Chương 43: Thay đổi phong cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

X: ‘?’

Lân: ‘?’

Nhìn thấy người anh em 3A đột nhiên gửi hai chữ không được, không chỉ có một mình Cố Tích mà ngay cả một người bình thường hay kiệm lời như Lân cũng phải gửi một dấu hỏi chấm.

Dù sao thì, lúc trước AAA vẫn luôn là người nói đòi gặp nhau mà.

AAA: ‘Không cần gặp nhau nữa đâu.’

Vừa mới gửi tin nhắn này xong, nó đã bị thu hồi lại ngay.

AAA: ‘Ý của tôi là, trong khoảng thời gian này mọi người đều rất bận rộn.’

Lân: ‘Tôi không bận.’

Ở đầu bên kia Thịnh Tu Ngôn cầm điện thoại di động tối sầm mặt lại, cậu ước gì có thể gọi điện thoại bảo Lân ngậm miệng lại.

Cố Tích cũng trả lời lại một câu: ‘Tôi vẫn ổn.’

Thịnh Tu Ngôn: ‘...’ Không, tôi không hề ổn.

AAA: ‘Thật ra là tôi rất bận.’

AAA: ‘Gặp nhau gì chứ, thời gian vẫn còn nhiều mà.’

Dứt lời AAA lại chột dạ gửi meme cay mắt vào trong nhóm, bên trên còn có dòng chữ ‘Cạn ly vì tình hữu nghị của chúng ta’ được viết bằng kiểu chữ màu sắc nữa.

X: Không sao, cậu cứ bận việc của mình đi.

Đọc được tin nhắn Cố Tích gửi tới, Thịnh Tu Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thịnh Tu Ngôn không nhìn điện thoại nữa, cậu yên lặng nhìn cậu trẻ của mình đang ngồi trên ghế sô pha.

Không thì đến lúc đó hay là để cho cậu trẻ đi thay mình nhỉ? Dù sao thì ban đầu cậu cũng dùng thông tin của đối phương để đăng ký mà.

Thịnh Tu Ngôn đang âm thầm lên kế hoạch trong đầu.

Thẩm Nghiệp ngồi ở phía đối diện không hiểu sao rùng mình một cái.

Thẩm Nghiệp nhìn đứa cháu nhà mình cầm điện thoại cứ một lúc thì gật đầu một lúc thì lắc đầu, một lúc thì rối rắm một lúc lại nhíu mày lại thì cậu ấy nhướng mày lên.

Hiếm lắm mới thấy được biểu cảm của thằng nhóc này phong phú như thế, sao nào, dính vào tình yêu rồi hả?

Thẩm Nghiệp thầm nghĩ.

Nói như thế nào thì nói cậu ấy vẫn là một người từng trải. Bình thường mà nói nam sinh tầm tuổi này ngoài việc yêu sớm ra thì trong các tình huống khác sẽ không có được biểu cảm phong phú như thế này đâu.

Thẩm Nghiệp sờ sờ cằm, cậu ấy nhìn Thịnh Tu Ngôn bằng vẻ mặt sâu xa.

Thịnh Tu Ngôn cảm nhận được chú nhỏ đang nhìn mình, vẻ mặt của Thịnh Thu Ngôn hơi ngừng lại: “Sao vậy?” Gì đây?

“Không có chuyện gì.” Nhìn cháu đấy, sao nào.

Thế là hai người ôm tâm trạng khác nhau kết thúc cuộc trò chuyện này.

Sau khi quay về phòng của mình, Có một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Thịnh Tu Ngôn, cậu nhớ tới một chuyện.

Thái độ của Cố Viêm Lân trong nhóm chat.

Không lẽ cậu ấy cũng biết được X chính là em gái cưng của mình rồi đấy chứ?

Dù sao thì X cũng là người được Thịnh Tu Ngôn nhặt được trong diễn đàn thi đấu về, sau đó Cố Viêm Lân mới gia nhập vào.

Hơn nữa với cái tính cuồng em gái, ước gì mỗi ngày có thể đăng bài bày tỏ tình cảm với Cố Tích ở trong bảng tin như Cố Viêm Lân không thể nào biết Cố Tích ở trong nhóm chat QQ mà lại bình tĩnh như vậy được.

Cố Viêm Lân dùng acc clone tham giao Quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang thế nên bình thường thời gian online của cậu ấy không nhiều, có thể cậu ta cũng không hề để ý tới bài đăng của Cố Tích.

Có thể Cố Tích cũng không nhận ra Lân là ai.

Nghĩ tới khả năng này, trong ánh mắt của Thịnh Tu Ngôn đột nhiên xuất hiện ý cười nồng đậm: “Thú vị đấy nhỉ.”

Bên này thấy trong nhóm không có tin nhắn mới nữa, Cố Tích định tắt điện thoại đi ngủ.

Đúng vào lúc này, âm báo điện thoại lại vang lên. AAA nhắn tin riêng với cô, cậu nói: ‘Tôi khuyên cậu hãy xóa dòng trạng thái kia của cậu đi thì hơn.’

X: ‘Sao vậy.’

Cố Tích không hiểu.

AAA: ‘QQ không giống như bảng tin, chỗ đó ai cũng có thể xem được hơn nữa con người phức tạp lắm. Cậu đăng thông tin cá nhân của mình lên trên đó như thế không an toàn lắm đâu.’

X: ‘Cũng chỉ có một cái tên thôi mà, chắc không có chuyện gì đâu.’

AAA: ‘Tên cũng không an toàn.’

Đọc được tin nhắn anh 3A gửi tới, thật ra Cố Tích rất muốn nói cho cậu biết. Tài khoản này của cô từ khi đăng ký đến tận bây giờ cô cũng chỉ tham gia vào một nhóm chat và kết bạn với một mình cậu mà thôi, thật sự rất an toàn.

Nhưng mà nghĩ tới đối phương đã quan tâm đến mình như thế, hơn nữa những lời cậu nói không phải là không có lý thế nên Cố Tích đã đồng ý. Cô vào QQ cài đặt bài đăng ghim đầu trang đổi thành chỉ một mình có thể xem.

Sau khi cài đặt xong, Cố Tích lại trả lời đối phương một câu: ‘Cảm ơn cậu đã nhắc nhở’ còn kèm theo một icon mặt cười nữa.

Cố Tích đâu hề biết được rằng, điều Thịnh Tu Ngôn suy nghĩ đến vốn không phải là vấn đề an toàn của cô. Cậu đơn giản chỉ nghĩ rằng nếu như mất mặt thì không thể để cho một mình cậu bị mất mặt được, cậu muốn gài bẫy người khác nữa.

Vì không muốn để cho Cố Viêm Lân phát hiện ra X chính là Cố Tích thông qua dòng trạng thái kia thế nên Thịnh Tu Ngôn mới bảo Cố Tích xóa bài đấy đi trước khi Cố Viêm Lân phát hiện ra.

AAA: ‘Cậu không cần cảm ơn tôi đâu.’

Câu trả lời này của Thịnh Tu Ngôn có chút chột dạ.

Nghĩ tới chuyện lúc trước AAA không tham gia bàn bạc, Cố Tích dứt khoát nói với cậu nghe một lượt trong tin nhắn riêng.

X: ‘Tôi thêm một số chức năng vào bản thiết kế rồi đó, trước đó tôi cũng đã gửi bản nội dung tôi nghĩ được vào trong nhóm rồi đấy.’

AAA: ‘Ừ, tôi đọc rồi.’

X: ‘Tôi vẽ lại theo mạch suy nghĩ của mình thôi, cậu xem có chỗ nào xung đột không?’

AAA: Được.

AAA: Ý của tôi là, tôi đã đọc rồi, tốt lắm.

Câu này không phải là nói dối đâu, vừa nãy lúc ở trong nhóm chat Thịnh Tu Ngôn đã đọc qua sơ đồ phác thảo mà Cố Tích vẽ rồi, cậu cũng không khỏi giấu được sự bất ngờ. Nếu như cậu nhớ không nhầm thì lúc trước Cố Tích không hiểu mấy cái thứ này là gì. Không ngờ rằng mới có mấy ngày trôi qua thôi mà cô đã có thể vẽ ra được một bản thiết kế kỹ thuật như thế này rồi, hơn nữa thậm chí còn không có một chút sai sót nào cả.

Cố Tích bên này chăm chú nhìn điện thoại mãi, cô không thấy đối phương trả lời lại tin nhắn, cô tự nhiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Cứ như thế này sao? Không còn gì nữa hả?

Trong tình huống bình thường, sau khi AAA gửi tin nhắn này xong sau đó cậu nhất định sẽ nói một tràng dài những lời khen ngợi làm lố.

Kết quả hôm nay AAA lại không nói gì cả.

Một người trước kia lắm lời như thế sao nay lại thay đổi phong cách rồi.

Nhìn thấy câu trả lời lời ít ý nhiều này của đối phương, Cố Tích lại cảm thấy có chút không quen.

“Không lẽ là vì cậu ấy quá bận rộn sao?” Cố Tích lẩm bẩm.

Lại thêm một lúc trôi qua nữa, đột nhiên AAA gửi một tin nhắn tới, có mấy chữ: ‘Chúc ngủ ngon.’

Ở đâu bên kia, sau khi Thịnh Tu Ngôn gửi xong tin nhắn này, cậu quăng điện thoại đi như cầm phải củ khoai nóng bỏng tay vậy.

Ngày hôm sau, không khác với suy nghĩ của Cố Tích là bao, còn chưa vào lớp thì câu chuyện cái mũ xấu đến nổi bật có liên quan đến Cố Tích ở trong diễn đàn đã thay đổi rồi.

Lúc ban đầu có người phát hiện ra ảnh đại diện wechat của Cố Tích được đổi rồi, thế nên đã mang lên diễn đàn để nói.

‘Mau xem này, tôi có bạn học ở lớp A7, cô ấy nhìn thấy ảnh đại diện của Cố Tích được đổi rồi.’

‘Ôi vãi, thật luôn.’

‘Thế nên Cố Tích cũng thấy được bài đăng trên diễn đàn rồi hả?’

‘Sao cậu nói ngu thế, hot như thế, Cố Tích là người trong cuộc sao có thể không biết được chứ.’

‘Nhưng mà Cố Tích lại đổi ảnh đại diện luôn rồi, có ý gì đây?’

‘Tôi không biết cậu ấy có ý gì, tôi chỉ muốn nói là men chết đi được đấy, ha ha ha.’

‘Các người nói nó xấu, tôi cứ muốn đổi nó thành ảnh đại diện đó, đúng là bình tĩnh.’

‘Chỉ cần tôi không cảm thấy nó xấu thì nó không xấu sao?’

Sau đó lại có người phát hiện ra không chỉ có mỗi một mình Cố Tích thay ảnh đại diện mà đến cả Cố Viêm Tiêu, còn cả Cố Thần Dật cũng đổi sang kiểu ảnh đại diện tương tự. Hơn nữa Cố Thần Dật còn chia sẻ bức ảnh động hài hước của bốn người lên trên bảng tin của mình nữa.

Lập tức bên trong diễn đàn, còn có một số nhóm chat đều nháo nhào hết cả lên.

‘Ha ha ha, cười đau hết cả bụng, hóa ra Cố Viêm Tiêu và Cố Thần Dật cũng chụp một bức ảnh giống y chang như vậy à? Sao lại là vô dụng chứ?’

‘Đúng vậy, nếu như để ảnh của ba người họ lên tường ảnh chắc chắn hiệu quả sẽ rất cao đấy.’

‘Chắc là sau này Cố Viêm Tiêu và Cố Thần Dật mới chụp nhỉ, bọn họ làm thế vì để ủng hộ Cố Tích sao?’

‘Chắc là thế rồi, có điều tôi chỉ muốn nói là phong cách này buồn cười quá đi mất ha ha ha.’

‘Đúng vậy, lúc trước tôi còn thấy nó hơi xấu bây giờ để làm ảnh đại diện ngược lại còn cảm thấy ổn nữa chứ. Hơn nữa bốn người bọn họ ghép lại với nhau kiểu rất có cảm giác.’

‘Ảnh động kia trông cũng hài hước nữa.’

Vốn dĩ là một bức ảnh vừa xấu vừa ngượng ngùng, bây giờ dưới phần bình luận mọi người đều cho rằng nó hài hước và rất có tính sáng tạo rồi.

Lúc này Đổng Mính Mính cũng vui vẻ ra mặt ôm điện thoại tham gia bình luận.

Chỉ có điều thứ cô ấy quan tâm và thứ người ta quan tâm lại không giống nhau mà thôi.

“Cố Tích đây chính là anh trai ruột của Cố Viêm Tiêu trong truyền thuyết, Cố Viêm Lân sao?” Đổng Mính Mính chỉ vào ảnh đại diện của Cố Viêm Lân trong bức ảnh động ở bảng tin của Cố Tích rồi hỏi cô bằng giọng điệu kích động.

“Đúng vậy.” Cố Tích trả lời, nhưng mà cái gì gọi là ‘trong truyền thuyết’ chứ.

“Cậu không biết, Cố Viêm Lân ở trong trường đại học A, và cả trường trung học trực thuộc đại học A của chúng ta giống như là một vị thần trong truyền thuyết sao?” Thậm chí còn đến mức dù cho Cố Viêm Lâm đã tốt nghiệp rồi nhưng cậu ấy vẫn là một truyền kỳ trong trường trung học trực thuộc đại học A này đấy.

Nhớ tới lúc trước đám Cố Viêm Tiêu nói với mình Cố Viêm Lân chính là thiên tài đời thực, Cố Tích rất tán thành gật đầu.

Đổng Mính Mính ngồi bên cạnh đã ôm điện thoại mê trai đến điên đảo rồi.

“Không ngờ rằng anh khóa trên Cố Viêm Lân lại đẹp trai như thế.” Lúc trước Đổng Mính Mính cảm thấy Cố Viêm Tiêu và Cố Thần Diệc đã đẹp trai lắm rồi, mỗi người đẹp một kiểu không ai giống ai, nhưng không ngờ rằng Cố Viêm Lân mới là người đẹp trai nhất trong nhà họ.

Cố Tịch không biết nửa câu sau Đổng Mính Mính nói thầm ở trong lòng nếu không cô nhất định sẽ trả lời lại cô ấy một câu rằng: ‘Đó là vì cậu chưa nhìn thấy ba của tớ thôi.’

“Hơn nữa tớ thích nhất là kiểu đẹp trai lạnh lùng này của anh cậu.” Đổng Mính Mính nói xong rồi lại kéo tay của Cố Tích rồi nói tiếp: “Tới quyết định rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay tớ sẽ trở thành fans của anh Cố Viêm Lân, lúc nào cậu rảnh rỗi thì đi xin chữ ký của anh ấy cho tớ nhé.”

“Với cả với một người lạnh lùng như Cố Viêm Lân anh ấy lại còn đồng ý đội cái mũ xấu như thế để chụp ảnh vì cậu, anh ấy đúng là người anh tốt nhất trên đời này mà.”

Câu cuối cùng của Đổng Mính Mính Cố Tích không phủ nhận có điều nghe thấy mấy từ kiểu đẹp trai lạnh lùng, khóe miệng Cố Tích lại giật giật.

Cố Viêm Lân? Lạnh lùng ư? Xin lỗi, cô không cảm nhận được điều này.

Cố Tích nhìn Đổng Mính Mính như đang nhìn một kẻ ngốc, cô vỗ vỗ bả vai của đối phương rồi nói: “Cậu cứ làm fans đi.” Sập phòng thì đừng có mà trách tớ đấy.

Không đợi Cố Tích nói hết câu Đổng Mính Mính đã chú ý đến cái khác rồi.

“Cố Tích Cố Tích này, cậu mau xem đi. Trong diễn đàn lại còn có người đang muốn mua cái mũ cùng kiểu với của cậu đấy.” Đổng Mính Mính kéo tay Cố Tích ý bảo cô mau xem điện thoại.

Cố Tích đọc bình luận mới nhất trong diễn đàn quả nhiên có không ít người đang thảo luận về cái mũ ấy.

‘Tôi thích ảnh đại diện này, xin hỏi ở đâu mới có cái mũ cùng kiểu như thế này vậy, tôi cũng muốn làm một cái.’

‘Tôi cũng muốn.’

Đáng tiếc là đã có không ít người lên mạng tìm kiếm nhưng cũng không tìm thấy kiểu nào xấu đau xấu đớn như thế.

‘Nào nào, tôi đây là người tốt, tôi nghĩ cách cho mọi người này, lấy ảnh của mình dán đè lên trên là được rồi mà.’

‘Nhưng photoshop trông không có hồn gì cả.’

Đúng vào lúc này tác giả của cái mũ xuất hiện, người đó bày tỏ: Cái mũ đó là do cậu ta làm, trên mạng chỉ có duy nhất một cái thôi.

‘Vốn là làm cho có thôi, thật ra tôi muốn làm theo kiểu con ếch xanh cơ nhưng lại không tìm được màu xanh lá nên tôi đã lấy bừa cái phấn mắt màu xanh lục trong hộp trang điểm nghìn năm không sử dụng đến của mẹ tôi ra để tô tô vẽ vẽ đấy. Cũng tại đôi tay tàn này của tôi đã biến con ếch xanh đáng yêu như thế thành người ngoài hành tinh, tôi có tội.’

Câu giải thích của cậu ấy khiến cho mọi người có được một trận cười bò.

Nhưng mà rất nhanh đã có người nhận ra vấn đề quan trọng trong câu nói của người kia.

‘Thế nên, cái mũ này không phải là của Cố Tích mà là của đội văn nghệ gửi tới sao?’

‘Nói thật, một cái mũ xấu như thế sao lúc đó lại dùng nó chứ? Rõ ràng là còn có rất nhiều cái khác đẹp như thế kia cơ mà.’

‘Hơn nữa nếu nhìn kỹ bức ảnh thì chỉ có Cố Tích dùng cái mũ người ngoài hành tinh kia.... à tôi xin lỗi, là cái mũ ếch xanh kia thôi.’

‘E là có người nào đó cố tình chơi xấu Cố Tích ấy chứ?’

‘Ôi vãi, ai mà lại độc ác thế chứ.’

‘Tôi chắc có thuyết âm mưu gì ở đây rồi.’

‘Tôi cũng thấy thế, hôm qua lúc đọc được rất nhiều bình luận rõ ràng là đang có ý bôi xấu Cố Tích tôi đã thấy như thế rồi.’

“Cuối cùng cũng có người phát hiện ra điểm đáng nghi rồi.” Đọc được bình luận của mọi người, Đổng Mính Mính kích động nói, xem ra phần lớn mọi người đều không phải là mù.

Đào sâu thêm một chút có lẽ sẽ có thể tìm ra được là Cố tuyết Nhi cố tình hại Cố Tích.

Đổng Mính Mính nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng mà cô ấy nghĩ cũng đơn giản quá rồi.

Còn chưa đợi được mọi người tìm được người chơi xấu Cố Tích thì acc chính thức của đội văn nghệ đã đăng một bài đăng: Đại ý chính là bày tỏ sự xin lỗi của họ vì sự sai lầm trong công việc lần này. Chiếc mũ ếch xanh kia cũng là tâm huyết của người trong đội thế nên bọn họ mới không vứt nó đi. Mũ là lựa chọn ngẫu nhiên những người khác khác cũng có người dùng cái mũ này. Có điều hiệu quả không được tốt nên đã đổi sang cái mũ khác. Còn về Cố Tích thì là lúc đó không nhớ tên của cô nên không liên lạc với cô để chụp lại ảnh được, bạn phụ trách chụp tường ảnh cũng không chú ý mà đã lấy ảnh đấy dùng luôn rồi.

Một bài xin lỗi giải thích sự việc đã thành công ngăn cản lại hết những bình luận có liên quan đến thuyết âm mưu rồi.

Nhìn thấy tình hình bị xoay chuyển như thế này Đổng Mính Mính tức giận nhưng không có chỗ trút, cô ấy nói: “Việc này chắc chắn là do Cố Tuyết Nhi làm, cô ta không muốn việc này ầm ĩ lên nên mới làm như thế.”

“Đúng là biết tính kế mà, cô ta không muốn hình tượng mình gây dựng bị sụp đổ nên đã lấy cả đội văn nghệ ra làm lá chắn cho cô ta.” Đổng Mính Mính khó chịu lẩm bẩm, cô ấy đã quyết định chuyển sang anti Cố Tuyết Nhi này rồi.

“Hừ, đúng là biết giả vờ thật đấy.” Xấu hổ khi Cố Tuyết Nhi còn là cái gì mà nữ thần của toàn trường nữa chứ.

Sau khi mắng chửi một trận xong, đột nhiên Đổng Mính Mính lại cười nói: “Hi hi, nhưng mà Cố Tích này, nói cho cậu biết một tin tốt nhé, số phiếu của cậu lại tăng lên rồi đấy.”

Đề tài sau một đêm được xoay chuyển, lúc này trong diễn đàn số người lên tiếng giúp cho Cố Tích dần dần tăng lên rất nhiều.

‘Giá trị nhan sắc của nhà họ Cố đúng là không còn từ gì có thể miêu tả được, cái mũ xấu như thế cũng không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của bọn họ.’

‘Đúng đấy, hơn nữa tôi thích Tích Thần là vì cậu ấy học hành giỏi giang có được không hả, nhan sắc chỉ là phụ thôi à.’

Những bình luận này dần dần áp đảo những lời bàn tán có ý bôi đen Cố Tích lúc trước.

Mà trong bảng bỏ phiếu đại biểu học sinh, số phiếu của Cố Tích sau chuyện này tăng lên vùn vụt, cũng sắp vượt qua được Cố Tuyết Nhi rồi.

Cố Tuyết Nhi kia tốn biết bao nhiêu công sức để làm ra những chuyện này nhưng cô ta lại không ngờ rằng cô ta làm như thế còn khiến cho số phiếu của Cố Tích tăng mạnh hơn nữa, có lẽ là giờ này cô ta đang hối hận đến phát điên lên rồi.

Đổng Mính Mính ôm điện thoại di động suy nghĩ lung tung.

Mà ở bên kia, bên trong phòng học lớp chín, bạn bè của Cố Tuyết Nhi cũng đang chăm chú quan sát sự thay đổi số phiếu bầu.

Bạn bè của Cố Tuyết Nhi thấy cô ta bị rớt xuống vị trí thứ hai thì căng thẳng nói với cô ta: “Tuyết Nhi, không xong rồi, số phiếu của cậu bị Cố Tích vượt qua rồi, cậu bị đẩy xuống vị trí số hai rồi kìa.”

Cố Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì vẻ mặt cứng đờ lại, cô ta cũng len lén nhìn số phiếu lúc này. Khi cô ta nhìn thấy số phiếu của Cố Tích không chỉ vượt qua cô ta mà còn tăng lên càng lúc càng nhiều, trong mắt cô ta lóe lên sự tàn độc.

Có điều khi đối diện với bạn bè cô ta hồi phục lại vẻ mặt bình thường rất nhanh, cô ta mỉm cười tỏ vẻ mình không để ý đến nói: “Vốn dĩ là bỏ phiếu mà, người lên người xuống cũng là điều rất bình thường.”

“Hơn nữa bởi vì sự sai lầm của đội văn nghệ nên đã khiến Cố Tích phải chịu ấm ức nhiều như thế. Mọi người cũng xuất phát từ sự cảm thông, bỏ phiếu cho cậu ấy cũng là hợp tình hợp lý thôi mà.”

Bạn bè không ai nhìn thấy bàn tay nắm điện thoại của Cố Tuyết Nhi hơi run lên. Họ thấy cô ta bình tĩnh như thế thì cũng gật đầu theo, sau đó lại an ủi cô ta: “Tớ đoán có lẽ cũng chỉ được một lúc thôi à, sau đó số phiếu của cậu sẽ tăng lên thôi, cậu yên tâm đi.”

Cô ta thừa nhận thành tích học tập của Cố Tích rất tốt nhưng mà đại biểu học sinh ngày hội nghệ thuật là xét tài nghệ. Nói về tài nghê thì Cố Tích căn bản không có cửa mà so với Cố Tuyết Nhi.

Lúc này có một người bạn khác hỏi: “Nhưng mà Tuyết Nhi này, chẳng phải lúc trước cậu từng nói cậu với Cố Viêm Tiêu và cả Cố Thần Dật có một chút quan hệ chị em sao. Nếu như Cố Tích và đám Cố Viêm Tiêu có quan hệ anh em họ thì có phải cậu và Cố Tích cũng có một chút quan hệ với nhau phải không?”

Cố Tuyết Nhi nghe thấy thế thì lắc đầu nói: “Không, tuy lúc trước tớ và đám Cố Viêm Tiêu có thường xuyên qua lại với nhau nhưng mà tớ chỉ mới gặp Cố Tích có một lần thôi. Hình như, chuyện lúc trước là như thế nào thì tớ cũng không biết rõ nữa, nhưng mà Cố Tích mới được nhận về nhà thôi.”

Những lời giải thích của Cố Tuyết Nhi không rõ ràng lắm nhưng hai người bên cạnh nghe thấy cô ta nói như thế thì trong đầu tự động liên tưởng tới một từ: Con gái riêng.

Hai người đó đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vì tiếng chuông báo vào học vang lên thế nên bọn họ cũng không tiếp tục bàn luận nữa.

Bên này, sau khi mọi chuyện lắng lại, Cố Tích thoát khỏi diễn đàn.

Đợi đến khi tan học Cố Tích mới đi đến văn phòng đưa tờ đăng ký cuộc thi Thanh Sáng ngày hôm qua cho giáo viên chủ nhiệm, hơn nữa cô còn được giáo viên chủ nhiệm kéo tới quan tâm hỏi thăm một thôi một hồi: Bài tập của em có nhiều không, áp lực của em có lớn không.

Thái độ thân thiết như thế của giáo viên khiến Cố Tích cảm thấy không quen.

Sau khi về lớp, Cố Tích lấy một tờ giới thiệu cuộc thi từ chỗ giáo viên chủ nhiệm cho Đổng Mính Mính xem.

“Thế nên có nghĩa là, thật ra chỉ cần cậu đưa ra được ý tưởng có tính sáng tạo hoàn chỉnh là được rồi đúng không?” Đọc xong tờ giới thiệu, Đổng Mính Mính hỏi.

“Đúng vậy.” Khác hẳn với cuộc thi Thiên Sáng, cuộc thi này là kiểu các thanh thiếu niên học sinh trung học không cần phải làm ra sản phẩm dự án thực tế hoặc là nghiên cứu ra thành quả. Bọn họ chỉ cần đưa ra được ý kiến có tính sáng tạo hoặc là một mô hình đơn giản là được rồi.

“Vậy thì đơn giản rồi, thiết kế một tàu hàng không vũ trụ hoặc là một chiếc tàu ngầm có thể lặn được đến độ sâu mười lăm nghìn mét. À phải rồi phải rồi, lúc trước tớ có xem thời sự nói cái gì mà nguồn năng lượng màu xanh, không thì nghiên cứu theo hướng này đi.”

Đổng Mính Mính càng nói càng hăng hơn, sau khi nhìn thấy ánh mắt cậu đang đùa tớ đầy à của Cố Tích thì mới sợ hãi.

“Không, không được sao?”

Cố Tích: “Cậu nói chuyện thực tế một chút được không?” Chí ít thì cũng phải là thứ bọn họ miễn cưỡng có thể thực hiện được chứ.

Cho dù không làm ra thành quả thực tế nhưng nhóm chuyên gia của cuộc thi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net