Chương 128: Dắt Takemichi về nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uống đi."

"Cái gì thế?"

"Thuốc ngủ."

Cứ nghĩ Takemichi sẽ hỏi tại sao lại đưa thuốc ngủ cho thay vì thuốc khác thì cậu ta lại hỏi.

"Tại sao mày lại đem theo thuốc ngủ bên mình? Bị mất ngủ à?"

Draken ngạc nhiên phụt nhẹ một tiếng, ấn đầu cậu xoa xoa vùng lưng và thái dương. Còn vuốt nhẹ cổ tránh ma sát quá nhiều vào yết hầu của cậu. Đến khi nghe tiếng thở đều mới thôi.

"Uống thuốc ngủ cũng vô dụng thôi, mày giữ đi. Nhưng đừng quá phụ thuộc vào nó đó."

Thầm cười trong lòng khi được Takemichi quan tâm như thế, Draken liếc xung quanh khẽ nhoẻn miệng, bỏ qua hình ảnh lạnh lùng mình gầy dựng từ khi lên tàu cho đến giờ.

Draken ôm thật chặt Takemichi cảnh giác nhìn ngó, đề phòng ai đó nhận ra cậu mà khoác áo mình lên. Giữa dòng người công cộng thân hình hắn lộ ra, được che chắn không hoàn toàn bởi cái áo ba lỗ màu trắng.

Căng thẳng không nhúc nhích cứ nghĩ mình đang mơ. Đi về nhà thôi cũng gặp Takemichi, người mà hắn nhớ nhung không biết bao nhiêu đêm. Cũng vì nhớ cậu mà không đêm nào ngủ trước mười hai giờ, nghĩ cứ mãi như thế thì không ổn nên hôm nay khi đi chơi cùng Mikey về đã mua một vài viên thuốc ngủ.

Tự nhiên Draken muốn đưa Takemichi về nhà của mình. Cũng gần ga Shibuya, còn để tên kia chở cậu về bằng xe hơi có khi lại còn mệt hơn nữa. Nghĩ nghĩ, chợt nghe tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại trong túi quần của Takemichi. Không có căn cứ nhưng Draken nghĩ rằng chỉ có mỗi Sanzu nhắn cho cậu.

Trong mắt mọi người mình đang là người quen của người này, Draken thản nhiên mở điện thoại Takemichi lên, bên ngoài màn hình khoá có đến hơn hai mươi tin nhắn từ Sanzu. Nhưng hắn chỉ chằm chằm vào tin nhắn gần nhất.

Haruchiyo: "Boss, cậu cảm thấy thế nào rồi? Có một chút vấn đề phát sinh nên tôi sẽ về hơi trễ. Cậu cứ an tâm ngủ trước, sáng mai sẽ thấy tôi ở bên cạnh cậu. Nhớ ăn uống rồi mới ngủ đấy."

Lúc đầu, Draken thầm mừng trong lòng vì Sanzu nói mình sẽ về trễ. Nhưng vế sau có chút không đúng. Sáng mai sẽ thấy tôi ở bên cạnh cậu? Hai người này ngủ chung với nhau à? Hắn nhíu mày không hài lòng, không phải vì Takemichi mà là vì tên Sanzu đó nhận được quá nhiều đặc quyền khi ở bên Takemichi quá đi.

Ngủ cùng Takemichi? Xin lỗi Sanzu, đêm nay Takemichi sẽ ở chỗ tao.

Đến ga Shibuya, Draken có ý định đánh thức Takemichi dậy. Nhưng trông cậu ngủ say quá, đánh thức mong muốn ôm cậu trên phố đông người. Draken cất điện thoại Takemichi vào túi của mình, kéo tay cậu vòng qua cổ, chân thì vắt lên eo, thì thầm nhẹ vào tai cậu.

"Takemichi, bám vào tao kẻo ngã đấy."

Takemichi nhíu mày cựa quậy tỏ vẻ không thoải mái, Draken gian tà cúi người gây Takemichi cảm giác muốn ngã, theo phản xạ bám chặt vào mình. Đạt được ý định, trước con mắt bao người hắn như một người đàn ông chan chứa vẻ yêu chiều với người trong lòng. Một chốc lại xoa mái tóc mềm mại kia, đôi khi thì thầm cậu hãy ngoan ngoãn.

Mê man, Takemichi bị lời nói theo phản ứng não bộ quen thuộc răm rắp nghe theo.

Tuy là có ý định không nhận được sự chấp thuận, so với việc vui mừng thì Draken lo cho cho tình hình của Takemichi hơn. Lúc nhỏ đã từng không ít lần anh bị say tàu cho nên biết rõ cảm giác khó chịu là như thế nào. Nhưng… hắn mong cậu sẽ không tỉnh táo nhanh chóng, để có thể được một đêm trọn vẹn ở bên cạnh hắn.

Cho chắc ăn, Draken tắt nguồn điện thoại Takemichi.

Đến Fuuzoku, Draken tiếp tục chăm chỉ ôm cậu trong lòng không có dấu hiệu mệt mỏi. Đi qua từng dàn người, đối đáp với không ít người quen, khi được hỏi về Takemichi vẫn giữ chừng mực bảo rằng là một người quen quan trọng.

Nhà của Draken là Fashion Heath. Như thường lệ, dù có ở khung giờ nào vẫn có yêu cầu từ các chị gái trong mấy phòng bao. Nhưng hôm nay hắn gạt đi tất cả, chỉ chú ý đến mỗi Takemichi. Mang cậu về tận phòng, đặt trên chiếc giường phủ đầy hơi ấm của hắn.

Đi chơi về cùng đám Toman ở khu giải trí, dù đang giữa mùa đông nhưng Draken vẫn nóng nực không thôi. Hắn phe phẩy chiếc haori chạy vào phòng tắm, nghĩ đến Takemichi cũng một thân đầy mồ hôi ngoài kia.

Mặc áo ba lỗ tiến lại phía cậu, thản nhiên tháo từng cúc áo sơ mi, sờ bàn tay khô ráp đầy nhiệt lên làn da đầy mồ hôi lạnh. Từng đường xương sườn lộ lên sau lớp da mỏng, Draken dùng ngón tay đi theo, chạm tay vào vòng bụng nhỏ bé.

Sao nó bé thế nhỉ?

Trông qua có vẻ như đã ăn qua một chút, nhưng nó vẫn nhỏ một cách thất thường. Bàn tay hắn ướm lên eo cậu, dùng hai ngón cái xoa vùng da từ rốn đi xuống. Đường đi này…

Hừm…

Draken ngồi lên giường, chả biết nghĩ gì vòng xuống dưới nhìn cậu từ chân lên, ngắm mãi không thôi. Cậu ngủ say trên giường, bị hắn giở trò không minh bạch, áo sơ mi thì bị cởi sạch cúc, trong lúc vô tình cũng tháo luôn thắt lưng cùng cúc quần. Hắn vô thức kéo hai chân cậu đặt lên hông mình, quỳ ngồi nhìn vào khoảng không giữa hai đũng quần, suy nghĩ về cái gì đó.

Di chuyển tầm mắt lên, quần trong cậu mặc màu đen.

"..."

Hắn đang làm cái quái gì vậy nhỉ? Hắn đã nhớ Takemichi đến mức có suy nghĩ này với cậu ấy sao?

Không, thứ cảm xúc hắn dành cho cậu là sự yêu quý, kính trọng, là ân nhân, không phải là cái này. Suy nghĩ thế nhưng ngón tay của người kia vẫn miết mài trên bụng dưới của Takemichi, tầm nhìn chẳng giây nào rời khỏi. Tự hỏi có bao giờ xuất hiện trường hợp đàn ông không có khả năng mang bầu nhưng chỗ này vẫn to lên không.

Đáy mắt Draken đen lại một mảng, hình như là có thể.

Biết là tàn nhẫn khi quấy rầy một người đang có giấc ngủ say, nhưng lý trí Draken bảo rằng những ngón tay ơi hãy hoặc động đi. Hắn di chuyển một tay lên trên chạm vào đầu ti hồng hào, run người nhẹ khi cảm giác không thật kia bất chợt thoáng qua.

Không giống với hắn, bầu ngực người này mềm mại đến lạ, phù hợp dùng làm công cụ giải tỏa căng thẳng đấy chứ. Hắn di chuyển ngón tay xoay vòng, nhìn cái chấm màu hồng kia bị điều khiển đi nhiều hướng mà cảm thấy lạ mắt. Hắn chưa bao giờ dán mắt lên vòng một của bất kỳ người phụ nữ nào, vậy mà của một thằng con trai khiến hắn mê mẩn không thôi.

Draken cúi người hôn lên bụng dưới của Takemichi, dùng lưỡi liếm từ rốn lên một đoạn, bắt đầu di chuyển đến nơi hồng hào còn lại, không do dự ngậm lấy, khuấy đảo bằng thứ dụng cụ ướt át mình có. Hắn mút lấy một bên của Takemichi như bị nghiện, xem thứ đó của đàn ông là một món ăn, ngon đến mức cho vào miệng rồi vẫn thèm thuồng mà chảy dãi.

Nằm đè lên người đối phương, lần đầu tiên cảm giác những âm thanh không trong sáng phát ra từ bên kia của mấy bức tường ảnh hưởng đến mình. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, âm thanh giữa cái này và kia lúc này vào đầu hắn như một bộ phim ngắn tập, nhân vật chính là hắn và Takemichi. Lòng ngực hắn nóng như lửa đốt, chiếc má áp lên đầu ti xoay vòng, nhìn chiếc cằm thon bé của cậu mà muốn cắn một cái.

Nhưng muốn hôn vào chiếc cổ kia hơn.

Nắm chặt hai tay đặt lên đỉnh đầu, dáng người to lớn áp lên, làn da hai người chạm nhau càng kích thích cái thứ gì đó trong lòng hắn, thật mạnh mút lên chiếc cổ của cậu cho đến khi vết kia đỏ thẫm lên, còn vương một ít nước bọt của hắn. Draken liếm môi, tiếp theo phải làm gì đây nhỉ?

"..."

Vội tát vào mặt mình một cái thật đau, bừng tỉnh khỏi cảm giác mới lạ chưa bao giờ có. Luyến tiếc rời khỏi cái tư thế ám muội kia, dùng khăn ướt lau đi dấu vết mình để lại, cuối cùng là vật vã chạy vào nhà tắm. Draken nhìn xuống dưới, nó lên từ lúc nào? May mắn là Takemichi không nhìn thấy, nếu không có khi từ này về sau chẳng biết đối mặt như thế nào.

Nhưng, hôm nay là ngoại lệ, Draken không thể điều khiển được mong muốn của bản thân, vừa chạy ra khỏi nhà tắm đã lao thật nhanh lên giường tiếp tục với tư thế ám muội kia, nhưng chỉ ôm cậu, để hai làn da áp lên nhau, ngủ từ lúc nào chẳng biết.

Giường hắn là giường đơn, rất nhỏ cho nên chỉ có thể ngủ như thế này thôi. Là do hoàn cảnh, không phải do hắn.

Được ôm Takemichi ngủ, thường thức mùi hương chẳng mấy thịnh hành, Draken thoải mái chìm vào giấc ngủ sâu nhanh chóng, không nhận ra cửa phòng bị ai đó tự do mở ra, một đám người thản nhiên đi vào.

Câu hỏi đầu tiên khi cả đám thấy tư thế Draken chính là, hắn đang làm tình có phải không? Cuối cùng nó cũng chấp nhận việc bản thân trở thành một người đàn ông rồi. Tò mò tiến tới xem dung mạo người kia, cả đám tá hoả khi phát hiện người đang được Draken ôm trong lòng.

Là Takemichi.

Đang yên đang lành, với trực giác nhạy bén với tất cả mọi thứ xung quanh, Draken bị đánh thức bởi vô số luồng sát khí bao lấy mình. Trong số đó có một luồng duy nhất không che giấu ý định băm vằm hắn ra, muốn một hai sống chết với hắn. Draken lờ mờ mở mắt từ giấc ngủ ngon dù tư thế không mấy thoải mái, đập vào mắt là các thành viên của Toman.

Hắn tỉnh bơ: "Không phải là khuya mới đến à, nghe bảo anh em Kawata-"

Mikey nắm lấy hai dây của áo ba lỗ giật ra khỏi giường. Baji, Mitsuya và Kazutora rất phối hợp bắt lấy người khoá tay người khoá chân, kẻ ngửi ngửi trên người Draken những thứ mùi hương đan xen phức tạp.

Kazutora: "Mày ôm Takemichi bao lâu rồi, thơm chết đi được."

Baji: "Tay mày còn nóng này, mày muốn chạm vào ngực Takemichi có phải không? Đồ bàn tay hư hỏng."

Mitsuya: "Chạy cái gì, gặp Takemichi ở đâu mà mang về một mình không thèm nói cho tụi này vậy chứ, chúng ta có khác gì nhau đâu."

Cả đám đều phải giữ khoảng cách với Takemichi theo ý muốn của cậu, có nghĩa dù có nhớ đến điên cũng không được có những hành động thân thiết quá mức. Mitsuya nghiến răng, thế là cái danh hiệu kẻ duy nhất được gần gũi với Takemichi trước chuyện này xảy ra bốc hơi mất rồi.

"Mày là đồ tồi, Draken!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net