135. Wakasa x You 2 (warning 16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠ ooc, warning 16+. Phiền không crepost hay mượn ý tưởng.

[ Wakasa x You ]

T/b: Tên bạn.

____

❛ Em càng nhạy cảm tôi càng yêu. ❜

Tôi về đến nhà, T/b sẽ liền chạy ra và nhảy bổ vào lòng tôi, đó là một thói quen không tốt vì nếu chả may ngã, mặt em sẽ đập xuống sàn thật đau. Nhưng em cũng đã từng giải thích rằng những khi còn ở với bầy đàn, có lẽ đây là một cách chào hỏi thật thân thương mà chúng em dành cho nhau.

"Anh có quà cho em đây."

Con bé này cứ liên tục dụi vào người tôi, hít hà mùi hương cơ thể của tôi, rồi khựng lại, và leo xuống, thật vội vã như muốn cự tuyệt. Lại nữa rồi. Cái cảm giác như thể đấy là điềm báo cho nguồn cơn của bất hạnh.

Khi em ôm lấy đầu tóc mình rồi vò nát nó, người em khuỵu xuống một chút rồi co rúm lại, đôi mắt nâu sẫm đang hỗn loạn nhìn vào mắt tôi làm bản thân cảm thấy như có một thứ gì đó thật khó chịu dâng trào từ bụng đến cổ họng.

"M... Mùi của phụ nữ? Wakasa, anh, anh..."

Biết ngay là thể nào cũng sẽ mà.

"Em nghe anh giải thích-"

T/b bắt đầu trở nên nhạy cảm hơn, em ấy nhắm tịt mắt lại, khuỵu rạp đầu gối xuống sàn, tôi có thể nghe được tiếng va chạm thật to và thấy đầu gối em đang âm ỉ đau nhức. Con bé nó bịt tại lại thật chặt như chẳng thèm tiếp thu bất cứ lời giải thích nào.

Và tiếng nức nở cất lên làm tôi thấy khó chịu.

Nhưng càng khó chịu lại càng phải buộc mình bình tĩnh, những loài thú khi đang rơi vào trạng thái khó kiểm soát lại càng phải nhu hòa hơn, huống chi em ấy rất nhát gan, chỉ cần to tiếng hay cư xử luộm thuộm một hơn bình thường sẽ khiến T/b run lẩy bẩy chả khác gì con cừu đứng trước miệng sói.

"Em nghe anh nói..." - Có lẽ từ khi chúng ta bắt đầu một mối quan hệ lâu dài, phần lớn tôi bắt đầu thay đổi, trở nên kiên nhẫn hơn.

Lúc mình thả cái túi đồ xuống và tiến lại gần, T/b bắt đầu né tránh những cái chạm của tôi và thể hiện sự ấm ức bằng nhưng tiếng sụt sùi làm tôi mủi lòng quá trời.

Có lẽ tôi hiểu, vì em ấy chỉ có một mình tôi, nên nếu mất tôi thì sẽ sớm thôi, biến thành cái xác cho đàn quạ hoặc đám giòi bọ xâu xé ngấu nghiến. Hoặc buồn cười hơn là trở thành cái thứ tiêu khiển cho thú vui của loài người.

Vừa đau đớn lại nhục nhã, em ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi. Nên mới mưu cầu sự ấm áp và yêu thương của mình, chiếm hữu một cách không thể kiểm soát. Cứ như nếu em ấy không làm thế thì tất cả cố gắng sẽ hóa thành bất hạnh.

Và tôi cũng thế. Nếu không cố gắng, thì mối tình này chỉ có duy nhất con đường dẫn đến một kết cục thật thảm hại.

Mỗi khi như thế này tôi đều phải cố gắng vận hết công sức, vắt óc suy nghĩ ra hàng trăm nghìn cái lí do, hoặc những lời nỉ non, bởi lẽ cuộc đời em ấy đã qua bất hạnh và thê thảm, bởi những kẻ đến trước đã in hằn lên trái tim và tâm hồn em quá nhiều khô khốc.

Đến cả tôi khi biết được vẫn cảm thấy ghê tởm và khó chịu, không phải vì em, mà là vì họ đã khiến em trở nên như vậy. Mà, dù sao cũng đã qua rồi.

"Ôm một cái nào?"

T/b không phải kiểu người có thể ở một mình khi bản thân đang có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, con bé ôm chầm lấy tôi và liên tục xin lỗi.

"Không phải vì em bài xích mùi hương của con người... Waka... Wakasa của em, anh biết mà phải không? Em, em chỉ lo sợ thôi, nó thật vớ vẫn, em xin lỗi."

"Không sao, không sao cả. Anh có mua quà cho em, đừng khóc. Dù nó không đẹp hay quá ổn... Nhưng hãy nhận lấy."

"Ừm... Sẽ nhận mà."

"Vậy còn khóc nữa không?"

"Một chút nữa."

Tôi vuốt tóc em. - "Thật đần, làm sao anh bỏ em được? Đừng vớ vẩn, mùi hương thế nào rồi?"

"...Quá mờ nhạt nên bây giờ không còn nữa." - Nhịp thở và giọng nói của em ấy bắt đầu ổn áp hơn ngay sau khi cơn nức nở ngưng lại.

"Phải thôi, vậy thì tốt rồi. Vì ban nãy khi mua quà cho em, người ta có va vào anh."

"Chỉ vậy thôi à...?"

Tôi có thể nghe được tiếng nói đầy nhẹ nhõm của em, nhưng kệ vậy, hiểu lầm chấm dứt là tốt rồi.

"Ừm, em đấy nhé, toàn vớ vẩn."

Tôi vén gọn mái tóc của em sang một bên rồi cúi xuống hôn lên cần cổ mềm mại trước mắt. Con bé phát ra tiếng "uhmm" thật khẽ nhưng đủ để mình nghe được, thật êm, cái tiếng rên đó, làm tôi phấn khích quá mà mút lên làn da em thật mạnh để rồi khi dời môi đi thì để lại trên đó một vết hôn thật to.

"Nếu có nó thì em có mặc mấy chiếc áo dây hở hang nữa không?" - Thì thầm vào tai đối phương, mới có thế mà mang tai đỏ ran lên rồi. Hôn nhẹ lên vành tai em, nó lại càng nóng hơn, yêu thật đấy. - "Hửm?"

"Đ... Đừng, nhột quá."

"Một chút thôi. Từ lúc nào mà anh lại trở nên khao khát em quá đi mất."

Nói đúng hơn, mỗi khi nhớ về em, thấy em, tôi lại biến thành một con báo khát tình, hừm?

Nếu trong những câu truyện, nhân thú được ví như một loài quái vật, một sản phẩm lỗi của Thượng Đế thì có lẽ tôi đang đi đến con đường phản bội người.

"T-Tay của anh? Wakasa, đừng mò mẫn khắp người em mà!"

"...Chỉ là anh muốn chạm vào em thôi."

Bé con khi ở nhà sẽ không mặc áo ngực, thật dễ dàng để luồn vào chiếc áo phông của tôi đang được em diện trên người, rồi tìm đến bộ ngực xinh xắn mà đã hơn một tuần mình chưa chạm tới.

Cách em ấy choàng tay qua cổ tôi, gò má khẽ phiếm hồng, đôi mắt say đắm bị làn sương làm mờ đục đang hướng về tôi, đôi ngươi long lanh nước được hình ảnh của tôi lấp đầy, thật thích. Tôi yêu nó, yêu cảm giác đó.

Khi ngón tay mình đùa nghịch đến đầu ti em, bé con liên tục đặt mu bàn tay lên miệng, cố gắng chặn nó lại để không bật ra tiếng rên rỉ quá nhiều. Điều đó làm tôi muốn trêu chọc em nhiều hơn, khiến em mê đắm và chìm trong những suy nghĩ về ham muốn, phải ham muốn và khao khát tôi nhét cây gậy mình vào trong em nhiều đến vô cùng ấy.

Để tôi đâm trọn vào trong em, vào nơi sâu nhất, rồi chúng ta sẽ đạt đến tận cùng của sự sung sướng và ham muốn phàm tục, chả do dự hay nhẫn nại, cũng chẳng có gì có thể chia cắt chúng ta.

"Vén quần em qua, để chúng ta có thể hòa làm một."

"Agh... T... Thật sao? Wakasa?"

Tôi hôn lên đôi môi em để ngăn chặn em càm ràm về mấy thứ nhảm nhí như thân thế, sự khác biệt giống loài, hay hàng tỷ đều tương tự. Chủ động vén quần lót em sang một bên rồi di di cây gậy của mình ở bên ngoài vài giây sau đó cho vào.

"Wakasa... Đừng mà, em..."

"Không sao, chỉ cần anh và em đều thương nhau là được."

Chả phải song tính, dị tính, hay em là nhân thú còn anh là người, chẳng phân biệt về giới tính hay giống loài, màu da, chỉ cần tôi và em ấy thương nhau. Là được.

Em ấy chỉ có mình tôi, tôi cũng chỉ yêu một mình em ấy. Chả phải sao?

__

#kyeongie


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net