Chương 101: Tất cả là mục tiêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao… cơ? Mày biết Takemichi…"

Kisaki lờ đi câu hỏi của Haruchiyo, anh cũng mệt tiếp tục, cảm thấy khó hiểu.

"Không thể điều tra được bất cứ thông tin gì từ ông ta, tao có thể làm gì được chứ."

"Những trang web mày không vào được chỉ chứa toàn những thông tin tuyệt mật do chính phủ thế giới giao phó cho ông ta. Nếu không giải đố một cách khôn khéo và có tổ chức, có đến một trăm năm sau mày cũng chỉ dậm chân tại chỗ."

Nghe đến chính quyền Nhật Bản nhúng tay đã làm Haruchiyo lo lắng đến phát điên, bây giờ biết thêm cả chính phủ thế giới cũng không muốn bỏ qua làm anh vô thức run người.

Rốt cuộc cuộc đời Takemichi sao lại đi đến nước đường này?

"Ông ta… rốt cuộc là người như thế nào?"

"Một nhà khoa học thiên tài điên khùng, đại diện Châu Á hoạt động ở tầng lớp cao cấp bên Mỹ. Chú ấy trong đội ngũ đặc chế bom hoá học nguyên tử, và hiện tại chỉ một mình chú ấy lại quay sang muốn tìm một người nào đó trong hơn bảy tỷ người có thể miễn nhiễm với chất phóng xạ chết người kia."

"Takemichi bị nhìn trúng?"

Kisaki cúi đầu tránh né câu hỏi, Haruchiyo liền biết đây chỉ là việc công, vẫn còn việc tư chưa được nhắc một lần, và Kisaki mỗi lần nói đến điểm chốt liền im lặng. Anh chắc chắn một điều, từ giờ Takemichi sẽ luôn luôn gặp nguy hiểm.

"Nhưng mà tại sao… mày lại biết?"

"Ông ta ưu ái tao hơn bất cứ ai, ngày ngày dùng thuật tẩy não muốn tao về dưới trướng vì nhìn thấy một tương lai lão không thể với tới nhưng tao có thể thực hiện được."

Nhắc đến tương lai và quá khứ, Haruchiyo lại càng thêm đau đầu. Kisaki lại tiếp.

"Nhưng theo tao điều tra và tìm hiểu, không chỉ một mình Takemichi mà những ai bị ảnh hưởng bởi dòng thời gian đều sẽ trở thành con mồi cho ông ta." Hắn lấy ra một danh sách nhỏ: "Taiju trong một lần vào căn cứ đã cướp được thứ này. Tất cả đều được liệt kê ở đây, nhưng không có tên của mày."

Cầm lấy danh sách Kisaki đưa cho, Haruchiyo quét qua một lần.

"Có cả mày." Haruchiyo nhìn vào cái tên Kisaki Tetta được in đậm, đặc biệt giữa biển phông chữ bình thường.

Kisaki: "Lão ta cho người giám sát Takemichi từ rất lâu, từng nhất cử nhất động, cuộc sống hằng ngày. Từ đó biết được đám người kia đã quên Takemichi."

"Một người bỗng nhiên bị bốc hơi khỏi ký ức của người khác, đây là trường hợp mà ngay cả khoa học cũng không thể giải thích được."

"Lão nghĩ rằng bằng cách nào đó, thể chất của tất cả đã biến đổi, trùng hợp là yếu tố đặc biệt hiếm hoi mà ông ấy đang tìm."

"Sau ngày kia, có lẽ lão nhận ra đã bị tao lừa. Biết được thêm một điều thú vị ở Takemichi."

"Là cái gì?" Hiếm có khi Haruchiyo quyết định im lặng để nghe lại lên tiếng.

Kisaki: "Cơ thể Takemichi không có tác dụng với thuốc lão tạo ra. Điều này sẽ biến thành một nỗi ô nhục không thể xóa bỏ, lão sẽ căm hận tao đến mức nào."

"Tao không biết tao có thể bảo vệ Takemichi đến bao giờ."

"Tao hiện tại chỉ biết căm hận Takemichi, nhưng tao không muốn tổn thương cậu ấy. Thậm chí tao muốn cậu ấy được hạnh phúc, cậu ấy đáng nhận để nhận nó."

Haruchiyo: "Mày… nhớ lại hết rồi sao?"

"Nhớ cái gì? Tao chẳng nhớ gì cả. Tao chỉ nhớ về khoảng thời gian đó, từ đầu cho đến trận chiến với Hắc Long, mọi chuyện ở đằng sau dường như rất mơ hồ. Tao chỉ biết, tao sẽ chết vào ngày 22/2? Còn cả Emma, rồi Izana."

Dường như đã ngạc nhiên quá nhiều, Haruchiyo lần này bật cười thành tiếng. Anh cảm nhận được cơn run từ giọng điệu của hắn, nỗi sợ hãi với cái chết mà ở dòng thời gian nào đó hắn đã từng trải qua một lần.

"Deja vu chăng? Sợ cái gì chứ. Phạm Thiên sẽ bảo vệ mày. Cả cái đám ngốc kia, tao cùng Takemichi sẽ bảo vệ tất cả. Tụi mày chỉ cần sống thôi… vì nếu tụi mày có ai bị thương, Takemichi sẽ rất đau lòng."

"Takemichi thì tao không nhắc đến, nhưng tại sao lại có cả mày?" Mày không phải kiểu người sẽ mở miệng nói ra hai từ bảo vệ.

"Tao muốn bên cạnh Takemichi, ít nhất cho đến khi cậu ấy chết."

Hôm nay khi nhắc đến điều này, Haruchiyo không còn buồn nữa. Thật ra… anh chẳng biết nên cười hay khóc.

Hai người như đổi cảm xúc cho nhau, thay vì điềm tĩnh phanh phui mọi chuyện như lúc nãy thì Kisaki lại im lặng đến lạ. Hắn lật trong đống tài liệu lấy ra một tập giấy đầy màu sắc bao kỹ trong túi bóng đẩy qua cho Haruchiyo.

"Những con cốt của ông ta. Tao nghĩ ít nhất mày đã từng gặp qua. Chúng gián tiếp gây nên những cuộc tai nạn, tao nhớ có một tên đã công khai tìm và giết mày, nhưng không ngờ đó lại là Takemichi."

Là Tsunemi Aijouba. Haruchiyo nhớ rất rõ tên này. Hắn vô tình gây sự khi hai người đang mua quà sinh nhật cho Senju, tìm đến Izana để hẹn đánh nhau như những tên bất lương, có tham vọng với Takemichi, chỉ cần chạm mặt là muốn đấm muốn đá.

Hắn ta là con chó điên nhất, Kisaki đã note lại như thế.

Tấm ảnh thứ hai là một cậu trai khoảng chừng mới hai mươi, không có họ, tên là Kuroichi. Haruchiyo là một người thù dai, vừa nhìn đã biết tên này là kẻ anh và Hanma cùng nhau rượt đuổi đến Umishita, kẻ muốn giết chết Hinata giống một vụ tai nạn ở tương lai năm 2017.

Kẻ thứ ba là một phụ nữ đã trưởng thành, trông chững chạc hơn hai kẻ trước, hoặc có thể là trong tất cả những tên còn lại. Trong xấp ảnh có viết tên Akiyama, Haruchiyo lướt qua dáng vóc người này, tựa hồ thật quen mắt.

Là người phụ nữ đã một mình đo ván hết cả nhóm bọn anh ở bệnh viện. Nhưng cô ta trông chẳng có mấy sắc sảo ác chí, vẻ mặt u buồn bình thản, nhưng đôi mắt chất chứa nỗi niềm bám riết dường như chẳng thể gỡ bỏ.

Thứ tư là một thanh niên đã hai mươi hai, hiện là một idol dù chẳng nổi mấy, được biết đến nhờ giọng hát đặc biệt có một không hai, Harani Kogiya. Không có lý do sâu xa khi cậu ta làm việc cùng lão già đó, chỉ vì tiền.

Cuối cùng, là tập tài liệu dày nhất, về chị em Hatoru. Hai người này có lẽ bám Takemichi và anh nhiều nhất, liên tục có những lúc tình cờ bắt gặp họ, tuy chỉ lướt qua như người dưng nước lã.

"Đây là tất cả thông tin tao có được trước khi trở mặt đối đầu với ông ta. Ông ta nói với tao mọi thứ, một chút nói dối cũng không nhìn ra."

Kisaki tháo găng tay y tế, ngả người ra sau nghỉ ngơi. Bao lần đều thế, nghĩ về ông ta làm hắn mất hẳn một đêm.

"Hatoru Oriko, cô gái này là người nói rằng Phạm Thiên và Toman sẽ đối đầu với nhau vào lần đầu tiên gặp tao."

Haruchiyo thoáng giật mình quay ra sau, Mikey một tay xoa cằm chăm chú vào bức ảnh cô gái có mái tóc màu vàng lục.

"Mày làm gì ở đây?"

"Tao tìm mày. Không phải một mình tao, tất cả đều tìm mày."

Ngón cái chỉ thẳng ra cửa, qua tấm kính mờ Haruchiyo thấy một đám người đứng đó, nổi bật trên hành lang lắm người qua lại trong giờ cao điểm. Nhưng chúng tìm anh để làm gì? Đáng lẽ nên tìm Takemichi mới đúng.

"Mày muốn tao thuyết phục Takemichi đi chơi với mày à?"

Mikey ngẩn ngơ một lúc, đúng là như thế đấy. Nhưng không phải hôm nay.

"Tao nói rồi, tụi tao tìm mày."

"Để làm gì?"

Draken hình như vì đợi quá lâu nên tự mình đi vào, mất kiên nhẫn nói với Haruchiyo.

"... Tụi tao muốn mua quà giáng sinh cho Takemichi."

"Xùy, rồi cậu ấy phải tặng quà lại cho tất cả tụi mày à?"

Hai thanh niên một thấp một cao nhất thời cứng họng, cảm thấy dùng lời nói không ổn Mikey và Draken bước tới ăn ý lôi Haruchiyo đi.

"Mày hiểu Takemichi nhất nên tụi tao muốn mày giúp."

Nghe giống như một lời khen, làm Haruchiyo vui vẻ một chút không đôi co nữa, nhưng thói khó ở vẫn bô bô trên miệng.

"Mới nhớ lại được mấy ngày, biết mẹ gì mà đòi tặng. Ngày hôm đó đừng tới tìm cậu ấy là được." Để anh cùng cậu có một ngày yên bình bên nhau.

Lúc kéo được Haruchiyo ra khỏi phòng, đám người kia vô thức tách hai bên, tạo thành một con đường rộng rãi. Họ không nói nhau câu nào, cũng không nhìn nhau một cái, vậy mà lại hiểu rõ suy nghĩ của nhau.

Cuộc sống của họ sau khi rời khỏi giới bất lương yên bình đến lạ, thậm chí khi hay tin có kẻ thù cũ muốn tìm mình, vài tiếng sau chỉ nhận lại sự im lặng trống rỗng. Bọn chúng như bị bốc hơi, có cho người đi tìm, hay đích thân đi loanh quanh, lêu lỏng mất cảnh giác cũng chả thấy ai.

Một hoặc hai người sẽ chẳng có gì lạ, nhưng trong một lần tất cả tụ họp lại với nhau, nghe cùng một câu chuyện từ nhiều người, không muốn cũng phải để ý.

Không dám nghĩ tới cái kẻ này và Takemichi đã âm thầm bảo vệ cuộc sống của họ khỏi bao nhiêu nanh vuốt ngoài kia một thời gian dài như thế. Thì ra, Phạm Thiên lập ra không hẳn vì mục đích muốn đứng đầu Tokyo, mục đích chính là muốn bảo vệ họ sao?

Tại sao vậy? Tại sao hai người lại làm thế? Thậm chí Takemichi xém chết mấy lần chỉ vì họ, cả khi chẳng ai trong họ nhớ gì về cậu.

Ai cũng muốn hỏi lý do, nhưng chẳng ai có can đảm để nói. Họ không dám tưởng tượng câu trả lời, sợ phải nghe những điều mà bản thân không thể ngờ tới.

Hanma bước ra từ một góc tối sau khi Haruchiyo đi. Hắn nhìn Kisaki, ánh mắt phức tạp không thể tả.

Kisaki từng nói, hắn đã chết đi một lần. Trong lúc ẩu đả với Takemichi ở biến cố vùng Kantou năm năm trước, hắn ngu ngốc đắc thắng vì phát hiện một bí mật động trời của tên anh hùng đó, chẳng nhận ra bản thân đang đứng giữa đường. Chiếc xe tải ấy đã đâm chết hắn.

Ban đầu, với tích cách cợt nhả bất cần Hanma chỉ xem đó như một lời nói đùa, nhưng vẻ mặt chẳng thèm đáp lại của Kisaki khiến Hanma phải im lặng suy nghĩ lại một lần. Kisaki nhắc đến ân nhân cứu mạng của mình, cái tên mà có lục tung ký ức lên vẫn không nghĩ là mình có từng quen biết.

Ngay từ lúc đầu gặp nhau, Kisaki chỉ xem Hanma như một thứ công cụ biết suy nghĩ, và bây giờ vẫn thế. Hắn không thèm quan tâm Hanma, mặc kệ Hanma chìm vào cái suy nghĩ chết tiệt kia. Cũng tốt, sẽ thành công kéo một kẻ đã chán ghét giới bất lương như hắn triệt để tự nguyện quay lại. Vì hắn có hứng thú với Takemichi.

Về Kisaki, sau khi rời khỏi giới bất lương đã thừa nhận một điều ở bản thân, hắn cực kỳ sợ sự cô độc, và không muốn bản thân làm bất cứ điều gì một mình nữa. Và tại sao hắn chọn bảo vệ Takemichi, hắn cũng không biết. Chỉ biết lý trí hắn bảo rằng, người này là người coi trọng hắn nhất, đau buồn bứt rứt vì cái chết của hắn nhất.

Ngày ấy khi nhận được tin nhắn từ Hanma, Kisaki đã trả lời lại, hãy theo Haruchiyo mọi lúc mọi nơi. Nhất là trong khoảnh khắc này, lúc cả hai cùng nhau nói một chuyện tưởng chừng như hư ảo viễn tưởng.

Chứng kiến và nghe hết cuộc trò chuyện, cuối cùng Hanma cũng hiểu ra.

Kisaki nói đúng, Takemichi quả thật đã cứu chú hề của hắn khỏi cái chết. Hanma đã từng mơ thấy ác mộng, là một nơi mà chỉ có thần chết đứng chơi vơi, trước mặt là cái xác méo mó vặn vẹo của chú hề. Hắn mong đó chỉ là mơ, và đừng bao giờ trở thành hiện thực như mấy cái hiện tượng quái quỷ mà các nhà khoa học đã nói.

Hắn không dám nghĩ đến cuộc sống sau này của mình khi Kisaki chết.

"Tao muốn gặp Takemichi."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net