121. Naoto x You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠ ooc. Phiền không crepost hay mượn ý tưởng.

[ Naoto x You Male Version ]

T/b: Tên bạn.

𝚠: Bài viết được viết một cách ngẫu hứng, không có cốt truyện rõ ràng nên nếu bạn yêu cầu một tập truyện có đầu tư và chỉnh chu hơn thì mong bạn sẽ bỏ qua chapter này.

_

❛ Anh ta kì lạ lắm, mà kỳ thực cũng rất đặc biệt. ❜

Chị tôi có một người bạn khác giới và tôi thích anh ấy. Rất thích anh ấy.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào năm tôi cuối tiểu học, T/b trong ấn tượng đầu của tôi nhỏ con và mảnh khảnh, khuôn mặt anh ấy đẹp đến mức nếu không cất giọng lên thì còn tưởng nhầm đấy là con gái.

Khi đó tôi đã nghĩ gì ta? À, mái tóc màu vàng nhạt ấy khiến anh trông như một tinh linh, khi anh cười lên, càng thêm thuần khiết và xinh đẹp.

Nhưng mà, nó lạ lắm, mỗi khi nhìn vào anh ấy, cảm xúc chông chênh này khiến tôi nghẹn đến không thở được.

Cái đôi mắt sầu bi như thể hằn sâu trong đó là cả một vùng biển đen ngòm sâu thẳm, lẳng lặng tĩnh mịch, đến mức giông tố cũng không thể đánh động tới.

Nhưng kỳ thực nó lại như một hố đen vũ trụ đang muốn cuốn tôi tan biến trong hư không, vậy nên tôi không dám nhìn vào mắt anh ta và điều này chắc chắn sẽ kéo dài, đến khi nào thì tôi không chắc nữa, nhưng cảm giác như khi nhìn vào thì sẽ liền bị anh ta nắm giữ hết tâm can và lý trí.

Điều đó thật bất công.

.

Khi đó anh đã đi làm còn tôi thì vẫn đang là học viên của một trường Cảnh sát, lúc đó tôi và T/b chạm mặt nhau tại một công viên gần nhà tôi, anh ấy nói vừa được gia đình dưới quê gửi lên ít trái cây nên liền muốn sang chia cho chị em nhà này.

"Thằng nhóc này, sau này làm cảnh sát thật thì bây phải chiếu cố anh đó nhé?"

"Vô lý, tại sao em phải thế?"

"Đùa thôi mà, bé Nao nghĩ anh là kiểu người gì vậy?"

T/b có tật cợt nhả nên rất thích trêu tôi, người khác như thế nào thì chả biết, nhưng chị hai cứ nói tôi và anh ta như chó với mèo.

Gì chứ, tôi đâu hề ghét bỏ chuyện này. Ngược lại còn thấy vui vì lúc nào cũng được anh ta để ý chứ bộ.

"Với lại đừng gọi em là bé nữa."

Dù hay càm ràm, nhưng tôi không phải là không thích. Chỉ là nếu, nếu T/b chỉ xem tôi như một đứa em trai thôi thì sao? Tôi không thích chuyện này, tôi không muốn làm em trai của anh ta.

"Phải phải, Naoto bây giờ đã cao hơn anh rất nhiều rồi."

T/b cười, còn tùy tiện xoa đầu tôi, thật xấu hổ. Nhưng nếu anh ta vui thì tôi thấy chuyện đó cũng không tệ.

"Hoa anh đào trái mùa kìa, bé Nao."

Anh thật sự rất thích những hiện tương khác thường của thiên nhiên, như cây hoa nở trái mùa, vào một ngày có nắng nhưng lại rất lạnh, kiểu thế. Nên lúc thấy cây anh đào nở rộ đó, liền khiến đôi mắt của anh ta sáng rực như sao trời rồi vội chạy đến đó, liên mồm nhờ vả tôi chụp vội một tấm hình.

"Rồi rồi. Đổi lại chút nữa anh phải gọt trái cây cho em đó, anh biết em tệ mấy cái này mà..."

Tôi lôi điện thoại ra rồi chụp vội cho T/b một vài tấm ảnh, công nhận, anh ấy là một người rất ăn ảnh. Dù có thế nào thì khuôn mặt là nụ cười ấy vẫn trông rất rạng ngời.

Với mái tóc vàng nhạt, làn da trắng trẻo như cái bánh mochi mềm mại, thêm cả gò má sẽ ửng hồng lên khi cười.

Đứng dưới tán cây anh đào um tùm hoa ấy, khi gió thổi đến sẽ làm một vài bông hoa lung lay và lìa khỏi cành. T/b khi đó, chẳng khác gì một tinh linh thuần khiết đang khiêu vũ dưới tán hoa rực rỡ này.

Làm tôi ngỡ ngàng vì nhan sắc ấy, rồi tim cũng đập thình thịch như quả bom đang muốn nổ tung. Và lần đầu tiên tôi tỏ tình, là vào một đầu chiều dưới góc cây anh đào nở trái mùa, hôm đó, anh ấy cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười, thật tươi và đáp rằng:

"Nếu anh là phụ nữ, thì có lẽ sẽ khiến em hạnh phúc hơn rất nhiều."

Dù cho đó là một lời từ chối mơ hồ không rõ ràng, nhưng tôi vẫn nghĩ mình còn hi vọng rất nhiều, vì ngay lúc này đây những cảm xúc đang cuộn trào trong đôi mắt đen láy ấy. Anh ta, không thể giấu chúng khỏi tôi đâu mà.

"...Nhưng em không quan trọng giới tính."

"Thế thì là gì?"

"Cảm xúc, chả phải chỉ cần em và anh rung động trước nhau thôi là được rồi sao?"

Vì chị hai tôi đã từng nói, Thần Cupid chính là một đứa trẻ, mà là đứa trẻ chắc chắn sẽ có một trái tim thuần khiết và bởi chính sự ngây ngô ấy, khi ngài nhắm mắt giương cung thì thứ ngài xem trọng chẳng phải giới tính mà là trái tim của hai con người đang cùng chung một nhịp đập.

Vậy nên, chỉ cần tôi yêu anh, anh ấy cũng vậy, là đã quá đủ.

"À... Ừ nhỉ?"

Vào ngay lúc giọt lệ đầu tiên của anh ấy tràn ra khỏi mi, tôi lập tức lao đến ôm T/b vào lòng và trao cho anh ta một nụ hôn đầy mùi mẫn.

Thật may mắn, tạ ơn Trời, vì cái ngữ như tôi cuối cùng cũng đã có nơi chốn để về.

Và chốn ấy chính là nơi đáy mắt anh, khi tràn ngập bóng hình tôi, làm tôi cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc. Như thể, à, đây chính là nơi mình có thể trở về...

.

Khi tôi gục ngã trước xác anh nát tươm trong vũng máu, dưới cơn mưa tầm tã, trên con đường mà hàng trăm con người lướt qua, họ ngó nhìn, hiếu kỳ, tò mò, thương xót. Như khán giả đang ngó xem một vở kịch tình yêu vừa hạ màn.

Tôi thậm chí đã đau đớn đến khốn cùng, đến mức mất trí, thậm chí còn không thể khóc được.

Nắm lấy đôi tay đã lạnh, tôi hôn lên chiếc nhẫn bạc khắc tên chính mình, đã hằn trên ngón áo út của T/b thật nhiều, thật nhiều.

Anh nhắm chắt rơi vào cơn mơ vĩnh hằng, còn tôi thì chẳng còn chốn nơi gọi là nhà.

.

"Có lẽ sau này khi tôi chết thay cho cậu, thì Hina à, hãy nói với em ấy thế này. Rằng có lẽ khi đó em ấy sẽ như một bông bồ công anh, lang thang khắp nơi mà chẳng biết cắm rễ ở đâu, dù sao thì ngay lúc này tôi cũng chỉ mong em ấy sẽ có thể chìm đắm trong một giấc mơ hạnh phúc."

Âm thanh vang ra từ chiếc điện thoại, là đoạn ghi âm cuối cùng mà chị hai có thể kịp lưu lại và gửi cho tôi.

Dù bây giờ nó chẳng còn nghĩa lý gì, một kẻ như thôi, giờ chẳng khác gì một con rối của cái xã hội khốn cùng này.

Một tên cảnh sát đốn mạt đến cả người mình yêu cũng không thể cứu.

Thì, nếu muốn tôi chìm đắm trong một giấc mơ hạnh phúc đi chăng nữa, cách tốt nhất là ban cho tôi cái chết mà thôi.

Tôi, chỉ mới vừa hi vọng vào cái thế giới rác rưởi này một chút, là những khi những lúc nghĩ đến cái chết, tôi thấy anh ấy cười.

Và giờ đây tôi đang vừa giết mình bằng hàng trăm điếu thuốc và ly rượu, cũng là với hàng trăm suy nghĩ về lí do để tôi không phải tồn tại.

"Nó nhiều vô số kể."

"Vậy sao em không nghĩ đến lí do để mình có thể tồn tại đi?"

"...Đã từng có một điều duy nhất."

___

#kyeongie





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net