Chương 51: Kỳ thi tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe lời của Cố Tích, cả người đã Đổng Mính Mính đã bắt đầu không ổn.

Cái gì? Cố Tích đã… cá cược cho Thịnh Tu Ngôn sao! Đã cá cược thì cũng thôi, không ngờ lại còn đặt cược nhiều như vậy.

Nói như vậy là Cố Tích không hề có lòng tin với bản thân sao?

Nghĩ tới đây, đột nhiên mặt Đổng Mính Mính lộ vẻ tuyệt vọng, buồn bã gào lên: “Xong đời rồi…”

Cô ấy đã đặt cược năm quyển Bổ trợ ôn thi, một quyển Bồi dưỡng học sinh giỏi. Nếu thua cuộc thì với tỷ lệ đặt cược một ăn hai hiện tại, không phải cô ấy sẽ ‘thu hoạch’ được năm quyển Bổ trợ ôn thi, năm quyển Giải giáo trình, ngoài ra còn thêm hai quyển Bồi dưỡng học sinh giỏi nữa sao?

Theo quy định những thứ này đều phải làm xong trong một học kỳ. Vậy thì có lấy bao nhiêu cái mạng của cô ấy cũng không có khả năng đâu.

Cuối cùng Đổng Mính Mính quay lại nhìn Cố Tích với vẻ mặt sống không có gì luyến tiếc.

Cố Tích có hơi buồn cười khi thấy dáng vẻ này của Đổng Mính Mính.

Vốn không biết Đổng Mính Mính đang nghĩ gì, nhưng khi nghe thấy lời kể lể của cô ấy thì Cố Tích cũng đã có thể biết được người này đang lo lắng điều gì.

Nhìn dáng vẻ của Đổng Mính Mính, Cố Tích có hơi không đành lòng, vì vậy còn vỗ vai đối phương, nói: “Yên tâm yên tâm, không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”

Thấy Đổng Mính Mính quay qua nhìn mình, Cố Tích còn cho đối phương một nụ cười động viên, rồi lại nói: “Điểm thi của tớ cũng chưa chắc sẽ thua mà.”

Đổng Mính Mính: “…” Vậy sao cậu còn cược với Thịnh Tu Ngôn nhiều sách như thế chứ?

Theo số lượng mà Cố Tích cược, nếu cược thua thì phải làm…

Đừng, cô ấy không dám tính.

“Nếu cuối cùng cậu đứng nhất thì không nói làm gì, nhưng nếu cậu cược thua, vậy tớ sẽ không gánh vác phần nào giúp cậu đâu.” Trên mặt Đổng Mính Mính có phần thông cảm nhưng lại nhìn Cố Tích với vẻ kiên quyết. Cô ấy thầm nghĩ: “Chủ yếu là nhiều như thế, một người bình thường như cậu ấy không gánh vác được đâu.”

Nhưng nghĩ một chút, Đổng Mính Mính lại nói: “Bỏ đi, tớ vẫn giúp cậu chịu một quyển, ừm, hai quyển đi. Nhưng mà nói trước nhé, tớ chỉ làm Tiếng anh, còn nữa, tớ không làm Bổ trợ ôn thi.” Đổng Mính Mính thầm nghĩ, quyển đó quá biến thái rồi.

Nhìn vẻ mặt chân thành, nghiêm túc và dáng vẻ trịnh trọng của Đổng Mính Mính, Cố Tích vừa buồn cười lại có chút cảm động nhỏ. Thật ra cô muốn nói, không cần gánh vác cùng, thật đấy.

Có điều nếu Đổng Mính Mính đã muốn chia sẻ, vậy tới lúc đó đợi cô thắng được vật đặt cược rồi, cũng có thể tặng cô ấy hai quyển.

--

Tuy Cố Tích rất có lòng tin vào bản thân mình trong bài kiểm tra cuối tuần nhưng cô cũng không chểnh mảnh mà bắt đầu chăm chỉ ôn tập.

Cũng may trong khoảng thời này, dự án “cuộc thi Thiên Sang” của bọn họ đã bước vào giai đoạn thiết kế kỹ thuật, về cơ bản đều là Lân đang làm hết. Và sau khi trình lên tài liệu về “cuộc thi Thanh Sang SL” thì cũng vẫn cần thời gian một tới hai tuần mới có thông báo. Vì vậy, trong khoảng thời gian này Cố Tích có thể yên tâm ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi tháng.

Thấy dáng vẻ hết sức chuyên chú ôn tập của Cố Tích, Đổng Mính Mính với tư cách là bạn cùng bàn đã tỏ ra vô cùng vui mừng. Vốn cô ấy đã hết hy vọng, đang nghĩ làm thế nào để hoàn thành mười mấy quyển bài tập của cô. Bây giờ cuối cùng trong lòng Đổng Mính Mính lại có chút hy vọng rồi.

“Cố Tích.”

“Hả?”

“Cố lên!” Đổng Mính Mính nói với Cố Tích, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ. Cố Tích đã cược với Thịnh Tu Ngôn, nếu thua rồi thì không phải cô còn phải giúp cậu ấy chịu hai quyển nữa sao.

Liếc mắt nhìn Thịnh Tu Ngôn, Đổng Mính Mính lại nói với Cố Tích với một vẻ mặt nghiêm túc: “Có điều cậu cũng không thể xem thường đâu!”

Bởi vì phía Thịnh Tu Ngôn cũng đã bắt đầu chăm chỉ rồi.

Mấy ngày nay, không chỉ Cố Tích chăm chỉ, ngay cả tên nghìn năm không lên lớp buổi sáng như Thịnh Tu Ngôn không ngờ lại mỗi ngày tới trường đúng giờ, ngoan ngoãn nghe giảng bài, hơn nữa còn nghiêm túc đọc sách trong từng tiết học.

Cũng vì trạng thái của một người như vậy, bây giờ đã khiến cho bầu không khí chuẩn bị cho kỳ thi trong cả lớp đã khẩn trương hẳn lên.

Đương nhiên người đặt cược cũng càng ngày càng nhiều, càng lúc càng kích động.

--

Dưới bầu không khí vừa hồi hộp vừa kích động này, cuối cùng kỳ thi tháng cũng theo đó mà tới.

Kỳ thi tháng vào ngày hôm nay, Cố Tích cũng được coi là bình tĩnh, trái lại Đổng Mính Mính bên cạnh còn căng thẳng hơn cô.

“Cố Tích, tuy đây là lần đầu tiên cậu tham gia kỳ thi hàng tháng của trường trung học chúng ta nhưng cũng không cần căng thẳng, biết chưa? Hãy lấy ra trình độ như ngày thường của cậu, cứ phát huy như bình thường là được rồi.” Đổng Mính Mính vừa vỗ hai bên vai Cố Tích, vừa nói với vẻ mặt hồi hộp.

“Nếu gặp phải đề bài không chắc chắn lắm thì bỏ qua làm câu khác, đừng chọn bên trên mãi, nhưng cũng đừng để trống nhé, biết chưa?”

“À, đúng rồi, còn nữa, kiểm tra bút, thước, còn cả bút chì, tẩy nữa, cậu mang hết chưa?”

Cố Tích gật đầu, vừa định nói ‘Tớ mang rồi’ thì đã thấy Đổng Mính Mính vừa lấy từ trong cặp ra một cái túi dụng cụ văn phòng phẩm dùng cho kiểm tra rồi đưa cho cô một cách kín đáo vừa nói: “Tớ đã chuẩn bị hai phần, phần này đặc biệt chuẩn bị cho cậu.”

Thấy vậy, Cố Tích có hơi dở khóc dở cười: “Tớ mang rồi.”

“Không sao, có thêm một bộ dự phòng, có phòng bị sẽ tránh được tai họa!” Dừng một chút, Đổng Mính Mính lại chỉ vào một mảnh vải màu đỏ ở trên mặt ngoài của chiếc túi nhỏ đựng đồ dùng văn phòng phẩm, và một một sợi dây chuyền bằng vải màu vàng bên trên khóa kéo rồi nói: “Cái này, là tớ tìm trên mạng cho cậu, thẻ có tên trên bảng vàng được ban phước bởi miếu Khổng Tử. Còn cái này, là “bùa như ý” xin được trên website chính thức của Thiếu Lâm, do phương trượng chủ trì đích thân ban phước, rất linh đấy. Đeo cái này lên, bảo đảm lần kiểm tra này cậu có thể đứng đầu.”

Vì để Cố Tích được thứ nhất, người bạn cùng bàn như cô ấy cũng đã lao tâm khổ trí rồi.

Nghe Đổng Mính Mính càm ràm một trận, Cố Tích không nhịn được khóe miệng giật một cái. Có điều thấy dáng vẻ quan tâm của đối phương, Cố Tích quyết định vẫn là không nói cho cô ấy biết cái thẻ ban phước này quá nửa là giả, còn cả cái bùa đã ban phước hay chưa cũng rất khó nói.

“Được được, tớ sẽ cố gắng thi.” Cố Tích vừa cất túi đồ dùng văn phòng phẩm ‘ban phước’ của Đổng Mính Mính đi vừa vỗ vai cô ấy, nói: “Sắp tới giờ rồi, cậu cũng mau chóng đến chỗ thi đi, cố lên nhé.”

--

Nói lời từ biệt với Đổng Mính Mính xong, Cố Tích đã tìm được chỗ thi của mình.

Điều khiến người ta bất ngờ là, không ngờ hai người Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn lại bị rút trúng cùng một chỗ thi, chỉ có điều chỗ ngồi của hai người lại ở một trái một phải trong lớp học.

Cuộc thi bắt đầu.

Buổi sáng ngày đầu tiên là Ngữ Văn.

Sau khi lấy được bài thi, Cố Tích vẫn theo thói quen nhìn lướt qua từ đầu đến cuối. Độ khó bài thi Ngữ Văn cũng tương đương với một tờ giấy kiểm tra đầu vào lần trước của cô. Chỉ khác là có thêm nhiều kiến thức học mới nhất được bổ sung vào trong đó.

Đề bài của bài văn đại tác phẩm là một bức tranh, nhìn tranh diễn giải, không giới hạn văn phong.

Trên bức tranh là một một gia đình lớn ngồi ăn cơm bên chiếc bàn tròn lớn. Viết văn tường thuật là bữa cơm đoàn viên, đón tết. Văn nghị luận thì là ý nghĩa của gia đình, ý nghĩa của ngày lễ truyền thống. Văn xuôi thì lại có thể viết về gia đình, tình thân, v.v…

Ra đề như vậy không tính là khó, nhưng đặt ở quá khứ thì muốn có một bố cục như vậy, có lẽ Cố Tích cần phải tưởng tượng và tăng thêm sự phỏng đoán.

Bây giờ khi nhìn lại đề bài này một lần nữa, trong đầu Cố Tích tự nhiên lại hiện ra hình ảnh Cố Thiệu, còn cả ông nội và những người khác.

Lại chăm chú nhìn nét bút của bức tranh đó trong vài giây, lúc này Cố Tích mới rời ánh mắt, bắt đầu làm bài.

Cứ thế cho tới cuối cùng, sau khi viết xong Cố Tích mới quay lại nhìn thoáng qua câu hỏi phụ cuối cùng của đề thi.

Bài thi theo tháng của trường trung học trực thuộc đại học A ngoại trừ Toán học thỉnh thoảng có câu hỏi phụ ra thì bình thường sẽ không bố trí câu hỏi phụ. Nhưng lần này câu hỏi phụ ở mặt cuối cùng của bài thi Ngữ Văn lại thêm hơn hai mươi điểm.

Đây là một câu hỏi dịch và giải thích tác phẩm văn cổ.

Cố Tích đã nhìn kỹ nội dung một lần, phần này hiển nhiên trước đó chưa từng học. Dùng kiến thức phiên dịch những tác phẩm văn cổ khác để làm, không biết thì giải thích kết hợp đoán mò từ đầu đến cuối thì cũng có thể trả lời được.

Bởi vì chưa từng chính thức tham gia thi theo tháng của trường trung học trực thuộc, nên Cố Tích hoàn toàn không biết thi theo tháng của trường trung học thực thuộc vốn không có truyền thống câu hỏi phụ.

Vì vậy, lúc những người khác nhìn thấy câu hỏi phụ thì trong nháy mắt cả người bắt đầu không ổn. Câu hỏi phụ, nói thẳng ra không phải chính là câu hỏi đã ra ngoài phạm vi đề cương sao? Hơn nữa câu hỏi loại này lại còn quá nhiều nữa chứ.

Nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ trong trường thi, thầy cô giám thị gõ bàn, nhắc nhở: “Nghiêm túc kiểm tra, giữ yên lặng trong địa điểm thi đi!”

Câu hỏi phụ này vốn cũng không phải chuẩn bị cho phần lớn học sinh.

Chuyện lần này giữa các học sinh cá cược xem Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn ai sẽ đứng thứ nhất đã nhanh chóng tới tai thầy cô giáo trong trường. Sau đó giáo viên tổ ra đề đã có vài suy nghĩ linh hoạt, cũng không chê chuyện lớn mà xem náo nhiệt nên đã đề nghị ra thêm một câu hỏi phụ nằm ngoài phạm vi đề cương ở cuối cùng.

“Thành tích của hai trò Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn thế nào mọi người đều đã nắm rõ ràng, mà độ khó của đề bài thi theo tháng thì đều là độ khó bình thường. Ngộ nhỡ hai trò này đều thi đạt điểm tối đa thì không phải sẽ không phân được cao thấp rồi sao. Vì vậy thêm một câu hỏi phụ có độ khó lớn chút là vừa khéo.” Một câu nói như vậy không ngờ lại lay động được tổ trưởng tổ ra đề đồng ý thêm câu hỏi phụ này vào.

Không chỉ Ngữ Văn, còn Toán học, Tiếng Anh sau đó, và những bài thi môn phụ của ngày thứ hai cũng đều thêm câu hỏi phụ hai mươi điểm.

Hoàn thành xong bài thi môn cuối cùng, khi Cố Tích hoàn thành nhiệm vụ bước từ trong trường thi ra ngoài thì nghe thấy những tiếng than thở và kêu than ở hành lang.

Chủ để mọi người thảo luận căn bản vẫn là câu hỏi phụ “khó ra tới tận chân trời” cuối cùng kia.

Lúc này, Đổng Mính Mính đi từ trường thi của mình ra, tìm được Cố Tích thì một tay kéo tay cô: “Cố Tích, thế nào, cậu có làm được câu hỏi phụ cuối cùng kia không?”

Vẻ mặt Đổng Mính Mính hồi hộp. Dù sao sự phát huy của Cố Tích sẽ quyết định chất lượng sống còn ở vườn trường trong nửa học kỳ sau của cô ấy.

“Làm được rồi.” Cố Tích gật đầu nói.

Môn thi cuối cùng là Vật Lý. Có thể là vì gần đây đọc rất nhiều sách về kiến thức cơ bản của kỹ thuật điện tử, còn cộng thêm câu hỏi phụ cuối cùng trong bài thi cũng là về mạch điện, cường độ dòng điện. Vì vậy thật ra Cố Tích thấy vẫn rất đơn giản.

Thấy vẻ mặt Cổ Tích thoải mái, Đổng Mính Mính cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này chỉ thấy Thịnh Tu Ngôn nhàn nhã từ trong địa điểm thi bước ra, sắc mặt Đổng Mính Mính lại không tốt lắm.

Trước đó, có lần thi nào mà không phải Thịnh Tu Ngôn vừa tới thời gian thì đã có thể nộp bài thi trước rồi rời đi chứ. Nhưng lần thi theo tháng này, không ngờ Thịnh Tu Ngôn lại đều gần như đợi tới cuối giờ mỗi môn thi mới nộp bài.

Với sự hiểu biết trong một thời gian dài của mọi người với Tu Thần. Cậu đợi tới lâu như vậy mới ra khỏi trường thi chắc chắn không phải vì không biết làm, mà là vì Tu Thần đang nghiêm túc thôi!

Trong lòng Đổng Mính Mính lại lo lắng.

“Cố Tích, cậu nói xem lần này Thịnh Tu Ngôn thi thế nào?”

“Chắc là cũng tốt đó.” Cố Tích nghĩ một chút rồi nói.

“Cậu thì sao? Hai người các cậu thì cậu thấy ai tốt hơn?” Đổng Mính Mính hỏi tới cùng.

“Tớ cũng không biết.” Cố Tích xòe tay nói.

Dừng một chút, Cố Tích lại kéo tay Đổng Mính Mính: “Đi thôi, thi cũng thi xong rồi, có nghĩ kết quả cũng như nhau thôi. Chúng mình vẫn nên suy nghĩ về cuộc thi lớn trước đi.”

“Hả? Cuộc thi lớn gì.”

Cố Tích nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đổng Mính Mính: “Cuộc thi Thanh Sang.”

Không phải bạn học Tiểu Đổng này đã quên chuyện của “cuộc thi Thanh Sang” rồi đấy chứ.

Được Cố Tích nhắc nhở như vậy, lúc này Đổng Mính Mính mới nhớ tới. Cuộc thi biện luận của vòng đầu tiên “cuộc thi Thanh Sang” là vào một tuần sau kỳ thi theo tháng.

Lúc đó hình như Đổng Mính Mính còn nghe thấy hai người Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn đang thảo luận, nói cái gì mà thời gian có ba ngày, có thể chuẩn bị giới thiệu nội dung còn có PPT nữa.

Đón ánh mắt “thâm thúy” của Cố Tích, mặt Đổng Mính Mính đỏ lên, ngượng ngùng cười. Được rồi, cô ấy thừa nhận cô ấy là một người không chuyên nghiệp, thuộc về phe thắng nhờ đồng đội.

“Vậy, gì đó, nếu cậu với Thịnh Tu Ngôn chuẩn bị giới thiệu nội dung thì cậu đưa tài liệu cho tớ, để tớ làm powerpoint nhé.” Đổng Mính Mính nói.

“Cậu không có vấn đề gì chứ?” Cố Tích có hơi không yên tâm mà hỏi.

“Đương nhiên, tớ nói cho cậu biết nhé, làm PPT là chuyên môn của tớ đấy!” Dừng một chút Đổng Mính Mính lại nói: “Hơn nữa, cũng vừa đúng lúc để tớ làm quen với nội dung đề tài của chúng mình!”

Cố Tích nghĩ một chút rồi gật đầu.

Vì thế trong mấy ngày còn lại, ba người bắt đầu tận dụng thời gian dư trên lớp để bắt đầu chuẩn bị tài liệu cần cho vòng biện luận đầu tiên.

Trong quá trình ở gần hai vị đại thần, Đổng Mính Minh vốn dĩ muốn nói bóng nói gió thăm dò tình hình kiểm tra của hai người, để rồi phân tích tích rốt cuộc ai tốt hơn. Đáng tiếc, nhìn hai người Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn đều đang nghiêm túc chuẩn bị tài liệu, Đổng Mính Minh cũng đành từ bỏ, tiếp tục bị vây trong cảm giác khó chịu trong lòng.

Tuần thứ hai, vòng biện luận đầu tiên của “cuộc thi Thanh Sang SL” đã tới như dự kiến.

Vì để không gây ra ảnh hưởng lẫn nhau giữa các thí sinh, trận thi đấu lớn áp dụng quy định biện hộ luân phiên. Các nhóm biện luận đợi ở khu vực chờ, dựa vào thứ tự rút thăm mà tiến vào hội trường biện luận để tiến hành thuyết minh biện luận.

Nhóm Cố Tích rút thăm được thứ tự gần đầu, do vậy không cần chờ quá lâu đã tới lượt bọn họ.

Ba người đi vào hội trường. Lúc này trong hội trường rất yên tĩnh, ngoại trừ năm vị giám khảo chính ở hàng trước, cùng với hai mươi người tham dự ở đằng sau thì cũng chỉ còn vài nhân viên làm việc tại hiện trường và nhân viên của tổ quay phim.

Khi họ vừa bước vào thì dường như mấy vị giám khảo đang thảo luận gì đó, Cố Tích loáng thoáng nghe được hình như đang nói về đề tài của bọn cô.

Ba người Cố Tích tự giới thiệu với giám khảo, một vị nữ giám khảo trong số những người ngồi hàng đầu nở nụ cười rồi nói với bọn họ: “Bắt đầu đi.”

Ở hiện trường, Đổng Mính Mính phụ trách chiếu PPT và có nhiệm vụ che giấu khuyết điểm mô hình của nhóm bọn cô. Còn Cố Tích và Thịnh Tu Ngôn thì chia nhau thiết kế ý tưởng, sắp xếp ý tưởng, rồi làm công việc khái quát và thiết kế phần báo cáo.

Trong quá trình báo cáo, Cố Tích có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt những giám khảo ở hiện trường đã thay đổi. Từ chờ mong tới ngạc nhiên vui mừng, thậm chí trên mặt nữ giám khảo kia còn luôn mang theo chút vẻ tán thành. Điều này khiến sự căng thẳng trong lòng Cố Tích đã tiêu tan đi rất nhiều.

“Trên đây là tổng kết báo cáo đề tài của nhóm bọn em, xin cảm ơn các thầy cô giám khảo ạ.” Sau khi mấy người Cố Tích cúi chào những giám khảo thì báo cáo cũng đã kết thúc.

Một vị giám khảo ngồi giữa lên tiếng nói nhận xét đầu tiên: “Đề tài của nhóm các em rất tốt đấy.”

Tuy lời nhận xét này không đầy đủ cho lắm, nhưng thông qua vẻ mặt của vị giám khảo này lại có thể dễ dàng nhìn ra được sự công nhận của người này đối với đề tài của nhóm Cố Tích.

Dừng một chút, vị giám khảo này lại thoáng chuyển đề tài, chỉ vào mô hình kia rồi nói: “Trước mắt nhìn vào mô hình này của các em, tạm thời chúng tôi chỉ có thể nói là “phổ biến”. Bây giờ chỉ có thể truyền ra năm vị vị giác và khứu giác vật chất, dường như có hơi quá ít. Chúng tôi cũng biết, bất kể là mùi hay là vị của thức ăn, nó đều là một tổ hợp vật chất rất phức tạp.”

Khi nghe được vấn đề mà vị giám khảo nêu ra, Cố Tích gật đầu, sau đó giải thích một cách không giấu diếm: “Thưa thầy, thầy nói đúng ạ. Trên thực tế muốn truyền ra vị giác và mùi vị được miêu tả trong đề tài của chúng em thì cần phải đòi hỏi thiết kế rất phức tạp và thấu đáo, mô hình của chúng em còn xa mới đạt tới. Vì vậy dự tính ban đầu khi chúng em thiết kế nó là muốn trực quan hóa để biểu thị ra hình thức vận hành, hơn nữa còn muốn chứng minh tính khả thi của thiết kế này.”

Câu trả lời của Cố Tích đúng trọng tâm, hiển nhiên đã khiến giám khảo hết sức hài lòng.

Lúc này, một vị giám khảo khác lên tiếng: “Vậy thì tôi cũng hỏi một câu. Theo sự phát triển về lâu dài của thiết kế này của các em mà nói, khẩu vị của mùi vị và thức ăn đều là thành phần cấu tạo rất phức tạp, nhất là vị giác, mùi vị của thức ăn còn dễ nói hơn. Chỉ cần giải phóng mùi vật chất theo tỷ lệ tổ hợp là được rồi. Như vậy thì làm thế nào để thực hiện tới bước thứ hai được nhắc tới trong đề tài của các em, và còn để người tiếp thu thật sự cảm nhận được đây?”

Bị hỏi vấn đề này, ba người trên bục đều dừng lại suy nghĩ một lúc.

Sau đó, Thịnh Tu Ngôn nói: “Theo bản chất mà nói thì thật ra không có khác biệt. Vật dẫn của mùi là không khí, vậy thì chỉ cần một vật dẫn cho mùi vị là được. Ví dụ như viên đường có trạng thái rắn, hoặc là nước ở trong miệng có thể lỏng.”

Sau lời của Thịnh Tu Ngôn, Cố Tích bổ sung: “Về phần phương diện cảm giác về thức ăn, có thể tận dụng thiết bị sóng điện từ để kích thích định hướng cho khoang miệng trong phạm vi hợp lý.”

Câu trả lời của hai người vừa nằm trong dự đoán mà cũng nằm ngoài dự đoán của giám khảo.

Trong dự đoán là bởi vì họ cũng suy nghĩ như vậy, còn ngoài dự đoán là vì ban giám khảo không ngờ hai người trước mặt là học sinh trung học không lớn lắm nhưng lại có thể nghĩ được tới bước này, hơn nữa ý tưởng cũng rất trọn vẹn.

“Tôi không còn câu hỏi nào cả.” Vị giám khảo này cười nói.

“Tôi còn một câu hỏi cuối cùng.” Một giám khảo khác nói: “Thiết bị của thiết kế này của các em trong tương lai là sử dụng cho mọi người bình thường, quá trình thiết kế quá phức tạp có thể dẫn tới máy móc sẽ rất lớn, giống như máy chạy bộ trong gia đình hiện nay vậy, rất chiếm diện tích, phiền phức, không hữu dụng. Điều này các em đã nghĩ tới chưa?”

Nghe được câu hỏi này, Cố Tích nghĩ một chút rồi gật đầu, rồi lại nói với giọng điệu tự tin: “Em tin thiết kế của thiết bị này trong tương lai sẽ không to quá mức.”

Đang nói Cố Tích còn đưa ra ví dụ: “Đây giống như thông qua sự phát triển không ngừng của khoa học kỹ thuật, nhân loại có thể cô đọng chức năng tính toán của máy tính từ 160 mét vuông vào một chiếc điện thoại di động. Cũng như vậy, kích thước của thiết bị này của chúng em trong tương lai có thể làm được tới mức chỉ to bằng chiếc điện thoại di động, hoàn toàn trở thành một thiết bị kèm theo loại nhỏ, nhẹ và tiện lợi.”

“Hơn nữa, lấy khoa học kỹ thuật của bây giờ mà nói. Trước mắt kích thước thực tế của chip giải toán, thiết bị cảm ứng, v.v… sử dụng cho mô hình của chúng em đều có thể cô đọng nhỏ tới 5 – 10% của bây giờ. Hơn nữa còn rất nhiều thiết bị phụ trợ khác cũng có thể làm được tới mi-crô-mét.” Cố Tích đã nhìn thấy điều này trong sổ ghi chép của Cố Thiệu vào một ngày nào đó trong phòng làm việc của ông.

Điều Cố Thiệu có thể viết thì chắc chắn có tồn tại, chỉ là chưa chắc đã xuất hiện trên thế giới mà thôi.

Khi nói tới đây, cũng không biết có phải ảo giác của Cố Tích hay không. Cô luôn cảm giác dường như Cố Thiệu đang ở đây, hoặc ở phòng kiểm soát hậu đài.

Có lẽ đã nhìn lầm rồi phải không.

Cố Tích lặng lẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ.

Vốn dĩ Cố Tích nghĩ Cố Thiệu có thể tới buổi biện luận hôm nay, nhưng một mặt khâu này không công khai với bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net