Chương 122: Cuộc gặp gỡ tình cờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày này hàng năm, tác giả Ai Yazawa sẽ tổ chức một buổi ký tặng tác phẩm có giới hạn cho những độc giả có thẻ thành viên. Đây là tác giả shoujo manga mà Chifuyu rất thích, nhưng cậu ấy đã từ lâu chẳng có thời gian để tham gia những sự kiện thường nhật như thế này.

Năm nào cũng thế, Takemichi sẽ đến đây giành chỗ để lấy được tấm ảnh cùng quyển shoujo manga phiên bản giới hạn có chữ ký của Ai Yazawa, là món quà sinh nhật để tặng Chifuyu. Takemichi chỉ có thể làm thế suốt mấy năm liền, gián tiếp chúc mừng sinh nhật cậu ấy.

Tàu điện ngầm mùa đông có khá nhiều người vì tuyến đường đi không mấy tiếp xúc với không khí lạnh, chất lượng máy sưởi cũng không thể bàn. Takemichi đeo tai nghe, đút hai tay vào túi bước vào không gian xì xào rầm rì kia tìm một vị trí ít ai chú ý mà ngồi xuống.

Đã lâu rồi chưa tự mình đi xa bằng phương tiện công cộng, tâm lý Takemichi có chút không chịu ngồi yên mà dồn dập áp lực từ nhiều phía, quả tim cứ co thắt thở không tròn hơi. Cậu lén nhìn đám người xung quanh, kẻ ngủ người nghịch điện thoại, ai cũng tự tạo cho mình một không gian riêng chẳng đụng chạm nhau, vậy mà Takemichi lại cảm thấy chẳng mấy tự nhiên.

Cậu chôn mặt vào khăn choàng cổ, hít lấy hương nước hoa của Haruchiyo còn động lại, tâm tình cũng đỡ hơn. Điện thoại ting một cái, là hai tin nhắn từ Izana và Kakuchou. Kỳ diệu, hai người này luôn dính lấy nhau cho nên giống nhau đến từng câu từng chữ được sản xuất từ trong não luôn rồi?

Izana và Kakuchou: "Mày/Em đi đến đâu rồi? Gửi định vị sang đây."

Tàu điện ngầm cứ run run, định để bụng trống để sang Yokohama cùng hai người họ đi ăn, nhưng bây giờ cậu cảm thấy khó chịu quá, mồ hôi lạnh cứ túa ra, mặt mày đã tái mét đến nơi. Hình như là say tàu mất rồi.

Cầm điện thoại chẳng nổi nữa, Takemichi nói ra địa điểm vừa được thông báo trên loa gửi đại cho một người. Cậu cần ngủ một chút, nếu không ngất ở đây rồi thì ai mà đến cứu.

Có lẽ vì cơ thể đang không ổn, dạ dày liên tục bị sốc khí cho nên Takemichi rất nhạy cảm với mùi đồ ăn, đây còn là đồ ăn ngập tràn dầu mỡ. Cậu muốn nôn.

Takemichi nhìn lên, nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ chắn trước mình. Cô ta dùng áo khoác che mình che cả cậu, ngăn cản đống khoai tây chiên bị ai đó cố tình hất đến.

"Cô gái, muốn bắt vào xó để bị đâm hả?"

Vừa nghe phát ngôn đã chẳng lọt tai, Akiyama nhẹ nhàng vẩy áo khoác của mình vắt lên thanh vịn tay bên cạnh Takemichi, trừng bọn chúng.

"Cái gì? Cái mồm tụi mày thối thế? Có bản lĩnh thì đến đây, tao tiếp. Tao sẽ cắt bỏ cái tật bắt nạt người ngoại vùng đã thấm vào trong xương trong tủy của chúng mày."

Akiyama cởi luôn áo sơ mi ngoài, để lộ chiếc áo đen thun bó sát tôn lên từng đường nét của cơ thể làm chúng thèm thuồng nuốt nước bọt. Ban đầu nghĩ rằng chỉ có bọn chúng, nào ngờ vừa phô trương body chuẩn mực của phụ nữ ra, một lũ khác đang tưởng như đang ngủ đứng dậy hùng hổ đi về phía Akiyama.

Người dân không liên quan lặng thầm đi sang toa khác, chỉ còn mỗi Takemichi vẫn ngồi lì một chỗ nhíu mày. Cậu thích ăn khoai tây chiên đấy, nhưng thứ này giống được tắm qua dầu mỡ chứ chẳng phải chiên qua. Đây không phải cách làm khoai tây chiên một cách ngon nhất, cũng không phải cách mời người khác ăn một cách lịch sự.

"Cậu trai, hãy đi với mọi người. Ở bên này để tôi lo."

Không ngờ cậu ta chẳng sợ còn đứng dậy đứng ngang hàng với Akiyama. Hai tay vẫn đút túi, đôi lúc lắc lư theo điệu nhạc du dương. Là bài mà Mikey đảm nhiệm phần hát chính trong album vừa phát hành. Cậu đá cây chổi về phía bọn chúng.

"Một là dọn, hai là tao và chị ấy đập tụi mày ra bã."

Cậu trai này thản nhiên đến mức khiến Akiyama có cảm giác mình đang ở trong một lớp học cá biệt mà mình là chị đại, nó làm cô nhớ đến lúc còn nhỏ mình đã thống kĩnh đám bất lương ở Kyoto như thế nào, phút chốc quên đi áp lực về số lượng mà lũ kia mang đến.

Chỉ mất mười phút để giải quyết gọn bọn chúng, cũng chẳng còn ai, lúc này Takemichi tháo khẩu trang ra, hô hấp thoải mái hơn nhiều. Akiyama giật mình nhìn cậu may mắn không thốt lên cái tên Takemichi. Cô nhỏ giọng ghé sát cậu đến mức camera an ninh có muốn cũng không nghe thấy.

"Cậu là… no.1 Phạm Thiên đúng không?"

Đầu tiên Takemichi không ngạc nhiên mấy, nhưng vẫn hỏi.

"Chị là người Tokyo hả?"

"Không có, chị là dân Kyoto định cư tại Tokyo cách đây không lâu nhưng cũng biết đến Phạm Thiên. Em nói bé thôi, có camera đấy."

Takemichi tít mắt, hiếm thấy có người không sợ hãi khi biết danh tính của cậu. Hai người chụm đầu vào nhau gõ nhiệt tình trên điện thoại của Takemichi cười đùa khúc khích, khiến cho đám người kia đang mỗi người một tay dọn dẹp toa tàu cũng phải khó hiểu quay sang nhìn.

Vừa nãy như thằng điên bà điên, bây giờ lại giống như em bé, đa nhân cách à?

Binh!

"Thằng kia, lại đây!"

Cầm chai nước còn một nửa trong thùng rác tái chế bên cạnh Akiyama văng thẳng vào đầu một tên đang lầm bầm nói xấu mình và Takemichi. Hắn ta sợ hãi rụt người, lủi thủi đi lại như đứa trẻ bị bắt đi ăn cắp tiền nhà người ta tại trận.

Thật ra là vì thấy Takemichi có ý muốn gọi hắn lại nên cô giúp một tay, Akiyama im lặng nhìn Takemichi, cậu hiểu ý mỉm cười, ngước mặt lên nhìn tên kia hỏi khiến hắn rợn người co rúm hai chân.

"Mày là người của Thiên Trúc mới?"

Hắn gật đầu lia lịa.

Thiên Trúc là một băng nhóm tàn ác nổi tiếng là những tên chỉ biết dùng bạo lực để gây áp lực cho người khác kể cả người vô tội, chúng đi nhiều nơi để thu thập những con người không có khái niệm về tình thương, một thời ở vùng Kanto không ai không biết đến. Akiyama cũng chỉ là một người phụ nữ, cậu không biết chị ấy cảm thấy thế nào khi nghe đến cái tên này. Lo lắng chị sẽ sợ hãi, Takemichi từ đầu đến cuối nắm tay chị không buông.

Hành động nhỏ bé này làm Akiyama chú ý, cô ngả lưng chống cằm lên thành ghế tránh tầm nhìn của Takemichi. Cậu bé này là thủ lĩnh của Phạm Thiên đấy, vậy mà lần đầu gặp người lạ chẳng có chút cảnh giác, còn lo lắng bảo vệ họ như thế. Không biết nếu phát hiện cô là người của kẻ thù cậu ta sẽ như thế nào nhỉ?

Nhưng Akiyama không có ý định muốn cho cậu ta biết. Không biết nữa, bên cậu ta cô cảm thấy ấm áp chưa từng có. Từ khi sống ở Tokyo đến nay, có lẽ là lần đầu Akiyama nhận được sự quan tâm từ người khác.

Cô cố ý làm tay mình run lên, quả nhiên Takemichi nhạy cảm nhận ra, tay kia Akiyama đang vô thức đặt lên eo Takemichi bị cậu kéo vào. Akiyama tròn mắt nghiêng người về phía cậu, ngạc nhiên ôm lấy cậu, thoải mái tỳ cằm lên vai.

Cậu ấy chẳng có chút phòng bị nào với cô cả.

"Chị đừng sợ, có em ở đây."

Chiều cao Akiyama và Takemichi tương đối nhau, Akiyama thì luôn biết chăm sóc cho nhan sắc của mình, nhìn lướt qua nghĩ rằng họ là bạn bè hơn là chị em. Akiyama vẫn giữ khoảng cách, biết cậu như thế này là để cô an tâm, những tên vừa nãy cũng phát ngôn đồi bại công khai trước mặt, nhưng dù sao Takemichi cũng đã có bạn gái, cô không muốn chen chân.

"Tụi mày có nghĩ những chuyện này đến tai Izana thì sẽ có gì xảy ra không?"

Không chỉ một mình hắn, những người xung quanh cũng rén không kém.

Sự thật là sẽ chẳng có gì xảy ra cả, nhưng nếu cậu đem chuyện này kể lại cho anh ấy, hổng mấy đi mướn người chôn cất từ bây giờ là vừa.

"Là kẻ nào xúi quẩy nói tao nghe. Tao sẽ giúp tụi mày tránh khỏi bàn tay của anh ấy."

"T-thật sao?" Hắn ta quấn rít vui mừng, quên mất người này vừa lấy tổng trưởng ra doạ mình ra sao.

Takemichi vui vẻ gật đầu.

"Thật. Nói tao nghe xem."

"Hắn ta là người của Hokkaido."

Cả Takemichi và Akiyama đều chẳng thể hiện bao nét ngạc nhiên. Takemichi trầm mặc, Akiyama thì thầm suy nghĩ cái gì đó.

Cô làm việc cho ông ta, nhưng không có nghĩa ông ta có quyền kiểm soát tất cả của cô. Cô là một người làm việc tự do, lịch trình luôn kín đáo, có muốn cũng không thể dễ dàng biết được. Nói thẳng ra, hôm nay cô đi sang Yokohama ông ta không hề biết.

Nhưng có vẻ cái tên Tsunemi kia cũng đang ở bên này. Hắn còn ghi hận cô vụ ở Hokkaido, không biết có nên tiếp tục di chuyển trên chuyến tàu này không đây.

"Bây giờ tụi mày đi sang mấy toa khác, dẫn mấy người không có chỗ ngồi sang đây, ưu tiên người già trẻ em và mẹ bầu. Tao sẽ nói chuyện với anh Izana giảm tội cho tụi mày."

"Cậu là…"

Takemichi đưa ngón tay lên che miệng.

"Suỵt! Đừng bận tâm. Tao sẽ bảo vệ tụi mày mà." Dáo dác nhìn xung quanh, Takemichi chỉ điểm từng đứa: "Mày, mày ,mày, mày, mày đến đây."

Những tên được chỉ điểm lần lượt đi tới, Takemichi văng cho mỗi đứa một cái khẩu trang.

"Đi tàu điện ngầm hay đi dọa người?"

"..."

"Muốn xăm hình thì liên hệ tao giới thiệu cho vài mẫu, còn mấy cái nửa mùa kia tẩy đi. Nhìn chẳng ra thể thống gì, giống thằng điên hơn là ngầu đấy." Đã vậy còn không che đi, khoe cho ai xem?

Ai đời dạy xăm hình làm bất lương đi xăm con vịt lên bắp tay, xăm nhãn hiệu của quần xà lỏn trên cổ, giày thì hoa văn rồng cầu vòng, tay bé mà mua chiếc nhẫn cho to, đánh nhau mà phải cúi xuống nhặt lên mấy lần, xỏ lỗ tai còn không dám, kẹp cho cứng vào rồi rên la đau quá. Cậu và chị gái kia còn chưa động vào mà tụi nó đã rú lên như gà mái thời kỳ đau đẻ rồi. Takemichi thở dài, tụi này có thật là bất lương không thế? Cậu nhìn mà xấu hổ thay.

Còn vào tay người thủ lĩnh như anh Izana, anh ấy chắc gì đã thèm để những tên này vào mắt?

Tụi nó gãi đầu, không nghĩ làm bất lương mà cũng cần thẩm mỹ đến như thế, chẳng nhận ra đây chỉ là thẩm mỹ của Takemichi mà thôi.

"Sau khi xuống con tàu này, không nghe lời tao là chết."

Cậu xua tay bảo chúng mau đi, chả hiểu chung một bầu không khí với mọi người thì chẳng sao mà đứng trước mặt mấy kẻ này ngột ngạt đến kỳ lạ.

"Chị không sao chứ?"

Takemichi buông tay, lúc này mới cảm thấy mình làm hơi quá. Chị ấy vừa nãy cùng cậu đánh nhau với lũ kia thừa sống thiếu chết, làm gì có chuyện sợ ở đây.

"Cảm ơn em, chị đã lo một mình không thể đánh hết bọn chúng."

"Chị có bị thương ở đâu không?"

Là người giúp cậu trước mà giờ người nói lời cảm ơn là chị ấy. Takemichi áy náy gãi đầu, lan man hỏi vài câu để sao nhãn bầu không khí. Phát hiện chị gái này rất thân thiện, tuy đánh nhau rất giỏi, biểu hiện rõ có dòng máu bất lương chảy trong người nhưng rất tốt bụng giúp đám người mình vừa đánh chỉ dẫn di chuyển khách có chỗ ngồi an toàn.

Ngồi không ở một chỗ, cơn say tàu lại đến. Takemichi không ngăn được mình gục đầu trên vai Akiyama, nhưng cô nghĩ rằng cậu chỉ buồn ngủ, hỏi về bến tàu rồi ngồi yên cho cậu dựa vào.

Akiyama triều mến nhìn cậu, dẫu biết lý do nhưng vẫn không ngăn mình tự hỏi mấy câu vu vơ chẳng có câu trả lời. Tại sao một con người tốt như thế này lại bị gắn cái vòng thiên thần trên đầu vậy chứ. Takemichi vẫn chỉ là một cậu nhóc mười chín tuổi, con đang chật vật với căn bệnh không thuốc chữa kia.

Cậu ấy không đáng để hứng chịu cái suy nghĩ điên cuồng của lão già kia. Lần đầu gặp cậu trực tiếp như hôm nay, cô cảm giác Takemichi là người duy nhất có khả năng biết bất lương thành một danh từ trong tương lai.

Akiyama chưa bao giờ cúi đầu trước ai, nhưng nếu là Hanagaki Takemichi thì cô có thể suy nghĩ lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net