Chương 114: Tiến thêm một bước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Izana vẫn chưa về dù bây giờ bản thân đang có rất nhiều việc cần giải quyết ở Yokohama. Hắn ngồi ở thành giường bên này và Kakuchou bên kia, đợi Takemichi tỉnh.

"Chúng ta không còn là duy nhất, Izana."

"Chẳng sao cả, không ai giành Takemichi khỏi tay tao được."

"Hay là hôm nay thôi đi, để Takemichi nghỉ ngơi." Kakuchou đang ám chỉ mục đích hai người đến đây.

"Ừm."

Tỉnh dậy liền lục đục xem đồng hồ, đây là một thói quen nhỏ của Takemichi. Xung quanh phòng bệnh trống không chẳng một bóng người, cả Haruchiyo cũng không thấy.

Hơn mười hai giờ đêm, đáng lẽ anh ấy phải về rồi, điện thoại thì hư vẫn chưa sửa.

"Haruchiyo?"

"Haruchiyo?"

"Haruchiyo?"

Cậu đi vào nhà vệ sinh, ra ngoài trước phòng bệnh, đến nơi dành riêng cho người hút thuốc đều không có. Takemichi nhíu mày, anh ấy… không lẽ còn giận cậu sao? Cũng đúng, cả ngày nay cậu toàn chơi với mọi người, không quan tâm đến Haruchiyo.

Takemichi đi xuống đại sảnh của bệnh viện, tự nhủ nếu anh ấy bận công việc đến tối khuya trở về sẽ thấy cậu ngay. Takemichi ngồi ngẩn ngơ một mình ở hàng ghế, lúc này khi ở một mình mới bắt đầu ngẫm nghĩ lại chuỗi thời gian vừa trôi qua, như một phép màu vậy.

Từ rất lâu, Takemichi đã từng ngu ngốc nghĩ đến một cảnh tượng mà mọi người nhớ lại mình. Họ sẽ đến bên và cười nói với cậu như những người bạn, từ từ kéo cậu khỏi sự cô đơn đã luôn bủa vây bám lấy bao nhiêu tháng năm không ngắn không dài. Cậu vẫn suy nghĩ một cách trẻ con như thế, vẫn mong mỏi một điều tưởng chừng là hư vô như thế.

Đến lý do mọi người quên đi cậu còn chẳng biết thì lấy đâu ra hai từ "bỗng nhiên". Chẳng lẽ là tự nhiên quên đi, bỗng nhiên nhớ lại? Cuộc sống này hoang đường đến thế sao?

Ừm, suy nghĩ của Takemichi về nó chỉ là sự hoang đường mà thôi. Đó là lúc đầu, nhưng khi Haruchiyo cười, cậu nghĩ nó không hẳn là bất lý đến thế. Takemichi không cần biết lý do, chỉ cần Haruchiyo nắm rõ. Cậu và anh ấy luôn không thể thiếu nhau, cho nên chẳng cần phức tạp để tìm hiểu.

Chỉ cần cuộc đời cậu đến khi chết đi còn Haruchiyo…

Nếu cậu chết rồi thì Haruchiyo phải làm sao?

Hục!

Thoảng thốt đưa tay lên bụm miệng, cả cơ thể như bị đảo lộn khiến Takemichi choáng váng đầu óc. Hai mắt mờ đi, hai tai cũng ù. Takemichi nghiêng người chống đỡ cơn chóng mặt từ đâu đó, ngã nhào về phía trước chẳng nhận ra.

Benkei đang lang thang ở bệnh viện, nhìn thấy cảnh tượng này rất nhanh đến bên Takemichi đỡ lấy cậu. Vòng tay gã vòng qua ngực đỡ lại, mũi và miệng cậu như gắn vòi nước mà phun ra máu. Benkei hoảng hồn tròn mắt.

"Takemichi, có chuyện gì thế, sao lại ra nông nỗi này."

Takemichi chẳng thể nghe được gì, lơ mơ cảm nhận mình được đỡ lại nhưng cái cảm giác lục phủ ngũ tạng muốn trồi ra khỏi cơ thể cứ dồn dập không ngừng, khiến cậu chỉ có thể liên tục nôn ra những ngụm máu chẳng rõ màu sắc dưới ánh đèn mờ của bệnh.

Vừa ho như kẻ bị bệnh lao, cuống họng thì cứ trồi lên thứ chất lỏng tanh tươi. Bị ép từ nhiều phương diện, Takemichi càng nôn ra nhiều máu hơn nữa. Bàn tay cậu đặt ở vòm miệng đã nhuốm một màu, dòng máu chảy men theo cánh tay nhỏ giọt ở cù chỏ, áo sơ mi dài dành cho bệnh nhân như một lần nhúng qua thứ chất lỏng kia.

Máu liên tục chảy xuống, bắn lên ống quần sáng màu của Benkei. Vừa nãy gã chỉ mới đỡ lấy Takemichi có một chút thôi mà huyết tạng tuôn xối xả, lỡ như bây giờ bế cậu lên càng thổ huyết nhiều hơn thì phải làm sao?

Dáo dác nhìn xung quanh thì chẳng có một bóng người, chạy đi tìm bác sĩ hay y tá thì không nỡ. Takemichi khiến gã chỉ là một người không mấy thân thiết cũng phải hoảng sợ, sợ rằng gọi bác sĩ trở về cậu sẽ…

"Làm sao bây giờ? Takemichi, anh sẽ đi gọi bác sĩ, em… cố cầm cự được không?"

Nôn hết một đợt, khỏe hơn được một chút. Takemichi dùng hết sức lực dựa vào người mà mình chẳng biết là ai để đứng lên. Máu không lưu thông được, nó nghẹn ứ ở từng tơ máu dưới da Takemichi. Cậu cảm giác được từng đường đi của máu, nhưng khi bất trắc gì đó xảy ra chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Giác quan của Takemichi trở nên nhạy bén từ rất lâu, cậu có khả năng cảm thức hơn người bình thường. Hiếm có và kỳ diệu đấy, nhưng nó thật đáng sợ.

Takemichi rất ghét cảm giác biết trước chuyện gì đó sẽ xảy ra nhưng lại không thể làm gì, cậu ghét cay ghét đắng.

Điều hoà lại hơi thở, hai chân run rẩy đứng trụ không dám ngồi xuống. Vì nếu ngồi xuống có khi máu trong người sẽ lại trào ra.

Phát hiện người đỡ mình là Benkei, Takemichi thầm cảm ơn một tiếng. Cậu vẫn dựa vào gã to con, bám víu không rời. Benkei cũng đứng yên một chỗ đó, biến mình thành bức tường thịt mềm mại để cậu bé trong lòng thoải mái làm điều mình muốn. Đôi mắt luôn dõi theo từng hành động của Takemichi, chỉ cần thấy chỗ nào không ổn liền giơ tay vịn lấy.

"Ngồi xuống được không?"

Nhè nhẹ lắc đầu, mái tóc của Takemichi vẫn chôn vào lồng ngực trần của Benkei. Hơi thở yếu ớt của cậu phả ra dán vào tấm da sạm màu, đôi khi không trụ vững đập cả mặt vào, bờ môi mỏng và mềm nhẹ nhàng áp lên.

Benkei đột nhiên cảm thấy nóng trong người.

Cả người cứng đờ, hai tay không còn linh hoạt di chuyển nữa. Benkei đứng yên như pho tượng, máy móc nhìn xuống, trông thấy chiếc xoáy trắng nuốt giữa làn tóc đen láy muốn hôn xuống một cái.

???

Người trong lòng lại rục rịch, Benkei đỡ lấy để Takemichi đứng dậy. Đôi tay hai người đan chặt vào nhau, Takemichi như một bệnh nhân có vấn đề về nhận thức, cả người cứ nghiêng rồi vẹo không cố định.

Thầm ra hiệu cho Benkei thả tay mình ra, vậy mà khi mất chỗ dựa, Takemichi đổ ập cả người xuống nền nhà, máu tiếp tục tràn ra từ cổ họng.

Bốn đàn anh Hắc Long muốn ra về bị Haruchiyo gọi lại. Anh đắp chăn cho Takemichi, còn mang thêm một chiếc áo khoác lông ra choàng thêm một lớp sau đó mới an tâm ra khỏi phòng.

Sau khi trở về từ sân thượng bệnh viện hầu như biểu hiện của tất cả đều thay đổi, và chỉ có một màu. Lòng anh dâng lên một nỗi bất an khó định, không thích ánh mắt an tâm lo lắng thái quá của họ dành cho Takemichi.

Cậu ấy không bao giờ từ chối ý tốt của người khác, có khi nào sau này vì nó mà anh mất đi vị trí không thể thiếu bên cạnh cậu không?

Tất nhiên là không rồi? Takemichi là của anh, chỉ là của anh thôi. Và anh cũng là của cậu ấy. Hai người là của nhau, kẻ nào muốn xen vào anh sẽ tặng một cốc matcha nồng nặc mùi cây lá.

Ở bệnh viện có một khu đặc biệt dành cho các bác sĩ ngoại quốc được mời về để xử lý các trường hợp cấp bách của bệnh nhân mà không ai có khả năng nghỉ ngơi. Kisaki hỏi qua mẹ mình dẫn họ đến đó, tạo một không gian riêng tư mà kín.

Hắn ngồi bên cạnh Haruchiyo, bên kia là Shinichiro. Wakasa và Benkei luôn ngồi cùng nhau, Takeomi căng thẳng ngồi xuống cạnh em trai mình. 

Kisaki mang một cốc trà nóng đến đặt lên bàn, Haruchiyo tiện tay rót cho mỗi người một cốc. Takeomi được nhận đầu tiên, dù chỉ là một hành động nhỏ có khi là do thói quen nhưng vẫn vui mừng đến díp mắt.

Shinichiro nhìn biểu hiện của thằng bạn cũng vô thức vui lây.

"Em có quyền được biết nội dung cuộc trò chuyện của mọi người trên sân thượng chứ?" Haruchiyo đã lịch sự hết mức rồi.

Chẳng cần đợi ai, Shinichiro kể lại hết mọi thứ cho Haruchiyo nghe. Biết được chân tướng của kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, cứ nghĩ sẽ được nhìn thấy vẻ mặt thư giãn hiếm có của Haruchiyo, vậy mà Haruchiyo cáu càng thêm cáu, khiến ba người bên trong cả Kisaki cảm thấy khó xử.

"Mày sao thế, không vui à?" Kisaki nghĩ ngốc rằng mình và Haruchiyo tốt hơn đám người kia, âm thầm lên tiếng.

"Im đi, tụi mày nhớ lại làm đết gì. Có nhớ lại các người cũng chỉ có thể đứng sau Phạm Thiên mà thôi. An phận ngồi yên một chỗ, đừng có biết chuyện rồi đi lung tung, gặp chuyện Takemichi lại buồn."

Thì ra cũng vì Takemichi.

Shinichiro khó hiểu.

"Tại sao em lại không cho phép mọi người trở nên giống em? Em có thể bảo vệ Takemichi, tụi anh cũng có thể."

"Em là duy nhất với cậu ấy thôi." Haruchiyo nổi chứng trẻ con: "Mấy năm qua chỉ có em và Takemichi mọi thứ vẫn trôi chảy rất tốt. Hơn hết, nhìn thấy mọi người có một cuộc sống hạnh phúc chính là động lực để Takemichi sống đến tận bây giờ." Im lặng một chốc, Haruchiyo lại tiếp: "Em không muốn Takemichi phải suy nghĩ nhiều. Bệnh của cậu ấy không có thuốc chữa."

Không giống như trong tưởng tượng, bốn người đã nghĩ với tính cách bất định của Haruchiyo đầu tiên sẽ bị cuốn vào cuộc trò chuyện được thuật lại kia, hoặc sẽ cắt ngang khi nghe nói đến Takemichi quá nhiều. Nhưng từ đầu đến cuối, Haruchiyo lắng nghe không thừa một chữ cũng không một lần lên tiếng cắt ngang.

Em ấy không nổi giận khi Shinichiro yêu mến nhắc đến tên Takemichi, cũng rất bình tĩnh khi biết lão già kia u mê Takemichi như thế nào. Người khác sẽ nghĩ rằng có lẽ Haruchiyo đã trở lại giống với trước kia, là một người biết lắng nghe người khác. Nhưng theo trực giác của họ, sự im lặng này giống như một lời khẳng định rằng sẽ không ai cướp được Takemichi khỏi tay em ấy.

"Anh thật sự… đã chết một lần sao?"

Qua lời của một người được nghe kể lại, Shinichiro muốn nghe từ người đã ngày ngày sống chung với suy nghĩ về sự bất ổn của không gian và thời gian kia. Khác với tụi anh, Haruchiyo đồng hành cùng Takemichi không biết bao nhiêu năm, có nghĩa em ấy vẫn biết Takemichi là ai, Takemichi vẫn hiện hữu rất rõ ràng trong ký ức của em ấy.

Haruchiyo lấy lại vẻ bình tĩnh khi quá lo lắng cho tương lai của mình và Takemichi sau này, tỉnh bơ đáp một tiếng. Rót thêm một cốc trà, vắt một chân lên, Haruchiyo ngả người ra sau ghế sofa tầm nhìn dán lên trần nhà đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt bởi chi chít bóng đèn nhỏ li ti.

"Anh chết vào ngày 13/08/2003." Là ngày Baji và Kazutora đến cướp Bob: "Takemichi biết trước tương lai đó, biết được sự biến mất của anh là nhân tố nhấn chìm Mikey vào bóng tối."

Shinichiro biết con người đó của em trai mình. Nhưng khi nghe từ miệng người khác, cảm giác sợ hãi không hẹn mà nhảy lên làm anh vô thức giật người. Wakasa bên cạnh lo lắng đỡ lấy, nhìn sắc mặt tái mét của Shinichiro mà giật mình.

"Có ổn không?"

"Không… không sao. Tại sao Takemichi biết anh sẽ chết mà cứu."

"... Cậu ấy có khả năng du hành thời gian. Trước khi biết mình có năng lực đó, ở cuộc sống bình dị kia Mikey đã rơi vào bóng tối rồi."

Tất nhiên người đứng sau có cả anh. Haruchiyo vẫn nhớ mình từng tôn thờ Mikey như thế nào, dừng khao khát sức mạnh vô địch ấy ra sao.

"Như anh đã biết đấy, Takemichi không thể điều khiển được khả năng đó. Nó phụ thuộc vào người cậu ấy bắt tay. Khi đối phương không muốn thay đổi tương lai hoặc không muốn biết chuyện ở tương lai như thế nào đó mới là điều an toàn đối với Takemichi, đó là lý do em ép cậu ấy đeo găng tay."

"Takemichi… vẫn muốn du hành thời gian sao?"

Wakasa nhả viên kẹo ra, nhìn vào bàn tay mình. Thay đổi tương lai ư? Không muốn nhìn thấy tương lai ư? Làm gì có người nào đủ năng lực để ngăn mình không có những suy nghĩ đó.

Haruchiyo: "Takemichi luôn sẵn sàng, nếu đó là mọi người. Cả cuộc đời cống hiến cho sự yên bình hạnh phúc này, Takemichi muốn nó trở nên thật trọn vẹn."

"Như thế này vẫn chưa phải là trọn vẹn?" Benkei ngơ ngác thắc mắc.

"Vẫn chưa."

"Vậy như thế nào là trọn vẹn?"

"Đến khi cậu ấy chết."

Tâm tình Benkei đang trôi theo dòng cảm xúc khi biết Takemichi là người cứu lấy niềm hy vọng của mình, đột nhiên nó ngừng lại, như bị tắc nghẽn. Gã nhíu mày, cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngu ngốc đến đau lòng.

"Tôi ra ngoài hút một điếu thuốc."

Ngoài Haruchiyo, ai cũng đã rơi nước mắt rồi. Cả Kisaki cứ nghĩ sẽ là người cứng rắn giống anh cũng phải lén tháo kính vụng về lau đi. Còn ba người còn lại kia, khuôn mặt ướt đẫm chẳng thèm lau, thứ chất lỏng kia từng giọt nhỏ xuống thấm ướt tấm thảm bên dưới.

Wakasa dùng một tay lau nước mắt, tự hỏi tại sao vừa nãy không ra ngoài cùng tên Benkei kia. Một người đàn ông gần ba mươi khóc trước mặt bao người, dù có là bạn cũng thật xấu hổ.

Chết tiệt!

Takemichi…

"Đi tìm Benkei."

Wakasa bực dọc lên tiếng mới phát hiện giọng mình đã lệch đi một tông. Shinichiro và Takeomi ngước mắt lên nhìn Waka, đứng dậy vỗ vai của thằng bạn suốt ngày bị gắn cái danh vô cảm. Waka lại tiếp tục dùng ống tay áo lau nước mắt, không muốn ở đây nữa.

Haruchiyo bình tĩnh đi trước, theo con đường quen thuộc về phòng bệnh của Takemichi. Đi ngang qua đại sảnh, trước mắt xuất hiện một hình ảnh hết sức kinh dị. Haruchiyo ban đầu chỉ hơi nhướng mày vì nó khá giống cảnh phim kinh dị mình từng xem với Takemichi. Rồi anh mới phát hiện người đứng sừng sững kia là Benkei đang hấp tấp cúi người đỡ lấy kẻ đang nằm bẹp dưới đất, cả thân thể bị vũng máu dưới đất bắn lên che đi dung mạo.

"Takemichi! Nghe anh không? Takemichi!"

Giọng Benkei rất lớn, phút chốc thu hút một vài bác sĩ y tá ở lại túc trực bệnh viện chạy ra. Đám người trong phòng bị cắt đứt suy nghĩ cũng chạy ra, nhìn thấy Takemichi trong lòng Benkei vương vãi đầy máu.

Cậu được đặt lên cáng, dù đã bất tỉnh vẫn thổ huyết không ngừng.

Tầm nhìn Haruchiyo đã nhoè đi được tô rõ vì chạy với tốc độ không tưởng. Anh đến bên Takemichi đang được đặt lên cáng, trông thấy lượng máu kia mà cả cơ thể như bị điện giật. Anh muốn hét lên, con ngươi như viên bi đặt trong cốc thủy tinh đáy tròn liên tục lắc lư không ngừng.

"TAKEMICHI, CHUYỆN GÌ THẾ NÀY!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net