Chương 46: Món quà tặng ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thiệu không biết điều đó nhưng rất nhanh ông không cần phải suy nghĩ đến vấn đề này nữa.

Trong trường học.

Sau khi hoàn thành tốt buổi diễn tập, mấy ủy viên văn nghệ đã kéo Cố Tích để bắt đầu bàn bạc về vấn đề trang phục biểu diễn của buổi thi đấu.

“Trang phục biểu diễn phải chọn một trang phục cao cấp và rực rỡ đến chói mắt.” Đổng Mính Mính đề nghị.

Có một câu nói rằng, thực lực. Xí. Biểu diễn không đủ thì đi kèm đạo cụ vậy.

Ủy viên văn nghệ ngẫm nghĩ và thấy có lý: “Mình thấy không cần phải quá khoa trương. Dù sao thì tiết mục mà Cố Tích biểu diễn cũng không phải là loại tiết mục hoa lệ gì. Nhưng chắc chắn là phải có.”

Mấy người đang bàn luận sôi nổi thì Cố Tích đã cắt ngang: “Mọi người không cần phải lo lắng về trang phục biểu diễn.”

Lúc trước Cố Thần Dật đã đặc biệt gửi một tin nhắn cho cô, nói rằng không cần phải chuẩn bị trang phục biểu diễn. Cậu ấy sẽ dành cho cô một bất ngờ lớn.

Nếu là ông nội và Cố Viêm Lâm nói về điều bất ngờ này thì Cố Tích sẽ cảm thấy chột dạ. Cô nghi ngờ rằng có phải sẽ là một bộ quần áo màu hồng phấn từ đầu đến chân hay không.

Nhưng nếu là Cố Thần Dật thì không sao, có lẽ vì có mẹ là nhà thiết kế quốc tế nên gu thẩm mỹ của anh chàng này vẫn còn tốt.

Khi Cố Tích nói vậy, những người khác đều gật gù và không còn thảo luận về vấn đề trang phục biểu diễn nữa.

Nhưng mà, ngay sau đó, đôi mắt của Đổng Mính Mính lại sáng rực lên. Cô ấy kéo Cố Tích nói: “Không cần chuẩn bị trang phục biểu diễn, nhưng vẫn phải chuẩn bị quần áo cho nghi thức khai mạc.”

Tổng cộng các tiết mục nghệ thuật ở trường Trung học trực thuộc Đại học A sẽ được tổ chức trong suốt một ngày.

Buổi sáng là lễ khai mạc, sau đó là triển lãm văn hóa nghệ thuật, cuối cùng là tiệc tối bế mạc.

Tại lễ khai giảng buổi sáng, ngoài lãnh đạo nhà trường, đại diện giáo viên, đại diện phụ huynh, các đại diện ưu tú lên phát biểu thì mỗi lớp của các cấp cũng cử ra một đại diện lên sân khấu để tuyên bố khẩu hiệu của lớp mình.

Nhưng…

“Buổi sáng còn cần chuẩn bị quần áo sao?” Cố Tích hỏi.

Chẳng lẽ không phải mặc đồng phục học sinh là được rồi à?

“Tất nhiên!” Đổng Mính Mính nói rồi dừng lại kéo Cố Tích, vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ nói với cậu này, cậu đừng thấy chỉ có mấy phút đọc tuyên ngôn trên sân khấu mà xem thường. Đó chính là đại diện cho hình ảnh của từng lớp đấy.”

Mặc dù về vấn đề này, quả thực là nhà trường không quy định phải mặc gì. Nhưng cũng không biết là bắt đầu từ khi nào mà tóm lại là sau này mỗi một đại diện học sinh lên phát biểu đã trở thành một “so sánh” quan trọng đối với mỗi lớp. Không, đó là cạnh tranh mắc xích.

Mọi người đều mong muốn được ăn mặc đẹp nhất có thể.

Dù sao thì đây chính là vấn đề lớn liên quan đến thể diện.

Cố Tích lại nhìn những người khác. Quả nhiên là mấy người ủy viên văn nghệ cũng nghiêm túc gật đầu.

Lúc này, ủy viên văn nghệ lại hỏi: “Cố Tích, bạn có quần áo phù hợp để mặc không?”

Nghe vậy, Cố Tích suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Hình như không có.”

Trong tủ quần áo của cô chỉ toàn thường phục, duy nhất có hai chiếc váy bồng màu hồng có ren và nơ. Nghe nói là do Cố Viêm Lân chọn. Mặc dù nó đủ long trọng nhưng có vẻ như không phù hợp để mặc trong khâu đọc tuyên ngôn của đại diện học sinh.

“Không sao, vẫn còn kịp. Hay là chúng ta cùng nhau đi mua một cái đi.” Ủy viên văn nghệ đề nghị.

Đổng Mính Mính và mấy người ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Được đó.”

“Mình biết một cửa hàng, nó nằm trong Trung tâm thương mại I’Live. Lần trước đi ngang qua, mình thấy quần áo bên trong siêu đẹp và có rất nhiều loại nữa! Đúng rồi, còn có rất nhiều phụ kiện nhỏ đi kèm.” Đổng Mính Mính càng nói càng say sưa khiến cho những người khác cũng bị cuốn hút theo.

“Vậy tan học, chúng ta cùng nhau đi xem đi.”

“Được đó, vừa hay tìm xem có đạo cụ sân khấu nào thích hợp không.”

Mấy người đã thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định buổi chiều sẽ đến giúp Cố Tích chọn quần áo cho lễ hội nghệ thuật.

“Vậy để mình nói với người nhà một tiếng.”

Cố Tích nói xong, lập tức gửi một tin nhắn cho Cố Thiệu: “Ba, buổi chiều con sẽ đi trung tâm thương mại mua sắm với các bạn trong lớp để chọn quần áo cho lễ hội nghệ thuật. Tối con mới về.”

Bên kia, Cố Thiệu đã nhận được tin nhắn từ Cố Tích. Không cần đón con nên ông đã sẵn sàng cho buổi làm việc.

Trong hai tiếng đồng hồ, Cố Thiệu đã xử lý một số kế hoạch dự án và phê duyệt một số tài liệu.

Lúc này, Từ Phi từ bên ngoài văn phòng bước vào.

“Tổng giám đốc, ông Kiều đến rồi ạ.”

Cố Thiệu gật đầu: “Mời ông ta vào.”

Không lâu sau, một người đàn ông mặc bộ đồ vest màu xám khoảng năm mươi tuổi bước vào. Người đàn ông này không cao, khuôn mặt bình thường nhưng đôi mắt của ông ta rất lanh lợi. Phía sau người đàn ông còn có một nữ trợ lý có khí chất xuất chúng.

Người này tên là Kiều La, là một Hoa kiều.

Một tháng trước, Kiều La và NTN đã ký một thỏa thuận mua bán công nghệ. Bây giờ đơn đặt hàng đã hoàn tất nên hôm nay Kiều La đến đây hiển nhiên không phải vì đơn đặt hàng đó.

“Vậy, hôm nay ông Kiều đến đây để làm gì vậy?” Cố Thiệu hỏi thẳng vào vấn đề.

“Chuyện thứ nhất là muốn tỏ lòng biết ơn với Tổng giám đốc Cố. Bên mua rất hài lòng với thiết bị an ninh do NTN cung cấp.” Kiều La cười và nói.

Dừng một lát, Kiều La lại nói rõ mục đích hôm nay ông ta tới đây: “Tổng giám đốc Cố cũng biết tôi đang kinh doanh quốc tế và trong tương lai sẽ có nhiều đơn hàng như thế này nữa. Vì vậy, tôi hy vọng sau này vẫn có thể tiếp tục hợp tác với NTN.”

Cái gọi là kinh doanh quốc tế của Kiều La thực tế chỉ là một vài dự án mua sắm xuyên quốc gia. Ông ta đã ký hợp đồng với các công ty mua sắm chính thức ở một vài quốc gia để mua thiết bị tương ứng cho họ.

Nhiều quốc gia không tiện khua chiêng gõ trống cho hoạt động mua sắm hợp tác xuyên quốc gia nên họ sẽ ủy thác cho bên thứ ba tiến hành bàn bạc.

Ông ta chính là bên thứ ba này.

Lần hợp tác này rất suôn sẻ, cũng vì vậy mà Kiều La hy vọng sẽ thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài với NTN.

Vì vậy, hôm nay ông ta tới đây cũng có thể nói là chuyến thăm hỏi đặc biệt đến Cố Thiệu.

Nghe những lời của Kiều La, sắc mặt của Cố Thiệu không có nhiều thay đổi. Dường như không lay chuyển với ý định hợp tác của đối phương.

“Có thể.” Cố Thiệu nói một cách lạnh nhạt, dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng tôi cần nhắc ông Kiều rằng tất cả các dự án hợp tác của NTN phải phù hợp quy tắc.”

“Ha ha ha, đương nhiên rồi. Tôi hiểu rõ điều này mà. Hơn nữa Tổng giám đốc Cố yên tâm, tôi chính là một doanh nhân chân chính.”

Kiều La nói với giọng đảm bảo. Ông ta muốn nhân cơ hội này để tán gẫu với Cố Thiệu vài câu, nhưng vào lúc này Từ Phi đã bước vào và đưa một xấp tài liệu cho Cố Thiệu.

“Tổng giám đốc, đây là tư liệu cho hoạt động kế tiếp. Ngoài ra đã thu xếp xe ổn thỏa rồi ạ.” Từ Phi nói.

“Lát nữa Tổng giám đốc Cố còn có kế hoạch khác à?”

Cố Thiệu gật đầu: “Có thể không tiếp đãi được ông Kiều rồi.”

Thấy vậy, Kiều La gật đầu rồi tự giác đứng dậy chuẩn bị từ biệt: “Nếu lát nữa Tổng giám đốc Cố còn có việc thì tôi không quấy rầy nữa.”

Dứt lời, đôi mắt của Kiều La hơi lóe lên. Ông ta lại nhìn về phía Cố Thiệu hỏi một câu đầy hàm ý: “Hay là lát nữa tôi để Lisa đi với ông được không?”

Lisa mà Kiều La nói là trợ lý bên cạnh ông ta lúc này.

Kiều La là một người rất khôn khéo. Ban nãy, khi ông ta bước vào đây đã để ý thấy ánh mắt của Cố Thiệu đã dừng lại vài giây trên người trợ lý của mình.

Ở khía cạnh nào đó, Kiều La tự cho rằng mình vẫn trên cơ người khác.

Tuy nhiên, khi nghe những lời của Kiều La, đôi mắt của Cố Thiệu lại trở nên lạnh lẽo hơn. Ông khẽ nhíu mày mà không để lộ dấu vết.

“Không cần.” Cố Thiệu thẳng thừng từ chối.

Ý của Kiều La rất rõ ràng, nhưng tiếc là nó không phải như những gì ông ta nghĩ. Vừa rồi quả thật là Cố Thiệu đã liếc nhìn Lisa hơi nhiều, nhưng đó chỉ là muốn nhận định thân phận của người này mà thôi.

Về vấn đề này, Cố Thiệu không cần giải thích với hai người họ.

Nếu lúc này Cố Tích ở đây thì sẽ cảm thấy người phụ nữ tên Lisa này rất giống với một người, đó là Tống Khả Hân.

So ra thì ngũ quan trên khuôn mặt của hai người chỉ giống nhau từ ba đến bốn phần, nhưng vẫn cảm thấy họ có nét giống nhau.

Sau khi từ chối ý tốt của Kiều La và đuổi họ đi, Cố Thiệu lập tức đến địa điểm tổ chức hoạt động buổi tối.

Còn bên kia, sau khi tan học thì Cố Tích và Đổng Mính Mính cùng ủy viên văn nghệ đến một trung tâm mua sắm mà Đổng Mính Mính đã đề cử.

Trước đây, Cố Tích đã nghe nói về trung tâm mua sắm I’Live này. Hầu hết các nhãn hiệu và mặt tiền của cửa hàng được sản xuất để cung cấp các dịch vụ tư nhân.

Cao cấp lại đắt đỏ.

Đó là ấn tượng của Cố Tích về nơi này.

Cũng may nơi mà Đổng Mính Mính đưa họ đến có vẻ như giá cả khá cao nhưng đúng như Đổng Mính Mính đã nói, ở đây có rất nhiều thứ.

Sau khi đi một vòng quanh cửa hàng, cả ba người họ suýt nữa hoa cả mắt.

Đột nhiên, mắt của ủy viên văn nghệ sáng lên chỉ vào một hướng khác nói: “Cái váy đó thì sao?”

Cố Tích nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy, ánh mắt cũng sáng ngời.

Ủy viên văn nghệ chỉ chính là một cái váy màu vàng nhạt, thiết kế tổng thể của chiếc váy rất đơn giản và phóng khoáng, rất phù hợp với lứa tuổi học sinh. Nhưng về chi tiết thì lại mang một chút phong cách cổ của Châu u, đan xen giữa thường phục và lễ phục. Những họa tiết trang trí bằng ca-rô, đường viền hoa và nơ điểm xuyết trên chiếc váy khiến nó trông vui tươi, sinh động nhưng không vì thế mà lỗi mốt.

Thật là đẹp.

Cố Tích mỉm cười, thầm đánh giá.

Sau khi thử xong, Cố Tích đã đưa ra quyết định: “Lấy cái này đi.”

“Mình thấy được đó.”

“Mình cũng thấy được. Lấy cái này đi.”

“Đúng rồi, hình như mẫu hoa văn ca rô này có một seris đấy. Cứ chọn một vài phụ kiện phù hợp là được.”

“Đúng, đúng. Không thể thiếu phụ kiện được.”

Kết quả là ba người lại khơi mào đến phụ kiện đi kèm.

“Cái này thì sao? Dễ thương quá.” Đổng Mính Mính lấy một chiếc băng đô cùng màu và hỏi Cố Tích.

Nhìn chiếc nơ to quá khổ trên băng đô, Cố Tích cười méo xệch.

Dễ thương thật, nhưng...

“Có vẻ quá khoa trương rồi.” Nhất là trên chiếc băng đô có một đôi tai mèo.

“Vậy còn cái này thì sao, cái nơ này nhỏ hơn nè.”

“Đó là nơ của đàn ông.” Ủy viên văn nghệ nhắc nhở.

Cuối cùng, trong hàng loạt phụ kiện đi kèm đó, Cố Tích cũng chọn một chiếc băng đô cài đầu có họa tiết ca rô giống với bộ váy.

Khi cô chuẩn bị đi tính tiền thì một chiếc cà vạt trên kệ sau quầy đã thu hút sự chú ý của Cố Tích.

“Chiếc cà vạt đó cũng giống mấy kiểu mà cô mua đấy.” Nhân viên cửa hàng bên cạnh rất có mắt nhìn bèn nói.

“Vậy sao.” Hai mắt Cố Tích sáng lên, thảo nào cô cảm thấy hơi quen.

“Tôi ngắm nó một xíu được không?”

“Đương nhiên là được.” Nhân viên gỡ cà vạt xuống rồi đưa cho Cố Tích, đồng thời khôn khéo giới thiệu với Cố Tích: “Loạt sản phẩm này được tung ra phù hợp với mọi lứa tuổi. Chiếc cà vạt này cũng rất phù hợp với người lớn tuổi. Có thể làm trang phục gia đình...”

Cuối cùng, dưới sự nịnh hót khéo léo của nhân viên cửa hàng, Cố Tích đã quyết định mua chiếc cà vạt này.

Lúc thanh toán tiền, Cố Tích ngạc nhiên khi thấy chiếc cà vạt này đắt ngang ngửa với chiếc váy của cô.

“Bởi vì công sản xuất ra sản phẩm đều giống nhau.” Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh giải thích.

Cũng không thể để cô ta nói với vị khách hàng này rằng thực ra thì chiếc cà vạt mà cô vô tình nhìn thấy mới chính là loạt sản phẩm chủ đạo trong mùa này, còn chiếc váy kia chỉ là phụ kiện đi kèm mà thôi.

“Nếu tặng cà vạt cho bố thì chiếc khăn lụa này tặng cho mẹ nhé.” Nhân viên cửa hàng lại đề nghị một lần nữa mà không để ý đến đôi mắt của Cố Tích lập tức tối sầm đi.

“Không cần.” Cố Tích lắc đầu.

Nhìn giá cả của hai món đồ này mà Cố Tích đau lòng.

Tuy nhiên, sau khi do dự vài giây, cô nhìn lại chiếc váy và chiếc cà vạt thì cảm thấy cả hai đều rất đẹp.

Cuối cùng, Cố Tích khẽ cắn môi mua cả hai món.

“Tôi có thể trả một phần tiền mặt và quẹt thẻ cho phần còn lại không?” Cố Tích hỏi.

Phần tiền này là do lần trước cô còn dư lại, cộng với một phần tiền thưởng từ cuộc thi do nhà trường tổ chức lần trước nhưng kết quả cũng chỉ đủ trả một nửa.

Nửa còn lại, tạm thời chỉ có thể quẹt thẻ.

Tấm thẻ mà Cố Thiệu đã đưa cho Cố Tích để tiêu vặt, cô vẫn chưa kiểm tra trong đó có bao nhiêu tiền.

Cầu mong là đủ.

Cố Tích hơi lo lắng, nhưng khi cô đưa tấm thẻ ra lại không nhận thấy sự ngạc nhiên trong mắt người nhân viên cửa hàng.

“Cô thật sự không cần xem thêm các phụ kiện khác nữa sao?” Nhân viên cửa hàng dò hỏi với một nụ cười trên môi.

“Không cần.” Cố Tích kiên quyết lắc đầu.

“Ma lực” của nhân viên bán hàng chính là sau khi khiến bạn mua những thứ bạn cần thì họ cũng có thể khiến bạn lấy đi một loạt những thứ bạn thậm chí không muốn mua hoặc thậm chí không cần. Cô phải kiên quyết chống lại sự cám dỗ này.

Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu là xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.

Cố Tích lo lắng không biết khi nào cô mới có thể sử dụng tiền thưởng để bù đắp cho khoản chi tiêu ngoài ý muốn mà cô đã được sử dụng trong thẻ vào hôm nay. Dù gì thì đây cũng là số tiền khẩn cấp mà cô để dành dụm cho cuộc sống sau này.

Nhưng cô không biết rằng so với tổng số dư trong thẻ thì số tiền cô bỏ ra thậm chí không có gì thay đổi nếu không nhìn kỹ.

Đồng thời, Cố Thiệu cũng nhận được một tin nhắn thông báo về phí tiêu dùng.

“Thẻ phụ của bạn có số đuôi là 0717… chi tiêu tại cửa hàng I’Live là… ngàn đồng.”

Biết Cố Tích phải đi mua trang phục cho lễ hội nghệ thuật, Cố Thiệu không ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn thông báo về phí tiêu dùng. Ông chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.

Tuy nhiên, ngay sau đó Cố Thiệu đã rất bất ngờ trước thông tin do trung tâm thương mại gửi đến cho thành viên tiêu dùng.

“Kính gửi quý khách hàng, chiếc cà vạt nam B… mà bạn đã mua ở trung tâm thương mại của chúng tôi...” Phía dưới là một loạt các dịch vụ hậu mãi và hướng dẫn sử dụng.

“Không uổng công nuôi.” Sau khi niềm bất ngờ trôi qua, Cố Thiệu tự lẩm bẩm rồi khóe miệng nở một nụ cười. Sau đó ông cứ đọc đi đọc lại tin nhắn thông báo cả mấy lần.

“Vậy thì mặc vest đi.”

Từ Phi đi cùng Cố Thiệu đến tham dự sự kiện, không biết tổng giám đốc của họ đã đọc được tin nhắn gì, nhưng rõ ràng là sau khi nhận được tin nhắn đó thì tâm trạng của ông rất tốt.

Không chờ tới khi buổi hoạt động kết thúc, Cố Thiệu vội vã tạm biệt và rời đi.

Về đến nhà, thím Mai đã được chào đón ở cửa.

“Ông chủ, ông về rồi ạ.”

“Tích Tích vẫn chưa về sao?” Cố Thiệu liếc về phía căn phòng của Cố Tích.

Đôi khi Cố Thiệu cần phải làm thêm giờ, buổi tối khi về đến nhà là Cố Tích sẽ có mặt ở cửa chào đón ông.

Lâu dần, nó đã dần trở thành một thói quen.

“Vẫn chưa.” Thím Mai lại nói: “Nhưng tài xế vừa gọi điện là đã đón cô chủ Tiểu Tích rồi, đang trên đường về.”

“Ừ.” Cố Thiệu trả lời.

“Ông chủ đã ăn tối chưa?”

“Đã ăn rồi.”

Nghe thấy câu trả lời của Cố Thiệu, thím Mai gật đầu và không hỏi thêm câu nào nữa. Thế nhưng bà ấy lại phát hiện ra một bất ngờ là hôm nay sau khi ông chủ về, không vào phòng làm việc, cũng không về phòng mà lại ngồi ở phòng khách.

Ông chủ đang lo lắng, chờ Tiểu Tích về sao?

Thím Mai nghĩ thầm trong lòng, nhưng bà ấy không biết rằng Cố Thiệu đang đợi Cố Tích ở đây, ngoài lo lắng ra thì ông còn mang theo một tia hy vọng.

Chẳng bao lâu sau, Cố Tích đã về.

Nhìn thấy Cố Thiệu trong phòng khách, Cố Tích sửng sốt trong giây lát. Ngay sau đó trên mặt cô nở một nụ cười.

“Ba, con về rồi ạ.”

“Ừ.” Cố Thiệu trả lời, mắt nhìn vào chiếc túi trên tay Cố Tích: “Mua gì vậy?”

“Là… một chiếc váy với phụ kiện đi kèm. Con sẽ mặc trong lễ khai mạc liên hoan nghệ thuật ạ.” Cố Tích giải thích.

Khi Cố Tích nói, nụ cười trên khuôn mặt cô nở rộng hơn. Cô cười hì hì rồi nhảy tới trước mặt Cố Thiệu: “Còn một cái nữa.”

“Cái gì?”

“Quà tặng.”

“Con mua cho ba!” Vừa nói, Cố Tích vừa đưa một trong những chiếc túi cho Cố Thiệu.

“Vậy sao.” Cố Thiệu nhướng mày, cố gắng duy trì vẻ mặt “Ba không biết trong đó là một chiếc cà vạt.”

Bởi vì Cố Thiệu đang ngồi trên sô pha, mắt hơi cụp xuống nên lúc này Cố Tích không nhìn thấy được niềm vui trong mắt Cố Thiệu. Thấy Cố Thiệu cầm lấy chiếc túi và mở he hé thì Cố Tích lại lo lắng, cô không biết liệu Cố Thiệu có thích món quà mà cô đã tặng hay không.

“Ừm, con chỉ thấy đẹp nên mua thôi ạ. Nếu ba không thích thì cứ để lại, không sao đâu ạ.” Cố Tích vô thức xoắn xoắn ngón tay, dừng lại một lát rồi nói: “Có thể cái này không đẹp lắm, đợi sau này có tiền rồi con sẽ mua cho ba cái khác đắt tiền hơn.”

Thím Mai ở bên cạnh nhìn hai ba con con tương tác qua lại thì không khỏi mỉm cười. Sao bà còn chưa rõ nữa chứ?

Thảo nào khi ông chủ vừa về đã rất vui, vừa mở miệng đã hỏi Tích Tích về chưa. Chắc chắn đã biết Tích Tích đi mua đồ cho ông từ lâu rồi.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Cố Tích, thím Mai vừa buồn cười vừa xót xa. Sao lại không thích được chứ, chỉ cần là đồ của Tích Tích mua thì mặc kệ là gì ông chủ cũng sẽ thích.

Về điểm này, thím Mai đoán không sai chút nào.

Sau khi chăm chú nhìn Cố Tích ngoan ngoãn đi làm bài tập, Cố Thiệu trở về phòng. Ông không thể chờ đợi được nữa mà cầm lấy chiếc cà vạt rồi khoa chân múa tay một hồi.

Sau đó, ông chụp một bức hình và gửi cho vòng bạn bè, còn kèm theo một câu văn ngắn: “Món quà đầu tiên.”

Chỉ với năm chữ ngắn gọn súc tích nhưng nó đã thể hiện được cảm giác khoe khoang.

Nhìn vào dòng trạng thái bên dưới, những bình luận nhanh chóng xuất hiện như ‘đẹp quá’, ‘có gu thẩm mỹ’, ‘rất thời trang’ khiến Tổng giám đốc không khỏi hài lòng.

Tuy nhiên, cũng có những người không có mắt nhìn mà đáp lại: “Tôi thấy phong cách đó không hợp với anh”, “Đây không phải là phong cách của tổng giám đốc Cố đó chứ.”

Về phần những người này, tất cả đều bị chặn.

Từ Phi cũng đã lướt đến trạng thái của Cố Thiệu.

Nhìn chiếc cà vạt trong bức ảnh, quả thực khác hẳn với phong cách nghiêm túc và trầm mặc thường ngày của Tổng giám đốc Cố. Nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt vui mừng khi Tổng giám đốc nhận được tin nhắn trước đó, anh ấy liền đoán ra nguồn gốc của chiếc cà vạt này.

“Khiêm tốn nhưng lại có phong cách, nghiêm nghị nhưng lại không mất đi sức sống… Rất có gu thẩm mỹ. Đáng khen.” Thật không chịu nổi với lời bợ đỡ nịnh hót của tên Từ Phi này.

Chủ yếu là thể diện của Tổng giám đốc bọn họ, cho dù là chiếc cà vạt xanh đỏ phối với nhau thì vẫn phải nắm chặt.

Bên này, khi nhìn thấy đánh giá rất đúng trọng tâm này thì đôi mắt của Cố Thiệu lóe lên vẻ hài lòng.

Từ Phi đã lên chức trợ lý được vài năm, xem ra nên tăng lương rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net