Ngoại truyện: Thái Trinh - nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THÁI TRINH – NHỚ

Sáu năm sau…

Thái Trinh ngồi lặng lẽ trước cửa nhà mình, nhìn bầu trời không mây, xanh biếc của Đà Lạt.

Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, cậu liền được rất nhiều công ty tuyển dụng. Sau cùng, bỏ qua mọi lời mời hấp dẫn của các công ty nước ngoài với lương cao ngất ngưởng đối với một sinh viên vừa mới ra trường, cậu chuyển về Đà Lạt sinh sống.

Đã sáu năm trôi qua kể từ khi cậu khóc.

Đã sáu năm trôi qua kể từ khi cậu không còn được nhìn thấy nụ cười ngốc ngếch của ai đó.

Sáu năm qua, cậu đóng khép trái tim mình lại, chờ đợi một điều kì diệu.

Và bây giờ, khi ngồi trên chiếc ghế có tầm ngắm rất chuẩn tới sân thượng của khách sạn đối diện, cậu lại nghĩ về chuyện xưa.

Khi ấy, tôi mới học lớp một.

Vào một ngày đẹp trời, tôi sang nhà cậu bạn thân của mình chơi lần đầu tiên. Khi vừa mới chuẩn bị bước vào phòng của hắn thì tôi đã bị hắn cảnh báo: “Tránh xa cái cửa sổ đối diện cái cửa sổ phòng tao ra, không thì mày có bị gì cũng đừng gọi tao”.

Thật ra chính câu nói ấy đã đánh thức trí tò mò của tôi. Bước vào phòng, đến bên chiếc cửa sổ, những gì tôi thấy là hình ảnh một bé gái đang gật gù bên cửa sổ, nước dãi chảy tèm lem. Vốn là người sạch sẽ, tôi cảm thấy vừa ngứa mắt, vừa ngứa tay. Thế là sẵn có chậu cây bên cạnh cửa sổ, tôi liền nhặt một cục đá chọi sang bên ấy.

Chỉ là một cục đá, ai ngờ, nó lại khiến tôi dính luôn với một kẻ nào đó vô cùng nhiều chuyện và bất bình thường.

Rồi vài năm sau, gia đình tôi chuyển xuống Sài Gòn. Khi đi, tôi đã rất muốn nói với cô nhóc ấy điều mà mình luôn cất giữ trong tim nhưng nghĩ lại, khoảng cách từ nơi này đến Sài Gòn là rất xa, tôi không muốn khiến một ai đó cứ nhớ mãi về mình như vậy. Huống chi, chưa chắc gì cô nhóc ấy cũng giống như mình.

Ở Sài Gòn được vài năm, tôi cũng quen được với cuộc sống nơi đây. Dân Sài Gòn thật lắm người nhiều chuyện. Nếu có ai đó ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng thích thú. Chỉ tiếc….

Rồi lớp tôi cũng có một người mới chuyển đến.

Cô gái này, mọi hành động, mọi lời nói đều làm tôi nhớ đến ai đó, rất rất nhớ. Nhưng càng ngạc nhiên hơn, cô ấy cũng tên giống ai đó, nét mặt cũng có vẻ rất giống. Chỉ có điều, cô ấy không biết tôi là ai.

Vốn sẽ cứ cho rằng đó chỉ là một sự tình cờ, cho đến khi nhận được tin của người bạn thân năm nào, tôi mới biết rõ sự thật.

Thì ra, em bị bệnh.

Trải qua bốn năm học chung, cứ ngỡ chúng ta đã có những kỉ niệm thật đẹp. Ai ngờ, chỉ qua một cơn sốt, em lại quên mất tôi là ai.

Nhưng cuộc đời thật thú vị làm sao, nhất là khi nó có dính đến em. Tôi và em có mối quan hệ thật lằng nhằng và rối rắm.

Mặc dù đã biết trước chuyện này sẽ đến, tôi vẫn không sao đối mặt được với nó. Ngày hôm ấy, tôi đã chạy như điên đến bệnh viện nơi em nằm, suýt chút nữa thì tôi đã nằm chung phòng với em. Nhưng khi nhìn thấy thái độ bình thản và đùa cợt của em, tôi lại không biết nên tỏ ra thế nào cho em đừng giả vờ mạnh mẽ nữa.

Tôi biết, em muốn khóc. Em có biết tôi ước ao biết bao nhiêu lần được em mượn lấy bờ vai của mình không? Chỉ tiếc, tôi đã yêu người quá mạnh mẽ.

...

Ngày hôm ấy là lần đầu tiên tôi khóc, tôi thề như vậy. Khi nhìn thấy đôi mắt em dần nhắm lại, trái tim tôi như không còn ở trong lồng ngực của mình nữa. Tôi đã tưởng nó cũng chết theo em rồi.

“Đến giờ rồi, đi thôi” – một người đàn ông nói với Thái Trinh. Hai người cùng bước lên một chiếc xe ô tô rồi phóng đi.

Một lát sau, chiếc ô tô dừng lại trước một ngôi nhà lớn. Thái Trinh bước vào, trên mặt cậu đầy vẻ lo lắng.

Một cô gái đứng quay lưng về phía tôi, đang chăm chú nhìn vào bức tranh được treo trên tường.

“E hèm” – tôi hắng giọng, cố gây sự chú ý của ai đó.

Cô ấy quay lại, nhìn thấy tôi thì ngây người một hồi lâu rồi cười nói: “Chào anh, tên tôi là Nguyễn Ngọc Thùy Dương”.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì đã quá yêu một người luôn quên đi mình.

Vì dù có bao nhiêu lần quên đi tôi là ai đi chăng nữa, cô ấy vẫn không quên bản thân mình là ai.

♥♥♥♥♥♥♥♥

Cám ơn các bạn đã đi đến tận đây,

Cú ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net