CHƯƠNG 31:LO LẮNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là chủ nhật, mọi người nghỉ ngơi sau một tuần làm việc, còn Lạc Băng vẫn thích thú đi khám phá từng chi tiết nhỏ nhất của tòa thành, sau khi khám phá được một phần năm của tòa thành, cô mệt ngồi xuống ngay trước cửa phòng Nhiếp Phong Thiên. Anh bước ra giật mình khi thấy cô ngồi trước cửa phòng của anh mà thở dốc, tưởng Lạc Băng bị bệnh gì. Anh nhanh chân vội vàng đến bên cạnh cô, dùng tay lắc mạnh người cô

"Bị làm sao vậy, tôi gọi bác sĩ!"

Nói rồi, anh vội vàng cầm điện thoại lên nhưng bị Lạc Băng ngăn lại.

"Tôi không sao, hôm nay tôi dậy sớm chạy vòng quanh tòa thành khám phá nhưng mà rộng quá tôi khám phá không nổi!"

Nhiếp Phong Thiên thở phào nhẹ nhõm, anh tưởng cô bị làm sao, trong lòng anh lo lắng sẽ mất đi người này không thôi, thấy anh không còn căng thẳng nữa, Lạc Băng cười hì hì làm hòa.

"Tôi xin lỗi đã làm anh lo, tha lỗi cho tôi lần này đi mà......đi........!"

Thấy cô nhõng nhẽo như vậy làm sao anh có thể giận được, anh phì cười rồi bế Lạc Băng lên bước xuống phòng ăn.

"Thả tôi ra.... anh thả tôi ra... mau lên... ai cho anh bế tôi hả.... thả tôi ra....!"

Mọi người thấy tiếng hét, tất cả đều hướng về đôi nam nữ đang bế nhau đi từ trên lầu xuống, mọi người kinh ngạc nhưng rồi cũng phì cười khi thấy Lạc Băng làm ầ ĩ

"Chẳng phải em kêu mệt sao, như vậy không phải mệt nữa!"

Thấy mọi người đều nhìn cô cô đỏ mặt tiếp tục hét lớn hơn:

"Này thả tôi ra....anh có nghe thấy không hả...mau lên thả tôi ra....."

Thấy cô tiếp tục hét lớn làm Nhiếp Phong Thiên và người làm trong tòa thành cười ha hả. Lạc Băng sấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng muốn đi tìm cái lỗ nào để nhét đầu vào.

"Có tin tôi ném em ngay xuống cầu thang không?"

Lạc Băng đang la hét thấy Nhiếp Phong Thiên nói câu lạnh băng, cô lập tức im bặt, vùi đầu vào vòm ngực vững chãi của anh. Cô biết anh ấy là người nói được là làm được

Nhiếp Phong Thiên nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, lấy bát cơm đầy đủ các món về trước mặt cô. Cô làm giận nhận lấy rồi ăn, không muốn nhìn vào anh ta nữa. Thấy Lạc Băng không nói lời nào, anh làm huề:

"Đi cưỡi ngựa không?"

Thấy anh nhắc đến cưỡi ngựa lập tức ngẩng mặt lên, có trời mố biết cô rất thích cưỡi ngựa vì cô đi bán báo đi qua những ngôi nhà đang xem trận đua ngựa làm cô rất thích thú, ước ao có một ngày được cưỡi trên lưng ngựa một lần,thấy cô có hứng thú đúng như kế hoạch, anh cười cong miệng quyến rũ làm mọi người ngây ngẩn.

"Được, vậy lúc nào chúng ta đi vậy?"

Cô hưng thú khi nghe được có ai hỏi muốn đi cưỡi ngựa không.

"Lát nữa!"

Lạc Băng kích động vỗ tay bem bép, cho thấy cô rát thích môn thể thao này.

"Vậy thì ăn mau lên còn đi!" cô gắp liên tiếp thức ăn vào mồm mà không sợ nghẹn.

"Ăn chậm thôi không thì nghẹn!". Lời nói vừa dứt thì thấy Lạc Băng vỗ vỗ ngực, anh nhanh chóng đưa cốc nước cho cô rồi vỗ vỗ vào lưng để mau hết nghẹn.

"Không ai tranh em cưỡi ngựa đâu mà vội vàng!"

"Tôi xin lỗi vì tôi kích động quá!"

"Ăn chậm thôi!"
-----------

Một lát sau hai người đã có mặt tại chuồng ngựa.Chuồng ngựa Hoàng gia, vừa nhìn vào có thể nhận ra đây là chuồng ngựa có tiếng, tất cả đều là các giống ngựa quý hiếm.

Hai chú ngựa bạch được dắt ra, Lạc Băng và Nhiếp Phong Thiên mặc đồ giống nhau trông giống hai người vừa bước ra khỏi chốn thần tiên, đầu đội nón kỵ sỹ, áo vest màu trắng, ngay cả găng tay cũng cùng màu, phối hợp cùng quần ống bó và ủng kỵ mã, vô cùng gọn gàng toát lên mười phần khí thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC