Chương 115: Tôi điên mất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời: Tôi hù các cậu thôi. (Hihi ಡ ͜ ʖ ಡ)

___

"Không được, có chuyện gì thế này, làm sao đây, lại là chuyện gì đây. Takemichi, Takemichi, làm sao đây, làm sao đây."

"Haruchiyo."

Ngồi bệt sát cửa phòng cấp cứu, hai tay bấu chặt vào da đầu đến mức chảy máu. Haruchiyo dùng chùi chỏ ôm chặt đầu gối vào lòng ngực chẳng nhận ra hành động khiến hô hấp trở nên khó khăn hơn. Takeomi ngồi trên ghế nhìn xuống mà hoảng hốt, trông Haruchiyo chẳng khác nào bệnh nhân đang mắc chứng rối loạn tâm lý, lý trí bị tác động đến mức biến đổi tâm tính.

Đưa ngón tay lên miệng cắn in lại dấu răng, mùi tanh xộc vào mũi làm Haruchiyo bình tĩnh lại. Anh nhìn Takeomi đang lo lắng cho mình chớp chớp đôi mắt điều hoà lại hơi thở, bấy giờ mới rơi nước mắt.

"Takemichi của em lại bị gì rồi…"

Lần đầu được đáp lại, Takeomi hân hoan vui sướng. Anh mỉm cười nhẹ nhàng chua sót, cởi áo khoác đắp cho Haruchiyo, từ từ dắt lên ghế ngồi xuống.

"Takemichi sẽ không sao."

"Thật không?"

"Em phải tin Takemichi chứ?"

"Em tin chứ?" Haruchiyo ngốc ngốc trả lời: "Cậu ấy cũng sẽ đáp lại lòng tin của em. Takemichi không bỏ em đâu, cậu ấy không bỏ em sớm như vậy đâu. Cậu ấy nợ em một cuộc sống chỉ có hai người sau này, Takemichi sẽ không bỏ em đâu."

"..."

Đặt luôn hai chân trên ghế, Haruchiyo chôn mặt trong gối lẩm bẩm. Anh ngồi tư thế đó suốt một tiếng, đôi mắt lim dim nhưng không dám nhắm, sợ rằng ngủ rồi thì mình không còn là người đầu tiên hấp tấp hỏi han tình trạng của Takemichi nữa.

Điện thoại trong túi cứ rung lên không ngừng, mười cuộc hết chín cuộc là của Izana và Mikey, một cuộc cuối cùng là từ Emma. Shinichiro nhìn màn hình gãi đầu, nếu anh nói rằng đêm nay sẽ ở lại chả biết hai thằng nhóc kia có chạy đến đây ngay hay không nữa.

À mà có khi là có đấy. Cho nên Shinichiro chọn gọi lại cho Emma.

"Anh Shinichiro, Mikey và Izana đánh nhau ồn ào quá. Ông thì sang nhà hàng xóm ngủ rồi, em cũng đến nhà Hina đây. Nếu anh có về thì dẹp đống lộn xộn hai anh ấy bày ra đi nhé."

"... Giờ này rồi sao còn đánh nhau?"

Emma thở dài, chứng tỏ lý do hai đứa này đánh nhau cũng tào lao như bao lần.

"Mikey muốn bẻ tay chân của Izana vì hôm nay anh ấy ôm Takemichi nhiều quá…"

Shinichiro một tay ôm trán rồi quay sang dựa vai Benkei đang đứng cạnh. Benkei liền hỏi thăm.

"Có chuyện gì thế?"

Shinichiro che loa điện thoại nói nhỏ.

"Mikey và Izana lại đánh nhau, Emma sang nhà bạn ngủ luôn rồi."

Nói rồi anh xoa xoa mi tâm, đấu tranh tư tưởng tự hỏi rằng nếu mình về đấy rồi sẽ ngăn chúng như điều Emma mong chờ hay nổi điên nhào vào tranh giành Takemichi.

Hôm nay Izana giữ Takemichi hết một ngày, anh cũng bực lắm chứ. Anh còn chẳng thể hỏi thăm sức khỏe em ấy như mình hay làm vì bị đám bạn của Mikey tranh giành hết. Anh không có vị trí bên cạnh Takemichi, anh không có đất để quan tâm.

"Bây giờ… hai đứa nó vẫn chưa dừng lại à?"

Emma đang mang giày ngoảnh mặt ra sau.

"Đang oẳn tù tì."

"..." Tại sao lại oẳn tù tì?

"Ai thua phải làm tài xế cho người thắng chở đi thăm Takemichi, đứng từ xa nhìn người thắng chơi với Takemichi mà không được xen vào."

"..."

"Chưa phân thắng bại nữa. Vừa nãy Mikey chạy đi mua mấy chục cái dorayaki, có khi lát nữa chuyển sang xem ai là người ăn nhiều hơn."

Khẽ vuốt cằm, anh thấy cách chơi này cũng thú vị đó chứ.

"Vậy nhé, em đi đây. Giao Izana và Mikey cho anh đấy, mai em còn phải đi học. Em có làm một ít sushi để trong tủ, sáng mai ăn sáng."

"..."

Shinichiro không biết nói gì nhìn lên ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu. Anh không chắc mình sẽ về nhà, cũng lo hai đứa kia đang tranh cãi nhau sẽ chẳng buồn nghe điện thoại của anh. Shinichiro ừ một cái tắt điện thoại, anh muốn bên cạnh Takemichi thôi mà lại khó khăn đến thế.

"Shin!" Vừa nhìn Haruchiyo, Waka lén lút sang bên này: "Takemichi… là bị gì?"

Đầu óc rối bời, cuối cùng thốt ra ba chữ. Wakasa vò rối mái tóc buộc lỡ, không biết nên nói như thế nào là phải. Shinichiro nghe Waka hỏi thế não đùng một tiếng. Anh nhìn sang Haruchiyo muốn kéo Waka đi, vừa suy nghĩ xem nên nói chuyện này như thế nào thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt.

Vội trả lại áo khoác cho Takeomi, Haruchiyo vừa nhìn thấy bóng dáng mẹ của Kisaki liền kéo áo bà ấy đến một chỗ cách xa tất cả. Trông thấy hành động này, Shinichiro đơn giản hiểu ý. Anh vỗ vai Wakasa, âm thầm lắc đầu.

"Không nói được."

Kisaki cũng bước ra từ phòng phẫu thuật, vứt bao tay vào thùng rác cũng chạy ra chỗ mẹ mình. Bệnh tình của Takemichi chỉ có một vài người biết, được căn dặn cẩn thận là không được tiết lộ. Rất may là Shinichiro vẫn công tư phân minh, không nghĩ bọn họ đã trưởng thành và có thể được biết.

"Em sẽ nói tình hình của Takemichi cho anh sau. Cậu ấy rất ổn, là một biến đổi… tích cực."

Shinichiro gật gù tin tưởng Kisaki, cuối cùng dẫn theo đám bạn đi về. Còn phải dọn dẹp cái đống của hai thằng em trai, không biết căn nhà đã bị phá hủy đến mức nào rồi. Waka đi cuối, sau đó chọn ở lại đợi Takemichi được đưa đến phòng bệnh mới an tâm ra về. Benkei cũng ở lại, giữa hai người tồn tại một sự im lặng hiếm thấy.

"Bác sĩ, tình hình của Boss…"

"Không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là cơ thể thằng bé đang đào thải lượng máu bị biến đổi mà thôi. Có khả năng trong tương lai sẽ xác nhận được nhóm máu của Takemichi là nhóm máu gì."

"Vậy…"

"Sẽ dễ dàng hơn trong việc cung cấp loại máu và kháng thể đặc biệt một cách cố định. Có khả năng sức khoẻ cũng ổn định hơn, không cần phải ái ngại quá nhiều với ánh mặt trời."

"Cậu ấy… tiếp xúc với ánh nắng quá nhiều sẽ đẩy mạnh quá trình bạch hoá. Vị bác sĩ trước đây đã nói thế."

"Chuyện này không hẳn là xấu, chỉ là ánh nắng khiến sức lực Takemichi cạn kiệt nhanh chóng hơn. Nhưng bây giờ biết đâu có đột biến thì sao?"

Haruchiyo thả lỏng cơ mặt, thầm cảm ơn cô bác sĩ một lần nữa. Bà mỉm cười rời đi, để lại không gian cho đứa con trai.

"Mày nghĩ điều này là tốt hay xấu, Kisaki?"

"Câu trả lời của tao vẫn vậy, tốt cho Takemichi, nhưng không tốt cho sự an toàn của cậu ấy. Lão ta sớm muộn gì cũng biết chuyện này."

Đôi mắt Haruchiyo ánh lên màu xanh ngọc dưới ánh trăng sáng, nhoẻn miệng gian tà hoang dã.

"Thế… tao được giết bọn chúng rồi chứ?"

Đôi mắt ấy đối diện Kisaki trông thấy sự điên dại tâm thần không kiểm soát. Nhưng Haruchiyo lại điều khiển nó rất tốt, còn biết suy nghĩ trước khi làm mọi chuyện. Hắn ngẩng đầu nhìn ông trăng trên cao kia, gật đầu. Đúng là một con chó điên gắn bộ não người.

"Thoải mái, mày có gia tộc Kisaki bảo kê. Gia đình tao sẽ là trợ thủ đắc lực cho Phạm Thiên."

"Haha, điêu quá đấy. Nhưng tao rất vui vẻ chấp nhận."

Đứng mở một góc khuất, Hanma thích thú đến độ lấy tay che mặt. Hắn sắp được giết người rồi, Kisaki lại đứng sau dung túng cho hắn.

"Này!"

Tắt cười, Hanma giật mình nhìn người bên cạnh.

"Boss? Không phải cậu vừa mới ở trong phòng cấp cứu…"

"Tao là ma đó, sợ chưa?"

Nói nhưng nhìn Kisaki và Haruchiyo đang đứng với nhau. Takemichi bị cuốn hút bởi vẻ mặt khát máu của Haruchiyo. Hanma trông thấy Takemichi như thế lật đật ôm lấy cậu mang đi.

"Về phòng thôi, để hai người đó muốn nói gì cũng được. Cậu vẫn đứng sau ra lệnh cho chúng tôi chỉ?"

Takemichi nở một nụ cười hiếm thấy, giọng cậu trầm thấp kinh dị vang vảng bên tai Hanma.

"Có tao đứng sau thì tụi mày cứ thoải mái."

Cậu sẽ cho lão già khốn đó biết muốn động đến người của Hanagaki Takemichi thì sẽ có kết cục gì.

"Vậy hơn một tiếng đồng hồ trong phòng phẫu thuật mà chẳng một lần dùng dao kéo à?"

Ngồi trong lòng Haruchiyo ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, Takemichi dựa hẳn vào lòng anh khẽ gật đầu. Sau khi được đặt lên cáng, nhìn thấy Haruchiyo chạy đến lúc ấy Takemichi đã lấy được ý thức rồi. Cậu duy trì hơi thở đến khi vào phòng cấp cứu, tỉnh táo hơn khi máu được truyền gấp rút vào người.

Cả cơ thể bị tạt chất cồn tẩy trùng, Kisaki và mẹ của hắn đã tốt bụng lau sạch cơ thể của Takemichi. Sau đó, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo. Nhỡ lại cảm giác trước đó, Takemichi rùng mình một cái, làm Haruchiyo đang ôm cậu giống như điện giật mà giật cả người.

"Lúc ấy cứ nghĩ tao thật sự sẽ chết." Cứ nghĩ sẽ bỏ Haruchiyo mà đi, để anh ấy lại một mình trên cõi đời này: "Kisaki không vội chạy ra báo vì muốn xem tình hình của tao có thật sự đang đi theo hướng tốt hay không. Lại làm mày lo lắng rồi hả?"

"Đêm hôm rồi cậu còn ra ngoài làm gì, cử động nhiều sẽ khiến vết thương hở ra mất."

Ánh sáng chiếu xuống mờ nhạt đi, ông trăng rụt rè nép vào đám mây đang trôi lơ lửng. Bầu trời âm u, mây đen lại kéo đến. Takemichi càng rúc sâu vào lòng Haruchiyo hơn. Haruchiyo vừa nói vừa nhìn cậu, cởi hai cúc áo đầu luồn tay vào xem xét vết băng bó có bị rỉ máu hay không.

"Tôi lại khiến cậu bị thương rồi, Boss."

Takemichi đột nhiên xoay người đối diện với Haruchiyo, ánh mắt kiên định. Anh nhìn cậu nhíu mày, đôi mắt tối lại nắm lấy một chân của Takemichi vắt qua hông mình, để cậu đối diện với mình thoải mái hơn. Takemichi không cảm thấy kỳ lạ, hai chân quấn chặt vào thắt lưng Haruchiyo giữ thăng bằng, cánh tay cũng vòng qua cẩn cổ. Không ngắm trăng nữa, ngắm Haruchiyo.

"Tao biết mọi thứ mày làm đều vì tao. Là lỗi của tao vì không nghe lời mày. Mày còn giận tao đúng không?"

"Tôi không có… nhỏ nhen như thế."

Không phải lần đầu bế Takemichi như thế này nhưng là lần đầu cậu ấy tỉnh táo, chủ động, lần đầu đối diện gần gũi như thế. Takemichi còn rất tinh nghịch vùng vẫy cả người, làm Haruchiyo muốn ngồi yên cũng không được. Anh làm phân tâm sự chú ý bằng cách vuốt ve mái tóc cậu, dịu dàng ngắm nhìn cậu thay cho trời trăng hiếm có.

"Lần sau đừng về trễ như thế nữa… mày về vào thời gian ăn tối đi, tao nấu đồ ăn đợi mày về mà."

Haruchiyo nuốt nước bọt: "Lần sau tôi không thế nữa, cậu tha lỗi cho tôi nha?"

Hai tay Haruchiyo choàng qua eo Takemichi kéo cậu lại gần mình hơn. Mặt áp mặt, Haruchiyo nghiêng đầu chạm vào trán cậu. Takemichi hơi ngẩng lên, để chóp mũi hai người chạm vào nhau. Cậu tinh nghịch lắc đầu ma sát với chóp mũi góc cạnh của Haruchiyo, thích thú không thôi.

"Boss, tôi muốn hôn câu-"

Lập tức ngậm chặt hai môi, Takemichi cũng tròn cả hai mắt. Cậu chớp chớp nhìn Haruchiyo ở khoảng cách gần, mấp máy.

"Nếu là Haruchiyo… thì… không sao cả. Chỉ là… tao chẳng có kinh nghiệm. Tao chỉ được hôn một lần duy nhất, là Hina hôn tao-"

Haruchiyo nhẹ nhàng nâng cằm, đặt môi mình lên môi cậu. Thở nhẹ ra một hơi, phát hiện hai má mình đã đỏ ửng, anh quay phắt sang một bên, để mái tóc dài che mặt mình đi. Xấu hổ quá, tự nhiên đòi hôn cậu ấy, còn chưa đợi cậu ấy đồng ý…

Chụt!

Hôn lên má một cái, Takemichi chôn mặt vào cổ Haruchiyo. Không chỉ là hai má, có khi cả người cậu đã nóng đỏ cả lên rồi. Cậu bám lấy anh, hận không thể hòa cùng làm một. Xấu hổ quá đi, tại sao hôn một người đàn ông lại khiến cậu xấu hổ như thế này chứ, còn hơn lúc Hina bất ngờ hôn cậu.

Trông thấy dáng vẻ xấu hổ của Takemichi, còn cảm nhận thân nhiệt đang tăng lên. Haruchiyo dám chắc không phải vì sốt. Bay đi cảm giác xấu hổ, Haruchiyo nhếch môi.

Anh muốn thêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net