Chương 100: Kisaki là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về được phòng bệnh chỉ còn ba người là Shinichiro, Takeomi và Senju. Haruchiyo thản nhiên bước đến nhẹ nhàng ngồi xuống giường, vẫn ôm khư khư Takemichi không rời.

"Em ấy không sao chứ?"

Trong phòng có máy sưởi, Shinichiro sợ thân nhiệt Takemichi bất hoà nên cởi từng lớp áo ra vắt lên cây móc quần áo ở đầu giường.

"Mỗi lần cậu ấy khóc, có lẽ là vì Hinata." Hoặc là Mikey, nhưng lần này chắc chắn không phải.

Con người sau khi khóc xong sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, Takemichi còn đang sốt nhẹ. Shinichiro không muốn rời khỏi Takemichi nửa bước, nhỏ giọng nhờ Senju giúp mình nấu một ít nước ấm.

"Hinata là bạn gái em ấy à?"

Ngồi ở bên kia của Haruchiyo, Shinichiro đưa tay xoa đầu cậu. Takemichi mỉm chi nhẹ, hình như rất thoải mái.

"Đã từng. Hina bây giờ… không biết cậu ấy là ai cả."

Bàn tay vô thức nắm chặt, cảm thấy trong lòng rối bời không thôi. Shinichiro biết hoàn cảnh của Takemichi, nhưng nói đến cách để giúp thì chỉ là một mảnh giấy trống rỗng.

"Anh nghĩ Kisaki có thể giúp cậu ấy."

"Anh biết đúng không? Tất cả ấy."

"Chỉ qua lời của Kisaki."

"Hắn ta là nguồn gốc của mọi chuyện, em không thể trao Takemichi cho hắn."

"Sau ngày hôm đó, Kisaki nói rằng bản thân căm hận Takemichi đến tận xương thủy, nhưng tận sâu trong thâm tâm lại chẳng muốn gây hại gì đến em ấy. Takemichi đã cứu mạng Kisaki, điều này là không thể chối cãi."

Haruchiyo càng nghe càng sai.

Đúng là ở dòng thời gian này, Takemichi đã cứu Kisaki. Nhưng hắn không thể biết, vụ tai nạn đó không hề xảy ra, nói trắng ra là trong lần đối chấp sau khi chạy khỏi trận chiến giữa Toman và Thiên Trúc, Takemichi đã kéo Kisaki khỏi phạm vi tai nạn. Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra theo cách tự nhiên nhất.

"Sao hắn biết, tất cả anh nghe từ hắn sao?"

"Đúng vậy."

"Takemichi cứu hắn… từ bao giờ?"

Shinichiro cũng ngốc ngốc nhìn lên, đón lấy ánh mắt hoang mang tột độ. Giọng anh trầm đi, như chẳng muốn nhắc đến chuyện này.

"Sau trận đánh nhau giữa Mikey và Izana. Kisaki nói rằng mình đã bị xe đụng chết nhưng sau cùng được Takemichi cứu." Shinichiro cũng nhận ra điểm khác thường trong câu nói: "Anh hỏi vì sao em ấy nói thế, em ấy không trả lời."

Haruchiyo bị quay vòng đến ngốc. Làm cách nào mà hắn biết Takemichi đã cứu hắn, còn thế quái nào hắn còn biết bản thân đã chết một lần? Ở dòng thời gian cuối cùng, rõ ràng không có ai chết cả mà?

Bàn tay ôm lấy Takemichi hơi run run, anh sợ tên này rồi đấy. Sao hắn có thể tìm ra được những tình tiết đó chứ? Không lẽ… từ lão già kia?

Hãy thật sự là như thế, còn nếu là hắn tự diễn giải ra thì… quá đáng sợ rồi.

Hina đã tỉnh, vừa mở mắt người đầu tiên cô muốn tìm là Takemichi. Dường như là tâm linh liên thông, cô chỉ mới đặt chân vào phòng Takemichi đã mở mắt. Cậu nhìn người con gái ấy đang yếu ớt dựa vào Yuzuha để bước đi, vội vã leo khỏi người Haruchiyo mà chạy đến.

Cậu rít nước mắt, lo lắng.

"Em… cảm thấy trong người thế nào rồi? Ổn không. Đây, để anh dìu em ngồi xuống."

Bỗng nhiên Hina đánh mạnh vào đầu Takemichi một cái cóc, Haruchiyo và Shinichiro đang nói chuyện cũng phải giật mình quay lại.

"Anh có bị ngốc không hả?" Hina liếc mắt thoáng qua mấy dấu vết được bịt lại bởi băng keo cá nhân: "Chỉ có anh tới khi sắp chết rồi vẫn hỏi kẻ bị đứt tay có bị sao hay không mà thôi. Takemichi-kun là đồ ngốc, Takemichi-kun ngốc lắm."

Hina mím môi rồi bật khóc thành tiếng, làm đám ồn ào kia vừa trở về phòng cũng phải hú hồn một phen. Bộ tứ Sugoaku về sớm nấu đồ ăn mang đến, bộ ba Phạm Thiên đi làm nhiệm vụ, cùng Taiju ra ngoài từ sớm trở về trên tay cũng cầm đồ ăn sáng cho mọi người. Họ run người đứng đực ở cửa, con gái nhà người ta đang khóc, phải làm sao đây?

Senju và Yuzuha cũng chỉ biết nhìn nhau bối rối, trước giờ Hina kiểm soát cảm xúc rất tốt, hôm nay đột nhiên khóc lớn như thế này, cũng chẳng biết an ủi như thế nào.

Takemichi là người thoát khỏi sự lúng túng nhanh nhất, cậu thở dài, nâng cằm Hina lên, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

Quả nhiên, Hina liền nín khóc.

"Cho Takemichi-kun xin lỗi Hina nhé?"

Mặt Hina đó bừng, đưa tay ôm trán, cúi đầu vùi nửa mặt vào khăn choàng cổ. Trân trân đôi mắt nhìn cậu.

"T-Tự nhiên… Hina đâu có tr-trách Takemichi-kun đâu chứ. T-Tự nhiên…"

Cậu ôm lấy Hina, vỗ vỗ đầu an ủi.

"Xin lỗi vì đã làm em lo lắng, hôm sau chúng ta cùng hẹn hò tiếp nhé?"

Bên ngoài, Mikey tuy nhỏ con nhất nhưng làm trung tâm dẫn đầu đoàn người. Anh xoa cằm rồi sờ trán.

"Làm cách nào để trở thành Hina nhỉ?"

Draken không nhân nhượng đập thẳng vào đầu Mikey.

"Ảo tưởng!"

"Dám nói với tao rằng mày không muốn Takemichi hôn trán không? Cả tụi mày nữa, im lặng là đồng ý, lên tiếng là nhất trí. Đồ làm màu!"

Cả đám: "…"

Waka và Benkei: Sao tự nhiên những người không liên quan cũng bị chửi vậy? Benkei thì không biết, nhưng Waka thật sự cũng muốn được Takemichi hôn đó, thôi thì nhập bọn với tụi nó cũng được.

Giọng Mikey rất lớn, sáng sớm lại chẳng có ai, tất cả lọt vào tai người bên trong hết. Takemichi xấu hổ cúi đầu trốn sau Hina, có cần thiết phải nói toẹt ra như thế không?

Hina có vẻ không thua, đắc ý nói ra ngoài.

"Takemichi-kun là của Hina rồi. Đừng ảo tưởng nữa."

Haruchiyo không hài lòng nhìn đám người kia, rời giường đến bên Takemichi.

"Boss, tôi mệt quá. Cậu hôn tôi một cái được không?"

Takemichi: "..."

Bình thường cậu sẽ hôn anh ngay lập tức, nhưng trong tình huống này…

Shinichiro nhận lấy nước ấm từ Senju rồi đi lấy khăn. Thật muốn hỏi xem, thế mấy đứa có hôn được Takemichi như anh đã làm chưa?

Senju ngồi cùng Yuzuha cũng giống đám người kia trưng ra cái nhìn ghen tỵ. Cái người kia dịu dàng ấm áp đến thế, cô cũng muốn…

"Không biết Hina cảm thấy thế nào nhỉ?"

Yuzuha liền hiểu ý của Senju.

"... Chị cũng muốn."

Takeomi ngồi ở ghế sofa dừng tay ấn phím trên máy tính, âm thầm quan sát Takemichi từng nhất cử nhất động. Một bên mắt của anh có vết thẹo dài cắt qua, tô điểm cho đôi mắt tinh sắt như đại bàng. Anh cũng vô thứ giơ tay sờ trán mình, nếu đôi môi ấy đặt lên đây thì sao nhỉ?

Phát hiện cách trị được những vết thẹo cho Takemichi, Haruchiyo gạt hết công việc sang một bên ngày ngày ở bệnh viện giám sát tình hình của cậu.

Sau khi lấy được kết quả, mẹ Kisaki đi vào gian riêng mà Haruchiyo đang đợi, trông bà phức tạp không thôi làm anh muốn thót cả tim ra ngoài vì vừa ngóng vừa sợ kết quả sẽ được nói ra.

"Cùng một độ dài, cùng một vị trí. Thằng bé không phải vô tình mà bị thương đấy chứ?"

Haruchiyo định nói rằng mình không chắc, cũng định nói rằng là lão ra nhúng tay. Nhưng có những sự việc trùng hợp đến kỳ lạ, cũng có những tình huống được dựng lên một cách vô ý? Làm sao có thể dám chắc rằng là tự nhiên mà có, hay là cố ý muốn hãm hại cậu.

Haruchiyo lắc đầu, là không biết phải trả lời làm sao.

"Hầu hết đều là tình cờ, nhưng suy đi tính lại chẳng có gì gọi là tự nhiên cả. Mọi thứ đều hướng đến một mục đích đó chính là…"

Làm cho Phạm Thiên và Toman đối đầu nhau.

Thật không?

Lão ta ngốc đến nỗi thuận tay gây nên những sự kiện đó, làm cho đám người kia nhớ lại cậu, chẳng phải ý định cho hai bang xung đột nhau sẽ tan tành mây khói sao? Còn rất nhiệt tình, xây dựng đến từng tình tiết nhỏ.

Một cách tương tự, kéo Pachin vào vòng quay pháp luật, đến giờ vẫn phải chạy trốn. Sau đó dùng người Toman cũ thao túng Draken rồi tìm cách đâm lén. Hai sự việc xảy ra trong thời gian anh và Takemichi đang ở Tây Ban Nha, làm hai người đang sống yên ổn gián tiếp bị kéo vào dòng xoáy vô hình đang được lặp lại.

May mắn Mochi và Shion liên tục giám sát sự an toàn của họ, nếu không có lẽ bây giờ Takemichi đã cuống cuồng đi tìm và bắt tay Mikey để đến tương lai, rồi lại đến tìm Tachibana Naoto để quay lại mười hai năm trước.

Không đúng, không phải là mười hai năm trước mà là bảy năm trước. Nhưng sẽ bắt tay ai?

Haruchiyo sắp bị chính suy nghĩ mình làm cho điên rồi. May mắn có một bàn tay đặt lên vai, kéo anh về thực tại. Kisaki ngồi xuống bên cạnh Haruchiyo lấy ra một xấp giấy.

"Takemichi sẽ không cần phải du hành thời gian. Điều mày chỉ có mày làm được, Sanzu."

____

Nhớ mọi người ghê <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net