Chương 49: Đến đại học A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, Cố Thiệu đúng hẹn dẫn Cố Tích đi đại học A.

Dọc đường đi, Cố Tích có vẻ rất hưng phấn, gương mặt lúc nào cũng vui tươi hớn hở.

Cố Thiệu nhướng mày nhìn Cố Tích, thuận miệng hỏi: "Vui lắm à?"

"Đương nhiên ạ." Cố Tích gật đầu, lại ngước đầu cười rộ lên với Cố Thiệu, hưng phấn bừng bừng giải thích: "Đại học A chính là đại học trong mơ của con."

"Xếp thứ..." Cố Tích giơ một ngón tay lên, sau đó lại thêm một ngón: "Xếp thứ hai."

Nghe đại học A chỉ xếp thứ hai, không hiểu sao Cố Thiệu cảm thấy không hài lòng chút nào.

Tuy trên mặt không thể hiện ra nhưng Cố Thiệu lại hỏi: "Vậy xếp thứ nhất là trường nào?"

"Đại học B." Cố Tích trả lời không chút do dự.

Chính là trường của 'cặn bã' kia.

Cố Thiệu: "..." Tự nhiên cảm thấy càng không hài lòng.

"Đại học A tốt hơn đại học B nhiều, cũng hợp với con hơn." Cố Thiệu kiên định nói.

Lời này cũng không tính là nói dối, đại học A thật sự càng thích hợp với Cố Tích hơn. Nếu Cố Tích lên tới đại học vẫn quyết định theo chuyên ngành điện tử kỹ thuật thì đại học A khá hơn đại học B nhiều.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng nữa là đại học A gần nhà hơn đại học B nhiều lắm.

Gần hơn nửa cái thành phố.

Cố Thiệu theo bản năng bắt đầu nghĩ xem nên thay đổi xếp hạng giữa đại học B và đại học A trong đầu cô nhóc nhà mình thế nào.

Nhưng ngẫm lại thì bây giờ lo chuyện này có vẻ còn hơi sớm.

Đúng lúc này, có tiếng chào hỏi cách đó không xa cắt ngang suy nghĩ của Cố Thiệu.

"Giáo sư Cố, đúng là thầy rồi!"

"Vừa rồi thấy thầy từ đằng xa chúng tôi còn tưởng nhìn nhầm đấy."

Có hai giảng viên từ xa đi đến, cười ha hả với Cố Thiệu.

Dù sao người bận rộn như thầy Cố rất ít khi đến trường, càng đừng nói là cuối tuần như thế này. Có thể thấy Cố Thiệu ở trường cũng là một chuyện bất ngờ.

Cố Thiệu gật đầu với hai người họ: "Tôi đến phòng thí nghiệm."

Cố Tích đứng sau lưng Cố Thiệu nhìn thoáng qua hai giảng viên kia.

Vốn Cố Tích đi sánh vai với Cố Thiệu, nhưng vừa rồi thấy có người quen của ông chào hỏi thì vô thức trốn ra sau lưng ông.

Không phải cô thẹn thùng hoặc sợ người lạ.

Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, cô chợt lo lắng quan hệ của mình và Cố Thiệu có thể mang đến xấu hổ cho ông ở trước mặt người quen trong trường. Hoặc cũng có thể sinh ra ảnh hưởng tiêu cực nào đó. Vậy nên mới vô thức núp ra sau ông.

Mà Cố Tích làm xong mới phát hiện hành vi của mình thật là ngốc. Cô lớn như vậy, đối phương lại không mù, sao có thể không nhìn thấy cô được.

Hai giảng viên kia thật thấy được Cố Tích, cũng lộ rõ vẻ khó hiểu. Hai người nhìn Cố Tích, lại nhìn Cố Thiệu, không nhịn được hỏi: "Hôm nay thầy Cố còn dẫn bạn nhỏ nào đến thế này?"

Dáng vẻ Cố Tích còn nhỏ, trông không giống sinh viên đại học. Lúc trước cũng chưa thấy Giáo sư Cố dẫn con họ hàng hoặc con bạn đến trường bao giờ.

Cố Thiệu nghiêng đầu, cụp mắt nhìn về phía Cố Tích co rúm đi sau lưng mình, đáy mắt hiện lên một thoáng âm trầm. Hôm nay trạng thái của Cố Tích khi đi trường đại học A cùng ông khác hẳn lúc đi Trường trung học trực thuộc đại học A. Cố Thiệu không bỏ sót biểu cảm của cô.

Ông nâng tay sờ nhẹ đầu cô, ánh mắt yêu thương rời khỏi người Cố Tích, chuyển về phía hai giảng viên trước mặt:

"Đây là con gái tôi."

Nếu cẩn thận nghe sẽ nhận ra Cố Thiệu nhắc tới 'con gái' không hề có nửa điểm ghét bỏ hoặc mất tự nhiên. Ngược lại còn hơi có vẻ khoe khoang là đằng khác.

Hai giảng viên nghe xong thì đồng thời khiếp sợ: "Con gái của thầy ạ?"

Hai người không dám tin tưởng nhìn Cố Tích, sau đó lại nhìn qua Cố Thiệu, lặp đi lặp lại vài lần... Chưa nghe nói giáo sư Cố có con gái bao giờ mà!

Không đúng, phải nói là bọn họ còn không biết Cố Thiệu đã lập gia đình. Sao con gái cũng lớn thế này rồi?

Nhưng nếu chỉ nhìn mặt thì hai người này chắc chắn là ba con, không sai đi đâu được.

"Haizz, không có cơ hội tham dự tiệc cưới của giáo sư Cố, không ngờ con gái thầy đã lớn thế này rồi." Hai giảng viên thu lại dáng vẻ ngạc nhiên của mình, cười pha trò.

Hai giảng viên này cũng chỉ là người quen trong trường của Cố Thiệu mà thôi, không tính là thân. Vậy nên Cố Thiệu cũng không giải thích gì nhiều.

Thấy Cố Tích cúi gằm mặt, ông cũng không ép cô chào người a.

Chờ hai người kia đi rồi, Cố Thiệu lại liếc nhìn Cố Tích ngây ngốc đứng cạnh mình: "Đi thôi."

Thấy Cố Tích còn đang miên man suy nghĩ cái gì không phục hồi tinh thần, Cố Thiệu định nắm tay cô, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy con gái bằng này tuổi còn dắt tay thì không thích hợp cho lắm. Ông bèn đặt tay lên đầu cô, định cứ như vậy kéo cô đi tới.

Lúc này Cố Tích khôi phục tinh thần, giơ tay ôm đầu mình.

Lại xoa nữa thì tóc cô thành ổ gà mất!

Cố Tích: "..." Giận mà không dám kêu ca!

"Đi nào."

"Vâng." Cố Tích đuổi kịp bước chân Cố Thiệu.

...

Cố Thiệu dẫn Cố Tích đi thẳng tới phòng thí nghiệm tổng hợp của khoa điện tử.

Cố Tích ngước nhìn mấy tòa nhà cao ngất đằng trước, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ và thán phục.

"Đây là tòa nhà thực nghiệm của khoa điện tử ạ?" Cố Tích quay sang dò hỏi Cố Thiệu.

"Ừ." Cố Thiệu gật đầu. Lại nói: "Phòng nghiên cứu của ba ở tầng bảy."

Cố Tích gật đầu, phản xạ ghi nhớ lời của Cố Thiệu, sau đó theo ông đi vào, lên tới tầng bảy.

Khi Cố Tích thấy phòng nghiên cứu của Cố Thiệu thì hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm. Tòa cao tầng thực nghiệm này rất lớn, cô còn cho rằng phòng nghiên cứu của Cố Thiệu là một trong các phòng trên tầng bảy, ai ngờ phòng nghiên cứu của Cố Thiệu chiếm trọn nửa tầng rồi.

"Thật hoành tráng." Cố Tích nói thầm một câu.

"Cái gì?"

"Dạ không có gì." Cố Tích vội lắc đầu.

Hai người vừa ra khỏi thang máy không lâu liền gặp hai người mặc áo thí nghiệm đi tới. Trong đó người đàn ông đeo kính có vẻ lớn hơn Cố Thiệu một chút, có lẽ ngang tuổi bác cả Cố. Người còn lại là một giảng viên nữ khá lớn tuổi.

Hai người này chắc là đều cùng khoa với Cố Thiệu, hơn nữa trông bọn họ có vẻ rất thân quen nữa.

"Nghe cô Dương nói cậu có một cô con gái từ lâu rồi, rốt cuộc cũng gặp được." Giảng viên nam cười nói.

Mà người bên cạnh cũng chính là cô Dương trong miệng ông ấy đang cười hòa ái nhìn Cố Tích, sau đó lại quay ra nói với Cố Thiệu: "Con bé là Tích Tích đúng không? Xinh thật đấy. Trông như cùng một khuôn với cậu khắc ra vậy."

Bà ấy là bạn học cũ với hiệu trưởng trường Trung học trực thuộc. Lúc trước cũng là bà ấy giúp đỡ liên hệ chuyển trường cho Cố Tích. Vậy nên mới là một trong những người biết Cố Thiệu có một cô con gái sớm như vậy.

Lúc ấy nghe nói Giáo sư Cố có con gái, giáo sư Dương cũng kinh ngạc một phen.

Nghe giáo sư Dương nói xong, trong mắt Cố Thiệu hiện lên vài phần ý cười, đặc biệt là sau khi nghe câu cuối, hình dung rất đúng chỗ.

"Đây là con gái của tôi." Cố Thiệu nói xong lại quay sang giới thiệu hai người này với Cố Tích: "Đây là đồng nghiệp cùng trung tâm với ba, con gọi bà Dương, chú Diệp."

Cố Tích gật đầu, ngoan ngoãn chào hỏi.

"Ngoan quá."

Hơn nữa còn rất đáng yêu!

Giảng viên Diệp điên cuồng kêu gào trong lòng!

Vốn dĩ người theo chủ nghĩa không kết hôn như ông ta là không nghĩ đến chuyện con cái bao giờ. Nhưng bây giờ ông ta ghen tị thầy Cố có cô con gái rượu thì tính sao đây?

Mà muốn có con phải tìm vợ trước, muốn tìm vợ thì phải đi xem mắt... ông ta không muốn xem mắt a a a!

Cố Thiệu không biết ông đồng nghiệp này của mình nghĩ gì trong đầu, nhưng thấy vẻ mặt ông ta rối rắm như vậy thì dứt khoát dắt Cố Tích rời xa ông chú kỳ quái này.

...

Sau khi qua vài trung tâm nghiên cứu phát triển Chip, phòng nghiên cứu của Cố Thiệu nằm ở trong cùng, diện tích rất lớn.

Tuy thời gian Cố Thiệu ở trường không nhiều lắm, cũng rất ít khi đặc biệt hướng dẫn sinh viên. Nhưng vì sức ảnh hưởng và cống hiến của Cố Thiệu trong ngành này rất cao nên trường học vẫn giữ cho Cố Thiệu một phòng nghiên cứu lớn nhất.

Khi Cố Thiệu dẫn Cố Tích vào tới, trợ lý của ông đã đứng chờ ở cửa.

Thấy Cố Thiệu tới, trợ lý Ngô nhanh chóng tiến tới đón: "Giáo sư, đã chuẩn bị xong phòng nghiên cứu, thiết bị cần thiết và tài liệu cần tiêu hao rồi. Ngoài ra vài loại thuốc thử hóa học hôm qua thầy nói tôi chuẩn bị cũng đã sẵn sàng."

Tối hôm qua anh ta nhận được tin nhắn của giáo sư, gọi anh ta tăng ca cuối tuần, chuẩn bị phòng nghiên cứu và vài thứ trong danh sách.

Lúc nhận được tin nhắn của Cố Thiệu, trợ lý Ngô suýt cảm động phát khóc.

Mấy năm này đa số thời gian giáo sư đều ở NTN, ngược lại, số hạng mục nghiên cứu phát minh ở trường học chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vậy trợ lý Ngô cũng trở thành trợ lý nhàn rỗi nhất toàn khoa!

Trợ lý Ngô làm 'trợ lý nhàn rỗi nhất toàn khoa' lâu như vậy, lại vẫn cầm lương đều đều, thật ra vẫn luôn cảm thấy chột dạ.

Giờ rốt cuộc cũng có chuyện làm.

"Ừ." Cố Thiệu gật đầu, nói một câu "làm phiền", sau đó dẫn Cố Tích vào gian phòng nghiên cứu kia.

"Ba ơi, chờ một lát ạ." Cố Tích gọi Cố Thiệu lại.

"Sao thế?"

"Bạn học con chắc cũng sắp đến đây rồi, chúng ta ở đây chờ bọn họ một lát ạ." Cố Tích nói.

Tuy cô đã giúp hai người kia hẹn trước rồi, nhưng phòng nghiên cứu của Cố Thiệu rắc rối phức tạp như mê cung vậy, cô sợ bọn họ không tìm được đường.

Cố Thiệu gật đầu. Lúc trước Cố Tích có nói bạn cùng lớp cũng chung đội tham gia "Giải đấu SL Thanh Sang" với cô, nói sẽ cùng nhau đến đây, Cố Thiệu cũng đồng ý rồi.

Cố Tích nhắn một tin trong nhóm chat mới, còn nói cho bọn họ đi kiểu gì đến chỗ này .

Rất nhanh đã có người đi tới.

Người đầu tiên là Đổng Mính Mính.

Thấy Cố Thiệu, Đổng Mính Mính kích động chào hỏi:

"Cháu chào chú Cố."

Vừa thấy ba của Cố Tích, Đổng Mính Mính quyết định từ bỏ hâm mộ Cố Viêm Lân.

Cố Thiệu gật đầu, đang chuẩn bị mang hai người đi vào thì Cố Tích lại nói: "Chờ đã, còn một người nữa ạ."

Nghe vậy, Đổng Mính Mính cũng nhìn dáo dác khắp nói: "Ý? Tu Thần nói là đi tham khảo vật thực trước mà. Cậu ấy chưa đến à?"

"Chắc sắp đến rồi, vừa rồi cậu ấy nhắn lại là sắp sang bên này." Cố Tích nói.

Vừa dứt lời đã thấy Thịnh Tu Ngôn ra khỏi thang máy, đi tới bên này.

Thịnh Tu Ngôn đi tới trước mặt ba người, cũng lễ phép chào hỏi Cố Thiệu.

Mà ánh mắt Cố Thiệu lúc này lại vô thức tối sầm xuống.

Thịnh Tu Ngôn khoác danh 'AAA' gửi một đống biểu cảm 'chói mắt' chúc Cố Tích, Cố Thiệu thật sự 'ấn tượng sâu sắc' với ranh con nhà họ Thẩm này.

"Ba đứa chung đội à?" Cố Thiệu hỏi.

Cố Tích không nghe ra chút nghiêm khắc nhỏ nhoi trong giọng Cố Thiệu, chỉ gật đầu nói: "Vâng, ba người chúng con một đội ạ."

Lúc trước Thịnh Tu Ngôn nói muốn cùng tham gia giải đấu, Cố Tích còn tưởng đối phương muốn nói cùng tham gia là lấy tư cách cá nhân tự đưa ra một hạng mục tham gia. Không ngờ khi mình tìm bạn cùng lớp muốn lập đội thì Thịnh Tu Ngôn trực tiếp tới gia nhập.

"Vậy đi thôi." Cố Thiệu nói.

Vì vậy, ba người theo sau Cố Thiệu đến gian nghiên cứu tổng hợp trong cùng bên trái.

Trong phòng nghiên cứu, ba người cũng không chậm trễ thời gian, trực tiếp lấy phương án lúc trước ra bắt đầu thảo luận.

"Mình xem lại toàn bộ phương án một lần rồi, mình có bổ sung vài chi tiết nhỏ, hai cậu xem thử đi." Thịnh Tu Ngôn đưa phương án mình đã điều chỉnh cho Cố Tích và Đổng Mính Mính.

"Mặt khác, còn có một phần này..." Nói đến đây, Thịnh Tu Ngôn hơi khựng lại.

Không biết có phải ảo giác không, hình như vừa rồi sau lưng cậu lành lạnh thì phải?

Chắc là ảo giác đi...

Thịnh Tu Ngôn nghĩ thầm trong lòng, nhưng lại không tự giác ngồi thẳng lưng, tiếp tục nói: "Nội dung phần này là sau khi mình thử nghiệm đã điều chỉnh một chút, toàn bộ đều là về thu thập tin tức thành phần đồ ăn thôi. Thật ra mình cảm thấy có thể đồng thời tiến hành phân tích mùi hương và vị của đồ ăn, vậy nên mình sắp xếp thu thập mùi hương..."

Nghe Thịnh Tu Ngôn giải thích một hồi, Cố Tích cũng cảm thấy có lý nên gật đầu.

"Chỉ cần làm mô hình nữa thôi."

"Ừ." Cố Tích đáp lời, còn nói ra băn khoăn của mình: "Bởi vì mô hình lần này chỉ dùng để diễn giải nên mình cảm thấy chúng ta có thể làm đơn giản thôi. Cũng không cần thu thập hàng mẫu có thành phần phức tạp quá, dùng loại một thành phần là được rồi, chia làm ba đến năm mẫu."

Hương vị hoặc mùi vị của đồ ăn đều là do thành phần phức tạp tổ hợp mà thành, muốn làm ra thành phẩm thực quá khó khăn, bằng trình độ của ba người bây giờ thì khó mà làm được.

Vậy nên Cố Tích định chỉ làm một mô hình đơn giản hóa có thể diễn giải, vấn đáp ý tưởng thiết kế là được rồi.

Thịnh Tu Ngôn nghe vậy thì gật đầu: "Được chứ, mình cũng nghĩ như vậy.

Hai người bắt đầu thảo luận.

Đổng Mính Mính ngồi bên cạnh ngơ ngác nghe hai người thảo luận qua lại, toàn bộ hành trình đều trưng ra vẻ mặt kiểu: 'Tôi là ai? Tôi đang ở đâu thế này?'

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng nghiên cứu chợt xuất hiện hai thanh niên trẻ khoảng hơn hai mươi, chưa tới ba mươi tuổi.

Hai người này tìm Cố Thiệu.

"Giáo sư Cố, đúng lúc bên bọn em chuẩn bị tiến hành thí nghiệm, vừa hay thầy cũng ở đây, có thể mời thầy qua xem giúp chúng em một chút không ạ?"

Hai người lễ phép nói.

"Đề tài về LVC à?" Cố Thiệu nhìn thoáng qua tài liệu đối phương đưa tới.

"Vâng vâng, giờ đã tiến vào giai đoạn cuối cùng rồi."

Cố Thiệu lại lật vài tờ tài liệu, sau đó nhìn thoáng qua ba người Cố Tích bên này, ý bảo ba người Cố Tích cứ tiếp tục làm chuyện của mình, sau đó đứng dậy đi theo hai người kia ra ngoài.

Cố Thiệu đi rồi, nhưng ánh mắt Cố Tích vẫn bám riết lấy ngoài cửa không rời.

"Hai người kia là học trò của ba mình à?" Cố Tích thì thào.

Trợ lý Ngô ở một bên nghe Cố Tích lẩm bẩm thì giải thích: "Hai người vừa rồi là sinh viên năm hai của giáo sư Diệp."

Quan hệ giữa giáo sư Cố và giáo sư Diệp không tệ, hiếm lắm mới bắt gặp được thầy Cố, học trò của thầy Diệp đương nhiên phải tranh thủ cơ hội nhận chỉ điểm của thầy Cố.

Cố Tích gật đầu, tiếp tục xem phương án mấy người chỉnh sửa, nhưng đôi mày lại hơi nhíu.

Cũng không biết có phải cô nhìn nhầm không... cô gái vừa rồi có ý với Cố Thiệu thì phải?

Tuy ánh mắt cô gái kia nhìn Cố Thiệu cũng có phần sùng bái, nhưng ánh mắt ấy hoàn toàn khác khi Đổng Mính Mính ngưỡng mộ nhìn anh đẹp trai nào đó.

"Tiểu Tích, các em có cần giáo sư giúp đỡ không? Anh đi gọi giáo sư lại đây nhé?" Trợ lý Ngô thấy Cố Tích khi thì cau mày, khi lại lắc đầu thở dài thì chủ động hỏi.

Cố Tích nghe vậy thì lắc đầu: "Không, không cần đâu ạ."

Thịnh Tu Ngôn bên cạnh nhìn Cố Tích vẻ khó hiểu. Sao cậu cảm thấy ánh mắt Cố Tích có vẻ đề phòng như gặp cướp vậy?

"Chúng ta tiếp tục đi." Thịnh Tu Ngôn nhắc nhở.

"Được." Cố Tích bỏ qua nỗi lòng không hiểu ra sao của mình, khôi phục tinh thần nghiêm túc thảo luận chuyện làm mô hình.

Hai người bàn một lúc theo hướng ý tưởng của Cố Tích lúc trước, quyết định chuyển hóa vị chua ngọt đắng cay mặn vân vân thành một mẫu chất lỏng hòa tan. Bởi vì thành phần từng hàng mẫu khác nhau nên chất điện phân cũng khác nhau, thiết bị nhanh nhạy chỉ cần thông qua phân biệt đơn giản là có thể đoán ra hàng mẫu cấu thành từ cái gì.

"Vậy còn tỷ lệ độ dày thì thế nào?" Đổng Mính Mính hỏi.

"Mô hình của chúng ta tạm thời còn chưa làm được định tính, không cần bận tâm đến định lượng và độ dày đâu." Thịnh Tu Ngôn nói.

Mà Cố Tích ở bên cạnh lập tức bổ sung: "Bởi vì chỉ là một vật chất, bài trừ mọi ảnh hưởng khác nên cũng không cần lo tới tỷ lệ."

Về phần xử lý mùi hương thì cần một quá trình thu thập tương đối phức tạp trong khâu chuẩn bị.

"Mình cảm thấy vẫn rất cần giai đoạn thu thập, chúng ta có thể cố định vật chất tại trạng thái khí thể ngay khi vừa bốc hơi làm hàng mẫu, thông qua phương pháp đun nóng xúc tiến khí thể bốc hơi, sau đó thêm một thiết bị chịu nén sai lệch, lợi dụng sai lệch trong khi nén hướng khí thể đến thiết bị thu gom, sau đó áp súc, biến độ dày vật chất chính trong khí thể tăng lớn, sau đó dùng phương pháp tương tự phân tách vật chất." Cố Tích nói. Trong lúc thực hiện, ba người họ chỉ cần thiết trí phân giải đối với thành phần có hàm lượng cao nhất và có tính chất biệt lập nhất định trong mùi hương đang phân tích là được rồi.

Tiếp đến là quá trình mã hóa, truyền tin tức và dịch mã. Cuối cùng lại thông qua thiết bị truyền đọc phóng ra vật chất tương ứng. Mà vật chất các cô sử dụng cho mô hình cũng chỉ giới hạn trong đơn chất mà thôi, một bên kiểm tra đo lường đến vị ngọt thì bên còn lại cũng chuẩn bị sẵn sàng phóng ra vị ngọt mẫu.

"Rất tốt." Thịnh Tu Ngôn nói, nghĩ một lát lại bổ sung: "Hôm nay chúng ta làm một mô hình nhỏ trước đi, dùng hai loại vật chất tiến hành đối chiếu thí nghiệm, sau đó căn cứ tình huống thực tế tiến hành điều chỉnh."

"Được."

Sau khi thảo luận xong, ba người quyết định lựa chọn vài loại mùi vị có tính phân biệt cao như chua, ngọt, mặn và mùi chanh, mùi bạc hà làm hàng mẫu cho mô hình cuối cùng. Mà ban đầu thử dùng loại vị đơn giản nhất là chua và mặn để thử mô hình loại nhỏ.

Ba người không nói thêm gì nữa, nhanh chóng bắt đầu.

Thịnh Tu Ngôn đánh dấu tên và tham số cơ bản của vài thứ tương ứng cần dùng trên bản vẽ của Cố Tích.

"Bên này dùng R2 hoặc R3 để dịch mã khí, mình cảm thấy còn có thể thêm một máy giải toán khuếch đại vào chỗ này... Mặt khác, còn cần vài lọ để phối chất môi giới..."

"Về bộ phận truyền giải tin tức trung gian và phân tích..." Thịnh Tu Ngôn dừng một lát mới nói tiếp: "Soạn một đoạn mã trình tự mà thôi, không phải việc gì khó."

Cố Tích nghe Thịnh Tu Ngôn nói vậy thì hơi sửng sốt, khẽ nhướng mày. 'Lời này... nghe quen tai thật, cô từng nghe ở nơi nào rồi nhỉ?'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net