108. Ran x You x Rindou (warning 21+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠ ooc, warning 21+, 3P. Có H và khá tục. Phiền không crepost hay mượn ý tưởng. Hãy cân nhắc khi đọc.

[ Ran x You x Rindou ]

T/b: Tên bạn.

___

❛ Không là gì của nhau nhưng họ thích chiếm hữu em. ❜

Đứng trước gương, em không biết bây giờ phải làm sao để che được dấu tích trên khắp cơ thể mình đây nữa.

Đưa tay chạm vào mấy vết hôn, em sẽ thấy có chút đau nhức. Trong bụng thầm trách hai tên anh em nhà Haitani, mắng chửi họ mắc cái giống ôn gì mà sinh lực dồi dào đến độ có thể hành xác em từ bữa tối qua đến gần sáng nay mới buông tha cho.

Sau đêm qua thì người em bắt đầu rã rời và T/b đã phải nằm lì trên giường đến tận gần trưa mới có chút sức rồi dậy đặt đồ ăn ngoài chứ với cái cơ thể như bà lão 90 bệnh tật đầy người thì chỉ có Thần mới có thể hoạt động bình thường sau khi bị hai thằng cha kia dày vò thôi.


Sau khi ra khỏi nhà tắm, em khập khiễng bước đến sofa ngồi ngã phịch lên tấm đệm êm ái, vừa xem nốt bộ phim đang chiếu dở vừa ăn món gà ưa thích, một cuộc sống thảnh thơi mà em hằng mong ước.

Đã đạt được sau khi bỗng dưng em được Ran và Rindou để ý tới và theo đuổi.

"Hah... Thảnh thơi vậy thôi chứ ngày mốt vẫn phải bù đầu bù cổ vào công việc trên công ty rồi đó ha, chán gần chết-"

Đang than vãn thì tiếng chuông điện thoại reo làm đứt phanh mạch cảm xúc tiêu cực này và em cực kì biết ơn về điều đó. Đó là số của Rindou và dù không muốn cũng khổng thể từ chối nghe, T/b dùng ngón út bấm vào nút nghe và bật loa ngoài.

"Tình yêu à." - Nhưng truyền đến tai em lại là giọng điệu sến ớn da gà của Ran. - "Đã khỏe hơn chưa?"

"Nhờ phước của hai người, thì khỏe kiểu khỉ gió gì?"

"Tình yêu của anh nóng như kem ấy nhở? Được rồi, để bù đắp cho em thì hôm nay chúng ta đến trung tâm đi?"

"...Đi không nỗi."

"Hoặc bọn này đến nhà em-"

"Tôi đi!"

Bên kia truyền đến tiếng cười khanh khách của Ran, gã ta hẳn là thấy thích thú lắm. - "Vậy tí bọn anh đến đón cực cưng nhé? Tí gặp sau."

Rồi cúp máy. Để lại cho bộ não bé bỏng của em nhiều nghi vấn to bự, nhưng to nhất chính là: Bộ không có lương tâm à?

.

Ra tới cổng, anh em Haitani đã đứng chờ từ trước và họ luôn trông bảnh bao với bộ đồ vest đắt tiền được khoác lên cơ thể rắn rỏi của hai con người này.

Ran người phát hiện ra em trước và gã ta đã huýt sáo, với vẻ mặt đầy cảm thán bộ dạng hiện tại của T/b, trông không khác gì mấy thằng du côn ngoài phố thích lấy le với gái.

"Tình yêu hôm nay kín cổng cao tường quá nhỉ?" - Gã ta quấn lấy em như một chú cún tinh nghịch và cứ hôn lên gò má em mãi thôi. - "Cưng quá đi~"

Em trai của gã, Rindou đã rời khỏi màn hình điện thoại từ lâu. Hắn nhướn mày, khoanh tay, dùng đôi mắt màu tím sẫm lạnh lùng săm soi cơ thể em từ trên xuống dưới.

"Tại sao phải che dấu hôn của bọn tôi? Em sợ thằng nào thấy?"

Một cách hỏi rất gia trưởng và mang tính chiếm hữu cao, T/b thở dài và phản bác rằng. - "Nếu sợ thì đã không đi với hai người."

"Phải đó, Rindou của chúng ta đừng thế mà. Em ấy ăn mặc kín đáo là tốt chứ sao lại không nhỉ?"

Dù thất thế khi Ran đã về phe của em nhưng hắn ta vẫn rất không hài lòng, nhất là khi em lại mặc áo cổ lọ. Rindou là một người có tính chiếm hữu cao nên không muốn T/b che hết những dấu vết của hắn đã để lại trên người đối phương dẫu biết điều này thật vô nghĩa và ấu trĩ.

Rindou bước đến kéo giãn cổ áo em ra và hai anh em họ có thể thấy được chiếc cổ thanh tú chằng chịt rất nhiều dấu vết từ cuộc yêu đêm qua.

Không chỉ riêng dấu hôn, còn rất nhiều vết tích khác đang phủ lấy cơ thể nõn nà của em mà thật lòng hai con mãnh thú này rất muốn một lần nữa ngắm nhìn nhưng Ran đã buộc miệng nói sẽ bù đắp bằng một buổi "hẹn hò" nên không còn cách nào khác.

"Dừng lại đi mà..." - T/b có chút xấu hổ, nên đã hất tay người em trai ra. - "Tôi sẽ giận đấy."

"...Xin lỗi, đi thôi."

Cuối cùng bọn họ cũng tạm thời bỏ qua và cùng hộ tống cô gái xinh xắn của hai người đến khu trung tâm sầm uất chung quanh Nhà ga Shibuya.

Có rất nhiều thứ phải làm khi đến đây, như quẹt blackcard của Ran khi vào khu mua sắm, dùng ví tiền của Rindou để mua đồ ăn, vào những khu trò chơi điện tử và cược hết số tiền xu họ có.

Sau một vài tiếng dạo chơi, em nhận ra anh em Haitani đi bên cạnh mà mặt mũi chầm dầm, đen như đít nồi, cứ như đang thù hận cả thế giới.

Dù cuộc "hẹn hò" rất vui sao? Họ đúng là những con người hợm hĩnh.

"Tất cả là tại anh."

"Làm ơn đi, anh sao có thể biết tình yêu của chúng ta dù mặc kín đáo như vậy vẫn có sức hút đâu?"

"Cô ấy vì vui quá nên mất cảnh giác cực kì. Nếu có chuyện gì thì anh tính sao đây?"

Hai anh em cứ lầm bầm chửi rủa nhau ở sau lưng làm em ngứa hết cả lỗ tai.

Có lẽ họ đang ghen, vì không thể ngăn chặn những đôi mắt săm soi từ những tên khác giới dán lên người em. Chỉ cần lơ là một chút là bé con của họ cũng có thể bị người ta bắt đi mất. Anh em nhà Haitani bắt đầu đổ lỗi cho nhau và khiến không khí trở nên căng thẳng cực kì.

"Chỉ còn cách đó thôi, anh à."

"Agh... Phải."

Và họ đã nảy ra một kế hoạch xấu xa nào đó để thỏa mãn cơn ghen tuông vô độ của bản thân mà T/b chẳng hề hay biết. Vừa tính chen vào giải hòa thì họ bỗng quay phắt sang nhìn làm em giật cả mình.

"Gì vậy?"

"Em, vào đây với bọn tôi."

Ran nở nụ cười công nghiệp rồi vòng ra phía sau nắm vai em đẩy về phía trước. Còn Rindou nắm cổ tay em, hai người phối hợp nhau đưa T/b ra khỏi sự sầm uất nhộn nhịp của khu phố và bước vào trong một con hẻm vắng tối tăm, chẳng có người qua lại.

Cảm thấy nguy hiểm sắp đến, em chống cự nhưng liền bị người anh hai nhà Haitani vòng tay qua nắm vào cổ, siết nhẹ như một lời cảnh cáo. Và T/b qua đôi mắt lạnh như dao ấy có thể nhìn thấu được sự nguy hiểm của việc dám chống đối họ.

"Em cũng muốn đúng không?"

Hoặc sẽ nhận lấy cái giá rất đắt, T/b không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận xuôi theo hai người.

Họ thi nhau mơn trớn khắp cơ thể em, đây không phải là lần hiếm hoi Ran với cái tôi cao ngất trời lại cúi xuống dùng lưỡi và tay nới rộng lỗ nhỏ của em như bây giờ. Phía trên là Rindou nhẹ nhàng trêu đùa đầu ti và bộ ngực đầy những vết sưng tấy còn chưa lành lặn, khiến em bủn rủn tay chân và chẳng thể đứng vững.

"C-Chậm lại một chút."

"Tình yêu à, người em mềm mại thật đấy." - Ran bật ra một tiếng cười đầy quyến rũ rồi cắn vào phần đùi non của em, ngón tay ở bên trong chọt trúng điểm G nhạy cảm làm T/b giật nảy người suýt nữa đã bật ra tiếng rên thật to. - "Thoải mái đi, không ai đến đây đâu."

Nói thế thì tin kiểu đéo gì.

"Con mẹ nó." 

Rindou gằn giọng thốt ra tiếng chửi thề vì không thể nhịn nỗi nữa mà lôi gậy của hắn ra khỏi quần, d.ư.ơ.n.g v.ậ.t cương cứng bật ra và khẽ giật giật bởi kích thích đang ồ ạt. Dù không còn xa lạ gì nữa nhưng nhìn thấy vẫn khiến T/b hơi hoảng sợ.

Ran đang mơn trớn â.m đ.ạ.o em thấy vậy thì liền bật cười. - "Em trai quá vội vã rồi, nhưng không sao. Vì anh cũng không tính nhịn dục."

Gã cầm d.ư.ơ.n.g v.ậ.t em trai mình vuốt vuốt vài cái rồi như thể đang giúp Rindou bôi trơn bằng chất dịch của em đang lên láng khắp nơi.

"Dù đã nới rộng rồi nhưng vẫn còn chặt lắm."

"Không được.... K-Không thể đứng vững nữa, mệt chết rồi! Ahh..."

"Tới đi, em trai."

Ran vừa nới dứt câu, em trai gã đã đút gậy lút cán vào trong. Rindou nghiến răng, nhăn mặt và bật ra tiếng rên thật trầm. - "Thả lỏng chút, mẹ nó, khó vào quá. Em sẽ đau đấy."

Em vì bị xâm nhập đột ngột, đau đến mức chết điếng. Mắt trợn ngược lên trên và bấu chặt lấy cổ áo hắn ta và xuất ra một cách không kiểm soát sau đó mệt lả người và ngã nhào vào lòng Rindou.

"Đừng để anh phải ra rìa chứ?" - Người anh trai vòng ra phía sau, với điệu cười khúc khích ma mị khiến T/b dù đang mơ hồ vẫn cảm thấy lạnh gai óc. - "Tôi không để em phải chịu khổ chịu nhọc đâu."

Gã nâng hai chân em lên một cách nhẹ tênh khiến d.ư.ơ.n.g v.ậ.t Rindou di chuyển, đâm rút một cách không thể kiểm soát, cứ cạ vào mấy chỗ nhạy cảm bên trong làm T/b rên rỉ trong sự vô thức.

"Anh hơi đột ngột đấy, anh hai." - Hắn cau mày nói.

"Lỗi anh, liệu tình yêu có tha thứ cho anh không ta?"

Ran cầm d.ư.ơ.n.g v.ậ.t cạ cạ vào chỗ đang được em trai mình cắm gậy vào, khiến em phải gắng gượng, níu lại chút lí trí của mình và van xin rằng không thể chứa cả hai gậy được.

"Ai quan tâm? Anh đang giúp em không bị mỏi chân đấy."

Và Ran dứt khoát đút vào một cách vội vã, gã nhìn em dần mất đi lí trí và đang chật vật với hai cây nòng súng to tướng đang chen chúc bên trong mình mà khúc khích đầy vui thú.

"Không trói em bên mình thì đúng là thiếu sót của bọn tôi mà."

"Phải đó em trai."

"T/b, bọn tôi yêu em biết nhường nào."

"Tình yêu à. Em tuyệt thật- Agh, mẹ nó, lơ là một chút là anh sẽ bắn ngay mất."

"T/b à, em không còn tỉnh táo nữa sao? Cảm thấy sướng không?"

"Rindou... Không được rồi, chúng ta ích kỷ một chút cũng không sao đâu phải không?"

"Anh hai. Chúng ta, giam cầm em ấy lại đi."

"Aha... Tình yêu của chúng ta sẽ ngoan ngoãn chứ?"

"Chắc chắn rồi, em ấy sướng đến vậy mà."

___

Tui xin lỗi vì quả H đầy thiếu sót và thô tục này, nhưng tui đã rất cố gắng để chỉnh sửa nó ;-;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net