Chương 130: Hickey cái gì mà hickey?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haruchiyo, mày nên tập trung lái xe đi đã…"

Để khỏi rách việc, Haruchiyo gạt hết đống đồng đội kia qua một bên một mình đi tìm Takemichi. Bây giờ anh đang gấp rút lái xe về trong cơn phẫn nộ, một tay xoay vô lăng, một tay mở điện thoại Takemichi đặt mật khẩu.

Tắt nguồn điện thoại Takemichi? Chắc chắn là muốn chặn đường liên lạc của anh đây mà.

Ngồi bên cạnh như một pho tượng, đôi khi nhìn Haruchiyo bằng kính chiếu hậu. Takemichi không hiểu, Draken mang cậu về nhà vì có ý tốt thôi, tại sao Haruchiyo lại tức giận như thế. Nhìn điện thoại của mình trong tay anh, mật khẩu trên màn hình liên tục bị thay đổi, miệng mấp máy cái này không được, quá dễ nhớ. Cái kia không ổn, rất dễ đoán ra.

Túm cái quần lại là hơn chục mẫu hình khác nhau, phức tạp đến mức một mẫu Takemichi vẫn không thể nhớ được, vậy mà Haruchiyo vẫn luôn miệng nói rằng không được, không ổn.

Takemichi thở dài, từ từ chồm người tới nhận lại cái điện thoại.

"Bình tĩnh lái xe đi, tao đang ngồi đây với mày rồi mà."

Haruchiyo tấp xe vào lề đường, tức tối nói.

"Tôi đã lo biết bao nhiêu, hắn ta tắt nguồn điện thoại của cậu, tôi gọi không được, nhắn tin không xong. Tôi cứ nghĩ cậu đi một mình sẽ bị lạc ở đâu đó, hay ngất trên tàu điện ngầm, hay bị ai đó nhận ra gây sự, hoặc bị bắt cóc rồi mang đến uy hiếp tôi… Tôi thật sự đã rất sợ đấy, Boss à."

Nói ra một lý do, khuôn mặt Haruchiyo lại nghiêm trọng thêm một phần. Anh ấy thật sự đang sợ hãi, đôi tay nắm lấy vô lăng đang run lên không ngừng. Takemichi đặt điện thoại lên bàn xe, nhảy qua ngồi gần Haruchiyo nắm tay anh ấy, xoa xoa trấn an.

"Xin lỗi vì đã làm mày lo lắng."

Sợ cậu sẽ mỏi, Haruchiyo bế cậu để cậu ngồi lên đùi mình. Không gian xe chật hẹp, Takemichi ngả sà vào lòng anh, hai người cách nhau không quá mười centimet. Haruchiyo dùng trán mình đo nhiệt độ cho cậu, cẩn thận kiểm tra thân nhiệt ở từng ngõ ngách trên cơ thể. Sắp đến kỳ tái khám, mỗi lần đến ngày đó là anh lại lo lắng không thôi.

Ăn no, uống thuốc, trời đêm đang buông xuống khiến Takemichi tiếp tục buồn ngủ, dù bản thân đã say sưa giấc mộng không khác gì người chết mấy tiếng ở nhà Draken. Cậu gục đầu vào cổ anh nhưng không có ý định nhắm mắt, muốn nghe xem anh đã tìm kiếm mình như thế nào. Haruchiyo biết Takemichi đã buồn ngủ vừa vỗ lưng vừa kể, giọng điệu biến đổi không biết bao nhiêu tầng làm Takemichi cười không dứt vì vui vẻ.

Xe bắt đầu lăn bánh, Takemichi vội ôm cổ Haruchiyo cân bằng chỗ ngồi vì anh không có ý định thả cậu về chỗ cũ. Takemichi cũng chiều anh, dù sao ở trong lòng anh ấy rất thoải mái.

Takemichi ngủ rất say, Haruchiyo đã mang xe xuống gara cậu vẫn chưa tỉnh. Hít lấy mùi hương từ tóc cậu khiến anh bình tĩnh hơn, nhìn vào hư không vuốt nhẹ tấm lưng gầy gò. Có vẻ như vẫn còn dư âm sau lần đi tàu điện ngầm, trông cậu mệt mỏi mà Haruchiyo càng cảm thấy có lỗi. Anh thở dài, rốt cuộc bao giờ hai người mới có được một cuộc sống yên ổn đây?

Khẽ chỉnh lại cổ áo bị lệch, từ ánh sáng yếu ớt trong xe vẫn trông thấy có vết gì đó ở cổ. Haruchiyo nhẹ nhàng mở ra, trông thấy một vệt đen tím dần rõ hơn, dấu hiệu bú mút rất rõ ràng. Định hỏi cậu về nó, chợt nhận ra có vẻ Takemichi chẳng biết gì về sự tồn tại của cái này. Haruchiyo hít một hơi thật sâu, bật đèn xe lên vô tình đánh thức Takemichi.

Cậu nhòm người dậy dụi dụi mắt, cũng vì thế mà dấu vết ám muội kia hiện lên rõ hơn trong mắt Haruchiyo. Đôi môi tắt đi ý cười, bàn tay chạm nhẹ vào cổ Takemichi xoa xoa. Cậu bị chạm đến nhột, hơi nghiêng người né tránh.

"Cái gì thế Haruchiyo, nhẹ tay chút được không?"

Nhẹ tay, cái vết này nhẹ tay sẽ mất à?

Là của ai? Một trong đám người đó? Hay là của Draken? Khốn nạn, bọn chúng dám động vào Takemichi, người mà anh xem như tín vật không thể chạm vào.

Sắp tới anh không thể ở cạnh cậu nhiều như trước, có khi nào ngoài nó ra sẽ xuất hiện thêm nhiều nữa không? Haruchiyo không an tâm nhẹ nhàng cởi lớp áo khoác rồi áo sơ mi của Takemichi, quan sát thật kỹ mới nhẹ nhõm ngã người.

Trước cái nhìn khó hiểu của Takemichi, Haruchiyo chuyển hướng mân mê những vết thẹo. Đúng như mẹ Kisaki nói, chỉ cần chăm chỉ điều trị sẽ có tiến triển.

"Rồi sẽ có một ngày nó biến mất, đúng không?" Takemichi vui vẻ cười đùa, chẳng hy vọng cũng chẳng để tâm.

"Tôi sẽ cố hết sức, vì cậu. Chỉ cần là Boss, tôi sẽ làm tất cả. Chỉ cần cậu có được một cuộc sống thật trọn vẹn và hạnh phúc." … Với tôi.

Anh chôn mặt vào ngực cậu, không đủ can đảm để nói ra hai chữ cuối. Anh nghe tiếng Takemichi thở dài, bàn tay chạm vào lọn tóc con mân mê.

"Mày vẫn như thế Haruchiyo. Từ ngày chúng ta gặp nhau, ngày tao quay về quá khứ sau quyết định đồng hành cùng mày đến nay bảy năm, màu vẫn giữ mãi một ý định. Mày không muốn tao giúp mày sao, Haruchiyo?"

"Tôi tất nhiên là muốn, nhưng tôi sẽ tự nguyện. Chỉ một mình tôi thôi, tự nguyện vì cậu, không để cậu phải nhọc lòng."

"Năm mới này mày về với Senju và Takeomi, được không?"

Haruchiyo liền rơi vào trầm tư, ngồi thẳng dậy rồi nghiêng người tựa vào vai Takemichi. Tuy chiều cao cả hai khá chênh lệch nhau nhưng cậu đang ngồi trên đùi anh, cho nên trông cậu gần như hơn anh một cái đầu. Anh chuyển xuống ôm eo cậu, một tay vòng từ lưng bám lấy bờ vai.

Bây giờ phải giải quyết cái dấu vết này làm sao đây?

"Boss này, cậu… có đồng ý cho phép tôi để lại dấu vết trên người cậu không?"

"Hửm? Cái gì thế?"

Takemichi nhướng mày khó hiểu, Haruchiyo ấn gáy cậu trở lại.

"Nó sẽ nhanh chóng biến mất thôi. Nhưng tôi muốn làm điều này, chỉ với một mình cậu."

Nhớ đến cái tính của Haruchiyo, Takemichi chỉ nghĩ đến một điều.

"Mày định cắn tao hả?"

"..." Là cậu xem anh là chó ngay từ đầu hay bị mấy tên kia tẩy não thế?

"Mày muốn cắn vào tay, hay vào chân? Chỗ kín đáo hay dễ thấy. Mà mày định cắn nhẹ hay mạnh thế?"

Vừa nói Takemichi vừa xoăn tay áo, sờ chân, khiến chiếc áo sơ mi bị mở hờ ngày càng xộc xệch. Haruchiyo nheo mắt không thoải mái vội ấn Takemichi trở lại.

"Đừng nghịch như thế khi đang ngồi trên người của người khác chứ."

"Mày thì không sao cả."

Nắm lấy hai cánh tay cố định Takemichi trước mặt mình, ngắm nhìn thân hình thon thả, từng đường xương sườn xập xình theo nhịp thở, chiếc bụng không một chút thịt thừa, yết hầu lăn lên lăn xuống khi cậu khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt có vẻ lờ mờ vì còn mệt mỏi. Takemichi thả lỏng toàn cơ thể, muốn tìm chỗ để dựa vào.

"Cắn vào cổ, có được không?"

Vùng tay khỏi sự kiểm soát, Takemichi sờ nhẹ lên vùng cổ trắng nõn. Thử véo một cái, không biết nó có đau nhiều hay không. Nhưng cậu biết, nếu là Haruchiyo thì sẽ không bao giờ khiến cậu đau.

"Mày muốn cắn chỗ nào cũng được. Chỗ nào đó khiến mày thoải mái."

Takemichi không hiểu lý do tự dưng anh ấy đưa ra yêu cầu quái dị như thế này, nghĩ đến hôm nay có lẽ đã khiến Haruchiyo mệt mỏi không ít, phải di chuyển đến vùng này vùng kia, tỉnh kia tỉnh nọ. Chưa kể gấp rút đi tìm cậu cả đêm như thế kia.

Nghe cậu nói thế, Haruchiyo phải bỏ ra vài giây đăm chiêu. Có vẻ cậu sẽ chiều anh bất cứ điều gì nhỉ? Nghĩ nghĩ một chút, Haruchiyo nâng cằm Takemichi lên lướt qua môi cậu một cái:

"Tôi nhận ra mình rất thích hôn cậu Boss ạ."

Bị bất ngờ, Takemichi lập tức thẹn thùng. Không muốn nghe thêm điều gì Haruchiyo thuận tay kéo cậu vào lòng mình một lần nữa, trực tiếp cắn lên vòng cổ trắng nõn, sau đó dùng môi mút qua, cảm giác như vừa cắn vừa xoa, khiến Takemichi vừa đau vừa nhột, kêu lên âm thanh không mấy trong sáng.

"Áh, Haruchiyo! Mày từ từ, nhột lắm."

Haruchiyo giương mắt cười, anh nói muốn cắn, nhưng đâu có nói là cắn bằng môi hay bằng răng. Anh hút mạnh hơn trên làn da nhạy cảm, Takemichi vì bất ngờ co giật muốn di chuyển bị Haruchiyo giữ lại không cho quấy.

"Chỗ đó, Haruchiyo chỗ đó nhiều mồ hôi lắm. Mày đừng mà ưm…"

Cái gì thế này, Takemichi nhận thấy có gì đó không đúng lắm, vội bụm miệng lại ngăn cản âm thanh quái dị kia tuột khỏi miệng. Bị Haruchiyo phát hiện kéo tay ra, không được làm gì trước khi anh hoàn thành xong nó.

Chẳng biết là qua bao lâu, âm thanh bú mút từ Haruchiyo khiến Takemichi nóng trong người. Cậu muốn đẩy anh nhưng chẳng còn sức, chỉ biết đợi đến khi nó kết thúc mà thôi. Nhưng cảm nhận được Haruchiyo đã thả ra rồi thì càng trở nên xấu hổ mà không muốn nhìn, ôm chặt anh hơn.

Haruchiyo cười nhếch môi xoa đầu cậu.

"Không có được làm như thế nữa, âm thanh của cậu hay lắm."

Takemichi cắn vào vai Haruchiyo một cái, lần đầu tiên có thái độ không hài lòng. Đã cố gắng kiềm chế nhưng anh vẫn cố tình khiến cậu phải mở miệng, còn là những âm thanh xấu hổ như kia.

"Nó thật rất nhột đấy." Nhưng không nhột theo kiểu khiến người khác phải cười.

"Cho tôi nhìn mặt cậu."

"Không, bế tao vào nhà. Tối nay ngủ một mình đi!"

"Ơ kìa Boss? Cậu không cần phải đối xử với tôi như thế chứ…"

"Tao muốn vào nhà."

Rầm!

Sau đó không còn thêm bất cứ âm thanh gì nữa. Haruchiyo đứng trước cửa phòng như pho tượng, gãi đầu phân tích xem điều mình vừa làm là sai hay là đúng. Nhưng đâu phải tự dưng anh muốn như thế, là do tên kia cơ mà. Nếu không phải một trong bọn chúng để lại dấu vết cho cậu thì liệu anh có suy nghĩ như thế hay không?

Mặc kệ cửa đã chốt, Haruchiyo lấy chìa khóa mở rồi vào trong, khóa lại lần nữa sau đó tiến về chiếc giường đang có một người giận dỗi ôm gấu bông ngồi trên đó. Takemichi không thèm nhìn anh, xoay người nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Còn cố ý cởi quần dài bên ngoài ra trước mặt anh, ý rằng mình muốn đi ngủ.

Bắp đùi trắng trẻo thon thả phản chiếu dưới ánh trăng, Haruchiyo thầm nuốt nước bọt nhưng vẫn tiến đến, ôm cậu từ đằng sau.

"Đừng giận tôi mà, tôi xin lỗi. Cho tôi ngủ với cậu đi mà được không? Nếu không ngày mai sức đâu mà đi làm đây…?"

Giọng anh vừa nhỏ vừa mềm, nhõng nhẽo dụi vào sau gáy Takemichi. Cậu hơi cựa người muốn thoát khỏi bị anh ghì chặt hơn, gian manh cắn nhẹ một cái nữa.

"Đừng có cắn nữa, hôm nay bị sao thế?"

"Bị sao à? Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng cảm thấy khó chịu…"

"Vì sao? Có phải vì việc này rất mệt không?"

"... Đúng vậy. Tôi mệt lả đến nơi còn chạy đi tìm cậu, bây giờ lại bị cấm ngủ cùng…"

Biết ý định của Haruchiyo, Takemichi đùa cợt.

"Vậy mày năn nỉ đi, tao sẽ suy nghĩ lại."

Haruchiyo nhíu mày, mình đã làm sai đâu mà bắt xin lỗi nhỉ? Mỗi đêm anh và cậu đều ngủ chung, hiếm có nhiệm vụ phải ngủ lại bên ngoài mới không thể về nhà. Nhưng hôm nay nhiệm vụ gấp rút đấy mà anh vẫn về vì sợ cậu mệt. Anh cũng mệt, nếu không đi tìm có khi tối nay phải một mình giường đơn gối chiếc, còn Takemichi thì đánh giấc cùng lũ kia.

Nghĩ đến là cáu không chịu được!

Chụt!

"Gì đấy, bảo mày năn nỉ mà!"

"Nhưng tôi không muốn dùng lời nói." Haruchiyo mân mê bờ môi cậu: "Đến khi cậu chịu tha thứ nhé?"

Không có sau đó nữa, Takemichi lập tức tha thứ cho Haruchiyo.

___

Hẹn gặp lại mọi người vào chủ nhật, tuần này tôi thiiiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net