Chương 117: Thường nhật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay Takemichi ngủ rất sâu, một giấc đến tận chiều tối. Vừa tỉnh dậy đã nhận được cuộc gọi của Mitsuya, sự ngái ngủ còn đọng lại bốc hơi hết. Takemichi muốn gọi Haruchiyo, nhưng nhớ lại chuyện ngày hôm qua mà có chút ngại ngùng.

"Không có số của Koko hay Inupee luôn sao… điện thoại Haruchiyo đâu rồi."

"Cậu tìm số điện thoại của tụi nó làm gì?"

Takemichi cả kinh, hai má tự động điểm hồng.

"À, tao không có…"

Haruchiyo tiến đến ngồi lên giường nghiêng đầu đối diện Takemichi. Anh nhìn hai bàn tay sát nhau nhưng chẳng chạm, xấu xa cười ra tiếng.

"Sao thế, tôi ở ngay kia mà?"

Haruchiyo chỉ về phía WC, một tay dùng khăn vò mái tóc dài vừa gội. Anh từ từ chồm người đến ghé sát mặt Takemichi khiến cậu xấu hổ lùi ra sau, còn ngoảnh mặt né tránh, hành động đáng yêu cực kỳ.

Hương bạc hà xộc vào mũi dễ chịu, bộ dáng buông thả mái tóc của Haruchiyo phải nói rất lâu rồi mới lại được nhìn thấy. Takemichi ngẩn ngơ vài giây rồi lại ngoảnh đi chỗ khác, cậu lại đỏ mặt nữa rồi.

"Tôi đã làm gì đâu, sao cậu lại ngại ngùng như thế."

"Thì…"

Takemichi mím môi, nhất thời quên mất điều Mitsuya vừa nói đến. Cậu chôn mặt trong chăn muốn nằm xuống bị Haruchiyo đỡ dậy. Anh kéo cậu lại sát mặt mình, xấu xa cười ra hơi.

"Dậy rồi thì vệ sinh cá nhân trước đã."

"Mày đừng có như thế mà, tao sẽ sốt đó."

Mỗi lần thân nhiệt cậu tăng cao Haruchiyo sẽ sốt vắng cả lên nhưng hôm nay chỉ muốn bày trò trêu chọc. Thiếu điều ôm luôn Takemichi vào lòng, Haruchiyo phải đánh lạc hướng mình bằng cách hỏi lái sang chuyện khác.

"Vừa nãy ai gọi cho cậu thế?"

Nhắc đến đây Takemichi liền à một tiếng, cảm giác xấu hổ tức khắc bay đi mất. Takemichi ngẩng đầu nhìn Haruchiyo, biểu hiện gấp rút nghiêm trọng. Cậu giật lấy máy tính để ở đầu dưới của giường kết nối với điện thoại của mình, vài cái miết chuột tay liền lần ra được vị trí của Mitsuya. Takemichi quay màn hình máy tính cho Haruchiyo xem.

"Mày mau đến vị trí mày dọn dẹp hiện trường. Tao không biết ai đã làm gì nhưng phải nhanh lên."

Nhìn vị trí trên máy tính rồi nhìn đồng hồ Haruchiyo thầm tính toán, anh có đủ thời gian để vừa đi vừa sấy tóc, nhưng lại muốn Takemichi làm việc này cho mình.

Toang đứng rời đi ngay, phải nhanh đi rồi nhanh về. Haruchiyo chỉ mang vỏn vẹn chiếc áo khoác hì hục vừa đi vừa gọi cho Koko, kêu cả đám người theo làm nhiệm vụ.

Ra khỏi cửa phòng, đứng đợi thang máy…

Takemichi quên mất mình chưa ăn gì, cầm điện thoại định đặt đồ ăn ở bên ngoài. Vừa đặt lên tai thì Haruchiyo đột nhiên trở về mở cửa cái rầm. Dường như chỉ là xúc động nhất thời, Haruchiyo dịu dàng đóng cửa lại rồi tất tật tiến đến nắm tay cậu.

"Tôi có thể được cậu hôn tạm biệt không?"

"C-cái gì cơ-"

Chưa kịp nói tiếp Haruchiyo đã lao đến thật nhẹ lướt qua môi cậu sau đó khoác áo tạm biệt rời đi. Takemichi ngồi xuống ôm gối, thu người thành một cục thịt bé xíu. Hai mắt cậu xoay vòng, tai mặt đỏ rựng, cả hai chân tê tái muốn ngồi cũng không vững.

Hai người đàn ông hôn nhau có bình thường không nhỉ? Chỉ trong vòng chưa tới hai mươi tư tiếng, cậu và anh ấy chạm môi hai lần.

Nhưng mà cũng chỉ là lướt môi qua, chắc là để thể hiện sự tôn quý thôi nhỉ. Takemichi hít một hơi, có lẽ là vì anh quý cậu, hoặc thấy cậu dễ thương mà thôi. Một nụ hôn hời hợt thì có gì phải suy nghĩ nhiều.

Lè lưỡi liếm phải vị trí vừa nãy Haruchiyo đặt môi lên, Takemichi xoay lưng về giường. Cùng ngẫm lại một chút về sự việc hôm đó, một sự việc chẳng đến nơi đến chốn.

Bakito Juyaki nói rằng lão làm thế vì muốn ganh đua với hắn, nhưng cậu cảm thấy những gì lão ta làm đều có âm mưu kỹ càng, chỉ là… chưa kịp làm gì đã bị dập tắt.

Theo lời Hakkai nói, hợp đồng tạm thời được lập ra giữa Taiju và lão có điều kiện khá là quái lạ. Tại sao lão ta lại thèm thuồng Taiju đến thế, có thật là ở Taiju có gì đó thu hút lão, hay vì Taiju có liên quan đến cậu. Chẳng biết từ bao giờ Takemichi chỉ nghĩ đến từng việc lão làm đều liên quan đến cậu.

Lão bảo rằng bản thân không muốn dựng lại mọi chuyện một cách nghiệp dư như Kisaki từng làm mà muốn khiến cậu phải khổ sở, nghĩ nát óc vẫn không đoán ra mục đích thật sự của lão.

Những thông tin Koko cung cấp cho Haruchiyo đều nằm trong máy tính, hôm ấy chỉ vài phút lướt qua cậu đã nắm gọn. Ba chữ vật thí nghiệm này thật là quen tai, nhưng tại sao Taiju lại biến thành vật thí nghiệm? Takemichi nghĩ rằng chỉ có bản thân nằm trong tầm ngắm mà thôi.

Nhắc đến Taiju là Takemichi lại nhớ đến sự kiện về Hắc Long năm đó. Cậu bị cuốn vào chuyện của gia đình nhà Shiba một cách tự nguyện để cứu lấy Taiju. Cũng không có gì đặc biệt, cậu đã cứu được hắn rồi.

Vậy, nếu lão ta muốn giết người để cảnh báo cậu cái gì đó thì không nhất thiết phải dựng lại chuyện này. Trong sự kiện lần này không có ai phải chết.

Không đúng, nếu không thì tại sao cậu lại dấn thân vào? Vì ở một dòng thời gian, Taiju đã bị Hakkai giết chết. Hakkai từng nói cuộc sống của cậu ấy bây giờ đã rất hài lòng rồi, không muốn Taiju xen vào để rồi lại làm náo loạn lên.

Lão thừa nhận rằng mình không bị cuốn vào sự thay đổi của các dòng thời gian, vậy là có nghĩa giống với Haruchiyo, lão ta biết tất tần chi tiết mọi chuyện, chỉ có cậu là mơ màng về nó, chỉ suy nghĩ qua loa từ khoảnh khắc ngắn từ khoảng thời gian này sang khoảng thời gian khác.

Vậy chuyện như thế này có phải là kết thúc chưa?

Anh Izana đã bắt đầu bành trướng Yokohama thu thập nhân lực, có lẽ là chuẩn bị cho lời thách đấu của Aijouba Tsunemi bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ cậu nên nghĩ đến vấn đề này, điểm mốc chính là giáng sinh vẫn chưa đến.

Còn mười ngày…

Theo trí nhớ, ở dòng thời gian đầu tiên Hakkai bị gán tội giết anh trai mình, nguyên nhân sâu xa chính là không thể sống nổi với lý tưởng xem bạo lực là tất cả của Taiju. Nhưng sau khi biết lý do cậu đã ngăn cản nó rồi cơ mà? Taiju bây giờ cũng đã quay đầu, đâu phải lúc nào cũng tôn thờ bạo lực như trước?

Takemichi ôm đầu, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Giết Taiju sao? Ai sẽ là người thực hiện điều đó? Yuzuha hay Hakkai? Rồi lý do là gì?

"Chết tiệt!... Nhưng mà như vậy có phải… Hakkai vẫn còn có thành kiến với Taiju không? Có phải cậu ta vẫn còn ám ảnh sự bạo lực đã đeo bám suốt cả một tuổi thơ không?"

Takemichi lẩm nhẩm, càng suy nghĩ càng nhức đầu không thôi. Cảm giác sợ hãi một thứ hư vô chẳng bao giờ khiến người khác dễ chịu.

Xoa xoa cái bụng, đói bụng quá đi. Cầm điện thoại trên tay ấn ấn rồi nghĩ lại, Takemichi muốn ra ngoài đi dạo hơn. Cậu chạy đến tủ quần áo ấn nút hạ màn an toàn ở cửa sổ, vừa cởi chiếc áo sơ mi ra thì cửa phòng mở, bước vào là Shinichiro.

Thường xuyên đến bệnh viện nên dạo này Shinichiro chẳng còn hút thuốc nữa. Ngậm trong mồm cây kẹo mút đẩy qua đẩy lại, anh giữ nguyên tư thế mở cửa đứng yên như trời trồng nhìn Takemichi đang công khai thay đồ giữa thanh thiên bạch nhật.

Nửa thân trên của Takemichi để trần, dẫu Shinichiro thường xuyên lau người cho Takemichi nhưng đây là lần đầu trực tiếp dưới ánh sáng như thế này. Mà anh cũng chỉ được phép vệ sinh tay chân, Haruchiyo có cho phép động vào Takemichi đâu. Takemichi rướn người treo áo sơ mi bệnh nhân lại vào tủ, thân hình nhỏ nhắn, chiếc eo thon thả phô ra làm Shinichiro vô thức nuốt nước bọt. Anh nhìn hai bàn tay của mình, muốn biết xem rốt cuộc nó có ôm hết được vòng eo của Takemichi hay không.

"Anh Shinichiro? Hôm nay anh đến sớm thế."

Nhìn thấy phần ăn Shinichiro cầm đến còn nghi ngút khói, thu hút con quỷ lười biếng trong Takemichi. Cậu nhanh nhảu chạy lại quên luôn việc mặc áo, Shinichiro trông hình bóng ấy từ nhỏ bé đến lớn dần, từ mờ nhạt đến rõ ràng vô thức đứng thẳng người. Đôi mắt anh dán vào hai điểm nhô lên ở ngực kia, ngại ngùng cúi mặt.

Cảm giác gì đây vậy nhỉ?

"Đây là cháo cho em."

Shinichiro dúi vào tay Takemichi phần ăn nóng hổi, bối rối xoay người tìm chỗ để giấu mặt đi. Loay hoay một hồi quyết định ra khỏi cửa, quên mất cửa đã đóng mà đâm sầm vào tấm kính mờ. Chưa hết, quán tính khiến Shinichiro ngã người, đè cả cơ thể lên Takemichi đang đứng ở đằng sau.

"Anh Shinichir-"

Sau gáy cảm nhận có thứ gì đó thọc vào, Shinichiro nằm luôn một chỗ. Anh nuốt nước bọt cứng đờ cả người, hai má dần đỏ lên. Đó là cái ti của Takemichi.

Đều là đàn ông cả mà, mày bị làm sao thế hả Shinichiro?

"A-anh xin lỗi!"

Chưa kịp đứng dậy, Shinichiro cảm thấy cái cổ áo thun thảm thương bị xách lên, giãn ra như một sợi dây cao su. Waka cau mày nhìn hai thân thể đang đè lên nhau, dưới là Takemichi trên là Shinichiro khẽ cau mày nhẹ.

"Á á, Waka, rách áo mất."

"Cậu đâu có thiếu tiền, lần sau mua áo chất lượng tốt một tí mà mặc." Để nếu có lần sau anh xách cổ cậu ta dễ hơn mà không cảm thấy áy náy.

Đẩy Shinichiro ra chạy lại đỡ Takemichi đang khổ sở ngồi dậy, Waka cởi áo khoác nhẹ nhàng choàng lên cho cậu, không cần hỏi trước mà bế lên giường.

"Sao lại không mặc áo?"

Takemichi còn hơi choáng sau tai nạn bất ngờ không đáng kể, cậu vịn đầu xoa thái dương lơ mơ trả lời.

"Em đang thay đồ để ra ngoài mua đồ ăn."

Nhìn sang phần cháo Shinichiro mới mua bị văng tung toé, cảm thấy có lỗi dù không phải do mình.

Waka lần mò điện thoại Takemichi trên chiếc bàn ở đầu giường, yêu cầu cậu mở mật khẩu rồi lưu số mình vào.

"Lần sau có gì gọi cho anh, anh mang đến. Lúc nào cũng được."

"Không phải hôm trước anh Benkei nói hai người phải đi nước ngoài sao?"

"Tụi anh… không đi nữa."

Trông thấy vẻ ngập ngừng, Takemichi nhạy cảm nhận ra có gì đó không tự nhiên.

"Có… vấn đề gì sao? Hay là ai đó gây khó dễ cho anh và anh Benkei hả?"

Takemichi biết mình không nên hỏi về vấn đề riêng tư của hai người họ, nhưng cậu lo lắng mà, kể cả cách họ đối xử với cậu rất chi là nhẹ nhàng nên nghĩ mình có thể mạng phép hỏi một chút.

Waka cười nhẹ xoa đầu Takemichi một cái. Đúng là thằng nhóc này chỉ nghĩ đến chuyện bảo vệ cuộc sống của người khác mà thôi.

"Lo cho em trước đi kìa."

Đang âu yếm thằng bé, tự nhiên bị huých mạnh một cái vào vai làm Waka hoảng hồn. Anh trợn mắt nhìn lên thằng bạn của mình, cái quái gì mà dùng lực mạnh thế? Shinichiro giơ phần áo bị nắm đến giãn ra, hơi khó chịu.

"Áo rách rồi này."

"Thì về nhà thay đi."

"Chúng ta vừa đi siêu thị mà."

"Đó là áo của tao mà."

"Đừng nói nhiều, đưa chìa khoá đây."

Móc chìa khóa xe đưa cho Shinichiro: "Gọi cô lao công đến dọn dẹp, mang luôn phần ăn dưới kia lên đây cho Takemichi."

Waka nhếch miệng nhìn bóng lưng của Shinichiro. Này thì đòi đi trước, này thì biết anh mua cho Takemichi rồi vẫn cố mua thêm một phần.

Takemichi bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngốc. Theo lời Senju kể từ rất lâu anh Waka vẫn luôn ngưỡng mộ anh Shinichiro, sao những gì cậu chứng kiến lại khác xa hoàn toàn thế. Nhìn ánh mắt đấu khí của hai người lúc nãy giống đang tranh nhau một cái gì đó, vẻ mặt thù địch hận không thể đấm đối phương một cái, còn chẳng ai nhường ai.

Anh Waka rất bám anh Shinichiro, sao hôm nay lại muốn đuổi anh ấy đi chỗ khác?

Cãi nhau hả ta?

Không kịp hỏi Wakasa đã rời ghế đi đến bên tủ quần áo, thấy cậu có một chiếc áo thun giống với mình không nghĩ gì mang lại.

"Mặc vào đi, cũng không cần lúc nào cũng mặc đồng phục của bệnh viện."

Gọi được lao công rồi Shinichiro đi thẳng xuống bãi đổ xe. Vẻ mặt đùa cợt vừa nãy bay đi đâu mất, thay vào đó là sự lạnh lùng tỏa ra hơi lạnh đến thấu xương. Đứng trước xe của Waka, Shinichiro khẽ đưa tay chạm lên môi mình một cái. Anh đã tính toán mà muốn bản thân sẽ là người hôn Takemichi trước…

Nghĩ đến bờ môi căng mọng đỏ hồng ấy Shinichiro vô thức nhếch môi. Dễ mà, anh sẽ làm được thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net