Sợi dây số 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SỢI DÂY SỐ 4

 Hôm sau vào lớp, tôi cố quan sát thật kĩ mọi động thái của bạn mình. Theo lý thì tôi cho rằng, bố của tên kia chắc chắn sẽ nói cho cậu ta biết cái sự thật khủng khiếp mà tôi mới biết được hôm qua. Nhưng sau một hồi lâu tỏ vẻ nguy hiểm, tôi chẳng thấy ai bất thường cả. Tôi hỏi con nhóc kế bên: “Lớp mình có ai tên Trinh?”.

 Cô ấy thờ ơ đáp: “Mày nói con nhỏ tổ trưởng tổ hai ấy à?”.

 Tôi hỏi lại: “Là con gái à? Vậy mà bố tao nói là có thằng nào tên Trinh mới ghê”.

 Nó quay sang nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: “Trinh con trai ngồi sau lưng mày kìa!”.

 Tôi giật mình nhớ lại, hình như bố tôi có nói là tên đấy ngồi sau lưng tôi thì phải. Tôi vội quay lưng lại.

 Ồ, một cậu con trai trông cũng khá dễ thương. Chỉ có điều, cậu ta nhìn tôi dữ tợn quá. Tôi nuốt khan, khẽ hỏi: “Cậu tên Trinh à?”.

 Cậu ta không đáp, chỉ nhíu mày.

 Tôi lại hỏi tiếp “B… bố cậu là bạn bố tôi phải không?”.

 Cậu ta nhếch mép cười một hồi rồi nói: “Nguyễn Ngọc Thùy Dương, sinh ngày 18 tháng 12, là học sinh trường THCS X, lớp 6A1, 7A1, 8A1, 9A1, bốn năm đều ở tổ bốn, bàn áp chót, học giỏi, nói nhiều, thích bạo lực”.

 Tôi choáng. Tên khốn này!!!!!!!! Cậu ta dám điều tra tôi sao? Mà sao cậu ta có thể điều tra về tôi kĩ càng đến đáng sợ được vậy nhỉ???

 Cậu ta thấy miệng tôi há hốc, tiếp tục nói: “Phạm Thái Trinh, học sinh trường THCS X, lớp 6A1, 7A1, 8A1, 9A1, bốn năm đều ở tổ bốn” – rồi cậu ta nghiến răng – “bàn chót”.

 Ầm ầm!!! Sao nghe câu sau của cậu ta gần giống câu trước thế nhỉ? Tôi giả điên hỏi lại “Cậu nói gì vậy, khó hiểu quá”.

 Cậu ta im lặng. Con nhóc ngồi cạnh tôi thí nhìn tôi khinh bỉ. Cậu bạn ngồi sau lưng cô ấy thì ngáy “khò khò”.

 “Tôi ngồi sau lưng cậu bốn năm học cấp hai” – cậu ta nói với tôi, vẻ mặt lạnh lùng đến mức cùng cực – “và sắp tới là ba năm cấp ba”.

 Tôi “…”

 Xong rồi, phen này thì xong rồi, đến cả việc mình ngồi trước mặt ai mà tôi cũng không nhớ nổi thì tôi có vấn đề về não nặng rồi. Tôi hối hận nhìn cậu bạn tên Trinh đang vô cùng phẫn nộ với mình, cậu ta không thèm nói chuyện với tôi nữa, lấy tập ra làm bài.

 Tôi quay lên, làm ngơ với ánh mắt kì thị của con nhóc ngồi kế bên rồi chậm rãi kiểm điểm lại bản thân mình…

 …

 Tệ thật, bố tôi mời bố tên Trinh về nhà ăn cơm.

 Hôm ấy, tôi phải dậy sớm đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, lao động quần quật theo lời sai bảo của chị Đại nhà tôi là mẹ. Hic hic, sao tôi còn nhỏ mà bị cha mẹ xem như ô sin trong nhà thế này? Còn cái tên Trinh kia nữa, không biết cha mẹ hắn ra sao. Tôi hy vọng bọn họ sẽ là người xa lạ. Việc gặp những người đã quen thuộc với mình bao nhiêu năm mà lại mảy may chẳng biết gì thế này thật khiến tôi bị tổn thương và đả kích trầm trọng. Ôi cái cuộc đời khỉ gió của mình!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net