Chương 116: Chap này chỉ có Hina, Emma và Yuzuha.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tí tách!

Tí tách!

Tí tách!

Từng giọt máu nhỏ giọt xuống đất, thấm ướt chiếc tất cổ cao trắng tinh của đôi chân dưới nền đất. Hina tay không rẩy thứ chất lỏng màu đỏ trên cùi tay, cúi xuống dùng khăn choàng của người nằm bẹp ở dưới lau sạch.

Bên cạnh, Yuzuha cũng đưa tay lau sạch vết máu trên miệng, bị một vết cắt ở gò má, xót xa không thôi. Cô đá vào cái chân đã gãy của người nằm cạnh, còn tàn nhẫn dẫm lên một cái. Tiếng hét vang trời chói tai làm cả hai vô thức nhíu mày theo bản năng bảo vệ màng nhĩ của mình.

Bên kia, Emma giật lại sợi dây chuyền bốn lá từ tay của tên đàn anh nằm bẹp ở dưới. Trên mặt cô cũng vương vãi những vết máu, tay quấn chặt bao nhiêu vòng băng gạc thấm đẫm màu đỏ tươi. Emma trừng mắt nhìn tên cặn bã kia, một chân dẫm lên một bên má khiến hắn phun ra ngụm máu và một chiếc răng.

"Là ai sai khiến tụi mày đến đây." Emma liếc sang bên kia: "Hina-chan, Yuzuha-chan, bên này xong rồi."

Đến bên hồ nước ở công viên nhặt lấy cặp xách, Hina phủi bụi dính lên chiếc khăn choàng, xót xa muốn khóc. Là món quà Takemichi tặng, cô nâng niu, coi trọng nó như kim cương vậy mà chúng dám chạm vào bằng đôi bàn tay bẩn thỉu đó.

"Tao sẽ chặt đứt tay chúng mày, lũ khốn!"

Hôm nay tan học về Hina và Emma chạm mặt đám người mà ngay từ đầu khi đặt chân vào trường đại học đã chẳng ưa ẩm gì nhau. Lúc đó chúng nó chính là đám bất lương nửa mùa chính hiệu. Người xăm trổ, khuyên tai khuyên rốn khuyên ngực. Đến trường mặc mỗi cái áo ba lỗ, phì phèo điếu thuốc trên miệng,đi ngang qua ai ngứa chân thì đá người đó.

Đến giáo viên cũng ngao ngán nhắm mắt cho qua.

Hina và Emma là hotgirl của trường, người nóng bỏng người dịu dàng, còn liên tục đạt kết quả xuất sắc trong các kỳ thi, không những thế còn giỏi thể thao, khiến cả nam sinh và nữ sinh trong trường đều yêu mến ngưỡng mộ.

Cũng chỉ là một ngày bình thường như bao lần, Hina và Emma đang trên đường về, bàn bạc về lễ hội mùa đông sắp tới, hoặc giáng sinh sẽ đi chơi với ai. Emma bỗng nhiên lười biếng chỉ muốn ngủ ở nhà, nhưng Hina lại ríu rít muốn hẹn hò cùng Takemichi.

Luôn mang bên mình sợi dây chuyền được tặng lại và chiếc khăn choàng vô tình được cho, Emma biết tình cảm của Hina dành cho Takemichi to lớn đến mức nào. Cô thầm vui cho cô bạn sau mấy năm trời đau lòng vì bạn trai cũ, mong là người này sẽ khiến Hina hạnh phúc hơn.

Cậu ta là bất lương, còn là thủ lĩnh của một băng đảng nào đó. Emma nghe Draken nói thế nhưng khi tận mắt chứng kiến, tự mình cảm nhận thì công nhận Takemichi là một chàng trai rất dịu dàng và biết nghĩ cho người khác.

Emma cảm thấy hai người hợp nhau một cách kỳ lạ.

Trên con đường nhỏ gần công viên Umishita, Hina và Emma bị một đám người chặn đường. Bọn chúng có chín người ba nam sáu nữ. Tụi nam sinh kia hai người đều biết, là lũ bất lương nửa mùa chỉ dám tác oai tác oái trong trường.

Bọn chúng mỗi người khoác hai cô gái hai bên, nhìn đồng phục là biết nữ sinh của trường cao trung bên cạnh. Chỉ là mấy đứa nhóc còn đang trong tuổi dậy thì chẳng có nhan sắc, mặt thì chi chít mụn to mụn nhỏ. Nhưng thân hình có thể nói là xuất sắc đường nét rõ ràng, thế mà so với Emma vẫn kém xa vài phần.

Trực giác cho biết hai người sẽ không thể an phận trở về được rồi. Emma nắm tay Hina lùi ra sau một bước tính đường chạy nhưng đám nữ sinh cao trung kia đã nhanh hơn tản ra bao quanh cả hai.

"Hai cô em này là đang đi về nhà đó hả?"

Emma và Hina nép vào nhau, bàn tay đan chặt kiềm chế. Tay kia của Hina nắm chặt sợi dây chuyền bốn lá, trừng mắt tên trước mặt.

Tên đứng giữa dùng tay không bóc miếng snack được đưa tới, hít một hơi thuốc rồi liếm láp bàn tay đầy bột snack. Nhận lấy đôi mắt khinh bỉ của Hina làm hắn đùng đùng cơn giận trong người, tức khắc lao lên tát mạnh vào mặt Hina một cái rõ đau.

"Hina!"

Bị tấn công bất ngờ, Hina ngã bật ra sau. Khăn choàng của cô vì lỏng lẻo mà rơi ra, đáp xuống nền đất lẫn tuyết một cách nhẹ nhàng.

Đó là khăn choàng Takemichi tặng cho cô.

Hắn ta đang làm gì thế?

Chạy đến nhặt khăn của Hina lên rồi quay sang đỡ Hina dậy, cảm nhận được luồng khí khác tỏa ra từ người cô bạn khiến Emma run rẩy nhẹ, nhưng có chút rạo rực.

"Hina-chan không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Vụt!

Cầm hòn sỏi trong tay tựa lúc nào, Hina dùng hết sức lực chẳng cần nhắm văng về phía trước, vừa vặn trúng một bên mắt của tên vừa đánh cô kia. Hòn sỏi tròn trịa xoay vài vòng trong hốc mắt của hắn khiến hắn rầm gú vang trời.

"Một sợi chỉ bung ra tôi còn không dám cắt, các anh là cái thá gì mà dám làm nó dính bẩn?"

A!!!

"Con điếm khốn kiếp."

Pặc!

Như một làn gió, mang theo hương hoa lá của nước hoa con gái. Emma nhảy lên, một chân đá thẳng vào mồm tên vừa phát ngôn, mạnh đến mức hàm của hắn bị lệch, một cái rắc kinh dị.

"Nói lại một lần nữa? Đàn ông con trai dẫn người đi bắt nạt hai đứa con gái, đúng là lũ đực rựa không có bản lĩnh."

Hắn ta gầm rú không biết bao nhiêu lần làm hai tên bên cạnh cũng hãi hùng theo. Hina từ từ đứng dậy phủi bụi dính trên vành váy, mang cả túi xách và chiếc khăn choàng cổ vướng bụi đến gần đài phun nước cẩn thận đặt xuống, trong túi lấy ra một dải băng gạc văng cho Emma.

"Mấy đứa nhóc kia, lại đây đánh chết con nhỏ này đi. Tao không đánh con gái, ai làm tốt được thưởng!"

Hắn chẳng nhận ra giọng mình đã run rẩy như thế nào mà vẫn lớn tiếng. Sáu cô nàng đi theo kia dường như chẳng phải dạng học sinh đàng hoàng gì, trong cặp chỉ toàn là son và phấn và đồ làm đẹp. Bọn chúng mỗi đứa lấy ra một cây gậy tự sướng, người thì cầm thước, có kẻ cầm dao hùng hổ lao đến bên Emma.

Emma rất bình tĩnh chụp lấy cuộn băng gạc, thản nhiên quấn vào hai bàn tay trần. Hina thì chẳng cần chuẩn bị gì, mặc cho bản thân đang mặc chiếc váy màu hồng đáng yêu chạy với tốc độ bàn thờ nhảy lên, chỉ một cú đẩy chân đã khiến đám con gái ẻo lả kia ngã xuống hết bốn đứa. 

"Muốn chơi thì tôi chơi với các người. Cho nên đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn."

"Mày đừng có già mồm, chạy á? Để xem một mình mày làm sao thắng nổi sáu đứa tụi tao."

Ả ta cầm dao lao tới, nhưng đi được vài bước thì bị cát văng vào mặt. Tiếng gào chí choá như gà mái đau đẻ làm Hina nhíu mày, lần theo hướng cát bay tới nhìn thấy Luna và Mana. Hai cô em gái của Mitsuya Takashi làm gì ở đây?

Luna là chị đứng chắn cho Mana, chống nạnh nói lớn.

"Cả đám người đánh một người, đồ không biết nhục nhã."

"Mẹ kiếp, mấy con bé này không được ai dạy đúng không?"

Đá thẳng vào mồm cô ta, Hina trợn mắt.

"Cô bé nên im lặng trước khi chị đây nổi điên lên." Nói rồi lấy lại vẻ mặt hiền lành mỉm cười quay sang Luna và Mana, nhìn cặp xách và cây kem trên tay Mana, có lẽ hai chị em vừa đi học về: "Về nhà đi nhé, Luna và Mana ngoan."

Luna lại xung phong nắm tay em gái mình chạy đi. Ban đầu rất ngoan ngoãn chạy theo đường về nhà, tự nhủ sẽ gọi cho anh hai đến giúp chị Hina và chị Emma. Nhưng dọc đường gặp phải chị Yuzuha đang bước ra từ cửa hàng tiện lợi, vừa vụng về giải thích vừa kéo đi đến chỗ đang xảy ra cuộc ẩu đả kia.

Hai đứa bé há hốc mồm, không nghĩ chị Yuzuha cũng nhào vào tham gia đánh nhau. Luna lén lút nhìn xung quanh rồi dẫn em gái mình đến một vị trí an toàn, nhìn ba chị gái thay phiên nhau tẩn từng người mà tung hô cố lên!

Trong cặp xách Mana có chiếc trống đồ chơi dành cho trẻ con lấy ra nhiệt tình lắc lắc gọi tên từng người, đôi khi chạy đi nhặt đá văng vào đám người xấu kia, rất chính xác không một viên nào làm Hina, Emma và Yuzuha bị thương.

Giải quyết xong đám người đáng ghét, ai cũng nhẹ lòng. Yuzuha chỉ là ké một chút để khuây khỏa sau thời gian làm việc mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Luna và Mana.

"Sao lại không chạy đi chứ? Bây giờ còn chưa về anh hai sẽ lo thì làm sao đây?"

Luna và Mana nhìn nhau, chứng tỏ nhất thời không nghĩ đến vấn đề này. Hai đứa nhỏ ôm nhau thì thầm, nghĩ chắc lát nữa về sẽ bị anh trai tra hỏi đủ thứ, càm ràm chẳng khác gì mẹ.

Hina ôm trong người chiếc khăn choàng cổ chỉ dính một ít bụi bẩn khóc toáng lên. Cả chiếc vòng cổ bị giật lấy trong cuộc ẩu đả vừa nãy cũng bị đứt, khiến cô đau càng thêm đau. Hina khóc huhu như một đứa con nít, môi mếu mặt méo, thật chẳng giống như vừa nãy hành xử như một con quái vật mà đánh lũ kia tơi bời.

"Làm sao đây, nó bẩn mất rồi. Mất mùi của Takemichi-kun rồi, huhu."

Cứ mỗi lần hít xuống là mỗi lần hét lên, Emma và Yuzuha bên cạnh bất lực. Họ biết những thứ kia quan trọng với Hina đó, cô ấy đang hành xử không khác gì đứa con nít đó. Nhưng mấy lời dỗ dành dành cho con nít chỉ là thừa thãi với Hina mà thôi. Bây giờ có lẽ chỉ có một người mới làm Hina nín được.

"Đến bệnh viện nhé?"

Hina giật mình, nhìn sợi dây chuyền bị đứt.

"Không được, Takemichi-kun sẽ buồn đó."

Nói xong lại chôn mặt trong gối mà khóc. Chẳng biết làm gì ngoài đợi cảm xúc Hina vơi đi, Emma và Yuzuha dùng số bông băng y tế mình hay mang theo tẩm cồn lau đi vết máu trên người.

"Còn quần áo thì phải làm sao đây?"

"Luna, Mana!"

!!!

Quá thời gian tan học một tiếng mà chẳng thấy hai đứa em gái đâu, Mitsuya và Hakkai men theo đường đi và đường về để tìm. Nhìn thấy cái trống đồ chơi của Mana, bên kia là cả đám người nằm la liệt còn ngửi được cả mùi máu.

Nhưng khi cả hai chạy vào trong rồi cảnh tượng được nhìn thấy là ba cô gái kia đang chăm sóc cho nhau, Hinata thì khóc bù lu bù loa, còn Mana và Luna thì vui vẻ nói về chuyện vừa nãy.

Emma và Yuzuha quay lại nhìn xem đối phương là ai, đập vào mắt Hakkai là vết cắt đi một đường qua gò má đang chảy máu của chị gái mình.

"Yuzuha, ai làm chị ra thế này."

"Không sao đâu Hakkai, tụi kia chặn đường Hina với Emma, chị vào giải vây bị cầm dao vơ trúng thôi."

Mitsuya đổ mồ hôi ấp úng: "Yuzuha thì không nói, nhưng cả Emma và Hinata…"

"Haha, một mình Hina tẩn tơi bời bốn đứa đấy, còn chạy sang tẩn thêm một thằng bên Emma. Chị chỉ khao được hai đứa thôi." Vì cô đang đến ngày, bụng đau lắm.

"Hina là nữ võ sinh giỏi nhất võ đường nhà Sano mà, như thế này chỉ là muỗi." Emma phồng má.

Mặc kệ mình bị tâng bốc như thế nào, Hina vẫn cứ ôm lấy hai thứ đồ kia mà thút thít.

Mitsuya và Hakkai ái ngại nhìn nhau, thiếu điều bật những suy nghĩ trong đầu thành tiếng. Trước giờ trong mắt đám con trai Emma và Hina là hai cô gái hiền lành dịu dàng giỏi việc đảm đang, ăn nói nhẹ nhàng hết sức, tâm lý để ý đến từng chi tiết nhỏ của người khác. Có ai ngờ rằng họ cũng là những con người biết dùng nắm đấm để đánh nhau hay không?

Hakkai đi đến bên Yuzuha giúp sơ cứu, Mitsuya lủi thủi di chuyển sang đám người kia xem xét qua một lượt, chín người hết bảy người thành thương binh rồi. Anh xuýt xoa vuốt mặt, đám người này sao lại chọc đến ba người kia vậy chứ. Quan trọng hơn, họ mạnh như thế, là giấu nghề từ lâu sao?

Vô thức rùng mình, cả Hakkai và Mitsuya đều tự nhủ rằng mình sẽ không dại dột mà chọc đến mấy người này nữa, cả cái cô Senju kia cũng là một quái vật sống.

Nghĩ nghĩ một hồi, Mitsuya ấn số gọi cho một người.

"Chuyện gì thế Mitsuya?"

Giọng anh nhẹ nhàng hẳn: "Kìa, tao bảo mày gọi tao là Takashi mà."

Takemichi cạn lời, không muốn vòng vo.

"Được rồi… gọi cho tao có gì không Takashi?"

Takemichi cảm thấy ngượng miệng quá, cậu không quen.

Thở dài một hơi bất lực, Mitsuya dở giọng nghiêm túc.

"Gần công viên Umishita xảy ra một vài vấn đề. Mày… cho người của Phạm Thiên đến đây giải quyết được không? Sắp đến giờ cao điểm, để người dân nhìn thấy thì không hay."

Không tiện hỏi quá nhiều, Takemichi gật đầu rồi tắt máy. Sau khi ngắt kết nối, nhìn đám người dưới chân thêm bao lần lại ớn lạnh bao lần. Ít ra nếu là Phạm Thiên có thể giải quyết chuyện này ổn thoả mà không dính đến pháp luật.

Ở một góc khuất, Kogiya thầm chửi thề vì kế hoạch thất bại. Vốn chỉ muốn dọa cho Emma sợ để hạn chế ra khỏi nhà vào thời gian tới, ai ngờ em ấy cũng không ngán bố con thằng nào như thế. Còn thêm hai cô nàng kia cũng chiến không kém, dường như hắn đã quá xem nhẹ những cô gái bên cạnh Takemichi được phân vào loại người phải bảo vệ 24/24 rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net