170. South x You (warning 18+ cho chắc ăn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠ ooc, warning 18+, truyện có thể có tình tiết tiêu cực và bạo lực, từ ngữ/thoại được dùng có thể sẽ hơi thô và nặng nề nên hãy cân nhắc. Phiền không crepost hay mượn ý tưởng. Hãy cân nhắc khi đọc.

[ South x You ]

T/b: Tên bạn.

___

❛ Từ bạn cũ trở thành bạn tình? ❜

Hai người chúng tôi khi đó chỉ là vô tình chạm mặt trong một con hẻm khi tôi cố gắng đuổi theo tên cướp chó má dám "tha" lấy túi sách của mình.

Trong lúc tuyệt vọng vì đuối sức, tâm trí tôi thoáng hiện lên hình bóng của Minami trong phút chốc như một thói quen mỗi khi còn sống ở Rio, dù có thể đó chỉ là một suy nghĩ ngu xuẩn khi mong muốn người đó sẽ xuất hiện vào lúc này.

Và đúng, đúng như thế. Đấy là một mong muốn ngu xuẩn hết sức.

Như một vị thần chết mang vỏ bọc bên ngoài là con người bằng xương thịt hẳn hoi, gã xuất hiện từ trong bóng tối và nắm lấy đầu tên cướp bằng một cách thức nào đó rồi đập thật mạnh vào thùng rác bên cạnh. Tiếng va chạm giữa đầu người với cái thùng nhựa bốc mùi hôi thối vang lên điếng cả tai khiến tôi giật thót mình.

Và kết quả sau đó cũng chẳng dám nhìn vào hay tưởng tượng tới. Tôi chỉ biết đứng đực ra nhìn rồi dần ngờ ngợ nhận ra cái hình thức man rợ này rất quen thuộc. Nhưng vẫn sợ đến nỗi muốn ngưng thở.

Dưới ánh trăng mờ ảo, con hẻm tối và lạnh, hai bên vách tường thì ẩm ướt có rêu xanh, phía trước là con đường dài bất tận sẽ có thể nhấn chìm mình vào đêm đen hoặc nhục nhã nếu va phải đám tội phạm. Phía sau là con đường hiu hắt ánh đèn, không tối đen như mực nhưng cứ mỗi lần ngoái đầu tôi sẽ liền lo âu cực độ.

Ra tay đánh tên cướp kia đến hấp hối và thậm chí vẫn còn chưa hài lòng với tội ác mình vừa gây ra, Minami thở hắt một hơi vì cho rằng kẻ ác bị trừng phạt như thế là chưa đủ.

Nhưng tôi biết đó chỉ là lời hùng biện.

Gã giễu cợt để khiêu khích khi vỗ vỗ vào khuôn mặt biến dạng của người kia.

"Mày sắp chết rồi chứ? Chậc, tép riu. Tiếng la của mày chính là một âm điệu tệ nhất mà tao biết. Tao nên bóp cổ mày tới chết không?"

Thế nào nhỉ?

Tôi nghĩ nếu mình không ngăn lại thì thật sự án mạng xảy ra là điều chắc chắn, hồi xưa Minami cũng hay như thế, tên đó chả biết vận động điều độ gì cả nên luôn làm quá trớn đến suýt cả giết người.

Tệ thật, tệ thật, nhưng tôi sợ quá, sợ đến mức chỉ muốn quay đầu chạy trốn thôi...

Nhưng nếu là tên nhóc đó thật, liệu gã ta sẽ có như xưa? Dừng lại khi mọi thứ quá muộn hoặc nghe theo lời mình nói? Sự phân vân đang làm mâu thuẫn lý trí lẫn cảm xúc từ chính tôi, thật khó chịu và rồi ren làm sao.

Các suy nghĩ khó tả dấy lên như phong ba bão táp, cộng thêm vụ ẩu đả trước mặt cứ như ngòi nổ kích thích mình suýt soát dẫn đến mất bình tĩnh.

"Làm ơn..."

Minami cứ như con quỷ đội lốt người mất kiểm soát làm những việc vượt quá giới hạn của đạo đức, dù tôi không thể thấy rõ "đống bầy hầy" trước mặt, hay cơ thể nát tươm của người đàn ông xấu số, nhưng chỉ riêng cái mùi máu tanh tưởi thoáng qua đầu mũi cũng đủ làm nó muôn nôn và say sẩm.

Rồi lòng trắc ẩn nảy sinh một cách thừa thãi khiến lòng mình sao mà khó chịu quá, nhưng ít nhất, làm ơn hãy ngưng lại.

Ít nhất...

Cho tới khi tôi cất tiếng, hỏi bằng giọng điệu dè dặt:

"...Minami?"

Người đàn ông khổng lồ ấy khựng mọi hành động lại, chầm chậm quay đầu ra sau, hướng ánh mắt về tôi một cách săm soi và hung tợn. Sau đó rời khỏi tên cướp đang thoi thóp rất chật vật dưới nền đất lạnh, cầm theo túi sách của tôi với bàn tay đẫm máu và bộ dạng xộc xệch quần áo, máu me đủ kiểu.

Gã tiến lại gần tôi, khiến mình bất giác lùi ra sau vài bước và cư xử như con cừu vô hại đang phải đối mặt trước một con sói khát máu.

Đôi mắt của gã cứ ánh lên rõ ràng cái sự bấn loạn lẫn chán ghét đảo lộn với nhau, vừa đặc biệt vì có một nét rất đặc trưng trong ánh mắt ấy.

Như con thú đang mất phương hướng chẳng thể tìm được nơi gọi là nhà. Cả cơ thể to lớn gấp đôi đang đứng trước mặt mình, tuy thay đổi đã nhiều nhưng vẫn thấy quen thuộc.

"Minami? Em phải không?"

Ngước mặt lên nhìn người trước mặt trong sợ hãi, rồi lập lại câu hỏi thêm lần nữa. Tên đó, đúng là hắn đang đứng trước mặt mình rồi.

"Minami? Sao em không-"

Gã chợt đút tay vào túi rồi lục lội thứ gì đó hồi lâu, lôi ra một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ viết bằng mực đã cũ kỹ và dường như đã bị nhàu nát đến nhăn nhúm sắp rách, mà có xé cũng rất dễ dàng chẳng cần dùng đến lực.

Giọng Minami trầm tĩnh cất lên ngay sau đó, thật bất ngờ vì cái thái độ ngông cuồng vô độ đã biến mất, thay vào đó là sự điềm đạm và ôn hòa kì lạ.

"Chị bỏ xứ mà đi, để lại duy nhất cho tôi tờ giấy này. Là đang muốn thách thức tôi phải không?"

Tên nhóc đó giây trước còn là một kẻ côn đồ chẳng ngần ngại giết người với cái thứ niềm tin siêu vẹo rằng mình đang trừng trị cái ác. Giây sau đã biểu lộ khuôn mặt khổ sở ra với mình, Minami nắm bắp tay tôi, giữ trong bàn tay to lớn của gã và sẽ dễ dàng biết bao nếu gã ta có ý định "phá hỏng" tôi?

Nhưng không, Minami đã không, tên này chỉ tựa cằm lên vai tôi, đưa ra một yêu cầu vô lí nhưng lại bình thường với tôi đến kì lạ.

"...Tôi nhớ chị, tất cả, đến cái cơ thể yếu ớt này. Bây giờ chị sẵn sàng bù đắp cho tôi bằng cơ thể nhỏ nhắn này chưa?"

Đúng là, chỉ biết lấy đó làm cớ.

.

Tôi gặp lại Minami sau một khoảng thời gian dài sống chật vật như chuột nhắt và dẫu cho bây giờ vẫn thế.

Và tất nhiên, tôi cực kỳ bất ngờ với bộ dạng hiện tại của thằng nhóc đó. Gã ta so với mình thì dù tôi có lớn hơn một hai tuổi nhưng đối phương lại trông hệt thằng chú mình hơn là một người bạn cũ, một người em.

Gã vẫn to cao một cách kì hoặc, thậm chí còn hơn khi trước. Như cây tre mọc lố lăng mất kiểm soát, khổng lồ và vạm vỡ, thêm cái vẻ ngoài bậm trợn đáng sợ chuẩn mấy thằng oắt sống ở khu ổ chuột. Tóc đã mọc dài ra rồi, đã vậy mình cũng có thể lọt thỏm trong vòng tay tên đần độn này một cách dễ dàng và có trốn trong đó luôn chắc cũng chả ai biết.

"Chị dọn đồ vào đây sống cũng được đấy, em có cơ thể to lớn đầy ấn tượng."

"Tất nhiên, nên "cây hàng" của tôi cũng quá khổ nữa phải không?"

Thằng điên này thậm chí còn cười nhếch mép lên với mình, đã vậy còn phấn khích hơn khi thấy vẻ mặt tức tối của tôi vì chẳng thể làm gì được cái người đàn ông này.

"Em trưởng thành rồi nên tính cách cũng hoang dã quá nhỉ?" - Tôi hờn dỗi đáp.

Minami cười đắc chí rồi vòng tay qua, chạm lên đùi tôi và bắt đầu vuốt ve chân mình như một kẻ biến thái có sở thích kì dị.

"Đúng thật là tôi từng "trút giận" lên mấy ả đàn bà ở Rio ngay sau khi chị rời đi, nhưng mà, tôi vẫn thích chị."

Đoạn nói xong, gã hôn lên gáy mình rồi hai bàn tay dần dần mơn trớn trên cơ thể tôi. Gã ta chạm vào đâu thì nơi đấy cũng sẽ đều phản ứng, vì kỹ thuật thuần thục đó mà tôi trở nên rất dễ dàng kích thích, đến khi Minami chạm vào ngực mình và bắt đầu xoa nắn chúng thì mặt tôi đã đỏ bừng lên rồi.

"...Nhưng làm sao tôi có thể hoang dã như chị? Hửm? Chị là người yêu cầu tôi làm tình nhân của chị cơ mà."

"C-Cái này..."

"Là chị nhớ nhung tôi đúng không? Muốn giữ chân tôi lại, hay vì nhớ cái thứ đang nhô lên sau quần tôi?"

"Biến thái...!"

Nhưng mà. Có lẽ thôi. Gã ta biết rõ tôi không thích mình cơ mà.

_____

#kyeongie

Sẽ có p2 nhé :")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net