23. [Robot NEW - R - H]Vũ Trụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NEVER ENDING WAR - ROBOT - HUMAN

Hoàn thành tranh: 20/11/2022- 21:27 p.m VietNam - SaDec city.

Oc: Sayuri Evi (23/12/2021)

---------------------------

| Không gian dường như đông đặc lại, thời khắc ánh sáng nhập nhòe với những khung đen dày đặc đang ẩn hiện mập mờ.|

|"Chủ nhân đang khởi động máy..."

Trở về hình dạng bất động như thường lệ, ánh mắt cậu quay về vô hồn như trước, cậu biết, sẽ chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ trở thành tâm điểm của thế giới.|

----------------------

|Một sự cử động nhẹ, cũng cho thấy là đã có dấu hiệu của sự sống, "não nhân tạo" không chỉ là bù nhìn, mà nó thực sự hoạt động như một con người. |

|Quy trình tiến hóa, sẽ chẳng khác gì con người, chỉ tiếc là không có cảm giác hay mục tiêu gì khác hơn, ngoài trông chờ vào màn hình lúc sáng lúc tối kia. |

|Khi cô biết được điều này, thì đó cũng là lúc cô thấy bản thân mình được hàng trăm, hàng triệu ánh mắt khác nhìn vào.

Và, nụ cười kia hiển hiện trên khuôn mặt, cũng chỉ là chủ nhân đã làm ra nó.|

|Ý thức cô nhìn sang mô hình bên cạnh, là anh trai song sinh của cô, đang nhìn chăm chăm cô.

-"Bảo bối à, một thời gian nữa thôi..." |

|Anh ấy giao tiếp bằng tiềm thức chung của cả hai. Cô không biết "năng lực" này có từ bao giờ.

"Bảo bối?

Một thời gian?

Chắc là anh ấy xem mình như em gái. Phải rồi, mình cũng muốn có một người anh. A, giống con người vậy!"

Suy nghĩ là thế, nhưng cái mỉm cười đáp lại cậu của cô, đã làm cho cậu có một suy nghĩ khác.

"Ha... Vậy em ấy cũng sẽ nghĩ  giống mình..."|

---------------------------

|Tại trung tâm viện kiểm soát an ninh quốc gia

SEM

P/s: Software Engineering Monument®
(Tượng đài công nghệ phần mềm)

Hình ảnh những đôi giày cao cấp đặt xuống thảm đỏ đã trải dài sẵn, và tận cho và cho đến tận cùng của phòng khách sang trọng.|

|Một du khách của một nước tư bản nào đó đã đặt lên ly sâm panh đắt đỏ, đổ vào trên đầu của người nhân viên nọ. Giọng điệu cáu ngắt nhưng cũng không kém phần chua ngoa, bằng cách thể hiện phẩm giá của mình qua những đồng tiền dơ bẩn.

-"THẬT LÀ CON MẸ NÓ! MÀY BIẾT GIÁ TIỀN CỦA CHIẾC VÁY MÀ MÀY ĐÃ ĐỔ VÀO BAO NHIÊU TIỀN HAY KHÔNG???"

Tình huống đã rơi vào căng thẳng, bắt buộc những bảo vệ gần đó phải can ngăn - và, khi ấy cũng đặt ra một câu hỏi: Nếu thấy hay nghe, ngay từ đầu, tại sao người bảo vệ  nọ lại không ngăn cản trước? Chắc chắn họ đã bị mua chuộc.

Bởi vậy mới nói, xã hội ngày nay dùng tiền thì có thể giải quyết tất cả mọi chuyện trên đời này - nhưng những kẻ không có tiền, thì làm sao mà trăn trở cho cuộc sống đầy sự thật tàn khốc ấy?

Mọi chuyện đã đi đâu vào đấy.|

| Khi này, người quản lý nhà hàng bỗng đem đến một xe đẩy, trải trên ấy là tấm thảm đỏ tươi - mà đối với những người hay sống trên những đồng tiền của người khác, không phải trải qua những khó khăn nào, đó là một sự sang trọng. Nhưng mà, sự quan trọng này sẽ không có năng lực của mình.

Thật thảm hại làm sao...

Và, cho dù đó là những thứ gì, suy cho cùng đó cũng là con người, mà nhỉ? |

| Khi tấm thảm được  trải ra, sự hiếu kỳ của những con người xung quanh đã tập trung lại. Đều khiến họ ngạc nhiên, không những ít,  mà chỉ có hai cái được đặt sau tấm màn ấy.  Tuy vậy, về quản lý nhà hàng đã phủ lên nó rất cẩn trọng chứng tỏ ông ta rất quý hai món phẩm giá này.

Đó cũng không được xem là động vật, cũng không phải đồ vật, không là con người. Đó là hai mô hình, mà không phải một tháng trước đã rầm rộ việc Chủ tịch tập đoàn phần mềm của thế giới đã tung ra mắt thị trường suốt 8 năm ròng rã  nghiên cứu của ông ta.

Vậy, tại sao người quản lý nhà hàng này lại có nó?  Với một vẻ mặt rất tử đắc?

-"Kính thưa các vị đây là hai món bảo bối của tôi Tôi vừa giành được từ một kẻ chuyên ăn cắp 'vặt'"|

|-"Không ổn rồi... ăn cắp 'vặt' ở đây mà ông ta nói, không chỉ là những thứ mà những người ở đây chúng tôi không cần.  Đó, là vật ở một chỗ: cả thế giới chỉ có được hai thứ này! Là duy nhất và trên thị trường chưa có một hàng nhái nào xuất hiện!"

Những con người có lòng hiếu kỳ cao nhất sẽ bước lên trước. Còn những kẻ thích chờ đợi sẽ xì xầm bàn tán.|

|-"ÔI TRỜI ĐẤT ƠI!!! NÓ MỀM MẠI NHƯ DA CON NGƯỜI!!! THẬT TUYỆT!!!"

Sao câu nói cảm thán của ông ta, những người không đợi nữa không đợi được nữa đã bắt đầu tranh giành, và, muốn xem đó là vật liệu gì mà phải khiến một nhà đầu tư bất động sản lớn nhất hành tinh thốt lên như vậy.|

|Từng người rồi từng người một, chạm vào đôi bàn tay và những gì liên quan đến da của con người - trừ quần áo mà mô hình đã mặc sẵn - thì tất cả đều mọi người đều thốt lên rằng: Đó không những là một mô hình mà trước giờ bọn họ chỉ nghĩ đó là một món đồ chơi mà nhà sản xuất kia đã lãng phí thời gian bỏ ra, nhưng không ngờ...

-"Chân thật lắm phải không?" |


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net