Lời nhắn nhủ - Câu chuyện thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[cảnh báo có từ ngữ thô tục]

[title: rượu, và em]

"Thứ nước sóng sánh ấy chạm nhẹ vào làn môi, từ từ len lỏi vào trong khoang miệng, mon men theo đường lưỡi mà tìm đến cuống họng.

Vị nó chát ngắt, cái hương cay nồng sực thẳng lên mũi. Nước mắt chực ứa ra."

*

Em nhớ về lần đầu tiên được nếm thử thứ chất lỏng mà người ta luôn nói rằng nó sẽ giúp em quên đi tất cả mọi phiền muộn mà em gặp phải. Em uống rượu, vào năm 18 tuổi.

Lý do sao?

Năm tươi đẹp nhất của cuộc đời một đứa con gái, lại chính là năm kinh hoàng nhất của đời em.

Ngày sinh nhật lần thứ 18, em bị cưỡng hiếp.

Em, một cô gái vui tươi năng động. Em tài giỏi, tốt bụng và ngoan ngoãn. Tất cả mọi thứ thuộc về em đều hoàn hảo, từ gia đình đến bản thân em.

Và cũng như bao nữ sinh tuổi mới lớn, em cũng muốn được tổ chức sinh nhật tuổi 18 đặc biệt này cho riêng mình. Vào cái ngày đẹp trời ấy, em nài nỉ ba mẹ cho phép em được đi một mình đến cái nơi mà đám 'bạn' của em đã chuẩn bị.

Khi em vừa đến, những gì trước mắt em không hề có dấu vết gì cho thấy đó là một bữa tiệc. Em được đưa đến một căn nhà bỏ hoang, mà chính em cũng bị cái gọi là 'tình bạn' làm mờ đi lý trí. Ở cái nơi đó, có nhiều thằng đàn ông, có quen cũng có lạ, và còn có cả đám con gái suốt ngày ríu rít bên cạnh em.
Giờ đây bọn nó đứng một góc cười nói hả hớn, túm tụm cầm điện thoại, máy quay để ghi lại toàn cảnh em bị đám dơ bẩn đó làm nhục.

Mọi chuyện xảy đến với em quá đột ngột, đến nỗi đầu óc em trống rỗng, chỉ còn lại vô vàn tia hoảng loạn, sợ hãi đến cùng cực.

"Tại sao... các người... làm vậy...?" - Em thều thào bằng chất giọng khản đặc vì kiệt sức, hỏi bọn nó với gương mặt đẫm lệ nhem nhuốc.

Lũ khốn đó bật cười, chúng giật tóc em, kéo em ngã thê thảm trên nền đất lạnh, tiếp tục hành hạ em đủ kiểu.

"Vì sao á? Vì mày quá hoàn hảo đó con đĩ!"
"Uầy, mày xem 'con nhà người ta' bây giờ dâm đãng thế nào này, haha!"
"Con chó, mày ngoan ngoãn lắm mà, còn ra vẻ thanh cao này nọ, đáng đời!"
"Ai mượn mày ngu, tụi tao làm đéo gì có lỗi đâu, là mày tự nguyện đi theo mà."
"..."

Em bất lực, giờ đây đầu óc không còn là của em nữa rồi.
Em chịu sự sỉ nhục đến tận cùng bởi những đứa em coi là bạn, vào cái ngày đáng lẽ ra là vui vẻ nhất của em.

...

Cho đến khi em tỉnh lại, thì đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện.
Cảnh sát nói rằng không hề có camera hay bất kì ai xung quanh đó làm chứng cho em. Họ nói chắc chỉ có một tên thủ ác, có lẽ là côn đồ hay vô gia cư gì đấy và không muốn tiếp tục điều tra nữa.
Nhưng mà em biết hết, rằng đằng sau tấm cửa kính phòng bệnh, họ đã nói về em như thế nào. Từ thầy cô, bạn bè, cho đến những người quen của bố mẹ em đều chỉ nói một câu duy nhất, là câu nói khiến em ám ảnh mãi không thể nào dứt ra.

"Có ba mẹ dạy mà sao ngu quá, ai rủ cũng đi, rồi còn xun xoe váy đầm này nọ, bị hiếp là phải."

Tất cả bọn người đó, toàn là thương hại và khinh bỉ, trát lên mặt lớp phấn cảm thông giả tạo.
Còn lũ khốn kia, chúng nó vẫn đến trường, vẫn cười nói vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra với em. Chỉ đơn giản bởi ba mẹ chúng nó giàu nứt đố đổ vách, không là quan chức thì cũng là trùm băng này đảng nọ.

Em cười khẩy một cái cho sự ngu dại của mình. Em đã quá tin tưởng vào cái thứ gọi là "tình bạn", "tình người".

Kể từ sau hôm định mệnh đó, em bắt đầu chuỗi ngày như địa ngục. Em tự nhốt mình trong căn phòng không có lấy một chút ánh sáng. Ban ngày em tự tổn thương cơ thể mình, ban đêm em lẻn ra ngoài dùng hết số tiền tiết kiệm của mình đổ vào cồn.

Em từng được học biết về rất nhiều tác hại mà rượu, bia cùng các loại chất kích thích gây ra, em từng không hiểu vì sao con người lại phải tìm đến chúng trong khi có vô vàn cách giải quyết vấn đề. Nhưng giờ thì em biết rõ rồi, rõ mồn một. Chỉ khi con người cảm nhận được cái lạnh thấu xương tuỷ khi rơi vào vực thẳm không đáy mang tên "tình người", thì khi đó chỉ còn có cách tìm đến "chúng", những thứ vô tri vô giác nhưng lại có khả năng bầu bạn và "sưởi ấm" tấm lòng của những kẻ cô đơn.

Và đó là cách mà em và rượu gặp nhau, va vào nhau một cách tình cờ, rồi em nghiệm nó, em yêu nó hơn cả chính mình.

Từng ngày trôi qua, em vẫn luôn nhấm nháp cái khoái cảm diệu kỳ mà thứ chất lỏng thơm nồng ấy lưu chuyển trong cuống họng. Em nghiện cảm giác cay cay, đắng ngắt thấm từ từ vào đầu lưỡi, cái nóng của chất cồn kích thích nơi thành dạ dày non nớt của một cô gái tuổi đời còn rất trẻ...

Em kiệt quệ, em vô vọng, em bất lực.
Em bỏ mặc cho thân xác nhỏ bé ấy bị bào mòn, mục rữa bởi hàng đống thứ thuốc, chất kích thích mà em nạp vào. Em giờ chẳng khác gì một cái xác chết!
Mà có lẽ, ngay từ cái ngày hôm ấy, em đã chết rồi.

*

Ôi, hỡi em, cô gái bé bỏng của tôi ơi!
Em hà cớ gì phải tự hành hạ bản thân vì lỗi của những thằng khốn đó?
Đôi mắt trong veo thuần khiết ấy giờ đây bị vấn đục. Nó đờ đẫn, đen thủi, và xấu xí. Bởi nó không còn là của em nữa.
Em như một cái xác không hồn, chịu sự đau đớn về thể xác lẫn tinh thần qua từng phút, từng giây. Em chưa từng để bản thân dừng suy nghĩ về nó.
Cô gái bé nhỏ yếu ớt chỉ biết tự trách bản thân mình, cứa lên thân thể hàng nghìn vết dao chi chít. Em muốn được chết đi, nhưng lại không dám chết.
Em sợ rằng mình sẽ bị chỉ trích thêm nữa, thanh danh của ba mẹ cũng sẽ không còn, em nghĩ rằng em chính là nguồn cơn của mọi chuyện.
Em dằn vặt bản thân mình vì tội lỗi mà kẻ khác gây ra.

Nhưng em ơi...!
Em không hề có lỗi đâu. Chưa bao giờ có.
Kẻ sai là những thằng chó đẻ đó đã không biết dùng cái đầu trên để kiềm chế cái đầu dưới của mình lại. Và những con khốn rẻ mạt dám bán đứng, hãm hại cả bạn cùng giới mình. Loại chúng nó là lũ quỷ sống dưới lớp da người, không biết dùng não và thật đáng kinh tởm.

Vậy nên cô gái trẻ, đừng tự trách mình nữa nhé!
Em không hề sai, thứ sai duy nhất là thế giới đang dần đi vào con đường đốn mạt này.
Hãy nghĩ nhiều hơn đến gia đình em, những người thật sự yêu em, và cả chính bản thân em nữa.
Những gì em cố gắng từ xưa đến tận bây giờ, đừng để chúng bị lãng phí, em nhé!
Cuộc đời em còn rất dài, em có thể bắt đầu lại tất cả ở một thành phố mới, một đất nước mới, nơi em sẽ tìm thấy nửa kia của đời mình, người yêu thương em thật lòng dù em có thế nào đi nữa. Và tôi tin chắc điều đó.

Đời người như một ly rượu, có cay đắng, nhưng vẫn có chút ngọt ngào thầm kín. Người ta thưởng rượu, cốt cũng chỉ chờ đợi khoảnh khắc thơm ngọt thoáng qua đó mà chấp nhận nuốt xuống phần "đắng", "cay". Và đời em cũng không phải ngoại lệ, em hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Lẽ nào em cứ mãi ngậm lấy cái mùi vị đắng ngắt đó trong miệng mình? Em vẫn còn một quãng đường rất dài để đi, chẳng lẽ em lại bỏ phí tương lai, bỏ phí cái "hương vị" thơm nồng ngon ngọt ấy sao?

——

Gửi đến tất cả những bạn đã và đang ôm lấy trong mình ít nhiều những suy nghĩ tiêu cực:
"Đâu ai dùng đi dùng lại một tờ giấy đã kín hai mặt chữ? Xé bỏ nó đi, và mở ra cho mình một trang mới tươi sáng hơn, các cậu nhé!"

@Claudius.
(Bài được viết vào một ngày mưa tháng 9 năm 2021; được đăng tải trên Wattpad vào ngày 4/11/21).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net