171. Mikey x You (warning)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠ ooc. Phiền không crepost hay mượn ý tưởng. Hãy cân nhắc khi đọc.

[ Mikey Bonten x You ]

T/b: Tên bạn.

n: dựa theo idea của một bạn dễ thương nào đó.

______

❛ Đơn phương tới dại. ❜

Em không phải là một người có trí nhớ tốt, nhưng lí do em cuồng si một kẻ tội phạm thì phải kể đến khoảng thời gian ngót nghét hai ba năm trước vào cái dịp những ngày cận năm mới thì phải? Hoặc cũng có thể là qua năm mới cũng lâu rồi đi.

Mà ai đó khi biết hay đọc hoặc nghe được câu truyện sau đây, em mong họ đừng trông chờ như thể đây là kiệt tác. Bởi em là một người không có khiếu kể truyện rồi cũng dễ lan man. Chình vì thế mà có mỗi một câu chuyện em lại có thể kéo dài cả tiếng đồng hồ.

Song, lần đó em cùng đám bạn tồi tới một quán bar. Nơi mà một đứa con gái như em, nếu chưa muốn nói là ngoan hiền đi, hiếm khi lui đến hay nói chính xác hơn đây chỉ mới là lần hai lần ba gì đó.

Bọn nó là một đám những con người tham vọng, hai mặt và ăn chơi vô độ, em ghét chúng nó ở cái thói kiêu ngạo và thích tỏ vẻ, bắt nạt những người thấp cổ bé họng hơn mình. Mà em cũng chẳng trách được, vì tụi nó lớn họng, có người dựa dẫm, còn em thì chả có ai.

Nên mới là kẻ bị bắt nạt và em mặc định bản thân phải chấp nhận chuyện đó từ khi nào chả hay.

Trong vũ trường xập xình nhạc, người người qua lại dưới ánh đèn rực rỡ trong không gian tối, em như kẻ lạc lõng ngoài cuộc ngồi thu mình ở ngoài cùng dù nhớ rõ lắm cái ngày hôm đó mình ăn diện cũng sành điệu lắm chứ, thế mà vẫn chả thay đổi được gì.

Nâng ly rượu lên và uống trong cô độc khi đám bạn liên tục bàn tán xì xầm đủ điều trên đời, từ việc rủ rê tăng hai, ăn chơi, cần cỏ đủ thứ, đôi mắt em ấy vẫn trống rỗng không giao động mà nhìn về phía cửa ra vào với mong muốn được thoát khỏi đây hơn bao giờ hết.

"Này, T/b."

Eris, một tiểu thư đỏng đảnh trong hội gọi em với thái độ như thể cô ả là người bề trên. T/b không thay đổi tí cảm xúc nào, đánh mắt sang nhìn rồi khẽ nở một nụ cười giả dối.

"Sao vậy bạn yêu?"

"Nãy giờ thấy mày im lặng quá nên tao mới muốn hỏi, này, đây là bạn của tao, anh Jay."

Eris khoác vai người đàn ông ăn mặc bảnh tỏn bên cạnh, đang nhìn em bằng một đôi mắt như thú đói mồi. Và em ấy hiểu ý nghĩa của câu nói đó là gì.

Mày có muốn vui vẻ một đêm với anh ta như thể mày thật sự là một con điếm không?

Đại loại. Là đang muốn sỉ nhục em đó thôi, như mấy đứa ma cô giới thiệu "gà mái" cho khách làng chơi.

Nhưng em không nao núng là bao, ngược lại chỉ mỉm cười và chào đón cái bắt tay "chân thành" đến tởm lợm rồi bắt đầu một cuộc giục bia thúc rượu dài lan man dù thứ duy nhất em có thể uống chỉ là chút ngụm bia bọt mỗi lần tan ca.

"Tôi nghĩ là mình không thể uống thêm nữa..."

Khi từ chối, mọi đôi mắt nhìn về phía em đầy chế giễu và khiến T/b áp lực vô cùng, rằng vì em làm cuộc chơi bị giảm lửa nhiệt, khiến mọi người cụt hứng, họ sẽ bày tỏ thái độ khó chịu như đang chực chờ cái cơ hội khiến em ấy run rẩy như thỏ đế phải bất chấp nhấp thêm vài ly rượu để làm thú vui giữa bầy sói này.

"Uống đi em, vì cuộc vui của mọi người."

Jay nâng ly rượu hướng về phía em, muốn T/b cầm lấy khi mí mắt em cũng có chút nặng trĩu, mặt đã ửng đỏ lên và đôi ngươi long lanh một lên vì bị nhờ bởi nước mắt.

Em sợ lắm, bởi chỉ cần mất cảnh giác thôi, sẽ liền trở thành thứ tiêu khiển dưới thân đàn ông và em chả mong muốn-

"Để tôi."

Một giọng nói của người đàn ông xa lạ phát ra từ phía sau rồi ly rượu trên tay em bị cướp lấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về người đang nốc cạn ly Brandy gay gắt với vị cay nồng lành lạnh, mà đối với em chỉ với vài ngụm cũng đủ đốt cháy mình.

Đó là khi em gặp Manjirou, người mà em chẳng ngờ sẽ khiến em yêu tha thiết, cũng chả ngờ gã làm như thế cũng bởi vì mình có vẻ ngoài hao hao với đứa em gái đã mất của gã ta.

Nhưng chả sao cả. Vì Manjirou đã nắm lấy tay em kéo em ra khỏi đám bạn tồi đầy độc hại, với hi vọng em, người có vẻ hao hao giống đứa em gái quý giá của gã. Sẽ cứu gã ta khỏi con đường tội lỗi này.

Nhưng Manjirou sai rồi.

Em càng ngày càng đắm chìm trong đôi mắt đầy cay độc của gã chứ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện kéo gã ta ra khỏi vũng lầy ấy.

Đúng là hẩm hiu.

Và T/b lại có được cơ hội để bên cạnh chăm sóc gã, em yêu đến nỗi bị ám ảnh bởi người đàn ông ấy và cũng bởi thế mà lắm đêm em phải ngồi co ro và khóc thầm.

.

"Manjirou, đây! Cơm em làm."

Với mọi nỗ lực em dùng để theo đuổi người trước mặt, dù chưa hoàn toàn hẹn hò, nhưng em vẫn được ở chung nhà với gã để có thể chăm sóc người đàn ông này dù hiếm khi mới thấy Manjirou trở về.

Biết hôm nay gã tới, nên em đã dùng tất cả mọi kiến thức mình có trong từng đó ngày luyện tập, làm thành một bữa cơm thật ngon và kì công tạo hình rất bắt mắt: một con mèo Manjirou, em đã mất hơn 1 tiếng để làm chúng.

"Cái quái gì đây?"

"T-Thì, mèo?"

"Mèo? Trông tôi giống lắm sao?"

Em gật đầu lia lịa như cún, làm gã thấy nực cười, nhưng cũng ghét bỏ lắm. Bèn lấy muỗng xúc vào cái tạo hình mèo Manjirou em khó khăn lắm mới làm được không hề thương tiếc, cho vào miệng ăn như đang dằn mặt.

Dù vậy, gã cũng đã quen rồi. Với cái kiểu cuồng yêu không thể kiểm soát, nên khi bị chụp lén, tất nhiên là một cách công khai chứ chả còn ngại ngùng như xưa, hay có phải thấy hẳn một album hình được in và lưu giữ cẩn thận trong phòng, hoặc cả nghìn tấm ảnh trong điện thoại em, Manjirou cũng thấy bình thường.

Đã quen rồi, cứ kệ đi, mặc cô ấy làm gì cũng được, đó là những gì gã hay nói với lũ đồng bọn khi họ bắt gặp em "lên cơn" và có nhiều hành động kì hoặc.

Và gã biết chứ, em yêu mình đến nhường nào, nhưng với một kẻ mà dành cả đời để bon chen vào tận cùng của cái đáy dơ dáy của xã hội, một kẻ phải lăn lê vật lộn trong cát bùn, vùng vẫy tới mức cùng cực như mình.

Cách tốt nhất để có thể lí giải cho việc vì sao không thể chấp nhận tình cảm của em ư? Ừ thì. Đơn giản, cứ nghĩ gã không xứng đáng với hạnh phúc đi.

Cho nên, khi có gieo mình khỏi sân thượng và chết đi, gã vẫn cứ nghĩ khi chết mình sẽ chẳng thuộc về ai, sẽ chẳng ai đau khổ vì mình, bởi gã nghĩ từ khi trái tim này chìm trong vực thẳm tối đen, mình đã mất tất cả rồi.

Em cũng chỉ là tạm bợ.

Vậy nên, em đã giấu nhẹm những kí ức đó vào một góc tối nào đó trong trái tim này, để mỗi khi ai đó nhắc đến hoặc tò mò, em chỉ mỉm cười và nói:

"Trí nhớ của tôi không tốt lắm, nhưng tôi nhớ là anh ta cũng yêu thương tôi lắm nhưng khốn thay."

Nhưng mà.

"Tôi nhớ rõ cái lí do mình yêu anh ta mà."

Vậy nên câu chuyện của em kể lại, nó vừa lan man, chẳng rõ ràng, vừa chẳng có khúc đầu khúc đuôi, em thừa nhận mình không có năng khiếu nhưng rất giỏi ẩn giấu sự thật đằng sau từng mẫu chuyện em kể.

Và.

Chẳng có gì là thật cả, những kí ức đó chỉ là em tự bịa với tất cả những nỗi niềm thương nhớ với một người đàn ông đã tự đưa mình đến với cái chết sau một năm em nỗ lực chạm vào trái tim gã, bằng tình yêu xuất phát từ một phía. Từ em. Có mỗi em thôi.

Lúc em đứng từ bên dưới, nhìn Manjirou rơi xuống, em biết mà, khi cơ thể đó va vào nền đất rồi nát tươm, trái tim em cũng vỡ vụn thành nhiều mảnh li ti. Khó nhặt, khó lành.

_

#kyeongie 

MA_Team







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net