159. Wakasa x You (warning 16+ cho chắc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠ ooc, warning 16+. Phiền không crepost hay mượn ý tưởng.

w: có thể chứa nội dung tiêu cực, từ ngữ diễn tả nặng nề và thô tục nên hãy cân nhắc.

[ Wakasa x You ]

T/b: Tên bạn.

n: Không hẳn là dựa theo yêu cầu nhưng vì tôi không có idea về đời thường ngọt ngào, nên chỉ có thể viết như vậy thôi.

_______

❛ Cáo già và Bạch Báo.❜

Đến cả chó trong gánh xiếc cũng phải làm việc để kiếm cơm, thì dù tôi có trở thành con chó cắn càn bị người ta nắm xích lôi đi thì có sao?

Là vì không muốn chết thôi.

Nếu không phải vì bán thân để thế chấp cho món nợ của gia đình thì thà sống như con chó hoang không một ai bênh vực còn hơn.

.

"Dậy thôi."

Wakasa gọi tôi dậy vào mỗi buổi sáng, một cách thận trọng và khẽ khàng, cứ như chẳng nỡ để mình phải thức dậy nhưng gã ta rất hay làu bàu về sức khỏe của tôi nên nếu bỏ bữa thì kiểu gì cũng bị nói đến mức màng nhĩ hỏng luôn cho xem.

Không để người đàn ông ấy mất kiên nhẫn, tôi ngồi dậy khá vội rồi để bản thân choáng váng, hệt một người vừa tỉnh lại sau một thời gian dài, tôi không thể ngồi thật vững vàng đến nỗi suýt ngã ra sau. Nếu không nhờ Wakasa đỡ thì đã lộn cổ xuống giường rồi.

"Tôi... Tôi xin lỗi."

"Đừng dè dặt như vậy, nhưng nếu em vội ngồi dậy như thế sẽ dễ bị choáng lắm."

Gã ta không tỏ ra khó chịu, còn thoa dầu gió lên thái dương của tôi, giúp tôi xoa bóp vai. Sự chăm sóc ân cần này, mình chưa quen cho lắm nhưng nói chung cũng không tệ.

"Anh đối xử với tôi cứ như bà hoàng vậy."

Wakasa không ngại ngần khom xuống hôn lên đỉnh đầu tôi, rồi tiếp theo là gò má, rồi vành tai. Gã thì thầm. - "Chẳng phải tôi nói rồi sao? Dù em gả cho tôi là do món nợ của mẹ em, nhưng tôi vẫn yêu em."

"...Yêu tôi? Nhiều lắm sao?"

Gã gật đầu, rồi giúp tôi búi tóc lên thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, được một người máu mặt như vậy chăm sóc từng li từng tí đúng là cảm thấy như vừa đạt được cả thế giới. Mà, Wakasa thừa nhận trong xấu hổ rằng đây là lần đầu gã buộc tóc cho người khác.

"Tôi thấy đâu tệ."

Chạm lên tóc mình, không cảm thấy bị lỏng hay tóc cộm lên. Nhưng Wakasa thì vùi mặt vào cổ tôi rồi than mình làm tệ.

"Vì đây là lần đầu nên em bỏ qua cho tôi nhé? Tôi sẽ học."

"Không đến mức vậy đâu mà."

"Lần sau tôi sẽ cột tốt hơn." - Gã này thậm chí không thèm nghe tôi nói, cứ lẩm bẩm về việc muốn học cách cột tóc, rồi nhõng nhẽo hôn vào cổ tôi. Điều đó làm tôi nhột, muốn cười nhưng không thể.

"Em cứ cười đi, tôi biết trông mình ngu ngốc mà."

"...Wakasa, này, anh muốn chúng ta làm tình không?"

Một lời đề nghị khá sáo rỗng, nhưng cũng không thật lòng đột ngột thốt ra làm gã ta im bặt đi. Không khí cũng trở nên nặng nề hơn, nhưng đây không phải là lần đầu và phần nào cũng đoán được câu trả lời rồi.

"Nếu em dùng cái điểm ngọt ngào đó như một cuộc trao đổi để xỏ xin hay giữ chân tôi lại thì đừng, tôi không muốn."

Lúc nào cũng vậy, Wakasa luôn nói như thế, làm tôi không để đáp lại bất cứ lời nào. Ngoại trừ việc cả gan hỏi một câu:

"Vậy anh sẽ làm tình với người khác sao?"

Nhưng gã ta thậm chí cũng không buồn trả lời, còn tỏ ra khó chịu, nên thôi. Tôi không muốn bị đuổi đi, càng không muốn bị đánh chết, dù gã chưa bao giờ làm vậy với tôi, nên tôi sợ chuyện đó sẽ xảy ra đến chết đi được.

.

Cuộc sống khi trở thành vợ của Wakasa, tôi bắt đầu hình thành một kiểu dè dặt nhưng khôn ngoan.

"Mỗi lần chạm mắt nhau là cô toan tính như một con cáo già vậy, khó coi quá đi."

Người phụ nữ được xem như tình nhân của Wakasa, thật ra là ả ta tự nói mình như vậy, cô ta mỗi lần thấy tôi thì liền ra sức đay nghiến, nhưng chỉ là khi không có ai ở đây thôi. Chứ thử mà có người thì cô ả liền hóa thành một cô nàng ủy mị đến mức chán ghét.

"Đúng là cái đồ dân đen, bẩn thỉu."

Và cái giá cho việc trở thành vợ của gã ấy chính là bị những con ả đàn bà sống dựa vào tiền của đàn ông chà đạp bằng lời nói còn hơn những con chó hoang ở ngoài đường.

Được rồi, bình tĩnh nào, mình ra khỏi phòng chủ yếu là muốn ra ngoài giường để hóng gió cho đỡ bí bách, chỉ cần ra ngoài đó, nơi yên tĩnh đó sẽ xoa dịu trái tim tôi.

Nơi tôi ở được xây theo kiểu những gian nhà truyền thống của Nhật, có lẽ là một kiến trúc lâu đời nhưng cũng được tu sửa lại rất nhiều để phù hợp với thời thế hiện đại hơn.

Bước ra ngoài hiên, nếu rẽ phải rồi đi thẳng một mạch sẽ tới được nơi có hồ cá, cả hòn non bộ có nước chảy róc rách từ con suối nhân tạo thật êm ái làm sao.

Mỗi khi ngồi đây chứ như được chữa lành, nhờ vậy mà cũng muốn khóc quá.

Thì con người mà, ai lại chẳng có áp lực của riêng mình đâu.

Muốn rời khỏi đây quá, cái nơi ghê tởm này.

"Em mình đồng da sắt hay sao mà không khoác thêm áo vào?"

Wakasa xuất hiện ở phía sau, gã cởi áo choàng len của mình ra rồi khoác lên người tôi. Nhìn cái mặt là biết chuẩn bị càu nhàu vì mình cứ mãi giữ cái sở thích mặc mấy bộ váy ngủ mỏng dính rồi đi lòng vòng khắp nơi trong nhà.

"Anh ghét như vậy thì thử giam cầm tôi trong phòng xem?"

"Đừng như thế, em biết tôi không nỡ mà."

"Anh là một yakuza tốt nhất tôi biết đấy."

"Em là ngoại lệ của tôi đấy, nên hãy trân trọng nó đi."

Wakasa cợt nhả cười, sau đó choàng tay qua eo tôi và nhích người lại gần, theo quán tính tôi giơ tay chặn miệng đối phương lại và thật sự, đúng là gã ta đang tính đè tôi xuống đây là cưỡng hôn mình.

"Tôi có hơi, muốn làm tình rồi. Em muốn không?"

Gã là người đầu tiên hỏi ý kiến tôi về việc này, cũng là lần đầu bày tỏ ham muốn.

Vì kể từ lần phát hiện chuyện "cuộc yêu" của hai ta xuất phát từ những lo sợ vớ vẩn hay mấy điều kiện ích kỷ của bản thân, tính đến giờ cũng xấp xỉ nửa năm cả hai chưa làm "ấm giường" rồi.

Wakasa đã rất giận.

"Lâu rồi tôi chưa chạm vào lỗ nhỏ của em, mỗi lần tắm cùng, khi thấy, em có biết tôi bồn chồn đến mức nào không?"

"Nếu tôi nói không thì anh vẫn làm chứ?"

Hỏi bỡn cợt là vậy, nhưng tôi không trong mong gì. Liền đẩy nhẹ đối phương ra một chút, xong chuẩn bị cởi bớt vải trên người xuống thì Wakasa đột ngột nắm hai bên vạt áo đóng lại, che đi cơ thể của tôi và đẩy tôi ngã vào lồng ngực gã.

Gã ôm chặt tôi, xin lỗi liên tục, nhưng tôi không hiểu tại sao. Tại sao lại xin lỗi? Tại sao tôi lại khóc?

Tại sao tôi lại không thể mở trái tim này nhưng lại yêu gã nhiều đến vậy?

"Tôi thật sự chỉ có một mình em thôi, tôi không cần những người phụ nữ khác, chỉ có em thôi, nên đừng bỏ tôi. Tôi chỉ là muốn có được em, tôi xin lỗi, em tha thứ cho tôi nhé?"

___

#kyeongie

Viết gì vậy trời =)))

MA_Team

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net