30. Wakasa x Senju (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠: ooc, bài xàm, mang tính chất trầm cảm, 18+ (có thể) và sẽ gây khó chịu nên hay cân nhắc. Cũng không mang tính sỉ vả, ghét bỏ nhân vật hay char nào. Phiền không crepost hay mượn ý tưởng.

[ Wakasa x Senju ]

⚠ Post này trông rất vô nghĩa, nó không xoáy sâu vào cảm xúc mà chỉ là những mảnh vỡ lênh đênh, vội vả, nửa vời, không rõ ràng.

_______

❛ Huyết họa của kẻ trầm cảm. ❜

"Hôm nay Wakasa ở lại qua đêm, mày ăn mặc ý tứ vào nhé."

"Rồi rồi, Takeomi nói nhiều phết..."

"...Tin tao vỗ đầu mày không?"

"Oa, tính đánh em gái luôn hả?"

Anh hai xoa đầu tôi rồi nở nụ cười bất lực, cùng đó là đuổi tôi vào trong phòng ngủ sau đó trở về phòng riêng của mình. Takeomi ngủ cùng Wakasa nhỉ? Kệ vậy.

Tôi, cũng phải trở về phòng thôi. Mang cái thứ nụ cười rẻ rách này bước ra ngoài mãi, mệt chứ bộ.

"Hôm nay mình sẽ vẽ gì đây~"

Ngồi vào bàn, tôi chống cằm ngắm nhìn những bức tranh máu đã bị oxi hóa thành nâu đỏ, được bảo quản cẩn thận trong khung kính được sắp xếp theo hàng lối, ở trên tường. Nào là hoa là cỏ, là vệt máu ngoằn ngoèo hay mấy con thú hoặc đồ vật vô tri.

Tất cả. Đều là từ máu, của kẻ trầm cảm điên khùng.

Như tôi.

"Hôm nay của mình thế nào nhỉ?"

Một ngày đẹp trời hay u uất? Đắm chìm trong những cú đấm nhuốm máu người hay mấy cuộc gặp gỡ băng đảng đầy căng thẳng? Liệu nụ cười của tôi có một phần nào là thật lòng?

Tôi...

Không rõ.

Việc bị xem như đứa con gái đáng nguyền rủa, với thứ thiên bẩm kì lạ và trí não khác người. Từ bé đến lớn, tôi sống đúng như thứ tên thiên hạ đồn đoán.

【 Senju Vô Tỷ. 】

Theo một hướng tiêu cực, một đứa điên khùng chỉ có một, trong cái thời đại này.

"Hôm nay, mình chẳng biết phải vẽ gì nữa..."

Nhưng tôi vẫn muốn, dùng con dao rọc giấy nhỏ nhắn ấy, cắt đứt cổ tay nhỏ nhắn này. Như môt thói quen, vào mỗi đêm, khi chẳng còn mấy tỉnh táo.

Kề dao vào cổ tay, đôi mắt lạnh đi, không chần chừ đè vào làn da mỏng manh mà cứa một đường thật sâu, rồi nhìn máu túa ra. Như một chiếc vòi rỉ nước, ấm nóng tanh nồng, nhưng nếu liếm vào sẽ có chút đau rát, hoặc không, thì sẽ phải chứa nó trong chiếc khay đựng.

Để vẽ. Cho tới khi máu nơi cổ tay đông lại thôi. Nghiện thật. Cái sự đau rát, dẫn đến mệt mỏi tột cùng. Thở mạnh, tôi lạc lối, trong chính những thứ suy nghĩ tiêu cực khốn cùng và chìm trong loại đại dương mang tên "điên loạn".

Cái cảm giác phấn khích nó cứ như một luồng điện chảy tràn khắp cơ thể, đè lên từng loại dây thần kinh và lẫn vào từng tế bào. Khiến tôi, muốn phát điên, muốn nhiều thêm nữa. Nhiều thêm, nữa, nữa, cái loại hưng phấn này-

Thích đến khó thở. Nhưng cảm giác này vẫn rất nhanh hóa thành trống rỗng.

Hàng mi dài rũ xuống, nhìn vào chiếc đùi nõn nà đầy vết sẹo, nhắm tịt mắt, cầm dao cứa liên tục xuống cặp đùi ấy. Mím chặt môi, tôi tiếc nuối nhìn những giọt máu quý giá tuôn ra, chảy dọc xuống đùi, rồi nhỏ giọt, thấm vào tấm thảm lót, như thường lệ.

Xót. Cho những thứ "màu" quý giá bị minh làm cho hoang phí.

"Khay, khay đâu...?"

Lấy chiếc khay đựng màu đã ố màu máu cũ, kề vào những vết thương, nhấn mạnh, ép máu chảy ra, vào những ô đựng màu còn trống.
Tôi biết, hoặc chẳng biết, mình đã đi sai đường.

Rằng,

Nghệ thuật máu, chứ không phải tự tử.

Lấy huyết họa như cái cớ để tra tấn thể xác, là một thứ ngu xuẩn. Nhất cái trần đời này. Nhưng biết sao đây, nếu không làm vậy, mọi người mà biết được...

Tranh của tôi, sẽ bị đốt đó.

Nhưng, từ khi bắt đầu, nó đã chẳng có ý nghĩa gì rồi. Suy cho cùng, cái cuộc sống đáng nguyền rủa này...

Có được sinh ra bao nhiêu lần, chẳng có lí do gì cả, cũng vậy thôi.

"Senju, chưa ngủ hả?"

Khi tôi mệt mỏi tựa vào ghế rồi ngửa đầu ra sau, Wakasa bước vào với một ly sữa mật ong còn ấm, ngó vào phòng tôi.

Chắc là ban nãy chưa đóng kỹ cửa phòng rồi.

"Ừm."

"Nghe nói mày dạo này bị thiếu máu, Takeo bảo mang sữa mật ong cho này."

"...Để trên bàn đi, em uống sau."

Wakasa ậm ừ, như kiểu muốn tránh đi ánh mắt của tôi, có lẽ do nó đang trợn lên nhìn anh ta một cách lạnh lùng? Xong, anh ấy bước vào và đặt ly sữa lên bàn, cạnh khay màu chứa máu đỏ tươi, sóng sánh, nổi bật dưới ngọn đèn bàn.

"Đây là... Mày rạch tay hả?!"

Anh đột nhiên nổi khùng lên, chợp lấy tay tôi và kiểm tra, thấy vết cắt nơi cổ tay còn chưa kịp đông lại, tôi có thể thấy được sự phẫn nộ hằn sâu đôi mắt ấy.

"Em không tự tử, anh biết huyết họa chứ?"

"...Tranh, vẽ tranh bằng máu?"

Anh ta ngồi xổm xuống, mân mê lấy cánh tay tôi, nó đầy những vết thương và dường như chẳng bao giờ kết thúc. Đôi mắt xao động, như có sóng dữ, phá hỏng vẽ điềm tĩnh hiếm có của gã ta. Wakasa hướng mắt về tôi, lần nữa, như đang cần một câu khẳng định.

Tôi gật đầu, một cách chắc chắn và đột ngột chuyển động cây cọ nước đang nằm trên tờ giấy vẽ trắng tinh. Nhúng vào ô màu, nguệch ngoạc vài đường là đã ra một bông hoa bằng máu. Wakasa lặng đi, vài nốt.

"Ra vậy, nhưng, mày không dùng biện pháp an toàn hơn được à?"

Tôi không đáp. Buông lơi cây cọ, mặc cho nó lăn lóc trên bàn, chuyển ánh nhìn từ tờ giấy đã vấy máu sang người bạn của anh trai. Wakasa đang rất không hài lòng nhìn tôi, nhưng, anh thì biết cái gì?

"Nghe này, anh có biết, đối với một số người thì vẽ bằng máu có ý nghĩa gì không?"

"...Không."

"Máu, đôi khi là tượng trưng cho sự nguyền rủa. Đối với một số người, việc làm như vậy chính là đang tạo nên một lời nguyền và tranh của họ sẽ bị đốt đi. Như em vậy."

Máu, là vật trung gian giữa thế giới trần tục và tâm linh. Vậy nên, những kẻ cuồng đạo đã bêu rếu rằng, vẽ tranh bằng máu chỉ là cái vỏ ngoài. Họ đồn rằng những "họa sĩ máu" luôn dùng máu để nguệch ngoạc ra mấy thứ bùa chú ghê tởm. Hoặc tôi chính là ma cà rồng đội lốt người, vì vậy, tôi, là một kẻ dị hợm.

Bởi chính thứ sức mạnh chỉ có một, lẫn trí não tính cách chẳng mấy bình thường. Tôi, là một kẻ đáng bị nguyền rủa, một đứa trẻ không được sự bảo hộ bởi Thần thánh.

Lần này, anh ta vẫn lặng đi. Không đáp.

"Vậy nên..."

Tôi đột ngột đứng dậy, làm chiếc ghê xê dịch ra sau, vén váy lên, để lộ cặp đùi từng rất nõn nà nhưng giờ đã chằng chịt vết sẹo, chảy đầy máu. Không ngừng.

"Em chẳng còn cách nào khác."

Nở nụ cười chua xót, nhưng hẳn Wakasa cũng nhận ra được những nét mệt mỏi được che giấu sau khuôn mặt xinh đẹp này.

"Anh sẽ giúp mày, vậy nên, dù là cơ thể xinh đẹp hay lòng tốt của mày, cũng đừng làm chúng tổn thương."

Anh ta kéo vạt váy mình xuống, xoa đầu tôi, nở nụ cười được cho là khá hiếm hoi so với tính cách điềm tĩnh và bộ mặt lạnh lùng của ông chú này... Nhưng đẹp trai đấy.

"Anh không cảm thấy nghệ thuật ẩn sâu trong vết thương à?"

"Không thấy cái đách khỉ gì cả, thấy đau thôi."

Đau, theo kiểu gì?

"Hôm nay tạm ngưng vẽ đi, tao sẽ rửa vết thương cho mày."

"Ừm..."

"Đau thì nói nhé."

Cái loại hành động đi quá chuẩn mực giữa nam nữ của anh ta, khiến tôi, ngượng. Wakasa từ khi nào đã trở thành một ông chú dịu dàng đáng tin cậy, thuần thục sát khuẩn lên vết thương nơi cổ tay. Lẫn cặp đùi nhạy cảm.

"Đau à?"

"K...Không. Nhột lắm."

Gã ta ho khan vài cái như muốn tránh đi câu trả lời, tránh luôn cả ánh nhìn tôi. Không gian ngày càng ám muội, khó xử.

"Tao, chạm vào đùi mày nhé?"

"Tự nhiên."

"Giữ vạt váy đi, đừng để nó tuột."

Nói tự nhiên là vậy, nhưng ngượng chết đi được. Khi gã này nâng đùi tôi lên, ân cần, làm sạch những vệt máu khô. Biểu cảm lạnh lùng khiến tôi không thể rời mắt khỏi ấy...

"Vậy thôi, uống sữa đi nhé. Rồi ngủ."

Wakasa đứng dậy, hôn lên trán tôi, dù chỉ là một cái chạm trong vài giây ngắn ngủi, đã để lại trong tôi một chút thổn thức không nguôi ngay được.

Và sau cái hôm đó, Wakasa đã bắt đầu để ý đến tôi nhiều hơn, nhiều hơn. Dần dần trong tim tôi cũng đã nhận ra được, hồi chuông cảnh báo cho trái tim mình.

Như một khúc ca ngọt ngào như mật ong vang trong đầu, vậy mà chẳng mấy xoa dịu cho thứ xúc cảm nửa vời này.

"Bổ sung chất sắt đi, mặt mày tái nhợt quá."

"Này, ăn cái này đi, bổ sung máu."

"Muốn vẽ hả? Anh biết phương pháp rút máu bằng kỹ thuật y tế an toàn này."

"Senju, vẽ nhiêu đó được rồi."

"...Muốn máu của anh không?"

Tựa như một tia sáng nhòe nhoẹt trong căn phòng tối tắm, Wakasa đã đến bên tôi và khiến tôi thích anh ta như thế đó. Kiểu, cái cảm giác yên ả lằn lặn, không có gập ghềnh sóng vỗ mà chỉ như loại hồ nước nhỏ, không có gió động, hay sóng nước lăn tăn.

Cứ nuôi nấng loại tình cảm mà chẳng ai biết được có nổi cái hồi kết hay không, cho tới cái ngày mà trời cũng có chút âm u, tôi rệu rã, trở về nhà và cất cây dù trong cái sọt.

"Em về rồi..."

Cái đoạn tôi cất tiếng chào khi đi ngang qua phòng khách, xong giọng dần nhỏ đi. Vì.

Thấy Wakasa ngồi trên sofa, cái điệu gã phẩy điếu thuốc lá đang rực cháy, khi mà những lọn khói ngút ngàn giữa không trung rồi hòa vào gió trời se lạnh, biến mất. Tạo nên một tấm chân dung của gã già bất cần đời.

Anh trai tôi ở đối diện, nhướn người tước đi điếu thuốc cháy dở, ngậm vào miệng.

"Tao đã bảo mày đừng có hút chung với tao."

"Ơ thế thì đừng có lấy lại."

"Điên. Mày mê con bé đó xong bị điên rồi hả?"

"Lắm sự."

Tôi núp sau bức tường, nghe rõ từng chữ, từng câu. Chẳng biết có phải do cái tính hèn mọn ích kỷ của con gái tuổi mới biết yêu, hay là do sự ghen tị của đứa nhóc mới chập chững bước vào những cung bậc cảm xúc mới lạ. Tôi đau đớn.

"Em về rồi."

"Ồ, Senju, muốn ăn trái cây khô- Nó đi thẳng lên phòng rồi..."

Takeomi cứ ở phía sau gọi tên tôi, thật nhiều lần, nhưng càng nghe càng thấy chướng tai. Như đó là một con muỗi liên tục vo ve bên cạnh mình, chỉ muốn, đập chết.

Đóng sầm cánh cửa lại, tôi rã rượi, vứt cái cặp sách lên giường và sau đó ngồi ngay vào bàn học. Vội cầm con dao sắc lạnh, cứa sâu một đường ở cổ tay mỏng manh. Để mặc máu nó chảy ào ạt vào ô chứa màu, mặc cho chẳng thể ngưng lại, mặc cho cơ thể này dần suy kiệt.
Chỉ là lần này, máu chảy nhiều không ngừng thôi.

Dẫu thế,

Tôi vẫn vẽ.

Vẽ nên chuyện tình không thể hoàn thành của đôi ta, cái đoạn tình cảm mong manh vừa chớm nở, cái đoạn cảm xúc nửa vời tuổi nổi loạn.

Họa ra bức tranh máu vô nghĩa. Vô nghĩa như cái chết của tôi.

Sự kết thúc, sự sống của một kẻ bị nguyền rủa.

Cuộc đời của Senju Vô Tỷ chấm dứt như thế đó, chỉ có một không hai trên thời đại này.

_________

#kyeongie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net