Chương 47: Đồ gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất mau đã đến ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật.

Cố Tịch dậy sớm hơn thường ngày rất nhiều, sau đó cẩn thận ra khỏi phòng mình, đi đến trước cửa phòng Cố Thiệu.

Cô cẩn thận mở hé cửa nhìn vào bên trong, kết quả là còn chưa nhìn thấy gì, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng của ông.

“Có chuyện gì?”

Giọng của ông làm cô giật mình, như kẻ trộm xoay người lại đứng đàng hoàng trước mặt ông.

“Ba, sớm... sớm...” Cô cất lời chào buổi sáng, lại cúi đầu không dám nhìn ông.

“Làm sao vậy?” Ông lại hỏi.

“Không có gì ạ.” Cô lắc đầu như trống bỏi, hơi chột dạ cười nói: “Con đến chúc ba buổi sáng tốt lành thôi.”

Cô không thể nói là mình sợ Cố Thiệu quên mất hôm nay là lễ hội nghệ thuật nên đi thẳng đến công ty được. Vì vậy nên cô mới thức dậy từ sáng sớm.

Ông cũng cong môi cười nhẹ với cô nói: “Chào buổi sáng.”

“!” Nghe vậy, Cố Tịch mở to mắt. Nếu cô nhớ không lầm thì ngày nào cô cũng nói rất nhiều lần chào buổi sáng, chúc ngủ ngon với ông, nhưng đây là lần đầu tiên ông đáp lại một câu ‘chào buổi sáng’.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, ông thấy hơi buồn cười, vươn tay ra xoa đầu cô nói: “Mau đi chuẩn bị đi. Lát nữa phải đến trường rồi.”

Xem ra ông không quên!

Cô cảm thấy vui vẻ bất ngờ.

Vào lúc cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Thiệu lại phát hiện ra một chuyện càng làm cô vui sướng hơn, ông đang đeo chiếc cà-vạt cô tặng.

Hơn nữa, khác với phong cách ăn mặc hơn nghiêm chỉnh và đứng đắn thường ngày, hôm nay ông cũng mặc đồ Tây nhưng lại rất khác biệt. Bộ đồ hôm nay có cảm giác nhẹ nhàng, thông thường hơn, rất hợp với chiếc cà-vạt ca rô mà cô mua.

“Ba, ba mặc đồ như vậy trẻ ra... oái...”

“Cái gì?”

...ít nhất cũng trẻ ra mười tuổi.

Những lời này cô thấy không đúng, nghe sao cũng cảm thấy như đang bảo thường ngày trông ông rất già, nhưng thực ra ông vẫn còn trẻ.

Cho nên mới nói được một nửa, cô đã nuốt ngược vào.

“Con nói ba mặc thế này trông rất đẹp trai.” Cố Tịch cười hì hì với Cố Thiệu, nói.

Ánh mắt ông khẽ dao động, ý cười trên mặt cũng tươi hơn vài phần: “Nhanh đi đi.”

“Vâng, ba chờ con một chút.” Cô gật đầu, nhảy nhót đi về phòng.

Vì dậy quá sớm nên cô vẫn đang mặc đồ ngủ.

Vào phòng rồi, cô lại quay đầu, nép sau cánh cửa chỉ vào cà-vạt của ông nói: “Chiếc váy con chuẩn bị cũng có hoa văn như thế.”

Cố Thiệu: “?”

Trở lại phòng, cô mặc chiếc váy có hoa văn giống ông vào, rất cẩn thận búi tóc lên đỉnh đầu, cột thêm một chiếc dây buộc tóc có hoa văn ca rô tương tự.

Hoàn hảo!

Bên ngoài, tuy ông đang xem tài liệu trong điện thoại nhưng lực chú ý vẫn đặt bên phía phòng Cố Tịch.

Nhìn thấy cô mặc một chiếc đầm ca rô màu vàng nhạt xinh xắn bước ra, hai mắt ông sáng lên.

“Thế nào? Có phải là đẹp lắm không ba? Vì chị nhân viên cửa hàng đã bảo là đồ gia đình nên con mua ngay đó!” Cô nhảy nhót đến trước mặt ông hỏi, khuôn mặt ngập tràn trông chờ.

Tuy... tiền mua chiếc cà-vạt được trích ra từ ‘quỹ phòng chống rủi ro’ của bọn họ, nhưng mà sau này cô được tiền thưởng rồi thì nhất định sẽ bù vào.

Ba chữ ‘đồ gia đình’ làm lòng ông xúc động, trong mắt lóe lên tia ấm áp.

Hơn nữa, hoa văn ở đường viền váy, dây buộc tóc của cô và cà-vạt của ông đúng là giống nhau.

Cố Thiệu cười, tuy không nói thẳng ra là ‘đẹp’, nhưng lại giơ tay lên xoa đầu cô một lần nữa, hành động như vậy đã nói thay tất cả.

“A...” Cô che đầu: “Đừng làm kiểu tóc của con bị rối.”

Cô mới vừa tạo kiểu thôi đó.

Ông cười thầm: “Đi thôi.”

“Vâng!”

Lễ hội nghệ thuật của trường trung học trực thuộc đại học A ngoài giáo viên, học sinh tham gia, thì còn mở cửa chào đón những cựu học sinh và phụ huynh.

Vì vậy nên sáng sớm, trong sân trường ngoài bóng dáng của hóc sinh còn có khá nhiều phụ huynh.

Cho dù xung quanh khá đông đúc, nhưng một cặp ba con nhan sắc nổi bật như Cố Tịch và Cố Thiệu đi trên sân trường vẫn thu hút không ít người nhìn ngắm,

“Oa, mau nhìn bên kia kìa! Đó là Cố Tịch à?”

“Đúng rồi. Bên cạnh Cố Tịch là ai vậy? Là phụ huynh của cô ấy sao?”

“Đẹp trai quá!” Có học sinh nữ nói, vẻ mặt si mê.

Sự thu hút của Cố Thiệu khác với vẻ đẹp trai của người trẻ tuổi, chủ yếu là loại khí chất này quá bảnh bao, hơn nữa còn là loại đẹp trai hơn người.

“Đó là ba của Cố Tích sao?”

“Chắc vậy rồi.” Ngũ quan của hai người họ rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt hơi khác với người thường. Nhìn qua rất dễ đoán được bọn họ là ba con.

“Cuối cùng cũng biết sao Tích Thần lại đẹp như vậy rồi...” Có một người khẽ nói, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

“Không công bằng mà. Sao giá trị nhan sắc của nhà họ Cố đều cao như thế.”

Ngoại trừ giá trị nhan sắc ra, ánh mắt của mọi người cũng nhìn thấy thiết kế trên quần áo hai người mặc.

“Là đồ gia đình đó! Đẹp quá đi.”

“Sao tôi lại không nghĩ đến hôm nay có thể mặc đồ gia đình vậy chứ.”

“Aaaaa, tôi không muốn...” Có nhan sắc thì mặc gì cũng được, nhưng nếu kém sắc thì mặc đồ gia đình như vậy rất... xấu hổ.

Học sinh thì chủ yếu là nhìn ‘mặt’, nhưng người lớn thì lại khác.

Trong số những phụ huynh đến tham gia lễ hội nghệ thuật, một thoáng đã có rất nhiều người nhận ra thân phận của Cố Thiệu.

A, là đại giáo sư, tổng giám đốc trung tâm nghiên cứu khoa học kĩ thuật NTN. Đây chính là nhân vật không thể đụng đến.

Chẳng trách sao thành tích của Cố Tịch lại tốt như thế. Lần trước cô đại diện cho trường tham gia thi được nhận giải, còn được cả trường thông báo tuyên dương. Xem ra đúng thật là di truyền.

Người xung quanh khẽ bàn tán, cô cũng vô tình nghe được một ít nhưng chẳng những không xấu hổ, mà còn thấy hơi phổng mũi.

Còn Cố Thiệu bên cạnh tuy trên mặt không dao động, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra lúc này trong đáy mắt cũng chất chứa sự ‘kiêu ngạo’ vì con gái mình.

Lúc này, Đổng Mính Mính đứng gần đó gọi cô một tiếng.

Cô tìm trong đám người một lúc lâu mới nhìn thấy bóng dáng cô ấy. Bây giờ, cô ấy đang đứng cạnh một cặp vợ chồng, chắc là ba mẹ cô ấy.

“Cố Tích, Cố Tích. Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.” Cô ấy chạy đến, ôm chặt lấy cô nói.

Khi nhìn thấy ông đang đứng cạnh cô, cô ấy lập tức trợn to mắt.

“Đây là ba mình.” Cố Tịch giới thiệu, giọng điệu nghe thế nào cũng tràn ngập ý khoe khoang.

“Chào... chào chú.” Cô ấy ngẩn người, gọi Cố Tịch đầy kích động.

Cô ấy biết giá trị nhan sắc của Cố Viêm Tiêu và Cố Thần Dật cao, nên cũng đoán được ba Cố Tịch nhất định rất đẹp trai. Nhưng cô ấy chưa từng nghĩ lại đẹp trai đến độ này.

Hơn nữa... đứng trước khí chất này, nào là dương quang, lạnh lùng hay thiếu niên gì cũng dẹp qua một bên hết.

Lúc này, ba mẹ của Đổng Mính Mính cũng đã đi đến.

“Chào chú, chào dì ạ.” Cô cũng lễ phép chào hỏi đối phương.

“Chào cháu.” Bọn họ tươi cười gật đầu với cô, rồi nhìn về phía ông, biểu cảm trở nên hơi căng thẳng.

“Chào tổng giám đốc Cố. Tôi là Đổng Dụ Hoa, đây là người nhà của tôi.” Ông ấy bắt tay với ông, giới thiệu. Đứng trước mặt ông, ít nhiều gì cũng hơi câu nệ.

Biết đây là ba mẹ của bạn thân Cố Tích nên thái độ của ông đối với bọn họ cũng rất khách sáo.

“Chào ông Đổng, bà Đổng. Tôi là ba của Cố Tích.” Ông không dùng thân phận tổng giám đốc của NTN mà lại nhấn mạnh vào việc là ba của Cố Tích.

Nghe thế, vợ chồng Đổng Dụ Hoa lập tức hiểu ra, biểu cảm thoái mái hơn nhiều, tươi cười nói: “Ba của Tích Tích khách sáo quá. Anh gọi chúng tôi là ba mẹ Mính Mính là được rồi.”

Trò chuyện thêm vài câu, không khí giữa bọn họ đã thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này, cô chú ý đến mấy bóng dáng quen thuộc gần đó, hai mắt sáng lên.

“Là bác cả và chú nhỏ kìa ba!” Cô kéo ống tay áo Cố Thiệu, nói.

Mấy người Cố Phong và Cố Hiên bên kia hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Cố Tích nên đi về phía bên này.

“Trùng hợp quá.” Cố Hiên tươi cười chào hỏi ông.

Cố Thiệu: “...” Sao ông lại không thấy giống trùng hợp nhỉ?

“Chú rảnh quá nhỉ?” Ông nhướn mày, nhìn ông ấy hỏi.

“Không, không, không. Dạo này em bận đến nỗi muốn phân thân luôn đó.” Đối mặt với câu hỏi của ‘người lớn’, ông ấy vội vàng tỏ thái độ, cười nói: “Nhưng mà hôm nay là tình huống đặc biệt, phải dành thời gian để ở bên con cái.”

‘Em tới chơi với con trai, không đến xem con gái anh là được chứ gì.’ Ông ấy nói thầm trong lòng.

Mà Cố Phong cũng thuận miệng bày tỏ: “Anh cũng thế, hiếm khi mới được nghỉ đông nên đến đây chơi với con trai.”

Nếu không phải gần đây huyết áp của ông cụ hơi cao, bác sĩ dặn phải ở nhà quan sát mấy ngày thì chắc cũng đã đến đây ‘chơi với con trai’ rồi.

Cố Viêm Tiêu và Cố Thần Dật nhìn nhau, nhìn thấy được vẻ cạn lời trên mặt nhau: Bọn họ chỉ là công cụ, không cần được trông coi, thật đó.

Cố Viêm Lân tỏ vẻ bình tĩnh: “Cháu đến với tư cách cựu học sinh xuất sắc.”

Đương nhiên, cái danh cựu học sinh xuất sắc chỉ là viện cớ cho có mà thôi, mục đích chủ yếu là để ‘cổ vũ’ cho Tích Tích.

Cố Thiệu liếc nhìn bọn họ một cái, không nói gì cả.

Mà Cố Hiên cũng liếc mắt đánh giá Cố Thiệu, không nhịn nổi mà mắng thầm trong lòng: anh hai đột nhiên ăn mặc thế này quá trẻ trung rồi! Còn đồ gia đình này nữa! Thấy mình chưa đủ nổi bật hay sao!

Thật ngưỡng mộ...

Ông ấy chép miệng, lại nhìn sang con trai mình.

Vẫn là thôi đi...

“Đúng rồi, Tích Tích. Cái này là thím gửi cho cháu.” Dứt lời, Cố Hiên đưa một chiếc hộp giấy to hình chữ nhật rất đẹp cho cô.

Trong hộp đựng trang phục diễn bế mạc do mẹ Cố Thần Dật đặc biệt chuẩn bị cho Cố Tích.

Tuy mẹ Cố Thần Dật đang ở quận E chuẩn bị một buổi biểu diễn lớn, nhưng nghe nói cô muốn thi thì lập tức dành ra mấy ngày liền để đích thân làm món quà này cho cô.

“Cảm ơn chú và thím!” Cô nói, mở hộp ra.

Bên trong là một bộ lễ phục bằng lụa mỏng, dùng vải trắng làm lớp lót, bên trên còn điểm xuyến rất nhiều đoá hoa được làm bằng lụa mỏng. Màu sắc đậm đà nhưng không ngột ngạt hay khó chịu, mà còn tạo ra cảm giác vô cùng thơ mộng. Còn có những viên ngọc trai đủ màu sắc được đính lên cũng rất hợp lý.

Rất hợp với buổi diễn tối nay của Cố Tịch!

“Đẹp quá đi!” Đổng Mính Mính thốt lên.

Tuy còn chưa nhìn thấy toàn bộ chiếc đầm, nhưng chỉ ‘một góc núi băng’ cũng đã khiến cho mọi người kinh ngạc.

Chỉ có ba ba con Cố Phong, Cố Viêm Lân và Cố Viêm Tiêu im lặng tỏ vẻ màu hồng sẽ đẹp hơn.

Ánh mắt của Đổng Mính Mính không nỡ rời khỏi chiếc đầm: nghe nói mẹ của Cố Thần Dật là một nhà thiết kế rất nổi tiếng, trên toàn thế giới có chưa đến một nghìn người đạt đến trình độ đó. Chiếc đầm này của Cố Tích tuy không phải do nhà thiết kế tự tay may, nhưng cũng xem như là một món đồ may riêng cao cấp!

Cô ấy chợt cảm thấy cô không cần biểu diễn nữa, chỉ cần mặc chiếc đầm này lên sân khấu đi một vòng đã đủ thắng rồi.

Nhưng mà cô ấy không nói ra, chủ yếu là vì sợ nói ra thì Cố Tích sẽ kiêu ngạo.

Trong lễ khai mạc, trừ lúc đại biểu các lớp lên sân khấu tuyên đọc khẩu hiệu của mỗi lớp là gây chú ý, thì phần còn lại giống như Đổng Mính Mính đã nói: vẫn là công thức quen thuộc, và cũng nhàm chán như thế.

Niềm vui duy nhất chắc là khi đàn anh huyền thoại Cố Viêm Lân lên đại diện cho cựu học sinh xuất sắc để phát biểu.

Sau lễ khai mạc kéo dài gần hết buổi sáng, cuối cùng cũng đến phân đoạn triển lãm văn nghệ và nghệ thuật.

Phân đoạn này không khác gì trường Lập Minh lúc trước cô theo học. Trường học trưng bày tác phẩm xuất sắc của học sinh, sáng tác nghệ thuật, tác phẩm văn học, khoa học kĩ thuật, còn có ảnh của những hoạt động... Tóm lại là cái gì cũng có.

Năm ngoái đã từng tham dự lễ hội nghệ thuật một lần rồi nên mấy người Cố Viêm Tiêu không có hứng thú với triển lãm.

Ngược lại, mấy người lớn có vẻ hưng phấn bừng bừng.

Trông giống như đang dạo chợ vậy...

Cố Thần Dật rủa thầm.

Dạo thôi thì không nói, quan trọng là còn chụp ảnh nữa.

“Tiểu Dật và Viêm Tiêu thi đấu với nhau sao? Hai đứa không cùng đội hả?”

“Vô lý. Hai đứa con đâu có học cùng lớp.”

“Ha ha, còn có tấm này nữa. Đây là khi Tích Tích và Tiểu Dật đi thi đấu được nhận giải.”

“Còn tấm này là sao?”

“Là đại hội khen thưởng sau đó.” Cố Thần Dật giải thích, mặt lộ vẻ khó chịu. Cậu ấy cũng tham gia mà tại sao cuối cùng người lên nhận khen thưởng cùng Tích TÍch lại là cái tên Thịnh Tu Ngôn cơ chứ!

“Đây đều là mấy chuyện đã qua rồi, chán muốn chết, có gì hay đâu mà chụp.” Chụp thì chụp, sao lại còn chụp lại tấm cậu ấy bị Cố Viêm Tiêu đánh bại trên sân bóng rổ chứ? Mất mặt muốn chết.

Mấy lời này của cậu ấy đổi lấy ánh mắt xem thường của người lớn.

“Cháu còn nhỏ nên không hiểu đâu. Đây đều là những thứ quý giá ghi lại quá trình trưởng thành của mấy đứa, sau này đều đầy kỉ niệm.” Bác cả nhà họ Cố nói mãi mấy lời nhàm tai.

Chụp lại rồi ông cụ Cố sẽ làm thành album ảnh.

“Còn nơi nào triển lãm nữa?”

“Không có, không có. Phía sau cũng không khác gì cả.” Cố Thần Dật trả lời.

Cố Viêm Tiêu cũng hùa vào: “Phía sau không có gì thú vị cả. Không thì chúng ta đi đến hội trường giành ghế trước đi.” Hôm nay đông người như vậy, lữo như bọn họ không giành được hàng đầu để xem Tích Tích biểu diễn thì sao.

Cố Viêm Tiêu vừa nói thế thì mấy người nhà họ Cố đều gật gù đồng ý.

Chỉ có mình Cố Thiệu bình tĩnh nhìn bọn họ, tỏ vẻ: làm nhà tài trợ thì không cần phải giành ghế.

Hết giờ trưng bày tự do, buổi diễn bế mạc được chú ý nhất bắt đầu đúng giờ vào lúc chạng vạng.

Bức tường ảnh to lớn ở cửa hội trường tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Bởi vì ‘hiệu ứng đồng bộ’ của ba người nhà họ Cố nên bức tường ảnh đã không còn đáng yêu như ban đầu nữa. Thay vào đó, để đáp ứng yêu cầu của mọi người, cuối cùng bức tường ảnh năm nay cũng được làm thành phong cách nhẹ nhàng, hoạt bát, vui nhộn.

So với năm ngoái, bức tường ảnh này nổi tiếng đến không ngờ.

Cố Hiên cũng nhìn lướt qua bức tường ảnh với vẻ mặt lạnh lùng: ‘ảnh xấu xí’ của Cố Tịch bị cố tình phóng to, còn có người cố ý bôi nhọ trên diễn đàn. Chuyện này Cố Thần Dật đã nói cho ông biết.

“Đây là do Cố Diệu Bạch và nhà họ Tôn dạy dỗ ra.” Cố Hiên trầm giọng.

Cố Phong đứng bên cạnh vỗ vai ông ấy nói: “Chuyện của con cháu thì cứ để tụi nó tự giải quyết là được.”

Bọn họ thì giải quyết chuyện người lớn.

Nghĩ đến đó, trong mắt anh cả nhà họ Cố cũng hiện lên sự lạnh lẽo khó phát hiện ra.

Bọn họ đi vào, nhờ ánh sáng của Cố Thiệu mà không cần giành chỗ cũng được ngồi giữa hàng hai.

Tiệc tối bắt đầu với những màn trình diễn từ mỗi lớp.

Không có gì bất ngờ, năm nay, tiết mục của lớp bảy lại là đọc thơ diễn cảm.

Nhưng điểm khác biệt là có Thịnh Tu Ngôn tham gia.

Bởi vì có đại thần tham gia nên một màn đọc thơ diễn cảm vốn ‘nhạt như nước ốc’ mà lại khiến cho các em gái dưới khán đài la hét, tạo ra ảo giác như màn biểu diễn rất đặc sắc, rất cháy, rất bùng nổ.

Tiệc tối sắp kết thúc.

Bởi vì những màn trình diễn đặc sắc và nhạt nhẽo đan xen nên cũng không thấy nhàm chán.

Màn biểu diễn của lớp cuối cùng là một màn trình diễn vũ đạo vô cùng hoành tráng.

Màn trình diễn xuất sắc làm cho cả hội trường sôi nổi hẳn lên.

Hậu trường, trong phòng thu, nhìn tiết mục trên sân khấu, một em gái không nhịn được mà cảm thán: “Lớp chín hai thật sự quá đỉnh cao!”

Người bên cạnh cũng gật gù: “Năm ngoái lớp bọn họ cũng được giải nhất.”

Dừng lại một chút, người nọ lại nói nhỏ: “Thật ra tôi cảm thấy thật ra tiết mục này xếp phía trước, có thêm hiệu quả mở màn thì sẽ tốt hơn.”

Tôi nghe nói lúc diễn tập tiết mục này được xếp làm mở màn, sau đó bị trưởng ban văn nghệ xếp ra sau cùng.”

“Ai? Cố Tuyết Nhi à?”

“Phải phải. Nghe nói là đẩy xuống cuối cùng làm tiết mục cuối cùng cũng tốt.”

Nghe vậy, học sinh nữ hơi nhíu mày: “Nhưng đây hẳn cũng không thể xem là tiết mục cuối cùng.”

Dù sao thì lúc sau vẫn còn tiết mục của một đại diện học sinh.

“Cuối cùng là tiết mục của Cố Tích.” Người nọ nhìn qua lịch biểu diễn, cũng nhíu mày: “Tiết mục cuối của Cố Tích là biểu diễn đàn dương cầm, tiếp sau tiết mục nhảy của lớp chín trông có vẻ hiu quạnh.”

“Tôi cũng thấy vậy...”

“Không nói nữa, đến đây nào.”

Thấy Cố Tuyết Nhi đã đi vào phòng thu, hai người đang trò chuyện nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện.

Nhưng cô ta đã nghe thấy rồi.

Cô ta cố ý.

Tiết mục diễn tấu đàn dương cầm bị xếp phía sau một màn vũ đạo vô cùng hoành tráng thì sẽ trông rất tẻ nhạt và đơn điệu.

Đến lúc đó, cho dù Cố Tích có đàn tốt đến mấy thì đều là một tiết mục hỏng toét từ lúc bắt đầu.

Trước đó, cô ta không cho cô em lớp tiểu học đăng tải đoạn video Cố Tịch diễn tập trước đương nhiên không phải vì nhân từ, cô ta chỉ muốn hiệu quả hiện trường càng ‘tốt’ mà thôi.

Càng không biết thì tại hiện trường, mọi người sẽ càng thấy thất vọng với màn trình diễn dương cầm khô khan của cô.

Cô ta cười lạnh một tiếng, nhìn lên sân khấu trước mặt, chờ cô lên sân khấu.

Trong khi tiết mục nhảy tập thể vẫn còn khiến khán giả chấn động và sôi nổi thì ánh đèn tối lại. Một lát sau, một luồng sáng chiếu xuống sân khấu.

Cố Tích từ cánh gà bước ra.

Nhìn thấy cô lên sân khấu, không ít khán giả theo bản năng ngừng thở.

“Thật đẹp quá!”

Bọn họ đang khen ngợi Cố Tích và bộ trang phục của cô.

Lúc này, cô đang mặc bộ lễ phục do mẹ Cố Thần Dật thiết kế.

Trang phục này có thể nói là thiết kế riêng cho cô biểu diễn.

Bộ đầm trắng tinh mơ mộng rất hợp với con gái tuổi này, để trông không cứng nhắc, vạt váy phía trước ngắn lên, phía sau là chân váy dài.

Mà thứ khiến cho mọi người sáng mắt chính là tà váy đủ loại màu sắc và những đoá hoa như ẩn như hiện. Những bông hoa điểm xuyến lên tà váy trông mĩ miều mà đầy thơ mộng, những viên ngọc trai sắc màu rực rỡ dưới chùm sáng cũng khiến người ta thấy như thật.

Khoảnh khắc lên sân khấu của Cố Tích không nghi ngờ gì chính là tiêu điểm cả buổi tối.

Nhưng mà, bên dưới cũng không ít người hoài nghi: Tuy lúc lên sân khấu của Cố Tích rất đẹp, nhưng cũng chỉ đánh đàn thôi thì có quá tẻ nhạt hay không?

Mọi người ai nấy đều ngập tràn chờ mong. Có người mong đợi một tiết mục xuất sắc, cũng có người chờ xem liệu sân khấu của của cô có thất bại hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net