố Tích gật đầu.

Cố Thiệu suy nghĩ một lát.

Cố Thiệu cũng không biết tại sao Cố Tích lại có hứng thú tham gia một cuộc thi như thế này nữa. Ông có thể để cho cô tham gia một số cuộc thi nhưng mà quá đam mê vào mấy cái này mà làm lỡ dở chuyện học hành thì không phải là một chuyện tốt.

Có điều khi nhìn thấy vẻ mặt mong chờ này của Cố Tích cuối cùng Cố Thiệu vẫn gật đầu đồng ý, ông nói: “Được.”

Thấy Cố Thiệu đồng ý, Cố Tích vui vẻ ra mặt luôn.

Nhưng mà Cố Tích còn chưa kịp mừng được mấy giây thì cô lại nghe thấy Cố Thiệu hỏi mình một câu: “Con làm xong bài tập chưa?”

Nụ cười trên gương mặt Cố Tích cứng đờ lại: “...”

“Con còn một ít bài tập nữa thôi, sắp xong rồi ạ.” Cố Tích vừa nói vừa nhanh chóng cất điện thoại đi, cô chạy về ngồi lại bàn rồi tiếp tục làm bài tập.

“Một chút ư?”

“Vâng ạ.” Cố Tích gật đầu, cô chỉ vào đống bài ở bên cạnh có hơi chột dạ nói: “Cũng… cũng còn lại bằng này thôi ạ.”

Cố Thiệu nhìn thoáng qua đống sách bài tập ở trên bàn của Cố Tích, ông vừa nhìn đồng hồ, ông hơi híp mắt lại nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“Con làm xong bài tập rồi thì qua chỗ ba.”

“Vâng ạ.”

Sau khi Cố Thiệu rời đi, Cố Tích cố gắng kìm nén không tiếp tục xem bức ảnh động kia nữa, cô bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.

Nhưng Cố Tích lại không hề biết rằng, ở bên kia sau khi Cố Thiệu quay lại phòng làm việc, vừa hay ông lại thấy được có người nhắn tin vào trong nhóm chat phụ huynh học sinh. Sau đó ông gửi một tin nhắn: ‘Số lượng bài tập về nhà quá nhiều, mong rằng giáo viên có thể điều chỉnh lại sao cho hợp lý.’

Sau khi Cố Thiệu gửi tin nhắn đi khoảng nửa phút thì ông nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm.

“Chào anh, giáo sư Cố, giờ này rồi mà còn gọi điện thoại cho anh tôi không làm phiền đến anh chứ.” Giọng nói của cô giáo Trần ở trong điện thoại vô cùng khách sáo.

Dù sao thì Cố Thiệu cũng là người có địa vị trong ngành giáo dục mà, ý kiến của Cố Thiệu tất nhiên bọn họ sẽ phải coi trọng rồi.

“Ờ thì, giáo sư Cố, vừa rồi tôi đã đọc được tin nhắn anh gửi vào trong nhóm chat phụ huynh học sinh rồi.”

“Vâng.” Cố Thiệu trả lời lại một tiếng, sau đó ông nói tiếp: “Lúc trường học sắp xếp bài tập về nhà cho học sinh có phải nên suy nghĩ tới số lượng bài tập và thời gian làm bài của học sinh có ảnh hưởng tới thời gian sinh hoạt nghỉ ngơi bình thường của học sinh hay không chứ?”

Bình thường Cố Thiệu vẫn rất khách sáo với giáo viên của con mình nhưng lần này giọng điệu của Cố thiệu lại nghiêm túc hơn trước rất nhiều.

Cô giáo Trần nghe thấy Cố Thiệu nói như thế thì hơi căng thẳng, cô ấy vội vội vàng vàng nói: “Tôi đang muốn giải thích chuyện này với giáo sư Cố một chút đây ạ.”

“Chuyện là như thế này.” Cô giáo Trần suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra bình thường bài tập về nhà ở trường cho học sinh không nhiều đâu. Có điều bởi vì Cố Tích rất có thiên phú trên phương diện học hành. Em ấy nắm chắc kiến thức của bài học rất nhanh thế nên các giáo viên đều cảm thấy em ấy có thể học nâng cao hơn trong những khoảng thời gian trống. Hoặc là để cho em ấy đi tham gia một số cuộc thi có ý nghĩa, việc này cũng rất có ích đối với Cố Tích.”

Những lời của cô giáo chủ nhiệm không phải là giả.

Hầu hết giáo viên môn nào cũng muốn cướp được hạt giống tốt là Cố Tích.

Nếu không phải là lo Cố Tích không có đủ tính thần và sức khỏe ứng phó được thì có lẽ bọn họ đã bảo cô đi tham gia hết tất cả các cuộc thi rồi.

Nghe thấy lời giải thích của cô giáo chủ nhiệm và sự khen ngợi của cô ấy dành cho Cố Tích, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thiệu đã dịu hơn hẳn, ông khá hài lòng gật đầu.

Ngay sau đó giọng nói của Cố Thiệu cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, ông nói: “Cố Tích ở trường làm phiền các thầy các cô rồi. Còn về chuyện bài tập về nhà, cô có thể sắp xếp lại cho con bé một cách hợp lý không. Học sinh thì cũng phải chú ý kết hợp giữa học hành và nghỉ ngơi. Làm bài tập nhiều chưa chắc đã là một chuyện tốt đâu.”

“Vâng, chúng tôi nhất định sẽ chú ý tới điểm này.” Giáo viên đồng sau đó còn âm thầm bổ sung thêm một câu cảm thán ở trong lòng: Giáo sư Cố là phụ huynh vẫn rất hiểu được lẽ phải.

Nhưng mà vẫn còn một câu mà cô giáo Trần không nói: Với số lượng bài tập hiện giờ cô ấy còn cảm thấy nó khá là nhẹ nhàng đối với Cố Tích nữa ấy.

Bên này Cố Thiệu vừa mới kết thúc cuộc gọi với giáo viên không bao lâu thì Cố Tích chạy tới.

“Con làm xong bài tập rồi hả?” Cố Thiệu nhướng mày nói.

“Vâng, con làm xong rồi ạ.” Cố Tích đưa vở bài tập của mình cho Cố Thiệu kiểm tra.

Cố Tích làm bài tập rất nghiêm túc hơn nữa tốc độ làm bài tập của cô cũng rất nhanh.

Cố Thiệu im lặng kiểm tra xong thì ký tên.

Giống như ông là giáo viên vậy.

Cố Thiệu trả lại vở bài tập cho Cố Tích, rồi ông lại đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng.

“Tiền tiêu vặt của con.”

Nghe thấy Cố Thiệu nói thế, hai mắt Cố Tích sáng bừng cả lên, cô nhìn tấm thẻ ngân hàng Cố Thiệu đưa cho mình.

Chắc chắn chiếc thẻ ngân hàng này mới được làm xong, hơn nữa trên chiếc thẻ còn in hình hoạt hình màu hồng được đặt làm riêng nữa.

Cố Thiệu thấy Cố Tích vui vẻ như thế thì ánh mắt của ông dịu dàng hơn trước rất nhiều, ông lại dặn dò cô một câu: “Con có thể tự sắp xếp tiền tiêu vặt của mình nhưng không được tiêu tiền lung tung đấy nhé biết không?”

“Vâng ạ, con sẽ không tiêu tiền lung tung đâu ạ.” Cố Tích gật đầu liên tục, sau đó cô lại nhìn Cố Thiệu rồi nhoẻn miệng cười nói: “Con cảm ơn ba ạ.”

Cô sẽ không tiêu tiền lung tung đâu, tiền trong này mỗi tháng cô sẽ không tiêu, cô sẽ để dành tiền lại.

Cứ như thế, mỗi tháng hai nghìn, bốn năm cô cũng được mấy trăm nghìn rồi.

Kế hoạch của Cố Tích rất tốt nhưng cô lại không biết rằng tấm thẻ này của cô không phải là thẻ rỗng mà là thẻ phụ thẻ ngân hàng của Cố Thiệu.

Tấm thẻ này có thể lấy ra được ba mươi phần trăm tiền trong thẻ chính.

Nói một cách khác Cố Thiệu có bao nhiêu tiền thì Cố Tích có thể lấy ra được ba mươi phần trăm từ trong thẻ ấy.

Có điều Cố Thiệu cũng bảo Vương Ngũ đăng ký thêm chức năng gửi tin nhắn thông báo nữa.

Cố Tích bên này vẫn còn chưa biết mình đã trở thành một phú bà nhỏ, không đúng là cực giàu rồi. Cô hạnh phúc cầm lấy cái thẻ rồi đi về phòng của mình.

Sau khi hưng phấn qua đi, Cố Tích nhận ra điện thoại di động của mình hôm nay hình như hơi yên tĩnh. Cô cầm điện thoại di động lên mới phát hiện ra hôm nay trong nhóm Quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang lại không có lấy một tin nhắn nào cả.

Cảm thấy kỳ lạ, Cố Tích mới viết hết suy nghĩ của mình thành một đoạn văn rồi gửi vào trong nhóm.

X: Tôi mới nghĩ được một số chức năng bổ sung, mọi người vào đọc thử xem có xung đột với các chức năng hiện có của chúng ta hay không?

Cũng không bao lâu sau đã có người trả lời.

Có điều, người trả lời đầu tiên lại là Lân.

Lân: ‘Xem qua thì không có vấn đề gì cả, có thể dùng được.’

X: ‘Thế thì tốt.’

X: ‘Phải rồi, chúng ta cũng nên gặp nhau trước khi vòng báo cáo đầu tiên diễn ra chứ nhỉ, để bàn bạc rõ hơn về các chi tiết và triển khai vấn đề.’

Cố Tích nhớ tới lời đề nghị trước đó của anh 3A nên hỏi một câu.

Dù sao thì không lâu nữa sẽ tới vòng thi đấu đầu tiên, gặp nhau một lần cũng rất cần thiết mà.

Lân trả lời lại rất nhanh: ‘Được thôi.’

AAA: ‘Không được.’


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net