CHƯƠNG 66: TAY ĐUA CHUYÊN NGHIỆP (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Băng nghe vậy kinh hoàng mở to mắt nhìn, quên luôn cả việc gạt bàn tay đi, mặc cho anh tuỳ ý xoa bóp phần vai và gáy nàng, động tác vô cùng ái muội. Một lúc lâu sau, Lạc Băng mới thốt lên lời tận đáy lòng, “Nếu như anh sớm nói cho em biết chuyện này, em tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mà ngồi bên cạnh anh.” 

"Không đâu, em sẽ vẫn lựa chọn ngồi bên cạnh anh thôi!" Nhiếp Phong Thiên có vẻ không đếm xỉa tới lời nói của nàng, cười nhẹ, giọng nói mang tính khẳng định, hướng về khuôn mặt có chút trắng bệch của Lạc Băng, ngón tay đang xoa trên vai nàng khẽ dịch lên, hưởng thụ làn da mềm mại nơi cổ… 

"Em rất dũng cảm, lại hiếu thắng cho nên dù em sớm biết sẽ có nguy hiểm như vậy cũng sẽ không thay đổi chọn lựa của mình. Hoặc là, em đã sớm có cảm giác an toàn với anh! Nhiếp Phong Thiên dí sát vào mặt Lạc Băng, động tác này vô cùng ái muôi làm cho mọi người cổ vũ cùng các tay đua nín thở, không biết người máu lạnh này sẽ làm gì tiếp theo với một cô gái trẻ có vẻ ngây thơ trong sáng.

Lạc Băng theo phản xạ cơ thể ưỡn người về đằng sau để tránh cái hành động biến thái kia, để lộ hai bầu ngực đầy đặn lên xuống vì hoảng hốt, thấy ai cũng đang nhìn mình bằng đôi mắt tò mò, tâm tư chấn động, thốt lên "Anh nói bậy, ai sinh ra cảm giác an toàn với anh chứ?” Tuy nói vậy khuôn mặt đã sớm ửng đỏ, trong lòng chẳng biết khi nào đã cảm thấy an toàn khi ở bên anh ấy, ấm áp mà dịu dàng nhưng vẫn cố làm ra tỏ vẻ phủ định.

Nàng không ngờ rằng câu phản bác vừa rồi mang theo bao nhiêu phần hờn dỗi vô cùng nữ tính. Nhiếp Phong Thiên đã sớm đọc được suy nghĩ trong lòng cô nhưng vẫn tỏ vẻ không biết gì cả.

Nụ cười trên môi Nhiếp Phong Thiên càng đậm hơn, ngón tay không an phận tiến đến gương mặt nàng, liền sau đó, khẽ véo nhẹ cái cằm nhỏ xinh, động tác vô cùng lớn mật… 

"Không cần vội vã phủ nhận, bởi vì…" Ánh mắt anh chăm chú nhìn nàng, nóng rực “….anh thích phụ nữ dũng cảm.” 

Lạc Băng vừa nghe xong câu hắn nói, tim bất giác đập thình thịch, nhưng lại mặc cho anh tiếp tục cái động tác ái muội kia, đôi mắt trong veo đang bối rối, không hiểu sao anh ấy lại đọc được suy nghĩ của mình. Dần tỉnh táo lại, Lạc Băng lùi về sau một bước.

"Vậy sao? Thì ra anh lại có sở thích đặc biệt như vậy. Đáng tiếc, em chỉ là một người con gái yếu ớt, ham sống sợ chết mà thôi!” Một câu nói của nàng, vô cùng dứt khoát như thể muốn chặn đứng mọi ý đồ trêu ghẹo xấu xa của anh.

Từ trong đáy mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong Thiên loé lên một tia tán thưởng, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn vào Lạc Băng cười cười vô cùng hoàn mĩ, nụ cười đó làm điên đảo chúng sinh, không ít người phụ nữ đến cổ vũ hô hét vì hưng phấn, nhiều cô to gan lớn mật làm động tác hôn gió, đối với anh. Nhiếp Phong Thiên gặp cảnh này nhiều lần cũng thành quen nên không có phản ứng gì, còn Lạc Băng thấy vậy tự nhiên cảm giác khí chịu, chỉ muốn lên xé toạc những đôi mắt háo sắc kia.

Thấy Lạc Băng ngày càng tức giận, Nhiếp Phong Thiên cản thấy rất thỏa mãn với tính cách bây giờ, được đà càng lấn tới " Không lầm là hình như em đang ghen đúng không?"

"Ai nói em nghen chứ, chỉ thấy mấy người kia hô hét nhức hết cả đầu thôi, này... đừng có nghĩ linh tinh là không xong đâu đó!" Lạc Băng giơ đôi tay mền mại lên giả vờ định đánh Nhiếp Phong Thiên, Vì hai người đã rất gần gũi với nhau nên hành động rất tự nhiên. Mọi người ở trên tò mò không biết họ đang nói chuyện gì thì liền thấy hành đông của cô gái. Mọi người không ngờ người nào lại to gan lớn mật mà dọa đánh vào Nhiếp tiên sinh, cầu mong cho người phụ nữ kia sống qua ngày, mọi người nín thở chuẩn bị phong ba bão táp sắp ấp đến, có người sợ  còn lấy hai tay che mặt lại, không dám nhìn cảnh tiếp theo, nhưng mọi người không ngờ rằng Nhiếp Phong Thiên chỉ cười cười, nhẹ nhàng đỡ lấy đôi tay mềm mại của nàng, lập tức kéo nàng vào trong lòng rồi vòng tay qua vòng eo thon thả của nàng. Mọi người mở to mắt ra nhìn cảnh tượng này mà bất ngờ, chẳng biết bao nhiêu ánh mắt nhìn Lạc Băng, không ngờ người phụ nữ này đã làm tan chảy trái tim lạnh giá của nhân vật máu lạnh, nhất là phụ nữ nhùn Lạc Băng với ánh mắt hâm mộ, ghen ghét cũng có...Hành động bất ngờ làm Lạc Băng không biết xử lý thế nào cho phải liền đứng bất động, mùi hương trên cơ thể của anh hòa lẫn vào hơi thở của nàng rất dễ chịu, không biết từ bao giờ nàng đã không thể thiếu được người đàn ông trước mắt này. Thấy Lạc Băng không đẩy mình ra làm Nhiếp Phong Thiên hơi nghi ngờ, tách cô ra khỏi người mình thấy nàng đứng ngây ngốc không biết phải làm gì,

" Không cần phản ứng thái quá vậy đâu mà, chỉ là cái ôm thôi, chẳng nhẽ em không nhớ chúng ta đã lên giường với nhau rồi sao, sao lại còn mắc cỡ vậy chứ!"

Nhiếp Phong Thiên nói nhỏ.
Khuôn mặt của Lạc Băng đã trở lại như xưa nhưng bây giờ lại đỏ lên không khác gì hai quả cà chua, chỉ quay đầu đi không nói, mà nói cũng chẳng biết nói cái gì.

Nhiếp Phong Thiên lên bục nhận cup vàng đua xe F1, ánh mắt luôn dõi theo nàng đứng bên dưới. Thấy nàng chỉ có một mình nên anh nhận xong lập tức đi xuống.

"Cái này tặng cho em!" Nhiếp Phong Thiên giơ tay ra đưa cho Lạc Băng.

"Không!!!!! Chính anh là người đua xe nên giải thưởng này là của anh!" Lạc Băng đẩy lại chiếc cup vào Nhiếp Phong Thiên.

Lúc này, nhân viên trường đua đi tới, dè dặt phá vỡ không gian có vẻ rất tốt đẹp giữa họ, khẽ nói, “Nhiếp tiên sinh, ngài có muốn tôi thay ngài lái xe trở về?” 

Thương Nghiêu cũng không tỏ ra giận dữ, chỉ lười biếng đem tay chống lên thành xe, ánh mắt vẫn dán chặt trên gò má Lạc Băng, thản nhiên nói, “Không cần, năm nay xe sẽ có người lái về.” 

"Vâng, Nhiếp tiên sinh." Nhân viên trường đua biết điều lập tức rời đi. 

Lạc Băng vô cùng thông minh, hơn nữa nàng cũng chẳng thích giả vờ ngu ngốc, hơi nhướng mày, đôi mắt tinh anh mở to, “Anh sẽ không bắt em thay anh lái xe đua về đấy chứ?” 

"Anh tin em sẽ không từ chối.” Nhiếp Phong Thiên cười rất vui vẻ, mở cửa xe làm động tác mời.

Lạc Băng đi tới bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn, "Anh thực coi em như nhà vô địch châu Á sao? Emchưa từng lái qua xe đua, sẽ rất nguy hiểm.” 

"Có anh bên cạnh, em còn sợ gì." Nhiếp Phong Thiên nói xong, bàn tay to túm lấy nàng đẩy vào buồng lái, sau đó nhanh chóng nhảy vào theo, ngồi tại vị trí lúc trước của nàng. 
?" 

"Anh lái đi thật sự là em không biết lái!"

Anh không trả lời câu hỏi của nàng mà lại đưa tay lên, khẽ véo má Lạc Băng, thái độ có chút nghiền ngẫm. 

"Cô gái nhỏ, em không cần phải như vậy. Nhưng mà, khiến anh thực sự thích!” 

Ánh mắt Lạc Băng hơi xao động, “Cô gái nhỏ…”. Toàn thân bất giác nổi hết da gà, có trời mới biết, chưa từng có người đàn ông nào gọi nàng như vậy.

Thấy anh tựa hồ không muốn nói thêm chuyện này, nàng cũng không hỏi tới nữa, khẽ than nhẹ,

"Anh sẽ không thật sự bắt em lái xe đua quay lại đấy chứ? Anh hẳn biết rõ, em không thể nào lái cực nhanh được, nếu tốc độ không đạt yêu cầu, sẽ khiến xe bị tổn hại nghiêm trọng.” 

"Không hề gì, em cứ từ từ học, anh sẽ hướng dẫn cho em.” Giọng điệu Nhiếp Phong Thiên bất giác trở nên vô cùng nhu hoà, đưa tay nắm lấy hai tay nàng, hướng dẫn tỉ mỉ từng thao tác vô cùng phức tạp. 

Thái độ học tập của Lạc Băng  cũng vô cùng nghiêm túc. Thực ra, có thể tự mình mở mang kiến thức về xe đua cũng là một chuyện may mắn. Tuy nàng là thư kí riêng của anh nhưng tài chính cũng không dồi dào đến mức có thể quan tâm tới xe đua. Có người chịu bỏ tiền bạc cùng công sức cho nàng trải nghiệm cảm giác lướt cùng tia chớp, cảm giác cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC